Hùng Thần Giai ôm chặt lấy công chúa của mình, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào thiếu niên như muốn phun ra lửa giận hừng hực dã man, nếu không phải Tang Vãn Cách kịp thời kéo cánh tay của hắn lại, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp bay lên đá một cước đem cái tên chướng mắt này văng xa rồi.
Mấp máy miệng, Tang Vãn Cách hết sức khống chế suy nghĩ muốn cười to của mình lại. Không trách được cô không có sự thương hại nha, thật sự là thằng nhóc kia bị hất văng ra có đủ khó coi nha, tứ chi của cậu ta mở rộng ra bốn phía nằm ở đó, giống như là... Một con rùa bị người ta đè ở trên đất, bởi vì phần lưng cậu ta có bàn tay gấu nào đó đè ép cho nên không thể động đậy được.
"Em ngăn anh làm gì hả? Loại tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh mà học đòi này nên hảo hảo dạy dỗ mới phải!" Hùng Thần Giai từ trong lỗ mũi phun ra khí tức giận, trên miệng tuy vẫn càu nhàu với Tang Vãn Cách nhưng thân thể cao lớn lại ngoan ngoãn mặc cho cô cản trở.
Tang Vãn Cách giương mắt nhìn hắn: "Được rồi, hắn lại không làm gì cả." Mặc dù... Xem ra đích xác là rất đáng đánh đòn. Nhưng đầu gấu dù gì cũng là một thầy giáo, thầy giáo đánh học sinh chuyện này một khi truyền đi, còn không biết sẽ loạn đến cỡ nào a, huống chi thằng bé kia vừa nhìn cũng biết không phải là con cháu nhà bình thường, ngộ nhỡ nó thẹn quá hóa giận, cuối cùng người chịu tội không phải là đầu gấu hay sao.
Ai...
Cô khẽ thở dài, nắm cánh tay Hùng Thần Giai lắc lắc, dịu dàng nói: "Sao anh lại nổi nóng như vậy, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé thôi mà."
"Vẫn còn là con nít mà đã háo sắc ngập trời như vậy, nếu để hắn cứ quen thói như vậy khi lớn lên không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!" Hùng Thần Giai hừ một tiếng, ngoài mặt còn tỏ ra cứng rắn nhưng kì thực nội tâm sớm đã bị giọng nói của Tang Vãn Cách làm cho không có tiền đồ mà xụi lơ thành một vũng nước rồi. "Tại vì anh tới sớm nên nó mới không kịp làm cái gì quá đáng chứ nếu như anh không tới kịp không phải nó sẽ làm tới luôn sao!"
"Được rồi được rồi anh nói cũng đúng." Tang Vãn Cách sờ sờ lồng ngực không ngừng phập phồng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Hơi sức của anh thì anh rõ nhất mà, lần này cậu ta đã không chịu được rồi, anh còn không mau đỡ cậu ta dậy." Nói xong còn vỗ vỗ cơ ngực bền chắc của hắn mấy cái, lấy ánh mắt uy hiếp nhìn Hùng Thần Giai.
Hắn mới hừ một tiếng, sau đó bạn gấu biết nghe lời nào đó phải đi tới dùng mũi chân đá đá cái tên thiếu niên đang nằm trên mặt đất nói, "Này, là một thằng đàn ông thì đứng lên nhanh cho tao, ít nhất cũng đừng nằm lì ra đó giả bộ bị thương mà ngứa mắt người khác, công chúa nhà tao có thể sẽ mềm lòng, nhưng lão tử thì không có đâu!" Nói xong hắn còn đưa chân ra làm bộ như lại muốn đá một cước nữa.
Tang Vãn Cách bất đắc dĩ vỗ trán thở dài, cái tên đầu gấu này...
Thiếu niên thì lại tưởng thật, một giây kế tiếp liền vô cùng lưu loát lăn nhanh sang một bên, tránh né cái chân dài của Hùng Thần Giai đang chuẩn bị đá tới. Nhưng lăn xong mới phát hiện người ta căn bản không có ý tứ muốn đá hắn thật, gương mặt tuấn tú trắng nõn không khỏi trướng thành màu gan heo.
Cậu ta chợt ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông tục tằng này, cậu ta ôm hận đứng dậy từ mặt đất, phủi bụi ở tay, lại nhìn qua Tang Vãn Cách một chút, không nhịn được nói một tiếng: "Cô đi làm lại còn mang theo vệ sĩ nữa hả?"
Nghe vậy, Tang Vãn Cách không nhịn được cười ra tiếng thật to, chỉ là cô cười đến hết sức ưu nhã, bàn tay trắng nõn che môi lại, bộ dáng giống như một đóa U Lan chậm rãi nở rộ, mỹ lệ đến thấm vào lòng người.
Nhưng tên đầu gấu nào đó lại xù lông: "Ai nói tao là vệ sĩ hả?!" Thằng nhóc chết tiệt không có mắt! "Ông không phải là vệ sĩ thì là cái gì?" Thiếu niên rất khinh thường bĩu môi, "Dáng dấp ngũ quan thô lỗ cộc cằn vô cùng, ông không phải vệ sĩ chẳng lẽ là tỳ nữ à? Nhà ai mà dám mướn tỳ nữ như vậy hả?" Để tỏ lòng khinh thường còn hung hăng huých một tiếng.
"Mày dám lập lại một lần nữa cho tao xem?!" Hùng Thần Giai bẻ đốt ngón tay của mình phát ra tiếng "Phách lý ba lạp" thanh thúy, sau đó bước chân từng bước từng bước hướng thiếu niên đi tới, "Lão tử lóc xương mày đem đi hầm canh.... uống!" Mẹ nó, hắn ghét nhất có người nói hắn không xứng với công chúa, nhất là cái loại dáng dấp môi hồng mặt trắng như thằng nhóc này!
Hôm nay nếu không giáo huấn một chút cái tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này, thật đúng là không còn mặt mũi nào nhìn mặt anh em nha!
Chiều cao của Hùng Thần Giai khoảng chừng 1m9
thân thể lại cường tráng, nhìn qua rất giống ngọn núi lớn nha, người bình thường có thể sẽ không chịu nổi a, hơn nữa dáng dấp mặt mũi hắn cùng tội phạm truy nã không khác nhau mấy, tùy tiện mỉm cười cũng có thể đem đứa bé dọa cho khóc, trên thế giới này nếu như thực đi tìm mấy người nhìn hắn mà không sợ thật đúng là không dễ dàng gì.
Thấy thiếu niên bị dọa đến lùi lại mấy bước, Tang Vãn Cách vội vàng đi tới kéo tay của hắn, vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng giống như là mẹ hiền nhìn đứa con trai nghịch ngợm của mình vậy: "Không nên ồn ào, anh không phải đang dạy sao?" Tiết của cô cô không lên lớp thì không yên lòng, hi vọng bọn nhỏ không quá náo loạn là tốt rồi.
"Anh không có trốn dạy, tiết thể dục anh thả cho bọn chúng nghỉ ngơi tại chỗ rồi." Hắn xoay mặt nhìn Tang Vãn Cách một chút, ý tưởng lóe lên, thuận thế liền đem giai nhân ôm vào ngực của mình rồi cúi đầu ở trên làn môi cô gặm một cái, đầu lưỡi linh xảo cường thế cũng nhanh chóng đột nhập vào miệng của cô, đem cái lưỡi mềm mại của cô cuốn lấy rồi hung hăng càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, cuối cùng cũng thoả mãn liếm liếm cánh môi bị mình mút đến sưng đỏ của cô rồi dương dương hả hê liếc thiếu niên một cái, "Thấy rồi chứ, tao không phải là vệ sĩ gì hết, tao là người đàn ông của cô ấy!"
Nhất thời cái cằm của thiếu niên như muốn rớt xuống, đôi mắt trừng lớn không tin được.
... Chuyện như vậy đổi lại là ai cũng không thể tin được, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như tiên nữ lại có thể ở bên cạnh một tên đàn ông như đầu gấu lại tục tằng sao?!
Bộ đang diễn kịch giai nhân và quái vật sao?!
Thấy gương mặt thằng nhóc kinh ngạc, anh bạn gấu nhà ta không khỏi vô cùng hài lòng, hài lòng đến mức lại cúi đầu hôn công chúa nhà hắn một cái nữa, bàn tay nắm lấy cái cằm thon nhỏ của cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực mình.
Tang Vãn Cách hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô làm thế nào cũng không nghĩ đến cái tên đầu gấu này cư nhiên lại dám biểu diễn một màn sắc đảm ngập trời như vậy!
Nhưng nụ hôn cường thế bá đạo cũng dịu dàng khác thường này lại làm cho cô mất hồn, hồi lâu sau cô mới chậm rãi trở lại bình thường, một khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, môi hồng hơi sưng đỏ, má phấn nóng đến mức giống như có ai đang thiêu đốt vậy.
"Anh, anh làm cái gì vậy?!"
Hùng Thần Giai dễ dàng liền bắt lấy cái tay nhỏ bé không an phận của người nào đó lại, hết sức phách lối đối với thiếu niên âm trầm cười: "Tiểu tử, tốt nhất ít để ý tới người phụ nữ của lão tử một chút đi, nếu không lão tử sẽ cho mày biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’’. Nói xong hắn liền ôm eo giai nhân nghênh ngang rời đi mà không thèm nhìn tới thiếu niên một cái.
Ngu ngơ nhìn cái tên đàn ông cao lớn như con gấu kia ôm lấy cô gái mảnh khảnh đi xa, thiếu niên giận đến nắm chặt quả đấm, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm đầu cầu thang đã không còn một bóng người, khớp xương cậu ta xiết chặt đến độ phát ra tiếng vang.
Hắn nhất định phải đem người phụ nữ kia thu vào tay làm cho hư thúi mới hả giận! Trên thế giới này chưa từng ai dám đối với hắn như vậy!
Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt trên đất, thiếu niên cũng xoay người rời đi.
Hắn muốn tìm hiểu hai người kia rốt cuộc là ai trước, sau đó sẽ đối phó với bọn họ sau!
Bị Hùng Thần Giai ôm trong ngực Tang Vãn Cách rất lo lắng, cô níu lấy tay áo của Hùng Thần Giai có chút thấp thỏm: "Không có sao chứ, em xem đứa bé kia không phải người có thể bỏ qua cho người khác dễ dàng như vậy đâu, cậu ta có thể mang tới phiền toái gì cho anh không?"
Nghe vậy, Hùng Thần Giai dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ dị nhìn cô, đáy mắt tựa hồ còn có cái gì đang nhanh chóng tỏa sáng: "Công chúa, em đang quan tâm anh sao?"
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Em đang suy nghĩ anh đã từng thử cảm giác ngồi trong tù rồi, không lẽ muốn quay trở về đó thêm lần nữa đi!". Cái con gấu không biết xấu hổ này, lời như thế cũng tùy ý hỏi ra cho được a.
"Hắc hắc he he..." Hắn toét miệng ra cười hắc hắc khoe hai hàm răng trắng như tuyết, nhanh chóng trộm hôn một cái lên má phấn của cô, "Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Nhưng mà được em quan tâm anh, anh thấy rất vui nha!"
Che lại gò má bị hắn hôn trộm, mặt Tang Vãn Cách hơi đỏ lên, nhưng không có phủ nhận lời nói của anh bạn gấu kia.
Bạn gấu lại càng cười đến càng thêm vui vẻ,nhưng trong tròng mắt đen lại thoáng qua một tia sáng kỳ dị.
Mấp máy miệng, Tang Vãn Cách hết sức khống chế suy nghĩ muốn cười to của mình lại. Không trách được cô không có sự thương hại nha, thật sự là thằng nhóc kia bị hất văng ra có đủ khó coi nha, tứ chi của cậu ta mở rộng ra bốn phía nằm ở đó, giống như là... Một con rùa bị người ta đè ở trên đất, bởi vì phần lưng cậu ta có bàn tay gấu nào đó đè ép cho nên không thể động đậy được.
"Em ngăn anh làm gì hả? Loại tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh mà học đòi này nên hảo hảo dạy dỗ mới phải!" Hùng Thần Giai từ trong lỗ mũi phun ra khí tức giận, trên miệng tuy vẫn càu nhàu với Tang Vãn Cách nhưng thân thể cao lớn lại ngoan ngoãn mặc cho cô cản trở.
Tang Vãn Cách giương mắt nhìn hắn: "Được rồi, hắn lại không làm gì cả." Mặc dù... Xem ra đích xác là rất đáng đánh đòn. Nhưng đầu gấu dù gì cũng là một thầy giáo, thầy giáo đánh học sinh chuyện này một khi truyền đi, còn không biết sẽ loạn đến cỡ nào a, huống chi thằng bé kia vừa nhìn cũng biết không phải là con cháu nhà bình thường, ngộ nhỡ nó thẹn quá hóa giận, cuối cùng người chịu tội không phải là đầu gấu hay sao.
Ai...
Cô khẽ thở dài, nắm cánh tay Hùng Thần Giai lắc lắc, dịu dàng nói: "Sao anh lại nổi nóng như vậy, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé thôi mà."
"Vẫn còn là con nít mà đã háo sắc ngập trời như vậy, nếu để hắn cứ quen thói như vậy khi lớn lên không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!" Hùng Thần Giai hừ một tiếng, ngoài mặt còn tỏ ra cứng rắn nhưng kì thực nội tâm sớm đã bị giọng nói của Tang Vãn Cách làm cho không có tiền đồ mà xụi lơ thành một vũng nước rồi. "Tại vì anh tới sớm nên nó mới không kịp làm cái gì quá đáng chứ nếu như anh không tới kịp không phải nó sẽ làm tới luôn sao!"
"Được rồi được rồi anh nói cũng đúng." Tang Vãn Cách sờ sờ lồng ngực không ngừng phập phồng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Hơi sức của anh thì anh rõ nhất mà, lần này cậu ta đã không chịu được rồi, anh còn không mau đỡ cậu ta dậy." Nói xong còn vỗ vỗ cơ ngực bền chắc của hắn mấy cái, lấy ánh mắt uy hiếp nhìn Hùng Thần Giai.
Hắn mới hừ một tiếng, sau đó bạn gấu biết nghe lời nào đó phải đi tới dùng mũi chân đá đá cái tên thiếu niên đang nằm trên mặt đất nói, "Này, là một thằng đàn ông thì đứng lên nhanh cho tao, ít nhất cũng đừng nằm lì ra đó giả bộ bị thương mà ngứa mắt người khác, công chúa nhà tao có thể sẽ mềm lòng, nhưng lão tử thì không có đâu!" Nói xong hắn còn đưa chân ra làm bộ như lại muốn đá một cước nữa.
Tang Vãn Cách bất đắc dĩ vỗ trán thở dài, cái tên đầu gấu này...
Thiếu niên thì lại tưởng thật, một giây kế tiếp liền vô cùng lưu loát lăn nhanh sang một bên, tránh né cái chân dài của Hùng Thần Giai đang chuẩn bị đá tới. Nhưng lăn xong mới phát hiện người ta căn bản không có ý tứ muốn đá hắn thật, gương mặt tuấn tú trắng nõn không khỏi trướng thành màu gan heo.
Cậu ta chợt ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông tục tằng này, cậu ta ôm hận đứng dậy từ mặt đất, phủi bụi ở tay, lại nhìn qua Tang Vãn Cách một chút, không nhịn được nói một tiếng: "Cô đi làm lại còn mang theo vệ sĩ nữa hả?"
Nghe vậy, Tang Vãn Cách không nhịn được cười ra tiếng thật to, chỉ là cô cười đến hết sức ưu nhã, bàn tay trắng nõn che môi lại, bộ dáng giống như một đóa U Lan chậm rãi nở rộ, mỹ lệ đến thấm vào lòng người.
Nhưng tên đầu gấu nào đó lại xù lông: "Ai nói tao là vệ sĩ hả?!" Thằng nhóc chết tiệt không có mắt! "Ông không phải là vệ sĩ thì là cái gì?" Thiếu niên rất khinh thường bĩu môi, "Dáng dấp ngũ quan thô lỗ cộc cằn vô cùng, ông không phải vệ sĩ chẳng lẽ là tỳ nữ à? Nhà ai mà dám mướn tỳ nữ như vậy hả?" Để tỏ lòng khinh thường còn hung hăng huých một tiếng.
"Mày dám lập lại một lần nữa cho tao xem?!" Hùng Thần Giai bẻ đốt ngón tay của mình phát ra tiếng "Phách lý ba lạp" thanh thúy, sau đó bước chân từng bước từng bước hướng thiếu niên đi tới, "Lão tử lóc xương mày đem đi hầm canh.... uống!" Mẹ nó, hắn ghét nhất có người nói hắn không xứng với công chúa, nhất là cái loại dáng dấp môi hồng mặt trắng như thằng nhóc này!
Hôm nay nếu không giáo huấn một chút cái tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này, thật đúng là không còn mặt mũi nào nhìn mặt anh em nha!
Chiều cao của Hùng Thần Giai khoảng chừng 1m9
thân thể lại cường tráng, nhìn qua rất giống ngọn núi lớn nha, người bình thường có thể sẽ không chịu nổi a, hơn nữa dáng dấp mặt mũi hắn cùng tội phạm truy nã không khác nhau mấy, tùy tiện mỉm cười cũng có thể đem đứa bé dọa cho khóc, trên thế giới này nếu như thực đi tìm mấy người nhìn hắn mà không sợ thật đúng là không dễ dàng gì.
Thấy thiếu niên bị dọa đến lùi lại mấy bước, Tang Vãn Cách vội vàng đi tới kéo tay của hắn, vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng giống như là mẹ hiền nhìn đứa con trai nghịch ngợm của mình vậy: "Không nên ồn ào, anh không phải đang dạy sao?" Tiết của cô cô không lên lớp thì không yên lòng, hi vọng bọn nhỏ không quá náo loạn là tốt rồi.
"Anh không có trốn dạy, tiết thể dục anh thả cho bọn chúng nghỉ ngơi tại chỗ rồi." Hắn xoay mặt nhìn Tang Vãn Cách một chút, ý tưởng lóe lên, thuận thế liền đem giai nhân ôm vào ngực của mình rồi cúi đầu ở trên làn môi cô gặm một cái, đầu lưỡi linh xảo cường thế cũng nhanh chóng đột nhập vào miệng của cô, đem cái lưỡi mềm mại của cô cuốn lấy rồi hung hăng càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, cuối cùng cũng thoả mãn liếm liếm cánh môi bị mình mút đến sưng đỏ của cô rồi dương dương hả hê liếc thiếu niên một cái, "Thấy rồi chứ, tao không phải là vệ sĩ gì hết, tao là người đàn ông của cô ấy!"
Nhất thời cái cằm của thiếu niên như muốn rớt xuống, đôi mắt trừng lớn không tin được.
... Chuyện như vậy đổi lại là ai cũng không thể tin được, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như tiên nữ lại có thể ở bên cạnh một tên đàn ông như đầu gấu lại tục tằng sao?!
Bộ đang diễn kịch giai nhân và quái vật sao?!
Thấy gương mặt thằng nhóc kinh ngạc, anh bạn gấu nhà ta không khỏi vô cùng hài lòng, hài lòng đến mức lại cúi đầu hôn công chúa nhà hắn một cái nữa, bàn tay nắm lấy cái cằm thon nhỏ của cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực mình.
Tang Vãn Cách hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô làm thế nào cũng không nghĩ đến cái tên đầu gấu này cư nhiên lại dám biểu diễn một màn sắc đảm ngập trời như vậy!
Nhưng nụ hôn cường thế bá đạo cũng dịu dàng khác thường này lại làm cho cô mất hồn, hồi lâu sau cô mới chậm rãi trở lại bình thường, một khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, môi hồng hơi sưng đỏ, má phấn nóng đến mức giống như có ai đang thiêu đốt vậy.
"Anh, anh làm cái gì vậy?!"
Hùng Thần Giai dễ dàng liền bắt lấy cái tay nhỏ bé không an phận của người nào đó lại, hết sức phách lối đối với thiếu niên âm trầm cười: "Tiểu tử, tốt nhất ít để ý tới người phụ nữ của lão tử một chút đi, nếu không lão tử sẽ cho mày biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’’. Nói xong hắn liền ôm eo giai nhân nghênh ngang rời đi mà không thèm nhìn tới thiếu niên một cái.
Ngu ngơ nhìn cái tên đàn ông cao lớn như con gấu kia ôm lấy cô gái mảnh khảnh đi xa, thiếu niên giận đến nắm chặt quả đấm, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm đầu cầu thang đã không còn một bóng người, khớp xương cậu ta xiết chặt đến độ phát ra tiếng vang.
Hắn nhất định phải đem người phụ nữ kia thu vào tay làm cho hư thúi mới hả giận! Trên thế giới này chưa từng ai dám đối với hắn như vậy!
Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt trên đất, thiếu niên cũng xoay người rời đi.
Hắn muốn tìm hiểu hai người kia rốt cuộc là ai trước, sau đó sẽ đối phó với bọn họ sau!
Bị Hùng Thần Giai ôm trong ngực Tang Vãn Cách rất lo lắng, cô níu lấy tay áo của Hùng Thần Giai có chút thấp thỏm: "Không có sao chứ, em xem đứa bé kia không phải người có thể bỏ qua cho người khác dễ dàng như vậy đâu, cậu ta có thể mang tới phiền toái gì cho anh không?"
Nghe vậy, Hùng Thần Giai dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ dị nhìn cô, đáy mắt tựa hồ còn có cái gì đang nhanh chóng tỏa sáng: "Công chúa, em đang quan tâm anh sao?"
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Em đang suy nghĩ anh đã từng thử cảm giác ngồi trong tù rồi, không lẽ muốn quay trở về đó thêm lần nữa đi!". Cái con gấu không biết xấu hổ này, lời như thế cũng tùy ý hỏi ra cho được a.
"Hắc hắc he he..." Hắn toét miệng ra cười hắc hắc khoe hai hàm răng trắng như tuyết, nhanh chóng trộm hôn một cái lên má phấn của cô, "Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Nhưng mà được em quan tâm anh, anh thấy rất vui nha!"
Che lại gò má bị hắn hôn trộm, mặt Tang Vãn Cách hơi đỏ lên, nhưng không có phủ nhận lời nói của anh bạn gấu kia.
Bạn gấu lại càng cười đến càng thêm vui vẻ,nhưng trong tròng mắt đen lại thoáng qua một tia sáng kỳ dị.
Danh sách chương