Hôm nay là thứ ba, cách đây không lâu Từ Hoãn Hoãn được mời đến dự buổi tọa đàm của Đại học Thiên Hà, đây là lần đầu tiên cô tham gia với tư cách là chủ tọa, nội dung liên quan đến việc phân tích tâm lý qua nét mặt, thời gian là hai giờ chiều.
Người chưa bao giờ thức dậy sớm như Từ Hoãn Hoãn được một ngày hiếm thấycó mặt tại gần trường vào buổi sáng. Thật ra, cômuốn đến quán gần đó ăn cánh gà, sủi cảo tôm, bánh bao kim sa, bánh cuốn và trà sữa Hongkong... Cô mua mỗi món một phần, một mình đánh chén no nê, phần ăn còn dư cô gói lại cẩn thận, rồi chậm rì rì đi đến hội trường lớn của trường đại học.
Vào đến sân trường, khuôn mặt học sinh của Từ Hoãn Hoãn xen lẫn trong đám đông sinh viên, cô chẳng hề khác bọn họ là bao, tựa hồ cũng là sinh viên đến nghe giảng.
Sinh viên Giáp: "Hôm nay ai chủ trì buổi thuyết trình?"
Sinh viên Ất: "Nghe nói là Giáo sư Từ."
Sinh viên Bính: "Có phải Giáo sư Từ hói đầu khoa mình không?"
Từ Hoãn Hoãn nghe nhóm sinh viên bàn luận, bất giác sờ sờ lên đỉnh đầu của mình.
Đến phía sau cánh gà, Từ Hoãn Hoãn thò đầu ra quan sát, hội trường rộng lớn đã chật kín người.
Từ Hoãn Hoãn vỗ vỗ ngực tự hào: "Xem ra tên tuổi của mình có sức hút không nhỏ."
"Là điểm số có sức hút không nhỏ!"
"Hả???" Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu nhìn, phát hiện người vừa lên tiếng là Giáo sư Tống. Lúc này cô mới ngớ người, thì ra lời nghĩ trong bụng đã thốt ra khỏi miệng.
Giáo sư Tống là người quá rành tâm tư củasinh viên, ông cười cười: "Em quên rồi sao? Năm đó thầy làm buổi thuyết trình bọn em kéo lũ lượt đến nghe cũng chỉ vì điểm số."
Bị tạt một gáo nước lạnh, Từ Hoãn Hoãn thở dài, cô chỉnh trang lại quần áo rồi cùng ông tiến lên bục sân khấu.
Cảnh tượng đối lập đến chói mắt xuất hiện trước bục giảng: Một giáo sư trung niên hói đầu, dày dạn kinh nghiệm sóng vai cùng một cô gái trẻ tuổi, gương mặt khá non nớt. Khi Từ Hoãn Hoãn đến trước bục thuyết trình, tất cả các sinh viên đều cho rằng cô là sinh viên đại diện đứng lên khai mạc buổi tọa đàm.
Đã đứng trên ghế đệm nhưng Từ Hoãn Hoãn vẫn thấp hơn độ cao của micro một chút. Cô hắng giọng một cái, duy trì tốc độ và ngữ khí thường ngày: "Chào các bạn,tôi tên Từ Hoãn Hoãn, là một chuyên gia trắc hoang, sẽ chủ trì buổi tọa đàm lần này."
Cô nói xong liền ngừng lại, theo thông lệ phía dưới phải vang lên những tiếng vỗ tay nhưng thật bất ngờ khi đám đông sinh viên không một ai nhúc nhích. Đợi vài giây vẫn chưa có người vỗ tay, Từ Hoãn Hoãn nhìn vẻ mặt giống nhau như đúc của những bạn ngồi hàng ghế đầu, cô quyết định cho bọn họ thêm thời gian tiếp thu, tuy rằng trong lòng cô vương chút ưu thương.
Trời ơi sao cô lại còn bày đặt khen mình có sức hút nữa kìa! Tiếng vỗ tay ở đâu đó vang lên, rồi từ từ càng nhiều sinh viên vỗ theo nhưng vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ vẫn không dịch chuyển.
Thôi thì có vỗ tay là được... Cô quyết định thay đổi phương thức tọa đàm.
Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: "Nếu như mọi người nghi ngờ về tôi hoặc về chuyên môn của tôi, mọi người có thể đặt câu hỏi cho tôi trước, tôi sẽ giải đáp hết tất cả các thắc mắc."
"Giáo sư, cô vào nghề này mấy năm?"
"Hai năm."
"Giáo sư, cô dùng phương pháp trắc nghiệm để phát hiện nói dối?"
"Không, tôi thông qua nét mặt để phát hiện nói dối."
Đám sinh viên đặt câu hỏi vẫn còn có chút e dè, mãi cho đến khi: "Đã có máy trắc hoang (1), tại sao còn cần chuyên gia trắc hoang? Không phải quá dư thừa ư?"
(1) máy trắc hoang: máy phát hiện nói dối.
Nghe được câu hỏi này, Từ Hoãn Hoãn nheo mắt nhìn người vừa lên tiếng. Khà khà, cô biết ngay sẽ có người hỏi câu này.
Là một nam sinh ngồi hàng đầu, cậu ta đến đúng giờ bắt đầu, do phía sau đã hết chỗ nên cậu ta đành phải ngồi ở hàng ghế trước, chi tiết này Từ Hoãn Hoãn đã chú ý từ trước.
"Mặc dù máy phát hiện nói dối là một phát minh vĩ đại nhưng nó không phải là chiếc máy vạn năng, vẫn có sơ hở, và sự có mặt của chuyên gia trắc hoang là để bù đắp những sơ hở này." Từ Hoãn Hoãn giải thích đơn giản, nhưng biểu hiện trong mấy phút ngắn ngủi của cậu ta, cô có thể đọc được sự nghi ngờ: Cậu ta sẽ mãi không tin nếu cậu ta không được tận mắt chứng kiến. Do vậy, cô liền đề nghị: "Vị bạn học này, cậu có muốn thử nghiệm một chút không?"
Cậu sinh viên gật đầu đồng ý,máy trắc hoang nhanh chóng được đưa đến, nhưng Từ Hoãn Hoãn không dự định để cậu ta đóng vai người nói dối: "Cậu là người phát hiện nói dối, còn tôi đóng vai kẻ nói dối. Cậu có thể hỏi trước..."
Nam sinh này tên Đổng Nghị Tuấn cắt ngang lời của Từ Hoãn Hoãn: "Tôi biết trình tự trắc hoang."
"Được! Vậy cậu bắt đầu đi!"
Đổng Nghị Tuấn dùng hai câu đầu để thử độ chính xác của máy, sau đó mới bắt đầu cuộc trắc nghiệm: "Tên của cô là Từ Hoãn Hoãn?"
Từ Hoãn Hoãn không chớp mắt, trực tiếp trả lời: "Không phải."
Máy trắc hoangghi lại biểu hiện của cô: Không nói dối.
Không chỉ Đổng Nghị Tuấn mà những sinh viên có mặt ở dưới hội trường đều kinh ngạc, rõ ràng cô vừa giới thiệu mình tên Từ Hoãn Hoãn.
Đổng Nghị Tuấn nhíu mày, nhưng cậu ta cho rằng do cô có chuẩn bị từ trước, nên cậu ta tiếp tục hỏi: "Cô là nữ?"
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: "Không phải!"
Vẫn không phát hiện nói dối.
Toàn bộ hội trường há mồm kinh ngạc.
"Tóc của cô màu đen?" Ngữ khí gấp gáp hơn hẳn.
"Không phải!"
Kết quả của máy trắc hoang khiến Đổng Nghị Tuấn đổ mồ hôi hột, gương mặt căng thẳng: "Vậy tôi là nam giới đúng không?"
"Không phải!" Từ Hoãn Hoãn ung dung phủ định tất cả câu hỏi, nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ chính là máy trắc hoang không hề phát hiện cô nói dối.
"Thấy không? Tôi đã lừa gạt được cả máy trắc hoang, tuy nhiên nếu như cậu quan sát vẻ mặt khi tôi trả lời, cậu có thể phát hiện được tôi hoàn toàn nói dối." Từ Hoãn Hoãn cầm micro, hướng về phía sinh viên, "Dĩ nhiên, không phải tôi không công nhận độ chính xác của máy trắc hoang mà chỉ chỉ ra rằng máy móc trong quá trình sử dụng sẽ tồn tại nhiều điều bất cập. Nếu như kẻ tình nghi nắm được những nhược điểm này, hắn có thể thản nhiên thông qua việc đo lường của máy, giống như tôi."
Từ Hoãn Hoãn dứt lời, dưới hội trường vang lên những tiếng vỗ tay hoan hô cực liệt, vẻ mặt không còn chút nghi ngờ mà là thán phục.
Từ Hoãn Hoãn đặt micro xuống, quay sang nhìn Đổng Nghị Tuấn đang đỏ lựng vì quá xấu hổ: "Cám ơn cậu đã phối hợp, để cậu không buồn, tôi có thể tiết lộ cho cậu một cái tên." Sau đó cô ra vẻ do dự: "Hic, nếu cậu không thích thì thôi."
"Tên gì?" Đổng Nghị Tuấn cau mày, không biết Từ Hoãn Hoãn muốn nói gì.
Từ Hoãn Hoãn chỉ vào quyển sách "Tội Phạm Chuyên Nghiệp" trên bàn cậu ta: "Quyển sách đó là do tôi viết."
"Cô là Mạn Tam?" Đổng Nghị Tuấn ngạc nhiên, tác giả cậu ta yêu thích nhất đang ở trước mặt, lại còn là nữ tác giả?!! Cậu ta luôn cho rằng tác giả là nam giới.
"Là bút danh của tôi." Cô có hai bút danh, một cái dùng để viết tiểu thuyết ngôn tình online, còn cái thứ hai là để kiếm tiền, chính là Mạn Tam.
Từ Hoãn Hoãn nhìn vẻ mặt biến hóa của Đổng Nghị Tuấn, cô giơ ngón trỏ đặt trên môi, nghiêm túc: "Giữ bí mật nhé!"
Đổng Nghị Tuấn gật đầu lia lịa: "Được, được!"
Chờ Đồng Nghị Tuấn bước khỏi bục giảng, Từ Hoãn Hoãn bước lên bục thuyết trình, cô vỗ vỗ vào đồng hồ đeo tay, nhìn sinh viên phía dưới, tâm trạng sung sướng: "Được rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi tọa đàm!"
Ngồi ở hàng cuối cùng, Từ Tĩnh không nhìn rõ được vẻ mặt của Từ Hoãn Hoãn lúc này như thế nào, nhưng từ trong ngữ điệu anh có thể cảm nhận được. Hôm nay anh làm việc ở gần đây, kết thúc công việc, đi ngang qua đại học Thiên Hà, anh chợt nhớ hôm trước Từ Hoãn Hoãn kể hôm nay sẽ đến đây thuyết trình. Không hiểu sao, anh lại đi vào và ngồi ở đây.
Tuy ngồi ở hàng cuối, nhưng xung quanh vẫn có khá nhiều người, đối với một người quen tĩnh lặng như Từ Tĩnh thìkhông quen cho lắm. Ngồi được một tiếng, chịu không nổi, Từ Tĩnh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Loáng thoáng bên tai đoạn hội thoại của cậu sinh viên ngồi bên cạnh.
"Alo, đang nghe tọa đàm. Thú vị? Làm gì có, tao đang chơi game đây. Đợi kết thúc tọa đàm, nộp báo cáo rồi chuồn. Không được! Bây giờ không đi được... Alo?!" Đang nói chuyện, cậu ta phát hiện điện thoại di động bị người ta lấy mất, câu ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc áo khoác xám đang cầm điện thoại của mình, sắc mặt lạnh lùng.
"Anh...." Rõ ràng cậu ta muốn chửi thề nhưng người đàn ông trước mặt cậu ta tỏa ra khí thế hoàn toàn áp đảo.
"Câm miệng!" Từ Tĩnh đặt ngón trỏ lên môi, cố gắng hạ thấp âm lượng: "Nghe điện, ra ngoài!" Mệnh lệnh ngắn gọn, không cho phép từ chối, rồi đưa trả điện thoại lại cho cậu ta
Từ Tĩnh không thèm để ý đến cậu sinh viên đó. Anh đưa mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Khỏi cổng trường, anh nhận được điện thoại của Cao Lâm: "Alo, Đội trưởng!"
"Từ Tĩnh, cậu biết Từ Hoãn Hoãn hôm nay có ở nhà hay không? Không liên lạc được với cô ấy!"
"Cô ấy đang ở trường, có buổi tọa đàm."
"À à.... cậu đang ở đó luôn sao? Nếu vậy tiện đường báo cô ấy về đây một chuyến."
"Ừm, để tôi đưa cô ấy đến!" Từ Tĩnh đút điện thoại vào túi, quay trở lại vào bên trong.
*
Nửa tiếng sau buổi tọa đàm kết thúc, Từ Hoãn Hoãn ký tên vào sách cho Đồng Nghị Tuấn rồi cầm túi thức ăn rời khỏi hội trường.
Cô sờ sờ bụng rỗng, nghĩ đến lát nữa về nhà hâm nóng đồ ăn, pha ly trà sữa... Ôi! Một bữa trà chiều hoàn mỹ.
Đang mơ về buổi chiều thơ mộng, Từ Hoãn Hoãn cảm nhận được có người nào đó kéo kéo tay cô, cô quay đầu nhìn, phía trên tay cô bao phủ một bàn tay lớn khác.
Ồ!!! Nhìn quen quen. Ánh mắt dời từ tay chuyển dần lên trên... lại là 1202!
Tư liệu sống đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Từ Hoãn Hoãn tròn mắt kinh ngạc: "Hả? Sao anh ở đây?" Kích động đến mức cô nắm chặt ngón tay của Từ Tĩnh.
Cảm giác khác lạ truyền đến, Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, anh liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, vội vùng tay thoát ra, đưa mắt nhìn cô: "Đội trưởng Cao tìm cô, có vụ án!"
Từ Hoãn Hoãn rút điện thoại, trước buổi tọa đàm cô tắt máy, nghĩa là sự xuất hiện của Từ Tĩnh là vì: "Anh đến tham dự buổi tọa đàm của tôi sao?"
Từ Tĩnh gạt ngay ánh mắt mong chờ kia, lạnh nhạt: "Tôi làm việc ở gần đây!"
"Ồ!" Từ Hoãn Hoãn cúi đầu, ngẫm nghĩ: Điều này không thể xảy ra.
Từ Tĩnh liếc cô: "Đi thôi!"
Từ Hoãn Hoãn cắn cắn ngón tay, đi theo Từ Tĩnh ra ngoài. Một linh cảm bỗng nhiên ập đến.
Khoan khoan... Tình tiết này có thể cải biên thành truyện rất tuyệt nha: Nữ chính có một buổi tọa đàm hoặc tham gia hoạt động gì đó ở trường đại học. Đã nói qua với nam chính, nhưng nam chính báo bận, không có thời gian đi. Nhưng đến ngày lại lén lút ngồi ở phía khán đài, đã thế còn mắng đám học sinh một trận vì làm ồn ào không nghe giảng, nhưng không hề nói một lời cho nữ chính.
Hắc hắc hắc.... Nghĩ đến đây Từ Hoãn Hoãn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn!
Người chưa bao giờ thức dậy sớm như Từ Hoãn Hoãn được một ngày hiếm thấycó mặt tại gần trường vào buổi sáng. Thật ra, cômuốn đến quán gần đó ăn cánh gà, sủi cảo tôm, bánh bao kim sa, bánh cuốn và trà sữa Hongkong... Cô mua mỗi món một phần, một mình đánh chén no nê, phần ăn còn dư cô gói lại cẩn thận, rồi chậm rì rì đi đến hội trường lớn của trường đại học.
Vào đến sân trường, khuôn mặt học sinh của Từ Hoãn Hoãn xen lẫn trong đám đông sinh viên, cô chẳng hề khác bọn họ là bao, tựa hồ cũng là sinh viên đến nghe giảng.
Sinh viên Giáp: "Hôm nay ai chủ trì buổi thuyết trình?"
Sinh viên Ất: "Nghe nói là Giáo sư Từ."
Sinh viên Bính: "Có phải Giáo sư Từ hói đầu khoa mình không?"
Từ Hoãn Hoãn nghe nhóm sinh viên bàn luận, bất giác sờ sờ lên đỉnh đầu của mình.
Đến phía sau cánh gà, Từ Hoãn Hoãn thò đầu ra quan sát, hội trường rộng lớn đã chật kín người.
Từ Hoãn Hoãn vỗ vỗ ngực tự hào: "Xem ra tên tuổi của mình có sức hút không nhỏ."
"Là điểm số có sức hút không nhỏ!"
"Hả???" Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu nhìn, phát hiện người vừa lên tiếng là Giáo sư Tống. Lúc này cô mới ngớ người, thì ra lời nghĩ trong bụng đã thốt ra khỏi miệng.
Giáo sư Tống là người quá rành tâm tư củasinh viên, ông cười cười: "Em quên rồi sao? Năm đó thầy làm buổi thuyết trình bọn em kéo lũ lượt đến nghe cũng chỉ vì điểm số."
Bị tạt một gáo nước lạnh, Từ Hoãn Hoãn thở dài, cô chỉnh trang lại quần áo rồi cùng ông tiến lên bục sân khấu.
Cảnh tượng đối lập đến chói mắt xuất hiện trước bục giảng: Một giáo sư trung niên hói đầu, dày dạn kinh nghiệm sóng vai cùng một cô gái trẻ tuổi, gương mặt khá non nớt. Khi Từ Hoãn Hoãn đến trước bục thuyết trình, tất cả các sinh viên đều cho rằng cô là sinh viên đại diện đứng lên khai mạc buổi tọa đàm.
Đã đứng trên ghế đệm nhưng Từ Hoãn Hoãn vẫn thấp hơn độ cao của micro một chút. Cô hắng giọng một cái, duy trì tốc độ và ngữ khí thường ngày: "Chào các bạn,tôi tên Từ Hoãn Hoãn, là một chuyên gia trắc hoang, sẽ chủ trì buổi tọa đàm lần này."
Cô nói xong liền ngừng lại, theo thông lệ phía dưới phải vang lên những tiếng vỗ tay nhưng thật bất ngờ khi đám đông sinh viên không một ai nhúc nhích. Đợi vài giây vẫn chưa có người vỗ tay, Từ Hoãn Hoãn nhìn vẻ mặt giống nhau như đúc của những bạn ngồi hàng ghế đầu, cô quyết định cho bọn họ thêm thời gian tiếp thu, tuy rằng trong lòng cô vương chút ưu thương.
Trời ơi sao cô lại còn bày đặt khen mình có sức hút nữa kìa! Tiếng vỗ tay ở đâu đó vang lên, rồi từ từ càng nhiều sinh viên vỗ theo nhưng vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ vẫn không dịch chuyển.
Thôi thì có vỗ tay là được... Cô quyết định thay đổi phương thức tọa đàm.
Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: "Nếu như mọi người nghi ngờ về tôi hoặc về chuyên môn của tôi, mọi người có thể đặt câu hỏi cho tôi trước, tôi sẽ giải đáp hết tất cả các thắc mắc."
"Giáo sư, cô vào nghề này mấy năm?"
"Hai năm."
"Giáo sư, cô dùng phương pháp trắc nghiệm để phát hiện nói dối?"
"Không, tôi thông qua nét mặt để phát hiện nói dối."
Đám sinh viên đặt câu hỏi vẫn còn có chút e dè, mãi cho đến khi: "Đã có máy trắc hoang (1), tại sao còn cần chuyên gia trắc hoang? Không phải quá dư thừa ư?"
(1) máy trắc hoang: máy phát hiện nói dối.
Nghe được câu hỏi này, Từ Hoãn Hoãn nheo mắt nhìn người vừa lên tiếng. Khà khà, cô biết ngay sẽ có người hỏi câu này.
Là một nam sinh ngồi hàng đầu, cậu ta đến đúng giờ bắt đầu, do phía sau đã hết chỗ nên cậu ta đành phải ngồi ở hàng ghế trước, chi tiết này Từ Hoãn Hoãn đã chú ý từ trước.
"Mặc dù máy phát hiện nói dối là một phát minh vĩ đại nhưng nó không phải là chiếc máy vạn năng, vẫn có sơ hở, và sự có mặt của chuyên gia trắc hoang là để bù đắp những sơ hở này." Từ Hoãn Hoãn giải thích đơn giản, nhưng biểu hiện trong mấy phút ngắn ngủi của cậu ta, cô có thể đọc được sự nghi ngờ: Cậu ta sẽ mãi không tin nếu cậu ta không được tận mắt chứng kiến. Do vậy, cô liền đề nghị: "Vị bạn học này, cậu có muốn thử nghiệm một chút không?"
Cậu sinh viên gật đầu đồng ý,máy trắc hoang nhanh chóng được đưa đến, nhưng Từ Hoãn Hoãn không dự định để cậu ta đóng vai người nói dối: "Cậu là người phát hiện nói dối, còn tôi đóng vai kẻ nói dối. Cậu có thể hỏi trước..."
Nam sinh này tên Đổng Nghị Tuấn cắt ngang lời của Từ Hoãn Hoãn: "Tôi biết trình tự trắc hoang."
"Được! Vậy cậu bắt đầu đi!"
Đổng Nghị Tuấn dùng hai câu đầu để thử độ chính xác của máy, sau đó mới bắt đầu cuộc trắc nghiệm: "Tên của cô là Từ Hoãn Hoãn?"
Từ Hoãn Hoãn không chớp mắt, trực tiếp trả lời: "Không phải."
Máy trắc hoangghi lại biểu hiện của cô: Không nói dối.
Không chỉ Đổng Nghị Tuấn mà những sinh viên có mặt ở dưới hội trường đều kinh ngạc, rõ ràng cô vừa giới thiệu mình tên Từ Hoãn Hoãn.
Đổng Nghị Tuấn nhíu mày, nhưng cậu ta cho rằng do cô có chuẩn bị từ trước, nên cậu ta tiếp tục hỏi: "Cô là nữ?"
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: "Không phải!"
Vẫn không phát hiện nói dối.
Toàn bộ hội trường há mồm kinh ngạc.
"Tóc của cô màu đen?" Ngữ khí gấp gáp hơn hẳn.
"Không phải!"
Kết quả của máy trắc hoang khiến Đổng Nghị Tuấn đổ mồ hôi hột, gương mặt căng thẳng: "Vậy tôi là nam giới đúng không?"
"Không phải!" Từ Hoãn Hoãn ung dung phủ định tất cả câu hỏi, nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ chính là máy trắc hoang không hề phát hiện cô nói dối.
"Thấy không? Tôi đã lừa gạt được cả máy trắc hoang, tuy nhiên nếu như cậu quan sát vẻ mặt khi tôi trả lời, cậu có thể phát hiện được tôi hoàn toàn nói dối." Từ Hoãn Hoãn cầm micro, hướng về phía sinh viên, "Dĩ nhiên, không phải tôi không công nhận độ chính xác của máy trắc hoang mà chỉ chỉ ra rằng máy móc trong quá trình sử dụng sẽ tồn tại nhiều điều bất cập. Nếu như kẻ tình nghi nắm được những nhược điểm này, hắn có thể thản nhiên thông qua việc đo lường của máy, giống như tôi."
Từ Hoãn Hoãn dứt lời, dưới hội trường vang lên những tiếng vỗ tay hoan hô cực liệt, vẻ mặt không còn chút nghi ngờ mà là thán phục.
Từ Hoãn Hoãn đặt micro xuống, quay sang nhìn Đổng Nghị Tuấn đang đỏ lựng vì quá xấu hổ: "Cám ơn cậu đã phối hợp, để cậu không buồn, tôi có thể tiết lộ cho cậu một cái tên." Sau đó cô ra vẻ do dự: "Hic, nếu cậu không thích thì thôi."
"Tên gì?" Đổng Nghị Tuấn cau mày, không biết Từ Hoãn Hoãn muốn nói gì.
Từ Hoãn Hoãn chỉ vào quyển sách "Tội Phạm Chuyên Nghiệp" trên bàn cậu ta: "Quyển sách đó là do tôi viết."
"Cô là Mạn Tam?" Đổng Nghị Tuấn ngạc nhiên, tác giả cậu ta yêu thích nhất đang ở trước mặt, lại còn là nữ tác giả?!! Cậu ta luôn cho rằng tác giả là nam giới.
"Là bút danh của tôi." Cô có hai bút danh, một cái dùng để viết tiểu thuyết ngôn tình online, còn cái thứ hai là để kiếm tiền, chính là Mạn Tam.
Từ Hoãn Hoãn nhìn vẻ mặt biến hóa của Đổng Nghị Tuấn, cô giơ ngón trỏ đặt trên môi, nghiêm túc: "Giữ bí mật nhé!"
Đổng Nghị Tuấn gật đầu lia lịa: "Được, được!"
Chờ Đồng Nghị Tuấn bước khỏi bục giảng, Từ Hoãn Hoãn bước lên bục thuyết trình, cô vỗ vỗ vào đồng hồ đeo tay, nhìn sinh viên phía dưới, tâm trạng sung sướng: "Được rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi tọa đàm!"
Ngồi ở hàng cuối cùng, Từ Tĩnh không nhìn rõ được vẻ mặt của Từ Hoãn Hoãn lúc này như thế nào, nhưng từ trong ngữ điệu anh có thể cảm nhận được. Hôm nay anh làm việc ở gần đây, kết thúc công việc, đi ngang qua đại học Thiên Hà, anh chợt nhớ hôm trước Từ Hoãn Hoãn kể hôm nay sẽ đến đây thuyết trình. Không hiểu sao, anh lại đi vào và ngồi ở đây.
Tuy ngồi ở hàng cuối, nhưng xung quanh vẫn có khá nhiều người, đối với một người quen tĩnh lặng như Từ Tĩnh thìkhông quen cho lắm. Ngồi được một tiếng, chịu không nổi, Từ Tĩnh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Loáng thoáng bên tai đoạn hội thoại của cậu sinh viên ngồi bên cạnh.
"Alo, đang nghe tọa đàm. Thú vị? Làm gì có, tao đang chơi game đây. Đợi kết thúc tọa đàm, nộp báo cáo rồi chuồn. Không được! Bây giờ không đi được... Alo?!" Đang nói chuyện, cậu ta phát hiện điện thoại di động bị người ta lấy mất, câu ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc áo khoác xám đang cầm điện thoại của mình, sắc mặt lạnh lùng.
"Anh...." Rõ ràng cậu ta muốn chửi thề nhưng người đàn ông trước mặt cậu ta tỏa ra khí thế hoàn toàn áp đảo.
"Câm miệng!" Từ Tĩnh đặt ngón trỏ lên môi, cố gắng hạ thấp âm lượng: "Nghe điện, ra ngoài!" Mệnh lệnh ngắn gọn, không cho phép từ chối, rồi đưa trả điện thoại lại cho cậu ta
Từ Tĩnh không thèm để ý đến cậu sinh viên đó. Anh đưa mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Khỏi cổng trường, anh nhận được điện thoại của Cao Lâm: "Alo, Đội trưởng!"
"Từ Tĩnh, cậu biết Từ Hoãn Hoãn hôm nay có ở nhà hay không? Không liên lạc được với cô ấy!"
"Cô ấy đang ở trường, có buổi tọa đàm."
"À à.... cậu đang ở đó luôn sao? Nếu vậy tiện đường báo cô ấy về đây một chuyến."
"Ừm, để tôi đưa cô ấy đến!" Từ Tĩnh đút điện thoại vào túi, quay trở lại vào bên trong.
*
Nửa tiếng sau buổi tọa đàm kết thúc, Từ Hoãn Hoãn ký tên vào sách cho Đồng Nghị Tuấn rồi cầm túi thức ăn rời khỏi hội trường.
Cô sờ sờ bụng rỗng, nghĩ đến lát nữa về nhà hâm nóng đồ ăn, pha ly trà sữa... Ôi! Một bữa trà chiều hoàn mỹ.
Đang mơ về buổi chiều thơ mộng, Từ Hoãn Hoãn cảm nhận được có người nào đó kéo kéo tay cô, cô quay đầu nhìn, phía trên tay cô bao phủ một bàn tay lớn khác.
Ồ!!! Nhìn quen quen. Ánh mắt dời từ tay chuyển dần lên trên... lại là 1202!
Tư liệu sống đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Từ Hoãn Hoãn tròn mắt kinh ngạc: "Hả? Sao anh ở đây?" Kích động đến mức cô nắm chặt ngón tay của Từ Tĩnh.
Cảm giác khác lạ truyền đến, Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, anh liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, vội vùng tay thoát ra, đưa mắt nhìn cô: "Đội trưởng Cao tìm cô, có vụ án!"
Từ Hoãn Hoãn rút điện thoại, trước buổi tọa đàm cô tắt máy, nghĩa là sự xuất hiện của Từ Tĩnh là vì: "Anh đến tham dự buổi tọa đàm của tôi sao?"
Từ Tĩnh gạt ngay ánh mắt mong chờ kia, lạnh nhạt: "Tôi làm việc ở gần đây!"
"Ồ!" Từ Hoãn Hoãn cúi đầu, ngẫm nghĩ: Điều này không thể xảy ra.
Từ Tĩnh liếc cô: "Đi thôi!"
Từ Hoãn Hoãn cắn cắn ngón tay, đi theo Từ Tĩnh ra ngoài. Một linh cảm bỗng nhiên ập đến.
Khoan khoan... Tình tiết này có thể cải biên thành truyện rất tuyệt nha: Nữ chính có một buổi tọa đàm hoặc tham gia hoạt động gì đó ở trường đại học. Đã nói qua với nam chính, nhưng nam chính báo bận, không có thời gian đi. Nhưng đến ngày lại lén lút ngồi ở phía khán đài, đã thế còn mắng đám học sinh một trận vì làm ồn ào không nghe giảng, nhưng không hề nói một lời cho nữ chính.
Hắc hắc hắc.... Nghĩ đến đây Từ Hoãn Hoãn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn!
Danh sách chương