“Đó là một đêm xuân ấm áp, lần đầu gặp người thiếu niên dưới rừng cây, đã vô cùng say đắm…… Rất nhiều chuyện không biết nói với y thế nào, có lẽ rất nhiều năm sau y cũng không biết lòng ta duyệt y.”

Chương 39: Khê vân sơ khởi ( lục)

“Qua được Diêm hình đều là hảo hán.” Ảnh Ngũ thu lại điệu cười vô tâm vô phế, nhích lại gần Ảnh Thất, “Chỉ là lén ra ngoài một lần thôi mà, hơn nữa cũng đã trở lại, cái này tính vào lỗi gì không thể tha thứ chứ? Vào dễ ra khó, Ảnh Cung cũng quá hà khắc rồi. Nói đi nói lại, rốt cuộc ngươi trộm ra ngoài làm gì đấy…”

Nhắc tới Ảnh Cung cùng với Diêm hình, Ảnh Thất cảm thấy cả người đau nhức, một cảm giác ghê tởm mãnh liệt cuộn trào bên trong ngực, đẩy Ảnh Ngũ nghiêng mình chạy ra cửa phòng, dựa vào trụ cửa nôn khan, phun ra sạch sẽ, sau đó súc miệng rồi trở về như không có chuyện gì.

Ảnh Ngũ có hơi chột dạ, hắn biết bất luận kẻ nào từng chịu Diêm hình sẽ sinh ra bóng ma đáng sợ với Ảnh Cung, Ảnh Thất cũng không ngoại lệ.

Vì thế hắn coi như không nhìn thấy y thất thố, thức thời chuyển đề tài, xắn tay áo lên, vừa lấy vải thuốc xoa vết thương sau lưng Ảnh Thất, vừa tận tình khuyên bảo y: “Dặn bao nhiêu lần, bảo vệ chủ tử cũng đừng tới mức không cần cả mạng chứ, cũng phải biết né ra. Chỗ này còn cắm hai miếng sắt, ngươi chờ ta nhổ ra nhé. Ai ui cái này cắm cũng khá sâu, móc vào trong thịt, ngươi chịu đựng một chút.”

“Ừ.” Ảnh Thất nhàn nhạt trả lời.

Một tay Ảnh Ngũ đỡ lưng Ảnh Thất, tay phải cầm hồng câu chỉ đào miệng vết thương, cạy ra hai mũi ám tiễn đẫm máu, thuận tay ném xuống đất.

“Đau không?”

“Không sao.” Ảnh Thất hờ hững đáp, tựa như cơn đau này không hề tồn tại trên người y.

“Chịu đựng tốt thật.” Ảnh Ngũ xoa tay, bỗng nhiên hai mắt mở to, “Phía dưới ấn ảnh vệ của ngươi là cái gì vậy?”

Hắn giơ tay sờ sờ, bên dưới ấn ảnh vệ trên vai phải của Ảnh Thất có một cái hoa văn, bị chữ ảnh đè lên nên cũng không nhìn rõ là gì, Ảnh Ngũ nhỏ giọng nói thầm: “Đây là cái gì, một đóa hoa sao? Hoa gì thế?”

Thân mình Ảnh Thất run lên, cau mày, lấy quần áo mặc vào, nghiêm túc nói: “Tuỳ tiện xăm thôi.”

“Tùy tiện…… xăm một đoá hoa? Vì sao chứ? Hoa văn trên bả vai, ngươi với không tới, ai xăm cho ngươi?” Ảnh Ngũ vuốt cằm cười gượng, “A…… Ta chỉ tò mò chút, ngươi đừng nghiêm túc như thế.”

“Ân nhân ban cho.” Ảnh Thất trả lời có lệ.

“Ân nhân cho? Được được được, ta không hỏi nữa.” Ảnh Ngũ choàng lấy bả vai Ảnh Thất, “Ngươi có biết ngươi càng ngày càng lạnh lùng không, ngàn lần vạn lần đừng bị ca ca ta dạy hư đó, biết chưa.”

Ở cùng với Ảnh Ngũ thật tốt, mặc dù địa vị cao, nhưng vẫn giống như một hài tử choai choai. Sắc mặt nghiêm túc lãnh đạm của Ảnh Thất vẫn không thay đổi.

“Đừng đụng ta.” Ảnh Thất đưa cho hắn một xấp vải thuốc, “Quấn đi.”

Ảnh Ngũ xắn tay áo, cánh tay trái bị hoả khí của đám cháu trai kia đốt một mảng, đã sinh mủ.

“Ai, tay trái xinh đẹp như hoa của ta.” Ảnh Ngũ hít hít cái mũi, lấy vải thuốc Ảnh Thất đưa cho, la hét kêu đau như quỷ khóc sói gào, liếc mắt thấy một bộ y phục thị vệ bên cạnh Ảnh Thất, Ảnh Ngũ cướp lấy bộ y phục kia nhìn nhìn, vẻ mặt ngả ngớn bỗng nhiên ngưng trọng, “Sao ngươi lại mặc cái này?”

“Chỉ là bộ y phục.” Ảnh Thất chuyên tâm băng bó cho mình, thất thần trả lời. Tiểu Phúc Tử tốt bụng đưa cho Ảnh Thất mặc, ngày mai còn phải trả lại cho người ta.

“Này này này, ngươi đừng bận rộn thế, nghe ca nói.” Ảnh Ngũ huơ huơ tay trước mặt Ảnh Thất, lắc lắc bộ quần áo, nghiêm túc dặn dò, “Xiêm y không thể tùy tiện mặc, ngươi là quỷ vệ, có thể mặc y phục ảnh vệ, nhưng tuyệt đối không được mặc y phục của thị vệ, đây là quy củ.”

“Được.” Ảnh Thất thuận miệng đáp ứng.

“Được cái gì, ngươi nhớ cho kỹ, không để người ta bớt lo gì hết.” Ảnh Ngũ dặn đi dặn lại.

“Ừ.”

Trăng sáng rọi qua song cửa sổ, chiếu ra hình bóng của một người —— Ảnh Tứ vừa bàn bạc chuyện thích khách Bích Tiêu Quán với thế tử xong, đi ngang qua chỗ ở của Ảnh Thất, đứng bên ngoài lạnh nhạt nói: “Ảnh Ngũ, lăn ra đây.”

Ảnh Ngũ nghe thấy âm thanh của người tới, gãi gãi đầu, vứt bỏ Ảnh Thất sung sướng nhảy nhót ra ngoài: “Đến đây đến đây ta lăn ra ngay đây ca!”

Ảnh Thất thở nhẹ một hơi, tiếp tục bôi thuốc cho mình.

Vết thương trên người dày đặc, cũng may chưa tổn hại đến gân cốt, không cần đi y điện gặp đại phu, chỉ là chảy máu quá nhiều, vô cùng mệt mỏi, phải tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Trong cơn mê man nghe được âm thanh mệnh lệnh lạnh lùng bên ngoài của Ảnh Tứ: “Ảnh Thất, điện hạ phân phó ngày mai đi thư phòng gặp người.”

Ảnh Thất mở to mắt, đỡ cánh tay loạng choạng đứng dậy, ngơ ngác nhìn song cửa sổ sớm đã không còn bóng người.

Điện hạ muốn…… gặp y.

Điện hạ vẫn giữ thể diện cho y, y cũng không muốn mình chật vật bất kham như vậy trước mặt điện hạ.

Y còn định hỏi thêm, Ảnh Tứ đã rời đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ảnh Ngũ Ảnh Thất quỳ một gối bên ngoài thư phòng đợi mệnh.

Ảnh Ngũ buồn bã ỉu xìu, chọc chọc Ảnh Thất đang nghiêm túc quỳ bên cạnh, ngáp liên tục mấy cái: “Đêm qua bắt được vài tên nội ứng, ta mới ngủ được một chút đã bị gọi đi thẩm vấn…… Mệt mỏi quá, hôm nay ta không nên trực, vậy mà lại còn phải dậy sớm nghe lệnh, mẹ ôi có chuyện gì chứ hả.”

Mặt Ảnh Thất không chút thay đổi, không nói chuyện.

“Bánh bao ngõ bắc, lát nữa đi ăn nhé?” Ảnh Ngũ chọc Ảnh Thất không biết mệt, “Đầu bếp dồn cũng nhiều thịt, cắn một miếng nước trào ra đầy ắp thịt luôn, đợi lát nữa đi ăn với ta, a có phải ngươi sợ Ảnh Tứ không, không sao ta không dẫn huynh ấy theo đâu.”

“Ta trực.” Ảnh Thất nói.

“Ta mời ngươi, ai nha cầu xin ngươi đó, đi mà đi mà, ca ta còn phải thẩm gian tế, không đi với ta được……” Ảnh Ngũ xoè ngón tay thon dài ra tính tính, “Giờ ta còn mời ngươi được, qua hai ngày nữa phải ăn bám ca ta rồi.”

“Tuy nói bổng lộc vương phủ cấp rất nhiều, nhưng mà, có tiền còn sợ không biết để làm gì sao, ta phải ăn uống đánh cược này, chủ yếu là đánh cược, tất cả bạc đều dồn vào đổ phường Mãn Đình Hoan kia, ai, thật ra ta không hay thua đâu, nhưng ta không thể thắng Doãn tiểu thư đúng không, hê hê.”

“Được rồi sự thật là ta không thắng được nàng, nhưng lão tử muốn thắng nàng cơ, cho nên đóng quân ở đó luôn, ca ta lúc nào cũng vào tận bên trong lôi ta về, thật mất mặt!”

Cửa gỗ thư phòng mở ra, Lưu Ngọc nhẹ giọng tiếp đón: “Nhị vị đại nhân, điện hạ chờ ở thư phòng.”

Hai người bước vào thư phòng, gật đầu hành lễ, Lý Uyển đang tựa vào bàn viết thư, thỉnh thoảng nâng bút chấm mực, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như cán bút bạch ngọc.

Ảnh Ngũ giật giật ống tay áo Ảnh Thất, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu Thất, đừng nhìn thẳng điện hạ.”

Ảnh Thất hoàn hồn, đôi mi khẽ buông xuống.

Hai người cúi đầu quỳ một gối lẳng lặng đợi mệnh, nghe thấy thế tử điện hạ gác bút, gấp thư lại đặt sang bên.

“Gọi các ngươi tới không có đại sự gì, đêm qua hai người các ngươi bảo vệ phụ vương và ta, có công.” Lý Uyển dựa vào ghế nằm chậm rãi nói, “Nhưng mà địa vị các ngươi đâu cần đề bạt gì nữa, vậy thưởng chút tục vật đi.”

Lý Uyển thưởng Ảnh Ngũ một miếng ngọc bội mỡ dê trên án thư, thưởng Ảnh Thất một túi kim qua tử.

Ảnh Ngũ cười phốc một cái: “Đa tạ điện hạ, thuộc hạ thích tục vật như thế này.”

Lý Uyển hừ nhẹ: “Cười cái gì, kể ra trong phủ ngươi lì lợm nhất, cả ngày nhảy nhót lung tung, lần này niệm tình ngươi có công lao, nếu ngày nào đó mê chơi làm lỡ đại sự…”

“Không dám không dám.” Ảnh Ngũ nhích nhích người về phía trước, phe phẩy cái đuôi nịnh nọt nói, “Nếu điện hạ cho ta nghỉ phép thì càng tốt hơn nữa.”

“Trong phủ đang cần người, không chuẩn.” Lý Uyển xua xua tay, “Nơi này không còn việc của ngươi, đừng lắc lư trước mặt ta nữa.”

Ảnh Ngũ ỉu xìu, cụp tai lui ra ngoài.

Thư phòng thanh tịnh hơn rất nhiều.

Ảnh Thất yên lặng cúi đầu quỳ dưới chân Lý Uyển, cố gắng thở thật nhẹ.

Một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa tới trước mặt Ảnh Thất.

Ngón tay tinh tế sạch sẽ, không có vết thương nào, Ảnh Thất ngơ ngác nhìn tay Lý Uyển, nhất thời không biết làm sao, cầm túi kim qua tử thế tử vừa thưởng ban nãy, chần chờ một chút, thả túi kim qua tử vào tay Lý Uyển.

Lý Uyển cũng ngẩn ra, hai người mờ mịt nhìn nhau.

“…… Ta muốn ngươi đỡ ta đứng dậy.”

Đột nhiên cả người Ảnh Thất run lên, nhanh như chớp vươn tay nâng Lý Uyển đứng dậy, một tay Lý Uyển tựa Ảnh Thất tay kia vịn tường, đối diện với hư ảnh người khác đỡ mình in trên vách.

Hắn cầm cổ tay Ảnh Thất, từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay lạnh lẽo cứng ngắc của y, “Bị thương nặng không, đã đi y điện chưa.”

Ảnh Thất thấp giọng trả lời: “Vâng.”

Lý Uyển thở dài: “Lấy lá thư trên bàn, ba ngày sau đưa đến Hạnh Đường Lâm Châu.”

Y thuật và dược liệu bên phía Hạnh Đường tốt hơn vương phủ, vừa vặn có thể chữa thương cho Tiểu Thất.

“Rõ.” Ảnh Thất không dám lưu luyến cái vuốt ve ấm áp từ lòng bàn tay của thế tử, đứng dậy cầm lấy lá thư gấp gọn trên bàn.

Lý Uyển đặt tay lên lá thư, dùng lòng bàn tay sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của y, ôn hòa dặn dò: “Không cần xem. Đây là cơ mật, liên quan đến sự tồn vong của vương phủ.”

Ảnh Thất ngạc nhiên cầm lá thư, tựa như đang gánh lấy trách nhiệm nặng nề, thấp giọng đáp: “Rõ.”

Bị bàn tay dịu dàng như ngọc kia nhẹ nhàng nắm lấy, tay mình thì dày đặc vết thương vô cùng thảm hại, cảm xúc ấm áp từ lòng bàn tay Lý Uyển xuyên qua từng tấc da thịt của Ảnh Thất, không để cho y cự tuyệt.

Ảnh Thất không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không hề trong suốt đơn thuần, mà là một mảnh đen nhánh thâm trầm.

Nhưng kỳ thật cõi lòng tĩnh mịch đã lâu của y dần loé lên một tia xúc động. Điện hạ đã lâu, lâu lắm rồi, không có nắm tay mình.

Giống như tình cảnh quá khứ đang dần tái hiện.

Lúc trước điện hạ nắm tay mình, y hiểu lầm mình được điện hạ sủng ái, vì thế một bước rơi vào vực sâu.

Lần này sẽ không như thế nữa.

“Đi đi.” Lý Uyển lại nhẹ nhàng nắm tay y, “Đi đường cẩn thận.”

Hắn đã lạnh nhạt với Ảnh Thất lâu như thế, có lẽ cũng sẽ không còn ai nhìn chằm chằm hắn không dứt nữa.

Ảnh Thất đi rồi, Lý Uyển ngửa đầu nhìn khe hở nóc nhà bị lấp lại, thất thần hồi lâu.

Nhớ tới Ảnh Thất bé bỏng ngoan ngoãn trước mặt mình, đặc biệt là ánh mắt hạnh phúc đơn thuần khi ở trong lòng mình, giống như con vật nhỏ cuối cùng cũng được chủ nhân vuốt ve, vô cùng đơn giản.

Lý Uyển yên lặng tưởng niệm, trong thư phòng nhàm chán, lấy giấy bút ra, vẽ lại sườn mặt của tiểu ảnh vệ. Bên dưới án thư đã gom được mấy chục tờ, đều là Tiểu Thất.

Vậy là Tiểu Thất thật sự thất vọng với mình rồi, đau lòng quá, một chút thần khí trong ánh mắt cũng không còn, lúc nói chuyện cũng chỉ nhàn nhạt đáp một từ “Ừ”.

Chính mình cũng không thể hiểu nổi.

Thật ra Lý Uyển rất muốn tìm người để nói chuyện, phụ vương hắn đã bệnh rất nặng, sợ rằng nói chuyện này sẽ càng tệ hơn; tên củ cải trái tim như hoa Lương Tiêu kia làm gì đã đơn phương ai bao giờ, có nói cũng vô dụng; đi từ đường tìm mẫu phi tâm sự, mới vừa mở miệng, ba ngọn nến dưới linh bài đồng thời bị dập tắt.

Duy nhất Ảnh Tứ có thể nghe mình nói chuyện thì đi thẩm phạm nhân rồi.

Lý Uyển nghĩ nghĩ, yên lặng viết thư tình lên giấy.

“Đó là một đêm xuân ấm áp, lần đầu gặp người thiếu niên dưới rừng cây, đã vô cùng say đắm…… Rất nhiều chuyện không biết nói với y thế nào, có lẽ rất nhiều năm sau y cũng không biết lòng ta duyệt y.”

Suy nghĩ phần lạc khoản* thật lâu, “Lý Uyển”, “Uyển”, quá nghiêm trang, xoá rồi sửa một chút, đổi thành “Dật Nhàn”, giống như lại thiếu chút gì đó, lại xoá rồi sửa chút nữa, cuối cùng đề hai chữ “Phu quân”.

*Lạc khoản: đề tên.

Viết một loạt cả mười trang, viết xong, gom lại trên bàn, đặt chung với bức hoạ mới vừa vẽ, định bảo Ảnh Tứ có rảnh đi tìm người đóng lại, ra phần thượng trước.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ảnh Tứ: ta muốn nghỉ việc.

tuan-menh-39-0

Bánh bao Ảnh Ngũ ăn – gốc là

tiểu lung bao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện