Trong sự công bằng, đẳng cấp Nguyên Anh ở độ tuổi hai mươi mới được tham gia.

Bên phía lôi đài thứ năm là Mạnh Quân, trên người đang mặt bộ Thanh Long của Tân Gia, làm cho bao cô gái muốn lao đến. Đối diện là một chàng trai khoảng mười sáu tuổi, tu vi là Nguyên Anh sơ kỳ, đang vội vàng cuối đầu xin thua mà không ra tay, đẳng cấp của họ cách nhau quá xa nên anh ta chỉ đành rút lui.

Mạnh Quân bực bội khinh thường đối thủ, không được đánh hắn chỉ đành nhìn sang cậu đợi trận đấu tiếp theo.

Trên ba lôi đài còn lại không có gì nổi bật, mọi người chỉ chăm chú nhìn vào lôi đài thứ nhất, đến cả Đá Quý cũng nhìn say đắm cô gái.

Lai Lam đưa đường kiếm song song với cánh tay của mình lước tới, sự uyển chuyển, khéo léo của cô làm cho Đổng Tụ phải tránh né liên tục, hắn không thể xuất chiêu.

Thân thể của hắn bắt đầu xuất hiện những về thương ngoài da, cũng may bản thân hắn tu luyện về nhục thể.

Trên sân đấu là một người hoàn toàn đang ở trạng thái bị tấn công, không thể phản lại, đường kiếm của cô như một con Điệp bay lượn quanh bông hoa, sẵn sàng đáp xuống đối thủ, nó làm cho hắn khốn đốn né tránh.

Đổng Tụ lui về phía sau để giữ khoảng cách với cô, bàn tay hắn tung ra Hỏa Liệt Chưởng, bàn tay to lớn xung quanh nó là một ngọn lửa đang bùng cháy, chưởng pháp lao vun vút đến, đốt cháy không khí, nơi nó bay qua đang nóng dần lên.

Trong khoảng khắc chưởng pháp hănd sắp đến, Lai Lam lui lại vài bước đưa lên trước mặt, triệu hồi một ngọn lửa đỏ rực, dùng nó để đỡ lấy chiêu thức hắn.

Đùng...

Va chạm mạnh làm rung động cả lôi đài số một, Lai Lam chưa dừng lại, tiếp tục lao đến đưa kiếm chém hắn.

Trên người Đổng Tụ bị thương cũng không ít, những vết chém không sâu, từng chỗ viết thương đang chảy máu, rơi xuống mặt đất dường như hắn đã thấm mệt.

Hắn ta giận giữ đạp mạnh xuống đất, tạo thành chấn động không khí xung quanh tách ra làm hai, để lại một đường ở giữa, hắn lao đến tung quyền vào Lai Lam.

Quyền pháp hắn quá nhanh, cô chưa kiệp né đã ăn một quyền vào hông phải của mình, văng ra xa, đưa tay ôm lấy chỗ bị thương.

Mọi người ngồi xem pha vừa nãy mà tức tối chửi bới anh ta.

- Hắn chơi kiểu gì vậy, đánh vào thân thể nữ thần của ta, huynh đệ đâu, chúng ta đợi hắn xuống phải đánh cho hắn một trận nhớ đời.

- Trời ơi! Ngươi không biết thương hoa tiết ngọc hay sao, tại sao lại đánh nữ thần của bọn ta? Ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi, bọn ta sẽ đến báo thù.

- Nữ thần! Cố lên! Chém chết hắn đi!

Lai Lam tung kiếm ra là một con Hỏa Điệp, phóng lên không trung bay lượn quanh hắn, hai cánh của nó xòe ra, một cơn gió lửa ập đến, sức nóng rất mạnh làm khuôn mặt hắn nám đen.

Trên trán Đổng Tụ mồ hôi đang dần rơi xuống lách tách trên mặt đất.

Đôi chân hắn đang dần quỳ xuống, mất sức quá nhiều trong cơn gió lửa hừng hực này, chưa dừng lại ở đây, Lai Lam còn điều khiển Hỏa Điệp lao vào.

Trong tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, Đổng Tụ phải tung ra đại chiêu của mình, Quyền Chưởng Cáo Đỏ, một ảo ảnh Con Cáo, khắp người nó đang bốc cháy lao đến Hỏa Điệp.

Ầm...

Sau cú va chạm, trận đấu đã kết thúc, hắn nằm im ắng trên mặt đất lôi đài, Lai Lam là người chiến thắng tươi cười nói:

- Ngươi thua rồi, đừng trách ta tại sao ra tay quá nặng, tốc độ chiêu thức của ngươi còn quá chậm.

Dưới lôi đài mọi người hoan hô ầm ĩ

Lai Lam... Vô địch...

Phía ba lôi đài còn lại vẫn đang đánh nhau rất căng thẳng, người tung chiêu, người đỡ, người nằm xuống, thắng thì cười Ha ha!

Nữa tiếng trôi qua cả năm lôi đài đã đánh xong, trận thứ hai sắp bắt đầu.

Trận thứ hai lôi đài thứ nhất là của Huyền Diệu lại một mĩ nữ nữa lên trận, nét đẹp của cô tựa như một dòng nước đang lay chuyển lòng người, cô không quyến rũ như Lai Lam mà ngây thơ hồn nhiên cuốn hút mọi người.

Trên người đang mặt một bộ Huyền Vũ của Thành Chủ, cảm giác im lặng, nó muốn nằm đó và ngủ một giấc thật sảng khoái.

Đối thủ của Huyền Diệu là một cô gái khoảng mười bảy tuổi trên tay đang cầm một thanh Linh Kiếm, cô ta giống như một con rắn độc đang đợi con mồi, nụ cười âm hiểm hiện lên trên khuông mặt, tu vi cô ta là Nguyên Anh sơ kỳ, huyết mạch Xà Độc.

Cô ta không thèm chào hỏi mà rút kiếm tung chiêu, uốn lượn như một con rắn lao đến.

Độc tố là thứ không thể khinh thường, nó có tính gây sát thương rất cao, đa số người của sát thủ chuyên dùng độc, một khi trúng độc đa phần thì bị giảm sút Linh Khí và sức mạnh.

Mọi người gọi người dùng độc có tên gọi khác là Chết Chóc, vài năm trước từng có vài cao thủ Tiên Hóa Thánh bị độc tố của Độc Chết giết trong vài ngày.

Đẳng cấp dùng độc: Ẩn Độc, Hóa Độc, Tử Độc.

Độc tố chia làm năm cấp: Dịch Độc được chế tạo từ thảo dược, lấy từ động vật có độc, sử dụng thường xuyên, uy lực không mạnh, có giải độc là phá được.

Linh Độc cách gọi khác là Độc Đan, được chế tạo từ những quái vật cấp cao.

Sát Thủ Độc được học từ nhóm sát thủ nổi tiếng bí ẩn, yêu cầu huyết mạch độc và đẳng cấp Ẩn Độc.

Không Gian Độc: Độc được tan ra trong không khí, xâm nhập vào trong người, tàn phá cơ thể của họ, yêu cầu huyết mạch độc và đẳng cấp Hóa Độc.

Độc Chết phá hủy Tiên Cốt đối phương, dưới đẳng cấp Tiên Hóa Thánh sẽ chết tức tưởi, yêu cầu Huyết Mạch độc và đẳng cấp Tử Độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện