48, Tướng tích
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Tịch Chiếu liền cùng nhóm Dạ Lan San mang theo Lâm Hạo Dương trở về Vân Sát Bảo, Hoa Thiên Lang nhẹ nắm Ngư Trường Kiếm Lâm Hạo Dương trong tay, nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi biến mất nơi cuối đường, đứng đó mãi không muốn quay về.
“Hoàng Thượng.” Ngô Uy tiến lên hỏi:“Đại quân đã chuẩn bị xong, khi nào thì khởi hành?”
“Lập tức!” Hoa Thiên Lang nhàn nhạt nói, quay đầu đi về —– Hạo Dương, chờ ta sắp xếp ổn thỏa chuyện trong triều, sẽ đến Vân Sát Bảo đón ngươi về nhà, con đường sau này, chúng ta cùng nhau đi.
Trong xe ngựa, Lãnh Tịch Chiếu mở đôi môi tái nhợt của Lâm Hạo Dương ra, cẩn thận đút đan dược cho hắn.
“Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy Lâm đại ca.” Thần Tử Việt một tay nâng cằm một tay gãi đầu: “Đi đâu?”
Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi:“Không biết, sau lần y biết Hạo Dương đã được tiên sinh cứu thì đã đi rồi, nói là từ rày về sau đánh giặc cũng không cần y hỗ trợ nữa, muốn đi Tây Nam gặp bằng hữu cũ.”
“Y cũng sống thật tiêu sái.” Thần Tử Việt đưa tay đặt lên trán Lâm Hạo Dương:“Vẫn còn nóng, hắn rốt cuộc bị làm sao vậy, sao tự dưng lại phát độc?”
Lãnh Tịch Chiếu co rút khóe miệng, không trả lời, tâm nói tướng quân bị Hoàng đế cường bạo, truyền ra ngoài các lão thần trong triều phỏng chừng đều phải thắt cổ tự tử.
Dạ Lan San dùng tốc độ nhanh nhất đánh xe ngựa chạy về Vân Sát Bảo, cho người dẫn Lãnh Tịch Chiếu và Lâm Hạo Dương đến khách phòng trước, còn mình nắm dây cương Ô Vân Đạp Tuyết chậm rãi đi về chuồng, Ô Vân Đạp Tuyết hiếm khi trừng mắt mắt với y, dọc đường đi thường xuyên đá hậu phì mũi.
“Yêu.” Dạ Lan San bật cười, đưa tay sờ sờ đầu nó:“Giận? Không muốn làm ngựa a?”
Ô Vân Đạp Tuyết xoay người, để lại cho Dạ Lan San một cái mông.
“Được rồi được rồi!” Dạ Lan San tính tình tốt dỗ nó:“Ta còn là Bảo chủ nha, ngay cả ta còn làm người đánh ngựa, ngươi còn uốn éo cái gì!”
Thần Tử Việt trắng mắt liếc Dạ Lan San, đi lên ôm lấy cổ Ô Vân Đạp Tuyết cọ a cọ, từ trong lòng lấy ra bánh hạnh nhân đường đút nó:“Tiểu Ô ngươi có phải muốn lấy vợ không nha?”
Ô Vân Đạp Tuyết quay đầu nhìn Thần Tử Việt một cái, chớp chớp mắt.
“Vậy ngươi cảm thấy Tiểu Bạch của ta thế nào?!” Thần Tử Việt ánh mắt tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn chỉ cho nó xem:“Ngươi xem ngươi xem, chính là Tiểu Bạch mã kia, có phải rất được hay không?”
Không đợi Ô Vân Đạp Tuyết có phản ứng, Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt qua dựng râu trợn mắt:“Không được! Ngựa của ta là tuyệt thế danh câu, chỉ có thể ngộ không thể cầu, ngươi cư nhiên muốn nó cùng Tiểu Bạch mã mua mấy lượng bạc dưới chân núi của ngươi lai giống?!”
Thần Tử Việt nghe vậy lập tức bão lệ, xoay người ôm Tiểu Bạch mã khóc hu hu:“Tiểu Bạch a, vi phụ thực xin lỗi con, con vẫn là chết tâm đi, người trong lòng của con xuất thân giàu có, chúng ta trèo cao không nổi……”
Dạ Lan San cười đau bụng, chỉ vào Thần Tử Việt nói không nên lời.
Ô Vân Đạp Tuyết mắt trợn trắng, lắc lư thân mình vào chuồng, lười nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình.
Hai người ở phía sau núi cãi nhau hành hạ đến nửa ngày, Thần Tử Việt rốt cục mới yên tĩnh lại, mềm nhũn gục vào trong lòng Dạ Lan San làm nũng:“Tiểu Hắc ta mệt, không muốn đi.”
“Hôn một cái ta sẽ cõng ngươi về.” Dạ Lan San cúi người đem má đến trước mặt Thần Tử Việt, không buông tha một cơ hội sỗ sàng.
“Ta có thể chết, nhưng không thể khuất nhục! Ta tuyệt không bán rẻ nhan sắc cho loại người ác bá ngại bần ái phú như ngươi!” Thần Tử Việt chơi không đủ, nhất thời hưng trí, đứng lên tiếp tục chỉ vào Dạ Lan San, vẻ mặt chính nghĩa.
Dạ Lan San rất phối hợp, tay nâng cằm Thần Tử Việt cười:“Bộ dạng không tồi, theo đại gia đi, thế nào? Cho ngươi cả đời mặc kim ngân ăn uống hưởng lạc, hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”
“Mơ tưởng!” Thần Tử Việt anh dũng bất khuất hai tay chống nạnh:“Ta năm hai tuổi đã có người trong lòng, nhất định không khuất phục tên tặc tử nhà ngươi!”
Dạ Lan San không nói gì, cười tà ôm Thần Tử Việt, một tay thuần thục chạy xuống phía dưới sờ soạng.
“Nương a!” Thần Tử Việt bị tay y trượt vào khố kinh hồn phi phách tán:“Ngươi ngươi ngươi làm thật ?”
“Ngươi nghĩ sao?” Dạ Lan San đem hắn ấn lên trên thân cây hung tợn nói:“Mau vịn cây nằm sấp xuống cho đại gia ta!”
“Ta…… Ngươi…… Dừng tay a……!!!” Thần Tử Việt dở khóc dở cười, tay muốn nắm chặt đai lưng mình, kết quả đương nhiên là thất bại.
“Không được lộn xộn, dang chân ra, đại gia ta muốn ngươi đã lâu.” Dạ Bảo chủ quá nhập vai, say mê làm lưu manh cảm thấy không cách nào tự kềm chế được, ảo tưởng mình đang là siêu cấp đại lưu manh đang đùa giỡn nam tử nhà lành, vung tay áo lên hai nhát liền cởi tiểu khố Thần Tử Việt, còn thuận tiện nhéo cái mông nhỏ trơn nhẵn mọng nước.
“…… Nơi này là phía sau núi, vạn nhất có người nhìn thấy…… A, ngươi chậm một chút a…… Nha…… Ân……” Thần Tử Việt khóc không ra nước mắt, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, vì vậy rõ như ban ngày, tiểu thiếu gia của Thần gia ở dưới dương quang ấm áp, tựa vào trên cây bị ác bá ăn không còn một mảnh.
Dạ Lan San chỉ cảm thấy ở trong cơ thể Tiểu Việt vô cùng nóng bỏng, hơn nữa tiếng rên rỉ vỡ vụn của hắn, chỉ cần nghĩ tới người mà làm khắp thiên hạ kinh diễm chỉ có một mình y có được, nói không có hư vinh tuyệt đối là giả dối, bất tri bất giác tăng thêm lực đạo dưới thân, có một chút ý tứ đấu đá, thầm nghĩ ở mỗi một nơi trên thân thể hắn đều phải lưu lại ấn ký của mình.
“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt có chút chịu không nổi, hai chân khẽ run run, cắn môi ủy ủy khuất khuất quay đầu, thủy quang trong mắt lưu chuyển, chỉ liếc mắt một cái Dạ Lan San liền suýt nữa hít thở không thông, cảm thấy trước mắt chợt lóe bạch quang, nhất thời thoải mái hồn phi thiên. Cảm nhận được người phía sau phóng thích, Thần Tử Việt rốt cuộc chịu không nỗi nữa, chân mềm nhũn ngã xuống đất, Dạ Lan San nhanh nhóng tiếp được hắn ôm vào trong lòng, giúp hắn buộc lại y phục lỏng lẻo, cố nhịn cười vỗ vỗ hai má còn phiếm đỏ:“Giận?”
Thần Tử Việt đứng ở tại chỗ né tránh y, cắn răng ứa nước mắt.
“Ha ha ha……” Dạ Lan San rốt cục nhịn không được, cười gập thắt lưng.
“Ngươi khi dễ ta!!” Thần Tử Việt căm tức Dạ Lan San.
“Đến, cười một cái!” Dạ Lan San ôm cổ hắn xoa xoa.
Thần Tử Việt cắn răng, một quả đấm nhỏ ở trước mũi Dạ Lan San vung a vung.
“Yêu, tính tình thật dữ dội nha, chúng ta lại đến một lần nữa.” Dạ Lan San cười xấu xa tay lại sờ loạn Thần Tử Việt trong lòng.
“Đại hiệp tha mạng a!” Thần Tử Việt bị dọa thành công, kêu thảm đầu hàng lưu manh, hai tay gắt gao bảo vệ cái mông chịu đủ tàn phá run run.
Dạ Lan San bật cười, kéo hắn vào trong lòng, ôn ôn nhu nhu cúi đầu hôn xuống, trong lúc dây dưa chỉ cảm thấy đôi môi Thần Tử Việt mềm mại ngọt ngào, ngậm vào rồi bất luận thế nào cũng không muốn buông ra, vươn đầu lưỡi dò xét cặn kẽ mỗi một góc mẫn cảm, trên mặt không còn vẻ trêu đùa như trước, trong mắt trong lòng, đều là thương yêu và thâm tình.
