Khi Uyển Dung nàng trở lại Linh Huyền cung... Doãn Phong sớm đã rời đi rồi.
Vân Tịnh vừa trông thấy nàng đã nhíu mày thật chặt: “Nương nương, hoàng thượng có vẻ không vui. Người đi mà không báo cho hoàng thượng một tiếng...”
Nàng ta còn chưa dứt lời, Uyển Dung đã tươi cười ngắt ngang: “Đừng bận tâm đến hoàng thượng, người sẽ không giận bổn cung vì chuyện như thế này đâu.” nàng đương nhiên biết, Doãn Phong không phải hạng người nhỏ mọn đến thế.
Vân Tịnh cũng mỉm cười không lên tiếng. Những điều nương nương nói trước nay chưa từng sai bao giờ, hoàng thượng thần sắc chỉ hơi không vui mà thôi.
Uyển Dung mở lời, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch: “Khi nào hoàng thượng bãi triều, em nhớ báo cho bổn cung một tiếng. Bổn cung có chuyện cần nói với người.”
“Vâng..” Vân Tịnh đáp một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Uyển Dung thong thả rời đi, hướng phía vườn mai của Linh Huyền cung đi đến, Điệp Vũ đi theo nàng vào trong vườn.
Uyển Dung tìm một chỗ ngồi xuống, suy tư hồi lâu...
Nàng không thể che dấu sự thật với hoàng đế đại nhân a, hắn mà biết được nàng cũng không tránh khỏi liên can. Nhưng... làm sao mở lời đây? Nói với hắn, Ngân dung hoa đã thành thân rồi, là bị Sở Vân Thiên bắt ép đưa đến Thục quốc.
Hắn sẽ tin sao? Hắn sẽ không nghĩ là nàng nói hưu nói vượn đi.
Nhưng nàng cũng không thể thấy chết không cứu a, Ngân dung hoa nàng ta đã muốn 'rút lui âm thầm lặng lẽ'. Không phải là muốn tự vẫn thì còn gì nữa...
Ái dà, chuyện này không thể được a, không thể cứ để nàng chết như vậy. Quá bất công a, tên Sở Vân Thiên khốn khiếp, bà cô ta nếu gặp ngươi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình nha. Ta sẽ kêu phu quân hoàng đế băm ngươi ra vạn mảnh a.
Điệp Vũ thấy nàng bần thần hồi lâu liền mỉm cười, hỏi: “Nương nương, người trong lòng có điều gì khó nói a? Người có thể tâm sự với nô tỳ không?”
Uyển Dung cũng cười, liền đem chuyện của Ngân dung hoa kể lại cho Điệp Vũ nghe.
Điệp Vũ nhất thời kinh hỉ, miệng há to đến có thể nhét được một quả trứng gà vào đấy.
Nàng biết chuyện này rất sock a, khi nàng nghe nàng ấy kể chuyện cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng nàng phải nghĩ cách, nghĩ cách nói cho hoàng thượng... bằng không sẽ có án mạng xảy ra mất.
Điệp Vũ như hiểu được tâm tư của nàng, cười bảo: “Nương nương, có phải người đang cân nhắc xem có nên đem sự tình báo lên hoàng thượng hay không phải không? Nô tỳ khuyên người là nên làm đi a.”
Điệp Vũ căn bản rất xem trọng một người dám hi sinh vì tình yêu như Ngân dung hoa. Yêu một người, dù nếm đủ mọi đau khổ vẫn không thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị chút tổn thất nào. Rất là có nghĩa khí a!
“Bổn cung đương nhiên hiểu rõ. Nhưng bằng cách nào mở miệng với hoàng thượng, sự thật này rất khó chấp nhận. Cực kỳ khó chấp nhận đấy.” Uyển Dung nhíu chặt mày liễu, ngữ khí có vài phần bất an cùng lo lắng.Điều nàng lo sợ không phải hắn trách tội nàng, mà là nàng lo cho Song Nhi cô nương a. Nàng ngây thơ đơn thuần như vậy... hắn biết sự thật liệu có giết nàng ấy không? Chuyện gì đến cuối cùng rồi cũng đến...
Vân Tịnh hớt ha hớt hải chạy đến trước mặt Uyển Dung, hơi thở đứt quãng từng hồi: “Nương nương, nương nương... hoàng thượng vừa mới bãi triều.”
Uyển Dung gật đầu: “Được rồi, hai em về Linh Huyền cung trước đi. Một mình bổn cung cùng Tiểu Khuân Tử đến đó là được rồi.”
Dưỡng Tâm điện.
Cao Nhân Tâm đang chăm chút đứng canh chừng bên ngoài điện, từ xa thấy bóng dáng của Ngọc sung nghi đang tiến lại gần. Liền chạy đến, thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Ngọc sung nghi nương nương. Chẳng hay người là đến đây tìm hoàng thượng?”
Uyển Dung duỗi tay nâng Cao Nhân Tâm đứng lên, cười nói: “Cao tổng quản, không cần dùng đại lễ như thế đối với bổn cung. Bổn cung đến là muốn cùng hoàng thượng nói chuyện một lát. Phiền Cao tổng quản vào bẩm báo người một tiếng.”
Cao Nhân Tâm khẽ “A” lên một tiếng, cúi đầu đáp: “Nô tài tuân mệnh. Xin nương nương chờ một chút...”
“Được.”
Lúc này bên trong Dưỡng Tâm điện, Doãn Phong đang xem tấu chương trên bàn...
“Hoàng thượng, Ngọc sung nghi nương nương cầu kiến.”
“Ngọc sung nghi?” Doãn Phong khẽ lặp lại, chẳng phải nàng ấy bỏ mặt hắn một mình ngủ ở Linh Huyền cung chạy đến chỗ Ngân dung hoa sao, lại còn chạy đến đây làm gì chứ.
Hắn đen mặt, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Trẫm không khỏe, bảo nàng ấy về Linh Huyền cung đi.”
Cao Nhân Tâm khẽ lắc đầu, hoàng thượng với nương nương lại giận dỗi gì nữa rồi. Nhìn thần thái của người như vậy, khẳng định là bị nương nương làm cho tức đến không cách nào bốc hỏa được đây mà.
Ông nhanh chân ra thông báo cho Uyển Dung: “Nương nương, hoàng thượng không chịu gặp người. Mời nương nương di giá Linh Huyền cung.”
“Hoàng thượng không chịu gặp bổn cung sao?” Uyển Dung khẽ cau mày. Đừng nói là hắn đang dỗi nàng chuyện buổi sáng ở trong phòng ngủ chính của Linh Huyền cung a.
Đáng chết!
Hắn muốn dỗi, nàng cũng không thể đi mà cứ tay không trở về, Doãn Phong -- thứ thiếp làm được rất nhiều a, thủ đoạn thì lại càng không thiếu. Chàng muốn ghét bỏ thiếp sao, nằm mơ đi a.
Nàng dẫu môi, hướng Cao Nhân Tâm cười nhạt: “Cao tổng quản, bổn cung hôm nay nếu không gặp được thánh thượng liền quỳ ở đây. Bổn cung không thể không gặp người, phiền Cao tổng quản vào báo lại một tiếng. Van cầu ngươi.”
Cao Nhân Tâm chốc đã xanh mặt như tàu lá chuối, vội vàng đỡ Uyển Dung đứng dậy, cười gượng: “Nương nương, nô tài cũng rất muốn giúp người nói với hoàng thượng một tiếng. Nhưng mà, hoàng thượng người thật sự nổi giận rồi a. Nương nương vẫn là nên đi về đi a..”Uyển Dung khép mi lại, ánh mắt là hàng vạn nỗi ưu sầu nhìn Cao Nhân Tâm, nói: “Bổn cung không đi. Hoàng thượng nổi giận, tất cả đều là lỗi của bổn cung hết. Nếu như người không muốn triệu kiến, vậy thì bổn cung sẽ quỳ đến khi nào người chịu gặp mới thôi. Cao tổng quản không cần quan tâm đến bổn cung.” nói rồi nàng hướng phía Tiểu Khuân Tử, bảo: “Tiểu Khuân Tử, ngươi cũng mau về cung đi..”
Tiểu Khuân Tử thoáng giật mình, vội vã đáp: “Nương nương, nô tài sao có thể quay về a, người đã muốn quỳ vậy thì hãy để nô tài cùng người quỳ a.”
“Ngươi...”
Cao Nhân Tâm thấy thế lại càng nóng ruột, trong cả cái hoàng cung này kẻ nào không biết hoàng thượng người quý trọng thân thể Ngọc sung nghi như thế nào đâu chứ? Nàng làm như này, người ở bên trong kia nhất định sẽ nổi giận thật đó.
Cao Nhân Tâm liền nói: “Nương nương không thể a, thân thể người không thể chịu được đâu. Người không thể quỳ đâu nương nương.”
Uyển Dung cười nói: “Cao tổng quản, bổn cung thật biết ơn ông. Ông không cần lo cho bổn cung, sức khỏe ta không tốt, đương sự là ta biết rất rõ. Nhưng nếu hoàng thượng người không muốn gặp, ta sẽ quỳ đến khi nào người muốn gặp mới thôi.”
Kiếp trước nàng cũng không phải dạng nữ nhân nhu nhu nhược nhược suốt ngày bệnh lên bệnh xuống nha. Kiếp này càng không thể đem so sánh được, mức độ ngang ngược cùng bướng bỉnh hiện tại đang tăng vọt, nàng kiên quyết sẽ quỳ. Quỳ đến khi nào hắn chịu gặp mặt mới thôi.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, nàng không thể mở to mắt nhìn người ta chết mà không cứu a.
Doãn Phong a, chàng không gặp thiếp liền vờ ngất đi. Chàng còn không chạy ra sao?
Nàng không nói lời nào, xách váy chạy đến cửa lớn Dưỡng Tâm điện, “bộp _ bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, không chút nghĩ ngợi.
Cao Nhân Tâm hết nói nổi, ông hoàn toàn á khẩu a. Vị Ngọc sung nghi này ngày càng bướng bỉnh a, lời của hoàng thượng nàng cũng không để vào tai nữa. Ông lắc lắc đầu, lui vào phía bên trong hậu điện chờ hoàng thượng có điều phân phó dặn dò.
Chưa đầy nửa nén nhang, khắp hậu cung trên dưới ai ai cũng biết chuyện Ngọc sung nghi nương nương cầu kiến nhưng hoàng thượng không triệu kiến. Nàng ta liền quỳ ở trước Dưỡng Tâm điện, một lòng muốn gặp mặt hoàng thượng.
Lúc này bên trong Dưỡng Tâm điện.
Nha đầu đáng chết, nàng là đang lấy tính mạng của mình ra đùa cợt a. Sức khỏe vốn đã không được tốt, thường ngày chỉ nhìn nàng nhún gối thỉnh an các phi tần khác hắn đã không đành lòng rồi. Hôm nay lại quỳ trước cửa cung của hắn, đúng là muốn hắn điên lên đây mà.
Dung nhi, nàng cũng thật là xảo trá a!
Hắn không nghĩ ngợi quá lâu, mỉm cười đứng lên: “Cao Nhân Tâm, ngươi mau đem long bào của trẫm đến cho nàng ấy. Trời thu thời tiết lạnh lẽo, để bị nhiễm thương hàn sẽ không tốt đâu. Còn nữa, mang đệm thật dày ra cho nàng, đừng để đầu gối bị tổn thương.”Cao Nhân Tâm toát mồ hôi lạnh, sự tình này là sao a. Hoàng thượng rốt cục là có giận dỗi Ngọc sung nghi không đây, nhìn qua thì không giống như đang giận dỗi lắm. Hai chủ tử các ngài lại muốn đám nô tài như hắn đây đứng ngồi không yên.
Mặc đi.
Ông phải nhanh chóng đem đệm cùng long bào đến cho Ngọc sung nghi nương nương đang ngang bướng quỳ ngoài kia nữa.
“Nương nương, hoàng thượng lệnh lão nô đem long bào cùng đệm thật dày này cho nương nương...”
Uyển Dung nheo mắt, mắng thầm: Chàng, cái đồ gian trá nhà chàng. Chọc tức thiếp đây mà, tức quá a. Chàng đem đống đồ này ra đây là để giễu cợt thiếp chứ gì, được... Thiếp có chết ở đây cũng không để chàng hôm nay đắc ý.
Nàng cười cười nhìn Cao Nhân Tâm: “Cao tổng quản, phiền ngài đem vứt đi. Bổn cung không cần mấy thứ này. Nói cho ai đó biết, hôm nay nếu không ra gặp mặt. Từ nay đừng nhìn mặt bổn cung nữa, viết một tờ hưu thư rồi quẳng bổn cung đi là được.”
Cao Nhân Tâm tái xanh mặt mày, 'ai đó' ở đây không phải là đang ám chỉ hoàng thượng của hắn sao? Nương nương a, người lại dám nói những lời này nhưng nô tài làm sao dám bẩm a. Hoàng thượng ngài ấy giận lên, không chừng sẽ phế nương nương thật a.
Uyển Dung vẫn chằm chằm nhìn sắc mặt hết xanh đến trắng rồi lại đen của Cao Nhân Tâm, trong bụng thầm cười thật to, mãn nguyện rồi. Hắn mà nghe được mấy lời này, lại không một cước đá Cao Nhân Tâm ra ngoài mới là chuyện lạ đấy.
Nàng vội vàng giục: “Cao tổng quản nhanh nhanh đi đi a.”
“Vâng, nô tài đi ngay, đi ngay đây ạ.”
“...ha ha ha..” hắn vừa xoay người, một trận cười khoái trá vang lên phía sau.
Cao Nhân Tâm chạy trối chết vào trong, trước nay trong cung nào có chủ tử nào dám trêu chọc hắn a, Ngọc sung nghi nương nương hảo, hảo...
Doãn Phong bên trong phòng đang an an nhàn nhàn xem tấu sớ, nét mặt giản ra ý cười thật sâu đến tận khóe mắt. Nha đầu đó thật là ngang bướng, nhìn thế nào cũng không giống nữ nhi của thừa tướng đương triều.
Nhưng không phải nàng thì là ai đây...
Cao Nhân Tâm đi mà như lê lết vào thư phòng, chưa đợi hoàng thượng lên tiếng hỏi hắn đã quỳ nhanh xuống, khẩn cầu: “Hoàng thượng, nô tài nói những lời này mong người sẽ tha cho nô tài một mạng. Nô tài chỉ là người truyền lời.”
Doãn Phong vẫn thản nhiên cười, nụ cười như ánh ban mai tỏa sáng: “Nàng ấy lại nói gì mà làm ngươi hoảng hốt như thế? Được, trẫm sẽ không truy cứu ngươi. Mau nói.”
“Hoàng... hoàng thượng...Ngọc sung nghi nương nương nói...nói nô tài đem long bào cùng đệm dày vứt hết đi. Người còn nói 'hãy nói cho ai đó biết, hôm nay nếu không ra gặp mặt. Từ nay đừng nhìn mặt bổn cung nữa, viết một tờ hưu thư rồi quẳng bổn cung đi là được.” Cao Nhân Tâm lạnh toát sống lưng, lời nói cũng cà lăm run run.
Doãn Phong đen mặt.
Hưu thư? Quẳng nàng đi?
Chuyện đó là không thể nào.
Hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: “Mặc kệ nàng ấy đi, thật đúng là trẫm làm chuyện tốt không đúng thời điểm.”
Cao Nhân Tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên ngoài Dưỡng Tâm điện đã xuất hiện thêm hai người.
“Tam ca, huynh xem đây là phi tần nào của tứ ca a, nhìn nàng thực tội nghiệp. Lại bị huynh ấy phạt quỳ như này...” Lục vương gia - Doãn Lâm quan sát Uyển Dung từ trên xuống dưới, cười cười nói.
Uyển Dung vốn chẳng biết hắn, lại rủa thầm hắn vài câu. Tội nghiệp cái đầu ngươi, bà cô đây là đang thi gan với tứ ca của nhà ngươi đấy.
Người được Doãn Lâm gọi một tiếng 'Tam ca' lại không mấy hứng thú, chỉ gật đầu: “Ngũ đệ, nhanh vào trong đi. Tứ đệ chờ lâu sẽ nổi giận mất.”
Uyển Dung ngẩn đầu nhìn hắn, nở nụ cười đầy khinh bỉ.
Nàng cực kỳ không ưa mấy nam nhân này, tại vì hắn là huynh đệ của tên nam nhân đó, thối lắm!
Vân Tịnh vừa trông thấy nàng đã nhíu mày thật chặt: “Nương nương, hoàng thượng có vẻ không vui. Người đi mà không báo cho hoàng thượng một tiếng...”
Nàng ta còn chưa dứt lời, Uyển Dung đã tươi cười ngắt ngang: “Đừng bận tâm đến hoàng thượng, người sẽ không giận bổn cung vì chuyện như thế này đâu.” nàng đương nhiên biết, Doãn Phong không phải hạng người nhỏ mọn đến thế.
Vân Tịnh cũng mỉm cười không lên tiếng. Những điều nương nương nói trước nay chưa từng sai bao giờ, hoàng thượng thần sắc chỉ hơi không vui mà thôi.
Uyển Dung mở lời, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch: “Khi nào hoàng thượng bãi triều, em nhớ báo cho bổn cung một tiếng. Bổn cung có chuyện cần nói với người.”
“Vâng..” Vân Tịnh đáp một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Uyển Dung thong thả rời đi, hướng phía vườn mai của Linh Huyền cung đi đến, Điệp Vũ đi theo nàng vào trong vườn.
Uyển Dung tìm một chỗ ngồi xuống, suy tư hồi lâu...
Nàng không thể che dấu sự thật với hoàng đế đại nhân a, hắn mà biết được nàng cũng không tránh khỏi liên can. Nhưng... làm sao mở lời đây? Nói với hắn, Ngân dung hoa đã thành thân rồi, là bị Sở Vân Thiên bắt ép đưa đến Thục quốc.
Hắn sẽ tin sao? Hắn sẽ không nghĩ là nàng nói hưu nói vượn đi.
Nhưng nàng cũng không thể thấy chết không cứu a, Ngân dung hoa nàng ta đã muốn 'rút lui âm thầm lặng lẽ'. Không phải là muốn tự vẫn thì còn gì nữa...
Ái dà, chuyện này không thể được a, không thể cứ để nàng chết như vậy. Quá bất công a, tên Sở Vân Thiên khốn khiếp, bà cô ta nếu gặp ngươi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình nha. Ta sẽ kêu phu quân hoàng đế băm ngươi ra vạn mảnh a.
Điệp Vũ thấy nàng bần thần hồi lâu liền mỉm cười, hỏi: “Nương nương, người trong lòng có điều gì khó nói a? Người có thể tâm sự với nô tỳ không?”
Uyển Dung cũng cười, liền đem chuyện của Ngân dung hoa kể lại cho Điệp Vũ nghe.
Điệp Vũ nhất thời kinh hỉ, miệng há to đến có thể nhét được một quả trứng gà vào đấy.
Nàng biết chuyện này rất sock a, khi nàng nghe nàng ấy kể chuyện cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng nàng phải nghĩ cách, nghĩ cách nói cho hoàng thượng... bằng không sẽ có án mạng xảy ra mất.
Điệp Vũ như hiểu được tâm tư của nàng, cười bảo: “Nương nương, có phải người đang cân nhắc xem có nên đem sự tình báo lên hoàng thượng hay không phải không? Nô tỳ khuyên người là nên làm đi a.”
Điệp Vũ căn bản rất xem trọng một người dám hi sinh vì tình yêu như Ngân dung hoa. Yêu một người, dù nếm đủ mọi đau khổ vẫn không thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị chút tổn thất nào. Rất là có nghĩa khí a!
“Bổn cung đương nhiên hiểu rõ. Nhưng bằng cách nào mở miệng với hoàng thượng, sự thật này rất khó chấp nhận. Cực kỳ khó chấp nhận đấy.” Uyển Dung nhíu chặt mày liễu, ngữ khí có vài phần bất an cùng lo lắng.Điều nàng lo sợ không phải hắn trách tội nàng, mà là nàng lo cho Song Nhi cô nương a. Nàng ngây thơ đơn thuần như vậy... hắn biết sự thật liệu có giết nàng ấy không? Chuyện gì đến cuối cùng rồi cũng đến...
Vân Tịnh hớt ha hớt hải chạy đến trước mặt Uyển Dung, hơi thở đứt quãng từng hồi: “Nương nương, nương nương... hoàng thượng vừa mới bãi triều.”
Uyển Dung gật đầu: “Được rồi, hai em về Linh Huyền cung trước đi. Một mình bổn cung cùng Tiểu Khuân Tử đến đó là được rồi.”
Dưỡng Tâm điện.
Cao Nhân Tâm đang chăm chút đứng canh chừng bên ngoài điện, từ xa thấy bóng dáng của Ngọc sung nghi đang tiến lại gần. Liền chạy đến, thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Ngọc sung nghi nương nương. Chẳng hay người là đến đây tìm hoàng thượng?”
Uyển Dung duỗi tay nâng Cao Nhân Tâm đứng lên, cười nói: “Cao tổng quản, không cần dùng đại lễ như thế đối với bổn cung. Bổn cung đến là muốn cùng hoàng thượng nói chuyện một lát. Phiền Cao tổng quản vào bẩm báo người một tiếng.”
Cao Nhân Tâm khẽ “A” lên một tiếng, cúi đầu đáp: “Nô tài tuân mệnh. Xin nương nương chờ một chút...”
“Được.”
Lúc này bên trong Dưỡng Tâm điện, Doãn Phong đang xem tấu chương trên bàn...
“Hoàng thượng, Ngọc sung nghi nương nương cầu kiến.”
“Ngọc sung nghi?” Doãn Phong khẽ lặp lại, chẳng phải nàng ấy bỏ mặt hắn một mình ngủ ở Linh Huyền cung chạy đến chỗ Ngân dung hoa sao, lại còn chạy đến đây làm gì chứ.
Hắn đen mặt, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Trẫm không khỏe, bảo nàng ấy về Linh Huyền cung đi.”
Cao Nhân Tâm khẽ lắc đầu, hoàng thượng với nương nương lại giận dỗi gì nữa rồi. Nhìn thần thái của người như vậy, khẳng định là bị nương nương làm cho tức đến không cách nào bốc hỏa được đây mà.
Ông nhanh chân ra thông báo cho Uyển Dung: “Nương nương, hoàng thượng không chịu gặp người. Mời nương nương di giá Linh Huyền cung.”
“Hoàng thượng không chịu gặp bổn cung sao?” Uyển Dung khẽ cau mày. Đừng nói là hắn đang dỗi nàng chuyện buổi sáng ở trong phòng ngủ chính của Linh Huyền cung a.
Đáng chết!
Hắn muốn dỗi, nàng cũng không thể đi mà cứ tay không trở về, Doãn Phong -- thứ thiếp làm được rất nhiều a, thủ đoạn thì lại càng không thiếu. Chàng muốn ghét bỏ thiếp sao, nằm mơ đi a.
Nàng dẫu môi, hướng Cao Nhân Tâm cười nhạt: “Cao tổng quản, bổn cung hôm nay nếu không gặp được thánh thượng liền quỳ ở đây. Bổn cung không thể không gặp người, phiền Cao tổng quản vào báo lại một tiếng. Van cầu ngươi.”
Cao Nhân Tâm chốc đã xanh mặt như tàu lá chuối, vội vàng đỡ Uyển Dung đứng dậy, cười gượng: “Nương nương, nô tài cũng rất muốn giúp người nói với hoàng thượng một tiếng. Nhưng mà, hoàng thượng người thật sự nổi giận rồi a. Nương nương vẫn là nên đi về đi a..”Uyển Dung khép mi lại, ánh mắt là hàng vạn nỗi ưu sầu nhìn Cao Nhân Tâm, nói: “Bổn cung không đi. Hoàng thượng nổi giận, tất cả đều là lỗi của bổn cung hết. Nếu như người không muốn triệu kiến, vậy thì bổn cung sẽ quỳ đến khi nào người chịu gặp mới thôi. Cao tổng quản không cần quan tâm đến bổn cung.” nói rồi nàng hướng phía Tiểu Khuân Tử, bảo: “Tiểu Khuân Tử, ngươi cũng mau về cung đi..”
Tiểu Khuân Tử thoáng giật mình, vội vã đáp: “Nương nương, nô tài sao có thể quay về a, người đã muốn quỳ vậy thì hãy để nô tài cùng người quỳ a.”
“Ngươi...”
Cao Nhân Tâm thấy thế lại càng nóng ruột, trong cả cái hoàng cung này kẻ nào không biết hoàng thượng người quý trọng thân thể Ngọc sung nghi như thế nào đâu chứ? Nàng làm như này, người ở bên trong kia nhất định sẽ nổi giận thật đó.
Cao Nhân Tâm liền nói: “Nương nương không thể a, thân thể người không thể chịu được đâu. Người không thể quỳ đâu nương nương.”
Uyển Dung cười nói: “Cao tổng quản, bổn cung thật biết ơn ông. Ông không cần lo cho bổn cung, sức khỏe ta không tốt, đương sự là ta biết rất rõ. Nhưng nếu hoàng thượng người không muốn gặp, ta sẽ quỳ đến khi nào người muốn gặp mới thôi.”
Kiếp trước nàng cũng không phải dạng nữ nhân nhu nhu nhược nhược suốt ngày bệnh lên bệnh xuống nha. Kiếp này càng không thể đem so sánh được, mức độ ngang ngược cùng bướng bỉnh hiện tại đang tăng vọt, nàng kiên quyết sẽ quỳ. Quỳ đến khi nào hắn chịu gặp mặt mới thôi.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, nàng không thể mở to mắt nhìn người ta chết mà không cứu a.
Doãn Phong a, chàng không gặp thiếp liền vờ ngất đi. Chàng còn không chạy ra sao?
Nàng không nói lời nào, xách váy chạy đến cửa lớn Dưỡng Tâm điện, “bộp _ bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, không chút nghĩ ngợi.
Cao Nhân Tâm hết nói nổi, ông hoàn toàn á khẩu a. Vị Ngọc sung nghi này ngày càng bướng bỉnh a, lời của hoàng thượng nàng cũng không để vào tai nữa. Ông lắc lắc đầu, lui vào phía bên trong hậu điện chờ hoàng thượng có điều phân phó dặn dò.
Chưa đầy nửa nén nhang, khắp hậu cung trên dưới ai ai cũng biết chuyện Ngọc sung nghi nương nương cầu kiến nhưng hoàng thượng không triệu kiến. Nàng ta liền quỳ ở trước Dưỡng Tâm điện, một lòng muốn gặp mặt hoàng thượng.
Lúc này bên trong Dưỡng Tâm điện.
Nha đầu đáng chết, nàng là đang lấy tính mạng của mình ra đùa cợt a. Sức khỏe vốn đã không được tốt, thường ngày chỉ nhìn nàng nhún gối thỉnh an các phi tần khác hắn đã không đành lòng rồi. Hôm nay lại quỳ trước cửa cung của hắn, đúng là muốn hắn điên lên đây mà.
Dung nhi, nàng cũng thật là xảo trá a!
Hắn không nghĩ ngợi quá lâu, mỉm cười đứng lên: “Cao Nhân Tâm, ngươi mau đem long bào của trẫm đến cho nàng ấy. Trời thu thời tiết lạnh lẽo, để bị nhiễm thương hàn sẽ không tốt đâu. Còn nữa, mang đệm thật dày ra cho nàng, đừng để đầu gối bị tổn thương.”Cao Nhân Tâm toát mồ hôi lạnh, sự tình này là sao a. Hoàng thượng rốt cục là có giận dỗi Ngọc sung nghi không đây, nhìn qua thì không giống như đang giận dỗi lắm. Hai chủ tử các ngài lại muốn đám nô tài như hắn đây đứng ngồi không yên.
Mặc đi.
Ông phải nhanh chóng đem đệm cùng long bào đến cho Ngọc sung nghi nương nương đang ngang bướng quỳ ngoài kia nữa.
“Nương nương, hoàng thượng lệnh lão nô đem long bào cùng đệm thật dày này cho nương nương...”
Uyển Dung nheo mắt, mắng thầm: Chàng, cái đồ gian trá nhà chàng. Chọc tức thiếp đây mà, tức quá a. Chàng đem đống đồ này ra đây là để giễu cợt thiếp chứ gì, được... Thiếp có chết ở đây cũng không để chàng hôm nay đắc ý.
Nàng cười cười nhìn Cao Nhân Tâm: “Cao tổng quản, phiền ngài đem vứt đi. Bổn cung không cần mấy thứ này. Nói cho ai đó biết, hôm nay nếu không ra gặp mặt. Từ nay đừng nhìn mặt bổn cung nữa, viết một tờ hưu thư rồi quẳng bổn cung đi là được.”
Cao Nhân Tâm tái xanh mặt mày, 'ai đó' ở đây không phải là đang ám chỉ hoàng thượng của hắn sao? Nương nương a, người lại dám nói những lời này nhưng nô tài làm sao dám bẩm a. Hoàng thượng ngài ấy giận lên, không chừng sẽ phế nương nương thật a.
Uyển Dung vẫn chằm chằm nhìn sắc mặt hết xanh đến trắng rồi lại đen của Cao Nhân Tâm, trong bụng thầm cười thật to, mãn nguyện rồi. Hắn mà nghe được mấy lời này, lại không một cước đá Cao Nhân Tâm ra ngoài mới là chuyện lạ đấy.
Nàng vội vàng giục: “Cao tổng quản nhanh nhanh đi đi a.”
“Vâng, nô tài đi ngay, đi ngay đây ạ.”
“...ha ha ha..” hắn vừa xoay người, một trận cười khoái trá vang lên phía sau.
Cao Nhân Tâm chạy trối chết vào trong, trước nay trong cung nào có chủ tử nào dám trêu chọc hắn a, Ngọc sung nghi nương nương hảo, hảo...
Doãn Phong bên trong phòng đang an an nhàn nhàn xem tấu sớ, nét mặt giản ra ý cười thật sâu đến tận khóe mắt. Nha đầu đó thật là ngang bướng, nhìn thế nào cũng không giống nữ nhi của thừa tướng đương triều.
Nhưng không phải nàng thì là ai đây...
Cao Nhân Tâm đi mà như lê lết vào thư phòng, chưa đợi hoàng thượng lên tiếng hỏi hắn đã quỳ nhanh xuống, khẩn cầu: “Hoàng thượng, nô tài nói những lời này mong người sẽ tha cho nô tài một mạng. Nô tài chỉ là người truyền lời.”
Doãn Phong vẫn thản nhiên cười, nụ cười như ánh ban mai tỏa sáng: “Nàng ấy lại nói gì mà làm ngươi hoảng hốt như thế? Được, trẫm sẽ không truy cứu ngươi. Mau nói.”
“Hoàng... hoàng thượng...Ngọc sung nghi nương nương nói...nói nô tài đem long bào cùng đệm dày vứt hết đi. Người còn nói 'hãy nói cho ai đó biết, hôm nay nếu không ra gặp mặt. Từ nay đừng nhìn mặt bổn cung nữa, viết một tờ hưu thư rồi quẳng bổn cung đi là được.” Cao Nhân Tâm lạnh toát sống lưng, lời nói cũng cà lăm run run.
Doãn Phong đen mặt.
Hưu thư? Quẳng nàng đi?
Chuyện đó là không thể nào.
Hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: “Mặc kệ nàng ấy đi, thật đúng là trẫm làm chuyện tốt không đúng thời điểm.”
Cao Nhân Tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên ngoài Dưỡng Tâm điện đã xuất hiện thêm hai người.
“Tam ca, huynh xem đây là phi tần nào của tứ ca a, nhìn nàng thực tội nghiệp. Lại bị huynh ấy phạt quỳ như này...” Lục vương gia - Doãn Lâm quan sát Uyển Dung từ trên xuống dưới, cười cười nói.
Uyển Dung vốn chẳng biết hắn, lại rủa thầm hắn vài câu. Tội nghiệp cái đầu ngươi, bà cô đây là đang thi gan với tứ ca của nhà ngươi đấy.
Người được Doãn Lâm gọi một tiếng 'Tam ca' lại không mấy hứng thú, chỉ gật đầu: “Ngũ đệ, nhanh vào trong đi. Tứ đệ chờ lâu sẽ nổi giận mất.”
Uyển Dung ngẩn đầu nhìn hắn, nở nụ cười đầy khinh bỉ.
Nàng cực kỳ không ưa mấy nam nhân này, tại vì hắn là huynh đệ của tên nam nhân đó, thối lắm!
Danh sách chương