Lý Uyển gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt dừng lại trên người Trần Quý phi đang rót rượu, Ảnh Thất lặng lẽ sờ vỏ kiếm thanh xà sau eo. Kiếm y là nhuyễn kiếm, có thể uốn vòng qua hông như đai lưng, để lộ một cái khoá đầu rắn ở chuôi kiếm, tựa như một cái nút đai lưng bằng đồng, vì vậy mới có thể nghiễm nhiên mang kiếm ra vào trong cái hoàng cung canh gác nghiêm ngặt này.
Lý Uyển liếc Ảnh Thất một cái: “Đừng khẩn trương, vẫn còn sớm.”
Một nàng thiếu nữ bên dưới đài chậm rãi bước tới, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, đoan trang thanh nhã, trên đầu điểm cây trâm hoa sen xanh bằng ngọc vô cùng tinh tế, không rườm rà tạp nham, cũng không quá đơn sơ giản dị, gương mặt trắng nõn thoa chút phấn, đôi mày lá liễu điểm tô thêm nét dịu dàng cho vẻ đẹp của nàng.
Nội giám hai bên sôi nổi hành lễ: “Bá Hạ công chúa.”
Công chúa Bá Hạ gật đầu đáp lại, chậm rãi bước lên đài, ngồi xuống bên cạnh hoàng đế.
Thống lĩnh Thiên Uy Doanh Chung Ly tướng quân cáo về sớm, chiến sự biên quan Tây Cương căng thẳng, vốn Chung Ly tướng quân tới cho đủ mặt, còn phải vội vàng chạy về Thiên Uy Doanh ở Tây Cương.
Chung Ly tướng quân đứng dậy, hành lễ với Sở Uy tướng quân rồi rời đi. Bên cạnh Sở Uy tướng quân trống vắng, Vương phi mang thai, nghỉ ngơi ở phủ Trấn Nam Vương, không thể diện kiến.
Khổng Ngôn Tỉ thấy Chung Ly tướng quân rời khỏi bữa tiệc, lặng lẽ đứng dậy đuổi theo.
“Chung Ly tướng quân, Chung Ly tướng quân xin dừng bước.” Khổng Ngôn Tỉ nhanh chóng chạy theo.
Bước chân của Chung Ly Mục không dừng lại, ánh mắt vẫn chưa hề ghé lên người vị thiếu gia nhỏ nhắn này, hờ hững hỏi: “Chuyện gì.”
Khổng Ngôn Tỉ theo Chung Ly tướng quân vừa đi vừa hỏi: “Nghe nói chiến sự Tây Cương căng thẳng, Tây Doãn tộc ngày càng hùng mạnh, tại hạ là thế gia Trầm Sa Nam Việt Khổng Ngôn Tỉ, nói không chừng có thể giúp tướng quân san sẻ phần nào?”
Chung Ly tướng quân liếc hắn, nói: “Tây Doãn tộc càng lúc càng hùng mạnh, binh mã dồi dào, thuần dưỡng thú binh, chế ra tên lệnh, lại liên minh với Kiệt tộc, Thiên Uy Doanh mới vừa đến Tây Cương, chưa quen với khí hậu, gặp nhiều khó khăn.”
Khổng Ngôn Tỉ nghĩ nghĩ: “Binh lực Thiên Uy Doanh còn đủ dùng không?”
Chung Ly tướng quân nói: “Không đủ, đang chờ thánh thượng điều quân tới. Vả lại tướng quân cũng khan hiếm vô cùng. Ta nghe nói đệ đệ ngươi võ công hơn người, là hạt giống tốt, nếu ngươi có ý đề cử hắn về dưới trướng ta, ta có thể thu nhận hắn.”
Khổng Ngôn Tỉ khẽ cắn móng tay, hơi chần chừ, rồi sau đó khom người nói: “Tạ tướng quân khen ngợi, tại hạ quay về hỏi ý đệ đệ một chút, nhanh chóng cho ngài câu trả lời.”
Chung Ly tướng quân ừ một tiếng, rời đi.
Khổng Ngôn Tỉ quay đầu lại tiếp tục cắn móng tay, lộp bộp va vào người đệ đệ hắn.
Khổng Lan Kiêu cúi đầu hỏi hắn: “Vì sao ca ca lại cự tuyệt Chung Ly tướng quân, không phải huynh muốn ta vào Thiên Uy Doanh sao.”
