18, Tiến cung
Hai ngày sau, ba người rốt cục đến Thịnh Kinh vương thành. Ở chung hai ngày Gia Cát đã sớm nhìn ra thân phận của hai người này không bình thường, cả đời y sợ nhất chính là có giao thiệp cùng người trong triều, vì thế vừa tới đã muốn chạy trốn.
“Ách…… Nhị vị huynh đài, mấy ngày nay đa tạ các vị chiếu cố, nếu đã đến Thịnh Kinh không bằng chúng ta tách ra đi!” Gia Cát rung đùi đắc ý nói.
Hoa Thiên Lang không để ý tới y, mắt âm thầm trợn trắng, miệng than thở ngươi nên đi sớm mới phải. Lâm Hạo Dương hướng Gia Cát cười cười xin lỗi, nói:“Vậy tiên sinh cẩn thận.”
“Dương ngươi quan tâm y làm gì?!” Hoa Thiên Lang nghe vậy trong lòng bốc mùi giấm chua, quay đầu trừng mắt.
Lâm Hạo Dương thở dài, trong lòng thầm nghĩ người này thật sự là hết thuốc cứu chữa.
Gia Cát thấy vậy càng thức thời, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc:“Gia Cát tiên sinh?”
Quay đầu lại nhìn, chính là Lạc Cẩm đã lâu không gặp đang vui mừng hớn hở chạy về phía mình, vì vậy nhanh chóng nháy mắt với hắn. Không nghĩ tới mọt sách kia căn bản không thấy được, vừa chạy vừa nói:“A, đúng là Gia Cát tiên sinh, ngươi sao lại từ Vân Sát Bảo chạy đến kinh thành?”
Gia Cát chột dạ quay đầu, liền nhìn thấy Hoa Thiên Lang nheo mắt nhìn mình từ trên xuống dưới.
“Vân Sát Bảo? Ngươi là giang hồ đệ nhất thần toán?” Lâm Hạo Dương há to miệng, đây chính là thần tiên sống trong truyền thuyết, không nghĩ tới lần này mình cư nhiên gặp được.
“Cái gì mà đệ nhất thần toán, mua danh thì có.” Hoa Thiên Lang hừ lạnh một tiếng.
“Đúng đúng, ta chỉ là một thầy tướng số kiếm miếng cơm ăn, nhãn lực của huynh đài quả nhiên rất tốt.” Gia Cát dựng thẳng ngón tay cái liên tục gật đầu, xoay người kéo Lạc Cẩm muốn chạy.
“Không được!” Lâm Hạo Dương tiến lên cản y:“Ngươi không thể đi!”
“Dương ngươi giữ y lại làm gì! Thật sự muốn xem bói sao?” Hoa Thiên Lang giận dữ.
“Hoàng…… Thiếu gia.” Lâm Hạo Dương sốt ruột suýt nữa cắn phải đầu lưỡi:“Là thần toán hay không phải thần toán không quan trọng, nhưng y là thần y a! Bình thường cầu còn không được, có y ở đây không chừng có thể cứu Tư tướng quân!”
“Tư tướng quân là ai?” Gia Cát cảm thấy tên này có chút quen tai, cho nên quay đầu hỏi Lạc Cẩm.
“Là Tư Không Chiếu tướng quân, từng đóng quân tại Tây Nam lúc là tiên hoàng Thiên Lang quốc còn tại vị, dụng binh như thần thuần thục binh pháp, khi ông còn trẻ có một lần mang theo ba vạn quân đánh bại ba mươi vạn binh mã phản tặc, tiên hoàng vì vậy cố ý giúp ông trùng tu thêm binh lực. Tư tướng quân làm người hào sảng trượng nghĩa không câu nệ tiểu tiết, đối dân chúng cũng tốt lắm. Nếu ông ấy thực sự sinh bệnh, tiên sinh đi cứu ông ấy đi.” Lạc Cẩm thành thật nói:“Đại tướng quân Lâm Hạo Dương của triều đại này cũng là một tay ông ấy bồi dưỡng ra.”
“Ngô……” Gia Cát có chút đăm chiêu gật đầu.
“Hmm, ngươi biết không ít đi!” Hoa Thiên Lang hưng trí đánh giá Lạc Cẩm, chỉ thấy thư sinh này tuy không cao quý, nhưng cũng xem như sạch sẽ tuấn tú nhã nhặn, vì vậy mở miệng hỏi:“Ngươi là tú tài?”
Lạc Cẩm đỏ mặt, thấp giọng đáp:“Không phải.”
Hoa Thiên Lang nhíu mày, nói:“Vô tâm công danh?”
“Ta là……Người của Hoàng môn.” Lạc Cẩm thần sắc ảm đạm.
Hoa Thiên Lang hiểu rõ, người của Hoàng môn, nguyên lai hắn là họ hàng xa của phạm nhân phạm tội phản nghịch, trách không được không thể tham gia khoa cử. Nghĩ nghĩ lại mở miệng hỏi nói:“Ngươi có biết Trấn quốc tướng quân Lâm Hạo Dương?”
Lâm Hạo Dương kéo kéo Hoa Thiên Lang, nghĩ rằng người này lại muốn làm gì!
“Ân, Lâm tướng quân tuổi còn trẻ mà chiến công trác tuyệt, là đệ nhất công thần của triều đại này, đương nhiên là biết!” Lạc Cẩm gật đầu.
“Mọi người thường đánh giá Hoàng đế và Lâm tướng quân như thế nào?” Hoa Thiên Lang hứng thú.
Gia Cát tiến lên giữ chặt Lạc Cẩm, trợn mắt nhìn Hoa Thiên Lang một cái —– Người này có chủ tâm a, nói xấu Hoàng đế là tử tội!
Hoa Thiên Lang nhìn mặt Lâm Hạo Dương âm trầm tựa hồ có chút mất hứng, vì vậy cũng thức thời thu miệng, lại nhìn thấy xa xa có một đội nhân mã đến nghênh đón.
“Hạ quan tham kiến Hoàng Thượng.” Thái Thú Lưu Hổ quỳ xuống nói:“Vừa rồi nhận được tin ám vệ báo lại, nói là hôm nay Hoàng Thượng hồi kinh…… Thuộc hạ đến chậm, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”
Hoa Thiên Lang khoát tay:“Không sao, ngươi đứng lên đi.”
Gia Cát cùng Lạc Cẩm đơ người —– Người này là Hoàng Thượng?!!
Hoa Thiên Lang đối với việc hai người trợn to mắt dương dương tự đắc: “Đi, hồi cung! Đúng rồi, thư sinh kia ngươi cũng đi theo!” Xong lại quay đầu nói:“Hạo Dương, trẫm về trước, ngươi xong việc đưa hai người bọn họ đến ngự thư phòng chờ trẫm!”
A? Lạc Cẩm cảm thấy chân mình như nhũn ra, mắt thấy chỉ còn cách ngồi chồm hổm thì được Gia Cát đỡ lên, bất đắc dĩ nói:“Ngươi có thể đừng làm mất mặt như vậy không? Hoàng đế lại không ăn thịt ngươi.”
“Gia Cát tiên sinh không bằng ngươi tiến cung đi. Tư tướng quân luôn xem ta như con trai, lần này sinh bệnh cũng là vì ta…… Thỉnh tiên sinh thay ông ấy chuẩn đoán một chút.” Lâm Hạo Dương thấy Hoa Thiên Lang ngồi liễn xa* chậm rãi đi xa, liền đi lại chân thành hành lễ với Gia Cát.
*xe vua ngồi
“Ngươi thật sự là Lâm tướng quân?” Gia Cát đánh giá nam tử trước mắt, trong lòng nói thầm, nghe người ta nói Lâm Hạo Dương là tráng hán lưng hùm vai gấu sao bây giờ nhìn lại thanh tú như vậy a? Nghĩ lại cũng thông suốt, bản thân mình còn bị truyền thành Hạc phát đồng nhan* cốt tiên, tuy già nhưng bất tử…… Không khoa trương sao có thể gọi là truyền thuyết! Bất quá Lâm Hạo Dương này và Tư tướng quân đều là người tốt, huống hồ bọn họ còn cứu mình…… Ngẫm lại liền gật đầu đáp ứng, đưa Lạc Cẩm theo ngồi trên một cổ xe ngựa chạy tới hoàng cung.
*tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện
“Tiên sinh.” Lạc Cẩm ở trong xe ngựa khẩn trương nói:“Hoàng thượng muốn ta tiến cung để làm gì?”
Gia Cát lườm hắn một cái:“Làm sao ta biết!”
“Ngươi không phải thần toán sao?” Lạc Cẩm nhào lên nắm cánh tay Gia Cát:“Ngươi tính xem Hoàng thượng đang nghĩ cái gì?”
Gia Cát im lặng, nói lảng sang chuyện khác:“Ngươi sao lại chạy đến Kinh thành?”
