Tại sao lại vậy chứ? Đúng vậy, tại sao lại trở nên như vậy chứ? Tang Vãn Cách nằm ở trên đầu gối ba, trên lông mi thật dài còn vươn lại vài giọt nước mắt. "Bởi vì Trình Cảnh Khu không phải người thích hợp nhất đối với con. Có lẽ hắn mạnh mẽ nhất, có lẽ hắn có thể giúp con mọi thứ, có lẽ chỉ có hắn mới có thể cho con một cuộc sống tốt đẹp nhất. Nhưng mà, hắn không phải là người con muốn. Từ năm con mười tám tuổi trở đi cũng đã là như vậy rồi." Cô lầm bầm nói, giọng nói vừa mềm mại lại ngọt ngào. Giống như là khi còn bé, mỗi ngày khi cô tan học về nhà chuyện thứ nhất chính là theo chân ba mẹ kể huyên thuyên những câu chuyện mà mình đã trải qua trong một ngày.

"Người con thích chính là người đàn ông vừa xấu tính vừa thô lỗ kia. Dáng dấp người ấy cũng rất khó nhìn, lúc đi ở trên đường cái cũng có thể dọa cho con nít khóc. Hắn cũng không có nhiều tiền, thậm chí chỉ mới học đến trung học cơ sở thôi. Hắn cũng không có một công việc tốt, hắn đã từng làm công nhân vệ sinh, đã từng làm công nhân dọn nhà, còn từng làm tài xế nữa... Nhưng hắn thật sự rất rất tốt, thật vô cùng tốt..."

Ba Tang dịu dàng vuốt đầu cô, khó được lúc ông không trở nên nóng nảy như bình thường: " Cách Cách con thích hắn ở điểm nào vậy? Nếu hắn không có vẻ bề ngoài tuấn tú như Cảnh Khu, cũng không có nhiều tiền như Cảnh Khu, thậm chí ngay cả tư chất hay năng lực cũng không bằng Cảnh Khu, Cách Cách con sao lại có thể thích một người như vậy chứ?"

Tang Vãn Cách bị ba hỏi đến phải ngẩn ngơ, cô tại sao phải thích Gấu, và lại đi cự tuyệt một người luôn yêu cô tha thiết như Trình Cảnh Khu? Rõ ràng dù xét về mặt nào thì Gấu cũng đều kém hơn so với Trình Cảnh Khu. Nhưng, vì cái gì mà trong lòng mình, cô lại cảm thấy Gấu so với Trình Cảnh Khu tốt hơn một ngàn một vạn lần đây?

"Tại sao..." Cô lầm bầm lập lại vấn đề của ba đưa ra. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn một sự mê mang, "Có lẽ, có lẽ là do trong mắt của anh ấy chỉ có một người là con. Anh ấy có thể vì con cái gì cũng không màng. Anh ấy chỉ cần có con, cũng có lúc vì con anh ấy giống như có chút... điên cuồng. Còn nữa —— anh ấy nguyện vì con mà thay đổi bản thân. Anh ấy và Trình Cảnh Khu không giống nhau. Ba, con không còn là một đứa bé nữa, rất nhiều chuyện cho dù mọi người không nói cho con biết, con cũng tự nhìn ra được. Trình Cảnh Khu không đơn thuần, hắn đã không phải là người con thích năm 18 tuổi trước kia nữa rồi. Không, có lẽ từ trước đến giờ hắn cũng không phải là người con thích thật sự. Người con thích chỉ đơn thuần là cái dáng vẻ hắn tạo ra cho mọi người cũng như con thấy thôi. Ở trước mặt con, ở trước mặt mọi người, thậm chí khi hắn đối diện với chính mình, hắn cũng đeo mặt nạ. Nhưng Gấu không giống hắn, mặc dù tính khí của anh ấy không được tốt, đầu óc lại không thông minh, nhưng anh ấy lại rất thiện lương và dịu dàng." Nói xong, cô còn lộ ra một nụ cười như đang trong mộng ảo, "Cũng giống như ba vậy."

"... Gấu?" Ba Tang trầm ngâm một chút với cái tên này, "Hắn cùng ta rất giống nhau sao?"

"Ừ, rất giống nhau, nhất là tính khí cùng tính tình. Nhưng mà anh ấy so với ba tốt hơn nhiều, ít nhất anh ấy sẽ không tùy tiện nạt nộ người ta. Hơn nữa anh ấy còn nấu được nhiều món ngon, lại yêu thích làm việc nhà và thích bám người, giống như một đứa con nít vậy." Tang Vãn Cách ngẩng đầu nhìn ba, toét ra một nụ cười tươi.

Ba Tang bị con gái nói như vậy, gương mặt hằn dấu của năm tháng liền đỏ lên —— được rồi, ai bảo hắn đối với chuyện nấu nướng hoàn toàn không biết chứ? "Ba con anh minh thần võ, dĩ nhiên không giống như một đứa bé rồi."

Tang Vãn Cách nằm ở trên đầu gối ba đáp theo: "Đó là đương nhiên."

Một phen cười đùa đi qua, ba Tang đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Cách Cách là thật lòng không thích thằng nhóc nhà lão Trình nữa rồi hả?"

Tang Vãn Cách kiên định gật đầu.

Ba Tang lại hỏi: "Vậy con có thể xác định người đàn ông con thích kia có thể cho con một cuộc sống yên ổn và toàn bộ quan tâm yêu thương sao? Hiện tại hắn không có năng lực cũng không sao, nhưng con phải biết chắc chắn là hắn phải có bản lĩnh để cho các con có một tương lai không lo nghĩ. Tình yêu mặc dù rất quan trọng, nhưng một người đàn ông không có lòng cầu tiến cùng nghị lực, ta và mẹ con chắc chắn sẽ không đồng ý giao con cho hắn. Hiện tại ba còn có thể trợ giúp cho các con, nhưng đợi đến khi ba mẹ trăm tuổi thì sao? Các con phải làm sao?" Ông khẽ thở dài, "Ta cũng biết rõ những người trẻ tuổi bây giờ không còn thịnh hành việc ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy như thời của chúng ta nữa. Nhưng nếu thật sự để ba chọn, ba vẫn ưa thích đứa bé Cảnh Khu kia hơn. Hắn mặc dù lòng dạ sâu xa một chút, nhưng nó đối với con là toàn tâm toàn ý lại thâm tình. Cho dù có lúc nó dùng thủ đoạn hơi quá khích, thế nhưng cũng là vì nó là một thương nhân. Cách Cách, con nên thông cảm cho nó nhiều hơn mới đúng. Dĩ nhiên, nếu như Cách Cách kiên trì không muốn gả cho nó, ba dĩ nhiên cũng sẽ không nói gì."

Bàn tay nhỏ bé siết thành nắm đấm trong vô thức, Tang Vãn Cách có chút lo lắng không yên: "Nhưng mà..." Lời nói còn chưa dứt lời, cô đã cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái, thậm chí có chút cảm giác muốn ói.

Ba Tang lại sờ sờ mái tóc mềm mại của cô: "Tối hôm nay Cảnh Khu sẽ tới. Hai người các con đi ra ngoài ăn bữa cơm đi, rồi nói chuyên một chút cho thật tốt. Sau khi trở lại con hãy nói cho ba quyết định của con, có được không?"

Nhìn mái tóc ba đã điểm vài sợi bạc, lời Tang Vãn Cách sắp nói ra khỏi miệng cũng đành nuốt trở vào. Gấu... Gấu sẽ tha thứ cho cô chứ? Cô sẽ cùng Trình Cảnh Khu nói chuyện thêm một lần cuối cùng nữa thôi. Nếu như vẫn không thể thuyết phục hắn từ bỏ thì về sau ——bất kể hậu quả là gì, cô cũng sẽ liều mạng!

Thấy con gái khéo léo gật đầu, ba Tang cao hứng đem kéo cô từ trên đầu gối mình lên, vỗ vỗ bả vai của cô rồi nói: "Tốt lắm, mau mang khay đựng trái cây bưng xuống đi, nói với mẹ con tối nay ba muốn ăn món cay Tứ Xuyên!"

"Món cay Tứ Xuyên?!" Tang Vãn Cách chưa điều chỉnh xong tâm tình liền bị cái yêu cầu này của ba làm cho trợn to hai mắt, "Ba —— Bác Lục nói ba tốt nhất không nên ăn những món kích thích như vậy nữa! Chẳng lẽ ba không nghe thấy sao?!"

"Ông ta chỉ nói là tốt nhất không nên ăn, chứ không nói là không được ăn!" Ba Tang lại giở ra tính khí nóng nảy, "Từ trước thì ta đã thấy cái tên bác sĩ Lục quái quỷ kia không vừa mắt. Năm đó ở trong bộ đội cái tên khốn kiếp kia đã cùng ta đối nghịch mọi chuyện. Ỷ vào mình là quân y, thấy ta bị thương nhẹ liền làm cho lão tử bị giày vò muốn chết. Hiện tại hắn lại muốn gạt con với mẹ con, con không phải tin ông ta đâu! Tin lời của lão tiểu tử kia nói thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi!"

Im lặng. Tang Vãn Cách thở dài: "Ba, ba vẫn còn ghi hận bác Lục từng là người yêu của mẹ sao?" Hơn nữa từ đó đến nay bác Lục cũng chưa cưới vợ. Nhưng cô mà đi tin ba thật sự ghét bác Lục mới có quỷ nha. Khi còn bé mỗi khi cô có chút muốn ngã bệnh, chuyện đầu tiên ông làm không phải là gọi điện thoại cho bác Lục người ta sao chứ? Thật là một ông lão nghĩ một đằng nói một nẻo mà.

"Nói hưu nói vượn!" ba Tang lập tức giống như xù lông từ trên ghế nhảy dựng lên tức miệng mắng to, "Lão tử ta mà đi ghen tỵ với cái tên quỷ chết toi ấy à? Hắn cứ nằm xuân thu đại mộng đi! Không ăn không ăn không ăn nữa. Con nhanh đi rửa mặt chuẩn bị một chút, Cảnh Khu sẽ lập tức đến ngay đó, nhanh đi nhanh đi!" Bị đâm trúng điểm yếu ba Tang liền lập tức bỏ qua ý muốn ăn món cay Tứ Xuyên của mình.

Tang Vãn Cách mím môi, ôm ông một cái, rồi ngay sau đó xoay người rời đi.

***

Trong mắt người ngoài, Trình Cảnh Khu thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ tới cực điểm.

Hắn đẹp trai nhiều tiền, tính tình ôn hòa, năng lực tuyệt nhất, mà hắn còn là một thiếu gia miệng thìa vàng ra đời nữa. Thế lực Trình gia lớn đến gần như có thể một tay che trời. Người đàn ông như vậy, sao con gái có thể không chạy theo như vịt chứ?

Cho nên, cô gái cự tuyệt một người đàn ông như vậy, sẽ có bộ dáng gì đây?

Giữ theo thói quen của Trình Cảnh Khu, hắn từ trước đến giờ luôn thích những nơi yên tĩnh cách biệt, cho nên không cần biết là đi uống trà chiều hay là ăn cơm, hắn cũng sẽ chọn cách bao hết quán trà hoặc là phòng ăn, chưa từng có ngoại lệ, lần này cũng là như vậy.

Tang Vãn Cách vô cùng khẩn trương. Nếu như muốn đồng thời có ba mẹ cùng Gấu, như vậy bây giờ là cơ hội duy nhất của cô —— cô phải thuyết phục được Trình Cảnh Khu, cho dù khả năng đó là rất nhỏ. Nhưng vô luận như thế nào cô cũng muốn thử một lần, ngay cả khi coi như cuối cùng vẫn thất bại, nhưng cô cũng có thể nói mình đã từng cố gắng qua.

"Sao vậy tiểu Cách?" Trình Cảnh Khu múc một một muỗng bơ bỏ vào tách cà phê của cô. Còn trước mặt hắn chỉ là một ly nước lọc, vì hắn không thích mùi vị của cà phê. Thế nhưng Tang Vãn Cách cũng không cự tuyệt. Cô chỉ cảm thấy dù bỏ thêm thật thật nhiều bơ cũng không ảnh hưởng gì đến cô vì nó chỉ làm mất vị đắng của cà phê chứ nó không thể làm mất đi nỗi khổ bây giờ cô đang nếm trải."Uống không ngon sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện