Nghe cô nói, sắc mặt Hùng Thần Giai đã bớt giận, nhưng bộ dạng vẫn cực kỳ khó chịu: "Vậy sao em không nói."
Tang Vãn Cách im lặng, cô làm sao biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì!
Đầu óc cô càng lúc càng mơ hồ, cơn buồn ngủ lại từ từ ập đến, không thèm nói chuyện với Hùng Thần Giai nữa, hai mắt hơi nhắm lại, nghĩ muốn chợp mắt một chút ── vốn là trước đó cô chỉ ngủ được chút xíu, hơn nữa lúc ở cửa trường tinh thần khẩn trương cao độ, cho nên hiện tại được thả lỏng cơn buồn ngủ lại trở về.
Hùng Thần Giai chờ thật lâu không thấy cô đáp lại, len lén ngó lên kính chiếu hậu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ rồi, cái miệng nho nhỏ cũng khẽ chu lên, dưới mắt rõ ràng có quầng thâm, vừa nhìn là biết do không được ngủ đủ giấc. Hắn cảm thấy đau lòng, chút khó chịu vừa nãy nháy mắt tan thành mây khói. Suy nghĩ một chút thật ra điều cô nói cũng đúng, cô chỉ mới vừa tiếp nhận hắn, nếu cưới chui cũng không sinh con nhanh vậy, thôi từ từ đi... Một ngày nào đó cô sẽ nguyện ý cùng hắn tạo nên một gia đình hoàn chỉnh.
Còn cha mẹ cô..... Hùng Thần Giai tin tưởng chỉ cần có lòng, nhất định có thể giải quyết vấn đề của bọn họ, để bọn họ nguyện ý gả con gái cho hắn! Mà ba mẹ hắn thì chả mong gì nhiều đâu... Hắn còn sống đã là tin vui rồi, nếu mang theo cả cô vợ bé nhỏ về nhà, hai ông bà không vui vẻ mà ngất đi luôn sao? Hắn vô cùng lạc quan suy nghĩ, tâm tình càng tốt hơn, bất mãn chuyện Tang Vãn Cách uống thuốc tránh thai đã sớm vứt ra khỏi đầu.
Bàn tay linh hoạt điều khiển tay lái quẹo cua, quẹo vào bãi đỗ xe ngầm dưới tòa nhà. Tang Vãn Cách vẫn ngủ rất ngon, hắn cũng không đánh thức cô, đưa tay bế công chúa lên, sau đó bấm nút điều khiển khóa xe lại, tâm tình thật tốt làm hắn không thèm chú ý đến mấy chiếc xe lạ đang đậu bên cạnh.
Hai tay đều bận ôm Tang Vãn Cách nên không thể tự nhấn thang máy được, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là nhìn bảo vệ, ý muốn hắn ta giúp một tay, bảo vệ vừa tới gần thấy hắn ôm Tang Vãn Cách tròng mắtsuýt nữa trợn lòi ra luôn, nếu không phải do ánh mắt Hùng Thần Giai quá uy hiếp quá mạnh mẽ, bảo vệ dám chắc sẽ tiếp tục trừng mắt to hơn nữa.
Tang tiểu thư là cô gái xinh đẹp nhất trong tòa nhà lớn này, ai gặp cô cũng rất ấn tượng, còn có Trình tiên sinh, chẳng lẽ hắn không phải bạn trai Tang tiểu thư sao? Nếu không tại sao thường xuyên đến thăm cô?
Nhìn lưng hùm vai gấu trước mắt của người đàn ông này xem chừng cũng không phải người hiền lành gì, Tang tiểu thư sánh đôi với hắn thật là đáng tiếc, đáng tiếc!
Bảo vệ vừa tự kỉ trong lòng vừa nhấn thang máy, đôi mắt nhỏ bất chợt nhìn Hùng Thần Giai một cái. "Cái đó... Gấu, à Hùng tiên sinh đúng không?" Không phải hắn trí nhớ tốt, người bình thường mới dọn tới hắn chắc chắn không nhớ nổi, nhưng dáng dấp người này đặc sắc không khác gì đại ca xã hội đen, hắn muốn quên cũng khó. "Tang tiểu thư cô ấy bị gì vậy?"
Hùng Thần Giai liếc hắn một cái, cũng lười quan sát xem tên bảo vệ này đang nghĩ gì: "Cô ấy ngủ thiếp đi không thấy sao?"
"A, là như thế này..." Vẫn không áp chế được nội tâm lo lắng, thế là đồng chí bảo vệ tốt bụng do dự nói: "Này, vậy anh có cần tôi giúp mở cửa nhà không? Nhà Tang tiểu thư có làm một cái chìa khóa cùng thẻ từ dự phòng để ở phòng bảo vệ, hay là để tôi giúp anh thông báo cho bạn trai cô ấy biết?"
Mấy chữ cuối cùng thành công chạm đến chỗ hiểm Hùng Thần Giai, hắn trừng mắt hổ, hung ác hỏi: "Bạn trai nào?!"
"Thì chính là Trình Tiên Sinh! Anh ta không phải bạn trai Tang tiểu thư sao?" Bảo vệ đáng thương tốt bụng bị dọa đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp.
"Cái rắm!" Hùng Thần Giai rất không văn minh bắt đầu giận dữ nói tục, "Ai nói cái tên gia khỏa đó là bạn trai của cô ấy!" Đang định tiếp tục rống lên, thấy Tang Vãn Cách nằm trong ngực khẽ nhíu mày một cái, dường như bị hắn làm kinh động, thế là hắn cố kìm nén đè thấp thanh âm nói, "Tôi mới là ông xã chân chính của cô ấy đây!"
"Ách, ông, ông xã hả?!"
"Đúng vậy! Thế nào, cậu có ý kiến gì không?" Hắn ghét nhất có người dùng ánh mắt biểu tình, kinh ngạc tới cực điểm nhìn hắn như vậy, giống như đang nói hắn không thể nào cùng cô có mối quan hệ! Cô là người phụ nữ của hắn, sao lại không thể đụng không thể sờ không thể ôm cô hả? Hơn nữa hiện tại chính cô cũng thừa nhận hắn là nam nhân của cô rồi, người ngoài có quyền nói nhảm sao?!
Trình Cảnh Khu... Tên đó đúng là âm hồn không tan mà!
Nhắc tới hắn, Hùng Thần Giai liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như hỏi trên thế giới này ai là người hắn ghét vô điều kiện, hắn sẽ trả lời đó chính là Trình Cảnh Khu.
"Không có, không có! A, ha ha..." Bảo vệ cười đến lúng túng khác thường, "Thật xin lỗi, tôi không biết Tang tiểu thư đã kết hôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Hùng Thần Giai lườm hắn một cái, "Cậu có thể thôi nhấn nút rồi đấy." Cái tên gia khỏa này muốn chắn đường bao lâu nữa đây?
Hắn lúc này mới vội hồi phục tinh thần, phát hiện tay mình vẫn nhấn nút thang máy, thế là vội vàng nói tiếng xin lỗi lần nữa rồi mới buông tay ra, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại mang theo đôi tình nhân cực kỳ khác biệt kia đi khỏi, trong lòng vẫn có chút không tin được. Người đàn ông tục tằng bộ dạng như con gấu thế kia mà cưới được mỹ nhân mềm mại dịu dàng như Tang tiểu thư sao?!
Thật là, thế giới to lớn này đúng là có đủ chuyện lạ!
Hắn lặng lẽ cảm khái đến khi chuyến tiếp theo thang máy tới, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên sau đó hắn lại vỗ ót mình một cái, hỏng bét rồi, quên nói với Hùng tiên sinh nhà hắn có khách tới thăm!
Bên kia Hùng Thần Giai đã ôm Tang Vãn Cách ra khỏi thang máy, đi về phía cửa nhà mình. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, bàn tay to giữ lấy hông của cô để cô khỏi ngã nhào, cái tay khác lấy thẻ từ trong túi quần, chưa kịp lấy ra, cửa chính bỗng chốc mở toang, tiếp theo một đống bông giấy liền bay ra ngoài, không chỉ thế, còn kèm theo một hồi tiếng hò hét chói tai kinh thiên động địa, nếu không phải nhà ở đây hiệu quả cách âm rất tốt thì trên dưới hai tầng lầu, hàng xóm không chừng sẽ cầm dao ra ngoài kháng nghị hắn.
Hắn theo bản năng đưa tay bưng bít lỗ tai Tang Vãn Cách lại, bởi vì tiếng kêu thật sự quá lớn!
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Tang Vãn Cách sợ tới mức giật mình, tỉnh lại, mắt to ngập hơi nước còn có chút mơ hồ, lông mi thật dài phe phẩy, tựa hồ trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp: "... Chuyện gì vậy?"
"... Không có việc gì." Anh bạn gấu nào đó vụng trộm khẽ cắn răng, lấy ánh mắt sắc như dao nhìn đám anh em trước mắt, ánh mắt sắc bén như muốn thông báo: các, ngươi, nhất, định, chết, chắc, rồi!
Bên trong mấy tên đeo ruybăng, cầm sâm banh đợi tổ chức Party cũng ngây ngẩn cả người, từng người một trừng mắt, há hốc miệng, miệng há to đến mức muốn lớn hơn cả chậu nước rửa mặt, "Đại, đại ca?!"
"Đại cái đầu của ngươi!" Hùng Thần Giai gầm thét, nhất thời sắc mặt tối đi một nửa, ôm Tang Vãn Cách mơ mơ màng màng đi vào phòng khách, khuôn mặt đen thui: "Các ngươi làm cái gì vậy hả!" Nhìn xem bọn khỉ này làm nhà của họ biến thành cái gì!
Khắp nơi đều là ruy băng bông giấy gì đó, khay trà và bàn cơm cũng bị mang ra ghép lại, phía trên bày đầy thức ăn, rượu, thậm chí còn có một cái trứng vừa lớn vừa cao, tóm lại vừa nhìn là thấy cực kỳ náo nhiệt.
Tang Vãn Cách im lặng, cô làm sao biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì!
Đầu óc cô càng lúc càng mơ hồ, cơn buồn ngủ lại từ từ ập đến, không thèm nói chuyện với Hùng Thần Giai nữa, hai mắt hơi nhắm lại, nghĩ muốn chợp mắt một chút ── vốn là trước đó cô chỉ ngủ được chút xíu, hơn nữa lúc ở cửa trường tinh thần khẩn trương cao độ, cho nên hiện tại được thả lỏng cơn buồn ngủ lại trở về.
Hùng Thần Giai chờ thật lâu không thấy cô đáp lại, len lén ngó lên kính chiếu hậu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ rồi, cái miệng nho nhỏ cũng khẽ chu lên, dưới mắt rõ ràng có quầng thâm, vừa nhìn là biết do không được ngủ đủ giấc. Hắn cảm thấy đau lòng, chút khó chịu vừa nãy nháy mắt tan thành mây khói. Suy nghĩ một chút thật ra điều cô nói cũng đúng, cô chỉ mới vừa tiếp nhận hắn, nếu cưới chui cũng không sinh con nhanh vậy, thôi từ từ đi... Một ngày nào đó cô sẽ nguyện ý cùng hắn tạo nên một gia đình hoàn chỉnh.
Còn cha mẹ cô..... Hùng Thần Giai tin tưởng chỉ cần có lòng, nhất định có thể giải quyết vấn đề của bọn họ, để bọn họ nguyện ý gả con gái cho hắn! Mà ba mẹ hắn thì chả mong gì nhiều đâu... Hắn còn sống đã là tin vui rồi, nếu mang theo cả cô vợ bé nhỏ về nhà, hai ông bà không vui vẻ mà ngất đi luôn sao? Hắn vô cùng lạc quan suy nghĩ, tâm tình càng tốt hơn, bất mãn chuyện Tang Vãn Cách uống thuốc tránh thai đã sớm vứt ra khỏi đầu.
Bàn tay linh hoạt điều khiển tay lái quẹo cua, quẹo vào bãi đỗ xe ngầm dưới tòa nhà. Tang Vãn Cách vẫn ngủ rất ngon, hắn cũng không đánh thức cô, đưa tay bế công chúa lên, sau đó bấm nút điều khiển khóa xe lại, tâm tình thật tốt làm hắn không thèm chú ý đến mấy chiếc xe lạ đang đậu bên cạnh.
Hai tay đều bận ôm Tang Vãn Cách nên không thể tự nhấn thang máy được, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là nhìn bảo vệ, ý muốn hắn ta giúp một tay, bảo vệ vừa tới gần thấy hắn ôm Tang Vãn Cách tròng mắtsuýt nữa trợn lòi ra luôn, nếu không phải do ánh mắt Hùng Thần Giai quá uy hiếp quá mạnh mẽ, bảo vệ dám chắc sẽ tiếp tục trừng mắt to hơn nữa.
Tang tiểu thư là cô gái xinh đẹp nhất trong tòa nhà lớn này, ai gặp cô cũng rất ấn tượng, còn có Trình tiên sinh, chẳng lẽ hắn không phải bạn trai Tang tiểu thư sao? Nếu không tại sao thường xuyên đến thăm cô?
Nhìn lưng hùm vai gấu trước mắt của người đàn ông này xem chừng cũng không phải người hiền lành gì, Tang tiểu thư sánh đôi với hắn thật là đáng tiếc, đáng tiếc!
Bảo vệ vừa tự kỉ trong lòng vừa nhấn thang máy, đôi mắt nhỏ bất chợt nhìn Hùng Thần Giai một cái. "Cái đó... Gấu, à Hùng tiên sinh đúng không?" Không phải hắn trí nhớ tốt, người bình thường mới dọn tới hắn chắc chắn không nhớ nổi, nhưng dáng dấp người này đặc sắc không khác gì đại ca xã hội đen, hắn muốn quên cũng khó. "Tang tiểu thư cô ấy bị gì vậy?"
Hùng Thần Giai liếc hắn một cái, cũng lười quan sát xem tên bảo vệ này đang nghĩ gì: "Cô ấy ngủ thiếp đi không thấy sao?"
"A, là như thế này..." Vẫn không áp chế được nội tâm lo lắng, thế là đồng chí bảo vệ tốt bụng do dự nói: "Này, vậy anh có cần tôi giúp mở cửa nhà không? Nhà Tang tiểu thư có làm một cái chìa khóa cùng thẻ từ dự phòng để ở phòng bảo vệ, hay là để tôi giúp anh thông báo cho bạn trai cô ấy biết?"
Mấy chữ cuối cùng thành công chạm đến chỗ hiểm Hùng Thần Giai, hắn trừng mắt hổ, hung ác hỏi: "Bạn trai nào?!"
"Thì chính là Trình Tiên Sinh! Anh ta không phải bạn trai Tang tiểu thư sao?" Bảo vệ đáng thương tốt bụng bị dọa đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp.
"Cái rắm!" Hùng Thần Giai rất không văn minh bắt đầu giận dữ nói tục, "Ai nói cái tên gia khỏa đó là bạn trai của cô ấy!" Đang định tiếp tục rống lên, thấy Tang Vãn Cách nằm trong ngực khẽ nhíu mày một cái, dường như bị hắn làm kinh động, thế là hắn cố kìm nén đè thấp thanh âm nói, "Tôi mới là ông xã chân chính của cô ấy đây!"
"Ách, ông, ông xã hả?!"
"Đúng vậy! Thế nào, cậu có ý kiến gì không?" Hắn ghét nhất có người dùng ánh mắt biểu tình, kinh ngạc tới cực điểm nhìn hắn như vậy, giống như đang nói hắn không thể nào cùng cô có mối quan hệ! Cô là người phụ nữ của hắn, sao lại không thể đụng không thể sờ không thể ôm cô hả? Hơn nữa hiện tại chính cô cũng thừa nhận hắn là nam nhân của cô rồi, người ngoài có quyền nói nhảm sao?!
Trình Cảnh Khu... Tên đó đúng là âm hồn không tan mà!
Nhắc tới hắn, Hùng Thần Giai liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như hỏi trên thế giới này ai là người hắn ghét vô điều kiện, hắn sẽ trả lời đó chính là Trình Cảnh Khu.
"Không có, không có! A, ha ha..." Bảo vệ cười đến lúng túng khác thường, "Thật xin lỗi, tôi không biết Tang tiểu thư đã kết hôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Hùng Thần Giai lườm hắn một cái, "Cậu có thể thôi nhấn nút rồi đấy." Cái tên gia khỏa này muốn chắn đường bao lâu nữa đây?
Hắn lúc này mới vội hồi phục tinh thần, phát hiện tay mình vẫn nhấn nút thang máy, thế là vội vàng nói tiếng xin lỗi lần nữa rồi mới buông tay ra, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại mang theo đôi tình nhân cực kỳ khác biệt kia đi khỏi, trong lòng vẫn có chút không tin được. Người đàn ông tục tằng bộ dạng như con gấu thế kia mà cưới được mỹ nhân mềm mại dịu dàng như Tang tiểu thư sao?!
Thật là, thế giới to lớn này đúng là có đủ chuyện lạ!
Hắn lặng lẽ cảm khái đến khi chuyến tiếp theo thang máy tới, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên sau đó hắn lại vỗ ót mình một cái, hỏng bét rồi, quên nói với Hùng tiên sinh nhà hắn có khách tới thăm!
Bên kia Hùng Thần Giai đã ôm Tang Vãn Cách ra khỏi thang máy, đi về phía cửa nhà mình. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, bàn tay to giữ lấy hông của cô để cô khỏi ngã nhào, cái tay khác lấy thẻ từ trong túi quần, chưa kịp lấy ra, cửa chính bỗng chốc mở toang, tiếp theo một đống bông giấy liền bay ra ngoài, không chỉ thế, còn kèm theo một hồi tiếng hò hét chói tai kinh thiên động địa, nếu không phải nhà ở đây hiệu quả cách âm rất tốt thì trên dưới hai tầng lầu, hàng xóm không chừng sẽ cầm dao ra ngoài kháng nghị hắn.
Hắn theo bản năng đưa tay bưng bít lỗ tai Tang Vãn Cách lại, bởi vì tiếng kêu thật sự quá lớn!
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Tang Vãn Cách sợ tới mức giật mình, tỉnh lại, mắt to ngập hơi nước còn có chút mơ hồ, lông mi thật dài phe phẩy, tựa hồ trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp: "... Chuyện gì vậy?"
"... Không có việc gì." Anh bạn gấu nào đó vụng trộm khẽ cắn răng, lấy ánh mắt sắc như dao nhìn đám anh em trước mắt, ánh mắt sắc bén như muốn thông báo: các, ngươi, nhất, định, chết, chắc, rồi!
Bên trong mấy tên đeo ruybăng, cầm sâm banh đợi tổ chức Party cũng ngây ngẩn cả người, từng người một trừng mắt, há hốc miệng, miệng há to đến mức muốn lớn hơn cả chậu nước rửa mặt, "Đại, đại ca?!"
"Đại cái đầu của ngươi!" Hùng Thần Giai gầm thét, nhất thời sắc mặt tối đi một nửa, ôm Tang Vãn Cách mơ mơ màng màng đi vào phòng khách, khuôn mặt đen thui: "Các ngươi làm cái gì vậy hả!" Nhìn xem bọn khỉ này làm nhà của họ biến thành cái gì!
Khắp nơi đều là ruy băng bông giấy gì đó, khay trà và bàn cơm cũng bị mang ra ghép lại, phía trên bày đầy thức ăn, rượu, thậm chí còn có một cái trứng vừa lớn vừa cao, tóm lại vừa nhìn là thấy cực kỳ náo nhiệt.
Danh sách chương