*曾照彩云归: Tầng lớp mây trời rực rỡ soi lối về.
Thuyền hoa gần bờ, Lý Uyển tựa vào mui thuyền, ánh mắt sâu xa, nhìn bạch y công tử Tần Hoài đánh đàn trên đài, làn da y rất trắng, cổ tay thon gầy, rũ xuống đôi mi nhỏ dài mềm mại.
Lý Uyển ném món đồ chơi trong tay lên cầm đài, một chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo treo cái chuông bạc rơi xuống vạt áo bạch y công tử, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, bạch y công tử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Uyển.
Ôn nhu sắc sảo, mặt mày lãnh đạm, như một nhánh hoa lan ngạo nghễ trong thâm sơn cùng cốc, vạt áo trắng tinh, cũng tựa như hàn mai nở rộ.
Khuôn mặt của người nọ thực sự làm Lý Uyển kinh diễm một phen, hắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, so với vô số người mảnh mai quyến rũ hơn, khí chất trên người của người này hoàn toàn bất đồng, trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch.
Lý Uyển nương theo tầm mắt của bạch y công tử, nhếch miệng nói: “Tần Hoài nhiều giai nhân.”
“Bờ sông ít khách đến.” Bạch y công tử hơi hơi gật đầu, giọng của thiếu niên có chút khàn, nghe hơi lười, phù hợp với phong thái y.
Lý Uyển khinh thân nhảy lên bờ, tay cầm quạt ngọc bích, chậm rãi đi đến bên cạnh bạch y công tử, nhẹ giọng cười nói: “Công tử người phương nào?”
Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Lộ Cư phía sau lưng: “Nô gia Ôn Thường.”
Thì ra là thiếu gia Bạch Lộ Cư.
Lý Mạt ôm cung sừng hươu đứng trên thuyền hoa ồn ào cười hi hi: “Uyển nhi, người ta là thanh quan, bán nghệ không bán thân đâu!”
Lý Uyển nhướng mày đáp lại bằng một ánh mắt trêu tức: Gia quản hắn thanh quan hay hồng quan, lên giường gia đều là hồng quan cả thôi.
Thái tử bất đắc dĩ thở dài, hai đường đệ của gã thực sự rất nghịch ngợm, luôn khiến ca ca này phải lo lắng cho bọn chúng.
Lý Mạt ôm cung đứng bên cạnh thái tử nói: “Đường huynh, Uyển nhi định ăn tên tiểu bạch kiểm đó rồi, chúng ta đi dạo trước, không cần đợi hắn.”
Thái tử sớm đã lập gia đình, hài tử đã ba tuổi, đương nhiên không thể làm bậy cùng với hai đệ đệ mình, bất đắc dĩ xua tay nhắc nhở: “Uyển nhi, chớ có gây rối.”
Sóng gợn mênh mang, du thuyền hai người rời đi.
Lý Uyển nghiêng người ngồi ở trên cầm đài, tóc dài buông xuống huyền cầm, ngoái đầu nhìn Ôn Tịch: “Đánh đàn rất thành thục, e là đã phải tốn rất nhiều thời gian đi.”
Chợt bị vạch trần, gương mặt Ôn Tịch đỏ ửng, suýt chút nữa không kiềm chế được.
Đúng vậy, y ở Ảnh Cung rút phải cái thẻ “danh quan Tần Hoài” khi trải qua đề mục khảo hạch, thực sự hận vận khí của mình một phen, rồi lại thất thần nhìn mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Vậy mà có thể gặp thế tử điện hạ trước thời hạn hai năm.
Y chịu khổ ở Ảnh Cung, còn không phải là vì muốn rời khỏi Ảnh Cung để được nhìn thế tử điện hạ sao. Y ngưng thần cảm nhận, phát giác bốn phía có ảnh vệ đi theo, xem ra thế tử điện hạ có người hộ vệ không phải lẻ loi một mình, lúc này mới yên tâm.
Ôn Tịch là ảnh vệ huấn luyện binh Phi Liêm Tổ, cũng là người có thành tích ưu tú nhất trong đám ảnh vệ, lần này đề mục khảo hạch của ảnh vệ là “Duy Diệu”, hướng tới duy diệu duy tiếu*, rút thăm quyết định thân phận mình cần phải giả trang.
*惟妙惟肖 Duy diệu duy tiếu: giống y như đúc.
Hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu của chưởng sự, mà không bị mục tiêu nhiệm vụ phát hiện thân phận, mới được tính là thông qua.
Y ở Ảnh Cung đau khổ học thuộc cầm phổ cùng chỉ pháp từ mấy người đứng đầu ở Ảnh Cung đến hoa cả mắt, căng da đầu học không ít chiêu thức hầu hạ người khác, cho đến khi gặp thế tử điện hạ, trong lòng y ngứa ngáy khó chịu, thủ đoạn gì cũng nghĩ không ra.
Lý Uyển cúi người gảy đàn, trêu chọc như chuồn chuồn lướt nước, tiếng đàn chậm rãi như nước chảy, điểm xuyết chút thanh lãnh giữa mềm mại nỉ non của sông Tần Hoài.
“Khúc Kiệt Thạch Điều U Lan này, rất hợp với Ôn công tử xuất trần.” Lý Uyển rũ mắt nói.
Ôn Tịch hơi giương mi nhìn hắn, không ít thiếu niên thiếu nữ đã lạc trong đôi mắt đào hoa trời sinh của thế tử điện hạ, y cũng không ngoại lệ.
Nói chuyện với thế tử điện hạ một chút nữa sẽ bị lộ mất.
Tim Ôn Tịch đập điên cuồng, liên tục niệm trong lòng: “Ta là danh quan ta là danh quan……”
Vì thế y khẽ cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đặt trên huyền cầm, nhẹ giọng nói: “Nô gia ngu dốt, không học được.”
Lý Uyển đã quá quen với thủ đoạn câu dẫn người như vậy rồi, trong lòng buồn cười, lại phối hợp với thiếu niên, duỗi tay đặt lên mu bàn tay thon gầy của y, ấn đầu ngón tay y gảy đàn.
Ôn Tịch cảm thụ ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, đầu ngón tay run nhẹ.
Người y ngày đêm tơ tưởng, lúc này đang nắm tay y, dạy y đánh đàn, không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác.
Hiện tại y không phải ảnh vệ huấn luyện, là Ôn Thường thiếu gia Bạch Lộ Cư, chi bằng nhân cơ hội phóng túng một hồi, có thể khiến thế tử điện hạ nắm tay mình, chỉ sợ đời này…… cũng chỉ được có lần này thôi.
Lý Uyển ngồi trên đài dạy y chỉ pháp, bỗng nhiên quay đầu lại, cúi người nâng cằm y, đôi mắt híp lại: “Công tử, không chuyên tâm, suy nghĩ cái gì đó?”
Đôi tai Ôn Tịch đột nhiên đỏ ửng lên.
Lý Uyển nhéo mặt Ôn Tịch một cái, cười nói: “Lần đầu tiếp khách sao?”
Y nghiêng đầu không đáp, cầm đàn lên xoay người muốn đi.
Thật sự không phải y lạt mềm buộc chặt, chỉ sợ rằng một chút nữa thôi, tim mình văng luôn ra ngoài mất.
Lý Uyển lách mình chặn đường y, thuần thục một tay ôm eo, một tay làm thế “Thỉnh”, ôm lấy Ôn Tịch đang ỡm ờ lên thuyền hoa.
Tú bà Bạch Lộ Cư thấy đầu bài nhà mình bị quải đi, sốt ruột đuổi theo, lại thấy ngân phiếu bảy nghìn lượng đặt trên cầm đài, Ôn Thường công tử cứ như vậy mà bị ôm đi.
Tú bà cầm ngân phiếu dở khóc dở cười, giơ khăn vẫy vẫy về phía thuyền hoa trên sông: “Công tử! Ôn Thường nhà ta không bán thân nha!”
Đột nhiên một hắc y ảnh vệ đáp xuống bên cạnh, ngón tay trái kẹp ngân phiếu một vạn lượng, ném lên bàn. Tú bà ngẩn người, lại giơ khăn tay hướng thuyền hoa cao giọng cười nói: “Công tử! Chơi vui nha!”
Ảnh vệ kia rút lui rời đi, đạp mấy bước trên mặt nước, nhẹ nhàng uyển chuyển dừng trên thuyền Lý Uyển, nghiêm chỉnh đứng ở đuôi thuyền, giống một cái bóng trầm mặc.
Ôn Tịch ngơ ngẩn nhìn ảnh vệ kia.
Thì ra, làm ảnh vệ thật sự có thể ở bên cạnh thế tử điện hạ, thậm chí có thể cùng ngồi trên một du thuyền.
Lý Uyển thấy mỹ nhân trong lòng ngây ra nhìn ảnh vệ nhà mình, khẽ vuốt tóc y, an ủi nói: “Đây là ảnh vệ của ta, Ảnh Thất, theo ta đã nhiều năm.”
Ôn Tịch gật gật đầu.
Có chút mất mác, cũng có chút vui mừng chờ mong. Chịu hai năm nữa, ra khỏi Ảnh Cung y cũng có thể trở thành ảnh vệ, hộ vệ bên người thế tử điện hạ bất cứ lúc nào, sinh tử có nhau.
Nhưng ít nhất phải thông qua cái khảo hạch này đã. Chưởng sự phân phó nói, chỉ cần Ôn Tịch có thể lấy đi cái quạt nan bằng ngọc bích không lúc nào rời tay của thế tử điện hạ, cho dù làm nũng cầu xin, hay là âm thầm lấy trộm, đều được tính là thông qua khảo hạch, đến lúc đó sẽ trả lại.
Ôn Tịch lấy chiếc vòng chuông bạc Lý Uyển ném cho từ trong tay áo ra, trả cho hắn, nói: “Vòng tay của ngài.”
Lý Uyển thuận tay tiếp nhận, nắm tay Ôn Tịch, đeo lên cổ tay thon gầy của y, kêu linh đinh mấy tiếng.
Đây là Lý Uyển mua lúc mới vừa đặt chân vào địa phận Tần Hoài, Lý Mạt còn cười hắn mua thứ đồ chơi của tiểu cô nương, Lý Uyển nói cái này đương nhiên là để lừa tiểu cô nương rồi.
Lừa tiểu công tử cũng được ha.
Thuyền hoa chậm rãi trôi, đi qua non nước hai bên, xuyên qua chiếc cầu vắt ngang những gợn sóng.
Một đường ngắm phong cảnh, Lý Uyển mua bánh trôi hoa quế, tay cầm bình rượu quế hoa thanh đạm, rót cho tiểu công tử ngồi đối diện mình một ly.
Ôn Tịch tiếp nhận, rượu hoa quế thanh dịu thơm mát, trôi xuống cổ họng ấm nóng hẳn lên. Uống xong một chén, Lý Uyển hỏi y: “Công tử không có điều gì lo lắng sao?”
Ôn Tịch trầm ngâm: “Người còn bên cạnh, vô lo vô nghĩ.”
Lý Uyển cười rộ lên, cầm lấy bầu rượu ngửa đầu uống cạn, rượu mát lạnh chảy xuống cổ, ánh mắt mê say: “Ta, chỉ có lúc này, vô lo vô nghĩ.”
Chỉ tiếc khi đó Ôn Tịch không hiểu được nỗi lòng của thế tử điện hạ.
Màn đêm buông xuống, đèn hai bên bờ sáng trưng, chiêng trống múa may, từng trản hoa đăng thơm ngát xuôi dòng mà đến, bên cạnh mép thuyền, mùi hoa tràn ngập, ánh nến lay động.
Lý Uyển hơi say, tóc dài tung bay trong gió. Ánh mắt Ôn Tịch chăm chú vào cây quạt ngọc bích của Lý Uyển, nghĩ khi nào mới có thể âm thầm trộm nó về để thông qua khảo hạch.
Vốn dĩ y có thể dễ dàng lấy đi, lại lằng nhằng cả ngày, y muốn ở bên thế tử điện hạ nhiều một chút, vạn nhất y không thể sống sót ra khỏi Ảnh Cung, đời này có được lần này cũng không còn gì tiếc nuối.
Thuyền hoa cập bờ, Lý Uyển nắm tay Ôn Tịch, hỏi y: “Nhà ngươi còn ai nữa không, chi bằng theo ta về Việt Châu.”
Hắn lại nói lời này, lúc ban cho mình thiên hương mẫu đơn hắn, hắn cũng từng nói: “Không bằng tới Việt Châu tìm ta, bảo hộ ngươi một đời bình an.”
Ôn Tịch không biết thế tử điện hạ rốt cuộc đã nói lời này với bao nhiêu mỹ nhân nữa, nhưng mình là một trong những số đó, đủ để cho Ôn Tịch cảm kích cả đời.
Ôn Tịch tránh khỏi tay Lý Uyển, bế đàn cổ lên: “Ý tốt của công tử, Ôn Thường xin ghi nhận, đêm nay từ biệt, ngày mai sẽ không còn Ôn Thường nữa.”
Lý Uyển nhắm mắt cười cười: “Ừ.”
Thế tử vô tâm, rung động một lần, bất quá cũng chỉ là một ái nhân vậy thôi, từ biệt rồi sẽ quên ngay. Con cháu hoàng tộc cao quý, nào xứng cầu được chân tâm.
Lý Uyển đi rồi, Ôn Tịch lấy quạt ngọc bích từ ống tay áo ra, trân trọng vuốt ve.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi kết thúc khảo hạch, y muốn nhìn thế tử điện hạ nhiều một chút.
Lặng lẽ đi theo trên con đường mà Lý Uyển vừa rời đi.
Dần dần, có tiếng động của binh khí mơ hồ lọt vào tai, ánh mắt Ôn Tịch bỗng nhiên lạnh đi, nhanh chân đuổi tới.
Không thể ngờ rằng, trong một ngõ cụt, rất nhiều xác chết nằm đầy đất, cũng có vô số hắc y sát thủ bao vây thế tử điện hạ, mấy ảnh vệ hộ vệ bên người Lý Uyển điên cuồng chém giết, ảnh vệ bên cạnh Lý Uyển Ảnh Thất, đang che chở cho thế tử điện hạ thoát khỏi vòng vây.
Ảnh vệ Tề Vương phủ có rất nhiều cao thủ, hắc y sát thủ căn bản không phải đối thủ, liên tiếp bại trận, không làm thế tử điện hạ bị thương, Ôn Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, một luồng kiếm quang xẹt qua đôi mắt Ôn Tịch, Ôn Tịch nhắm mắt, trong nháy mắt kia, một thanh đoản kiếm cắm vào ngực thế tử điện hạ, tay trái cầm đoản kiếm đúng là tên ảnh vệ bên người hắn kia Ảnh Thất.
Hai mắt Lý Uyển trừng lớn, tay nắm chặt chuôi kiếm ở ngực giằng co với gã, khóe miệng tràn ra tơ máu: “Ảnh Thất…… Ngươi theo ta lâu như vậy……”
Ánh mắt Ảnh Thất lạnh nhạt: “Xin lỗi, thế tử điện hạ.”
Lý Uyển nuốt xuống ngụm máu tươi trào lên cổ họng: “Ta có từng, bạc đãi ngươi……”
Tia dao động trong mắt Ảnh Thất cuối cùng cũng bị lạnh lùng che đi.
Ảnh vệ chợt thấy biến cố bên này, toàn bộ liều chết chạy qua hộ chủ, Ảnh Thất buông đoản kiếm, thân ảnh biến mất vào trong rừng.
Ảnh Thất nhanh chóng bỏ chạy, xông ra khỏi rừng rậm, ra tới một khe núi sâu.
Gã chạy vào khe núi, một người đứng chắn trước mặt, bạch y tung bay, trong ngực ôm một cây cổ cầm đen nhánh.
Ảnh Thất lạnh lùng nhìn y: “Ôn Thường công tử?”
Hai mắt Ôn Tịch đỏ ngầu như máu, hung hăng dằn đàn cổ xuống đất, từ trong thân đàn rút ra đôi thanh xà song kiếm, mũi kiếm uốn lượn như xà, nham hiểm sắc bén.
“Để mạng lại.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bánh trôi hoa quế
Danh sách chương