“Thuỳ tự Đông Sơn lão

Đàm tiếu tĩnh Hồ sa.”

Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)

“Đừng giật tóc đừng giật tóc, giật trọc bây giờ.” Lý Uyển ngồi xổm xuống, lấy hai chiếc chuông gió bằng ngọc trắng từ ống tay áo ra, giữa hoa văn điêu khắc khảm một viên đá quý màu đỏ, mỗi tay cầm một cái, “Có quà này.”

Ánh mắt hai đứa trẻ sáng lên, giơ tay muốn lấy, Lý Uyển nắm tay lại nhướng mày hỏi: “Tiểu thúc thúc có tốt không nào?”

“Tốt tốt tốt! Tiểu thúc thúc là tốt nhất.”

“Cầm đi chơi đi.”

Thái tử phi khẽ cúi người mỉm cười: “Thế tử tốn kém.”

Lý Uyển buộc lại mái tóc dài bị tiểu hài tử kéo lung tung, giương mi: “Đường tẩu khách khí rồi.”

Trấn Nam Vương phi ưỡn bụng ngồi trên ghế mềm, vẫy tay với Lý Uyển: “Uyển nhi, vẫn đang chờ đệ đến đặt tên cho Bảo nhi của chúng ta đây.”

Lý Uyển cười cười: “Thái tử ở đây, ta nào dám ở trước mặt đường huynh vũ văn lộng mặc chứ.”

Thái tử lắc đầu, xoay mở chiếc quạt xếp nhàn nhạt nói: “Đệ nghĩ xem, ai bảo đệ thân thiết với con nít làm chi, hai nhi tử của ta, Thành Huyền Thành Dực còn không phải do đệ đặt sao.”

Trấn Nam Vương phi chớp chớp đôi mắt to tròn: “Tên nghe hay thật.”

Sở Uy tướng quân trìu mến nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Vương phi, nhìn Lý Uyển cười ha hả: “Ta là kẻ thô kệch, không nghĩ ra được tên gì hay cả, đừng chậm trễ nhi tử của ta nữa.”

Trấn Nam Vương phi nhăn mày: “Nhỡ là nhi nữ thì sao.”

Sở Uy tướng quân nhanh miệng dỗ dành: “Khuê nữ thì càng tốt chứ sao.”

Hai người này có thể thành uyên ương quyến lữ quả thực ngoài dự đoán của mọi người, vốn là thánh thượng tứ hôn, không thèm hỏi Sở tướng quân tiếng nào, liền gả nhi nữ bé bỏng của Nghiêm Thừa tướng vào Trấn Nam Vương phủ, là một mối liên hôn quý tộc không hề xuất phát từ tình cảm.

Sở Uy tướng quân một mực cho rằng đây là mật thám được phái đến theo dõi mình, lúc đầu còn bày ra vẻ mặt đưa đám với tiểu cô nương người ta, không qua đêm với nàng, cũng không thèm nói chuyện.

Một ngày hồi phủ, đi ngang qua chỗ ở Vương phi, không biết Nghiêm Uyển Ngưng kiếm đâu ra cái guồng quay tơ*, đang ngồi se một đoạn gấm nhỏ, thỉnh thoảng buông vài tiếng với nha đầu bên cạnh.

Sở Uy lạnh lùng nhìn tiểu Vương phi trong phòng, thầm khinh thường trong bụng, thủ đoạn lấy lòng của nữ nhân cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, tầm đấy mà cũng muốn làm mình cảm động?

Nha hoàn vừa đứng một bên giúp Nghiêm Uyển Ưng kéo sợi tơ, vừa trêu ghẹo nói: “Lai Phúc lại có y phục mới để mặc nữa rồi, Vương phi thật khéo tay.”

Lai Phúc? Con chó lông vàng to lớn trong hộ viện ấy à?

Sở Uy cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, hừ một tiếng bỏ đi.

Nha hoàn quay đầu lại thoáng nhìn: “A, tướng quân về rồi? Hình như không được vui cho lắm, Vương phi người đi xem thử đi.”

Nghiêm Uyển Ưng chống đôi má trắng mềm, nghĩ nghĩ: “Hắn hung dữ lắm, ta không dám đi. Ta sợ hắn đánh ta, ngươi nói xem, nếu như hắn đánh ta, ta có thể cào hắn được không?”

Nha hoàn cười thành tiếng.

Mấy hôm sau Sở Uy lại hồi phủ, vậy mà Vương phi lại chạy tới đình viện trồng hoa hướng dương.

Tiểu cô nương này không giống nữ nhân khác coi trượng phu là trời, dù không được phu quân cưng chiều nhưng vẫn rất vui vẻ, dần dần, Sở Uy tướng quân bắt đầu để ý tới tiểu thê tử dịu dàng này.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, Sở Uy xử lý xong quân vụ, nhớ ra hôm nay là sinh thần Vương phi, lần trước lúc sinh thần mình, Vương phi tặng mình một con ếch xanh.

Đích thị là một chú ếch bắt trong hậu viện ngày mưa, không có chỗ nào đặc biệt cả, ngoại trừ lấy một dải lụa buộc thành bông hoa trên mình nó.

Sở Uy tướng quân thật sự khó hiểu, rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên từ sau khi đại hôn đến giờ.

“Vì sao lại tặng ta một con ếch xanh.”

Tiểu Vương phi chớp chớp đôi mắt, có chút bối rối: “Ta không có bạc mua quà sinh thần cho huynh, của hồi môn của ta lại ở nhà kho phủ đệ, bọn nô bộc khi dễ ta, không cho ta lấy. Ta định làm chút điểm tâm, nghĩ nghĩ có lẽ huynh sẽ cảm thấy có độc, trộm đổ bỏ không ăn, lãng phí lương thực.”

Sở Uy mới biết được tuy bọn gia nô bình thường nịnh nọt, thật ra tiểu Vương phi không được sủng ái, nên cuộc sống ở trong phủ cũng không dễ dàng gì. Dù vậy, dường như trước giờ nàng cũng không hề đòi bạc phu quân mình.

Có một hôm Lý Uyển tới kinh thành, thuận đường tới phủ Trấn Nam Vương tìm Sở đại ca tâm sự thế cục biên cảnh, vừa vặn đêm đó Sở Uy cùng Vương phi cãi nhau một trận, bởi vì nhị hoàng tử thanh mai trúc mã của Vương phi tới phủ làm khách, tặng Vương phi một con chó lông đen nhỏ xíu cỡ bàn tay do hải ngoại tiến cống.

Vương phi rất thích, ôm từ sáng tới tối, Sở Uy phẫn uất trong lòng, hôm sau dắt từ quân doanh về một con ngao Tây Tạng có cái mồm to còn hơn chậu rửa mặt cho Vương phi.

…… Sau đó hai người ầm ĩ lên.

Sở Uy đá cửa bỏ đi, bên ngoài trời giá rét, Vương phi ôm cái áo bông dày cộm định đưa cho Sở Uy, suy nghĩ cả buổi cuối cùng giao cho Lý Uyển, cắn môi nhỏ giọng nói: “Uyển nhi, giúp ta đưa cái này cho huynh ấy đi……”

Lý Uyển cảm thấy buồn cười: “Tiểu tẩu tử tự đưa không phải tốt hơn sao?”

Vương phi nhíu mày: “Rõ ràng chính huynh ấy lòng dạ hẹp hòi, ta không thèm xin lỗi đâu.”

Lý Uyển chưa gặp ai thú vị như tiểu tẩu tử, cầm xiêm y đi ra ngoài.

Sở tướng quân đứng bên trong đình nghỉ mát, vai phủ đầy tuyết trắng.

Lý Uyển ném xiêm y qua: “Đại ca, tiểu tẩu tử đưa áo bông cho huynh.”

Sở Uy ngẩn người, lặng lẽ nhìn xiêm y trên tay, lạnh lùng nói: “Nàng không thích ta đến vậy à? Ngay cả nhìn cũng không thèm?”

Lý Uyển ngồi trên cái ghế lạnh lẽo, một tay chống lên lan can đình hóng gió: “Đại ca không thể nhượng bộ một chút sao. Tức phụ…… Không phải cưới về để nuông chiều à, hơn nữa, làm gì có tiểu cô nương nào lại đi nuôi ngao Tây Tạng chứ, mắt nhìn của huynh cũng kém quá đi.”

Sở Uy hừ một tiếng: “Vậy đệ nói xem tặng cái gì thì được?”

Lý Uyển nghĩ nghĩ: “Trang sức, đồ ăn vặt, nói chung là đừng để tay không về nhà. Tiểu tẩu tử gả cho huynh, chính là bát nước đổ đi, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, huynh không thương nàng thì ai thương.”

Sở tướng quân suy nghĩ sâu xa, cảm thấy có lý.

Hôm sinh thần Vương phi, trên đường Sở Uy hồi phủ đi ngang qua một ngân lâu*, nhớ tới lời Lý Uyển, liền tiện thể ghé vào chọn một cái vòng.

*Ngân lâu: cửa hàng bạc.

Lúc về phủ, Vương phi đang tựa vào đầu giường đong đưa chân xem thoại bản, Sở Uy đứng ở cửa nhìn nàng hồi lâu, mới sực tỉnh, đi vào, ném cái vòng bạc mới mua cho nàng.

Sở Uy tướng quân giỏi đánh giặc, nhưng không biết lấy lòng tiểu cô nương, nghẹn nửa buổi trời mới ra được một chữ: “Cầm.”

Nghiêm Uyển Ưng sửng sốt một lát, cầm lấy đeo vào cổ tay, thích thú vô cùng, liên tục nói cảm ơn Sở Uy.

Sở Uy bắt đầu hưởng thụ vẻ mặt ngạc nhiên xúc động rồi biến thành hạnh phúc của tiểu cô nương này, vì thế lần nào hồi phủ cũng mang về cho nàng một ít lễ vật.

Tiểu Vương phi càng ngày càng thích ra cửa đón Sở Uy, bởi vì cho dù Sở Uy bao giờ trở về, có khi mang về trang sức quý giá, lại có lúc là trái cây thanh ngọt, còn có mũi tên nhỏ trong quân doanh, thậm chí đôi lúc là một đoá hoa, nhưng chung quy lúc nào cũng có quà.

Cho dù đem về cái gì, Vương phi lần nào cũng vui vẻ như thế, thứ nàng thích là nhận được sự bất ngờ.

Thật lâu sau Sở Uy mới nhận ra mình thích tiểu Vương phi dịu dàng ngây ngô này, lúc nàng gả cho mình vẫn còn là một nữ hài, giờ đã trở thành cô nương đoan trang, nhưng nửa phần đáng yêu cũng không hề suy giảm.

Còn có hài tử của mình, được bảy tháng rồi, vẫn luôn gạt mình,mãi đến hôm nay từ quân doanh về mới vỡ lẽ, Sở tướng quân kịp hồi phủ mấy ngày này không chừng có thể chứng kiến hài tử mình được sinh ra.

Sở Uy tướng quân yêu quý tiểu thê tử này còn hơn bản thân mình, cưng chiều vô đối, đặt tên cho hài tử cũng mãi đắn đo, không biết như thế nào cho phải.

Lý Uyển suy tư hồi lâu: “Sở Đàm. Đàm trong ‘Đàm tiếu tĩnh Hồ sa’.”

Thuỳ tự Đông Sơn lão, đàm tiếu tĩnh Hồ sa.*

Mí mắt thái tử khẽ nâng, dùng loại ánh mắt dò xét nhìn Lý Uyển.

Có đôi khi, dựa vào mắt cũng có thể nhìn thấu một người. “Mấy ai được như Tạ An thời Đông Tấn, vì vua dẹp loạn cát bụi giặc Hồ.” Lý Uyển có thể tuỳ ý nói câu như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn hẳn đã phải nghĩ tới.

Hắn vừa là thân vương chi tử lại là hậu nhân nhà tướng, nếu nói cam tâm an phận trong một xó, thái tử thật sự không tin, nhưng Lý Uyển nguỵ trang không chê vào đâu được, gã không thể không tin.

Ánh mắt thái tử hơi trầm xuống: “Sở Đàm, tên hay.”

Trấn Nam Vương phi rất phấn khích, vô cùng hài lòng với cái tên này, Sở Uy tướng quân chiều vợ hết mực, thê tử thích đương nhiên hắn cũng thích vạn phần.

Lý Uyển gõ gõ cán quạt: “Đại ca không chê Uyển nhi khoe mẽ là tốt rồi.”

Thật ra Lý Uyển có cảm nhận được sự biến hoá vi diệu trong ánh mắt của thái tử đường huynh, nhưng hắn giả vờ không phát hiện.

Thái tử phi và Trấn Nam Vương phi được dìu vào bên trong nghỉ ngơi, mọi người tán gẫu phẩm trà, Sở Uy nghiêm túc nói: “Lĩnh Nam sắp có chiến loạn, dư nghiệt Nam Việt tro tàn lại cháy, binh lực Lĩnh Nam Vương không đủ, mấy ngày nữa ta phải về quân doanh, lãnh binh đến biên cương chi viện Lĩnh Nam.”

Vẻ mặt thái tử ngưng trọng: “Không tồi, chuyến này tướng quân xuất chinh nhất định có thể dẹp loạn tàn dư Nam Việt.”

Lý Uyển hớp một ngụm trà: “Lý Mạt lại muốn theo Sở đại ca ra chiến trường phải không, tiểu tử kia đúng là biết ra vẻ.”

Giọng Sở Uy mang vẻ tán thưởng: “Lý Mạt điện hạ đích thực là một tướng tài, sau này nhất định thành người hữu dụng, Uyển nhi, đệ cũng nên mài giũa lại bản thân, đừng có cả ngày xa hoa đồi truỵ, nghiêm chỉnh lại đi.”

Lý Uyển chỉ cười, không đáp lời nào.

Bên ngoài thính đường, Ảnh Thất vẫn luôn ngồi trên mái hiên đối diện hộ vệ thế tử điện hạ, bỗng nhiên một bóng đen xẹt qua trước mặt, Ảnh Thất đứng dậy nhìn, lập tức định hướng, đột nhiên nhảy lên, lăng không xoay người bắt được một tên trên mái nhà.

“Là ngươi.” Ảnh Thất chau mày, ám đao trong tay kề sát cổ họng Ám Hỉ.

Là ám vệ tuỳ thân của Lĩnh Nam Vương thế tử.

Ám Hỉ không định đánh lén, nằm bên dưới thân Ảnh Thất, làm cái mặt quỷ: “Đừng giết ta, ta là ám vệ, nếu giết ta điện hạ hai nhà chúng ta phải xé mặt nạ xuống. Thì ra ngươi là ảnh vệ, lúc trước bị chủ tử ta dày vò sao lại không chống cự?”

Ảnh Thất thu ám đao, cắm vào đai Bách Nhận.

“Tiểu ca, tuấn tú như vậy, che mặt thì tiếc lắm.” Ám Hỉ vươn tay định kéo lụa che mặt của Ảnh Thất, bị Ảnh Thất đè cổ tay lại, bẻ quặt ra sau.

“Ái ui, đau.” Ám Hỉ híp mắt cười hi hi, cái tay kia cọ cọ eo Ảnh Thất, “Buông ta ra, Tiểu Thất ca.”

Ảnh Thất cảm thấy cả người mình nổi một lớp da gà, đẩy tay Ám Hỉ ra: “Cách xa ta một chút.”

Ám Hỉ lại bám dính vào: “Đừng lạnh lùng như vậy, chúng ta là đồng đạo, ta tên Ám Hỉ.”

Ảnh Thất nhíu mày: “Ai quản ngươi tên gì.”

Đột nhiên, Ám Hỉ cười khẽ một tiếng, xoay đầu ngón tay, một cây kim châm đâm vào mạch cổ tay Ảnh Thất, trước mắt Ảnh Thất tối sầm, nội lực dần dần yếu đi, từ từ quỳ rạp gối xuống ngói lưu ly.

Ám Hỉ đỡ lấy cả người Ảnh Thất đang nhũn ra, chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng cười nói: “Ta không dám động vào ảnh vệ của Lý Uyển điện hạ, ngươi ở chỗ này ngủ một lát đi, ha ha.”

Ảnh Thất giãy giụa dùng sức siết tay phải thành quyền, nội tức tụ lại ở vị trí cổ tay, một làn khói mỏng theo lỗ kim trên cổ tay xuất ra khỏi cơ thể.

Bên tai truyền đến một tiếng gió rất nhẹ, Ảnh Thất bắt lấy cổ Ám Hỉ, đè người lên tường, xoay đầu lại nhìn về phía có dị động, một bóng đen vụt qua rất nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt lão luyện tinh anh của Ảnh Thất.

Ảnh Thất quay đầu lại hỏi hắn: “Chủ tử nhà ngươi rốt cuộc muốn cái gì.”

Ám Hỉ vô cùng kinh ngạc với khả năng tự lành và nội tức mạnh mẽ của ảnh vệ này, vậy mà lại có thể cưỡng ép bức nhuyễn cốt tán ra khỏi gân mạch.

Ám Hỉ bị siết cổ đến mức ngạt thở, gian nan hỏi lại: “Ngươi nói trước…… Chủ tử nhà ngươi…… Rốt cuộc đang giấu tâm tư gì?”

“Cút.” Ảnh Thất quăng Ám Hỉ xuống, đuổi theo bóng đen biệt tích lúc nãy.

Ám Hỉ ảo não gõ nắm đấm nhìn bóng dáng Ảnh Thất biến mất trong tức khắc: “Nhanh nhạy như vậy…… Đáng chết.”

Ảnh Thất cảm giác kẻ mình nhìn thấy chính là Ám Bi, một ám vệ khác của Lĩnh Nam Vương thế tử, đuổi đến chỗ mất dấu, vậy mà lại là Lĩnh Nam Vương thế tử bước ra nghênh đón.

Lý Mạt từ nhà kho đi ra, liếc mắt thấy Ảnh Thất, ánh mắt khẽ động, khoé miệng nhếch lên, hài hước nói: “Đây không phải là tiểu tâm can của Uyển ca sao, tới tìm ta à?”

Ảnh Thất lui hai bước, gật đầu nói: “Bái kiến thế tử điện hạ.”

———— Hoàn quyển 2 ————

*2 câu trên của Lý Uyển nói về bài thơ Vĩnh Vương Đông tuần ca của Lý Bạch (永王東巡歌其二)

三川北虜亂如麻,

四海南奔似永嘉。

但用東山謝安石,

為君談笑靜胡沙。

Tam xuyên Bắc lỗ loạn như ma,

Tứ hải nam bôn tự Vĩnh Gia.

Đãn dụng Đông Sơn Tạ An Thạch,

Vị quân đàm tiếu tĩnh Hồ sa.

Dịch thơ (Trương Việt Linh):

Tam Xuyên giặc Bắc loạn như ma,

Người chạy vào nam tựa Vĩnh Gia.

Giá được tin dùng như Tạ tướng,

Bụi Hồ quét sạch báo vua ta.

tuan-menh-60-0

Guồng quay tơ

Editor: Bên trên có thành ngữ “Vũ văn lộng mặc”, mình không tìm được nghĩa chính xác, đại khái là có thái tử ở đó thì Lý Uyển không dám vượt quyền hạn đi. Cậu nào có biết thì góp ý cho mình bổ sung nha. Cảm ơn.

Hoàn quyển 2 rồi. Chuẩn bị lết qua quyển 3 thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện