Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi thứ dần thay đổi, Đá Quý sinh ra ở nơi đây đã được năm năm, từ một chàng trai có tài năng, chuyên vẽ những bức tranh tuyệt phẩm ở Trái Đất, bước đến thế giới rộng lớn này, cậu muốn tu luyện để trở thành tiên nhân, ngỡ ngàng sẽ quên đi nét vẽ bản thân.

Hi vọng được mở ra nhờ vào thằng bé trộm túi tiền từ mẹ cậu, tuổi còn nhỏ mà hắn đã học thói xấu từ bên ngoài, xem ra cậu còn nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng bên trong số tuổi đã đến hai mươi hai.

Chạy theo hắn đến cuối thôn, nhìn hắn mở túi tiền ra cậu thở dài.

“Tiếc cho một tài năng.”

Trong tư tưởng Đá Quý đã chấp nhận để hắn đi theo mình, bước lên con đường thành công, cậu hẹn hắn gặp mặt vào mỗi tối.

Buổi tối của ngày đầu tiên, do cha mẹ cậu canh giữ rất gắt gao, muốn trốn ra ngoài phải mất không ít thời gian và công sức, sợ hắn đợi lâu bực tức bỏ về, trong lúc ăn cậu lén lút giấu hai cái đùi gà đi, đợi khi mọi người đã ngủ, bóng dáng cậu vụt qua cánh cửa chạy về phía tây.

Hai người gặp nhau bàn về cách kiếm tiền, sử dụng tài năng của cậu vẽ những bức ảnh ở Trái Đất, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi cả hai kiếm được không ít tiền, đổi lấy tinh thạch có khoảng trăm viên hạ phẩm, số lượng đó thể giúp họ tu luyện trong vài năm, theo tính toán mỗi đứa trẻ chỉ cần năm đến mười viên Tinh Thạch hạ phẩm là có thể khai mạch, tu vi càng cao số lượng tinh thạch cần thiết sẽ tăng lên chóng mặt.

Tỉnh lại sau một nguồn lớn thông tin từ quá khứ trở về, Đá Quý ngồi dậy bước đến tên Dạ Quỷ hỏi.

- Ngươi là Tiểu Thạch? Tên thật của hắn là Phá Thạch, nhưng mỗi lần gặp hắn cậu đều gọi tên theo phong cách truyện tranh ở Trái Đất, người lớn gọi trẻ con đều thêm chữ tiểu ở trước.

Tiểu Thạch cảm thấy có lỗi không dám ngước mặt lên nhìn, gục đầu xuống đáp lời.

- Đúng chính là ta. Tất cả đều do ta gây ra, chuyện làm ta cảm thấy có lỗi nhất chính là không giữ được lời hứa với ngươi.

Cả hai từng hứa với nhau, câu nói lúc đó lại hiện lên trong đầu Đá Quý.

“Trời đất làm chứng! Hai ta tuy không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện lấy thê tử cùng ngày cùng tháng cùng năm, người không giữ được lời thề mãi mãi không được siêu sinh.”

Hắn đã phá vỡ lời hứa đó, cố gắn cưới một cô gái xinh đẹp làng bên, hai người họ sống với nhau hạnh phúc, thời điểm định mệnh của đời hắn đã đến.

Hai năm trước ở đây diễn ra một trận tàn sát đẫm máu, toàn bộ người trong thôn đều chết hết, lý do bọn họ chết đều có liên quan đến Đá Quý.

Những người ra tay năm đó đều do thế lực thần bí chủ mưu, mục tiêu chính của họ là gia đình cậu, nhưng đến nơi không tìm được ai, chúng đành phải giết sạch mọi người ở đây để thay thế.

Người trong thôn cho rằng cậu đã đắc tội với người có địa vị, nên họ mới có thù oán và càng quét cả làng, oán hận to lớn nhưng chưa đủ để hình thành Dạ Quỷ.

Chàng trai Phá Thạch từ lúc rời nhà đi lên thành bán tranh sao chép từ bản góc của Đá Quý đã trôi qua nữa tháng, hắn rất nhớ nương tử mình vội vả quay về còn mua vài món trang sức đắt tiền. Trên đường về hắn gặp phải đám người đằng đằng sát khí vụt qua, trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, lo lắng chạy một mạch thật nhanh về.

Từ xa hắn đã thấy khói bóc lên nghi ngút từ trong thôn, thân thể hắn bỗng mềm nhũn ra, nhìn vào bên trong thôn không còn gì cả ngoài những xác chết nằm hai bên đường, máu me văng tứ tung lên tường nhà, ở đây vừa diễn ra một trận tàn sát.

Bước vào căn nhà, hắn bất ngờ lao đến ôm nương tử mình nằm bất động trên đất vào lòng khóc nức nở.

- Lê Na! Tại sao? Tại sao? Muội lại rời xa ta.

Nước mắt chảy dài trên môi, hắn mếu máo tìm kiếm nguyên nhân sự việc diễn ở đây.

- Không được! Ta phải tìm ra kẻ đã hại muội và dày vò hắn đau gấp trăm lần ta trải qua.

Ký hiệu để lại cho hắn nhìn thấy chỉ có mỗi một dòng chữ viết bằng máu.

“Hãy nhắn lại với tên Đá Quý đừng có đắt tội với người của chúng ta.”

Trong lòng hắn suy nghĩ đến tên nhóc năm đó, nhờ có tranh vẽ của cậu hắn mới thành công, đáp lại công ơn đó hắn đã cố ý giết cậu, còn không thể giữ lời hứa, hắn cười trong đau khổ và thét lên như kẻ điên.

- Hahaaa! Quả báo ư? Ta không tin! Tất cả đều là giả dối. Đúng rồi mình đang mơ. Tỉnh dậy nào!

Bốp.

Hắn vừa nói vừa tự đánh vào mặt mình, không thấy thay đổi gì hắn vẫn tiếp tục cố gắng, oán khí dần đần to lớn, hắn điên cuồng khai mạch, hấp thu toàn bộ oán khí vào cơ thể, tu luyện trong tâm thần bất ổn dẫn đến Nhập Ma, sức lực quá yếu tạo nên thổ huyết và nằm xuống.

Nghĩ đến những gì hắn trải qua, Đá Quý cũng hiểu được nỗi khổ đau hai năm mất đi nương tử mà hắn phải gánh chịu, tất cả đã được định mệnh sắp đặt, nhưng trong lòng cậu cảm thấy bản thân có lỗi với hắn, hiện tại cậu muốn giúp hắn vượt qua nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện