Ông Long khom người, một chân quỳ xuống mặt đất, hai tay ông dùng sức gỡ cái hàm đầy răng nhọn của con mèo ra khỏi tay của Thuận. May mắn là cả bọn đều mặc áo bông dầy, nên vết mèo cào ở tay Lãng chỉ có ba vết xước xượt nhẹ qua lớp da, của Thuận thì nặng hơn, trên cánh tay hiện ra mấy lỗ máu san xát nhau, nhưng chung quy vì răng của mèo không to bằng của sư tử, lại thêm lớp áo bông dầy, nên nhìn thì tưởng vết thương nặng, nhưng thực chất không nghiêm trọng lắm.
Mặc dù vết thương mới không nghiêm trọng, nhưng hai vết cào vừa được khâu liền bên tay phải của Lãng, do vận động mạnh nên bị bục chỉ khiến hắn đau tái mặt, máu từ vết thương thấm qua lớp gạc, len lỏi qua từng sợi bông của áo khoác lộ ra ngoài.
Nhận thấy với tình hình hiện tại không thể tiếp tục gom củi được nữa, nếu không mùi máu tươi sẽ khiến bọn dã thú xung quanh nhanh chóng tập trung lại đây, hơn nữa lượng củi ban nãy ba người gom được cũng khá nhiều, cả ba quyết định rút lui vào bên trong vòng tròn lửa.
Trang đang thấp thỏm lo lắng thì thấy ba người quay lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Do bên trong vòng tròn được chiếu sáng bằng hai cái đèn pha mini, nên ngay lập tức cô nhận ra sự bất thường của Thuận, còn cả sắc mặt hơi tái của Lãng.
"Có chuyện gì sảy ra vậy?" Cô đứng bật dậy sốt xắng hỏi. "Mọi người không sao chứ?"
"Bọn chú gặp mèo rừng, Thuận bị một con cắn trúng, nhưng không nghiêm trọng lắm." Ông Long vừa cúi người lấy chai nước khoáng, vừa nói qua tình hình cho Trang. "Cháu lấy bông băng, thuốc sát trùng sơ cứu qua cho Thuận nha, à cả Nam nữa, chắc vết thương cũ của Nam bục chỉ rồi, máu thấm ướt ống tay áo luôn kìa."
Được giao nhiệm vụ, Trang vội vã xoay người ôm hộp y tế đến, nhưng điều khiến cô bối rối là không biết nên sử lý vết thương cho người nào trước, vì nhìn qua ống tay áo của cả hai đều bị máu nhuộm đỏ au.
"Cậu giúp Thuận trước đi, tớ còn phải đi vận chuyển đống củi, rồi còn phải chuẩn bị vòng tròn dự phòng." Lãng biết sự khó xử của cô, nên hắn lên tiếng gỡ rối dùm. "Đợi làm xong thì khâu lại vết thương lại một thể, nếu giờ khâu lát lại bục tiếp thì mệt lắm."
Thật sự lúc này điều hắn muốn là được tiêm một liều thuốc giảm đau, sau đó được đánh một giấc thẳng tới sáng, bởi cơ thể của hắn hoạt động cực hạn trong vài giờ liên tục, cộng thêm đau đớn do vết thương gây ra, khiến hắn muốn gục ngay tại chỗ. Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, nếu không hoàn thành nhanh vòng tròn dự phòng, đợi đến khi vòng lửa bên ngoài tắt hẳn, tin rằng hắn và nhóm người phải đối phó không chỉ đơn giản là bọn sư tử, mà là tất cả bọn thú ăn thịt hoạt động về đên ở nơi này.
Ông Long chẳng hề ngạc nhiên trước quyết định của hắn, ông tu một lúc hết sạch chai nước khoáng nửa lít rồi ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi một lát. Thuận và Trang lại vô cùng kinh ngạc trước quyết định táo bạo của gã thanh niên trước mặt, nhất là Thuận, vết thương trên tay hắn nhẹ hơn so với gã thanh niên kia, nhưng nhiêu đấy đã đủ hắn đau toát mồ hôi lạnh, thế mà tên kia lại tỏ ra chẳng sao cả, còn muốn hoàn thành xong kế hoạch trước rồi mới xử lý vết thương. Hắn tự hỏi, nếu bản thân bị thương nặng như vậy, liệu có thể đưa ra quyết định giống gã thanh niên kia hay không.
Sau vài giây suy nghĩ, hắn bước nhanh về phía Trang, đưa bàn tay không bị thương mở hộp y tế cô đang ôm trong lòng, túm lấy một cuộn băng bông, rồi tự băng qua loa vết thương cho chính mình.
"Cậu... cậu làm gì vậy?" Trang trợn mắt nhìn hắn.
"Mình băng bó vết thương." Miệng nói nhưng tay hắn không hề dừng lại. "Xong rồi, chúng ta đi vận chuyển củi thôi mọi người." Hắn kéo ống tay áo xuống, xoay người lại nhìn Lãng và ông Long.
Hắn biết bản thân không can đảm bằng hai người kia, nhưng điều đó không có nghĩa là cả đời hắn sẽ hèn nhát. Từ lúc này trở đi hắn sẽ cố gắng hết sức, dù có thể không bằng bọn họ, nhưng ít ra hắn cũng đã cháy hết mình cho cuộc chơi.
Ông Long nở nụ cười bí hiểm nhìn hai gã thanh niên trước mặt, sự quyết tâm của bọn họ khiến ông vô cùng vui mừng, ở cái thế giới này, điều đáng sợ nhất không phải sức mạnh của bạn kém kẻ thù, mà là lòng can đảm, sự quyết tâm của bạn không bằng bọn chúng.
Lãng cũng vô cùng vui mừng trước quyết định của Thuận, hắn tin rằng chỉ cần cả nhóm đồng lòng hiệp sức, nhất định sẽ vượt qua tất cả nguy hiểm ở nơi quỷ quái này.
"Đi thôi hai nhóc." Ông Long chống hai tay trên mặt đất đứng bật dậy.
"Nhưng... nhưng..." Trang ấp úng không biết nói sao cho phải, cô hiểu rõ ràng quyết định của bọn họ lúc này là chính xác nhất, nhưng cô lại canh cánh lo lắng nếu họ gặp chuyện gì, một mình cô không thể xoay sở được. Ban nãy vừa gặp phải bọn mèo, ai chắc chắn là lát nữa sẽ không gặp phải những con thú khác, bởi vòng tròn lửa đang tàn dần, bọn thú hoàn toàn có thể liều lĩnh xông vào tấn công bọn họ.
"Vậy... vậy cháu cũng đi cùng với mọi người." Cô đặt hộp y tế trên tay xuống đất, vội vã chạy về phía cả ba như sợ sẽ bị bọn họ bỏ lại.
"Như thế có ổn không?" Thuận hơi nhíu mày. "Nếu chúng ta đi hết, ai sẽ chăm sóc chú Vinh?"
"Vấn đề đấy cậu không phải lo." Trang mỉm cười trấn an. "Ban nãy tớ dùng rượu trắng hạ nhiệt cho chú ấy, giờ chú ấy hạ sốt rồi. Hơn nữa bốn người làm sẽ nhanh hơn ba người, với cả nếu bọn thú có tấn công, tớ dám cam đoan chúng sẽ tấn công vào nơi phát ra tiếng động trước, nên chú Vinh ở đây là an toàn nhất nhóm."
Thực ra lý do khiến cô muốn đi theo bọn họ là vì lo sợ nếu ở lại một mình, bọn thú bất ngờ tập kích thì cô chắc chắn không thoát nổi, đi cùng ba người kia chưa chắc đã an toàn hơn, nhưng ít nhiều cũng có người bên cạnh. Còn ông Vinh, trên thực tế cô và ông ấy chẳng thân quen gì, những gì có thể giúp cô đều đã giúp, còn nếu bảo cô không quan tâm đến mạng sống của mình ở lại bảo vệ ông ấy, thì xin lỗi cô làm không được. Hơn nữa trong thâm tâm cô, người chết tiếp theo khẳng định là người đàn ông vẫn đang trong trạng thái mê man kia, nên cô càng không có lý do gì để thuyết phục mình ở lại cùng ông ấy.
Từng câu từng chữ của Trang nghe qua thì vô cùng có lý, thế nhưng Thuận vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, chỉ là chỗ nào không ổn thì hắn nghĩ mãi vẫn không ra. Ông Long cũng không hề lên tiếng phản bác lại ý kiến của Trang, có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở cái thế này, ông thừa biết mục đích thật sự của cô, nhưng đó chẳng phải việc ông cần quan tâm, lại đang trong thời gian bỏ trống của kịch bản, nên ông dứt khoát im lặng coi như chẳng liên quan gì đến mình.
Trong khi đó, Lãng lại chẳng hề có thời gian quan tâm đến cuộc đối thoại của hai người kia. Hắn đang lúi húi lôi hai tấm bạt vốn để dựng lều chuyên dụng từ trong ba lô ra, sau đó đặt hai tấm bạt nằm chồng lên nhau, rồi dùng dây thừng buộc chắc bốn góc bạt lại.
"Cháu định dùng cái này làm gì vậy?" Ông Long bấy giờ mới để ý đến hành động kỳ lạ của hắn.
"Hai cái bạt này có thể giúp chúng ta vận chuyển củi như xe kéo thô sơ, vừa không tốn sức, lại có thể trong một lần mang được hết số củi kia trở về." Hắn vừa buộc nốt góc bạt cuối cùng, vừa giải thích dụng ý của mình, sau đó cầm lấy sợi dây treo lúc liểng những chai xăng trên mặt đất, buộc vào ngang eo. Ngoài ra, trên mặt đất cũng có thêm ba sợi dây khác treo đầy xăng giống y như sợi dây ở eo của hắn, bên cạnh ba sợi dây là bốn khúc củi quấn chặt khăn mặt đã được tẩm xăng ở trên đầu.
"Ồ, còn những thứ này thì sao?" Ông Long ngạc nhiên chỉ xuống đống đồ trên mặt đất, ông không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà gã thanh niên này chẳng những nghĩ ra một loạt phương án, lại còn có thể một mình hoàn thành tất cả trong khi tay phải của hắn đang bị thương nặng.
Thật ra Lãng có thể làm được những điều đó phần nhiều là do bệnh nghề nghiệp. Trước kia mỗi khi nhận một vụ kiện, hắn luôn phải suy nghĩ sự việc theo đủ mọi phương hướng, sau đó phân tích mặt tốt và mặt xấu của từng phương hướng, rồi lọc ra phương án tốt nhất cho thân chủ. Trong trường hợp này dù chẳng có liên quan gì đến kiện tụng, nhưng lại liên quan trực tiếp đến tính mạng mình, nên hắn buộc phải phân tích tình huống tỉ mỉ hơn gấp mười lần ngày thường. Cho nên sau khi suy đi tính lại, hắn cảm thấy cuộc đụng độ với bọn mèo rừng vừa rồi chắc chắn đã gây chú ý cho bọn thú xung quanh, hơn nữa những con mèo bị cháy dù đã tự lăn lộn trên mặt đất dập tắt được lửa, nhưng do vết bỏng quá nặng, chúng không thể tự di chuyển được. Cơ hội săn mồi mà không tốn sức tốt như vậy sao bọn thú xung quanh có thể bỏ qua được, cho nên hắn nhanh chóng quyết định chuẩn bị những thứ cần thiết để tự vệ bản thân nếu bị tấn công bất ngờ. Nhưng trong lòng hắn luôn hy vọng suy luận của mình là sai, nếu không cả nhóm chắc chắn không tránh được một trận ác chiến với bọn cớm thú kia.
"Những thứ này dùng để ứng phó nếu tình hình có biến." Hắn cầm chặt một khúc củi được quấn khăn mặt ở đầu trong tay, tay còn lại nhặt lấy con dao thái đút vào vỏ bao bên cạnh sườn. "Cháu nghĩ mùi máu và những con mèo bị lửa làm bỏng vẫn còn ở bên ngoài có khả năng sẽ thu hút bọn thú đến, cho nên chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng để ứng phó tình huống xấu nhất có thể sảy ra."
"Làm tốt lắm!" Ông Long lời ít ý nhiều, bàn tay ông vỗ nhẹ lên vai trái của hắn. Trong lòng ông vào thời khắc này phải nói là vô cùng hân hoan, cuối cùng phòng chờ số 6 cũng tìm được một nhân tài có khả năng vực cả phòng đứng dậy, nỗi buồn đè nặng trong lòng ông những ngày qua phần nào nguôi ngoai bớt.
Trang và Thuận nghe xong phân tích của hắn thì cảm thấy vô cùng hoang mang, nhất là Trang, cô đang đắn đo không biết liệu quyết định đi cùng ba người có đúng hay không. Mà nếu không đi cùng bọn họ, ở lại nơi này một mình nghe vẻ còn nguy hiểm hơn.
Mặc dù vết thương mới không nghiêm trọng, nhưng hai vết cào vừa được khâu liền bên tay phải của Lãng, do vận động mạnh nên bị bục chỉ khiến hắn đau tái mặt, máu từ vết thương thấm qua lớp gạc, len lỏi qua từng sợi bông của áo khoác lộ ra ngoài.
Nhận thấy với tình hình hiện tại không thể tiếp tục gom củi được nữa, nếu không mùi máu tươi sẽ khiến bọn dã thú xung quanh nhanh chóng tập trung lại đây, hơn nữa lượng củi ban nãy ba người gom được cũng khá nhiều, cả ba quyết định rút lui vào bên trong vòng tròn lửa.
Trang đang thấp thỏm lo lắng thì thấy ba người quay lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Do bên trong vòng tròn được chiếu sáng bằng hai cái đèn pha mini, nên ngay lập tức cô nhận ra sự bất thường của Thuận, còn cả sắc mặt hơi tái của Lãng.
"Có chuyện gì sảy ra vậy?" Cô đứng bật dậy sốt xắng hỏi. "Mọi người không sao chứ?"
"Bọn chú gặp mèo rừng, Thuận bị một con cắn trúng, nhưng không nghiêm trọng lắm." Ông Long vừa cúi người lấy chai nước khoáng, vừa nói qua tình hình cho Trang. "Cháu lấy bông băng, thuốc sát trùng sơ cứu qua cho Thuận nha, à cả Nam nữa, chắc vết thương cũ của Nam bục chỉ rồi, máu thấm ướt ống tay áo luôn kìa."
Được giao nhiệm vụ, Trang vội vã xoay người ôm hộp y tế đến, nhưng điều khiến cô bối rối là không biết nên sử lý vết thương cho người nào trước, vì nhìn qua ống tay áo của cả hai đều bị máu nhuộm đỏ au.
"Cậu giúp Thuận trước đi, tớ còn phải đi vận chuyển đống củi, rồi còn phải chuẩn bị vòng tròn dự phòng." Lãng biết sự khó xử của cô, nên hắn lên tiếng gỡ rối dùm. "Đợi làm xong thì khâu lại vết thương lại một thể, nếu giờ khâu lát lại bục tiếp thì mệt lắm."
Thật sự lúc này điều hắn muốn là được tiêm một liều thuốc giảm đau, sau đó được đánh một giấc thẳng tới sáng, bởi cơ thể của hắn hoạt động cực hạn trong vài giờ liên tục, cộng thêm đau đớn do vết thương gây ra, khiến hắn muốn gục ngay tại chỗ. Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, nếu không hoàn thành nhanh vòng tròn dự phòng, đợi đến khi vòng lửa bên ngoài tắt hẳn, tin rằng hắn và nhóm người phải đối phó không chỉ đơn giản là bọn sư tử, mà là tất cả bọn thú ăn thịt hoạt động về đên ở nơi này.
Ông Long chẳng hề ngạc nhiên trước quyết định của hắn, ông tu một lúc hết sạch chai nước khoáng nửa lít rồi ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi một lát. Thuận và Trang lại vô cùng kinh ngạc trước quyết định táo bạo của gã thanh niên trước mặt, nhất là Thuận, vết thương trên tay hắn nhẹ hơn so với gã thanh niên kia, nhưng nhiêu đấy đã đủ hắn đau toát mồ hôi lạnh, thế mà tên kia lại tỏ ra chẳng sao cả, còn muốn hoàn thành xong kế hoạch trước rồi mới xử lý vết thương. Hắn tự hỏi, nếu bản thân bị thương nặng như vậy, liệu có thể đưa ra quyết định giống gã thanh niên kia hay không.
Sau vài giây suy nghĩ, hắn bước nhanh về phía Trang, đưa bàn tay không bị thương mở hộp y tế cô đang ôm trong lòng, túm lấy một cuộn băng bông, rồi tự băng qua loa vết thương cho chính mình.
"Cậu... cậu làm gì vậy?" Trang trợn mắt nhìn hắn.
"Mình băng bó vết thương." Miệng nói nhưng tay hắn không hề dừng lại. "Xong rồi, chúng ta đi vận chuyển củi thôi mọi người." Hắn kéo ống tay áo xuống, xoay người lại nhìn Lãng và ông Long.
Hắn biết bản thân không can đảm bằng hai người kia, nhưng điều đó không có nghĩa là cả đời hắn sẽ hèn nhát. Từ lúc này trở đi hắn sẽ cố gắng hết sức, dù có thể không bằng bọn họ, nhưng ít ra hắn cũng đã cháy hết mình cho cuộc chơi.
Ông Long nở nụ cười bí hiểm nhìn hai gã thanh niên trước mặt, sự quyết tâm của bọn họ khiến ông vô cùng vui mừng, ở cái thế giới này, điều đáng sợ nhất không phải sức mạnh của bạn kém kẻ thù, mà là lòng can đảm, sự quyết tâm của bạn không bằng bọn chúng.
Lãng cũng vô cùng vui mừng trước quyết định của Thuận, hắn tin rằng chỉ cần cả nhóm đồng lòng hiệp sức, nhất định sẽ vượt qua tất cả nguy hiểm ở nơi quỷ quái này.
"Đi thôi hai nhóc." Ông Long chống hai tay trên mặt đất đứng bật dậy.
"Nhưng... nhưng..." Trang ấp úng không biết nói sao cho phải, cô hiểu rõ ràng quyết định của bọn họ lúc này là chính xác nhất, nhưng cô lại canh cánh lo lắng nếu họ gặp chuyện gì, một mình cô không thể xoay sở được. Ban nãy vừa gặp phải bọn mèo, ai chắc chắn là lát nữa sẽ không gặp phải những con thú khác, bởi vòng tròn lửa đang tàn dần, bọn thú hoàn toàn có thể liều lĩnh xông vào tấn công bọn họ.
"Vậy... vậy cháu cũng đi cùng với mọi người." Cô đặt hộp y tế trên tay xuống đất, vội vã chạy về phía cả ba như sợ sẽ bị bọn họ bỏ lại.
"Như thế có ổn không?" Thuận hơi nhíu mày. "Nếu chúng ta đi hết, ai sẽ chăm sóc chú Vinh?"
"Vấn đề đấy cậu không phải lo." Trang mỉm cười trấn an. "Ban nãy tớ dùng rượu trắng hạ nhiệt cho chú ấy, giờ chú ấy hạ sốt rồi. Hơn nữa bốn người làm sẽ nhanh hơn ba người, với cả nếu bọn thú có tấn công, tớ dám cam đoan chúng sẽ tấn công vào nơi phát ra tiếng động trước, nên chú Vinh ở đây là an toàn nhất nhóm."
Thực ra lý do khiến cô muốn đi theo bọn họ là vì lo sợ nếu ở lại một mình, bọn thú bất ngờ tập kích thì cô chắc chắn không thoát nổi, đi cùng ba người kia chưa chắc đã an toàn hơn, nhưng ít nhiều cũng có người bên cạnh. Còn ông Vinh, trên thực tế cô và ông ấy chẳng thân quen gì, những gì có thể giúp cô đều đã giúp, còn nếu bảo cô không quan tâm đến mạng sống của mình ở lại bảo vệ ông ấy, thì xin lỗi cô làm không được. Hơn nữa trong thâm tâm cô, người chết tiếp theo khẳng định là người đàn ông vẫn đang trong trạng thái mê man kia, nên cô càng không có lý do gì để thuyết phục mình ở lại cùng ông ấy.
Từng câu từng chữ của Trang nghe qua thì vô cùng có lý, thế nhưng Thuận vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, chỉ là chỗ nào không ổn thì hắn nghĩ mãi vẫn không ra. Ông Long cũng không hề lên tiếng phản bác lại ý kiến của Trang, có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở cái thế này, ông thừa biết mục đích thật sự của cô, nhưng đó chẳng phải việc ông cần quan tâm, lại đang trong thời gian bỏ trống của kịch bản, nên ông dứt khoát im lặng coi như chẳng liên quan gì đến mình.
Trong khi đó, Lãng lại chẳng hề có thời gian quan tâm đến cuộc đối thoại của hai người kia. Hắn đang lúi húi lôi hai tấm bạt vốn để dựng lều chuyên dụng từ trong ba lô ra, sau đó đặt hai tấm bạt nằm chồng lên nhau, rồi dùng dây thừng buộc chắc bốn góc bạt lại.
"Cháu định dùng cái này làm gì vậy?" Ông Long bấy giờ mới để ý đến hành động kỳ lạ của hắn.
"Hai cái bạt này có thể giúp chúng ta vận chuyển củi như xe kéo thô sơ, vừa không tốn sức, lại có thể trong một lần mang được hết số củi kia trở về." Hắn vừa buộc nốt góc bạt cuối cùng, vừa giải thích dụng ý của mình, sau đó cầm lấy sợi dây treo lúc liểng những chai xăng trên mặt đất, buộc vào ngang eo. Ngoài ra, trên mặt đất cũng có thêm ba sợi dây khác treo đầy xăng giống y như sợi dây ở eo của hắn, bên cạnh ba sợi dây là bốn khúc củi quấn chặt khăn mặt đã được tẩm xăng ở trên đầu.
"Ồ, còn những thứ này thì sao?" Ông Long ngạc nhiên chỉ xuống đống đồ trên mặt đất, ông không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà gã thanh niên này chẳng những nghĩ ra một loạt phương án, lại còn có thể một mình hoàn thành tất cả trong khi tay phải của hắn đang bị thương nặng.
Thật ra Lãng có thể làm được những điều đó phần nhiều là do bệnh nghề nghiệp. Trước kia mỗi khi nhận một vụ kiện, hắn luôn phải suy nghĩ sự việc theo đủ mọi phương hướng, sau đó phân tích mặt tốt và mặt xấu của từng phương hướng, rồi lọc ra phương án tốt nhất cho thân chủ. Trong trường hợp này dù chẳng có liên quan gì đến kiện tụng, nhưng lại liên quan trực tiếp đến tính mạng mình, nên hắn buộc phải phân tích tình huống tỉ mỉ hơn gấp mười lần ngày thường. Cho nên sau khi suy đi tính lại, hắn cảm thấy cuộc đụng độ với bọn mèo rừng vừa rồi chắc chắn đã gây chú ý cho bọn thú xung quanh, hơn nữa những con mèo bị cháy dù đã tự lăn lộn trên mặt đất dập tắt được lửa, nhưng do vết bỏng quá nặng, chúng không thể tự di chuyển được. Cơ hội săn mồi mà không tốn sức tốt như vậy sao bọn thú xung quanh có thể bỏ qua được, cho nên hắn nhanh chóng quyết định chuẩn bị những thứ cần thiết để tự vệ bản thân nếu bị tấn công bất ngờ. Nhưng trong lòng hắn luôn hy vọng suy luận của mình là sai, nếu không cả nhóm chắc chắn không tránh được một trận ác chiến với bọn cớm thú kia.
"Những thứ này dùng để ứng phó nếu tình hình có biến." Hắn cầm chặt một khúc củi được quấn khăn mặt ở đầu trong tay, tay còn lại nhặt lấy con dao thái đút vào vỏ bao bên cạnh sườn. "Cháu nghĩ mùi máu và những con mèo bị lửa làm bỏng vẫn còn ở bên ngoài có khả năng sẽ thu hút bọn thú đến, cho nên chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng để ứng phó tình huống xấu nhất có thể sảy ra."
"Làm tốt lắm!" Ông Long lời ít ý nhiều, bàn tay ông vỗ nhẹ lên vai trái của hắn. Trong lòng ông vào thời khắc này phải nói là vô cùng hân hoan, cuối cùng phòng chờ số 6 cũng tìm được một nhân tài có khả năng vực cả phòng đứng dậy, nỗi buồn đè nặng trong lòng ông những ngày qua phần nào nguôi ngoai bớt.
Trang và Thuận nghe xong phân tích của hắn thì cảm thấy vô cùng hoang mang, nhất là Trang, cô đang đắn đo không biết liệu quyết định đi cùng ba người có đúng hay không. Mà nếu không đi cùng bọn họ, ở lại nơi này một mình nghe vẻ còn nguy hiểm hơn.
Danh sách chương