Edit: Phong Lữ
Nhưng lúc này Chung Tiểu Nhạc lại không cảm nhận được chút nào tiếng lòng thảm thiết của Tống Nghệ Thiên, ngược lại còn run rẩy hé môi, cởi áo sơ mi ướt đẫm của mình, sau đó còn kéo quần lót mình xuống.
Trong nháy mắt, mặt Tống Nghệ Thiên tái không còn giọt máu, tiều tụy như già đi chục tuổi, mang bộ dạng như có thù không đội trời chung nhìn chỗ kín của Chung Tiểu Nhạc
Mịe nó, bộ tên biến thái này ăn gì cũng bổ cái đó hả! Thảo nào đầu óc không dùng được, thì ra do chất dinh dưỡng tập trung đi nuôi lớn cái ấy hết rồi! “Em sẽ chuẩn bị tốt.”
Giọng Chung Tiểu Nhạc rất căng thẳng, có vẻ cực kì hồi hộp, truyền tới tai Tống Nghệ Thiên khiến anh tức đến nỗi phải tốn hơi mắng.
“Chuẩn bị cái ‘beep’!” Tống Nghệ Thiên nhịn không được động hai chân, một chân co lại đạp lên bụng Chung Tiểu Nhạc, tốn sức muốn tránh cái thứ đồ chơi biến thái ấy ra xa một chút: “Chơi mẹ nps, đồ biến thái! Cậu dám dùng cái thứ đồ chơi này mà đâm ông đây thì mai ông thiến cậu!”
Chung Tiểu Nhạc tội nghiệp vội đưa tay vỗ về Tống Nghệ Thiên đang kích động, lắp bắp biện hộ cho mình: “Không đâu, sẽ không đâu, để em thử một lần.”
Tống Nghệ Thiên sao có thể tin một tên xử nam nói xằng, anh một chân đạp bụng Chung Tiểu Nhạc, hệt bộ dạng thủ tiết ‘ngươi mà dám ‘đâm’ ta một phát, ta sẽ cho ngươi một đao’, nói: ”Biến thái, tôi bảo gì cậu cũng sẽ nghe phải không?”
Chung Tiểu Nhạc thành khẩn gật đầu, song đồng thời tay cũng bắt đầu bôi trơn.
“Vậy cậu để tôi làm công đi!” Tống Nghệ Thiên chịu nhục nói.
Nhưng không ngờ Chung Tiểu Nhạc lại không chịu thương lượng, mở miệng nói một tiếng: “Không.”
“Mẹ nó, cậu có chỗ nào giống công hả?”
“Cái ấy của em lớn.”
Tống Nghệ Thiên châm chọc: “Còn kĩ thuật?”
Chung Tiểu Nhạc giống như con cún bị ướt sũng nhìn Tống Nghệ Thiên, sau đó đưa tay nắm chỗ mắt cá chân anh, mở rộng hai chân anh ra, sấn cả người vào: “Không chừng em có thiên phú về mặt này đấy.”
“Đệt! Cậu chỉ có một cái trời cho thôi!” Tống Nghệ Thiên hận không thể một tay bóp chết tên khốn khiếp này: “Nghệ Thiên ca của cậu có thừa kinh nghiệm chuyện này, ai từng nằm dưới cũng biết, đảm bảo sẽ khiến cậu sướng đủ, chứ cái đồ chơi kinh khủng đó của cậu chặt xuống còn có thể làm cái chày đấy!!”
“Không được, của ai lớn thì người đó làm công, đây là nguyên tắc cơ bản của công-thụ” Chung Tiểu Nhạc sờ sờ trán ướt mồ hôi của Tống Nghệ Thiên, hôn một cái lên khóe miệng anh: “Ngoan, đừng quấy nữa, để em bôi trơn trước cho anh.”
Tống Nghệ Thiên lần nữa cảm nhận được cơ thể mình nặng nề xê dịch, chẳng qua cơ thể này như không phải của mình, dùng hết sức cũng chỉ có thể cử động chân khép lại được một chút, sau đó lại bị Chung Tiểu Nhạc nhanh chóng mở ra thêm
Anh trơ mắt nhìn Chung Tiểu Nhạc để tờ giấy gọi là ‘mở đầu cuộc vui ’ để ở 1 bên, hơi luống cuống mở nắp tuýp dầu bôi bôi trơn, ném hết trật tự trước sau đổ một ra một mớ dầu
Sau đó khép hai ngón tay lại, cố gắng nhét vào.
“Đờ mờ!!! Tống Nghệ Thiên bị đau đến cong cả người, cố gắng thặt chặt hậu huyệt, sau đó đổ ập người xuống, chửi bớt Chung Tiểu Nhạc: “Cậu không phải nói đã học qua rồi sao! ‘kiên nhẫn’ của cậu bị chó ăn mất rồi hả!!”
Chung Tiểu Nhạc mang vẻ mặt ngơ ngác như người mới từ trển xuống, ngón tay cũng dừng lại.
“Cậu nhìn cái gì?” Tống Nghệ Thiên thấy đối phương cả người đờ ra thì không biết nói sao, xê dịch cái mông của mình: ”Đầu tiên rút tay ra đi”
Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn nghe lời rút lại ngón tay, sau đó cầm tờ hướng dẫn ‘cách làm công’ muốn tìm xem mình đã làm sai bước nào
Tống Nghệ Thiên nhìn bộ dạng ngu xuẩn của đối phương mà thở dài, nghĩ thầm bây giờ mình là cá, người ta là đao, cũng tới tận bước này rồi, thôi đành chịu một lần coi như kinh nghiệm trải đời, nhưng cũng không thể chịu khổ để một thằng trai zin đầu óc bỏ đi này giày vò thân xác mình được.
“Ném tờ giấy trong tay cậu đi” Tống Nghệ Thiên hếch cằm, trầm giọng nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ, cậu làm theo.”
Chung Tiểu Nhạc vội vàng gật đầu, ném ‘cách làm công’ trong tay sang một bên, mang bộ dạng ‘động vật vô hại’ lừa tình nhìn Tống Nghệ Thiên
“Đầu tiên bôi dầu hết vào tay cậu đi” Tống Nghệ Thiên ngại ngùng bắt đầu dạy Chung Tiểu Nhạc làm sao để cưỡng gian mình: “Bôi cho kĩ chút, để trống một mảng thì ông lột một lớp da cậu!”
Chung Tiểu Nhạc bị dáng vẻ cao cao tại thượng của Tống Nghệ Thiên mê chết, tim gan bay nhảy, cũng không thèm để ý Tống Nghệ Thiên có thể lột da cậu hay không, vội vàng cần lấy tuýp dầu bôi trơn, vừa dùng sức đã đổ hơn nửa tuýp ra lòng bàn tay, sau đó chà xát đều ra, bắt đầu cẩn thận bôi lên tay, cũng bôi một lớp dày lên cửa sau Tống Nghệ Thiên, hông cũng không nhàn rỗi, dùng đầu đỉnh nóng như lửa cọ cọ lên cái mông vểnh săn chắc của Tống Nghệ Thiên, khiến khắp nơi đều dính dầu trơn.
Sau đó Chung Tiểu Nhạc giơ hai bàn tay trắng trẻo, bóng nhẵn hết chỗ nói lên trước mặt Tống Nghệ Thiên, hệt như học sinh tiểu học đang chờ giáo viên chủ nhiệm kiểu tra tay vậy.
“Tạm chấp nhận” Tống Nghệ Thiên hừ lạnh: “Lộng cho phía sau tôi mềm thêm chút nữa, bắt đầu từ 1 ngón tay, động tác chậm chút.”
Cả người Chung Tiểu Nhạc căng thẳng nghe theo.
“Đâm chậm một chút đi! Cậu vội cái rắm gì hả!”
Vội chậm lại.
“Đúng rồi, là tốc độ này……..Biến thái, cậu coi tôi là cọng dây thun à!?”
Lập tức nhẹ tay lại.
“Lại thêm một ngón tay…Đừng chạm hoài một chỗ! Con mịe nó cậu có biết khuếch trương không hả! Khuếch trương đó!
“Sờ phía trước của tôi…cho cậu sờ chứ không phải liếm! Đệt, đầu răng cậu đụng vào rồi!….”
“Xoay tròn! Ngón tay quay vài vòng được không hả!?….không được gảy dàn! Tôi *** ngón tay cậu!!!”
Qua một trận khuếch trương thì hai người cũng lăn qua lăn lại, mồ hôi dầm đìa, vẻ mặt đỏ hồng, đương nhiên mặt Tống Nghệ Thiên đỏ vì tức giận, còn Chung Tiểu Nhạc là vì cấp bách.
Chung Tiểu Nhạc nhìn cửa huyệt xinh xắn từng chút nuốt ngón tay mình, trong lòng nhộn nhạo khó tả, trải qua hạnh phúc mãnh liệt khiến cái ấy của cậu cương tới cực hạn, dương nanh múa vuốt đỉnh vào đùi Tống Nghệ Thiên
Còn Tống Nghệ Thiên thì sao, hậu môn của anh mỏi nhừ không còn cảm giác, vừa trướng vừa tê dại, cơ thể màu mật ong phủ môt tầng mỏng hông hồng, toàn bộ cái mông mềm mại đều bị Chung Tiểu Nhạc không cẩn thận chạm vào nên dính đầy dầu bôi trơn.
Ngay sau khi hai người thành công sử dụng hết hai tuýp dầu bôi trơn, hậu huyệt Tống Nghệ Thiên đúng là đã mềm đi không ít, tràng bích mềm mịn cũng bôi thành công lên một lớp, cũng không thắt chặt nữa.
Tống Nghệ Thiên trong lòng cảm thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này không chỉ có não tàn mà tay chân cũng tàn, trong mông dính một mớ dầu trắng mịn, còn nóng nóng mang tới một chút cảm giác ngứa. Anh cũng đươc coi là một người thân kinh bách chiến, vì vậy ngay sau đó liền thở hồng hộc dùng đầu gốc thúc Chung Tiểu Nhạc hai cái: “Đệt, quả nhiên có dùng thêm thuốc!”
Chung Tiểu Nhạc hôn một chút lên đầu gối anh, lại bắt đầu vừa hôn vừa liếm người Tống Nghệ Thiên, còn gặm cắn một mảnh cơ bụng cạnh rốn, ngón tay cũng vội xoa theo cách được chỉ, tiếp tục khuếch trương, da dẻ mẫn cảm không chịu nổi kích thích như vậy, cả người đều run nhẹ.
Chung Tiểu Nhạc cảm giác trong lòng sung sướng tới mức gần như bắn ra, nhưng lại không muốn để Tống Nghệ Thiên lưu lại ấn tượng xấu rằng mình là kẻ ‘ra sớm’, để được cắm vào thì chuyện gì cũng có thể nhịn được.
Gương mặt nhã nhặn trắng nõn của cậu đỏ ửng lên, trong con ngươi đen bóng giờ chỉ còn dục vọng vô tận và ham muốn, tựa như con cún nhỏ liếm môi Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Thiên…Em thấy đã có thể.”
“Hừ…nói thêm một câu nhảm nhí nữa thì ông cắn chết cậu!”
Vừa dứt lời, cái thứ đồ chơi cầm thú của tên kia liền chống lên hậu huyệt, bừng bừng khí thế làm nóng mông Tống Nghệ Thiên, thẳng tắp từ đầu tới chân, mang đến một trận run rẩy.
Trong nháy mắt, đầu Tống Nghệ Thiên trở nên hỗn loạn. Từng mảng kí ức ở chung với Chung Tiểu Nhạc bị vùi lấp trong trí nhớ nay lại xẹt qua đầu. Từ lần đầu tiên gặp mặt, thấy đồng phục chơi bóng của mình bị cậu ta cầm ngửi, cho tới thảm cảnh đêm Chung Tiểu Nhạc sắp rời đi đầy mùi máu tươi, rồi tới vách tường tứ phía phủ đầy hình chụp của mình.
Mình đã tạo nghiệt gì mới trêu chọc tới tên thối tha này!
Tống Nghệ Thiên cắn chặt răng, nói một câu: “Đeo bao vào đồ ngốc!”
“Là lần đầu tiên nên chúng ta không dùng bao” Chung Tiểu Nhạc chớp chớp mắt hai cái, đỡ trym của mình đâm vào trong.
Phong Lữ: Lần đầu mình edit H, lại gặp trúng cái H cười k nhặt được mồm này=]]
“Anh Thiên à, tại anh quá chiều Nhạc biến thái rồi. Ẻm ngày càng bạo gan thế này cũng tại anh cả đấy =.= Lần đầu thấy có thụ lí trí, chỉ cho người ta cưỡng gian mình như anh =]]] Tưởng ngay từ đầu thấy ẻm làm trò biến thái ngửi áo anh phải tránh xa nó r chứ, chiều hoài nên chấp nhận số phận đi =]”
Nhược công tu dưỡng-15
Nhưng lúc này Chung Tiểu Nhạc lại không cảm nhận được chút nào tiếng lòng thảm thiết của Tống Nghệ Thiên, ngược lại còn run rẩy hé môi, cởi áo sơ mi ướt đẫm của mình, sau đó còn kéo quần lót mình xuống.
Trong nháy mắt, mặt Tống Nghệ Thiên tái không còn giọt máu, tiều tụy như già đi chục tuổi, mang bộ dạng như có thù không đội trời chung nhìn chỗ kín của Chung Tiểu Nhạc
Mịe nó, bộ tên biến thái này ăn gì cũng bổ cái đó hả! Thảo nào đầu óc không dùng được, thì ra do chất dinh dưỡng tập trung đi nuôi lớn cái ấy hết rồi! “Em sẽ chuẩn bị tốt.”
Giọng Chung Tiểu Nhạc rất căng thẳng, có vẻ cực kì hồi hộp, truyền tới tai Tống Nghệ Thiên khiến anh tức đến nỗi phải tốn hơi mắng.
“Chuẩn bị cái ‘beep’!” Tống Nghệ Thiên nhịn không được động hai chân, một chân co lại đạp lên bụng Chung Tiểu Nhạc, tốn sức muốn tránh cái thứ đồ chơi biến thái ấy ra xa một chút: “Chơi mẹ nps, đồ biến thái! Cậu dám dùng cái thứ đồ chơi này mà đâm ông đây thì mai ông thiến cậu!”
Chung Tiểu Nhạc tội nghiệp vội đưa tay vỗ về Tống Nghệ Thiên đang kích động, lắp bắp biện hộ cho mình: “Không đâu, sẽ không đâu, để em thử một lần.”
Tống Nghệ Thiên sao có thể tin một tên xử nam nói xằng, anh một chân đạp bụng Chung Tiểu Nhạc, hệt bộ dạng thủ tiết ‘ngươi mà dám ‘đâm’ ta một phát, ta sẽ cho ngươi một đao’, nói: ”Biến thái, tôi bảo gì cậu cũng sẽ nghe phải không?”
Chung Tiểu Nhạc thành khẩn gật đầu, song đồng thời tay cũng bắt đầu bôi trơn.
“Vậy cậu để tôi làm công đi!” Tống Nghệ Thiên chịu nhục nói.
Nhưng không ngờ Chung Tiểu Nhạc lại không chịu thương lượng, mở miệng nói một tiếng: “Không.”
“Mẹ nó, cậu có chỗ nào giống công hả?”
“Cái ấy của em lớn.”
Tống Nghệ Thiên châm chọc: “Còn kĩ thuật?”
Chung Tiểu Nhạc giống như con cún bị ướt sũng nhìn Tống Nghệ Thiên, sau đó đưa tay nắm chỗ mắt cá chân anh, mở rộng hai chân anh ra, sấn cả người vào: “Không chừng em có thiên phú về mặt này đấy.”
“Đệt! Cậu chỉ có một cái trời cho thôi!” Tống Nghệ Thiên hận không thể một tay bóp chết tên khốn khiếp này: “Nghệ Thiên ca của cậu có thừa kinh nghiệm chuyện này, ai từng nằm dưới cũng biết, đảm bảo sẽ khiến cậu sướng đủ, chứ cái đồ chơi kinh khủng đó của cậu chặt xuống còn có thể làm cái chày đấy!!”
“Không được, của ai lớn thì người đó làm công, đây là nguyên tắc cơ bản của công-thụ” Chung Tiểu Nhạc sờ sờ trán ướt mồ hôi của Tống Nghệ Thiên, hôn một cái lên khóe miệng anh: “Ngoan, đừng quấy nữa, để em bôi trơn trước cho anh.”
Tống Nghệ Thiên lần nữa cảm nhận được cơ thể mình nặng nề xê dịch, chẳng qua cơ thể này như không phải của mình, dùng hết sức cũng chỉ có thể cử động chân khép lại được một chút, sau đó lại bị Chung Tiểu Nhạc nhanh chóng mở ra thêm
Anh trơ mắt nhìn Chung Tiểu Nhạc để tờ giấy gọi là ‘mở đầu cuộc vui ’ để ở 1 bên, hơi luống cuống mở nắp tuýp dầu bôi bôi trơn, ném hết trật tự trước sau đổ một ra một mớ dầu
Sau đó khép hai ngón tay lại, cố gắng nhét vào.
“Đờ mờ!!! Tống Nghệ Thiên bị đau đến cong cả người, cố gắng thặt chặt hậu huyệt, sau đó đổ ập người xuống, chửi bớt Chung Tiểu Nhạc: “Cậu không phải nói đã học qua rồi sao! ‘kiên nhẫn’ của cậu bị chó ăn mất rồi hả!!”
Chung Tiểu Nhạc mang vẻ mặt ngơ ngác như người mới từ trển xuống, ngón tay cũng dừng lại.
“Cậu nhìn cái gì?” Tống Nghệ Thiên thấy đối phương cả người đờ ra thì không biết nói sao, xê dịch cái mông của mình: ”Đầu tiên rút tay ra đi”
Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn nghe lời rút lại ngón tay, sau đó cầm tờ hướng dẫn ‘cách làm công’ muốn tìm xem mình đã làm sai bước nào
Tống Nghệ Thiên nhìn bộ dạng ngu xuẩn của đối phương mà thở dài, nghĩ thầm bây giờ mình là cá, người ta là đao, cũng tới tận bước này rồi, thôi đành chịu một lần coi như kinh nghiệm trải đời, nhưng cũng không thể chịu khổ để một thằng trai zin đầu óc bỏ đi này giày vò thân xác mình được.
“Ném tờ giấy trong tay cậu đi” Tống Nghệ Thiên hếch cằm, trầm giọng nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ, cậu làm theo.”
Chung Tiểu Nhạc vội vàng gật đầu, ném ‘cách làm công’ trong tay sang một bên, mang bộ dạng ‘động vật vô hại’ lừa tình nhìn Tống Nghệ Thiên
“Đầu tiên bôi dầu hết vào tay cậu đi” Tống Nghệ Thiên ngại ngùng bắt đầu dạy Chung Tiểu Nhạc làm sao để cưỡng gian mình: “Bôi cho kĩ chút, để trống một mảng thì ông lột một lớp da cậu!”
Chung Tiểu Nhạc bị dáng vẻ cao cao tại thượng của Tống Nghệ Thiên mê chết, tim gan bay nhảy, cũng không thèm để ý Tống Nghệ Thiên có thể lột da cậu hay không, vội vàng cần lấy tuýp dầu bôi trơn, vừa dùng sức đã đổ hơn nửa tuýp ra lòng bàn tay, sau đó chà xát đều ra, bắt đầu cẩn thận bôi lên tay, cũng bôi một lớp dày lên cửa sau Tống Nghệ Thiên, hông cũng không nhàn rỗi, dùng đầu đỉnh nóng như lửa cọ cọ lên cái mông vểnh săn chắc của Tống Nghệ Thiên, khiến khắp nơi đều dính dầu trơn.
Sau đó Chung Tiểu Nhạc giơ hai bàn tay trắng trẻo, bóng nhẵn hết chỗ nói lên trước mặt Tống Nghệ Thiên, hệt như học sinh tiểu học đang chờ giáo viên chủ nhiệm kiểu tra tay vậy.
“Tạm chấp nhận” Tống Nghệ Thiên hừ lạnh: “Lộng cho phía sau tôi mềm thêm chút nữa, bắt đầu từ 1 ngón tay, động tác chậm chút.”
Cả người Chung Tiểu Nhạc căng thẳng nghe theo.
“Đâm chậm một chút đi! Cậu vội cái rắm gì hả!”
Vội chậm lại.
“Đúng rồi, là tốc độ này……..Biến thái, cậu coi tôi là cọng dây thun à!?”
Lập tức nhẹ tay lại.
“Lại thêm một ngón tay…Đừng chạm hoài một chỗ! Con mịe nó cậu có biết khuếch trương không hả! Khuếch trương đó!
“Sờ phía trước của tôi…cho cậu sờ chứ không phải liếm! Đệt, đầu răng cậu đụng vào rồi!….”
“Xoay tròn! Ngón tay quay vài vòng được không hả!?….không được gảy dàn! Tôi *** ngón tay cậu!!!”
Qua một trận khuếch trương thì hai người cũng lăn qua lăn lại, mồ hôi dầm đìa, vẻ mặt đỏ hồng, đương nhiên mặt Tống Nghệ Thiên đỏ vì tức giận, còn Chung Tiểu Nhạc là vì cấp bách.
Chung Tiểu Nhạc nhìn cửa huyệt xinh xắn từng chút nuốt ngón tay mình, trong lòng nhộn nhạo khó tả, trải qua hạnh phúc mãnh liệt khiến cái ấy của cậu cương tới cực hạn, dương nanh múa vuốt đỉnh vào đùi Tống Nghệ Thiên
Còn Tống Nghệ Thiên thì sao, hậu môn của anh mỏi nhừ không còn cảm giác, vừa trướng vừa tê dại, cơ thể màu mật ong phủ môt tầng mỏng hông hồng, toàn bộ cái mông mềm mại đều bị Chung Tiểu Nhạc không cẩn thận chạm vào nên dính đầy dầu bôi trơn.
Ngay sau khi hai người thành công sử dụng hết hai tuýp dầu bôi trơn, hậu huyệt Tống Nghệ Thiên đúng là đã mềm đi không ít, tràng bích mềm mịn cũng bôi thành công lên một lớp, cũng không thắt chặt nữa.
Tống Nghệ Thiên trong lòng cảm thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này không chỉ có não tàn mà tay chân cũng tàn, trong mông dính một mớ dầu trắng mịn, còn nóng nóng mang tới một chút cảm giác ngứa. Anh cũng đươc coi là một người thân kinh bách chiến, vì vậy ngay sau đó liền thở hồng hộc dùng đầu gốc thúc Chung Tiểu Nhạc hai cái: “Đệt, quả nhiên có dùng thêm thuốc!”
Chung Tiểu Nhạc hôn một chút lên đầu gối anh, lại bắt đầu vừa hôn vừa liếm người Tống Nghệ Thiên, còn gặm cắn một mảnh cơ bụng cạnh rốn, ngón tay cũng vội xoa theo cách được chỉ, tiếp tục khuếch trương, da dẻ mẫn cảm không chịu nổi kích thích như vậy, cả người đều run nhẹ.
Chung Tiểu Nhạc cảm giác trong lòng sung sướng tới mức gần như bắn ra, nhưng lại không muốn để Tống Nghệ Thiên lưu lại ấn tượng xấu rằng mình là kẻ ‘ra sớm’, để được cắm vào thì chuyện gì cũng có thể nhịn được.
Gương mặt nhã nhặn trắng nõn của cậu đỏ ửng lên, trong con ngươi đen bóng giờ chỉ còn dục vọng vô tận và ham muốn, tựa như con cún nhỏ liếm môi Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Thiên…Em thấy đã có thể.”
“Hừ…nói thêm một câu nhảm nhí nữa thì ông cắn chết cậu!”
Vừa dứt lời, cái thứ đồ chơi cầm thú của tên kia liền chống lên hậu huyệt, bừng bừng khí thế làm nóng mông Tống Nghệ Thiên, thẳng tắp từ đầu tới chân, mang đến một trận run rẩy.
Trong nháy mắt, đầu Tống Nghệ Thiên trở nên hỗn loạn. Từng mảng kí ức ở chung với Chung Tiểu Nhạc bị vùi lấp trong trí nhớ nay lại xẹt qua đầu. Từ lần đầu tiên gặp mặt, thấy đồng phục chơi bóng của mình bị cậu ta cầm ngửi, cho tới thảm cảnh đêm Chung Tiểu Nhạc sắp rời đi đầy mùi máu tươi, rồi tới vách tường tứ phía phủ đầy hình chụp của mình.
Mình đã tạo nghiệt gì mới trêu chọc tới tên thối tha này!
Tống Nghệ Thiên cắn chặt răng, nói một câu: “Đeo bao vào đồ ngốc!”
“Là lần đầu tiên nên chúng ta không dùng bao” Chung Tiểu Nhạc chớp chớp mắt hai cái, đỡ trym của mình đâm vào trong.
Phong Lữ: Lần đầu mình edit H, lại gặp trúng cái H cười k nhặt được mồm này=]]
“Anh Thiên à, tại anh quá chiều Nhạc biến thái rồi. Ẻm ngày càng bạo gan thế này cũng tại anh cả đấy =.= Lần đầu thấy có thụ lí trí, chỉ cho người ta cưỡng gian mình như anh =]]] Tưởng ngay từ đầu thấy ẻm làm trò biến thái ngửi áo anh phải tránh xa nó r chứ, chiều hoài nên chấp nhận số phận đi =]”
Nhược công tu dưỡng-15
Danh sách chương