Thần Tử Việt bị hôn đến chóng mặt, vô ý thức nhắm lại hai mắt, lông mi dài nhẹ nhàng che phủ, ở trong lòng Dạ Lan San ôm ấp ấm ôn nhu, đầy hạnh phúc nhưng cũng lòng cũng vô cùng chua xót, thật vất vả mới buông nhau ra, trên mặt lại sớm đầy nước mắt.
“Sao lại khóc? Có phải vừa rồi ta làm đau ngươi hay không?” Dạ Lan San nhíu mày, hôn nhẹ hai mắt đẫm lệ của hắn:“Giận thật?”
“Không phải.” Thần Tử Việt trong lòng khó chịu, ôm cổ Dạ Lan San, rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng:“Tiểu Hắc ta thích ngươi, người ta thích nhất chính là ngươi, từ nhỏ ta đã thích ngươi.”
“Ta biết.” Dạ Lan San đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn:“Ta cũng biết.”
Thần Tử Việt nghe được thanh âm ôn nhu của Dạ Lan San, càng khóc lợi hại:“Ta không muốn tách khỏi ngươi, ta muốn ở cùng ngươi.”
“Chúng ta đương nhiên sẽ ở cùng nhau cả đời.” Dạ Lan San xoay người, nhẹ nhàng ôm hắn bay lên trên tiểu trúc lâu, ngồi trên ghế đem hắn ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn hắn:“Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không sao.”
Thần Tử Việt cắn môi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, muốn đưa tay sờ mặt Dạ Lan San, nhưng vẫn phát run.
“Cho nên, chuẩn bị xong đem tất cả mọi chuyện nói cho biết sao?” Dạ Lan San nắm lấy tay hắn áp vào mặt mình, nhẹ giọng hỏi:“Nói ra, để ta cùng ngươi gánh vác, được không?”
Thần Tử Việt sửng sốt nháy mắt mấy cái, trên mặt còn nước mắt lại nhếch môi cười:“Ngươi mới là người xấu, đã sớm đã nhìn ra đúng hay không?”
Dạ Lan San lấy tay lau nước mắt hắn:“Ta thích ngươi như vậy, sao có khả năng nhìn không ra, lúc Đoạn Đoạn và Gia Cát thành thân ta đã phát hiện có gì đó không đúng, trừ bỏ ta và Đoạn Tinh, không ai có thể trong một thời gian ngắn bắt được ám khí Thiên Tinh lão nhân, hơn nữa sau vài chuyện, từ từ cũng đoán được một chút. Ta chỉ muốn, một ngày nào đó, ngươi nghĩ thông suốt, Tiểu Việt, nói cho ta biết được không?”
“Ân.” Thần Tử Việt gật gật đầu, rũ mắt dựa vào trong lòng y, chậm rãi mở miệng nói:“Lúc ở địa cung chuyện ta nói đều là sự thật, chính là lúc Gia Cát thúc thúc phong bế nội lực của ta, còn chưa đến nửa tháng cổ nội lực kia đã bắt đầu ở trong cơ thể ta chạy loạn khắp nơi, căn bản không ngăn được, cha ta không còn cách nào khác đành phải dạy ta một bộ tâm pháp nội công, để ta tự mình hóa giải cổ trắc khi trong cơ thể.”
“Nội công gì?” Dạ Lan San cẩn thận giúp hắn chỉnh tóc.
“Xích Viêm Tiên.” Thần Tử Việt cười khổ:“Lúc ấy ta chỉ có mấy tuổi, lại có nội thương, vốn không nên luyện loại nội lực chí dương này, nhưng Gia Cát thúc thúc nói, luyện ta không nhất định phải chết, nhưng không luyện ta nhất định sẽ chết.”
“Sau đó ngươi liền luyện?” Dạ Lan San nhíu mày, Ám Đao cùng Xích Viêm Tiên là hai đại tuyệt học nghĩa phụ nghĩ ra, lúc trước sở dĩ dạy cho mình Ám Đao, là bởi vì nội công Xích Viêm Tiên quá mức bá đạo độc ác, ngay cả mình còn chịu không nổi, lúc ấy Tiểu Việt làm sao để kiên trì được? “Luyện, luyện lúc sau ta cư nhiên không chết, ngược lại còn luyện thành. Nhưng Xích Viêm Tiên quá mức ngoan độc, phụ thân sợ truyền ra sẽ rước họa vào thân, nên để cho ta làm bộ như không biết võ công, cũng không cho ta nói với bất kỳ ai.” Thần Tử Việt tay ôm chặt Dạ Lan San:“Kết quả có một buổi tối ta đột nhiên hộc máu, Gia Cát thúc thúc thay ta xem thì nói nội lực của ta mạnh, cơ thể ta chịu không nổi, sau đó hắn giúp ta châm cứu, ngâm mình trong Tuyết Dao Trì suốt ba ngày ba đêm, mới đem mạng của ta lượm về, sau đó hắn nói thân thể của ta cũng cũng chỉ có thể như vậy, có thể sống bao nhiêu tuổi, chỉ có thể xem mệnh của ta.”
“Tuyết Dao Trì?” Dạ Lan San mở to mắt:“Địa cung kia?”
“Ân.” Thần Tử Việt đỏ mặt gật đầu:“Đó là nơi tổ tiên Thần gia tu luyện, rơi vào tay phụ thân lại không sử dụng, nói là hao tài tốn của không có tác dụng gì.”
“Cho nên ngày đó ngươi cố ý dẫn ta đến đó, ân?” Dạ Lan San đưa tay nhẹ nhàng xoa má hắn, buồn cười nhìn hắn.
“……” Thần Tử Việt đem mặt vùi vào trong lòng Dạ Lan San:“Ta cảm thấy ta đã sắp không áp chế được trắc khí trong cơ thể nữa, cho nên mới…… Ta thích ngươi, ta không muốn hối hận.”
Dạ Lan San nhìn cổ gáy Thần Tử Việt bởi vì xấu hổ mà phiếm hồng, cười khẽ lắc đầu, đỡ hắn ngồi xong:“Đứa ngốc, cần gì tốn công như vậy, còn làm chính từ trên núi lăn xuống, ta còn nghĩ ngươi sắp điên rồi, tùy tiện nháy mắt với ta là được rồi, ta nhất định mắc câu.”
Thần Tử Việt mặt đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói:“Người được phái đi đón ngươi là ta đánh ngất, ta vốn muốn đi đón ngươi, kết quả Đoạn Tinh không cho ta mới giận dỗi. Còn có lần Hoàng Thiên Sở, ta luyến tiếc ngươi, cho nên vẫn lén đi theo ngươi, còn có rất nhiều chuyện, còn có……”
“Còn có ngươi một mình lén đi đối phó Tây Đằng Lâm?” Dạ Lan San tay nâng cằm hắn nhìn thẳng.
“A?” Thần Tử Việt mở to miệng:“Này ngươi cũng biết?”
“Không có biện pháp ~” Dạ Lan San vô tội chớp mắt:“Ta quá lợi hại, quân Mạc Bắc căn bản không cản ta được bao lâu, kết quả ta sốt ruột đánh giặc xong chạy về, hạ nhân lại nói tiểu vương gia không ở đây, có người thấy ngươi đi về hướng bắc, vì vậy ta một mình đuổi theo lại vừa vặn nhìn thấy ngươi gỡ cánh tay người ta, ta sợ khi ra ngoài sẽ bị ngươi hủy đi, đành lại phải chạy về giúp Hoa Thiên Lang giết địch, chờ ngươi về rồi mới dám đi tìm ngươi.”
“Ta đã gắn khớp xương lại cho hắn rồi……” Thần Tử Việt lầm bầm.
“A……” Dạ Lan San cười khẽ, tay ôm hắn:“Không sao, dù ngươi ra sao ta cũng thích, nội lực ngạo mạn của ngươi ra sẽ giúp ngươi điều dưỡng, được không?”
“Ân.” Thần Tử Việt ôm lấy Dạ Lan San, cảm thấy từ trước đến nay không có cảm giác an toàn, trước đây mỗi lần nội lực thăng tiến, toàn thân khó chịu giống như bị lửa đốt, lúc ý thức hỗn loạn không chịu nổi, lại xuất hiện hình ảnh Dạ Lan San cúi đầu cười với mình.
Một lát sau, Dạ Lan San vỗ vỗ Thần Tử Việt, nói:“Vậy võ công ngươi rốt cuộc lợi hại tới mức nào?”
Thần Tử Việt cười khẽ, chỉ vào nóc nhà:“Có thể đánh thắng ngươi hay không ta không biết, nhưng ít nhất có thể thắng được tên thiên hạ đệ nhị nghe lén.”
“Ách……” Đoạn Tinh bị bắt hiện thân, từ trên mái nhà nhảy xuống:“Cái kia…… Ta không phải cố ý nha, chỉ là Gia Cát bảo ta tới tìm các ngươi, nói là thương lượng chuyện trị thương cho Lâm tướng quân……”
“Trở về thôi.” Dạ Lan San ôm Thần Tử Việt đứng lên, Đoạn Tinh gãi gãi đầu đầy bụi đuổi theo.
“Này, võ công ngươi thật sự rất lợi hại?” Đoạn Tinh nhịn không được lòng hiếu kỳ, chồm qua hỏi Thần Tử Việt.
Thần Tử Việt nhắm mắt dựa vào trong lòng Dạ Lan San không nói gì, chỉ là tùy tay sờ soạng cánh tay Đoạn Tinh, Đoạn phó bảo chủ nhất thời cảm thấy cánh tay mình như bị một trận hỏa thiêu đốt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn tay áo bên trái của mình nháy mắt biến thành tro tàn, từng mảnh từng mảnh chậm rãi bay xuống.
. : .
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Tịch Chiếu liền cùng nhóm Dạ Lan San mang theo Lâm Hạo Dương trở về Vân Sát Bảo, Hoa Thiên Lang nhẹ nắm Ngư Trường Kiếm Lâm Hạo Dương trong tay, nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi biến mất nơi cuối đường, đứng đó mãi không muốn quay về.
“Hoàng Thượng.” Ngô Uy tiến lên hỏi:“Đại quân đã chuẩn bị xong, khi nào thì khởi hành?”
“Lập tức!” Hoa Thiên Lang nhàn nhạt nói, quay đầu đi về —– Hạo Dương, chờ ta sắp xếp ổn thỏa chuyện trong triều, sẽ đến Vân Sát Bảo đón ngươi về nhà, con đường sau này, chúng ta cùng nhau đi.
Trong xe ngựa, Lãnh Tịch Chiếu mở đôi môi tái nhợt của Lâm Hạo Dương ra, cẩn thận đút đan dược cho hắn.
“Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy Lâm đại ca.” Thần Tử Việt một tay nâng cằm một tay gãi đầu: “Đi đâu?”
Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi:“Không biết, sau lần y biết Hạo Dương đã được tiên sinh cứu thì đã đi rồi, nói là từ rày về sau đánh giặc cũng không cần y hỗ trợ nữa, muốn đi Tây Nam gặp bằng hữu cũ.”
“Y cũng sống thật tiêu sái.” Thần Tử Việt đưa tay đặt lên trán Lâm Hạo Dương:“Vẫn còn nóng, hắn rốt cuộc bị làm sao vậy, sao tự dưng lại phát độc?”
Lãnh Tịch Chiếu co rút khóe miệng, không trả lời, tâm nói tướng quân bị Hoàng đế cường bạo, truyền ra ngoài các lão thần trong triều phỏng chừng đều phải thắt cổ tự tử.
Dạ Lan San dùng tốc độ nhanh nhất đánh xe ngựa chạy về Vân Sát Bảo, cho người dẫn Lãnh Tịch Chiếu và Lâm Hạo Dương đến khách phòng trước, còn mình nắm dây cương Ô Vân Đạp Tuyết chậm rãi đi về chuồng, Ô Vân Đạp Tuyết hiếm khi trừng mắt mắt với y, dọc đường đi thường xuyên đá hậu phì mũi.
“Yêu.” Dạ Lan San bật cười, đưa tay sờ sờ đầu nó:“Giận? Không muốn làm ngựa a?”
Ô Vân Đạp Tuyết xoay người, để lại cho Dạ Lan San một cái mông.
“Được rồi được rồi!” Dạ Lan San tính tình tốt dỗ nó:“Ta còn là Bảo chủ nha, ngay cả ta còn làm người đánh ngựa, ngươi còn uốn éo cái gì!”
Thần Tử Việt trắng mắt liếc Dạ Lan San, đi lên ôm lấy cổ Ô Vân Đạp Tuyết cọ a cọ, từ trong lòng lấy ra bánh hạnh nhân đường đút nó:“Tiểu Ô ngươi có phải muốn lấy vợ không nha?”
Ô Vân Đạp Tuyết quay đầu nhìn Thần Tử Việt một cái, chớp chớp mắt.
“Vậy ngươi cảm thấy Tiểu Bạch của ta thế nào?!” Thần Tử Việt ánh mắt tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn chỉ cho nó xem:“Ngươi xem ngươi xem, chính là Tiểu Bạch mã kia, có phải rất được hay không?”
Không đợi Ô Vân Đạp Tuyết có phản ứng, Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt qua dựng râu trợn mắt:“Không được! Ngựa của ta là tuyệt thế danh câu, chỉ có thể ngộ không thể cầu, ngươi cư nhiên muốn nó cùng Tiểu Bạch mã mua mấy lượng bạc dưới chân núi của ngươi lai giống?!”
Thần Tử Việt nghe vậy lập tức bão lệ, xoay người ôm Tiểu Bạch mã khóc hu hu:“Tiểu Bạch a, vi phụ thực xin lỗi con, con vẫn là chết tâm đi, người trong lòng của con xuất thân giàu có, chúng ta trèo cao không nổi……”
Dạ Lan San cười đau bụng, chỉ vào Thần Tử Việt nói không nên lời.
Ô Vân Đạp Tuyết mắt trợn trắng, lắc lư thân mình vào chuồng, lười nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình.
Hai người ở phía sau núi cãi nhau hành hạ đến nửa ngày, Thần Tử Việt rốt cục mới yên tĩnh lại, mềm nhũn gục vào trong lòng Dạ Lan San làm nũng:“Tiểu Hắc ta mệt, không muốn đi.”
“Hôn một cái ta sẽ cõng ngươi về.” Dạ Lan San cúi người đem má đến trước mặt Thần Tử Việt, không buông tha một cơ hội sỗ sàng.
“Ta có thể chết, nhưng không thể khuất nhục! Ta tuyệt không bán rẻ nhan sắc cho loại người ác bá ngại bần ái phú như ngươi!” Thần Tử Việt chơi không đủ, nhất thời hưng trí, đứng lên tiếp tục chỉ vào Dạ Lan San, vẻ mặt chính nghĩa.
Dạ Lan San rất phối hợp, tay nâng cằm Thần Tử Việt cười:“Bộ dạng không tồi, theo đại gia đi, thế nào? Cho ngươi cả đời mặc kim ngân ăn uống hưởng lạc, hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”
“Mơ tưởng!” Thần Tử Việt anh dũng bất khuất hai tay chống nạnh:“Ta năm hai tuổi đã có người trong lòng, nhất định không khuất phục tên tặc tử nhà ngươi!”
Dạ Lan San không nói gì, cười tà ôm Thần Tử Việt, một tay thuần thục chạy xuống phía dưới sờ soạng.
“Nương a!” Thần Tử Việt bị tay y trượt vào khố kinh hồn phi phách tán:“Ngươi ngươi ngươi làm thật ?”
“Ngươi nghĩ sao?” Dạ Lan San đem hắn ấn lên trên thân cây hung tợn nói:“Mau vịn cây nằm sấp xuống cho đại gia ta!”
“Ta…… Ngươi…… Dừng tay a……!!!” Thần Tử Việt dở khóc dở cười, tay muốn nắm chặt đai lưng mình, kết quả đương nhiên là thất bại.
“Không được lộn xộn, dang chân ra, đại gia ta muốn ngươi đã lâu.” Dạ Bảo chủ quá nhập vai, say mê làm lưu manh cảm thấy không cách nào tự kềm chế được, ảo tưởng mình đang là siêu cấp đại lưu manh đang đùa giỡn nam tử nhà lành, vung tay áo lên hai nhát liền cởi tiểu khố Thần Tử Việt, còn thuận tiện nhéo cái mông nhỏ trơn nhẵn mọng nước.
“…… Nơi này là phía sau núi, vạn nhất có người nhìn thấy…… A, ngươi chậm một chút a…… Nha…… Ân……” Thần Tử Việt khóc không ra nước mắt, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, vì vậy rõ như ban ngày, tiểu thiếu gia của Thần gia ở dưới dương quang ấm áp, tựa vào trên cây bị ác bá ăn không còn một mảnh.
Dạ Lan San chỉ cảm thấy ở trong cơ thể Tiểu Việt vô cùng nóng bỏng, hơn nữa tiếng rên rỉ vỡ vụn của hắn, chỉ cần nghĩ tới người mà làm khắp thiên hạ kinh diễm chỉ có một mình y có được, nói không có hư vinh tuyệt đối là giả dối, bất tri bất giác tăng thêm lực đạo dưới thân, có một chút ý tứ đấu đá, thầm nghĩ ở mỗi một nơi trên thân thể hắn đều phải lưu lại ấn ký của mình.
“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt có chút chịu không nổi, hai chân khẽ run run, cắn môi ủy ủy khuất khuất quay đầu, thủy quang trong mắt lưu chuyển, chỉ liếc mắt một cái Dạ Lan San liền suýt nữa hít thở không thông, cảm thấy trước mắt chợt lóe bạch quang, nhất thời thoải mái hồn phi thiên. Cảm nhận được người phía sau phóng thích, Thần Tử Việt rốt cuộc chịu không nỗi nữa, chân mềm nhũn ngã xuống đất, Dạ Lan San nhanh nhóng tiếp được hắn ôm vào trong lòng, giúp hắn buộc lại y phục lỏng lẻo, cố nhịn cười vỗ vỗ hai má còn phiếm đỏ:“Giận?”
Thần Tử Việt đứng ở tại chỗ né tránh y, cắn răng ứa nước mắt.
“Ha ha ha……” Dạ Lan San rốt cục nhịn không được, cười gập thắt lưng.
“Ngươi khi dễ ta!!” Thần Tử Việt căm tức Dạ Lan San.
“Đến, cười một cái!” Dạ Lan San ôm cổ hắn xoa xoa.
Thần Tử Việt cắn răng, một quả đấm nhỏ ở trước mũi Dạ Lan San vung a vung.
“Yêu, tính tình thật dữ dội nha, chúng ta lại đến một lần nữa.” Dạ Lan San cười xấu xa tay lại sờ loạn Thần Tử Việt trong lòng.
“Đại hiệp tha mạng a!” Thần Tử Việt bị dọa thành công, kêu thảm đầu hàng lưu manh, hai tay gắt gao bảo vệ cái mông chịu đủ tàn phá run run.
Dạ Lan San bật cười, kéo hắn vào trong lòng, ôn ôn nhu nhu cúi đầu hôn xuống, trong lúc dây dưa chỉ cảm thấy đôi môi Thần Tử Việt mềm mại ngọt ngào, ngậm vào rồi bất luận thế nào cũng không muốn buông ra, vươn đầu lưỡi dò xét cặn kẽ mỗi một góc mẫn cảm, trên mặt không còn vẻ trêu đùa như trước, trong mắt trong lòng, đều là thương yêu và thâm tình.
Thần Tử Việt bị hôn đến chóng mặt, vô ý thức nhắm lại hai mắt, lông mi dài nhẹ nhàng che phủ, ở trong lòng Dạ Lan San ôm ấp ấm ôn nhu, đầy hạnh phúc nhưng cũng lòng cũng vô cùng chua xót, thật vất vả mới buông nhau ra, trên mặt lại sớm đầy nước mắt.
“Sao lại khóc? Có phải vừa rồi ta làm đau ngươi hay không?” Dạ Lan San nhíu mày, hôn nhẹ hai mắt đẫm lệ của hắn:“Giận thật?”
“Không phải.” Thần Tử Việt trong lòng khó chịu, ôm cổ Dạ Lan San, rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng:“Tiểu Hắc ta thích ngươi, người ta thích nhất chính là ngươi, từ nhỏ ta đã thích ngươi.”
“Ta biết.” Dạ Lan San đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn:“Ta cũng biết.”
Thần Tử Việt nghe được thanh âm ôn nhu của Dạ Lan San, càng khóc lợi hại:“Ta không muốn tách khỏi ngươi, ta muốn ở cùng ngươi.”
“Chúng ta đương nhiên sẽ ở cùng nhau cả đời.” Dạ Lan San xoay người, nhẹ nhàng ôm hắn bay lên trên tiểu trúc lâu, ngồi trên ghế đem hắn ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn hắn:“Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không sao.”
Thần Tử Việt cắn môi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, muốn đưa tay sờ mặt Dạ Lan San, nhưng vẫn phát run.
“Cho nên, chuẩn bị xong đem tất cả mọi chuyện nói cho biết sao?” Dạ Lan San nắm lấy tay hắn áp vào mặt mình, nhẹ giọng hỏi:“Nói ra, để ta cùng ngươi gánh vác, được không?”
Thần Tử Việt sửng sốt nháy mắt mấy cái, trên mặt còn nước mắt lại nhếch môi cười:“Ngươi mới là người xấu, đã sớm đã nhìn ra đúng hay không?”
Dạ Lan San lấy tay lau nước mắt hắn:“Ta thích ngươi như vậy, sao có khả năng nhìn không ra, lúc Đoạn Đoạn và Gia Cát thành thân ta đã phát hiện có gì đó không đúng, trừ bỏ ta và Đoạn Tinh, không ai có thể trong một thời gian ngắn bắt được ám khí Thiên Tinh lão nhân, hơn nữa sau vài chuyện, từ từ cũng đoán được một chút. Ta chỉ muốn, một ngày nào đó, ngươi nghĩ thông suốt, Tiểu Việt, nói cho ta biết được không?”
“Ân.” Thần Tử Việt gật gật đầu, rũ mắt dựa vào trong lòng y, chậm rãi mở miệng nói:“Lúc ở địa cung chuyện ta nói đều là sự thật, chính là lúc Gia Cát thúc thúc phong bế nội lực của ta, còn chưa đến nửa tháng cổ nội lực kia đã bắt đầu ở trong cơ thể ta chạy loạn khắp nơi, căn bản không ngăn được, cha ta không còn cách nào khác đành phải dạy ta một bộ tâm pháp nội công, để ta tự mình hóa giải cổ trắc khi trong cơ thể.”
“Nội công gì?” Dạ Lan San cẩn thận giúp hắn chỉnh tóc.
“Xích Viêm Tiên.” Thần Tử Việt cười khổ:“Lúc ấy ta chỉ có mấy tuổi, lại có nội thương, vốn không nên luyện loại nội lực chí dương này, nhưng Gia Cát thúc thúc nói, luyện ta không nhất định phải chết, nhưng không luyện ta nhất định sẽ chết.”
“Sau đó ngươi liền luyện?” Dạ Lan San nhíu mày, Ám Đao cùng Xích Viêm Tiên là hai đại tuyệt học nghĩa phụ nghĩ ra, lúc trước sở dĩ dạy cho mình Ám Đao, là bởi vì nội công Xích Viêm Tiên quá mức bá đạo độc ác, ngay cả mình còn chịu không nổi, lúc ấy Tiểu Việt làm sao để kiên trì được? “Luyện, luyện lúc sau ta cư nhiên không chết, ngược lại còn luyện thành. Nhưng Xích Viêm Tiên quá mức ngoan độc, phụ thân sợ truyền ra sẽ rước họa vào thân, nên để cho ta làm bộ như không biết võ công, cũng không cho ta nói với bất kỳ ai.” Thần Tử Việt tay ôm chặt Dạ Lan San:“Kết quả có một buổi tối ta đột nhiên hộc máu, Gia Cát thúc thúc thay ta xem thì nói nội lực của ta mạnh, cơ thể ta chịu không nổi, sau đó hắn giúp ta châm cứu, ngâm mình trong Tuyết Dao Trì suốt ba ngày ba đêm, mới đem mạng của ta lượm về, sau đó hắn nói thân thể của ta cũng cũng chỉ có thể như vậy, có thể sống bao nhiêu tuổi, chỉ có thể xem mệnh của ta.”
“Tuyết Dao Trì?” Dạ Lan San mở to mắt:“Địa cung kia?”
“Ân.” Thần Tử Việt đỏ mặt gật đầu:“Đó là nơi tổ tiên Thần gia tu luyện, rơi vào tay phụ thân lại không sử dụng, nói là hao tài tốn của không có tác dụng gì.”
“Cho nên ngày đó ngươi cố ý dẫn ta đến đó, ân?” Dạ Lan San đưa tay nhẹ nhàng xoa má hắn, buồn cười nhìn hắn.
“……” Thần Tử Việt đem mặt vùi vào trong lòng Dạ Lan San:“Ta cảm thấy ta đã sắp không áp chế được trắc khí trong cơ thể nữa, cho nên mới…… Ta thích ngươi, ta không muốn hối hận.”
Dạ Lan San nhìn cổ gáy Thần Tử Việt bởi vì xấu hổ mà phiếm hồng, cười khẽ lắc đầu, đỡ hắn ngồi xong:“Đứa ngốc, cần gì tốn công như vậy, còn làm chính từ trên núi lăn xuống, ta còn nghĩ ngươi sắp điên rồi, tùy tiện nháy mắt với ta là được rồi, ta nhất định mắc câu.”
Thần Tử Việt mặt đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói:“Người được phái đi đón ngươi là ta đánh ngất, ta vốn muốn đi đón ngươi, kết quả Đoạn Tinh không cho ta mới giận dỗi. Còn có lần Hoàng Thiên Sở, ta luyến tiếc ngươi, cho nên vẫn lén đi theo ngươi, còn có rất nhiều chuyện, còn có……”
“Còn có ngươi một mình lén đi đối phó Tây Đằng Lâm?” Dạ Lan San tay nâng cằm hắn nhìn thẳng.
“A?” Thần Tử Việt mở to miệng:“Này ngươi cũng biết?”
“Không có biện pháp ~” Dạ Lan San vô tội chớp mắt:“Ta quá lợi hại, quân Mạc Bắc căn bản không cản ta được bao lâu, kết quả ta sốt ruột đánh giặc xong chạy về, hạ nhân lại nói tiểu vương gia không ở đây, có người thấy ngươi đi về hướng bắc, vì vậy ta một mình đuổi theo lại vừa vặn nhìn thấy ngươi gỡ cánh tay người ta, ta sợ khi ra ngoài sẽ bị ngươi hủy đi, đành lại phải chạy về giúp Hoa Thiên Lang giết địch, chờ ngươi về rồi mới dám đi tìm ngươi.”
“Ta đã gắn khớp xương lại cho hắn rồi……” Thần Tử Việt lầm bầm.
“A……” Dạ Lan San cười khẽ, tay ôm hắn:“Không sao, dù ngươi ra sao ta cũng thích, nội lực ngạo mạn của ngươi ra sẽ giúp ngươi điều dưỡng, được không?”
“Ân.” Thần Tử Việt ôm lấy Dạ Lan San, cảm thấy từ trước đến nay không có cảm giác an toàn, trước đây mỗi lần nội lực thăng tiến, toàn thân khó chịu giống như bị lửa đốt, lúc ý thức hỗn loạn không chịu nổi, lại xuất hiện hình ảnh Dạ Lan San cúi đầu cười với mình.
Một lát sau, Dạ Lan San vỗ vỗ Thần Tử Việt, nói:“Vậy võ công ngươi rốt cuộc lợi hại tới mức nào?”
Thần Tử Việt cười khẽ, chỉ vào nóc nhà:“Có thể đánh thắng ngươi hay không ta không biết, nhưng ít nhất có thể thắng được tên thiên hạ đệ nhị nghe lén.”
“Ách……” Đoạn Tinh bị bắt hiện thân, từ trên mái nhà nhảy xuống:“Cái kia…… Ta không phải cố ý nha, chỉ là Gia Cát bảo ta tới tìm các ngươi, nói là thương lượng chuyện trị thương cho Lâm tướng quân……”
“Trở về thôi.” Dạ Lan San ôm Thần Tử Việt đứng lên, Đoạn Tinh gãi gãi đầu đầy bụi đuổi theo.
“Này, võ công ngươi thật sự rất lợi hại?” Đoạn Tinh nhịn không được lòng hiếu kỳ, chồm qua hỏi Thần Tử Việt.
Thần Tử Việt nhắm mắt dựa vào trong lòng Dạ Lan San không nói gì, chỉ là tùy tay sờ soạng cánh tay Đoạn Tinh, Đoạn phó bảo chủ nhất thời cảm thấy cánh tay mình như bị một trận hỏa thiêu đốt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn tay áo bên trái của mình nháy mắt biến thành tro tàn, từng mảnh từng mảnh chậm rãi bay xuống.
. : .
Danh sách chương