Lý Uyển quỳ giữa trà trúc đường, đã ăn vài đòn, thước bằng cây mây, quất vào da thịt cắt thành từng vết máu.
Lão Vương gia rất tức giận, chỉ vào Lý Uyển quát: “Ngươi lúc trước…… hứa với bổn vương thế nào?”
Lý Uyển đỡ vết thương thở hổn hển: “Trước khi thái tử kế vị, không chạm dây cung, không để lộ tài, không đem lòng yêu bất kỳ nữ tử nào.”
Hắn thất hứa toàn bộ, ngoại trừ việc đem lòng yêu một nữ tử.
“Nhưng con thích y, con không thể trơ mắt nhìn y chết…… con sẽ ân hận cả đời.” Lý Uyển vừa cố chấp vừa bất đắc dĩ.
Bàn tay già nua của lão Vương gia siết chặt đến mức run rẩy: “Uyển nhi…… Bổn vương phí bao nhiêu tâm huyết che chở ngươi thành nhân…… Sao ngươi lại không biết quý trọng……”
Lý Uyển cúi đầu nhận sai: “Hài nhi biết sai rồi. Phụ vương, việc đã đến nước này, người đánh con thì có ích gì.”
Lão Vương gia giận đen mặt: “Đồ bất hiếu…… Sau này bổn vương không thèm quản ngươi, mặc kệ ngươi sống hay chết, ngươi vừa lòng chưa?!”
Lý Uyển khẩn thiết nói: “Bất kể là hậu quả gì con cũng tự mình gánh, tuyệt không liên lụy vương phủ.”
“Ngươi gánh nổi không…… Bài vị mẫu phi ngươi trong từ đường, một đám nha hoàn thị vệ người hầu trên dưới Tề Vương phủ, tính mạng nhóm ảnh vệ…… Ngươi gánh nổi không.” Lão Vương gia chậm rãi gõ quải trượng, ngón tay run run vì tức giận, “Ngươi quá ích kỷ, thân là chủ nhân, cũng có trách nhiệm bảo hộ, há có thể tùy ý làm bậy.”
Ảnh Thất đã đuổi đến trà trúc đường, thấy thế tử điện hạ đang bị phạt vết thương chồng chất, không nhịn nổi vọt vào, quỳ bên cạnh Lý Uyển, cầu xin: “Vương gia minh giám, thế tử điện hạ là vì cứu Ảnh Thất mới ra tay, Ảnh Thất có tội, liên lụy vương phủ, thỉnh Vương gia trách phạt.”
Lý Uyển hung dữ trừng Ảnh Thất, xua tay bảo y ra ngoài nhanh, ngẩng đầu nói với lão Vương gia: “Phụ vương, cấp dưới của ta trung thành, muốn thay ta gánh tội.”
Lão Vương gia nhìn hai kẻ trước mặt đang nói đỡ cho nhau vô cùng ngứa mắt, giương tay quất một thước mây, quất thẳng vào người Lý Uyển.
Tề Vương luôn cưng chiều đứa con trai một này, coi Lý Uyển như hòn ngọc quý trên tay, cho dù bình thường có hay tức giận cũng sẽ không nặng tay như vậy, hôm nay là thật sự nổi giận.
Ảnh Thất thấy lão Vương gia xuống tay quá nặng, chỉ sợ thế tử điện hạ kim chi ngọc diệp chịu không nổi, thoắt cái dừng ở trước người Lý Uyển, thay hắn chắn một đòn.
Đột nhiên Lý Uyển túm lấy Ảnh Thất, đè đầu y xuống, che chở cả người y trong ngực mình.
Một đoạn thước mây dài tầm ba ngón tay gãy ở đầu vai Lý Uyển, bả vai hắn đau nhức, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Ảnh Thất trừng mắt nhìn thế tử điện hạ, tựa như che chở con đại bàng non trong lòng, hơi thở của y tràn ngập mùi trầm hương thanh nhã trên người điện hạ.
Y nghe thấy lời nói dịu dàng an ủi của thế tử điện hạ bên tai mình: “Ta phí bao công sức chữa thương cho ngươi như vậy, phải biết trân trọng chứ…… Đánh đau rồi thì phải làm sao đây.”
Lão Vương gia ném thước, đột nhiên váng đầu hoa mắt, tiểu nha đầu Lưu Ngọc bên cạnh nhanh chân chạy qua đỡ ông, khóc nức nở khuyên nhủ: “Vương gia bớt giận, thế tử điện hạ không chịu nổi giáo huấn như vậy đâu, thân thể người cũng quan trọng, đừng tức giận mà sinh bệnh!”
Lão Vương gia chống mạnh trượng gỗ đào, chỉ vào Lý Uyển gào lên: “Ném đứa bất hiếu này vào Kiếm Chủng cho bổn vương, để cho nó tỉnh lại đi!”
Ảnh Thất bị đè chặt, nhưng cảm nhận được người ôm mình rùng mình một cái vô cùng rõ ràng.
Lý Uyển buông Ảnh Thất ra, đỡ vai bị thương quỳ thẳng người: “Vâng.”
Ảnh Tứ đi vào trà trúc đường, bắt lấy cánh tay Lý Uyển, xách thế tử điện hạ lên lôi đi.
“Điện hạ!” Ảnh Thất còn muốn đuổi theo, bị Ảnh Ngũ giữ lại.
Ảnh Ngũ thấp giọng khuyên y: “Tiểu Thất ngươi đừng náo loạn, nghe lời.”
Ảnh Thất kinh hoàng hỏi hắn: “Kiếm Chủng có cái gì? Sẽ dụng hình với điện hạ sao.”
Ảnh Ngũ cười khổ lắc đầu: “Sao lại dụng hình, điện hạ kim chi ngọc diệp nào chịu nổi. Yên tâm đi, Kiếm Chủng không có gì đâu.”
Cái điện hạ sợ chính là không có gì.
“Buông ra, buông ta ra……” Ảnh Thất liều mạng giãy giụa, Ảnh Ngũ gắt gao giữ chặt, nhỏ giọng nói, “Vương gia đã rất tức giận, ngươi đừng chọc người nữa, yên lặng một chút, trở về lâm viên với ta.”
Ảnh Thất bị đè trên mặt đất, trơ mắt nhìn Ảnh Tứ áp giải thế tử điện hạ đi Kiếm Chủng.
Ảnh Ngũ nhỏ giọng dìu y: “Nói nhỏ chút, thừa dịp Vương gia chưa nhớ phải xử ngươi, về với ta nhanh lên……”
Lời còn chưa dứt, tiểu nha đầu Lưu Ngọc chạy tới, nhíu mày khó xử nói: “Ảnh Thất đại nhân…… Vương gia gọi ngài qua gặp người……”
“A?” Vẻ mặt Ảnh Ngũ sửng sốt, ngược lại quăng cho Ảnh Thất một ánh mắt vẫy khăn cầu phúc, “Ngươi đi đi…… bảo trọng.”
Kiếm Chủng vương phủ là cấm địa, ngày thường không ai ra vào, cửa vào là Thái Cực môn, đã bị cỏ hoang mọc um tùm che khuất.
Sắc mặt Lý Uyển trắng bệch, đỡ cánh tay bị thương quay đầu lại hỏi Ảnh Tứ: “Ngươi không giáo huấn ta sao?”
Ảnh Tứ hờ hững nhìn hắn: “Cái gì.”
Lý Uyển giương khoé miệng cười cười: “Hôm nay ít nói như vậy, chắc là vì tức giận nói không nên lời đúng không? Xin lỗi, loại chủ tử như ta đúng là không thể khiến cho người khác bớt lo, hay là các ngươi lãnh tiền công rồi chạy lấy người đi.”
Vẻ mặt Ảnh Tứ vô cảm: “Bởi vì thuộc hạ cảm thấy lần này người không sai.”
Lý Uyển nghiêng đầu nhìn hắn.
Ảnh Tứ nói: “Tài hoa của người, vốn không nên giấu đi, ý trời đã như vậy, thuộc hạ nguyện đi theo.”
Lý Uyển lộ ra một nụ cười mệt mỏi, chậm rãi bước vào Thái Cực môn của Kiếm Chủng. Bỗng nhiên dừng bước, ngoắc ngoắc tay với Ảnh Tứ.
Ảnh Tứ khẽ nheo mắt nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển kêu hắn: “Lại đây, hỏi ngươi một chuyện quan trọng.”
Ảnh Tứ tiến lên hai bước, đưa tai qua nghe.
Lý Uyển thấp giọng hỏi hắn: “Bộ thư tình ta viết ngươi đã mang đi đóng quyển thượng chưa?”
“……” Sắc mặt Ảnh Tứ âm trầm, giơ chân đá cơ quan trên Thái Cực môn Kiếm Chủng, nhốt thế tử điện hạ vào bên trong.
Lý Uyển đứng ở bên trong cánh cửa, đỡ vai, bất đắc dĩ oán giận: “Chuyện nghiêm túc như vậy nỡ nào lại không để ý ta chứ hả.”
Vào Kiếm Chủng, là một thế gian khác biệt.
Những hòn núi dưới ánh tà dương phản chiếu trên mặt nước, khói lạnh cỏ khô, yên tĩnh không người, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng quạ hú thê lương.
Kiếm Chủng vương phủ, là Kiếm Chủng mà mười ba quỷ vệ đi theo bên cạnh lão Vương gia chinh chiến tứ phương, tại vùng đất rộng lớn hoang vắng này chôn cất mười ba món thần binh, đã từng thuộc về mười ba quỷ vệ, mười ba quỷ vệ sau khi giải ngũ, mang binh khí của từng người bồi táng bên trong Kiếm Chủng, dùng cả linh hồn chân thành vì Tề Vương phủ trấn thủ tứ phương.
Mười ba món vũ khí khát máu, về đêm có thể nghe thấy vong hồn chết thảm dưới lưỡi đao than khóc.
Kiếm Chủng là phần mộ, nơi này một người sống cũng không có.
Lý Uyển khi còn bé bị ném vào Kiếm Chủng học nghệ, mười ba quỷ vệ chia nhau dạy hắn tài bắn cung thuật cưỡi ngựa, dạy hắn trị thế ngự người, dạy hắn học cách tự bảo vệ mình giữa loạn thế, dạy hắn làm sao chôn giấu toàn bộ cảm xúc dưới tấm da mặt ôn hoà tuấn mỹ.
Lúc trẻ con bằng tuổi ngây ngô vô tri, tay Lý Uyển sớm đã đầy vết chai do tập cung, đọc làu làu toàn bộ binh thư sách cổ Tàng Thư Các.
Lý Uyển không muốn vào Kiếm Chủng, vào Kiếm Chủng sẽ nhớ tới nỗi khổ khi còn bé mà người thường không chịu nổi, học những thứ mà cả đời này cũng không có cơ hội dùng nó.
Khi bước vào Kiếm Chủng, hắn đã hiểu rõ mình cô độc tới mức nào.
Gió đêm, Lý Uyển đỡ vết thương đau đớn trên cánh tay dựa vào bia mộ, tóc dài rũ xuống gạch dưới chân, đỉnh đầu hoa rụng cây khô trông rất điêu tàn, phủ kín mái tóc dài trên mặt đất.
Lý Uyển phát ngốc nhìn lòng bàn tay trơn nhẵn như ngọc của mình, trong lòng dần dần dâng lên cảm xúc muốn trả thù.
Muốn dẫm đạp ta để ngồi lên cái ngôi vị hoàng đế đó, không dễ vậy đâu.
Nơi này không có thức ăn, cũng sẽ không có ai đưa cơm, muốn ăn gì thì tự mình bắt, tự mình nướng lấy. Thật ra chuyện này cũng không to tát gì, chỉ là Lý Uyển rất sợ cô đơn.
Nếu có Tiểu Thất ở đây thì tốt rồi.
Ảnh Thất bị lão Vương gia gọi vào mật thất trong thư phòng.
Lão Vương gia chống trượng gỗ đào đi trước, Ảnh Thất im lặng theo sau, đường vào mật thất hẹp dài rườm rà, ngang dọc lộn xộn, trên tường treo các loại hình cụ, binh khí, trong góc còn có xương trắng của con người.
Lão Vương gia cũng không kiêng dè Ảnh Thất, mở các cơ quan trước mặt y, dẫn y đến chỗ sâu nhất của mật thất.
Trong lòng Ảnh Thất lo cho thế tử điện hạ, có hơi thất thần.
Lão Vương gia ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở: “Tập trung tinh thần.”
Ảnh Thất giật mình, gật đầu nói: “Vâng.”
Y sớm đã sẵn sàng chuẩn bị nhận phạt, trong lòng thật ra còn suy nghĩ lời nói, làm sao cầu tình cho thế tử điện hạ.
Đi sâu vào chỗ tối tăm trong mật thất, thắp mấy ngọn đèn lên, cuối mật thất là những pho tượng đá hình thái khác nhau trông rất sinh động, cao cỡ người thường, vừa vặn mười ba tòa.
Lão Vương gia từ từ dừng lại, đứng trước mười ba pho tượng đá, tựa như nhìn vào những người huynh đệ năm xưa, trong ánh mắt tang thương như có sóng biển cuồn cuộn.
“Ảnh Thất, hẳn ngươi cũng biết đây là tượng của ai đúng không?”
Ảnh Thất khó hiểu ý ông, nhìn quét qua mười ba pho tượng đá, trên tay mỗi một vị đều cầm một loại binh khí hung hiểm, tay kia treo một tấm ảnh bài gỗ đỏ nho nhỏ, giống y như đúc ảnh bài treo trên eo Ảnh Thất.
“Là…… Mười ba quỷ vệ…… Các tiền bối?” Ảnh Thất thử trả lời.
Mười ba vị quỷ vệ từ đầu đến cuối, ảnh bài tuyên khắc mười ba danh hiệu:
Ngũ Độc, Thính Tuyết, Liệu Nguyên, Quả Tâm, Đấu Thánh, Thần Công, Vô Ảnh, Bất Bại, Vạn Nhận, Xuyên Vân, Hồi Thiên, Thông Linh, Tiếu Diện.
*Liệu Nguyên (燎原): lửa cháy lan ra đồng cỏ, Hồi Thiên (回天): xoay chuyển trời đất.
“Ừ.” Lão vương gia chậm rãi hồi tưởng, vẻ mặt trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, “Cùng bổn vương rong ruổi chiến trường mấy chục năm, là mười ba huynh đệ của ta.”
“Bọn họ đều đã qua đời. Nhưng bọn họ không chết, vẫn vì bổn vương trấn giữ Tề Vương phủ.” Lão vương gia từ từ xoay người lại, nhìn Ảnh Thất, “Bổn vương ở lại nhân thế kéo dài cái hơi tàn mấy năm nay, chỉ mong Uyển nhi có thể tìm được con đường sống bình an cho mình.”
“Bây giờ, bổn vương không đi tiếp được nữa.”
“Quãng đường còn lại, trông cậy vào Uyển nhi rồi.”
Ảnh Thất sửng sốt hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Lão Vương gia thong thả đi một vòng quanh mười ba pho tượng, khi đi qua mỗi một vị đều nhẹ nhàng vuốt ve, lại tháo ảnh bài trong tay bọn họ xuống, giống như một lời từ biệt lặng lẽ.
“Uyển nhi có từng nói với ngươi, chỉ có ngươi là ảnh vệ thuộc về nó, mấy đứa trẻ khác đều là của bổn vương không?” Vẻ mặt lão Vương gia lộ ra nét dịu dàng.
Ảnh Thất gật gật đầu.
Thế tử điện hạ quả thực có nói như vậy, bởi vì mấy vị còn lại cho đến Ảnh Lục đều là tâm phúc lão Vương gia thu vào trong phủ.
Lão Vương gia thu tất cả ảnh bài, đặt vào trong tay Ảnh Thất.
Ảnh Thất có chút bối rối, thành kính nhận lấy ảnh bài của các tiền bối, chậm rãi quỳ một gối xuống đất.
Âm thanh già nua trầm thấp của lão Vương gia dừng ở bên tai Ảnh Thất:
“Từ hôm nay, các ngươi đều là người của Uyển nhi.”
Hô hấp Ảnh Thất đình trệ, bên trong mật thất yên tĩnh mơ hồ có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của y.
“Vương gia người…… Không trách phạt ta sao?” Ảnh Thất chần chờ hỏi.
“Trách phạt……” Lão Vương gia chậm chạp nói: “Uyển nhi chưa từng thích cái gì, từ nhỏ đã không có rồi, cho nó vàng bạc châu báu, nó tiện tay ném đi, cho nó kì trân dị thú, xoay người một cái nó liền thưởng cho người khác, cho nó nữ tử mỹ mạo, nó cũng không thèm nhìn một cái.”
“Nó chỉ yêu mến mỗi mình mẫu phi của nó, sau khi Phi Loan đi rồi, Uyển nhi lại không đặc biệt thích cái gì, cũng không yêu cầu bổn vương thứ gì cả. Bổn vương thương nó, nhưng đưa nó bảo vật gì nó cũng không vui vẻ hết.”
“Nhưng nó lại nói với bổn vương nó thích ngươi.”
Ảnh Thất ngơ ngẩn nhìn lão Vương gia, không nói được câu nào, ngây ngốc quỳ đất.
Lão Vương gia đến gần y, lòng bàn tay khô ráp đặt trên đỉnh đầu Ảnh Thất: “Đồng ý với bổn vương, cho nó có một ngày có thể tùy tâm sở dục, bình an hỉ nhạc.”
Ảnh Thất cầm mười ba ảnh bài quỷ vệ, dập đầu thật mạnh: “Rõ, đời này của Ảnh Thất nguyện bảo hộ điện hạ yên vui, thân này bất tử, thệ này bất diệt.”
“Để cho Uyển nhi tĩnh tâm suy nghĩ trong Kiếm Chủng, tạm rời xa ồn ào một thời gian đi.”
Nếu Vương gia đã nói tới mức này, lời cầu tình đến bên miệng, cũng không cần Ảnh Thất nói ra nữa.
Lão Vương gia ngồi xuống giữa mật thất, an tĩnh làm bạn với mười ba vị lão bằng hữu. Ảnh Thất mang theo mười ba ảnh bài ra khỏi mật thất, đi khỏi trà trúc đường của lão Vương gia.
Từ khi thế tử điện hạ bị ném vào Kiếm Chủng, mỗi ngày Ảnh Thất đều thừa dịp đêm khuya thanh vắng, đến bên ngoài Thái Cực môn Kiếm Chủng tìm cơ quan, tìm suốt hai ngày nhưng không thấy gì cả. Y cũng định tìm đường khác, lại không có manh mối.
Mỗi khi nhớ tới mấy vết thương do bị Vương gia đánh trên người thế tử điện hạ, lại nghĩ đến một mình điện hạ tại Kiếm Chủng hoang vắng không nơi nương tựa, Ảnh Thất đau lòng không thôi, nghĩ đến lời kia của lão Vương gia, Ảnh Thất lại có chút áy náy, nhiều hơn cả cảm động và yên tâm.
Thì ra thế tử điện hạ chỉ từng thích một mình mình thôi.
Tìm không thấy cơ quan mở Kiếm Chủng, Ảnh Thất đành phải chuyên tâm huấn luyện, chờ lão Vương gia hạ lệnh thả điện hạ ra.
Hôm đó ở Huấn Tràng, nhóm quỷ vệ đều đi huấn luyện ảnh vệ và thị vệ, Ảnh Thất đang dưỡng thương, được thống lĩnh thả, không cần đi theo đi huấn luyện ảnh vệ.
Y mượn ảnh vệ một cây cung, ngồi một góc ở Huấn Tràng đùa nghịch.
Trong đầu toàn là hình ảnh thế tử điện hạ đoạt cung của Lĩnh Nam Vương thế tử, ánh mắt rét lạnh tóc dài phất phơ, bộ dạng kinh diễm khi bắn mũi tên ra, lạnh lùng và ôn nhu dung hợp một cách hoàn mỹ trong đôi mắt điện hạ.
Cho đến khi chính tay mình cầm thử, mới biết được cung tiễn khó cỡ nào, Ảnh Thất không biết dùng cung, y căn bản không tưởng tượng được mình làm thế nào dùng một sợi dây để bắn mũi tên đến vị trí mình muốn cả.
Ảnh Tứ tuần tra Huấn Tràng, xách roi đi tới.
“Ngươi đang làm gì.” Ảnh Tứ nhìn chăm chú vào tiểu ảnh vệ đang chơi một mình nghiêm túc đến mức vô cùng vui vẻ.
Ảnh Thất quay đầu, đưa cung tiễn ra trước mặt Ảnh Thất: “Thống lĩnh, dạy thuộc hạ cái này được không?”
Ảnh Tứ không hiểu nổi liếc Ảnh Thất một cái, lấy một mũi tên, tiện tay ném một cái, mũi tên cắm sâu vào hồng tâm cách đó cả trăm bước.
“……” Ảnh Thất liếm liếm môi.
“Ngươi suy nghĩ chuyện vô dụng gì đó? “Ảnh Tứ lạnh nhạt nói, “Đi đổi thuốc, trở về dưỡng thương.”
“…… Vâng.”
Ảnh Tứ thu roi, xoay người đi về hướng khác: “Ta đi xem thế tử điện hạ, nếu ngươi đổi thuốc ổn rồi, thì tới Huấn Tràng quan sát bọn họ huấn luyện đi.”
Ảnh Thất vốn muốn đi đổi thuốc, vừa nghe thống lĩnh muốn đi Kiếm Chủng, bỗng nhiên dừng bước, lặng lẽ theo sau.
Lão Vương gia rất tức giận, chỉ vào Lý Uyển quát: “Ngươi lúc trước…… hứa với bổn vương thế nào?”
Lý Uyển đỡ vết thương thở hổn hển: “Trước khi thái tử kế vị, không chạm dây cung, không để lộ tài, không đem lòng yêu bất kỳ nữ tử nào.”
Hắn thất hứa toàn bộ, ngoại trừ việc đem lòng yêu một nữ tử.
“Nhưng con thích y, con không thể trơ mắt nhìn y chết…… con sẽ ân hận cả đời.” Lý Uyển vừa cố chấp vừa bất đắc dĩ.
Bàn tay già nua của lão Vương gia siết chặt đến mức run rẩy: “Uyển nhi…… Bổn vương phí bao nhiêu tâm huyết che chở ngươi thành nhân…… Sao ngươi lại không biết quý trọng……”
Lý Uyển cúi đầu nhận sai: “Hài nhi biết sai rồi. Phụ vương, việc đã đến nước này, người đánh con thì có ích gì.”
Lão Vương gia giận đen mặt: “Đồ bất hiếu…… Sau này bổn vương không thèm quản ngươi, mặc kệ ngươi sống hay chết, ngươi vừa lòng chưa?!”
Lý Uyển khẩn thiết nói: “Bất kể là hậu quả gì con cũng tự mình gánh, tuyệt không liên lụy vương phủ.”
“Ngươi gánh nổi không…… Bài vị mẫu phi ngươi trong từ đường, một đám nha hoàn thị vệ người hầu trên dưới Tề Vương phủ, tính mạng nhóm ảnh vệ…… Ngươi gánh nổi không.” Lão Vương gia chậm rãi gõ quải trượng, ngón tay run run vì tức giận, “Ngươi quá ích kỷ, thân là chủ nhân, cũng có trách nhiệm bảo hộ, há có thể tùy ý làm bậy.”
Ảnh Thất đã đuổi đến trà trúc đường, thấy thế tử điện hạ đang bị phạt vết thương chồng chất, không nhịn nổi vọt vào, quỳ bên cạnh Lý Uyển, cầu xin: “Vương gia minh giám, thế tử điện hạ là vì cứu Ảnh Thất mới ra tay, Ảnh Thất có tội, liên lụy vương phủ, thỉnh Vương gia trách phạt.”
Lý Uyển hung dữ trừng Ảnh Thất, xua tay bảo y ra ngoài nhanh, ngẩng đầu nói với lão Vương gia: “Phụ vương, cấp dưới của ta trung thành, muốn thay ta gánh tội.”
Lão Vương gia nhìn hai kẻ trước mặt đang nói đỡ cho nhau vô cùng ngứa mắt, giương tay quất một thước mây, quất thẳng vào người Lý Uyển.
Tề Vương luôn cưng chiều đứa con trai một này, coi Lý Uyển như hòn ngọc quý trên tay, cho dù bình thường có hay tức giận cũng sẽ không nặng tay như vậy, hôm nay là thật sự nổi giận.
Ảnh Thất thấy lão Vương gia xuống tay quá nặng, chỉ sợ thế tử điện hạ kim chi ngọc diệp chịu không nổi, thoắt cái dừng ở trước người Lý Uyển, thay hắn chắn một đòn.
Đột nhiên Lý Uyển túm lấy Ảnh Thất, đè đầu y xuống, che chở cả người y trong ngực mình.
Một đoạn thước mây dài tầm ba ngón tay gãy ở đầu vai Lý Uyển, bả vai hắn đau nhức, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Ảnh Thất trừng mắt nhìn thế tử điện hạ, tựa như che chở con đại bàng non trong lòng, hơi thở của y tràn ngập mùi trầm hương thanh nhã trên người điện hạ.
Y nghe thấy lời nói dịu dàng an ủi của thế tử điện hạ bên tai mình: “Ta phí bao công sức chữa thương cho ngươi như vậy, phải biết trân trọng chứ…… Đánh đau rồi thì phải làm sao đây.”
Lão Vương gia ném thước, đột nhiên váng đầu hoa mắt, tiểu nha đầu Lưu Ngọc bên cạnh nhanh chân chạy qua đỡ ông, khóc nức nở khuyên nhủ: “Vương gia bớt giận, thế tử điện hạ không chịu nổi giáo huấn như vậy đâu, thân thể người cũng quan trọng, đừng tức giận mà sinh bệnh!”
Lão Vương gia chống mạnh trượng gỗ đào, chỉ vào Lý Uyển gào lên: “Ném đứa bất hiếu này vào Kiếm Chủng cho bổn vương, để cho nó tỉnh lại đi!”
Ảnh Thất bị đè chặt, nhưng cảm nhận được người ôm mình rùng mình một cái vô cùng rõ ràng.
Lý Uyển buông Ảnh Thất ra, đỡ vai bị thương quỳ thẳng người: “Vâng.”
Ảnh Tứ đi vào trà trúc đường, bắt lấy cánh tay Lý Uyển, xách thế tử điện hạ lên lôi đi.
“Điện hạ!” Ảnh Thất còn muốn đuổi theo, bị Ảnh Ngũ giữ lại.
Ảnh Ngũ thấp giọng khuyên y: “Tiểu Thất ngươi đừng náo loạn, nghe lời.”
Ảnh Thất kinh hoàng hỏi hắn: “Kiếm Chủng có cái gì? Sẽ dụng hình với điện hạ sao.”
Ảnh Ngũ cười khổ lắc đầu: “Sao lại dụng hình, điện hạ kim chi ngọc diệp nào chịu nổi. Yên tâm đi, Kiếm Chủng không có gì đâu.”
Cái điện hạ sợ chính là không có gì.
“Buông ra, buông ta ra……” Ảnh Thất liều mạng giãy giụa, Ảnh Ngũ gắt gao giữ chặt, nhỏ giọng nói, “Vương gia đã rất tức giận, ngươi đừng chọc người nữa, yên lặng một chút, trở về lâm viên với ta.”
Ảnh Thất bị đè trên mặt đất, trơ mắt nhìn Ảnh Tứ áp giải thế tử điện hạ đi Kiếm Chủng.
Ảnh Ngũ nhỏ giọng dìu y: “Nói nhỏ chút, thừa dịp Vương gia chưa nhớ phải xử ngươi, về với ta nhanh lên……”
Lời còn chưa dứt, tiểu nha đầu Lưu Ngọc chạy tới, nhíu mày khó xử nói: “Ảnh Thất đại nhân…… Vương gia gọi ngài qua gặp người……”
“A?” Vẻ mặt Ảnh Ngũ sửng sốt, ngược lại quăng cho Ảnh Thất một ánh mắt vẫy khăn cầu phúc, “Ngươi đi đi…… bảo trọng.”
Kiếm Chủng vương phủ là cấm địa, ngày thường không ai ra vào, cửa vào là Thái Cực môn, đã bị cỏ hoang mọc um tùm che khuất.
Sắc mặt Lý Uyển trắng bệch, đỡ cánh tay bị thương quay đầu lại hỏi Ảnh Tứ: “Ngươi không giáo huấn ta sao?”
Ảnh Tứ hờ hững nhìn hắn: “Cái gì.”
Lý Uyển giương khoé miệng cười cười: “Hôm nay ít nói như vậy, chắc là vì tức giận nói không nên lời đúng không? Xin lỗi, loại chủ tử như ta đúng là không thể khiến cho người khác bớt lo, hay là các ngươi lãnh tiền công rồi chạy lấy người đi.”
Vẻ mặt Ảnh Tứ vô cảm: “Bởi vì thuộc hạ cảm thấy lần này người không sai.”
Lý Uyển nghiêng đầu nhìn hắn.
Ảnh Tứ nói: “Tài hoa của người, vốn không nên giấu đi, ý trời đã như vậy, thuộc hạ nguyện đi theo.”
Lý Uyển lộ ra một nụ cười mệt mỏi, chậm rãi bước vào Thái Cực môn của Kiếm Chủng. Bỗng nhiên dừng bước, ngoắc ngoắc tay với Ảnh Tứ.
Ảnh Tứ khẽ nheo mắt nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển kêu hắn: “Lại đây, hỏi ngươi một chuyện quan trọng.”
Ảnh Tứ tiến lên hai bước, đưa tai qua nghe.
Lý Uyển thấp giọng hỏi hắn: “Bộ thư tình ta viết ngươi đã mang đi đóng quyển thượng chưa?”
“……” Sắc mặt Ảnh Tứ âm trầm, giơ chân đá cơ quan trên Thái Cực môn Kiếm Chủng, nhốt thế tử điện hạ vào bên trong.
Lý Uyển đứng ở bên trong cánh cửa, đỡ vai, bất đắc dĩ oán giận: “Chuyện nghiêm túc như vậy nỡ nào lại không để ý ta chứ hả.”
Vào Kiếm Chủng, là một thế gian khác biệt.
Những hòn núi dưới ánh tà dương phản chiếu trên mặt nước, khói lạnh cỏ khô, yên tĩnh không người, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng quạ hú thê lương.
Kiếm Chủng vương phủ, là Kiếm Chủng mà mười ba quỷ vệ đi theo bên cạnh lão Vương gia chinh chiến tứ phương, tại vùng đất rộng lớn hoang vắng này chôn cất mười ba món thần binh, đã từng thuộc về mười ba quỷ vệ, mười ba quỷ vệ sau khi giải ngũ, mang binh khí của từng người bồi táng bên trong Kiếm Chủng, dùng cả linh hồn chân thành vì Tề Vương phủ trấn thủ tứ phương.
Mười ba món vũ khí khát máu, về đêm có thể nghe thấy vong hồn chết thảm dưới lưỡi đao than khóc.
Kiếm Chủng là phần mộ, nơi này một người sống cũng không có.
Lý Uyển khi còn bé bị ném vào Kiếm Chủng học nghệ, mười ba quỷ vệ chia nhau dạy hắn tài bắn cung thuật cưỡi ngựa, dạy hắn trị thế ngự người, dạy hắn học cách tự bảo vệ mình giữa loạn thế, dạy hắn làm sao chôn giấu toàn bộ cảm xúc dưới tấm da mặt ôn hoà tuấn mỹ.
Lúc trẻ con bằng tuổi ngây ngô vô tri, tay Lý Uyển sớm đã đầy vết chai do tập cung, đọc làu làu toàn bộ binh thư sách cổ Tàng Thư Các.
Lý Uyển không muốn vào Kiếm Chủng, vào Kiếm Chủng sẽ nhớ tới nỗi khổ khi còn bé mà người thường không chịu nổi, học những thứ mà cả đời này cũng không có cơ hội dùng nó.
Khi bước vào Kiếm Chủng, hắn đã hiểu rõ mình cô độc tới mức nào.
Gió đêm, Lý Uyển đỡ vết thương đau đớn trên cánh tay dựa vào bia mộ, tóc dài rũ xuống gạch dưới chân, đỉnh đầu hoa rụng cây khô trông rất điêu tàn, phủ kín mái tóc dài trên mặt đất.
Lý Uyển phát ngốc nhìn lòng bàn tay trơn nhẵn như ngọc của mình, trong lòng dần dần dâng lên cảm xúc muốn trả thù.
Muốn dẫm đạp ta để ngồi lên cái ngôi vị hoàng đế đó, không dễ vậy đâu.
Nơi này không có thức ăn, cũng sẽ không có ai đưa cơm, muốn ăn gì thì tự mình bắt, tự mình nướng lấy. Thật ra chuyện này cũng không to tát gì, chỉ là Lý Uyển rất sợ cô đơn.
Nếu có Tiểu Thất ở đây thì tốt rồi.
Ảnh Thất bị lão Vương gia gọi vào mật thất trong thư phòng.
Lão Vương gia chống trượng gỗ đào đi trước, Ảnh Thất im lặng theo sau, đường vào mật thất hẹp dài rườm rà, ngang dọc lộn xộn, trên tường treo các loại hình cụ, binh khí, trong góc còn có xương trắng của con người.
Lão Vương gia cũng không kiêng dè Ảnh Thất, mở các cơ quan trước mặt y, dẫn y đến chỗ sâu nhất của mật thất.
Trong lòng Ảnh Thất lo cho thế tử điện hạ, có hơi thất thần.
Lão Vương gia ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở: “Tập trung tinh thần.”
Ảnh Thất giật mình, gật đầu nói: “Vâng.”
Y sớm đã sẵn sàng chuẩn bị nhận phạt, trong lòng thật ra còn suy nghĩ lời nói, làm sao cầu tình cho thế tử điện hạ.
Đi sâu vào chỗ tối tăm trong mật thất, thắp mấy ngọn đèn lên, cuối mật thất là những pho tượng đá hình thái khác nhau trông rất sinh động, cao cỡ người thường, vừa vặn mười ba tòa.
Lão Vương gia từ từ dừng lại, đứng trước mười ba pho tượng đá, tựa như nhìn vào những người huynh đệ năm xưa, trong ánh mắt tang thương như có sóng biển cuồn cuộn.
“Ảnh Thất, hẳn ngươi cũng biết đây là tượng của ai đúng không?”
Ảnh Thất khó hiểu ý ông, nhìn quét qua mười ba pho tượng đá, trên tay mỗi một vị đều cầm một loại binh khí hung hiểm, tay kia treo một tấm ảnh bài gỗ đỏ nho nhỏ, giống y như đúc ảnh bài treo trên eo Ảnh Thất.
“Là…… Mười ba quỷ vệ…… Các tiền bối?” Ảnh Thất thử trả lời.
Mười ba vị quỷ vệ từ đầu đến cuối, ảnh bài tuyên khắc mười ba danh hiệu:
Ngũ Độc, Thính Tuyết, Liệu Nguyên, Quả Tâm, Đấu Thánh, Thần Công, Vô Ảnh, Bất Bại, Vạn Nhận, Xuyên Vân, Hồi Thiên, Thông Linh, Tiếu Diện.
*Liệu Nguyên (燎原): lửa cháy lan ra đồng cỏ, Hồi Thiên (回天): xoay chuyển trời đất.
“Ừ.” Lão vương gia chậm rãi hồi tưởng, vẻ mặt trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, “Cùng bổn vương rong ruổi chiến trường mấy chục năm, là mười ba huynh đệ của ta.”
“Bọn họ đều đã qua đời. Nhưng bọn họ không chết, vẫn vì bổn vương trấn giữ Tề Vương phủ.” Lão vương gia từ từ xoay người lại, nhìn Ảnh Thất, “Bổn vương ở lại nhân thế kéo dài cái hơi tàn mấy năm nay, chỉ mong Uyển nhi có thể tìm được con đường sống bình an cho mình.”
“Bây giờ, bổn vương không đi tiếp được nữa.”
“Quãng đường còn lại, trông cậy vào Uyển nhi rồi.”
Ảnh Thất sửng sốt hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Lão Vương gia thong thả đi một vòng quanh mười ba pho tượng, khi đi qua mỗi một vị đều nhẹ nhàng vuốt ve, lại tháo ảnh bài trong tay bọn họ xuống, giống như một lời từ biệt lặng lẽ.
“Uyển nhi có từng nói với ngươi, chỉ có ngươi là ảnh vệ thuộc về nó, mấy đứa trẻ khác đều là của bổn vương không?” Vẻ mặt lão Vương gia lộ ra nét dịu dàng.
Ảnh Thất gật gật đầu.
Thế tử điện hạ quả thực có nói như vậy, bởi vì mấy vị còn lại cho đến Ảnh Lục đều là tâm phúc lão Vương gia thu vào trong phủ.
Lão Vương gia thu tất cả ảnh bài, đặt vào trong tay Ảnh Thất.
Ảnh Thất có chút bối rối, thành kính nhận lấy ảnh bài của các tiền bối, chậm rãi quỳ một gối xuống đất.
Âm thanh già nua trầm thấp của lão Vương gia dừng ở bên tai Ảnh Thất:
“Từ hôm nay, các ngươi đều là người của Uyển nhi.”
Hô hấp Ảnh Thất đình trệ, bên trong mật thất yên tĩnh mơ hồ có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của y.
“Vương gia người…… Không trách phạt ta sao?” Ảnh Thất chần chờ hỏi.
“Trách phạt……” Lão Vương gia chậm chạp nói: “Uyển nhi chưa từng thích cái gì, từ nhỏ đã không có rồi, cho nó vàng bạc châu báu, nó tiện tay ném đi, cho nó kì trân dị thú, xoay người một cái nó liền thưởng cho người khác, cho nó nữ tử mỹ mạo, nó cũng không thèm nhìn một cái.”
“Nó chỉ yêu mến mỗi mình mẫu phi của nó, sau khi Phi Loan đi rồi, Uyển nhi lại không đặc biệt thích cái gì, cũng không yêu cầu bổn vương thứ gì cả. Bổn vương thương nó, nhưng đưa nó bảo vật gì nó cũng không vui vẻ hết.”
“Nhưng nó lại nói với bổn vương nó thích ngươi.”
Ảnh Thất ngơ ngẩn nhìn lão Vương gia, không nói được câu nào, ngây ngốc quỳ đất.
Lão Vương gia đến gần y, lòng bàn tay khô ráp đặt trên đỉnh đầu Ảnh Thất: “Đồng ý với bổn vương, cho nó có một ngày có thể tùy tâm sở dục, bình an hỉ nhạc.”
Ảnh Thất cầm mười ba ảnh bài quỷ vệ, dập đầu thật mạnh: “Rõ, đời này của Ảnh Thất nguyện bảo hộ điện hạ yên vui, thân này bất tử, thệ này bất diệt.”
“Để cho Uyển nhi tĩnh tâm suy nghĩ trong Kiếm Chủng, tạm rời xa ồn ào một thời gian đi.”
Nếu Vương gia đã nói tới mức này, lời cầu tình đến bên miệng, cũng không cần Ảnh Thất nói ra nữa.
Lão Vương gia ngồi xuống giữa mật thất, an tĩnh làm bạn với mười ba vị lão bằng hữu. Ảnh Thất mang theo mười ba ảnh bài ra khỏi mật thất, đi khỏi trà trúc đường của lão Vương gia.
Từ khi thế tử điện hạ bị ném vào Kiếm Chủng, mỗi ngày Ảnh Thất đều thừa dịp đêm khuya thanh vắng, đến bên ngoài Thái Cực môn Kiếm Chủng tìm cơ quan, tìm suốt hai ngày nhưng không thấy gì cả. Y cũng định tìm đường khác, lại không có manh mối.
Mỗi khi nhớ tới mấy vết thương do bị Vương gia đánh trên người thế tử điện hạ, lại nghĩ đến một mình điện hạ tại Kiếm Chủng hoang vắng không nơi nương tựa, Ảnh Thất đau lòng không thôi, nghĩ đến lời kia của lão Vương gia, Ảnh Thất lại có chút áy náy, nhiều hơn cả cảm động và yên tâm.
Thì ra thế tử điện hạ chỉ từng thích một mình mình thôi.
Tìm không thấy cơ quan mở Kiếm Chủng, Ảnh Thất đành phải chuyên tâm huấn luyện, chờ lão Vương gia hạ lệnh thả điện hạ ra.
Hôm đó ở Huấn Tràng, nhóm quỷ vệ đều đi huấn luyện ảnh vệ và thị vệ, Ảnh Thất đang dưỡng thương, được thống lĩnh thả, không cần đi theo đi huấn luyện ảnh vệ.
Y mượn ảnh vệ một cây cung, ngồi một góc ở Huấn Tràng đùa nghịch.
Trong đầu toàn là hình ảnh thế tử điện hạ đoạt cung của Lĩnh Nam Vương thế tử, ánh mắt rét lạnh tóc dài phất phơ, bộ dạng kinh diễm khi bắn mũi tên ra, lạnh lùng và ôn nhu dung hợp một cách hoàn mỹ trong đôi mắt điện hạ.
Cho đến khi chính tay mình cầm thử, mới biết được cung tiễn khó cỡ nào, Ảnh Thất không biết dùng cung, y căn bản không tưởng tượng được mình làm thế nào dùng một sợi dây để bắn mũi tên đến vị trí mình muốn cả.
Ảnh Tứ tuần tra Huấn Tràng, xách roi đi tới.
“Ngươi đang làm gì.” Ảnh Tứ nhìn chăm chú vào tiểu ảnh vệ đang chơi một mình nghiêm túc đến mức vô cùng vui vẻ.
Ảnh Thất quay đầu, đưa cung tiễn ra trước mặt Ảnh Thất: “Thống lĩnh, dạy thuộc hạ cái này được không?”
Ảnh Tứ không hiểu nổi liếc Ảnh Thất một cái, lấy một mũi tên, tiện tay ném một cái, mũi tên cắm sâu vào hồng tâm cách đó cả trăm bước.
“……” Ảnh Thất liếm liếm môi.
“Ngươi suy nghĩ chuyện vô dụng gì đó? “Ảnh Tứ lạnh nhạt nói, “Đi đổi thuốc, trở về dưỡng thương.”
“…… Vâng.”
Ảnh Tứ thu roi, xoay người đi về hướng khác: “Ta đi xem thế tử điện hạ, nếu ngươi đổi thuốc ổn rồi, thì tới Huấn Tràng quan sát bọn họ huấn luyện đi.”
Ảnh Thất vốn muốn đi đổi thuốc, vừa nghe thống lĩnh muốn đi Kiếm Chủng, bỗng nhiên dừng bước, lặng lẽ theo sau.
Danh sách chương