Lạc Cẩm ngồi trở lại vị trí, nói: “Ta và Tiểu Cửu còn có nhạc phụ đại nhân ở Nguyệt Lung trấn gần Thịnh Kinh này, ta ở đây làm tiên sinh dạy học ở một trường tư thục, Tiểu Cửu thì đến võ quán dạy võ công. Ta lần này đến Thịnh Kinh là đi mua giấy và mực cho trường. Di? Đúng rồi tiên sinh, sao ngươi một mình đến Thịnh Kinh, Đoạn phó bảo chủ đâu?”
Gia Cát trừng mắt:“Ta làm sao biết hắn ở đâu?!”
Lạc Cẩm thấy Gia Cát mất hứng, cúi đầu nhỏ giọng nói:“Trước kia hai người không phải thường xuyên ở cùng nhau sao.”
A……? Mình và Đoạn Tinh thường xuyên ở cùng nhau sao? Gia Cát vuốt cằm nghĩ nghĩ, đúng là vậy thật. Mỗi ngày hắn đều động kinh chạy đến viện tử mình gào to kêu mình rời giường, sau đó cùng mình đi ăn điểm tâm. Lúc trong bảo không có chuyện gì làm hắn sẽ thường xuyên lúc ẩn lúc hiện trong dược phòng hoặc là thư phòng của mình, càng không ngừng tạo ra tạp âm, lôi kéo mình mỗi ngày luyện võ. Hơn nữa đại khái là vì trước đây nhà Đoạn Tinh rất nghèo, lúc còn nhỏ luôn bị đói nên sau khi lớn lên vẫn bướng bỉnh cảm thấy thịt heo là đại bổ…… Cho nên luôn biến đổi phương pháp bắt mình ăn thịt heo, mà mình lại không thích vì vậy mỗi lần đều gắp ra, lặp lại vài lần như vậy nhóm trù tử trong bảo liền mạc danh kỳ diệu nhận được một mệnh lệnh cực vì không có đạo lý của Đoạn phó bảo chủ —– Sau này tất cả món ăn phải rưới sốt tương thịt heo……
“Tiên sinh ngươi nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?” Lạc Cẩm hỏi.
“A?” Gia Cát phục hồi tinh thần, hỏi ngược lại:“Ta nhìn qua rất vui sao?”
Lạc Cẩm gật đầu khẳng định:“Ừ, rất vui, nhất định là nghĩ tới chuyện hạnh phúc.”
“Đến Hoàng cung …… Đương nhiên vui vẻ, ta chưa từng đi tới Hoàng cung đâu.” Gia Cát ấp úng, trong lòng thực rối rắm —– Rất hạnh phúc sao?!!
“A!” Lạc Cẩm đột nhiên kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?” Gia Cát hoảng sợ, nghĩ rằng tú tài này nhìn qua yếu ớt sao tiếng kêu lại dọa người như vậy.
“Ta vốn ngày mai sẽ về nhà, hiện tại ta tiến cung nàng lại không biết. Nếu tìm không thấy ta Tiểu Cửu sẽ lo lắng!” Lạc Cẩm sốt ruột:“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Gia Cát bất đắc dĩ lắc đầu, mọt sách này thật hết hy vọng mà:“Chờ ngươi tiến cung xong đi nói với Lâm tướng quân, để hắn giúp ngươi truyền lời không phải là được rồi sao.”
“Đúng rồi!” Lạc Cẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu ngồi xuống, hỏi:“Tiên sinh, cần ta nói cho Lâm tướng quân truyền tin đến Vân Sát Bảo hay không? Đoạn phó bảo chủ và bọn họ sẽ lo lắng cho ngươi.”
“Không cần!” Gia Cát tức giận:“Không được nói cho hắn biết ta ở đây!”
Lạc Cẩm mơ hồ nhìn ra môn đạo, hỏi:“Tiên sinh cùng Đoạn phó bảo chủ cãi nhau?” Bạn đang �
Gia Cát sao lại cảm thấy những lời này nghe vào tai lại không được tự nhiên như vậy a……
Thấy Gia Cát không đáp lời, Lạc Cẩm nghĩ y đã chấp nhận, vì vậy chân thành nói:“Mặc kệ vì lý do gì, tiên sinh tùy tiện chạy đến đây như vậy Đoạn phó bảo chủ bọn họ khẳng định sẽ lo lắng.”
“Hắn sẽ không lo lắng!” Gia Cát than thở, nghĩ rằng hắn mỗi ngày phải ứng phó với các bà mối đã mệt chết rồi.
“Sao lại không lo lắng.” Lạc Cẩm là người thành thật nghĩ gì nói đó, vì vậy tiếp tục nói:“Ngày đó tiên sinh vì giúp nhạc phụ đại nhân chữa thương mà hôn mê bất tỉnh, Đoạn phó bảo chủ lúc ấy mặt mũi trắng bệch, ta đã nói ngươi không sao hắn vẫn không tin, còn đi tìm đại phu, loại biểu tình này không giả bộ được.”
“Đó là bởi vì ta chết sẽ không có ai bồi hắn cãi nhau.” Gia Cát ngoài miệng cậy mạnh:“Cũng không có người bồi hắn đánh nhau!”
Lạc Cẩm cười nói:“Nói đến đánh nhau, ta dù không có võ công cũng nhìn ra được võ công Đoạn phó bảo so với tiên sinh tốt hơn, ta ở Vân Sát Bảo chỉ vài ngày đã nhìn ra được, tuy rằng Đoạn phó bảo chủ ngoài miệng kinh động gào to, nhưng lúc đánh nhau với tiên sinh đều không dùng lực xuống tay thật, chỉ là đùa giỡn mà thôi, còn tiên sinh…. thật ra mỗi lần đều đánh rất…… Lợi hại.”
Thật không? Gia Cát cau mày suy nghĩ, hình như là vậy…… Mỗi lần đánh nhau hắn cũng không thật sự động thủ, nhiều nhất chỉ là phô trương thanh thế cắn bả vai mình, một chút cũng không đau. Ngược lại mình mỗi lần đều cắn nhéo cào hắn mạnh tay…… Nhưng Đoạn Tinh võ công cao hơn mình, mình đương nhiên đánh phải ra sức một chút……
“Tiên sinh, nếu không ta cũng nói với Lâm tướng quân truyền tin đến Vân Sát Bảo?” Lạc Cẩm thấy sắc mặt Gia Cát dường như có chút dịu đi, vì thế thật cẩn thận mở miệng hỏi.
Gia Cát lườm hắn một cái, không nói gì.
Lạc Cẩm ở trong lòng cười trộm —– Không cự tuyệt chính là đáp ứng? Hai người một đường đi vào Hoàng cung, xe ngựa dừng lại trước một tòa cửa cung, Gia Cát cùng Lạc Cẩm xuống xe, Lâm Hạo Dương cũng xuống ngựa đưa hai người đi đến trước một tòa nhà, nói:“Gia Cát tiên sinh, các ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ Hoàng Thượng xử lý sự vụ xong rồi ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Hoàng Thượng.”
“Lâm tướng quân.” Lạc Cẩm mở miệng hỏi:“Có thể giúp tại hạ truyền tin về nhà, nói chúng ta đang ở trong Hoàng cung, để người nhà không lo lắng.”
“Đương nhiên.” Lâm Hạo Dương cười cười, vẫy một tiểu thái giám qua, nói:“Tiên sinh viết thư xong giao cho hắn là được.”
“Đa tạ Lâm tướng quân.” Lạc Cẩm cảm thấy chiến thần Thiên Lang này không những không hung ác, ngược lại nhìn thật thân thiện, vì vậy cũng không khẩn trương nữa, nên mở miệng hỏi:“Tướng quân có biết hay không…… Hoàng Thượng bảo ta tiến cung làm gì?”
Lâm Hạo Dương cười lắc đầu:“Ta cũng không biết, đợi tiên sinh đến trước mặt Hoàng Thượng là có thể tự mình hỏi.”
Lạc Cẩm nghe vậy ngượng ngùng cười, ăn ngay nói thật:“Ta có chút khẩn trương.”
“Y là hoàng đế tốt.” Lâm Hạo Dương khuyên nhủ:“Không sao cả.”
Gia Cát suy nghĩ, hỏi:“Vậy…… Gặp Hoàng đế có quy củ gì không? Ta không rõ mấy việc này.”
Lâm Hạo Dương cười, nói:“Hoàng Thượng sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, thậm chí ngay cả quỳ cũng không cần, tiên sinh không cần lo lắng.”
Như vậy a? Gia Cát chọn chọn mi, vậy cũng không tệ lắm.
Lâm Hạo Dương thấy hai người không có chuyện gì nữa liền xoay người cáo từ. Gia Cát và Lạc Cẩm vào phòng đã được an bài, thu dọn hành lý đơn giản một chút.
Gia Cát lần này vốn là giận dỗi mà chạy đến đây, bởi vậy cũng không mang theo nhiều hành lý. Bỏ đồ vào ngăn tủ rồi ung dung thả mình vào dục dũng, nhớ đến lời nói vừa rồi của Lạc Cẩm ở trên xe ngựa…… Đã biết bao lâu không gửi tin về nhà rồi, hình như có chút quá đáng —– Ít nhất cũng gửi thư về cho Bạch Bạch và Bảo chủ, còn có Tiểu Việt Việt, bằng không bọn họ sẽ lo lắng ……
. : .
Hai ngày sau, ba người rốt cục đến Thịnh Kinh vương thành. Ở chung hai ngày Gia Cát đã sớm nhìn ra thân phận của hai người này không bình thường, cả đời y sợ nhất chính là có giao thiệp cùng người trong triều, vì thế vừa tới đã muốn chạy trốn.
“Ách…… Nhị vị huynh đài, mấy ngày nay đa tạ các vị chiếu cố, nếu đã đến Thịnh Kinh không bằng chúng ta tách ra đi!” Gia Cát rung đùi đắc ý nói.
Hoa Thiên Lang không để ý tới y, mắt âm thầm trợn trắng, miệng than thở ngươi nên đi sớm mới phải. Lâm Hạo Dương hướng Gia Cát cười cười xin lỗi, nói:“Vậy tiên sinh cẩn thận.”
“Dương ngươi quan tâm y làm gì?!” Hoa Thiên Lang nghe vậy trong lòng bốc mùi giấm chua, quay đầu trừng mắt.
Lâm Hạo Dương thở dài, trong lòng thầm nghĩ người này thật sự là hết thuốc cứu chữa.
Gia Cát thấy vậy càng thức thời, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc:“Gia Cát tiên sinh?”
Quay đầu lại nhìn, chính là Lạc Cẩm đã lâu không gặp đang vui mừng hớn hở chạy về phía mình, vì vậy nhanh chóng nháy mắt với hắn. Không nghĩ tới mọt sách kia căn bản không thấy được, vừa chạy vừa nói:“A, đúng là Gia Cát tiên sinh, ngươi sao lại từ Vân Sát Bảo chạy đến kinh thành?”
Gia Cát chột dạ quay đầu, liền nhìn thấy Hoa Thiên Lang nheo mắt nhìn mình từ trên xuống dưới.
“Vân Sát Bảo? Ngươi là giang hồ đệ nhất thần toán?” Lâm Hạo Dương há to miệng, đây chính là thần tiên sống trong truyền thuyết, không nghĩ tới lần này mình cư nhiên gặp được.
“Cái gì mà đệ nhất thần toán, mua danh thì có.” Hoa Thiên Lang hừ lạnh một tiếng.
“Đúng đúng, ta chỉ là một thầy tướng số kiếm miếng cơm ăn, nhãn lực của huynh đài quả nhiên rất tốt.” Gia Cát dựng thẳng ngón tay cái liên tục gật đầu, xoay người kéo Lạc Cẩm muốn chạy.
“Không được!” Lâm Hạo Dương tiến lên cản y:“Ngươi không thể đi!”
“Dương ngươi giữ y lại làm gì! Thật sự muốn xem bói sao?” Hoa Thiên Lang giận dữ.
“Hoàng…… Thiếu gia.” Lâm Hạo Dương sốt ruột suýt nữa cắn phải đầu lưỡi:“Là thần toán hay không phải thần toán không quan trọng, nhưng y là thần y a! Bình thường cầu còn không được, có y ở đây không chừng có thể cứu Tư tướng quân!”
“Tư tướng quân là ai?” Gia Cát cảm thấy tên này có chút quen tai, cho nên quay đầu hỏi Lạc Cẩm.
“Là Tư Không Chiếu tướng quân, từng đóng quân tại Tây Nam lúc là tiên hoàng Thiên Lang quốc còn tại vị, dụng binh như thần thuần thục binh pháp, khi ông còn trẻ có một lần mang theo ba vạn quân đánh bại ba mươi vạn binh mã phản tặc, tiên hoàng vì vậy cố ý giúp ông trùng tu thêm binh lực. Tư tướng quân làm người hào sảng trượng nghĩa không câu nệ tiểu tiết, đối dân chúng cũng tốt lắm. Nếu ông ấy thực sự sinh bệnh, tiên sinh đi cứu ông ấy đi.” Lạc Cẩm thành thật nói:“Đại tướng quân Lâm Hạo Dương của triều đại này cũng là một tay ông ấy bồi dưỡng ra.”
“Ngô……” Gia Cát có chút đăm chiêu gật đầu.
“Hmm, ngươi biết không ít đi!” Hoa Thiên Lang hưng trí đánh giá Lạc Cẩm, chỉ thấy thư sinh này tuy không cao quý, nhưng cũng xem như sạch sẽ tuấn tú nhã nhặn, vì vậy mở miệng hỏi:“Ngươi là tú tài?”
Lạc Cẩm đỏ mặt, thấp giọng đáp:“Không phải.”
Hoa Thiên Lang nhíu mày, nói:“Vô tâm công danh?”
“Ta là……Người của Hoàng môn.” Lạc Cẩm thần sắc ảm đạm.
Hoa Thiên Lang hiểu rõ, người của Hoàng môn, nguyên lai hắn là họ hàng xa của phạm nhân phạm tội phản nghịch, trách không được không thể tham gia khoa cử. Nghĩ nghĩ lại mở miệng hỏi nói:“Ngươi có biết Trấn quốc tướng quân Lâm Hạo Dương?”
Lâm Hạo Dương kéo kéo Hoa Thiên Lang, nghĩ rằng người này lại muốn làm gì!
“Ân, Lâm tướng quân tuổi còn trẻ mà chiến công trác tuyệt, là đệ nhất công thần của triều đại này, đương nhiên là biết!” Lạc Cẩm gật đầu.
“Mọi người thường đánh giá Hoàng đế và Lâm tướng quân như thế nào?” Hoa Thiên Lang hứng thú.
Gia Cát tiến lên giữ chặt Lạc Cẩm, trợn mắt nhìn Hoa Thiên Lang một cái —– Người này có chủ tâm a, nói xấu Hoàng đế là tử tội!
Hoa Thiên Lang nhìn mặt Lâm Hạo Dương âm trầm tựa hồ có chút mất hứng, vì vậy cũng thức thời thu miệng, lại nhìn thấy xa xa có một đội nhân mã đến nghênh đón.
“Hạ quan tham kiến Hoàng Thượng.” Thái Thú Lưu Hổ quỳ xuống nói:“Vừa rồi nhận được tin ám vệ báo lại, nói là hôm nay Hoàng Thượng hồi kinh…… Thuộc hạ đến chậm, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”
Hoa Thiên Lang khoát tay:“Không sao, ngươi đứng lên đi.”
Gia Cát cùng Lạc Cẩm đơ người —– Người này là Hoàng Thượng?!!
Hoa Thiên Lang đối với việc hai người trợn to mắt dương dương tự đắc: “Đi, hồi cung! Đúng rồi, thư sinh kia ngươi cũng đi theo!” Xong lại quay đầu nói:“Hạo Dương, trẫm về trước, ngươi xong việc đưa hai người bọn họ đến ngự thư phòng chờ trẫm!”
A? Lạc Cẩm cảm thấy chân mình như nhũn ra, mắt thấy chỉ còn cách ngồi chồm hổm thì được Gia Cát đỡ lên, bất đắc dĩ nói:“Ngươi có thể đừng làm mất mặt như vậy không? Hoàng đế lại không ăn thịt ngươi.”
“Gia Cát tiên sinh không bằng ngươi tiến cung đi. Tư tướng quân luôn xem ta như con trai, lần này sinh bệnh cũng là vì ta…… Thỉnh tiên sinh thay ông ấy chuẩn đoán một chút.” Lâm Hạo Dương thấy Hoa Thiên Lang ngồi liễn xa* chậm rãi đi xa, liền đi lại chân thành hành lễ với Gia Cát.
*xe vua ngồi
“Ngươi thật sự là Lâm tướng quân?” Gia Cát đánh giá nam tử trước mắt, trong lòng nói thầm, nghe người ta nói Lâm Hạo Dương là tráng hán lưng hùm vai gấu sao bây giờ nhìn lại thanh tú như vậy a? Nghĩ lại cũng thông suốt, bản thân mình còn bị truyền thành Hạc phát đồng nhan* cốt tiên, tuy già nhưng bất tử…… Không khoa trương sao có thể gọi là truyền thuyết! Bất quá Lâm Hạo Dương này và Tư tướng quân đều là người tốt, huống hồ bọn họ còn cứu mình…… Ngẫm lại liền gật đầu đáp ứng, đưa Lạc Cẩm theo ngồi trên một cổ xe ngựa chạy tới hoàng cung.
*tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện
“Tiên sinh.” Lạc Cẩm ở trong xe ngựa khẩn trương nói:“Hoàng thượng muốn ta tiến cung để làm gì?”
Gia Cát lườm hắn một cái:“Làm sao ta biết!”
“Ngươi không phải thần toán sao?” Lạc Cẩm nhào lên nắm cánh tay Gia Cát:“Ngươi tính xem Hoàng thượng đang nghĩ cái gì?”
Gia Cát im lặng, nói lảng sang chuyện khác:“Ngươi sao lại chạy đến Kinh thành?”
Lạc Cẩm ngồi trở lại vị trí, nói: “Ta và Tiểu Cửu còn có nhạc phụ đại nhân ở Nguyệt Lung trấn gần Thịnh Kinh này, ta ở đây làm tiên sinh dạy học ở một trường tư thục, Tiểu Cửu thì đến võ quán dạy võ công. Ta lần này đến Thịnh Kinh là đi mua giấy và mực cho trường. Di? Đúng rồi tiên sinh, sao ngươi một mình đến Thịnh Kinh, Đoạn phó bảo chủ đâu?”
Gia Cát trừng mắt:“Ta làm sao biết hắn ở đâu?!”
Lạc Cẩm thấy Gia Cát mất hứng, cúi đầu nhỏ giọng nói:“Trước kia hai người không phải thường xuyên ở cùng nhau sao.”
A……? Mình và Đoạn Tinh thường xuyên ở cùng nhau sao? Gia Cát vuốt cằm nghĩ nghĩ, đúng là vậy thật. Mỗi ngày hắn đều động kinh chạy đến viện tử mình gào to kêu mình rời giường, sau đó cùng mình đi ăn điểm tâm. Lúc trong bảo không có chuyện gì làm hắn sẽ thường xuyên lúc ẩn lúc hiện trong dược phòng hoặc là thư phòng của mình, càng không ngừng tạo ra tạp âm, lôi kéo mình mỗi ngày luyện võ. Hơn nữa đại khái là vì trước đây nhà Đoạn Tinh rất nghèo, lúc còn nhỏ luôn bị đói nên sau khi lớn lên vẫn bướng bỉnh cảm thấy thịt heo là đại bổ…… Cho nên luôn biến đổi phương pháp bắt mình ăn thịt heo, mà mình lại không thích vì vậy mỗi lần đều gắp ra, lặp lại vài lần như vậy nhóm trù tử trong bảo liền mạc danh kỳ diệu nhận được một mệnh lệnh cực vì không có đạo lý của Đoạn phó bảo chủ —– Sau này tất cả món ăn phải rưới sốt tương thịt heo……
“Tiên sinh ngươi nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?” Lạc Cẩm hỏi.
“A?” Gia Cát phục hồi tinh thần, hỏi ngược lại:“Ta nhìn qua rất vui sao?”
Lạc Cẩm gật đầu khẳng định:“Ừ, rất vui, nhất định là nghĩ tới chuyện hạnh phúc.”
“Đến Hoàng cung …… Đương nhiên vui vẻ, ta chưa từng đi tới Hoàng cung đâu.” Gia Cát ấp úng, trong lòng thực rối rắm —– Rất hạnh phúc sao?!!
“A!” Lạc Cẩm đột nhiên kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?” Gia Cát hoảng sợ, nghĩ rằng tú tài này nhìn qua yếu ớt sao tiếng kêu lại dọa người như vậy.
“Ta vốn ngày mai sẽ về nhà, hiện tại ta tiến cung nàng lại không biết. Nếu tìm không thấy ta Tiểu Cửu sẽ lo lắng!” Lạc Cẩm sốt ruột:“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Gia Cát bất đắc dĩ lắc đầu, mọt sách này thật hết hy vọng mà:“Chờ ngươi tiến cung xong đi nói với Lâm tướng quân, để hắn giúp ngươi truyền lời không phải là được rồi sao.”
“Đúng rồi!” Lạc Cẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu ngồi xuống, hỏi:“Tiên sinh, cần ta nói cho Lâm tướng quân truyền tin đến Vân Sát Bảo hay không? Đoạn phó bảo chủ và bọn họ sẽ lo lắng cho ngươi.”
“Không cần!” Gia Cát tức giận:“Không được nói cho hắn biết ta ở đây!”
Lạc Cẩm mơ hồ nhìn ra môn đạo, hỏi:“Tiên sinh cùng Đoạn phó bảo chủ cãi nhau?” Bạn đang �
Gia Cát sao lại cảm thấy những lời này nghe vào tai lại không được tự nhiên như vậy a……
Thấy Gia Cát không đáp lời, Lạc Cẩm nghĩ y đã chấp nhận, vì vậy chân thành nói:“Mặc kệ vì lý do gì, tiên sinh tùy tiện chạy đến đây như vậy Đoạn phó bảo chủ bọn họ khẳng định sẽ lo lắng.”
“Hắn sẽ không lo lắng!” Gia Cát than thở, nghĩ rằng hắn mỗi ngày phải ứng phó với các bà mối đã mệt chết rồi.
“Sao lại không lo lắng.” Lạc Cẩm là người thành thật nghĩ gì nói đó, vì vậy tiếp tục nói:“Ngày đó tiên sinh vì giúp nhạc phụ đại nhân chữa thương mà hôn mê bất tỉnh, Đoạn phó bảo chủ lúc ấy mặt mũi trắng bệch, ta đã nói ngươi không sao hắn vẫn không tin, còn đi tìm đại phu, loại biểu tình này không giả bộ được.”
“Đó là bởi vì ta chết sẽ không có ai bồi hắn cãi nhau.” Gia Cát ngoài miệng cậy mạnh:“Cũng không có người bồi hắn đánh nhau!”
Lạc Cẩm cười nói:“Nói đến đánh nhau, ta dù không có võ công cũng nhìn ra được võ công Đoạn phó bảo so với tiên sinh tốt hơn, ta ở Vân Sát Bảo chỉ vài ngày đã nhìn ra được, tuy rằng Đoạn phó bảo chủ ngoài miệng kinh động gào to, nhưng lúc đánh nhau với tiên sinh đều không dùng lực xuống tay thật, chỉ là đùa giỡn mà thôi, còn tiên sinh…. thật ra mỗi lần đều đánh rất…… Lợi hại.”
Thật không? Gia Cát cau mày suy nghĩ, hình như là vậy…… Mỗi lần đánh nhau hắn cũng không thật sự động thủ, nhiều nhất chỉ là phô trương thanh thế cắn bả vai mình, một chút cũng không đau. Ngược lại mình mỗi lần đều cắn nhéo cào hắn mạnh tay…… Nhưng Đoạn Tinh võ công cao hơn mình, mình đương nhiên đánh phải ra sức một chút……
“Tiên sinh, nếu không ta cũng nói với Lâm tướng quân truyền tin đến Vân Sát Bảo?” Lạc Cẩm thấy sắc mặt Gia Cát dường như có chút dịu đi, vì thế thật cẩn thận mở miệng hỏi.
Gia Cát lườm hắn một cái, không nói gì.
Lạc Cẩm ở trong lòng cười trộm —– Không cự tuyệt chính là đáp ứng? Hai người một đường đi vào Hoàng cung, xe ngựa dừng lại trước một tòa cửa cung, Gia Cát cùng Lạc Cẩm xuống xe, Lâm Hạo Dương cũng xuống ngựa đưa hai người đi đến trước một tòa nhà, nói:“Gia Cát tiên sinh, các ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ Hoàng Thượng xử lý sự vụ xong rồi ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Hoàng Thượng.”
“Lâm tướng quân.” Lạc Cẩm mở miệng hỏi:“Có thể giúp tại hạ truyền tin về nhà, nói chúng ta đang ở trong Hoàng cung, để người nhà không lo lắng.”
“Đương nhiên.” Lâm Hạo Dương cười cười, vẫy một tiểu thái giám qua, nói:“Tiên sinh viết thư xong giao cho hắn là được.”
“Đa tạ Lâm tướng quân.” Lạc Cẩm cảm thấy chiến thần Thiên Lang này không những không hung ác, ngược lại nhìn thật thân thiện, vì vậy cũng không khẩn trương nữa, nên mở miệng hỏi:“Tướng quân có biết hay không…… Hoàng Thượng bảo ta tiến cung làm gì?”
Lâm Hạo Dương cười lắc đầu:“Ta cũng không biết, đợi tiên sinh đến trước mặt Hoàng Thượng là có thể tự mình hỏi.”
Lạc Cẩm nghe vậy ngượng ngùng cười, ăn ngay nói thật:“Ta có chút khẩn trương.”
“Y là hoàng đế tốt.” Lâm Hạo Dương khuyên nhủ:“Không sao cả.”
Gia Cát suy nghĩ, hỏi:“Vậy…… Gặp Hoàng đế có quy củ gì không? Ta không rõ mấy việc này.”
Lâm Hạo Dương cười, nói:“Hoàng Thượng sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, thậm chí ngay cả quỳ cũng không cần, tiên sinh không cần lo lắng.”
Như vậy a? Gia Cát chọn chọn mi, vậy cũng không tệ lắm.
Lâm Hạo Dương thấy hai người không có chuyện gì nữa liền xoay người cáo từ. Gia Cát và Lạc Cẩm vào phòng đã được an bài, thu dọn hành lý đơn giản một chút.
Gia Cát lần này vốn là giận dỗi mà chạy đến đây, bởi vậy cũng không mang theo nhiều hành lý. Bỏ đồ vào ngăn tủ rồi ung dung thả mình vào dục dũng, nhớ đến lời nói vừa rồi của Lạc Cẩm ở trên xe ngựa…… Đã biết bao lâu không gửi tin về nhà rồi, hình như có chút quá đáng —– Ít nhất cũng gửi thư về cho Bạch Bạch và Bảo chủ, còn có Tiểu Việt Việt, bằng không bọn họ sẽ lo lắng ……
. : .
Danh sách chương