38, Kiếp nạn
Trong Ngọc Quan Thành, Gia Luật Thanh cẩn thận nâng Lâm Hạo Dương dậy, dùng nội lực giúp hắn uống xong một chén dược, Lâm Hạo Dương trong hôn mê vẫn cau mày như trước, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
“Ngươi đừng phí công.” Gia Luật Tề đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Gia Luật Thanh bỏ chén xuống, cười lạnh nói:“Hắn trúng nhiếp hồn tán, giải dược chỉ có phụ vương có. Ngươi cho là dùng dược giải độc bình thường là có thể cứu hắn tỉnh?”
“Giải dược nhiếp hồn tán chỉ có một, năm ta mười tuổi Hoàng cung đã cháy, đã sớm không còn.” Gia Luật Thanh đắp chăn cho Lâm Hạo Dương, ngẩng đầu lạnh lùng nói:“Ngươi đã sớm biết nhiếp hồn tán không có giải dược, mới cố ý đưa cho ta thất tinh tiêu, gạt ta đó chỉ là dược khiến người ta tâm trí mê man có đúng hay không?”
Gia Luật Tề sửng sốt, chợt hung hăng nói:“Ta chỉ muốn tốt cho ngươi! Chờ chúng ta diệt được Thiên Lang Quốc, ngươi chính là Vua khắp thiên hạ, muốn dạng mỹ nhân gì mà không có, tội gì khăng khăng giữ lấy một tên nam nhân lại còn đã bị Hoa Thiên Lang chơi!”
“Ngươi còn dám nói một câu nữa ta liền phế ngươi.” Gia Luật Thanh sắc mặt âm trầm:“Đi ra ngoài, về sau không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào căn phòng này.”
Gia Luật Tề hận nghiến răng nghiến lợi. Từ nhỏ đến lớn luôn xem người ca ca này là kiêu ngạo của mình, nhiều năm chịu nhục ở Thiên Lang quốc chỉ vì có thể giúp hắn xưng bá, cũng muốn hắn chú ý tới mình, nhưng xem bộ dáng hiện tại của hắn, làm gì còn có huyết tính Mạc Bắc Lang. Ánh mắt chuyển về phía Lâm Hạo Dương nằm trên giường, mắt Gia Luật Tề đột nhiên biến âm lãnh, quay đầu đi thẳng tới trù phòng.
“Tam hoàng tử.” Ở trù phòng chỉ có một tiểu nha đầu sắc dược, thấy Gia Luật Tề sắc mặt âm trầm tiến vào, cuống quít hành lễ.
“Dược này là của ai ?” Gia Luật Tề lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Tam hoàng tử, là của thái tử phân phó.” Tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáp.
Gia Luật Tề ngồi xuống lấy chiếc đũa gẩy gẩy dược liệu, đều là thảo dược giải độc, không khỏi cười thầm trong lòng, vốn muốn tới đây hạ độc, hiện tại xem ra mình căn bản không cần hạ thủ, nếu chỉ dựa vào những dược liệu bình thường kéo dài tính mạng thì Lâm Hạo Dương chỉ có ngoan ngoãn chờ chết. Gia Luật Tề đứng lên định rời đi, lại nhìn thấy tiểu nha hoàn đem thứ gì đó đổ vào một bát nước lớn rồi bưng ra ngoài.
Trong lòng Gia Luật Tề thấy kỳ quái —– Tiểu nha đầu này chẳng lẽ là kẻ ngốc, sao lại hợp với cặn thuốc đã dùng qua? Tiểu nha đầu nhìn ra nghi hoặc của Gia Luật Tề, vì thế cúi đầu đáp:“Đây là sảm ở trong nước, thái tử nói không được bỏ cặn thuốc.”
“Nga?” Gia Luật Tề nhíu mày:“Vậy còn có dược gì khác?”
“Bẩm tam hoàng tử, dược đều là do thái tử mỗi ngày tự mình sắc.”
“Cái gì?” Gia Luật Tề giận dữ, tự sắc dược cho Lâm Hạo Dương? Chuyện này nếu rơi vào tai phụ vương ở Cô Dương Thành, thái tử vị của Gia Luật Thanh khó mà giữ được, nói không chừng ngay cả mạng sống cũng không còn. Nghĩ lại, túm cổ tay tiểu nha đầu kia lạnh lùng nói:“Cặn dược đâu?”
Tiểu nha đầu bị nước nóng ngâm dược vẩy lên người sinh đau, lại thấy Gia Luật Tề trước mắt như hung thần ác sát, sợ tới mức ngay cả nói đều không mạch lạc, nơm nớp lo sợ chỉ một đống cặn dược ở trong góc tường.
Gia Luật Tề buông tay ra đi đến góc tường tỉ mỉ nhìn, biểu tình trên mặt càng âm trầm, quay đầu đi một đường đến cửa phòng Gia Luật Thanh một cước đá văng cửa.
Gia Luật Thanh nhìn hắn, lạnh lùng nói:“Ta đã nói không có lệnh của ta, ai cũng không được đi vào, ta sẽ không vì ngươi mà nhẫn nhịn.”
“Ngươi cư nhiên cho hắn dùng Thiên Đằng Thảo, đó là thần vật của Mạc Bắc, phụ vương sợ ngươi ở trên chiến trường bị thương nên mới cho ngươi, ngươi cư nhiên cho hắn?” Trong giọng nói Gia Luật Tề không che dấu được sự phẫn nộ.
“Cho ta chính là của ta, ngươi quản ta dùng thế nào.” Gia Luật Thanh đi đến trước mặt Gia Luật Tề, ánh mắt sắc bén nói:“Ngươi vì Mạc Bắc không tiếc cải danh đổi họ ở Thiên Lang ngây người nhiều như vậy năm, nên lần này ta sẽ không trách ngươi. Nhưng về sau nếu ngươi còn dám tự tiện làm chuyện thương tổn hắn, ta sẽ không dễ dãi như vậy với ngươi!”
Gia Luật Tề nhìn Gia Luật Thanh trước mặt, trong lòng thất vọng đến cực điểm, cảm xúc bỗng bình tĩnh lại, nói:“Cho dù là Thiên Đằng Thảo, nhiều nhất cũng chỉ là giúp kéo dài mạng sống hắn vài ngày thôi, hắn sớm muộn cũng phải chết…… Phụ vương đã liên kết các viện binh ở tộc khác, nếu thuận lợi thì một tháng sau có thể tiến đến Ngọc Quan Thành. Phụ vương bảo ta nói với ngươi, Lâm Hạo Dương là uy hiếp của Hoa Thiên Lang, cho nên chỉ cần để Hoa Thiên Lang biết hắn ở chúng ta trong tay, không thể nói chuyện hắn trúng độc, mặc dù là có chết thật cũng phải nói là đang sống rất tốt.”
“Phụ vương đã có kế hoạch, vậy cũng không cần ta làm tướng thua trận canh giữ ở đây.” Gia Luật Thanh quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương một cái, nói:“Phụ vương nói rất đúng, có hắn ở trong tay Hoa Thiên Lang sẽ không cường công. Ta đưa hắn ra ngoài vài ngày, chờ đại quân phụ vương đến ta sẽ quay lại.”
“Cái gì?” Gia Luật Tề nghe vậy giận dữ:“Ngươi còn muốn cứu hắn? Ngươi là thái tử Mạc Bắc, là tướng quân, ngươi hiện tại lại vì hắn mà lâm trận bỏ chạy?!”
“Ta đã nói đến thời điểm đánh giặc ta sẽ trở về!” Gia Luật Thanh phất tay về phía cửa phòng, một thị vệ tiến vào gật đầu nói:“Thái tử, đã chuẩn bị tốt .”
Gia Luật Tề nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, thì thấy một khối thi thể bị chặt đến huyết nhục mơ hồ diện mạo hoàn toàn thay đổi, trên người mơ hồ có thể thấy đó là chiến giáp của Lâm Hạo Dương.
“Nếu Phụ vương đến đây hỏi ngươi, ngươi liền đem thứ này ra, nói hắn đã bị ta giết, dù sao đến lúc đó xác phỏng chừng đã thối rửa, nhìn không ra nguyên cớ.” Gia Luật Thanh mặt không chút thay đổi:“Tóm lại sống hay chết Hoa Thiên Lang cũng sẽ không biết, về phần Lâm Hạo Dương, ta quyết cũng sẽ không giao ra, cho dù chết ta cũng muốn hắn chết trong lòng ta.”
“Ngươi……!!” Gia Luật Tề cảm thấy một trận căm tức, nâng tay đánh một chưởng vào Gia Luật Thanh, Gia Luật Thanh cũng không tránh không né, chỉ là lạnh lùng nhìn Gia Luật Tề mạnh mẽ tiến công, đỡ toàn bộ chưởng của hắn.
“Nháo đủ liền quay về đi.“Gia Luật Thanh lau vết máu bên khóe miệng, quay đầu trở về phòng.
Gia Luật Tề đứng ở trong viện ngốc lăng, tay siết chặt thành quyền, cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không chỗ phát tiết, đau đớn thiêu cháy tâm can. (Đậu : cuồng huynh luyến chăng? :v)
Đêm hôm đó, Gia Luật Thanh đưa Lâm Hạo Dương chạy lên phía bắc, hai ngày sau đến một hẻm núi, cẩn thận dò xét hơi thở hắn, tuy rằng mỏng manh nhưng cũng có quy luật, vì vậy cũng thả tâm. Nâng tay vặn cơ quan, chỉ thấy núi đá chậm rãi vỡ ra, mơ hồ hiện ra một động khẩu.
Gia Luật Thanh quỳ gối xuống đất, thấp giọng dùng Phạn văn niệm một đoạn văn tự, sau đó ôm Lâm Hạo Dương đến gần sơn động.
Sơn động lúc vừa vào thì rất hẹp, nhưng càng đi sâu thì càng rộng ra, đi đến cuối đường thì xuất hiện một cái giường Bạch Ngọc thật lớn, tản mát ra hàn khí. Gia Luật Thanh cẩn thận đặt Lâm Hạo Dương lên giường, cười khổ nói:“Thần Mạc Bắc cũng không nghĩ tới có một ngày ta sẽ dẫn người ngoại tộc đến nơi này chữa thương…… Ngươi nếu sống, thì cả đời đi theo ta. Còn nếu ngươi chết, thì cũng phải chết ở bên cạnh ta!”
Lâm Hạo Dương ở trên giường Bạch Ngọc nằm một lúc, hơn nữa Thiên Đằng Thảo dùng nhiều ngày đã có tác dụng, chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng, cũng không biết đang ở đâu, ánh mắt mê mang.
“Ngươi tỉnh?” Gia Luật Thanh đầu tiên là mừng rỡ, nhưng vui sướng không duy trì được bao lâu liền tan thành mây khói, bởi vì khi Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn thấy y, thần sắc mờ mịt bất lực trong khoảnh khắc liền biến mất, thay vào đó là một bộ dạng đề phòng lạnh như băng.
Gia Luật Thanh tiến lên từng bước nâng cằm hắn, ánh mắt tàn nhẫn:“Đến bây giờ ngươi còn dám nhìn ta như vậy?”
“Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm nhiều như vậy.” Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại thản nhiên nói.
Gia Luật Thanh cười lạnh một tiếng:“Giết ngươi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ngươi hại ta mất mấy chục vạn quân Mạc Bắc…… Ngươi nói, nếu bọn họ biết chiến thần Thiên Lang trên chiến trường dũng mãnh lại ở dưới thân ta hầu hạ cầu xin tha thứ, một màn này có phải rất thú vị hay không?”
“Ta đây coi như là bị chó cắn một cái.” Lâm Hạo Dương ôm ý niệm sẽ chết trong đầu, vẻ mặt hờ hững. Nguồn :
“Đối với ta ngươi vĩnh viễn chỉ biết có một biểu tình này hay sao?” Gia Luật Thanh nhớ tới lúc trước từng nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn với Hoa Thiên Lang, rực rỡ lóa mắt như ánh nắng ấm áp đầu xuân, làm cho mình liếc nhìn một cái đã hãm sâu, vì sao đến trước mặt mình thì lại là gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi? Trong lòng giận dữ, tay xé y phục của hắn, lộ ra lồng ngực trắng nõn, hung tợn nhìn hắn:“Không thể làm cho ngươi cười, ta sẽ khiến ngươi khóc cầu xin tha thứ!”
“Nằm mơ.” Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy y.
“Hỗn đản!” Gia Luật Thanh xoay người áp lên, hung hăng hôn xuống đôi môi tái nhợt kia…… Dương, ngươi không muốn cười với ta, vậy thì cho ta một biểu tình khác, dù là hận ý, dù là sợ hãi…… Không lâu sau y lại phát giác người dưới thân không có phảng kháng, không nghênh tiếp, chỉ là nằm không nhúc nhích như một khối băng, sắc mặt so với giường Bạch Ngọc dưới thân còn rét lạnh hơn.
Gia Luật Thanh thô bạo xé tất cả y phục của hắn, thân hình hoàn mỹ hiện ra trước mặt hắn, có chút đơn bạc, làn da trắng làm cho máu trên vết thương càng nổi bậc.
“Ngươi biết không……” Gia Luật Thanh một tay ở trên người hắn nhẹ đảo quanh:“ Những ngày qua ta luôn mong ngươi tỉnh lại, bởi vì ta không muốn làm ngươi lúc hôn mê, như vậy thật không thú vị. Chỉ khi ngươi tỉnh, ta mới có thể thấy bộ dáng ngươi khóc lóc xin tha. Nhiều năm như vậy, ta luôn bại vì ngươi, ta ngay cả nằm mơ cũng muốn nhìn thấy ngươi nhận thua với ta…… Ta sẽ không cho ngươi chết, bởi vì ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
Lâm Hạo Dương vẫn như trước nhắm mắt lại, trên mặt không có biến hóa gì.
Gia Luật Thanh cởi bỏ áo ngoài của mình hung hăng áp lên, lại đụng phải miệng vết thương còn chưa khép lại, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy phần dưới xương sườn còn chưa hồi phục truyền tới một trận đau nhức, nhất thời phun ra một ngụm máu, sau đó lại hôn mê —– Không cần tỉnh lại, nếu tỉnh lại phải đối mặt với việc này, vậy thì cả đời cũng không muốn tỉnh……
Gia Luật Thanh nhìn Lâm Hạo Dương phun ra một ngụm máu đen, sửng sốt ngơ ngác một chút, sau đó vội vàng đứng lên bắt mạch cho hắn, cảm thấy hơi thở hắn càng lúc càng suy yếu, cuống quít lấy Thiên Đằng Đan ra đút cho hắn ăn, một lát sau lại bắt mạch, phát hiện hắn cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lâm Hạo Dương ngủ say, trong lòng Gia Luật Thanh nổi lên một trận chua sót, tại sao, mình rõ ràng thương hắn như vậy, thà rằng buông tha thái tử vị cũng không muốn hắn chết, nhưng lúc đối mặt với hắn lại luôn giả thành bộ dáng hận hắn đến chết. Nếu hắn ngoan ngoãn chịu ở bên mình thì tốt biết bao nhiêu. Tay xoa hàng mi khẽ run của hắn, Gia Luật Thanh cười khổ:“Ngươi tại sao lại hận ta như vậy, ngươi luôn thắng ta a, muốn hận, cũng chỉ có thể là ta hận ngươi, đúng hay không? Nằm đi, chỉ cần nằm ở trong này đủ bốn mươi ngày thân thể của ngươi có thể chống đỡ được sang năm, đến lúc đó ta lại giúp ngươi tìm thuốc giải.”
Trong doanh trại Thiên Lang Quốc, Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh thay y phục dạ hành, thừa dịp bóng đêm lẻn vào đại doanh Mạc Bắc.
Thần Tử Việt nằm trên giường quay đầu nhìn Gia Cát:“Ngươi nói bọn họ có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Gia Cát lắc đầu:“Sẽ không!”
“Vì sao?” Thần Tử Việt nhíu mày:“Địch doanh nhiều người như vậy, võ công dù tốt cũng không ngăn được!”
Gia Cát cười nói:“Cũng không phải đi đánh nhau…… Yên tâm đi, ta đã tính cho bọn họ một quẻ, đều là người trường thọ lắm phúc.”
“Phải không?” Thần Tử Việt khụt khịt, nhảy xuống giường nhìn Gia Cát chằm chằm:“Vậy ngươi xem tướng cho ta đi, thấy ta thế nào? Có phải cũng rất lắm phúc hay không?”
Gia Cát do dự một lúc, nắm lấy hai má Thần Tử Việt nhéo a nhéo:“Đương nhiên, Tiểu Việt nhà ta phúc khí rất nhiều!”
Thần Tử Việt nghe vậy vừa lòng ôm Gia Cát cọ cọ, sau đó chạy lên giường ôm chăn chuẩn bị ngủ, Gia Cát nhìn hắn cười cười, lại không thấy được gương mặt Thần Tử Việt vừa quay đi liền ảm đạm —– Gia Cát vừa rồi có một chút do dự, nhớ đến lời nói Huyền Ân phương trượng lúc trước, hơn nữa thân thể mình gần đây càng ngày càng suy yếu. Dù cho ngày thường giả trang có thể lừa gạt được mọi người, lại không sao lừa được chính mình.
Gia Cát ngồi ở cạnh bàn chậm rãi tính quẻ, một lần lại một lần ra đáp án giống nhau —– Mệnh số Thần Tử Việt, chỉ tới mười bảy tuổi, sau đó là một mảng hỗn độn, dường như sẽ xảy ra một kiếp nạn, nếu có thể vượt qua sẽ tiếp tục sống, nếu không thể vượt qua…… Gia Cát ở trong lòng thở dài, hy vọng là mình tính sai, hy vọng Tiểu Việt năm nay có thể bình an, điều này là quan trọng nhất.
. : .
Trong Ngọc Quan Thành, Gia Luật Thanh cẩn thận nâng Lâm Hạo Dương dậy, dùng nội lực giúp hắn uống xong một chén dược, Lâm Hạo Dương trong hôn mê vẫn cau mày như trước, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
“Ngươi đừng phí công.” Gia Luật Tề đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Gia Luật Thanh bỏ chén xuống, cười lạnh nói:“Hắn trúng nhiếp hồn tán, giải dược chỉ có phụ vương có. Ngươi cho là dùng dược giải độc bình thường là có thể cứu hắn tỉnh?”
“Giải dược nhiếp hồn tán chỉ có một, năm ta mười tuổi Hoàng cung đã cháy, đã sớm không còn.” Gia Luật Thanh đắp chăn cho Lâm Hạo Dương, ngẩng đầu lạnh lùng nói:“Ngươi đã sớm biết nhiếp hồn tán không có giải dược, mới cố ý đưa cho ta thất tinh tiêu, gạt ta đó chỉ là dược khiến người ta tâm trí mê man có đúng hay không?”
Gia Luật Tề sửng sốt, chợt hung hăng nói:“Ta chỉ muốn tốt cho ngươi! Chờ chúng ta diệt được Thiên Lang Quốc, ngươi chính là Vua khắp thiên hạ, muốn dạng mỹ nhân gì mà không có, tội gì khăng khăng giữ lấy một tên nam nhân lại còn đã bị Hoa Thiên Lang chơi!”
“Ngươi còn dám nói một câu nữa ta liền phế ngươi.” Gia Luật Thanh sắc mặt âm trầm:“Đi ra ngoài, về sau không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào căn phòng này.”
Gia Luật Tề hận nghiến răng nghiến lợi. Từ nhỏ đến lớn luôn xem người ca ca này là kiêu ngạo của mình, nhiều năm chịu nhục ở Thiên Lang quốc chỉ vì có thể giúp hắn xưng bá, cũng muốn hắn chú ý tới mình, nhưng xem bộ dáng hiện tại của hắn, làm gì còn có huyết tính Mạc Bắc Lang. Ánh mắt chuyển về phía Lâm Hạo Dương nằm trên giường, mắt Gia Luật Tề đột nhiên biến âm lãnh, quay đầu đi thẳng tới trù phòng.
“Tam hoàng tử.” Ở trù phòng chỉ có một tiểu nha đầu sắc dược, thấy Gia Luật Tề sắc mặt âm trầm tiến vào, cuống quít hành lễ.
“Dược này là của ai ?” Gia Luật Tề lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Tam hoàng tử, là của thái tử phân phó.” Tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáp.
Gia Luật Tề ngồi xuống lấy chiếc đũa gẩy gẩy dược liệu, đều là thảo dược giải độc, không khỏi cười thầm trong lòng, vốn muốn tới đây hạ độc, hiện tại xem ra mình căn bản không cần hạ thủ, nếu chỉ dựa vào những dược liệu bình thường kéo dài tính mạng thì Lâm Hạo Dương chỉ có ngoan ngoãn chờ chết. Gia Luật Tề đứng lên định rời đi, lại nhìn thấy tiểu nha hoàn đem thứ gì đó đổ vào một bát nước lớn rồi bưng ra ngoài.
Trong lòng Gia Luật Tề thấy kỳ quái —– Tiểu nha đầu này chẳng lẽ là kẻ ngốc, sao lại hợp với cặn thuốc đã dùng qua? Tiểu nha đầu nhìn ra nghi hoặc của Gia Luật Tề, vì thế cúi đầu đáp:“Đây là sảm ở trong nước, thái tử nói không được bỏ cặn thuốc.”
“Nga?” Gia Luật Tề nhíu mày:“Vậy còn có dược gì khác?”
“Bẩm tam hoàng tử, dược đều là do thái tử mỗi ngày tự mình sắc.”
“Cái gì?” Gia Luật Tề giận dữ, tự sắc dược cho Lâm Hạo Dương? Chuyện này nếu rơi vào tai phụ vương ở Cô Dương Thành, thái tử vị của Gia Luật Thanh khó mà giữ được, nói không chừng ngay cả mạng sống cũng không còn. Nghĩ lại, túm cổ tay tiểu nha đầu kia lạnh lùng nói:“Cặn dược đâu?”
Tiểu nha đầu bị nước nóng ngâm dược vẩy lên người sinh đau, lại thấy Gia Luật Tề trước mắt như hung thần ác sát, sợ tới mức ngay cả nói đều không mạch lạc, nơm nớp lo sợ chỉ một đống cặn dược ở trong góc tường.
Gia Luật Tề buông tay ra đi đến góc tường tỉ mỉ nhìn, biểu tình trên mặt càng âm trầm, quay đầu đi một đường đến cửa phòng Gia Luật Thanh một cước đá văng cửa.
Gia Luật Thanh nhìn hắn, lạnh lùng nói:“Ta đã nói không có lệnh của ta, ai cũng không được đi vào, ta sẽ không vì ngươi mà nhẫn nhịn.”
“Ngươi cư nhiên cho hắn dùng Thiên Đằng Thảo, đó là thần vật của Mạc Bắc, phụ vương sợ ngươi ở trên chiến trường bị thương nên mới cho ngươi, ngươi cư nhiên cho hắn?” Trong giọng nói Gia Luật Tề không che dấu được sự phẫn nộ.
“Cho ta chính là của ta, ngươi quản ta dùng thế nào.” Gia Luật Thanh đi đến trước mặt Gia Luật Tề, ánh mắt sắc bén nói:“Ngươi vì Mạc Bắc không tiếc cải danh đổi họ ở Thiên Lang ngây người nhiều như vậy năm, nên lần này ta sẽ không trách ngươi. Nhưng về sau nếu ngươi còn dám tự tiện làm chuyện thương tổn hắn, ta sẽ không dễ dãi như vậy với ngươi!”
Gia Luật Tề nhìn Gia Luật Thanh trước mặt, trong lòng thất vọng đến cực điểm, cảm xúc bỗng bình tĩnh lại, nói:“Cho dù là Thiên Đằng Thảo, nhiều nhất cũng chỉ là giúp kéo dài mạng sống hắn vài ngày thôi, hắn sớm muộn cũng phải chết…… Phụ vương đã liên kết các viện binh ở tộc khác, nếu thuận lợi thì một tháng sau có thể tiến đến Ngọc Quan Thành. Phụ vương bảo ta nói với ngươi, Lâm Hạo Dương là uy hiếp của Hoa Thiên Lang, cho nên chỉ cần để Hoa Thiên Lang biết hắn ở chúng ta trong tay, không thể nói chuyện hắn trúng độc, mặc dù là có chết thật cũng phải nói là đang sống rất tốt.”
“Phụ vương đã có kế hoạch, vậy cũng không cần ta làm tướng thua trận canh giữ ở đây.” Gia Luật Thanh quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương một cái, nói:“Phụ vương nói rất đúng, có hắn ở trong tay Hoa Thiên Lang sẽ không cường công. Ta đưa hắn ra ngoài vài ngày, chờ đại quân phụ vương đến ta sẽ quay lại.”
“Cái gì?” Gia Luật Tề nghe vậy giận dữ:“Ngươi còn muốn cứu hắn? Ngươi là thái tử Mạc Bắc, là tướng quân, ngươi hiện tại lại vì hắn mà lâm trận bỏ chạy?!”
“Ta đã nói đến thời điểm đánh giặc ta sẽ trở về!” Gia Luật Thanh phất tay về phía cửa phòng, một thị vệ tiến vào gật đầu nói:“Thái tử, đã chuẩn bị tốt .”
Gia Luật Tề nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, thì thấy một khối thi thể bị chặt đến huyết nhục mơ hồ diện mạo hoàn toàn thay đổi, trên người mơ hồ có thể thấy đó là chiến giáp của Lâm Hạo Dương.
“Nếu Phụ vương đến đây hỏi ngươi, ngươi liền đem thứ này ra, nói hắn đã bị ta giết, dù sao đến lúc đó xác phỏng chừng đã thối rửa, nhìn không ra nguyên cớ.” Gia Luật Thanh mặt không chút thay đổi:“Tóm lại sống hay chết Hoa Thiên Lang cũng sẽ không biết, về phần Lâm Hạo Dương, ta quyết cũng sẽ không giao ra, cho dù chết ta cũng muốn hắn chết trong lòng ta.”
“Ngươi……!!” Gia Luật Tề cảm thấy một trận căm tức, nâng tay đánh một chưởng vào Gia Luật Thanh, Gia Luật Thanh cũng không tránh không né, chỉ là lạnh lùng nhìn Gia Luật Tề mạnh mẽ tiến công, đỡ toàn bộ chưởng của hắn.
“Nháo đủ liền quay về đi.“Gia Luật Thanh lau vết máu bên khóe miệng, quay đầu trở về phòng.
Gia Luật Tề đứng ở trong viện ngốc lăng, tay siết chặt thành quyền, cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không chỗ phát tiết, đau đớn thiêu cháy tâm can. (Đậu : cuồng huynh luyến chăng? :v)
Đêm hôm đó, Gia Luật Thanh đưa Lâm Hạo Dương chạy lên phía bắc, hai ngày sau đến một hẻm núi, cẩn thận dò xét hơi thở hắn, tuy rằng mỏng manh nhưng cũng có quy luật, vì vậy cũng thả tâm. Nâng tay vặn cơ quan, chỉ thấy núi đá chậm rãi vỡ ra, mơ hồ hiện ra một động khẩu.
Gia Luật Thanh quỳ gối xuống đất, thấp giọng dùng Phạn văn niệm một đoạn văn tự, sau đó ôm Lâm Hạo Dương đến gần sơn động.
Sơn động lúc vừa vào thì rất hẹp, nhưng càng đi sâu thì càng rộng ra, đi đến cuối đường thì xuất hiện một cái giường Bạch Ngọc thật lớn, tản mát ra hàn khí. Gia Luật Thanh cẩn thận đặt Lâm Hạo Dương lên giường, cười khổ nói:“Thần Mạc Bắc cũng không nghĩ tới có một ngày ta sẽ dẫn người ngoại tộc đến nơi này chữa thương…… Ngươi nếu sống, thì cả đời đi theo ta. Còn nếu ngươi chết, thì cũng phải chết ở bên cạnh ta!”
Lâm Hạo Dương ở trên giường Bạch Ngọc nằm một lúc, hơn nữa Thiên Đằng Thảo dùng nhiều ngày đã có tác dụng, chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng, cũng không biết đang ở đâu, ánh mắt mê mang.
“Ngươi tỉnh?” Gia Luật Thanh đầu tiên là mừng rỡ, nhưng vui sướng không duy trì được bao lâu liền tan thành mây khói, bởi vì khi Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn thấy y, thần sắc mờ mịt bất lực trong khoảnh khắc liền biến mất, thay vào đó là một bộ dạng đề phòng lạnh như băng.
Gia Luật Thanh tiến lên từng bước nâng cằm hắn, ánh mắt tàn nhẫn:“Đến bây giờ ngươi còn dám nhìn ta như vậy?”
“Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm nhiều như vậy.” Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại thản nhiên nói.
Gia Luật Thanh cười lạnh một tiếng:“Giết ngươi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ngươi hại ta mất mấy chục vạn quân Mạc Bắc…… Ngươi nói, nếu bọn họ biết chiến thần Thiên Lang trên chiến trường dũng mãnh lại ở dưới thân ta hầu hạ cầu xin tha thứ, một màn này có phải rất thú vị hay không?”
“Ta đây coi như là bị chó cắn một cái.” Lâm Hạo Dương ôm ý niệm sẽ chết trong đầu, vẻ mặt hờ hững. Nguồn :
“Đối với ta ngươi vĩnh viễn chỉ biết có một biểu tình này hay sao?” Gia Luật Thanh nhớ tới lúc trước từng nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn với Hoa Thiên Lang, rực rỡ lóa mắt như ánh nắng ấm áp đầu xuân, làm cho mình liếc nhìn một cái đã hãm sâu, vì sao đến trước mặt mình thì lại là gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi? Trong lòng giận dữ, tay xé y phục của hắn, lộ ra lồng ngực trắng nõn, hung tợn nhìn hắn:“Không thể làm cho ngươi cười, ta sẽ khiến ngươi khóc cầu xin tha thứ!”
“Nằm mơ.” Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy y.
“Hỗn đản!” Gia Luật Thanh xoay người áp lên, hung hăng hôn xuống đôi môi tái nhợt kia…… Dương, ngươi không muốn cười với ta, vậy thì cho ta một biểu tình khác, dù là hận ý, dù là sợ hãi…… Không lâu sau y lại phát giác người dưới thân không có phảng kháng, không nghênh tiếp, chỉ là nằm không nhúc nhích như một khối băng, sắc mặt so với giường Bạch Ngọc dưới thân còn rét lạnh hơn.
Gia Luật Thanh thô bạo xé tất cả y phục của hắn, thân hình hoàn mỹ hiện ra trước mặt hắn, có chút đơn bạc, làn da trắng làm cho máu trên vết thương càng nổi bậc.
“Ngươi biết không……” Gia Luật Thanh một tay ở trên người hắn nhẹ đảo quanh:“ Những ngày qua ta luôn mong ngươi tỉnh lại, bởi vì ta không muốn làm ngươi lúc hôn mê, như vậy thật không thú vị. Chỉ khi ngươi tỉnh, ta mới có thể thấy bộ dáng ngươi khóc lóc xin tha. Nhiều năm như vậy, ta luôn bại vì ngươi, ta ngay cả nằm mơ cũng muốn nhìn thấy ngươi nhận thua với ta…… Ta sẽ không cho ngươi chết, bởi vì ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
Lâm Hạo Dương vẫn như trước nhắm mắt lại, trên mặt không có biến hóa gì.
Gia Luật Thanh cởi bỏ áo ngoài của mình hung hăng áp lên, lại đụng phải miệng vết thương còn chưa khép lại, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy phần dưới xương sườn còn chưa hồi phục truyền tới một trận đau nhức, nhất thời phun ra một ngụm máu, sau đó lại hôn mê —– Không cần tỉnh lại, nếu tỉnh lại phải đối mặt với việc này, vậy thì cả đời cũng không muốn tỉnh……
Gia Luật Thanh nhìn Lâm Hạo Dương phun ra một ngụm máu đen, sửng sốt ngơ ngác một chút, sau đó vội vàng đứng lên bắt mạch cho hắn, cảm thấy hơi thở hắn càng lúc càng suy yếu, cuống quít lấy Thiên Đằng Đan ra đút cho hắn ăn, một lát sau lại bắt mạch, phát hiện hắn cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lâm Hạo Dương ngủ say, trong lòng Gia Luật Thanh nổi lên một trận chua sót, tại sao, mình rõ ràng thương hắn như vậy, thà rằng buông tha thái tử vị cũng không muốn hắn chết, nhưng lúc đối mặt với hắn lại luôn giả thành bộ dáng hận hắn đến chết. Nếu hắn ngoan ngoãn chịu ở bên mình thì tốt biết bao nhiêu. Tay xoa hàng mi khẽ run của hắn, Gia Luật Thanh cười khổ:“Ngươi tại sao lại hận ta như vậy, ngươi luôn thắng ta a, muốn hận, cũng chỉ có thể là ta hận ngươi, đúng hay không? Nằm đi, chỉ cần nằm ở trong này đủ bốn mươi ngày thân thể của ngươi có thể chống đỡ được sang năm, đến lúc đó ta lại giúp ngươi tìm thuốc giải.”
Trong doanh trại Thiên Lang Quốc, Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh thay y phục dạ hành, thừa dịp bóng đêm lẻn vào đại doanh Mạc Bắc.
Thần Tử Việt nằm trên giường quay đầu nhìn Gia Cát:“Ngươi nói bọn họ có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Gia Cát lắc đầu:“Sẽ không!”
“Vì sao?” Thần Tử Việt nhíu mày:“Địch doanh nhiều người như vậy, võ công dù tốt cũng không ngăn được!”
Gia Cát cười nói:“Cũng không phải đi đánh nhau…… Yên tâm đi, ta đã tính cho bọn họ một quẻ, đều là người trường thọ lắm phúc.”
“Phải không?” Thần Tử Việt khụt khịt, nhảy xuống giường nhìn Gia Cát chằm chằm:“Vậy ngươi xem tướng cho ta đi, thấy ta thế nào? Có phải cũng rất lắm phúc hay không?”
Gia Cát do dự một lúc, nắm lấy hai má Thần Tử Việt nhéo a nhéo:“Đương nhiên, Tiểu Việt nhà ta phúc khí rất nhiều!”
Thần Tử Việt nghe vậy vừa lòng ôm Gia Cát cọ cọ, sau đó chạy lên giường ôm chăn chuẩn bị ngủ, Gia Cát nhìn hắn cười cười, lại không thấy được gương mặt Thần Tử Việt vừa quay đi liền ảm đạm —– Gia Cát vừa rồi có một chút do dự, nhớ đến lời nói Huyền Ân phương trượng lúc trước, hơn nữa thân thể mình gần đây càng ngày càng suy yếu. Dù cho ngày thường giả trang có thể lừa gạt được mọi người, lại không sao lừa được chính mình.
Gia Cát ngồi ở cạnh bàn chậm rãi tính quẻ, một lần lại một lần ra đáp án giống nhau —– Mệnh số Thần Tử Việt, chỉ tới mười bảy tuổi, sau đó là một mảng hỗn độn, dường như sẽ xảy ra một kiếp nạn, nếu có thể vượt qua sẽ tiếp tục sống, nếu không thể vượt qua…… Gia Cát ở trong lòng thở dài, hy vọng là mình tính sai, hy vọng Tiểu Việt năm nay có thể bình an, điều này là quan trọng nhất.
. : .
Danh sách chương