Đại Lục phát triển rất nhanh, nhiều Sinh Linh gặp cơ duyên tu luyện, có được sức mạnh từ thiên nhiên, lĩnh hội được Thần Cách và vượt mặt Không Ma Thú Ảo Thạch.

Cuối cùng trận chiến giữa các vị Thần bùng nổ nhằm tranh dành quyền lực điều khiển Đại Lục.

Mặt cho chúng đánh nhau Không Ma Thú Ảo Thạch không hề muốn tham gia vào, nó cần chú trọng vào nhiệm vụ hơn.

Nhưng nó lại không ngờ tất cả vị Thần nghe tin Đá Thần vừa lĩnh hội được Thần Cách Không Gian chúng muốn cướp nó.

Trận chiến gây chấn động lớn tạo ra những thềm lục địa trôi nổi, cả hai trọng thương trong cuộc chiến dẫn theo đám sinh linh phe mình chạy trốn đến không gian bí ẩn.

Vừa đột phá xong Đá Thần bị thương nên phản phệ, thân thể bắt đầu xuất hiện triệu chứng đào thải hồn phách Thạch Quý ra ngoài.

Với sức mạnh của Không Ma Thú Ảo Thạch quá lớn, nếu đưa thẳng hồn phách vào thân thể sẽ làm chủ nhân mình tan biến, nó chỉ còn cách tự phân tách bản thân thành mười bốn viên đá, đưa hồn phách Thạch Quý vào một trong số chúng.

Thân thể đã tách mất, Thần Hồn nó tự mình phong ấn vào trong không gian, chờ đợi người hợp nhất.

Mười bốn viên đá cứ vậy mà truyền xuống từng đời của Gia Tộc, nhiều năm qua đi viên đá đó vẫn không tìm được thân thể thích hợp.

Hồn phách Thạch Quý chứa đựng tất cả kí ức đau thương hận thù sự tàn nhẫn càng ngày lớn mạnh.

Đoạn cuối nó thức giấc chính là lúc nắm giữ hoàn toàn thân thể Đá Quý tàn sát sinh linh trong khu rừng.

Xem xong tất cả mọi thứ, Đá Quý không ngờ người trước mặt mình có nhiều tên gọi như thế.

- Đá Thần tổ tiên! Nhân cách Ma Sát! Hồn phách Thạch Quý. Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?

Hắn xua tay tỏ vẻ không có gì quan trọng.

- Hai chúng ta như một, ngươi chỉ cần gọi ta là Thạch Quý.

Hai người giống nhau về thân thể còn nhân cách khách nhau hoàn toàn, nhưng cả hai đều có chung một chí hướng tìm kiếm cô gái tên Liêu Hương.

Muốn tìm thấy cô gái đó trước tiên phải tìm cách khôi phục cho Không Ma Thú Ảo Thạch.

Hiện tại tu vi Đá Quý rất yếu nên hắn không thể sử dụng được sức mạnh vốn có.

Cậu hơi thắc mắc hắn ở đây vậy thân thể bên ngoài ai điều khiển?

- Không cần phải lo lắng ta đã đưa ngươi rời khỏi tòa thành kia rồi.

Hắn tươi cười đưa tay xua tan tìm thức.

Trở về nắm giữ thân thể mình, Đá Quý có chút run run, không tin được những gì trải qua không bằng một góc nhỏ đối với hắn, đã lâu không nhìn thấy không khí dễ chịu như thế này, cậu hít một hơi sâu vào mới biết mình đã bị lạc ở trong khu rừng.

Trước đó Hạ Hải Cẩu chở trên vai Tiểu Nghịch vừa vào cổng Thành chưa kịp ăn uống gì đã bị đám người Ngựa Non đưa đi, may mắn hai bên không đánh nhau nhờ Lý Mạch giải thích rõ ràng.

Hai tuần sau trước cổng Dạ Long Thành, đám người Ngựa Non cuối cùng cũng đến nơi, họ chỉ còn lại chưa đến mười người, trong đó đứa nhóc ngồi trên vai con Yêu Thú liên tục hỏi.

- Mấy vị thúc thúc, sư phụ ta khi nào mới đến vậy?

Hơn hai tuần chạy gấp rút đến đây, cả đám người đều mệt mỏi, Lý Mạch dẫn đám người vào thành vừa đi vừa đáp lời thằng nhóc.

- Sư phụ con không sao đâu, chúng ta cần phải nghỉ ngơi trước lấy lại sức, ngày mai còn phải đến nơi ở mới.

Bọn họ tìm tới quán trọ gần đó, rất nhanh trời đã tối, họ trải nghiệm được một giấc ngủ ngon từ khi họ thoát khỏi Tần Thanh Thành.

Ánh sáng lên cao đám người họ trả lại căn phòng thuê, dạo khắp phố hỏi thăm tin tức về tấm lệnh bài trên tay Lý Mạch.

Hầu như ai cũng biết thứ này, rất nhanh họ đã đến được Thiên Dược Các nơi nổi tiếng nhờ chế tạo dược, còn có hai người xuất sắc nhất thành, bước vào trong Lý Mạch tiến đến tên thủ quỹ gần đó đưa tấm lệnh bài ra hỏi.

- Chào ngươi, ta cần gặp chủ của nơi này.

Tên đó vừa nhìn thấy lượng phần trăm bên trên hơi bất ngờ, người sở hữu Thiên Bài này rất ít, đa số toàn những nhân vật lớn, vậy hắn chắc không phải, độ tuổi không quá hai mươi có lẽ bạn thiếu chủ chăng?

- Các ngươi đợi ta ở đây một chúc, ta đi báo lại cho cấp trên.

Nói xong hắn cho người cầm tấm Thiên Bài báo lại với Thiếu Chủ.

Trong hoa viên phủ Thiên Dược Các, tên nô tài hấp ta hấp tấp chạy vào quỳ trước hai người đang ngồi tu luyện trên bãi cỏ.

- Báo! Thiếu Chủ! Có người cầm Thiên Bài cầu kiến!

Nghe có vẻ lạ, nắm giữ Thiên Bài toàn những lão già, ai lại rảnh đi cầu kiến cậu.

- Đưa ta xem nào.

Cầm lấy tấm Thiên Bài giảm đến bốn mươi phần trăm, Thiên Quyền đứng hình vài giây, lần đầu tiên thấy tấm lệnh bài giảm cao đến thế, những lão già cậu từng quen biết chỉ giảm có hai mươi đến ba mươi phần trăm là cùng.

Kế bên Diệp Vân nhìn vào Thiên Bài tò mò hỏi.

- Ơ! Thiên Quyền huynh, có gì lạ ở trong tấm lệnh bài này sao? Muội nhìn huynh hơi thất thần thì phải.

Bỗng nhiên trong lòng Thiên Quyền hớn hở cười lớn.

- Haha! Ta nhớ ra rồi, Thiên Bài độc nhất thuộc về Đại Ca.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện