57, Theo dõi
Trong Đồng La Trấn, Dạ Lan San cùng nhóm giáo chúng Vân Sát Bảo muốn ở lại trấn giữ uống rượu đến bất diệc nhạc hồ, những người đó đều lớn lên từ nhỏ tại Vân Sát Bảo, giống như huynh đệ của Dạ Lan San, lúc này phải rời khỏi, ít nhiều đều có chút không nỡ, Dạ Lan San thấy đáy mắt ai cũng đỏ, vui vẻ nói:“Cũng không phải không cho các ngươi trở về, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái cái gì mà khóc!”
Đám hán tử phía dưới cũng hiểu nên không nói thêm nữa, vì thế tiếp tục cười cùng Dạ Lan San uống rượu. Một tiểu đầu mục bưng chén rượu ồn ào:“Bảo chủ, ngươi khi nào cùng tiểu thiếu gia thành thân nhất định phải phái người nói cho các huynh đệ a! Chúng ta nhất định trở về uống rượu mừng!”
“Đương nhiên!” Dạ Lan San cười ha ha gật đầu.
“Di, tiểu thiếu gia cùng tiên sinh đâu?” Có người phát hiện không thấy Thần Tử Việt cùng Gia Cát, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Tiểu Việt mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước rồi. Về phần Gia Cát sao, có người không cho y uống rượu, ở lại đây nhìn sẽ phát thèm, còn không bằng trở về.” Dạ Lan San nhịn cười.
Một đám người phía dưới đều lắc đầu thở dài —– Quân sư trước lúc thành thân luôn hung thần ác sát động một chút liền tạc mao, hiện tại sao lại ngoan ngoãn như vậy…… Quả nhiên gả cho người chính là khác biệt như vậy sao, Đoạn phó bảo chủ quản vợ quản thật quá nghiêm, xem đã đem quân sư dọa thành cái dạng gì !!!!
Trong phòng, Thần Tử Việt ngồi chống má buồn bực:“Gia Cát, Tiểu Hắc tại sao không cho ta xuống uống rượu……”
“Biết thân thể mình không tốt còn uống.” Gia Cát rót nước cho hắn:“Giữa trưa chưa ăn cơm, có đói bụng không?”
“Đói.” Thần Tử Việt gật gật đầu:“Nếu không chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi, trong phòng buồn chán quá.”
“Cũng được.” Gia Cát đáp ứng:“Nghe tiểu nhị nói nơi này có một tửu lâu không tệ, nếu không ta dẫn ngươi đi ăn?”
“Tốt quá!” Thần Tử Việt hưng trí, xuất môn cùng Gia Cát.
Hai người đến tửu lâu cơm nước xong, chắp tay sau lưng trượt đi dạo khắp nơi, Thần Tử Việt kéo Gia Cát đi a đi, bất tri bất giác đã đi đến ngoại ô.
“Ngươi kéo ta tới nơi này làm gì?” Gia Cát bất mãn khịt mũi:“Mệt.”
Thần Tử Việt lắc đầu thở dài:“Ngươi được Đoạn Đoạn nuông chiều đến càng ngày càng lười ……”
“Liên quan gì đến hắn!” Gia Cát trừng mắt:“Trở về, trời sắp tối rồi!”
“Chờ một chút a, ta lấy lễ vật cho Tiểu Hắc.” Thần Tử Việt xắn xắn tay áo nhặt một cục đá trên mặt đất.
Gia Cát mạc danh kỳ diệu nhìn hắn:“Lễ vật gì?”
Thần Tử Việt không nói gì, chợt xoay người phóng cục đá ra phía sau, tiếng kêu rên truyền đến, một cái Hắc y nhân bụm mặt ngã xuống cây.
“Có người theo dõi?” Gia Cát cả kinh.
Thần Tử Việt khinh bỉ liếc y một cái:“Theo cả một đường, từ lúc chúng ta ra khỏi khách điếm đã đi theo, ngươi cư nhiên không phát hiện, quả nhiên Đoạn Đoạn lo lắng cho ngươi là đúng rồi, bình thường ăn cơm đi đường cũng phải ôm, cứ tiếp tục như vậy nếu không có Đoạn Đoạn ngươi phỏng chừng ngay cả y phục cũng không mặc!”
Gia Cát vô lực đẩy đẩy hắn:“Nói đủ chưa? Người nọ chạy.”
Thần Tử Việt cũng không thèm nhìn tới, lại tùy tay lấy một quả hạch bắn tới, người nọ bất hạnh lại bị đánh trúng, bổ nhào lên mặt không đứng dậy nổi.
“Uy, ai sai ngươi theo dõi chúng ta ?” Thần Tử Việt đi tới ngồi xổm trước mặt hắn.
Người nọ cắn răng không nói gì.
“Gia Cát, lại đây đánh chết hắn!” Thần Tử Việt đứng lên vỗ vỗ tay, quay đầu gọi Gia Cát.
Thân hình người nọ khẽ run run, đánh chết? Không phải trước nên cưỡng bức uy hiếp lợi dụng sao? Gia Cát vẻ mặt nghẹn khuất nhìn Thần Tử Việt:“Tại sao muốn ta động thủ?”
“Bởi vì ngươi võ công không tốt.” Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc:“Đoạn Đoạn cũng không thể một tấc cũng không rời ngươi đi? Dù sao người này cái gì cũng không chịu nói, ta cũng lười hỏi, không bằng ta lấy hắn dạy ngươi hai chiêu tự bảo vệ mình, vừa học vừa thực hành, đơn giản lại dùng tốt!”
“Tốt.” Gia Cát vui vẻ hớn hở:“Cầu còn không được.”
“Nhìn kỹ a!” Thần Tử Việt lật mặt người nọ hướng lên trên:“Bình thường đánh người phải tìm tử huyệt, loại cao lớn thô kệch giống như thế này ngươi cứ cậy mạnh là không được, phải dùng chiêu.”
“Ân.” Gia Cát nghiêm trang gật đầu.
Người nọ mặt xanh mét mồ hôi lạnh tuôn tuôn —– Lấy mình làm bao cát?
“Ngươi có biết tử huyệt của nam nhân là ở đâu không?” Thần Tử Việt cười xấu xa.
“Biết.” Gia Cát rất phối hợp gật đầu.
“Đến, đạp tiểu đệ đệ hắn!” Thần Tử Việt chỉ huy hiện trường.
Gia Cát lui về phía sau hai bước định nhấc chân đạp tới, lại bị Thần Tử Việt một phen ngăn lại.
“A!!!!!!!!!!!” Người nọ nằm trên đất hét thảm một tiếng.
“Kêu cái cọng lông, còn chưa có dẫm!” Thần Tử Việt bất mãn liếc hắn một cái, quay đầu tiếp tục chỉ Gia Cát:“Như vậy là không đúng, ngươi sao có thể không dùng khí lực a, phải thêm nội công, tranh thủ một cước phế bỏ chủng loại kia, khẩu quyết nội công lần trước Đoạn Đoạn dạy ngươi còn nhớ rõ đi? Đến, đừng lo cứ thử lại một lần, lần này nói không chừng sẽ luyện thành ! Dẫm nát tiểu đệ đệ hắn xong ta sẽ chỉ ngươi làm thế nào để lóc gân lọc da hắn, tháo cánh tay cái chân cũng là cơ hội luyện tập khó có được nha, đúng rồi còn có bẻ cổ ngươi có chịu học hay không?”
“Ta nói……!” Người nọ bị Thần Tử Việt kích thích quá sâu, cứ tưởng rằng bị phát hiện sẽ chết ngay, ai ngờ lại đa dạng như vậy.
“Nói đi.” Thần Tử Việt cười hì hì.
“Là Diệp đương gia bảo ta đi theo y ……” Người nọ đưa tay chỉ chỉ Gia Cát.
“Đi theo ta?” Gia Cát cả kinh:“Đi theo ta làm gì?”
“Không biết, Diệp đương gia nói, khi nào thì nhìn thấy ngươi ở một mình thì phóng đạn tín hiệu.” Người nọ thành thành thật khai báo.
“Ngươi biết hắn?” Thần Tử Việt nhíu mày nhìn Gia Cát.
Gia Cát lắc đầu:“Gặp cũng chưa gặp qua, theo lý thuyết hắn cũng chưa từng thấy ta a.”
“Người nọ……” Thần Tử Việt cố gắng nhớ lại:“Rất cao, tóc hơi nâu……” Dù sao chỉ thấy qua một lần, cũng không nhớ hắn dài ngắn ra sao, vì thế đá đá người nọ:“Đương gia các ngươi trông thế nào, nói ta nghe một chút!”
Người nọ ôm cổ họng ở trên mặt đất thống khổ quay cuồng, Gia Cát nhìn thấy kinh hãi, lại nhìn thấy mắt hắn hiện lên màu tím, trong lòng biết không tốt, vội vàng lấy đan dược từ trong lòng ra cho hắn, nhưng vẫn là không kịp, một lúc sau người nọ đã tuyệt khí.
“Hắn làm sao vậy?” Thần Tử Việt nhìn người nọ nhíu mày:“Trúng độc? Chết cũng quá đột ngột đi.”
“Ta quá sơ suất, lúc đầu nên cho hắn dùng giải dược trước.” Gia Cát lắc đầu, chỉ vào những chấm đỏ trên cổ tay phải người nọ cho Thần Tử Việt xem:“Người này trúng quỷ môn cổ, nếu bất trung với chủ tử, chưa đến một chén trà nhỏ sẽ bị độc phát.”
“Quỷ môn không phải bị Tiểu Hắc diệt rồi sao?” Thần Tử Việt có chút khó hiểu.
Gia Cát từ trong lòng lấy ra bao tay đem theo, cẩn thận kiểm tra cổ thi thể kia một lần nữa:“Manh mối gì cũng không có, trở về đi, không có giá trị gì.”
Lúc hai người trở về tửu lâu, chỉ thấy Dạ Lan San sốt ruột đi tới đi lui, vừa thấy hai người họ trở về liền nhẹ nhàng thở ra, Gia Cát thấy thế thức thời trở về phòng, Thần Tử Việt chạy đến trong lòng Dạ Lan San cọ cọ.
“Chạy đi đâu?” Dạ Lan San ôm hắn về phòng:“Về sau không được không nói gì mà chạy lung tung, biết hay không?”
“Ân.” Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật đầu, đem chuyện lúc nãy nói cho Dạ Lan San.
Dạ Lan San nghe vậy nghiến răng:“Cư nhiên dám theo dõi ngươi?”
“Ngươi có nghe trọng điểm hay không vậy?” Thần Tử Việt bất đắc dĩ nhìn hắn:“Người nọ theo dõi Gia Cát.”
“Diệp Ô rốt cuộc muốn gì?” Dạ Lan San nhíu mày:“Gia Cát ở Vân Sát Bảo không tranh quyền thế, sao lại còn có người nhằm vào y?”
“Cho nên ta mới mờ mịt a.” Thần Tử Việt thở dài:“Làm sao bây giờ?”
Dạ Lan San xoa xoa đầu Thần Tử Việt:“Ngươi tức giận cái gì, có âm mưu là bọn họ, chúng ta cứ để bản thân sống yên ổn ngày, chờ bọn hắn chịu không nổi nữa tự nhiên sẽ tự dẫn thân tới, ta sẽ phái người bảo hộ Gia Cát, y ở cách vách chúng ta, có động tĩnh sẽ phát hiện, cam đoan y sẽ không gặp chuyện gì. Chờ Lâm Hạo Dương về đến Thịnh Kinh, Hoàng đế phái quan viên đến là chúng ta có thể đi rồi, nhiều nhất ở đây ngốc thêm mười hai mươi ngày, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Cũng đúng……” Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, mặt nở nụ cười tươi:“Tiểu Hắc ngươi biến thông minh sao.”
“Ngươi là tiểu hồ ly, ta nếu không thông minh một chút làm sao trị được ngươi?” Dạ Lan San nói xong, chồm qua hôn xuống.
Bên kia, Lâm Hạo Dương dẫn theo Lãnh Tịch Chiếu ngày đêm cấp tốc trở về Thịnh Kinh, Lộc Ly Thông đúng là xứng với danh bảo mã, chở hai người ngày đêm gấp gáp cũng không phiền hà, trước lúc mặt trời xuống núi hai người rốt cục đã đến cửa thành Thịnh Kinh nguy nga, đều cảm thấy vui sướng không thôi —– Rốt cục đã về tới nhà , thật tốt.
Trong Hoàng cung kim bích huy hoàng, Hoa Thiên Lang nhíu mày thật sâu xem tấu chương Ngô Uy trình lên, mấy ngày trước nhận được cấp báo của Lâm Hạo Dương y liền lập tức phái người vây bắt Dư Phương, Dư Phương cho dù là cáo già cũng không dự đoán được chuyện của mình sẽ bị bại lộ nhanh như vậy, trong lúc hốt hoảng muốn chạy trốn bị Ngô Uy giết chết, tiếp theo là số vàng bạc châu báu trong mật thất được đào ra khiến ngay cả Hoa Thiên Lang cũng giật mình, dựa vào thư từ trong mật thất, Hoa Thiên Lang điều tra ra được một số quan viên cùng ngoại sứ, trong khoảng thời gian ngắn khiến lòng người trong toàn bộ vương thành hoảng sợ, rất nhiều chức vị còn trống lại không có người thích hợp tiếp nhận, mấy ngày nay mỗi ngày lâm triều đều phải nghe các lão thần nhao nhao ồn ào, Hoa Thiên Lang chỉ cảm thấy đầu mình sắp bị nổ tung, năm năm làm Hoàng đế, mới phát hiện mình đúng là vẫn còn quá non nớt, xử lý một số chuyện không được quyết đoán như Phụ hoàng năm đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền toái, nhìn lại lát hư Lâm Hạo Dương đưa cho mình, trừ bỏ công sự thì không một chữ dư thừa, thật sự rất buồn bực, vì vậy cả ngày đen mặt trừng người. Khiến cho đám tiểu thái giám hầu hạ chủ tử nhiều nằm cũng biết tâm tình y không tốt, một đám nơm nớp lo sợ, gặp nhau liền nhắc tới Lâm tướng quân sao còn chưa trở về a……
Hoa Thiên Lang nhìn tấu chương mà bắt đầu thở dài, trong lòng biết sau tấm bình phong này không có ai, nhưng vẫn là nhịn không được đứng lên nhìn, mỗi ngày đều nằm mơ thấy hình dáng của Lâm Hạo Dương, cứ tiếp tục như vậy bản thân sớm hay muộn cũng sẽ hỏng mất. Trong lòng một trận phiền não, đành đứng dậy muốn ra ngoài Ngự hoa viên tản bộ giải sầu.
Cuối thu trong Ngự hoa viên không có tiếng xào xạc ồn ào như ngày hè, nhưng cũng xem như thanh tân nhã trí*, trong hồ nước có đôi chim uyên ương cọ cọ lẫn nhau, Hoa Thiên Lang nhìn càng thêm buồn bực, thở dài quay về, quay đầu lại thì thấy Lâm Hạo Dương đứng ở phía sau, trong lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ chính mình, mấy ngày nay cứ tối là nằm mơ thấy, hiện tại ban ngày ban mặt cũng xuất hiện ảo giác, thật sự là ma chướng mà.
*thanh tân : tươi mát ; nhã trí : lịch sự tao nhã
Lâm Hạo Dương dọc theo đường đi nguyên bản tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của Hoa Thiên Lang khi nhìn thấy mình, vui vẻ cũng được sinh khí cũng được, lại duy nhất không nghĩ tới y cư nhiên là lắc đầu thở dài, nhất thời có chút mạc danh kỳ diệu, vì thế tiến lên trước mắt y hươ hươ tay:“Ngươi…… Không có việc gì đi?”
Hoa Thiên Lang sửng sốt —– Không phải ảo giác????!!!!!!
“Hoàng Thượng?” Lâm Hạo Dương sốt ruột , đưa tay muốn đẩy đẩy y, lại bị y hung hăng ôm vào lòng.
“Dương……” Hoa Thiên Lang trong lòng đầu tiên là hoảng hốt, sau đó là mừng như điên, ôm Lâm Hạo Dương không biết nói cái gì mới tốt —– Hạo Dương đã trở lại, lại chủ động tìm đến mình, mấy ngày nay nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, hạnh phúc chỉ như thế này là đủ.
Lâm Hạo Dương chôn đầu vào lòng Hoa Thiên Lang, ngửi mùi hương quen thuộc trên người y không muốn rời đi.
Hai người im lặng hồi lâu, mới lưu luyến buông nhau ra, Hoa Thiên Lang nhìn hắn thật cẩn thận mở miệng:“Cái kia…… Thương thế của ngươi, không sao chứ?”
Lâm Hạo Dương lắc đầu, nhỏ giọng đáp:“Tịch Chiếu cùng Gia Cát tiên sinh đều là thần y, ta không sao .”
“Cái kia…… Ta…… Lúc trước là ta không đúng……” Hoa Thiên Lang chậm rãi cân nhắc từ ngữ, nghĩ rằng đừng nói câu nào không đúng lại chọc hắn sinh khí.
Nhận thấy Hoa Thiên Lang bất an, Lâm Hạo Dương cắn cắn môi, chủ động ngẩng đầu ở trên môi y chạm nhẹ một cái:“Không sao, lúc trước hai ta đều không đúng, sau này mặc kệ chuyện gì đi nữa chúng ta đều nói cho nhau nghe, được không?”
Hoa Thiên Lang điên cuồng gật đầu, cao hứng đến hồn phi thiên ngoại, chỉ biết nhìn Lâm Hạo Dương cười ngây ngô. Một lúc lâu sau mới tìm về lý trí, ôm hắn hỏi:“Khi nào thì trở về?”
“Sáng sớm nay, về nhà một lúc rồi đến tìm ngươi .” Lâm Hạo Dương lấy tay thay Hoa Thiên Lang vuốt tóc, cảm thấy vài ngày không gặp y sao lại gầy đi như vậy.
“Có đói bụng không? Có mệt không?” Hoa Thiên Lang kéo hắn hỏi đông hỏi tây:“Ăn một chút đi, sau đó hảo hảo nghỉ ngơi được không?”
Lâm Hạo Dương “Ân” một tiếng, ngoan ngoãn đi theo y một đường, thấy đối diện xa xa có một đội cung nữ đi tới, Hoa Thiên Lang sợ Lâm Hạo Dương sinh khí, theo thói quen muốn buông tay hắn ra lại bị Lâm Hạo Dương nắm chặt, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối mắt với nụ cười ôn hòa của hắn —– Không còn phải cẩn cẩn dực dực như lúc xưa, trong mắt còn có ý tứ kiên định, Hoa Thiên Lang nhất thời cảm thấy trong lòng một trận thỏa mãn, nắm tay hắn tiếp tục đi trở về.
. : .
Trong Đồng La Trấn, Dạ Lan San cùng nhóm giáo chúng Vân Sát Bảo muốn ở lại trấn giữ uống rượu đến bất diệc nhạc hồ, những người đó đều lớn lên từ nhỏ tại Vân Sát Bảo, giống như huynh đệ của Dạ Lan San, lúc này phải rời khỏi, ít nhiều đều có chút không nỡ, Dạ Lan San thấy đáy mắt ai cũng đỏ, vui vẻ nói:“Cũng không phải không cho các ngươi trở về, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái cái gì mà khóc!”
Đám hán tử phía dưới cũng hiểu nên không nói thêm nữa, vì thế tiếp tục cười cùng Dạ Lan San uống rượu. Một tiểu đầu mục bưng chén rượu ồn ào:“Bảo chủ, ngươi khi nào cùng tiểu thiếu gia thành thân nhất định phải phái người nói cho các huynh đệ a! Chúng ta nhất định trở về uống rượu mừng!”
“Đương nhiên!” Dạ Lan San cười ha ha gật đầu.
“Di, tiểu thiếu gia cùng tiên sinh đâu?” Có người phát hiện không thấy Thần Tử Việt cùng Gia Cát, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Tiểu Việt mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước rồi. Về phần Gia Cát sao, có người không cho y uống rượu, ở lại đây nhìn sẽ phát thèm, còn không bằng trở về.” Dạ Lan San nhịn cười.
Một đám người phía dưới đều lắc đầu thở dài —– Quân sư trước lúc thành thân luôn hung thần ác sát động một chút liền tạc mao, hiện tại sao lại ngoan ngoãn như vậy…… Quả nhiên gả cho người chính là khác biệt như vậy sao, Đoạn phó bảo chủ quản vợ quản thật quá nghiêm, xem đã đem quân sư dọa thành cái dạng gì !!!!
Trong phòng, Thần Tử Việt ngồi chống má buồn bực:“Gia Cát, Tiểu Hắc tại sao không cho ta xuống uống rượu……”
“Biết thân thể mình không tốt còn uống.” Gia Cát rót nước cho hắn:“Giữa trưa chưa ăn cơm, có đói bụng không?”
“Đói.” Thần Tử Việt gật gật đầu:“Nếu không chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi, trong phòng buồn chán quá.”
“Cũng được.” Gia Cát đáp ứng:“Nghe tiểu nhị nói nơi này có một tửu lâu không tệ, nếu không ta dẫn ngươi đi ăn?”
“Tốt quá!” Thần Tử Việt hưng trí, xuất môn cùng Gia Cát.
Hai người đến tửu lâu cơm nước xong, chắp tay sau lưng trượt đi dạo khắp nơi, Thần Tử Việt kéo Gia Cát đi a đi, bất tri bất giác đã đi đến ngoại ô.
“Ngươi kéo ta tới nơi này làm gì?” Gia Cát bất mãn khịt mũi:“Mệt.”
Thần Tử Việt lắc đầu thở dài:“Ngươi được Đoạn Đoạn nuông chiều đến càng ngày càng lười ……”
“Liên quan gì đến hắn!” Gia Cát trừng mắt:“Trở về, trời sắp tối rồi!”
“Chờ một chút a, ta lấy lễ vật cho Tiểu Hắc.” Thần Tử Việt xắn xắn tay áo nhặt một cục đá trên mặt đất.
Gia Cát mạc danh kỳ diệu nhìn hắn:“Lễ vật gì?”
Thần Tử Việt không nói gì, chợt xoay người phóng cục đá ra phía sau, tiếng kêu rên truyền đến, một cái Hắc y nhân bụm mặt ngã xuống cây.
“Có người theo dõi?” Gia Cát cả kinh.
Thần Tử Việt khinh bỉ liếc y một cái:“Theo cả một đường, từ lúc chúng ta ra khỏi khách điếm đã đi theo, ngươi cư nhiên không phát hiện, quả nhiên Đoạn Đoạn lo lắng cho ngươi là đúng rồi, bình thường ăn cơm đi đường cũng phải ôm, cứ tiếp tục như vậy nếu không có Đoạn Đoạn ngươi phỏng chừng ngay cả y phục cũng không mặc!”
Gia Cát vô lực đẩy đẩy hắn:“Nói đủ chưa? Người nọ chạy.”
Thần Tử Việt cũng không thèm nhìn tới, lại tùy tay lấy một quả hạch bắn tới, người nọ bất hạnh lại bị đánh trúng, bổ nhào lên mặt không đứng dậy nổi.
“Uy, ai sai ngươi theo dõi chúng ta ?” Thần Tử Việt đi tới ngồi xổm trước mặt hắn.
Người nọ cắn răng không nói gì.
“Gia Cát, lại đây đánh chết hắn!” Thần Tử Việt đứng lên vỗ vỗ tay, quay đầu gọi Gia Cát.
Thân hình người nọ khẽ run run, đánh chết? Không phải trước nên cưỡng bức uy hiếp lợi dụng sao? Gia Cát vẻ mặt nghẹn khuất nhìn Thần Tử Việt:“Tại sao muốn ta động thủ?”
“Bởi vì ngươi võ công không tốt.” Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc:“Đoạn Đoạn cũng không thể một tấc cũng không rời ngươi đi? Dù sao người này cái gì cũng không chịu nói, ta cũng lười hỏi, không bằng ta lấy hắn dạy ngươi hai chiêu tự bảo vệ mình, vừa học vừa thực hành, đơn giản lại dùng tốt!”
“Tốt.” Gia Cát vui vẻ hớn hở:“Cầu còn không được.”
“Nhìn kỹ a!” Thần Tử Việt lật mặt người nọ hướng lên trên:“Bình thường đánh người phải tìm tử huyệt, loại cao lớn thô kệch giống như thế này ngươi cứ cậy mạnh là không được, phải dùng chiêu.”
“Ân.” Gia Cát nghiêm trang gật đầu.
Người nọ mặt xanh mét mồ hôi lạnh tuôn tuôn —– Lấy mình làm bao cát?
“Ngươi có biết tử huyệt của nam nhân là ở đâu không?” Thần Tử Việt cười xấu xa.
“Biết.” Gia Cát rất phối hợp gật đầu.
“Đến, đạp tiểu đệ đệ hắn!” Thần Tử Việt chỉ huy hiện trường.
Gia Cát lui về phía sau hai bước định nhấc chân đạp tới, lại bị Thần Tử Việt một phen ngăn lại.
“A!!!!!!!!!!!” Người nọ nằm trên đất hét thảm một tiếng.
“Kêu cái cọng lông, còn chưa có dẫm!” Thần Tử Việt bất mãn liếc hắn một cái, quay đầu tiếp tục chỉ Gia Cát:“Như vậy là không đúng, ngươi sao có thể không dùng khí lực a, phải thêm nội công, tranh thủ một cước phế bỏ chủng loại kia, khẩu quyết nội công lần trước Đoạn Đoạn dạy ngươi còn nhớ rõ đi? Đến, đừng lo cứ thử lại một lần, lần này nói không chừng sẽ luyện thành ! Dẫm nát tiểu đệ đệ hắn xong ta sẽ chỉ ngươi làm thế nào để lóc gân lọc da hắn, tháo cánh tay cái chân cũng là cơ hội luyện tập khó có được nha, đúng rồi còn có bẻ cổ ngươi có chịu học hay không?”
“Ta nói……!” Người nọ bị Thần Tử Việt kích thích quá sâu, cứ tưởng rằng bị phát hiện sẽ chết ngay, ai ngờ lại đa dạng như vậy.
“Nói đi.” Thần Tử Việt cười hì hì.
“Là Diệp đương gia bảo ta đi theo y ……” Người nọ đưa tay chỉ chỉ Gia Cát.
“Đi theo ta?” Gia Cát cả kinh:“Đi theo ta làm gì?”
“Không biết, Diệp đương gia nói, khi nào thì nhìn thấy ngươi ở một mình thì phóng đạn tín hiệu.” Người nọ thành thành thật khai báo.
“Ngươi biết hắn?” Thần Tử Việt nhíu mày nhìn Gia Cát.
Gia Cát lắc đầu:“Gặp cũng chưa gặp qua, theo lý thuyết hắn cũng chưa từng thấy ta a.”
“Người nọ……” Thần Tử Việt cố gắng nhớ lại:“Rất cao, tóc hơi nâu……” Dù sao chỉ thấy qua một lần, cũng không nhớ hắn dài ngắn ra sao, vì thế đá đá người nọ:“Đương gia các ngươi trông thế nào, nói ta nghe một chút!”
Người nọ ôm cổ họng ở trên mặt đất thống khổ quay cuồng, Gia Cát nhìn thấy kinh hãi, lại nhìn thấy mắt hắn hiện lên màu tím, trong lòng biết không tốt, vội vàng lấy đan dược từ trong lòng ra cho hắn, nhưng vẫn là không kịp, một lúc sau người nọ đã tuyệt khí.
“Hắn làm sao vậy?” Thần Tử Việt nhìn người nọ nhíu mày:“Trúng độc? Chết cũng quá đột ngột đi.”
“Ta quá sơ suất, lúc đầu nên cho hắn dùng giải dược trước.” Gia Cát lắc đầu, chỉ vào những chấm đỏ trên cổ tay phải người nọ cho Thần Tử Việt xem:“Người này trúng quỷ môn cổ, nếu bất trung với chủ tử, chưa đến một chén trà nhỏ sẽ bị độc phát.”
“Quỷ môn không phải bị Tiểu Hắc diệt rồi sao?” Thần Tử Việt có chút khó hiểu.
Gia Cát từ trong lòng lấy ra bao tay đem theo, cẩn thận kiểm tra cổ thi thể kia một lần nữa:“Manh mối gì cũng không có, trở về đi, không có giá trị gì.”
Lúc hai người trở về tửu lâu, chỉ thấy Dạ Lan San sốt ruột đi tới đi lui, vừa thấy hai người họ trở về liền nhẹ nhàng thở ra, Gia Cát thấy thế thức thời trở về phòng, Thần Tử Việt chạy đến trong lòng Dạ Lan San cọ cọ.
“Chạy đi đâu?” Dạ Lan San ôm hắn về phòng:“Về sau không được không nói gì mà chạy lung tung, biết hay không?”
“Ân.” Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật đầu, đem chuyện lúc nãy nói cho Dạ Lan San.
Dạ Lan San nghe vậy nghiến răng:“Cư nhiên dám theo dõi ngươi?”
“Ngươi có nghe trọng điểm hay không vậy?” Thần Tử Việt bất đắc dĩ nhìn hắn:“Người nọ theo dõi Gia Cát.”
“Diệp Ô rốt cuộc muốn gì?” Dạ Lan San nhíu mày:“Gia Cát ở Vân Sát Bảo không tranh quyền thế, sao lại còn có người nhằm vào y?”
“Cho nên ta mới mờ mịt a.” Thần Tử Việt thở dài:“Làm sao bây giờ?”
Dạ Lan San xoa xoa đầu Thần Tử Việt:“Ngươi tức giận cái gì, có âm mưu là bọn họ, chúng ta cứ để bản thân sống yên ổn ngày, chờ bọn hắn chịu không nổi nữa tự nhiên sẽ tự dẫn thân tới, ta sẽ phái người bảo hộ Gia Cát, y ở cách vách chúng ta, có động tĩnh sẽ phát hiện, cam đoan y sẽ không gặp chuyện gì. Chờ Lâm Hạo Dương về đến Thịnh Kinh, Hoàng đế phái quan viên đến là chúng ta có thể đi rồi, nhiều nhất ở đây ngốc thêm mười hai mươi ngày, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Cũng đúng……” Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, mặt nở nụ cười tươi:“Tiểu Hắc ngươi biến thông minh sao.”
“Ngươi là tiểu hồ ly, ta nếu không thông minh một chút làm sao trị được ngươi?” Dạ Lan San nói xong, chồm qua hôn xuống.
Bên kia, Lâm Hạo Dương dẫn theo Lãnh Tịch Chiếu ngày đêm cấp tốc trở về Thịnh Kinh, Lộc Ly Thông đúng là xứng với danh bảo mã, chở hai người ngày đêm gấp gáp cũng không phiền hà, trước lúc mặt trời xuống núi hai người rốt cục đã đến cửa thành Thịnh Kinh nguy nga, đều cảm thấy vui sướng không thôi —– Rốt cục đã về tới nhà , thật tốt.
Trong Hoàng cung kim bích huy hoàng, Hoa Thiên Lang nhíu mày thật sâu xem tấu chương Ngô Uy trình lên, mấy ngày trước nhận được cấp báo của Lâm Hạo Dương y liền lập tức phái người vây bắt Dư Phương, Dư Phương cho dù là cáo già cũng không dự đoán được chuyện của mình sẽ bị bại lộ nhanh như vậy, trong lúc hốt hoảng muốn chạy trốn bị Ngô Uy giết chết, tiếp theo là số vàng bạc châu báu trong mật thất được đào ra khiến ngay cả Hoa Thiên Lang cũng giật mình, dựa vào thư từ trong mật thất, Hoa Thiên Lang điều tra ra được một số quan viên cùng ngoại sứ, trong khoảng thời gian ngắn khiến lòng người trong toàn bộ vương thành hoảng sợ, rất nhiều chức vị còn trống lại không có người thích hợp tiếp nhận, mấy ngày nay mỗi ngày lâm triều đều phải nghe các lão thần nhao nhao ồn ào, Hoa Thiên Lang chỉ cảm thấy đầu mình sắp bị nổ tung, năm năm làm Hoàng đế, mới phát hiện mình đúng là vẫn còn quá non nớt, xử lý một số chuyện không được quyết đoán như Phụ hoàng năm đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền toái, nhìn lại lát hư Lâm Hạo Dương đưa cho mình, trừ bỏ công sự thì không một chữ dư thừa, thật sự rất buồn bực, vì vậy cả ngày đen mặt trừng người. Khiến cho đám tiểu thái giám hầu hạ chủ tử nhiều nằm cũng biết tâm tình y không tốt, một đám nơm nớp lo sợ, gặp nhau liền nhắc tới Lâm tướng quân sao còn chưa trở về a……
Hoa Thiên Lang nhìn tấu chương mà bắt đầu thở dài, trong lòng biết sau tấm bình phong này không có ai, nhưng vẫn là nhịn không được đứng lên nhìn, mỗi ngày đều nằm mơ thấy hình dáng của Lâm Hạo Dương, cứ tiếp tục như vậy bản thân sớm hay muộn cũng sẽ hỏng mất. Trong lòng một trận phiền não, đành đứng dậy muốn ra ngoài Ngự hoa viên tản bộ giải sầu.
Cuối thu trong Ngự hoa viên không có tiếng xào xạc ồn ào như ngày hè, nhưng cũng xem như thanh tân nhã trí*, trong hồ nước có đôi chim uyên ương cọ cọ lẫn nhau, Hoa Thiên Lang nhìn càng thêm buồn bực, thở dài quay về, quay đầu lại thì thấy Lâm Hạo Dương đứng ở phía sau, trong lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ chính mình, mấy ngày nay cứ tối là nằm mơ thấy, hiện tại ban ngày ban mặt cũng xuất hiện ảo giác, thật sự là ma chướng mà.
*thanh tân : tươi mát ; nhã trí : lịch sự tao nhã
Lâm Hạo Dương dọc theo đường đi nguyên bản tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của Hoa Thiên Lang khi nhìn thấy mình, vui vẻ cũng được sinh khí cũng được, lại duy nhất không nghĩ tới y cư nhiên là lắc đầu thở dài, nhất thời có chút mạc danh kỳ diệu, vì thế tiến lên trước mắt y hươ hươ tay:“Ngươi…… Không có việc gì đi?”
Hoa Thiên Lang sửng sốt —– Không phải ảo giác????!!!!!!
“Hoàng Thượng?” Lâm Hạo Dương sốt ruột , đưa tay muốn đẩy đẩy y, lại bị y hung hăng ôm vào lòng.
“Dương……” Hoa Thiên Lang trong lòng đầu tiên là hoảng hốt, sau đó là mừng như điên, ôm Lâm Hạo Dương không biết nói cái gì mới tốt —– Hạo Dương đã trở lại, lại chủ động tìm đến mình, mấy ngày nay nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, hạnh phúc chỉ như thế này là đủ.
Lâm Hạo Dương chôn đầu vào lòng Hoa Thiên Lang, ngửi mùi hương quen thuộc trên người y không muốn rời đi.
Hai người im lặng hồi lâu, mới lưu luyến buông nhau ra, Hoa Thiên Lang nhìn hắn thật cẩn thận mở miệng:“Cái kia…… Thương thế của ngươi, không sao chứ?”
Lâm Hạo Dương lắc đầu, nhỏ giọng đáp:“Tịch Chiếu cùng Gia Cát tiên sinh đều là thần y, ta không sao .”
“Cái kia…… Ta…… Lúc trước là ta không đúng……” Hoa Thiên Lang chậm rãi cân nhắc từ ngữ, nghĩ rằng đừng nói câu nào không đúng lại chọc hắn sinh khí.
Nhận thấy Hoa Thiên Lang bất an, Lâm Hạo Dương cắn cắn môi, chủ động ngẩng đầu ở trên môi y chạm nhẹ một cái:“Không sao, lúc trước hai ta đều không đúng, sau này mặc kệ chuyện gì đi nữa chúng ta đều nói cho nhau nghe, được không?”
Hoa Thiên Lang điên cuồng gật đầu, cao hứng đến hồn phi thiên ngoại, chỉ biết nhìn Lâm Hạo Dương cười ngây ngô. Một lúc lâu sau mới tìm về lý trí, ôm hắn hỏi:“Khi nào thì trở về?”
“Sáng sớm nay, về nhà một lúc rồi đến tìm ngươi .” Lâm Hạo Dương lấy tay thay Hoa Thiên Lang vuốt tóc, cảm thấy vài ngày không gặp y sao lại gầy đi như vậy.
“Có đói bụng không? Có mệt không?” Hoa Thiên Lang kéo hắn hỏi đông hỏi tây:“Ăn một chút đi, sau đó hảo hảo nghỉ ngơi được không?”
Lâm Hạo Dương “Ân” một tiếng, ngoan ngoãn đi theo y một đường, thấy đối diện xa xa có một đội cung nữ đi tới, Hoa Thiên Lang sợ Lâm Hạo Dương sinh khí, theo thói quen muốn buông tay hắn ra lại bị Lâm Hạo Dương nắm chặt, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối mắt với nụ cười ôn hòa của hắn —– Không còn phải cẩn cẩn dực dực như lúc xưa, trong mắt còn có ý tứ kiên định, Hoa Thiên Lang nhất thời cảm thấy trong lòng một trận thỏa mãn, nắm tay hắn tiếp tục đi trở về.
. : .
Danh sách chương