Dâu tây ướp lạnh quả thật đáng được xưng tụng là mỹ vị nhân gian, Tang Vãn Cách híp đôi mắt to vô cùng say mê, quả thật hận không thể đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cũng đều chôn vào trong cái giỏ dâu kia.

Hùng Thần Giai buồn cười nhìn bộ dáng tham ăn của cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi từ nhà chính chuyển ra ngồi trên một cái băng ghế nhỏ đặt ở dưới cây bạch quả, lại đưa tay kéo cô vào lòng rồi thả lại cái giỏ nhỏ bện bằng trúc cô đang ôm đặt lại trên bàn, tròng mắt đen xẹt qua một tia bất đắc dĩ:

"Công chúa, ăn ít một chút, ăn nhiều sẽ đau bụng. Những trái này là ướp lạnh ở trong giếng, không thể so với mấy trái mới vừa hái, em có muốn bị đau bụng không?"

Nói xong, cầm đĩa nhỏ đến, gắp mấy trái dâu tươi ướt át đưa cô, sau đó liền đem cái đó giỏ trúc nhỏ đưa đến bên những giỏ trúc nhỏ khác trên bàn, vợ chồng Hùng thị cười híp mắt nhìn bọn họ náo, đôi mắt hiền từ ngập yêu thương cũng tràn đầy nụ cười.

Cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong lên, Tang Vãn Cách giương mắt nhìn cái giỏ đầy trái dâu lớn đỏ tươi bị bạn gấu nào đó bưng đi, mắt to chơm chớp, quả thật giống như chớp thêm vài cái sẽ tuôn ra nước mắt vậy. Sau đó tầm mắt từ từ chuyển tới cái dĩa nhỏ của mình, nhìn bên trong le que chỉ có mấy trái mà ở trong giỏ đằng kia lại có thật nhiều, thật nhiều, cô lại càng muốn khóc."Nhưng, nhưng bụng của em không đau mà!"

"Ăn nhiều sẽ đau." Hùng Thần Giai khều khều chóp mũi của cô rồi cầm cây tăm cắm lên viên dâu tây xinh đẹp đưa đến môi của cô, ý bảo cô há miệng nuốt xuống.

Môi hồng mấp máy, cuối cùng cũng không chống đỡ được hấp dẫn mê người này, há mồm ngậm một hớp. Vừa nhai còn vừa dùng ánh mắt vô cùng oán niệm nhìn hắn.

Cô là công chúa sống ở trong nhung lụa mà lớn lên, có món gì ngon mà cô chưa từng ăn chứ? Nhưng mà đến bây giờ vì mấy trái dâu tây điên cuồng, tâm tâm niệm niệm đều là ăn nhiều thêm mấy trái, nhưng cô cũng không biết là thật bởi vì cái đẹp và vị của nó, hay là bởi vì dâu tây này là tâm huyết một năm của hai vợ chồng Hùng thị nữa? Hùng Thần Giai buồn cười nhìn bộ dáng xinh đẹp bất mãn của cô, bàn tay nhẹ nhéo một cái lên gương mặt của cô, ngại vì có ba mẹ ở đây nên hắn mới không hôn cô.

Tang Vãn Cách làm sao mà không nhìn ra đáy mắt hắn lại nổi lên sắc dục chứ? Cái miệng nhỏ vốn là vẫn còn đang nuốt dâu tây đột nhiên giống như là bị nghẹn vậy, đôi mắt long lanh lóe lóe, cô đột nhiên đứng lên nói:

"Chúng ta chụp tấm hình có được không, em đi lấy máy chụp hình."

Từ khi nhìn thấy tấm hình giấu sau cuốn photo album kia, cô liền mong muốn có một ngày nào đó sẽ chụp lại cho hắn và ba mẹ thêm một tấm khác mới hơn, lần này không có thương tâm không có thất vọng cũng không khác gì ngày xưa, mà chỉ có nồng đậm hạnh phúc cùng thân tình.

Thấy cô như có lửa nóng đốt mông chạy nhanh vào nhà chính, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ, chỉ kịp dặn dò cô một câu: "Cẩn thận một chút không có gì phải vội."

Giai nhân khoát tay áo bày tỏ nghe được, nhưng đầu cũng không quay lại.

Tang Vãn Cách rất nhanh đã lấy được máy chụp hình đi ra, cô chỉnh tốt tiêu cự, dọn xong cái giá đở,rồi chạy nhanh về bên cạnh Hùng Thần Giai, chẳng biết từ lúc nào ba Hùng đã đưa tay quàng lên bả vai vợ mình, mà Hùng Thần Giai cũng vòng một tay quanh người ba một tay còn lại ôm lấy Tang Vãn Cách, một nhà bốn người thật hài hòa mỹ mãn.

Giống như là một việc thần thánh và nhiệm vụ thành kính được hoàn thành, Tang Vãn Cách nhẹ lòng thu hồi máy chụp hình, tay nhỏ bé loay hoay ống kính, đem hình vừa chụp đưa cho vợ chồng Hùng thị nhìn, hai vị lão nhân gia đều lộ ra thần sắc mừng rỡ, cầm hình không ngừng vuốt ve.

Đôi môi hồng nhộn nhạo mở ra một nụ cười tuyệt mỹ, Tang Vãn Cách đưa tay chọt chọt bụng Hùng Thần Giai, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi trở về, chúng ta rửa một tấm đặt ở đầu giường nhé?"

Trong tròng mắt đen thoáng qua cực hạn dịu dàng, cúi đầu len lén hôn cô, sau đó gật đầu một cái.

Bốn người cứ như vậy cực kỳ hài hòa ngồi ở dưới cây bạch quả, ăn dâu tây trò chuyện, thỉnh thoảng chụp thêm vài tấm hình, tất cả tốt đẹp đến mức quả thật không thể tưởng tượng nổi, giữa trưa mùa hè thỉnh thoảng lại có một làn gió thổi qua, trời xanh mây trắng, chim bay buớm lượn, cách đó không xa trong đất có những đóa hoa dại nở rộ vô cùng rực rỡ, giống như trở lại thuở còn thơ ấu, không có phiền não không có ưu sầu, chỉ có thoả mãn với hạnh phúc. Người một nhà tựa hồ sẽ không bao giờ tách nhau ra, sẽ không bao giờ như anh chị em cùng cha khác mẹ nhìn nhau, sống chết xa nhau.

Vậy mà ngày vui vẻ luôn luôn vô cùng ngắn ngủi, thời gian vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt mau, nửa tháng đảo mắt đã qua, lúc trở về Hùng Thần Giai chọn tự lái xe, cũng hạn chế việc phải chen xe lửa phiền phức cùng khó chịu.

Vợ chồng Hùng thị sợ bọn họ ở thành phố S thị sẽ bị thiếu những rau dưa sạch, không để ý phản đối ở trong xe lại lấp thêm rất nhiều trái cây rau dưa hơn một chút, bà muốn Hùng Thần Giai mang về nấu cho Tang Vãn Cách ăn.

Mắt mẹ Hùng thậm chí đã đỏ lên, kéo cánh tay Tang Vãn Cách mãi không chịu buông ra, thỉnh thoảng lại hỏi hai đứa lúc nào thì trở về nữa, ba Hùng nghe vậy bình thường luôn luôn làm bộ dạng như người sắt đá cũng giả bộ ho khan, để che giấu sương mù tràn ngập mắt. Con trai chỉ mới về nhà có mười lăm ngày ngắn ngủn, bọn họ sao có thể chịu chứ?!

Tang Vãn Cách cầm tay mẹ Hùng mềm giọng an ủi, vừa định nói sẽ lưu lại thêm vài ngày cũng được, cùng lắm thì từ chức không làm, nhưng mẹ Hùng lại trước một bước thúc giục bọn họ đi nhanh lên, trong mắt rõ ràng đầy vẻ không nỡ, nhưng bởi vì sợ làm trễ nãi chuyện của bọn họ nên không dám giữ lại, Tang Vãn Cách cảm thấy mắt của mình rất cay, cảm giác muốn khóc đặc biệt mãnh liệt.

Cho đến sau khi lên xe, Tang Vãn Cách cũng không thể quay đầu trở lại mà đóng cửa sổ.

Xe càng lúc càng xa, nhưng cô vẫn còn có thể nhìn thấy bóng dáng hai vợ chồng Hùng thị tựa sát nhau đứng ở cửa thôn hướng về phía bọn họ phất tay, thật ra thì cô thật sự không biết nên để lại cái gì cho hai người, không thể làm gì khác hơn là đành len lén để ở phía dưới gối đầu của ba Gấu một phong thơ cùng sổ tiết kiệm —— vì ngân hàng trong trấn nhỏ không cho đổi chi phiếu, cô chỉ mong hai vị lão nhân gia có thể sống khá hơn một chút, ít nhất đợi đến lần sau khi cô và Gấu trở lại, có thể phát hiện phòng ốc đã được sửa chữa lại rồi, bộ dạng ba mẹ chồng cũng không già cỗi như vậy nữa.

Ngón tay mảnh khảnh ngón tay chậm rãi vuốt ve tấm hình trong tay, Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười, nhìn về phía Hùng Thần Giai đang chăm chú lái xe, sắc mặt của hắn cương nghị, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đáy mắt lại tràn đầy không đành, mơ hồ nhìn sang ngay cả có thể nhìn thấy cả nước mắt. Tang Vãn Cách từ từ vươn tay, nắm lấy bàn tay đang siết chặt tay lái cái.

Hùng Thần Giai đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó từ từ xoay mặt, sau đó cong khóe môi, cười.

Tang Vãn Cách cũng cười theo: "Chúng ta sau này sẽ còn trở lại, hoặc là, đem ba mẹ đến thành phố S sống cùng chúng ta cũng được."

Tròng mắt đen dần tràn đầy dịu dàng

"Ừm, đúng nhỉ." Bàn tay nâng cái cằm nhỏ trước mặt lên, đôi môi mỏng nhẹ nhằng in lên, mà Tang Vãn Cách cũng không hề phản kháng —— Cho dù bọn hắn bây giờ đang ở trên đường cao tốc, cô vẫn đáp lại hắn.

Thời điểm trở lại Cao ốc, không để ý Tang Vãn Cách phản đối, Hùng Thần Giai kiên trì bắt cô chờ hắn trước cửa Cao ốc, hắn đi đậu xe trước, nhưng hắn không đồng ý để cô một mình xách cả đống đồ. Không cãi được bạn gấu cứng đầu nào đó, Tang Vãn Cách không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cầm lên cái túi xách của mình rồi đi vào lầu một Cao ốc.

Vừa mới bước vào liền có một bảo vệ nở nụ cười tiến lên đón, cô gật gật cái đầu nhỏ, bảo vệ đi tới trước mặt cô đứng lại, xoa xoa tay cười: "Tang tiểu thư cuối cùng cũng trở lại, bạn trai cô đã ở đây chờ cô rất lâu rồi! Anh ta gần như mỗi ngày đều đến đây, tôi nói cô không có ở đây, mà anh ấy vẫn không tin, bây giờ thì tốt rồi,cô nhanh đi gặp anh ta đi, tôi ——" hắn hoàn toàn bỏ quên lời tuyên thệ chủ quyền lúc trước của Hùng Thần Giai.

Mọi người đều là như vậy, đối với chuyện mình không muốn tiếp nhận, sẽ lựa chọn lờ nó đi. Không có ai tin tưởng cô gái Tang Vãn Cách mỹ lệ dịu dàng này, sẽ chọn một người đàn ông dáng dấp như gấu lại thô lỗ làm bạn đời cả, người ở bên ngoài nhìn vào, bất cứ ai cũng thích hợp với Tang Vãn Cách hơn Hùng Thần Giai.

Nhưng sau đó bảo vệ nói cái gì, Tang Vãn Cách hoàn toàn không có chú ý, cô run rẩy cánh môi, hai cánh tay nhỏ bé đem cái túi trong tay nắm thật chặt, mắt hạnh trợn tròn nhìn chằm chằm người đàn ông ưu nhã tuấn mỹ phía trước đang đến gần.

Cho đến khi hắn đi tới trước mặt mình, bàn tay ấm áp đặt lên cái trán của mình, thanh âm ấm áp mềm mại: "Tiểu Cách, đi chơi mà sao không nói với anh một tiếng?"

Tang Vãn Cách đã hoàn toàn không nghe được anh ta đang nói cái gì, đáy lòng cô chỉ có một ý tưởng, không thể để cho Trình Cảnh Khu nhìn thấy Hùng Thần Giai, tuyệt đối không thể!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện