Đá Quý mười ba tuổi, cậu đã bị phế một tay, đang đi theo Thành Chủ, hiện tại tu vi của cậu đã là Khí Luyện cảnh tầng tám, đi bên cạnh cậu là Tiểu Ảnh, nay nó đã lớn hơn cậu với tu vi đã đạt ngũ cấp tương đương Khí Luyện tầng năm.

Mọi người trong Phủ Thành Chủ cũng bất ngờ về sự thăng cấp đáng kể của cả hai trong hai năm, không ai tin cậu là Huyết Mạch Khối Đá, còn có Tiểu Ảnh là Yêu Thú ăn rất khỏe, lớn nhanh không tả nổi.

Thiếu chủ Dạ Đông mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhị công tử Dạ Tinh mười lăm tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Tam tiểu thư Dạ Hồng mười ba tuổi, tu vi Khí Luyện tầng chín.

Cả bốn người họ đi vào khoảng ba canh giờ, trước cổng xuất hiện ba nhóm người là của ba Môn Phái, trong đó một cậu mười lăm tuổi ú tròn, tu vi là Nguyên Anh sơ kỳ. nếu Đá Quý có ở đây thì cậu sẽ nhận ra đây là ca ca của mình Đá Phi.

- Mọi người vào lẹ lên nào không lại thua bọn họ mất.

Sau đó, từng nhóm người đi vào trong, không biết bao nhiêu nhóm đã vào, hiện tại khoản hơn ngàn người bước vào, vẫn chưa ngừng lại,...

Cảnh tượng hùng vĩ, núi cao, mây lượn lờ trên bầu trời, Linh Thú bay khắp nơi trong khu rừng, những tiếng kêu và tiếng bước chân làm rung chuyển mặt đất.

Ầm... Ầm...

Hú... Gầm...

Trên đỉnh núi thượng nguồn của thác nước, xuất hiện một cánh cổng, từ trong đó bước ra rất nhiều người.

Nhóm người Đá Quý bước ra nhìn say đắm, Linh Khí nồng nàn cảm giác như đang ở Tiên cảnh.

Đá Quý mở lời:

- Mọi người ở đây thật đẹp, ta chưa từng thấy nơi nào như thế này.

Dạ Tinh khinh thường nói:

- Hừ, kiểu như ngươi đời nào đến được đây.

Dạ Hồng bước tới bên Tiểu Ảnh xoa lớp lông của nó rồi tỏ vẻ không ưa cách nói chuyện nhị ca mình.

- Hứ, Nhị ca huynh lại nữa rồi.

Gần đó nhóm người của Long Khánh bước đến khinh bỉ cười nói:

- Ồ, đây không phải là thằng nhóc hai năm rưỡi trước bị Long Khánh thiếu gia phế sao.

Một cô gái tuổi tầm mười chín bước đến nói với Đá Quý:

- Này, ngươi bị phế rồi thì ở nhà chơi đi, không lại chết ở đây ha ha!

Cậu không thèm quan tâm bọn họ, vẫn vui vẻ nói cười với mọi người.

- Dạ Hồng, cô thấy nơi đây thế nào đẹp không?

- Ừ, rất đẹp, ta cũng mới thấy nó lần đầu.

- Ngươi cứ ở đó mà nhìn đi, bọn họ vào trước hết rồi kìa.

Nhóm người của Long Gia có sáu người.

Long Khánh thiếu gia mười chín tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Huyết Mạch Long Xà cao cấp, ngộ tính Tứ đẳng là con của Gia Chủ Long Gia.

Long Diễm mười chín tuổi, tu vj Nguyên Anh hậu kỳ, Huyết Mạch Thanh Long truyền thuyết, ngộ tính Ngũ đẳng là con gái của Đại Trưởng Lão Long Gia.

Long Liêu mười lăm tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Huyết Mạch Tiểu Long cao cấp, ngộ tính Ngũ Đẳng con gái của Nhị Trưởng Lão Long Gia.

Ba người con trai còn lại Long Biên, Long Nguyên, Long Tất, đều mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kì là người của Long Gia.

Bên phía của Thanh Tiêu Các có bốn người.

Tiêu Mã mười tám tuổi, Huyết Mạch Tiểu Mã cao cấp, ngộ tính Ngũ đẳng, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Tiêu Mai mười bảy tuổi, Nguyên Anh sơ kỳ, Tiêu Dung mười sáu tuổi, Nguyên Anh sơ kỳ cả hai đều là con gái.

Tiêu Đỉnh, Tiêu Tham đều mười bảy tuổi là Nguyên Anh sơ kỳ.

Mọi người phía sau cũng không có gì nổi bật đều là tu vi Nguyên Anh. Đá Quý nhìn xung quanh, cũng chỉ mỗi cậu là tu vi kém nhất.

Trong đây mọi người gọi nó là Linh Tiên, Linh Thú cấp cao rất nhiều yếu hơn Ma Thú, người tu vi dưới Nguyên Anh không dám mạo hiểm.

Mọi người bắt đầu tách ra từng nhóm đi xuống khu rừng. Cứ cách hai canh giờ lại có vài nhóm người đi ra.

Sau nữa ngày, nhóm người của Đá Quý đi về hướng Đông, bây giờ gặp phải một cây Nhân Linh Sâm là Linh Dược cấp ba, cạnh đó là một con Linh Miêu Huyết Linh Thú tứ cấp tương đương với Nguyên Anh viên mãn đang nằm ngủ.

Dạ Đông ngăn mọi người lại nói:

- Đá Quý, tí nữa mọi người đánh nhau với nó, ngươi tranh thủ hái Nhân Linh Sâm rồi cùng mọi người rút.

Đá Quý biểu cảm gật đầu cất kiếm, cậu ở phủ Thành Chủ cũng đã học được một bộ Công Pháp Phi Dạ Hành tăng tốc độ chạy.

Đối với bản thân cậu mà nói thì nó là món quà của Thành Chủ ban cho, cậu tu luyện đã sắp đạt tới cảnh giới khinh công.

Linh Miêu nghe tiếng động chợt mở mắt lao đến Dạ Hồng tốc độ nhanh như một tia chớp.

Dạ Hồng đang vui vẻ vuốt lông của Tiểu Ảnh, không hề hay biết sau lưng nguy hiểm đang tới.

Dạ Đông bất ngờ tung kiếm sang đỡ.

Keng...

Dư chấn làm cho Dạ Đông lui vài bước, Dạ Hồng quay lại rút kiếm ra khỏi vỏ nói:

- Dám đánh lén ta! chết tiệt!

Dạ Tinh xung phong lao lên tung ra Tinh Dạ Quyền, một nấm đấm lớn lao đến.

Vù...

Tốc độ của Linh Miêu khá linh hoạt, né quyền của Dạ Tinh, rồi lướt tới cào vào tay trái anh ta.

Xẹt...

Dạ Tinh lui vài bước nói:

- Chó chết! Nó nhanh quá!

Ba người họ đang khốn đốn để né tránh móng vuốt của Linh Miêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện