Cái tên đầu heo đó vừa nghe Hùng Thần Giai gọi như vậy, nhất thời đổi sắc mặt, sau đó trên mặt của hắn liền bày biện ra đủ loại kỳ kỳ quái quái, mấy giây sau, hắn chợt lui về sau một bước, chỉ vào mũi Hùng Thần Giai rống to:
"Hùng, Hùng Thần Giai?!"
Mày rậm nhướng lên, Hùng Thần Giai nắm lấy quả đấm của mình mà bóp
"Kẽo kẹt kẽo kẹt",
Đôi môi mỏng còn toét ra một nụ cười vô cùng ác liệt: "Là tao đây, nhiều năm không gặp, có nhớ tao hay không?"
Tang Vãn Cách bị lời này làm cho giật mình, môi hồng mấp máy, không lên tiếng, chỉ nhìn hắn một cái, kết quả khuôn mặt nhỏ nhắn liền bị hắn giữ lấy.
Chỉ thấy người đàn ông kia há miệng run rẩy lại lui về phía sau mấy bước, sau đó giống như là gà bị lấy tiết liều mạng chạy đi, tốc độ kia thật rất nhanh nha! Hoàn toàn không nhìn ra trên người hắn có nhiều mỡ như vậy.
Tang Vãn Cách càng thêm tò mò, liền đưa tay đi túm áo Hùng Thần Giai, mắt to còn hướng về phía người đàn ông đang chạy trốn kia nhìn thêm chút nữa:
"Anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau hả? Sao mà vừa nghe anh nói anh là Hùng Thần Giai thì anh ta liền chạy đi?"
Mạn gấu nào đó liền dương dương hả hê xốc cái sọt lên, vươn bàn tay to vòng chắc bả vai của cô, chanh hỏi chảnh nói: "Cái này mà nói ra thì rất dài dòng, thằng kia là con của trưởng làng, từ nhỏ thích nhất khi dễ bạn học nữ, người quân tử giống như anh sao có thể nhìn hắn tác quái chứ? Hắn gần như là bị anh đánh từ nhỏ đến lớn. Thôi đi, hiện tại hắn có bản lãnh rồi, lại còn dám tán tỉnh người phụ nữ của anh nữa? Mẹ kiếp đây không phải là muốn chết sao?!"
"G ——Gấu ——" Tang Vãn Cách kéo dài âm cuối, bạn gấu nào đó vội vàng dâng lên nụ cười nịnh nọt: "Hắc hắc, hắc hắc, tình thế cấp bách, nhịn không được ~ anh bảo đảm lần sau không bao giờ nói tục nữa!" Giơ lên ba ngón tay lập lời thề.
"Anh thôi đi, em mới không tin đâu." Tang Vãn Cách bĩu môi bày tỏ không tin tưởng, mắt lại trượt hướng đầu heo kia chạy trốn, thấy trong kia chỉ còn lại đầy đất bụi đất, loáng thoáng giống như có con rồng đang cuốn bụ đất mù mịt.
"Sau đó thì sao? Hắn cứ mặc cho anh đánh mà không đi tìm thầy hoặc là người lớn mách sao?"
Người ta dầu gì cũng là con trưởng làng nha.
"Làm sao dám!" Hùng Thần Giai bĩu môi nói,
" Hắn dám mách lẻo một lần anh liền đánh hắn một lần, vì vậy cỡ nào cũng bị đánh nên hắn cũng không dám mách lẻo nữa, bây giờ nghĩ lại cũng có chút hiệu quả, đầu heo kia cũng biết anh nhìn không thuận mắt nhất là chuyện hắn đi khắp nơi khi dễ người ta như vậy. Anh nói lúc ở trạm xe là đã cảm thấy dáng dấp người này đặc biệt nhìn quen mắt rồi, thì ra là một thằng thiếu đánh đòn, không nhìn quen mắt mới là lạ!"
Nhún nhún vai, Tang Vãn Cách nhíu mày: "Nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như không phải sống ở trong thôn xóm."
"Đúng vậy." Hùng Thần Giai lười biếng đáp một tiếng, "Theo ba anh nói hắn là người duy nhất trong thôn đi học đại học, có bao nhiêu người học giỏi hơn hắn trong thôn, em nói không kỳ quái sao, làm sao hắn có thể thi lên đại học chứ? Ba còn nói hắn đang làm quản lý trong một công ty gì đó, hắn cũng coi như là người có tiền đồ nhất cả thôn rồi."
Tang Vãn Cách gật đầu một cái bày tỏ hiểu biết: "À thì ra, trong lòng anh lúc trước cũng cảm thấy lên đại học mới xem như có tiền đồ nha." Nói xong liếc bạn gấu nào đó một cái, "Cùng người chỉ tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp là không thể so sánh với nhau nha."
Sắc mặt Hùng Thần Giai suy sụp, ngay sau đó lại nói: "Nhưng con heo nước mũi kia xem ra vẫn còn là một bộ dáng muốn ăn đòn lại hay sợ chuyện háo sắc, anh so với hắn có khí khái nam nhi hơn nhiều!"
"Bởi vì bề ngoài cả hai có khác biệt một trời một vực."
Tang Vãn Cách không chút lưu tình đâm xuyên giấc mộng xuân của hắn, "Một người vừa lùn vừa mập, một người vừa cao vừa tráng kiện, hắn từ nhỏ bị anh làm cho sợ, làm sao có thể không phản xạ có điều kiện mà muốn chạy trốn chứ?" Huống chi bạn gấu nào đó vừa sinh ra khuôn mặt đã như đại ca xã hội đen, chẳng lẽ chính hắn cũng không có ý thức được sao? Nồng đậm gập lại, Hùng Thần Giai bất mãn tả oán nói: "Vậy thì anh cũng tốt hơn hắn."
Đôi mắt long lanh nhẹ nhàng nháy mắt, "Anh đúng là tốt hơn anh ta."
Lần này ngược lại đổi Hùng Thần Giai sửng sốt, hắn nháy mắt mấy cái, lại nhìn Tang Vãn Cách một chút, quả thật có chút không tin lỗ tai của mình, công chúa nhà hắn cũng khen hắn!
Ngược lại Tang Vãn Cách khen xong cả người đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến kỳ cục, kéo cánh tay của hắn liền hướng đi về trước, vừa đi lại còn thúc giục: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút..., em rất muốn ăn dâu tây!"
Bạn gấu nào đó dĩ nhiên là có chết cũng muốn đi theo Tang Vãn Cách, tốc độ của hai người trong nháy mắt liền tăng nhanh rất nhiều, nhiều lắm là năm phút đã đến vườn.
Từ nhỏ lớn lên ở thành thị cô chưa bao giờ xuống vườn nào nên công chúa rất ngỡ ngàng, Hùng Thần Giai đem cô cưỡng chế nhấn ngồi xuống dưới cây đại thụ, sau đó cởi áo ngoài, lộ ra bộ ngực cùng cái cổ màu đồng bền chắc có lực, giơ sọt lên liền đi vào trong kia.
Tang Vãn Cách ngồi dưới tàng cây Tiểu Mã, chống cằm nhìn chăm chú về phía Hùng Thần Giai, nhìn thấy mồ hôi hột từ sống lưng cường tráng của hắn chảy xuống, rơi vào trong quần cụt, bộ lông nồng đậm trước ngực cũng ướt nhẹp, mặt trời chói chang như thế, thế nhưng hắn lại chỉ mặc cái quần cụt, các biện pháp phòng nắng gì hắn cũng không làm, động tác trên tay vẫn thật nhanh, chỉ thấy cái sọt bắt đầu càng lúc càng đầy, dâu tây đỏ tươi trong nháy mắt đã muốn đầy sọt.
Gấu của cô, làm việc rất nhanh!
Đôi mắt long lanh ánh nước dần dần dịu dàng mê ly, vừa đúng lúc này, bạn gấu nào đó nâng đầu lên lau mồ hôi, liếc mắt liền nhìn thấy cô ở bên này đối diện nhìn mình cởi trần như hoa si, gương mặt thô to trong nháy mắt dâng lên một nụ cười thật lớn, đôi môi cơ hồ cũng toét đến lỗ tai rồi, hai hàm răng trắng dưới ánh mặt trời thậm chí còn lóe lên ánh sáng chói mắt hơn.
Hắn không đẹp trai, dáng dấp khó coi, thậm chí lãnh khốc dọa người, nhưng mà trong giờ khắc này, Tang Vãn Cách lại cảm thấy trên thế giới này sẽ không bao giờ có một người đàn ông thứ hai nào có thể chói mắt đến như vậy, làm cô động lòng đến như vậy.
Cũng không biết kích động từ đâu đến, cô lại đứng lên đi nhanh về hướng HùngThần Giai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét cười, Hùng Thần Giai cũng cười lớn để sọt xuống, sau đó hướng cô rộng mở hai cánh tay, hắn đứng bất động tại chỗ, cô nắm váy dài chạy đến, hai người ở dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không quản nóng hay không, cũng không nhìn xem trên người lẫn nhau có dính mồ hôi hay không, cứ như vậy mà ôm nhau thật chặt.
Ôm xong, Hùng Thần Giai liền như đài phát thanh lớn tiếng chỉ trích Tang Vãn Cách: "Sao em lại chạy tới đây? Nóng như vậy, mau trở lại dưới tàng cây ngồi đi." Tròng mắt đen quét tới dâu tây trong sọt một cái, "Hay để anh rửa dâu tây cho em ăn trước? Nước sông rất sạch." Dứt lời ở trên làn môi cô nhẹ nhàng hôn một hớp.
Tang Vãn Cách lắc đầu một cái: "Em với anh cùng nhau hái."
"..." Bạn gấu nào đó bày ra biểu tình như gặp quỷ,
"Anh đồng ý cho em theo anh cùng nhau hái dâu mới có quỷ a!" Bàn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, da thịt mềm mại vẫn trước sau như một, chỉ là do bị phơi nắng mà có chút nóng phỏng tay rồi, nhìn kỹ chút còn có thể thấy rõ mạch máu, chỉ mới đi có mấy bước đường, nguyên gương mặt liền bị phơi đỏ bừng, cái này nếu mà làm việc tay chân, còn có thể sống lấu được sao?!
Má phấn phồng lên, Tang Vãn Cách rũ đầu nhỏ xuống.
"..." Hùng Thần Giai nhịn rồi lại nhịn, nếu cô cứ tranh cãi đòi làm, hắn còn có thể nhẫn tâm sắc đá, nhưng bây giờ cô cứ cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn mà không lên tiếng cự cãi gì, muốn hắn nói như thế nào đây?! Nhất là khi hắn nâng lên cái cằm nhỏ, thấy trong mắt Tang Vãn Cách đã có chút nước mắt, càng thêm không tự chủ được thở dài, "Được rồi, nhưng chỉ được hái năm phút thôi."
Cô lập tức cười, nhón chân lên hướng về phía hai má Hùng Thần Giai hôn một cái, lớn tiếng lên tiếng: "Được."
"Hùng, Hùng Thần Giai?!"
Mày rậm nhướng lên, Hùng Thần Giai nắm lấy quả đấm của mình mà bóp
"Kẽo kẹt kẽo kẹt",
Đôi môi mỏng còn toét ra một nụ cười vô cùng ác liệt: "Là tao đây, nhiều năm không gặp, có nhớ tao hay không?"
Tang Vãn Cách bị lời này làm cho giật mình, môi hồng mấp máy, không lên tiếng, chỉ nhìn hắn một cái, kết quả khuôn mặt nhỏ nhắn liền bị hắn giữ lấy.
Chỉ thấy người đàn ông kia há miệng run rẩy lại lui về phía sau mấy bước, sau đó giống như là gà bị lấy tiết liều mạng chạy đi, tốc độ kia thật rất nhanh nha! Hoàn toàn không nhìn ra trên người hắn có nhiều mỡ như vậy.
Tang Vãn Cách càng thêm tò mò, liền đưa tay đi túm áo Hùng Thần Giai, mắt to còn hướng về phía người đàn ông đang chạy trốn kia nhìn thêm chút nữa:
"Anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau hả? Sao mà vừa nghe anh nói anh là Hùng Thần Giai thì anh ta liền chạy đi?"
Mạn gấu nào đó liền dương dương hả hê xốc cái sọt lên, vươn bàn tay to vòng chắc bả vai của cô, chanh hỏi chảnh nói: "Cái này mà nói ra thì rất dài dòng, thằng kia là con của trưởng làng, từ nhỏ thích nhất khi dễ bạn học nữ, người quân tử giống như anh sao có thể nhìn hắn tác quái chứ? Hắn gần như là bị anh đánh từ nhỏ đến lớn. Thôi đi, hiện tại hắn có bản lãnh rồi, lại còn dám tán tỉnh người phụ nữ của anh nữa? Mẹ kiếp đây không phải là muốn chết sao?!"
"G ——Gấu ——" Tang Vãn Cách kéo dài âm cuối, bạn gấu nào đó vội vàng dâng lên nụ cười nịnh nọt: "Hắc hắc, hắc hắc, tình thế cấp bách, nhịn không được ~ anh bảo đảm lần sau không bao giờ nói tục nữa!" Giơ lên ba ngón tay lập lời thề.
"Anh thôi đi, em mới không tin đâu." Tang Vãn Cách bĩu môi bày tỏ không tin tưởng, mắt lại trượt hướng đầu heo kia chạy trốn, thấy trong kia chỉ còn lại đầy đất bụi đất, loáng thoáng giống như có con rồng đang cuốn bụ đất mù mịt.
"Sau đó thì sao? Hắn cứ mặc cho anh đánh mà không đi tìm thầy hoặc là người lớn mách sao?"
Người ta dầu gì cũng là con trưởng làng nha.
"Làm sao dám!" Hùng Thần Giai bĩu môi nói,
" Hắn dám mách lẻo một lần anh liền đánh hắn một lần, vì vậy cỡ nào cũng bị đánh nên hắn cũng không dám mách lẻo nữa, bây giờ nghĩ lại cũng có chút hiệu quả, đầu heo kia cũng biết anh nhìn không thuận mắt nhất là chuyện hắn đi khắp nơi khi dễ người ta như vậy. Anh nói lúc ở trạm xe là đã cảm thấy dáng dấp người này đặc biệt nhìn quen mắt rồi, thì ra là một thằng thiếu đánh đòn, không nhìn quen mắt mới là lạ!"
Nhún nhún vai, Tang Vãn Cách nhíu mày: "Nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như không phải sống ở trong thôn xóm."
"Đúng vậy." Hùng Thần Giai lười biếng đáp một tiếng, "Theo ba anh nói hắn là người duy nhất trong thôn đi học đại học, có bao nhiêu người học giỏi hơn hắn trong thôn, em nói không kỳ quái sao, làm sao hắn có thể thi lên đại học chứ? Ba còn nói hắn đang làm quản lý trong một công ty gì đó, hắn cũng coi như là người có tiền đồ nhất cả thôn rồi."
Tang Vãn Cách gật đầu một cái bày tỏ hiểu biết: "À thì ra, trong lòng anh lúc trước cũng cảm thấy lên đại học mới xem như có tiền đồ nha." Nói xong liếc bạn gấu nào đó một cái, "Cùng người chỉ tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp là không thể so sánh với nhau nha."
Sắc mặt Hùng Thần Giai suy sụp, ngay sau đó lại nói: "Nhưng con heo nước mũi kia xem ra vẫn còn là một bộ dáng muốn ăn đòn lại hay sợ chuyện háo sắc, anh so với hắn có khí khái nam nhi hơn nhiều!"
"Bởi vì bề ngoài cả hai có khác biệt một trời một vực."
Tang Vãn Cách không chút lưu tình đâm xuyên giấc mộng xuân của hắn, "Một người vừa lùn vừa mập, một người vừa cao vừa tráng kiện, hắn từ nhỏ bị anh làm cho sợ, làm sao có thể không phản xạ có điều kiện mà muốn chạy trốn chứ?" Huống chi bạn gấu nào đó vừa sinh ra khuôn mặt đã như đại ca xã hội đen, chẳng lẽ chính hắn cũng không có ý thức được sao? Nồng đậm gập lại, Hùng Thần Giai bất mãn tả oán nói: "Vậy thì anh cũng tốt hơn hắn."
Đôi mắt long lanh nhẹ nhàng nháy mắt, "Anh đúng là tốt hơn anh ta."
Lần này ngược lại đổi Hùng Thần Giai sửng sốt, hắn nháy mắt mấy cái, lại nhìn Tang Vãn Cách một chút, quả thật có chút không tin lỗ tai của mình, công chúa nhà hắn cũng khen hắn!
Ngược lại Tang Vãn Cách khen xong cả người đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến kỳ cục, kéo cánh tay của hắn liền hướng đi về trước, vừa đi lại còn thúc giục: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút..., em rất muốn ăn dâu tây!"
Bạn gấu nào đó dĩ nhiên là có chết cũng muốn đi theo Tang Vãn Cách, tốc độ của hai người trong nháy mắt liền tăng nhanh rất nhiều, nhiều lắm là năm phút đã đến vườn.
Từ nhỏ lớn lên ở thành thị cô chưa bao giờ xuống vườn nào nên công chúa rất ngỡ ngàng, Hùng Thần Giai đem cô cưỡng chế nhấn ngồi xuống dưới cây đại thụ, sau đó cởi áo ngoài, lộ ra bộ ngực cùng cái cổ màu đồng bền chắc có lực, giơ sọt lên liền đi vào trong kia.
Tang Vãn Cách ngồi dưới tàng cây Tiểu Mã, chống cằm nhìn chăm chú về phía Hùng Thần Giai, nhìn thấy mồ hôi hột từ sống lưng cường tráng của hắn chảy xuống, rơi vào trong quần cụt, bộ lông nồng đậm trước ngực cũng ướt nhẹp, mặt trời chói chang như thế, thế nhưng hắn lại chỉ mặc cái quần cụt, các biện pháp phòng nắng gì hắn cũng không làm, động tác trên tay vẫn thật nhanh, chỉ thấy cái sọt bắt đầu càng lúc càng đầy, dâu tây đỏ tươi trong nháy mắt đã muốn đầy sọt.
Gấu của cô, làm việc rất nhanh!
Đôi mắt long lanh ánh nước dần dần dịu dàng mê ly, vừa đúng lúc này, bạn gấu nào đó nâng đầu lên lau mồ hôi, liếc mắt liền nhìn thấy cô ở bên này đối diện nhìn mình cởi trần như hoa si, gương mặt thô to trong nháy mắt dâng lên một nụ cười thật lớn, đôi môi cơ hồ cũng toét đến lỗ tai rồi, hai hàm răng trắng dưới ánh mặt trời thậm chí còn lóe lên ánh sáng chói mắt hơn.
Hắn không đẹp trai, dáng dấp khó coi, thậm chí lãnh khốc dọa người, nhưng mà trong giờ khắc này, Tang Vãn Cách lại cảm thấy trên thế giới này sẽ không bao giờ có một người đàn ông thứ hai nào có thể chói mắt đến như vậy, làm cô động lòng đến như vậy.
Cũng không biết kích động từ đâu đến, cô lại đứng lên đi nhanh về hướng HùngThần Giai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét cười, Hùng Thần Giai cũng cười lớn để sọt xuống, sau đó hướng cô rộng mở hai cánh tay, hắn đứng bất động tại chỗ, cô nắm váy dài chạy đến, hai người ở dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không quản nóng hay không, cũng không nhìn xem trên người lẫn nhau có dính mồ hôi hay không, cứ như vậy mà ôm nhau thật chặt.
Ôm xong, Hùng Thần Giai liền như đài phát thanh lớn tiếng chỉ trích Tang Vãn Cách: "Sao em lại chạy tới đây? Nóng như vậy, mau trở lại dưới tàng cây ngồi đi." Tròng mắt đen quét tới dâu tây trong sọt một cái, "Hay để anh rửa dâu tây cho em ăn trước? Nước sông rất sạch." Dứt lời ở trên làn môi cô nhẹ nhàng hôn một hớp.
Tang Vãn Cách lắc đầu một cái: "Em với anh cùng nhau hái."
"..." Bạn gấu nào đó bày ra biểu tình như gặp quỷ,
"Anh đồng ý cho em theo anh cùng nhau hái dâu mới có quỷ a!" Bàn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, da thịt mềm mại vẫn trước sau như một, chỉ là do bị phơi nắng mà có chút nóng phỏng tay rồi, nhìn kỹ chút còn có thể thấy rõ mạch máu, chỉ mới đi có mấy bước đường, nguyên gương mặt liền bị phơi đỏ bừng, cái này nếu mà làm việc tay chân, còn có thể sống lấu được sao?!
Má phấn phồng lên, Tang Vãn Cách rũ đầu nhỏ xuống.
"..." Hùng Thần Giai nhịn rồi lại nhịn, nếu cô cứ tranh cãi đòi làm, hắn còn có thể nhẫn tâm sắc đá, nhưng bây giờ cô cứ cúi thấp khuôn mặt nhỏ nhắn mà không lên tiếng cự cãi gì, muốn hắn nói như thế nào đây?! Nhất là khi hắn nâng lên cái cằm nhỏ, thấy trong mắt Tang Vãn Cách đã có chút nước mắt, càng thêm không tự chủ được thở dài, "Được rồi, nhưng chỉ được hái năm phút thôi."
Cô lập tức cười, nhón chân lên hướng về phía hai má Hùng Thần Giai hôn một cái, lớn tiếng lên tiếng: "Được."
Danh sách chương