Lúc lừa Hùng Thần Giai một cú chớp nhoáng cô cũng không nghĩ đến hậu quả lại là... Trong phòng tắm vừa bước ra ngoài cô vốn còn rất sợ sẽ bị bạn gấu nào đó trả đũa, nhưng kỳ quái là hắn lại bày ra bộ mặt tươi cười, hơn nữa vẻ mặt vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến mức Tang Vãn Cách cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cô chỉ nghĩ chứ không nói ra. Ngại vì thời gian không còn nhiều lắm, cô cũng không muốn nán lại quá lâu, cô thay quần áo, sau đó liền đẩy Hùng Thần Giai đi tới phòng tắm, thuận tay còn ném cho hắn một cái quần cụt, bạn gấu nhà ta lúc ở nhà không thích mặc quần áo, hơn nữa còn cực kì nhiệt tình yêu thích ngủ lõa thể, áo ngủ gì đó càng cực kì ít khi nào thấy hắn xỏ vào. Nhưng Tang Vãn Cách da mặt mỏng, cô làm sao chịu nổi nhìn hắn cứ trần truồng như vậy, vốn hắn cũng không muốn để cô gái của mình xấu hổ mà chết, Hùng Thần Giai còn rất ý tư thỉnh thoảng cũng mặc quần cụt bình thường để ngủ.

Hai người tốn khoảng một giờ mới tắm rửa xong, sau đó Tang Vãn Cách liền lôi kéo Hùng Thần Giai đi ra ngoài mua đồ. Lần đầu tiên gặp trưởng bối, nói thế nào cũng không thể đi tay không, nhưng cô ở trong trấn nhỏ đi dạo một vòng mới phát hiện thật đúng là không có đồ gì để mua cả. Chẳng lẽ muốn cô bưng hơn vài chục trứng gà tới tặng sao?!

Hùng Thần Giai thì ngược lại chuyện này hắn hoàn toàn không thấy khó xử, dù thế nào đi nữa lần này hắn về nhà, trừ có chút khẩn trương, pha lẫn áy náy và vui mừng như điên, cảm giác đó cũng chỉ có hắn mới hiểu được, nhưng mà khi hắn thấy Tang Vãn Cách vì mua quà tặng mà hết sức lúng túng đau đầu nhức óc, hắn lại càng cực kì vui vẻ hơn.

Bàn tay tùy ý chỉ chỉ: "Cứ mua cái đó là được rồi."

Tang Vãn Cách không thể tưởng tượng nổi ngó hắn một cái: "Anh nhất định phải mua hộp len sợi về nhà anh hả?", hắn giỡn sao? Bạn gấu nào đó lúc này mới xem lại ngón tay mình lúc nãy đã chỉ bừa cái gì, sắc mặt lập tức tối đi, làm gì lại đúng lúc như vậy! "Thật ra thì tùy tiện mua một chút đồ gì là tốt rồi, không cần kén chọn kĩ càng như vậy đâu, len sợi có cái gì không tốt, mẹ anh rất thích đan áo len! Ngày mai biết đâu bà sẽ đan cho em một cái luôn đấy, ừ... Màu gì đẹp nhỉ? Vàng nhạt như thế nào? Rất hợp với em đó!"

Hắn tự biên tự diễn làm Tang Vãn Cách cũng chịu thua luôn, lường trước cùng hắn thảo luận là không có gì tốt mà, Tang Vãn Cách đành tự lực vậy. Cô dắt Hùng Thần Giai rời khỏi chỗ này, dù sao cũng là một trấn nhỏ, giữ độc quyền bán hàng dường như không có, chỉ có mấy nhà bán chút quần áo bình thường, cô thật sự hối hận vì mình không mua trước rồi mang tới đây.

Trên con đường hơi hẹp, Tang Vãn Cách đứng chính giữa nhìn xung quanh, rõ ràng thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại như bị đánh máu gà vậy, hết sức hưng phấn, nói tóm lại là một chút buồn ngủ cũng không có. Mắt to liếc mọi nơi, ngắm thấy gần trạm xe có siêu thị, cũng không nhỏ lắm, chẳng bằng cứ đi vào xem một chút.

Tự quyết định, Tang Vãn Cách lôi kéo Hùng Thần Giai đi vào đó, bạn gấu nào đó tính tình cũng cực kỳ dễ chịu mặc cho cô kéo, bề ngoài hai người vô cùng tương phản làm cho vô số người đi đường đều sững sờ, trong đó cũng không thiếu những tên đối với Tang Vãn Cách lộ ra chút ngưỡng mộ, nhưng tất cả đều bị Hùng Thần Giai trợn mắt không dám nhìn nữa, trong trấn nhỏ mọi người luôn đối với người lạ mặt tràn đầy đề phòng, nhất là đối mặt với một người đàn ông dáng dấp như đại ca trong giang hồ này.

Quả nhiên, Tang Vãn Cách bây giờ mới hối hận mình tại sao lúc đầu lại không nghĩ đến chuyện vào siêu thị? Mặc dù những thứ kia cũng không phải là hàng hiệu gì, nhưng ít ra chất lượng tốt hơn hàng chợ nhiều. Vì vậy Hùng Thần Giai chán đến chết ngáp dài, khéo léo đi theo sau lưng công chúa nhìn cô chọn chọn lựa lựa, cho đến khi xe đẩy đầp ắp đồ, xem chút không chứa nổi nữa hắn mới cầm bàn tay nhỏ bé của Tang Vãn Cách: "Được rồi công chúa, đủ rồi." Mua nhiều như vậy... Ba mẹ hắn sẽ bị hù chết.

Thật ra thì bạn gấu nào đó cũng đã chuẩn bị đón nhận cô sẽ trừng mắt hoặc không để ý tới hắn, nhưng Tang Vãn Cách lần này lại ngoan ngoãn nghe theo, cô quay đầu nhìn hắn một cái, cả người Hùng Thần Giai như bị điện giật tê dại khắp người, chỉ thiếu là chưa lấy mất đi linh hồn nhỏ bé của hắn thôi. Bởi vì, đôi mắt to xinh đẹp đang nháy nháy mắt nhìn hắn: "Nhưng em còn muốn mua thêm mấy món nữa." Lông mi thật dài tựa như cánh quạt phe phẩy, đôi ánh mắt sáng ngời càng thêm đẹp mắt, cả người mặc váy trắng đứng ở đằng kia, không khác gì tiên nữ.

Hùng Thần Giai đột nhiên có một loại cảm giác áy náy vì đã ngăn cản cô mua đồ, cô muốn mua thì mua, hắn cái gì cũng không nhiều chỉ có tiền là nhiều, hơn nữa, điều này cũng có thể thấy công chúa của hắn đối với chuyện sắp gặp mặt cha mẹ chồng tương lai rất thận trọng và khẩn trương, có phải đại biểu cho việc cô thật ra cũng rất rất thích hắn không?

Hắn buông tay cô bày tỏ việc sẽ không can thiệp, Tang Vãn Cách nhìn hắn cười một cái, sau đó liền vứt bạn gấu nào đó sang một bên hoàn toàn không thèm để ý nữa.

Cuối cùng, khi hai người bỏ qua một bên tất cả ánh mắt khiếp sợ mà tính tiền rời khỏi siêu thị, Tang Vãn Cách nhìn về phía đống đồ mặt ủ mày ê, không có xe, làm sao đi đây?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bao phủ một đám mây đen u ám, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ cười cười, bỏ mấy túi đồ trong tay xuống dưới đất, ngón tay thon dài nâng lên cằm Tang Vãn Cách, nhẹ nhàng ở trên bờ môi của cô hôn một cái, dịu dàng hỏi: "Biểu hiện này là thế nào đây?"

"Mua quá nhiều, làm sao mang đi đây?" Tang Vãn Cách giương mắt nhìn hắn, "Em không thấy xe taxi."

Hùng Thần Giai không nhịn được cười lớn, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Công chúa em xem, chỗ này là vùng quê sơn dã ngay cả nơi bán xe cũng không có, lấy đâu ra xe taxi?" Ừ thì... Xe ôm cũng có, đáng tiếc, hắn tuyệt đối sẽ không để cho cô ngồi, đừng nói việc toàn là đàn ông lái, ngay cả con gái lái hắn cũng không cho cô ngồi! Ai biết những người đó có lòng dạ xấu xa coi trọng công chúa nhà hắn rồi hạ độc thủ hoặc là có tư tưởng xấu gì với cô không?!

(Bạn tác giả Ưu không nhịn được chạy loạn vào: choáng nha Đại Hùng ngươi nghĩ nhiều quá!)

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tang Vãn Cách phồng má, hối hận muốn chết mình không đồng ý để cho hắn lái xe tới, bây giờ đồ đạc nhiều quá một bước cũng khó đi!

"Không có việc gì, đi theo anh." Bộ dạng của cô thật sự quá đáng yêu, Hùng Thần Giai không nhịn được lại hôn lên má phấn một cái, xốc mấy túi lớn túi nhỏ trên đất lên, chỉ chừa mấy túi thuốc bổ nhẹ nhàng cho Tang Vãn Cách xách, chân to di chuyển mang theo cô đi tới bãi giữ xe kế bên siêu thị —— nơi đó có rất nhiều các loại xe, từ xe đạp đến xe con đầy đủ mọi thứ.

Tang Vãn Cách không rõ việc gì theo sát Hùng Thần Giai, mắt to chớp chớp, rốt cuộc cũng không hiểu rõ hắn đang làm gì, ngược lại liếc mắt phát hiện có một chiếc xe uy long nổi bật nhất, sau đó có chút chần chờ hỏi: "Gấu, anh xác định đại đa số người trong trấn nhỏ này đều là nhà bình thường hết hả?!" Người thường làm sao mua được chiếc Mercedes, còn là số lượng có hạn trên thế giới nữa chứ?!

Cô không nhịn được, dùng ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Hùng Thần Giai, mong đợi hắn nói với cô thật ra chỗ này có bí mật gì đó hay là có nhiều cao nhân muốn mai danh ẩn tích. Kết quả lại nhận được ánh mắt bất đắc dĩ của hắn, sau đó bạn gấu nào đó liền ngừng lại trước mặt chiếc xe Mercedes kia: "Ngốc à, đây là xe của chúng ta đó."

"Ôi?!" Tang Vãn Cách giật mình nhìn hắn: "Ở đâu ra?!" Bọn họ ngồi xe lửa tới, ở đâu ra xe chứ?

"Lúc em ngủ trong lòng anh, anh đã gọi bắt Tiểu Ngũ chạy xe đến đây." Ngày hôm qua hắn gọi, hôm nay vừa lúc mang đến.

Tang Vãn Cách lắc đầu, quả nhiên là có hiệu suất...

Đem mấy thứ bỏ vào cốp sau, Hùng Thần Giai dắt tay Tang Vãn Cách đến cửa xe, mở ra để cô ngồi ở ghế sau, sau đó hắn tự mình cầm chìa khóa đi về phía ghế lái, lúc này Tang Vãn Cách mới hiểu, thì ra người này đã sớm chuẩn bị tốt hết rồi, cô vừa rồi rối rắm làm gì!

Khẽ ngáp một cái, tất cả chuẩn bị xong thì cô ngược lại muốn ngủ rồi.

Ngón tay thon dài linh hoạt nắm chặt tay lái, Hùng Thần Giai từ trong kính chiếu hậu thấy bộ dạng Tang Vãn Cách, khóe miệng không khỏi tràn ra một cái cười mỉm nhẹ nhàng, hắn đưa tay mở máy điều hòa không khí, điều chỉnh nhiệt độ trong xe vừa phải, sau đó nghiêm túc lái xe.

Chiếc Uy Long cứ như vậy mà rời khỏi, để lại một đám người nhìn làn khói từ đuôi xe để lại chỉ chỉ chõ chõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện