Tang Vãn Cách không nhớ rõ mình đã ngủ đi lúc nào, cô chỉ biết cô mệt chết đi được, nhưng thần kinh trong đại não vẫn buộc thật chặt, từng sợi dây thần kinh trong đầu cứ căng lên làm thế nào cũng bỏ xuống không được.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, Hùng Thần Giai vẫn còn chưa tỉnh lại.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ngoài trời sáng quá, còn chưa tới sáu giờ mà mặt trời đã phách lối làm sáng rực cả bầu trời rồi, nhưng ánh mặt trời ấy lại không nóng dữ dội như nắng lúc ban trưa, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ đánh vào chăn mỏng nhưng không nóng mà lại có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Đôi mắt hạnh yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng lại dường như có chút sương mù, Tang Vãn Cách ngơ ngác hướng về phía Hùng Thần Giai đang ngủ say. Người đàn ông này, lúc ngủ có vẻ bớt đi khí chất tục tằng ngày thường, ngược lại càng tăng thêm hơi thở nhàn nhạt lịch sự ── trời mới biết nếu như bạn gấu nhà ta mà nghe được suy nghĩ này của cô có thể làm càng mà leo lên mái nhà hả hê la to hay không nữa.
Tang Vãn Cách như bị quỷ thần xui khiến vươn tay ra thận trọng sờ sờ gương mặt to của Hùng Thần Giai, men từ lông mày thô dầy, tới mi mắt khép chặt, rồi đến sóng mũi cao, cho đến đôi môi mỏng khi mím lại luôn mang theo mấy phần sát khí.
Vuốt vuốt, từ từ, cô dần dần có chút không hiểu nổi trái tim của mình rồi.
Hùng Thần Giai...
Hắn đã từng đợi cô lâu như vậy, lại tìm mọi cách hành hạ nhục nhã đem tự ái cùng dè dặt của cô hung hăng chà đạp dưới lòng bàn chân; nhưng hắn chưa bao giờ có ý nghĩ chân chính muốn tổn thương cô, sau mỗi lần mất khống chế, hắn so với cô lại càng khổ sở nhiều hơn. Nhìn sơ qua người ta còn thấy hắn giống người bị hại hơn là cô.
"Rốt cuộc anh yêu thích em ở chỗ nào vậy..." Bất tri bất giác, cô lại đem câu hỏi này nói ra miệng.
Đầu ngón tay mảnh khảnh lại trợt xuống sống mũi, vuốt ve đôi môi mỏng mím chặc kia, miệng của Hùng Thần Giai nhìn cũng không phải dễ nhìn, ít nhất so với những người mẫu nam hoặc là minh tinh gì đó thật là kém xa rồi, hơn nữa lệ khí quá nặng, thuộc về dạng người dù cho có cười cũng có thể hù dọa làm đứa bé khóc lên. Nhưng hiếm có người nào biết được nội tâm của hắn thật ra vô cùng dịu dàng, ít nhất không giống với vẻ ngoài thô lỗ bạo lực. Dưới tình huống bình thường hắn đều rất lễ phép, nếu không phải gặp hiện tượng đặc biệt gì hắn cũng sẽ không chọn lựa biện pháp dữ dội để áp chế người khác.
Không giống với Trình Cảnh Khu.
Người nọ vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, không vui không buồn, vui buồn đều không thể hiện ra mặt, người khác vĩnh viễn cũng sẽ không biết hắn đang nghĩ gì. Một giây trước hắn có thể cười với bạn, nhưng một giây sau hắn cũng có thể đẩy bạn vào địa ngục, đem những thứ mà hắn muốn đoạt cho bằng được. Nói đến nhân tài về việc đáng sợ trong im lặng thì Trình Cảnh Khu chính là người đứng đầu, ít nhất là qua nhiều năm như vậy, Tang Vãn Cách cho đến giờ cũng chưa thấy có người nào có thể cùng hắn đối kháng, Trình Cảnh Khu luôn cười đến thật dịu dàng, nhưng ý nghĩ trong bụng hắn thì ai cũng đoán không ra.
Hắn thích bạn, không thích bạn, bạn vĩnh viễn đều nhìn không ra.
Cho dù là hiện tại, Tang Vãn Cách cũng không dám khẳng định, Trình Cảnh Khu đối với cô là thật tâm hay là giả vờ nữa. Chỉ bất kể là gì đi nữa đối với cô cũng không vấn đề gì, cô đã sớm hiểu, cả đời này, cô và Trình Cảnh Khu nhất định không thể nào.
Giả sử trong tương lai hai người có kết hôn thật đi nữa thì cũng chưa chắc có thể có hạnh phúc, đây chính là thực tế.
Thời điểm cô thích Trình Cảnh Khu, Trình Cảnh Khu xem thường, không tin trên thế giới này thật có tình yêu khắc cốt ghi tâm; đợi đến khi chính cô cũng không tin nữa, thế nhưng hắn lại đổi ý, quan niệm tình yêu luôn luôn khác xa nhau như vậy, chắc chắn sẽ không thể lâu dài.
Như vậy... còn Hùng Thần Giai thì sao? Có thể lý trí Tang Vãn Cách có thể đoán được cô và Trình Cảnh Khu không có tương lai, nhưng khi nhìn Hùng Thần Giai ngủ cô lại lâm vào trầm mặc.
Hùng Thần Giai...
Cái người đầu gấu này, vừa khờ lại ngây ngô, đã vậy còn rất vô sỉ, chỉ biết mặt dày quấn lấy cô, nhưng cũng chính phần cố chấp này này cuối cùng đã thể khảm vào trong tâm của Tang Vãn Cách, cho dù không sâu, nhưng cũng không cách nào quên lại càng không có cách nào coi thường được.
Bỗng dưng, ngón tay đang dừng ở trên môi mỏng lại bị bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, nhất thời làm Tang Vãn Cách giật cả mình.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, Hùng Thần Giai vẫn còn chưa tỉnh lại.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ngoài trời sáng quá, còn chưa tới sáu giờ mà mặt trời đã phách lối làm sáng rực cả bầu trời rồi, nhưng ánh mặt trời ấy lại không nóng dữ dội như nắng lúc ban trưa, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ đánh vào chăn mỏng nhưng không nóng mà lại có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Đôi mắt hạnh yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng lại dường như có chút sương mù, Tang Vãn Cách ngơ ngác hướng về phía Hùng Thần Giai đang ngủ say. Người đàn ông này, lúc ngủ có vẻ bớt đi khí chất tục tằng ngày thường, ngược lại càng tăng thêm hơi thở nhàn nhạt lịch sự ── trời mới biết nếu như bạn gấu nhà ta mà nghe được suy nghĩ này của cô có thể làm càng mà leo lên mái nhà hả hê la to hay không nữa.
Tang Vãn Cách như bị quỷ thần xui khiến vươn tay ra thận trọng sờ sờ gương mặt to của Hùng Thần Giai, men từ lông mày thô dầy, tới mi mắt khép chặt, rồi đến sóng mũi cao, cho đến đôi môi mỏng khi mím lại luôn mang theo mấy phần sát khí.
Vuốt vuốt, từ từ, cô dần dần có chút không hiểu nổi trái tim của mình rồi.
Hùng Thần Giai...
Hắn đã từng đợi cô lâu như vậy, lại tìm mọi cách hành hạ nhục nhã đem tự ái cùng dè dặt của cô hung hăng chà đạp dưới lòng bàn chân; nhưng hắn chưa bao giờ có ý nghĩ chân chính muốn tổn thương cô, sau mỗi lần mất khống chế, hắn so với cô lại càng khổ sở nhiều hơn. Nhìn sơ qua người ta còn thấy hắn giống người bị hại hơn là cô.
"Rốt cuộc anh yêu thích em ở chỗ nào vậy..." Bất tri bất giác, cô lại đem câu hỏi này nói ra miệng.
Đầu ngón tay mảnh khảnh lại trợt xuống sống mũi, vuốt ve đôi môi mỏng mím chặc kia, miệng của Hùng Thần Giai nhìn cũng không phải dễ nhìn, ít nhất so với những người mẫu nam hoặc là minh tinh gì đó thật là kém xa rồi, hơn nữa lệ khí quá nặng, thuộc về dạng người dù cho có cười cũng có thể hù dọa làm đứa bé khóc lên. Nhưng hiếm có người nào biết được nội tâm của hắn thật ra vô cùng dịu dàng, ít nhất không giống với vẻ ngoài thô lỗ bạo lực. Dưới tình huống bình thường hắn đều rất lễ phép, nếu không phải gặp hiện tượng đặc biệt gì hắn cũng sẽ không chọn lựa biện pháp dữ dội để áp chế người khác.
Không giống với Trình Cảnh Khu.
Người nọ vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, không vui không buồn, vui buồn đều không thể hiện ra mặt, người khác vĩnh viễn cũng sẽ không biết hắn đang nghĩ gì. Một giây trước hắn có thể cười với bạn, nhưng một giây sau hắn cũng có thể đẩy bạn vào địa ngục, đem những thứ mà hắn muốn đoạt cho bằng được. Nói đến nhân tài về việc đáng sợ trong im lặng thì Trình Cảnh Khu chính là người đứng đầu, ít nhất là qua nhiều năm như vậy, Tang Vãn Cách cho đến giờ cũng chưa thấy có người nào có thể cùng hắn đối kháng, Trình Cảnh Khu luôn cười đến thật dịu dàng, nhưng ý nghĩ trong bụng hắn thì ai cũng đoán không ra.
Hắn thích bạn, không thích bạn, bạn vĩnh viễn đều nhìn không ra.
Cho dù là hiện tại, Tang Vãn Cách cũng không dám khẳng định, Trình Cảnh Khu đối với cô là thật tâm hay là giả vờ nữa. Chỉ bất kể là gì đi nữa đối với cô cũng không vấn đề gì, cô đã sớm hiểu, cả đời này, cô và Trình Cảnh Khu nhất định không thể nào.
Giả sử trong tương lai hai người có kết hôn thật đi nữa thì cũng chưa chắc có thể có hạnh phúc, đây chính là thực tế.
Thời điểm cô thích Trình Cảnh Khu, Trình Cảnh Khu xem thường, không tin trên thế giới này thật có tình yêu khắc cốt ghi tâm; đợi đến khi chính cô cũng không tin nữa, thế nhưng hắn lại đổi ý, quan niệm tình yêu luôn luôn khác xa nhau như vậy, chắc chắn sẽ không thể lâu dài.
Như vậy... còn Hùng Thần Giai thì sao? Có thể lý trí Tang Vãn Cách có thể đoán được cô và Trình Cảnh Khu không có tương lai, nhưng khi nhìn Hùng Thần Giai ngủ cô lại lâm vào trầm mặc.
Hùng Thần Giai...
Cái người đầu gấu này, vừa khờ lại ngây ngô, đã vậy còn rất vô sỉ, chỉ biết mặt dày quấn lấy cô, nhưng cũng chính phần cố chấp này này cuối cùng đã thể khảm vào trong tâm của Tang Vãn Cách, cho dù không sâu, nhưng cũng không cách nào quên lại càng không có cách nào coi thường được.
Bỗng dưng, ngón tay đang dừng ở trên môi mỏng lại bị bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, nhất thời làm Tang Vãn Cách giật cả mình.
Danh sách chương