"Một thân Lý Mạt đỏ thẫm từ trên xuống dưới đan xen hoa văn hình ngọn lửa, trên cổ đeo một chiếc khoá Hàm Nguyệt hồ điệp, con ngươi sắc bén, mắt sáng như sao, nhìn qua là một vị tiểu công tử khinh cuồng kiệt ngạo, từ trong cốt cách lại toả ra mùi vị sát phạt thành thói, chính là kinh qua chiến trường, vô cùng bản lĩnh."
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
Lý Uyển đi ra cửa nhã gian, kéo Ảnh Thất vào bên trong.
Ảnh Thất nhìn nhìn xung quanh, đứa trẻ kia... đi rồi.
Lý Uyển cúi đầu hỏi y: "Tiểu Thất có tiến bộ ghê nha, dấm của tiểu hài tử mà cũng ăn nữa?"
Ảnh Thất giật mình: "Thuộc hạ không dám."
Lý Uyển mỉm cười: "Thừa nhận một cái khó lắm sao."
Ảnh Thất nghiêng đầu sang một bên, hai tai lại ửng hồng lên.
Sau lưng y có một cái, đoá thiên hương mẫu đơn do chính tay điện hạ đóng dấu. Y cứ cho rằng ấn trên người mình là độc nhất vô nhị, thấy thế tử điện hạ muốn mang cái ấn mình quý trọng nhiều năm đóng dấu cho người khác, Ảnh Thất vô cùng sốt ruột.
"Không muốn ta đóng dấu người khác? Vậy không đóng." Lý Uyển xoay đầu Ảnh Thất trở lại, hỏi y, "Ấn này, ngươi muốn không? Đóng cái này rất đau, vì nóng như lửa đốt ấy."
"Không sao." Ảnh Thất trầm giọng đáp.
Lý Uyển đau lòng nói: "Đừng mà, đau lắm, trên người ngươi còn bị thương, khoan hẵng làm cái này đi."
Ánh mắt Ảnh Thất có chút thất vọng, gật gật đầu nghe theo.
Lý Uyển vòng tay ôm y từ sau lưng, hôn hôn cổ y, đặt thiên hương mẫu đơn ấn vào lòng bàn tay y.
"Ngươi cầm cái này đi, sau này chờ ngươi đồng ý ta mới dùng, được không."
Ảnh Thất cầm con dấu nặng trĩu lúng túng nói: "Thuộc hạ không dám, quyền vật quý trọng như vậy, sao thuộc hạ có thể lấy......"
Lý Uyển dụ dỗ: "Ngươi là quỷ vệ bên người ta, dù sao cũng phải luôn bảo vệ ta, ngươi coi như ta chê nặng, giữ giúp ta đi."
Ảnh Thất lặng lẽ cụp mi, do dự một hồi, đáp tuân mệnh.
"Ngoan." Lý Uyển hôn hôn mặt y, sờ soạng khắp nơi không chừa một chỗ. Có một loại xúc động mang sản nghiệp tiền bạc biệt trang của mình giao cho Tiểu Thất quản lý.
Chạng vạng, tiểu nhị đứng ngoài cửa cung kính thông báo, nói đã chuẩn bị mọi thứ, thỉnh công tử dời bước lên thượng các.
Quần áo trên người Ảnh Thất còn dính máu khô, cảm thấy cứ như vậy mà đi theo bên cạnh điện hạ gặp khách sẽ vô cùng bất nhã, vấy bẩn tôn nghiêm vương phủ, đành phải mượn tiểu nhị một bộ y phục thị vệ sạch sẽ thay ra, cách Lý Uyển hai bước theo sau.
Cầu thang bằng gỗ xoắn ốc đi lên, trở nên sáng sủa.
"Người gặp đêm nay đều là thân phận cao quý, phải thận trọng cả lời nói và hành động." Lý Uyển thu liễm thần sắc dặn dò, "Ngươi không cần nói gì nhiều, mặc dù ta có gặp nguy hiểm cũng không cần phải để lộ thân thủ, mấy vị kia cũng mang theo hộ vệ bên người, chúng ta cũng đừng chơi trội."
Đêm nay hội tụ tại đây là nhị vị đường huynh đường đệ của Lý Uyển, đều là đường xa mà đến, mượn cớ thị sát Lâm Châu Tuân Châu, thực ra là đến thăm vị huynh đệ đã lâu không gặp.
Ánh nến xuyên qua bức vách đỏ rực, ánh đỏ kiều diễm nhẹ nhàng lay động, chập chờn trước cửa, ngọn đuốc quét qua một bên mặt Ảnh Thất, y cảm giác được bầu không khí cứng ngắc lạnh lẽo, một mùi hương nhàn nhạt từ bên trong thượng các thổi ra, Ảnh Thất quen làm ảnh vệ, ngửi ra được đây là mùi bồ kết pha với nước tẩy đi mùi máu tươi.
Ảnh Thất chợt căng thẳng, tay phải vô thức đặt lên chuôi kiếm sau eo, tay trái theo bản năng khẽ nâng lên, che Lý Uyển đang đi bên cạnh.
Lý Uyển nhìn lướt qua thấy Ảnh Thất như lâm đại địch, ánh mắt tức khắc dịu dàng hơn, vươn tay nắm lấy tay trái Ảnh Thất, thấp giọng nói: "Đừng khẩn trương, nơi này vốn là như thế."
Tay áo thế tử buông xuống che lấy bàn tay đan vào nhau của hai người, Ảnh Thất thấp thỏm bị nắm tay, tay điện hạ vừa mềm vừa ấm lại trơn bóng, so với bàn tay chồng chất thương tích lẫn vết chai của mình như trời với đất.
Trong lúc nghĩ nghĩ lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi, ngón tay lạnh lẽo, y đoán không được ý của điện hạ, chỉ có thể an an tĩnh tĩnh đi theo.
Y giống như một con vật nhỏ hiền lành ngoan ngoãn nhưng vô cùng cảnh giác, chỉ là một cái nắm tay nhẹ nhàng, Lý Uyển cũng có thể cảm giác được y khẩn trương đến nhường nào. Nhưng dù có ra sao đi nữa cũng không muốn buông tay.
Chung quanh toàn là nô bộc thị nữ đứng thẳng gật đầu, nghiêm nghị chờ đợi khách quý, trong đó một nữ tử tay cầm trản đuốc hoa sen bằng đồng mạ vàng, uyển chuyển nhẹ nhàng đặt lên đài cao trước cửa, thắp sáng tất cả trản đuốc trên xà nhà thượng các lên, chỉ có chiếc trản đèn lưu ly bát giác lớn nhất kia là không một ai để ý, vẫn cô quạnh như cũ.
Trản đèn treo trên xà cửa kia nối với các bấc đèn xung quanh, xuyên qua một mạch, chỉ cần thắp một cái, toàn bộ đồ đằng phi điểu của ba tầng Hướng Mộ Lâu đều được đốt lên, thắp sáng ba tầng lầu gác đen kịt phủ bụi trần đã lâu.
Không gian Hướng Mộ Lâu thông với nhau, cầu thang xoắn trôn ốc, đài hoa lê dưới tầng thấp nhất đột nhiên yên lặng, chúng khách đánh cược đồng loạt ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn thượng các trên cao bỗng nhiên sáng rực lên, lại đột ngột trò chuyện huyên náo ầm ĩ cả lên.
Một ông lão đánh cược lăn lộn ở Hướng Mộ Lâu mấy chục năm rít tẩu thuốc một hơi rồi nói chuyện phiếm với người khác: "Thượng các mở, đại nhân vật đến." Lão nhân ý vị thâm trường, giương mắt nhìn lên cao, ánh đuốc lập loè bên trong tròng mắt vẩn đục.
"Uyển nhi đâu rồi? Không phải là lại bị thích khách xử rồi chứ!"
Giọng nói ngả ngớn đầy kiêu ngạo của thanh niên vang lên từ phía sau, một vị thiếu gia trẻ tuổi ôm trường cung sừng hươu sơn đỏ trong ngực, gảy gảy dây cung, thấp giọng trêu đùa với một vị công tử mặc huyền y khác bên cạnh.
Một thân Lý Mạt đỏ thẫm từ trên xuống dưới đan xen hoa văn hình ngọn lửa, trên cổ đeo một chiếc khoá Hàm Nguyệt hồ điệp, con ngươi sắc bén, mắt sáng như sao, nhìn qua là một vị tiểu công tử khinh cuồng kiệt ngạo, từ trong cốt cách lại toả ra mùi vị sát phạt thành thói, chính là kinh qua chiến trường, vô cùng bản lĩnh.
Hắc y công tử nhíu mày: "Mạt nhi, thu liễm đi, lần trước là họa ngoài ý muốn, ai ngờ lại xảy ra loại chuyện thế này."
Thái tử Lý Thịnh mặc y phục đen khảm viền vàng, thần thái thận trọng, cử chỉ trầm ổn, nhưng mà mặt mày lãnh đạm, không giận tự uy, có vẻ khó tiếp cận.
Hai người tự vào cửa Hướng Mộ Lâu, cỗ quý khí trên người kẻ kia vô cùng bức người, mặc dù vận thường phục, cũng không che được vẻ khoan thai cao quý từ bên trong.
Khoé môi Lý Mạt treo một tia cười lạnh, vươn cánh cung dọn dẹp tất cả đám khách chơi đánh cược không có mắt chặn đường thái tử: "Đường huynh, thỉnh?"
Thái tử khẽ gật đầu: "Không cần tiếp đón ta. Ta không đến nỗi đại môn không ra nhị môn không vào, không sao."
Lý Mạt ôm trường cung nhìn khắp nơi: "Lý Uyển ở đâu vậy? Hay là lại bị thích khách chặn đường? Này! Lý Dật Nhàn --?"
Một vài tiểu nhị mặc y sam tơ tằm màu bạc vội vàng xuống lâu, cung kính nghênh đón, thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Nhị vị chính là khách nhân của Dật Nhàn công tử? Thỉnh lên thượng các."
Lý Uyển chờ ở thượng các đã lâu, yên tĩnh ngồi đó, biểu tình nhàm chán nhạt nhẽo, thỉnh thoảng hớp một ngụm trà.
Ảnh Thất đứng nghiêm ở sau lưng hắn, y cảm giác được tâm tình thế tử điện hạ không còn nhẹ nhàng như ban nãy, ngược lại vô cùng khẩn trương, không giống gặp khách, mà là như lâm đại địch.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, vẻ mặt lạnh lùng của Lý Uyển đột nhiên lật thành bộ mặt ý cười ôn hoà, thả chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy ra ngoài đón khách.
Lúc gặp thái tử, Lý Uyển vừa định mở miệng, Lý Thịnh cắt ngang, mỉm cười nói: "Giữa ta với đường đệ còn khách khí làm gì."
Lý Mạt ôm trường cung sơn đỏ ở phía sau, nhếch miệng liếc Lý Uyển: "Ai, không thấy ta à? Thế nào, ta vừa đến đây liền nghe nói ngươi bị bao vây tiễu trừ? Vận khí không tồi nha. Ta thấy ngươi còn sống tốt lắm mà, tay chân có ít đi cái nào đâu."
Lý Uyển sách một tiếng: "Đứng nói chuyện không đau eo, một văn nhược thư sinh như ta, đâu giống ngươi có thể kéo cung kỵ mã, trốn được một mệnh đều là nhờ may mắn." Dứt lời hắn khẽ giơ tay, "Thỉnh nhị vị."
Bên ngoài thượng các có một nhã gian rộng lớn, tường khảm kim ngọc, lấy đá trắng làm gạch, ánh nến lay động trên mấy bức bình phong bằng tơ lụa vàng xung quanh, hai bức bằng ngọc được làm bởi danh gia đương thời, bút phong dày nặng hồng phúc tề thiên, hoa sen thanh khiết giữa bãi bùn, tiểu nhị pha trà, là Quân Sơn Tuyết Diệp, mùi hương thanh nhã cứ vấn vương không dứt.
Một loạt thị nữ bưng các khay thức ăn tinh xảo lên, tổ yến vàng, đấu cua hoa tuyết, cá mè nướng, ăn với bánh cao nhĩ vàng, kèm mứt hoa quả, ít mà tinh tế, có thể thấy rằng rất dụng tâm.
Lý Thịnh nâng chén ôn hoà nói: "Ta vốn chỉ là đến thăm đệ một cái, nhọc lòng như vậy làm gì."
Thấy gã nâng chén, Lý Mạt và Lý Uyển vội vàng nâng chén rượu lên, mép chén chạm thấp hơn chén thái tử, Lý Uyển kính nói: "Đường huynh đại giá quang lâm, đương nhiên phải hết lòng nghênh đón, thân thể lão gia tử mới khoẻ hơn một chút, hiện tại chưa thể ra gió, nếu không cũng đã đến gặp đường huynh."
Lý Mạt nhe miệng lộ ra hai cái răng hổ, hài hước nói: "Hiếu tâm của Uyển ca có trời xanh chứng giám, bá phụ chắc chắn sẽ khỏi thôi. Ta vốn định mang quả vải đến cho ngươi, đáng tiếc đường xá xa xôi, băng tan là hỏng ngay. Ta còn muốn đem tiểu báo tử đến nữa, sợ nó ngồi xe ngựa mệt nhọc, lại sinh bệnh."
Lý Mạt suốt ngày cứ khoe khoang hoàng kim báo vương của mình, sủng như con ruột, thấy ai cũng phải khoe vài câu.
"May quá, lá gan ta nhỏ, rất sợ mãnh thú, ngoan ngoãn không phải tốt hơn sao." Lý Uyển không cam lòng yếu thế, "Tiểu Thất của ta rất biết nghe lời."
Lý Mạt cau mày: "Tiểu Thất? Sủng vật mới của ngươi sao? Ta nói tiểu báo tử của ta không ngoan hồi nào, nó còn dám bò lên giường ta kìa, không cho lên giường thì la lối khóc lóc lăn lộn, dính người vô cùng."
Lý Uyển: "Tiểu Thất của ta cũng vậy."
Ảnh Thất: "......"
Lý Mạt rất muốn phân cao thấp, đi qua trước mặt Lý Uyển: "Không bằng chúng ta đấu thú, giờ ta lập tức truyền tin về nhà, gọi người mang tiểu báo tử đến đây, nếu Tiểu Thất của ngươi cũng thông minh nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc bén như tiểu báo tử, đấu thắng ta liền nhận thua."
Lý Uyển cười khinh miệt: "Tiểu Thất của ta mới thèm đấu với súc sinh."
Lý Mạt nheo mắt: "Ngươi lặp lại lần nữa ai là súc sinh?"
Lý Uyển xoè quạt che miệng, mỉm cười nói: "Đoán xem?"
Thái tử ngồi một bên tách hai tên đường đệ đang cãi nhau chí choé ra: "Được rồi, lâu lắm mới gặp, sao lại ầm ĩ vậy chứ."
Lúc ba người hàn huyên, sắc mặt Ảnh Thất tái nhợt, nhìn nhìn Lý Mạt, nuốt nước bọt, cụp mi, khẽ cúi đầu lui hai bước, trốn ra sau lưng Lý Uyển.
Lý Mạt chú ý động tác nhỏ này của y, nhướng mày nhìn qua, híp mắt đánh giá Ảnh Thất, lời nói chứa ẩn ý: "Ô, Uyển nhi, vị tiểu ca này...... trông lạ thế?"
Ảnh Thất khẽ giật mình một cái.
Có thể cùng điện hạ xưng huynh gọi đệ, lại đến từ Lĩnh Nam, chỉ có thể là Lĩnh Nam Vương thế tử.
Vừa khéo, nhiều người như vậy không chọc, cứ cố tình đắc tội với Lĩnh Nam Vương thế tử. Không ngờ hắn vậy mà dịch dung, xé lớp da giả kia xuống, từ một kẻ ăn chơi trác táng qua đường lập tức biến thành tôn đại Phật gia.
Lúc trước mạo phạm trên phố, vậy mà là Lĩnh Nam Vương thế tử.
"Lão gia tử không yên tâm, phái hộ vệ mới đi theo ta." Lý Uyển không muốn dây thêm phiền phức, vẫy vẫy tay kêu Ảnh Thất lui ra.
Tiểu Thất trắng trẻo tuấn tú như vậy, đừng để cho tên Lý Mạt này vấy bẩn.
Mắt thấy Lý Uyển kéo người thiếu niên thanh tú ra phía sau mình che lại, ý cười trong mắt Lý Mạt càng tăng lên: "Ha, che chở như vậy...... Bảo sao lại không thèm để ta vào mắt, thì ra là được sủng ái thế này......"
Lúc trước tình cờ gặp trên đường, ý đồ mời chào của Lý Mạt rõ như ban ngày, thiếu niên này lại không biết điều, còn lạnh lùng phản kháng, Lý Mạt nhớ rõ.
Vốn dĩ Ảnh Thất không hề có nửa phần hảo cảm với Lý Mạt, bị ánh mắt của người này quét từ trên xuống dưới như thưởng thức hoa khôi, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng thân phận không cho phép, đành phải gật đầu nhẹ giọng nói: "Công tử thứ tội, tiểu nhân thất lễ."
Nếu không phải giữ mặt mũi cho thế tử điện hạ, Lĩnh Nam Vương thế tử là cọng hành nào, Ảnh Thất căn bản không để tâm.
Lý Uyển rất bực mình, đường đường là Lĩnh Nam Vương thế tử vậy mà cứ chấp nhặt với một tên hộ vệ, lòng dạ hắn phải hẹp hòi đến mức nào, Ảnh Thất cũng đã thay đổi thái độ ngoan ngoãn rồi, trong ánh mắt đã bắt đầu không kiên nhẫn. Lý Uyển lướt mắt qua Ảnh Thất, lặng lẽ nắm lấy ngón tay y an ủi.
"Cả năm không gặp, đừng nháo." Thái tử giải vây cho cả hai, ôn hoà nói, "Đã là đến thăm, cũng đừng gây phiền phức cho người ta."
Lý Mạt rất để ý mặt mũi của vị đường huynh này, ngửa đầu uống cạn một chén rượu, ánh mắt lưu luyến ở trên người Ảnh Thất.
Lý Uyển nhìn ra được dị thường giữa hai người, lặng lẽ duỗi tay ra sau lưng, đẩy đẩy Ảnh Thất, nhỏ giọng dặn dò: "Đi nghỉ một lát, không cần quan tâm chuyện ở đây."
Lý Mạt ôm cung sừng hươu, uống đã mấy chén, chống má, liếc nhìn chủ tớ hai người trao đổi trong im lặng, Ảnh Thất lui ra ngoài, Lý Mạt không có lạc thú, nhàm chán mà đẩy chén rượu: "Uyển nhi, uống rượu nhiều cũng không thú vị, làm gì vui một chút, Uyển ca muốn cô nương hay là nam hài đây?"
Lý Uyển cười cười: "Cai rồi."
"Nha, cai? Đây là định thành gia đúng không." Lý Mạt làm như nghe thấy được chuyện gì mới mẻ, "Ngươi cũng nên thành gia, Bá Hạ công chúa lớn lên xinh đẹp, tiện nghi cho ngươi rồi. Nhìn đường huynh đi, hài tử đã được vài tuổi, cháu trai lớn ta cũng ôm qua rồi. Nhưng mà ta không định cưới vợ."
"Không muốn thành gia, hơn nữa Bá Hạ cũng rất phiền. Gặp được một người tốt, những cái khác không còn muốn để vào mắt nữa."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tổ yến vàng
Đấu cua hoa tuyết
Đấu cua hoa tuyết
Cá mè nướng
Bánh cao nhĩ
Xin lỗi Mạt ca, lúc đọc QT tiểu nữ cứ tưởng huynh nhà giàu bụng phệ đi ghẹo trai không á. Đâu ngờ được huynh mlem thế kia ????????????????
Danh sách chương