“Không……” Khổng Ngôn Tỉ cắn móng tay, nhẹ giọng nói, “Cứ từ từ…… Đệ yên tâm, chờ sau này muốn đi ca ca sẽ có cách đưa đệ đi, còn giờ… cứ xem sao đã.”
Hiếm khi Khổng Lan Kiêu ngạo mạn không dùng lỗ mũi đối nhân xử thế, ừ một tiếng.
Kiểu người mắt đặt trên đỉnh đầu như Khổng nhị thiếu, dù ở Khổng gia hay kinh thành cũng không hề thu liễm bớt cái tính tình cao ngạo này chút nào, nhưng duy nhất đối với ca ca hắn có vài phần khách khí.
Lý Uyển an tĩnh ngồi phía sau bàn ăn, thỉnh thoảng đùa vài câu với đám thế tử gia bên cạnh, nhưng đa phần đều rơi vào trầm mặc.
Lĩnh Nam Vương thế tử ôm trường cung bước tới, ngồi xuống cạnh Lý Uyển. Hoàng cung không cho mang vũ khí sắc nhọn vào, Lý Mạt giao nộp tên, chỉ ôm ấp cái cung sừng hươu yêu dấu đi theo.
“Uyển nhi, mơ mộng gì đấy.” Lý Mạt thò qua bắt lấy Lý Uyển, híp mắt hỏi hắn, “Sao thất thần thế, ngủ không được à? Hay là… ngủ ngon quá?”
Ám Hỉ cũng cải trang thành thị vệ đi theo bên người Lý Mạt, mặc y phục thêu hoa văn hồ điệp màu đỏ thẫm của phủ Lĩnh Nam Vương, nở một nụ cười vô tâm vô phế với Ảnh Thất.
Ảnh Thất gật đầu đáp lại.
Hai vị chủ tử tán gẫu, Ám Hỉ và Ảnh Thất tránh đi một lát.
Ám Hỉ dán sát vào Ảnh Thất hỏi: “Tiểu Thất ca, bọn Tiểu Ngũ ca…… đâu rồi?”
Ảnh Thất lãnh đạm vặn lại: “Vậy Ám Bi đâu.”
Ám Hỉ cười ha ha: “Sao cứ phải thăm dò nhau mãi thế? Ta với Ám Bi đều rất thích ngươi, không thể kết bằng hữu được sao?”
Kỳ thật Ảnh Thất cũng coi trọng Ám Hỉ Ám Bi, thực lực hai ám vệ này rất mạnh, nếu không phải chí hướng chủ tử khác nhau, Ảnh Thất không ngại kết giao với vị bằng hữu này một chút.
Ám Hỉ nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thất ca, ta không thăm dò ngươi, ta chỉ muốn hỏi xuất thân của ngươi một chút, sư phụ ngươi là ai, cái này không tính là bí mật đúng không?”
Ảnh Thất hỏi lại: “Có ý gì?”
Ám Hỉ nói: “Ta và Ám Bi đều do đích thân chủ tử dạy dỗ, từ nhỏ cho đến giờ, chủ tử hành bọn ta, dạy bọn ta học võ công, sau này chủ tử dùng thước và roi da để giáo huấn.”
Ảnh Thất ngẩn người: “Đích thân chủ tử dạy dỗ…… ư.”
Ám Hỉ gật đầu.
“Đích thân……” Ảnh Thất quay đầu nhìn Lý Uyển, ánh mắt luyến lưu trên người thế tử điện hạ thật lâu. Hình ảnh trong đầu nhanh chóng chuyển động, tưởng tượng nếu tất cả hình phạt trên người đều là thế tử điện hạ ban cho, sẽ có cảm giác như thế nào.
Ám Hỉ đẩy đẩy y: “Tiểu Thất ca?”
Ngay cả chính Ảnh Thất cũng khó mà tưởng tượng được, si mê của y đối với thế tử điện hạ đã vượt khỏi giới hạn bình thường. Ở Ảnh Cung, lúc những hình cụ đó đóng dấu trên người mình, Ảnh Thất vô cùng sợ hãi, an ủi duy nhất trong lòng cũng chỉ có mỗi hình bóng của thế tử điện hạ.
Y gần như không còn nhớ rõ lý do vì sao nữa, có lẽ từng chỉ là cảm kích và ngưỡng mộ, bị Ảnh Cung bức ép, khiến cho lòng y không muốn xa rời thế tử điện hạ, không thể sống thiếu hắn, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh phải rời khỏi hắn, toàn thân đau đớn, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, khó mà sống nổi.
Một câu hỏi bâng quơ của Ám Hỉ khiến Ảnh Thất có chút hoảng sợ.
Nhưng y thích thế.
Yến tiệc ca múa đã chừng giữa trưa, huyền cầm sáo trúc, tiếng trống sôi nổi. Rượu quá ba tuần, hoàng tử vương tử nào có võ nghệ sẽ cưỡi ngựa săn bắn, khu săn bắn của hoàng gia sớm đã được bài trí rất nhiều tấm lụa đỏ, để cho các công tử giương cung kỵ mã trong rừng, mỗi người có ba mươi mũi tên, ai bắn rơi nhiều lụa đỏ nhất sẽ thắng cuộc.
Mấy tấm lụa đỏ này có ở chỗ sáng, có cái lại buộc ở nơi lắt léo, thế nên cũng phải cần chút bản lĩnh mới hạ được nó.
Khổng nhị thiếu đang muốn đứng dậy lấy cung, bị Khổng Ngôn Tỉ kéo trở lại. Vóc người Khổng Ngôn Tỉ nhỏ nhắn, không có tí sức lực nào, chạy hai bước ngắn ôm cánh tay Khổng Lan Kiêu mới lôi được đệ đệ hắn về.
Khổng Ngôn Tỉ kéo đệ đệ ngồi xuống cạnh mình, nhẹ giọng dặn dò: “Đừng tranh nổi bật với người hoàng tộc.”
Khổng Lan Kiêu ngồi khoanh chân, liếc ca ca hắn một cái, thấp giọng oán trách: “Cả phụ thân bọn họ cũng mặc kệ ta, ta với ca ca hiếm hoi lắm mới ra ngoài cũng phải dè chừng này nọ, phiền chết.”
Khổng Ngôn Tỉ mặc một bộ y phục xanh đen có gắn lông chim của tộc Trầm Sa, tai đeo chiếc khuyên ngọc lục bảo, rũ hàng mi dài, vừa lấy khăn tay cẩn thận lau lau nước súp tràn ra mâm đựng, vừa nói: “Phụ thân? Man nhân Nam Việt ngoan cố bảo thủ, ông ta thì biết cái gì, lần tập hội quý tộc nào cũng làm xấu mặt nhà mình, huynh không muốn nhắc tới ông ta.”
Khổng Lan Kiêu nói: “À.”
Thái tử đã có vợ con, muốn chơi trò này có hơi không ổn lắm, vì thế cũng không tham gia, còn Lý Uyển thì trước giờ chưa từng ham vui, loại này luôn được liệt vào danh sách giả bệnh cáo lui của hắn.
Lý Mạt dùng khuỷu tay huých Lý Uyển: “Uyển nhi, nếu cung thuật hơn người, chi bằng so tài với ta, còn giấu giếm cái gì. Ta biết giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ… thủng thôi.”
Lý Uyển đẩy tay hắn ra: “Không sợ bại dưới tay ta à?”
Lý Mạt vươn tay, viên đá hình ngọn lửa trên chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ ánh lên tia nóng bỏng mê hoặc, cười nhe chiếc răng khểnh: “Ngươi thắng được không?”
Lý Uyển bắt lấy bàn tay dày đặc vết chai của Lý Mạt, ra sức nắm chặt, khoé miệng khẽ nhếch lên:
“Đi.”
Ở phía đài cao xa xa, thần thái công chúa Bá Hạ vẫn đoan trang, cư xử lễ độ, nhưng thật ra đã tức giận đến mức nghiến răng, trong lòng mắng: “Lý Uyển này.” Không thèm quan tâm Lý Uyển nữa, nàng quay đầu lại nhìn động tĩnh giữa sân, bảo đảm không có chút sơ hở nào.
Thái tử ung dung uống một chén rượu, ánh mắt nhìn về phía đường đệ đang lấy cung ở đằng xa, lưng quải bao đựng tên, chứa ba mươi mũi tên khắc rõ danh tính, dắt ngựa đi về phía bãi săn.
Một vị khách kính rượu thái tử ngồi bên cạnh cũng liếc theo hướng nhìn của gã, cảm thán nói: “Tề Vương thế tử trước giờ chưa từng tham dự mấy trò bắn cung cưỡi ngựa này, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây.”
Một vị khách khác là quan văn, trước giờ luôn chủ trương thu hồi binh quyền của Tề Vương, thấy Tề Vương thế tử nhận tên vào rừng sắc mặt liền đen lại, u ám nói: “Tề Vương thế tử vậy mà cũng biết cung thuật, lẽ nào hôm nay muốn rửa mắt người xem ư?”
Thái tử được kính rượu, trầm giọng đáp: “Đại nhân quá lo rồi, dạo gần đây lúc đi tuần sát Lâm Tuân nhị châu, bổn cung dạy Uyển nhi một chiêu nửa thức, Uyển nhi còn nhỏ, chẳng qua là đi theo chơi cho biết, không phải nghiêm túc.”
Sắc mặt vị quan văn kia mới hoà hoãn một chút, cười nói: “Thái tử điện hạ uy vũ.”
Bên ngoài bãi săn hoàng gia, Lý Uyển và Lý Mạt cưỡi ngựa đồng hành, Lý Mạt nghiêng đầu hỏi hắn: “Uyển ca, khổ tu mấy năm, dù sao trong tay cũng vẫn phải có cung thần chứ hả?”
Lý Uyển ôn hòa cười nói: “Cung thần? Nếu có sớm đã mang ra khoe rồi.”
Lý Mạt ném cung sừng hươu chu vân bảo bối không lúc nào rời tay ra phía sau cho Ám Hỉ đang đi theo, Ám Hỉ nhận lấy trường cung nặng trịch, lưu loát đeo lên người.
Sau đó Lý Mạt cầm một cây cung gỗ hệt Lý Uyển, cười nói: “Đường huynh, đừng nói ta khi dễ ngươi.”
Lý Uyển gật đầu: “Không hổ là Mạt nhi, công bằng.”
Lý Mạt nói: “Nếu ngươi thua, để cho ta cắt tóc ngươi chơi, thế nào?”
“Nếu ngươi thua, để ta hầm tiểu báo tử của ngươi ăn, thế nào?”
“Phi.”
Lý Uyển mỉm cười.
Ám Hỉ và Ảnh Thất trốn trong góc tối bám theo bảo vệ, chủ nhân vừa vào khu vực săn bắn, cả hai nhảy lên cành cây, ánh mắt xuyên qua rừng cây âm u nhìn chằm chằm vào bãi săn bắn.
Hai người cưỡi ngựa vào rừng, Lý Mạt đeo cung tiễn, vừa cưỡi ngựa đi trước vừa nói chuyện phiếm: “Uyển nhi, ta nhớ tới một chuyện, vô cùng tiếc nuối.”
Lý Uyển nhướng mày: “Nói nói.”
Lý Mạt nói: “Cha ta nói, khi ta còn chưa ra đời, Thương Long hiện thế, làm hại một phương, bị chư vị cao thủ lánh đời liên hợp chém giết, sau đó lại bị chia ra, trong đó long cốt kia…… Đã bị Đạp nhạn thần nữ Giang phu nhân cầm đi.”
“Phụ vương thích thu thập kì trân dị thú, lúc ấy cố ý đến núi Tiêu Dao bái phỏng, muốn đổi Thương Long cốt với Giang phu nhân, bất luận như thế nào Giang phu nhân cũng không chịu, phụ vương ta cũng mất hứng bỏ về tay không.”
“Nghe nói Thương Long cốt này, được Giang phu nhân làm thành cung long cốt, đã thất lạc nhiều năm.”
Trong lòng Lý Uyển kinh ngạc, Giang phu nhân?
Lý Mạt không chú ý tới Lý Uyển đang thất thần, tiếp tục nói: “Ta rất muốn cái cung kia, nếu như có cơ hội, ta phải có được nó bằng mọi giá.”
Lý Uyển thu liễm thần sắc, mỉm cười nói: “Đã là long cốt, tất nhiên là muốn dâng cho thánh thượng, ngươi lấy thì có ích lợi gì?”
Lý Uyển liếc Lý Mạt một cái, thấp giọng ôn hòa nói: “Dù là cung long cốt phải có bằng mọi giá, hay là bất cứ thứ đồ gì đại nghịch bất đạo, cũng không tốt đâu.”
Ánh mắt Lý Mạt rảo khắp khu rừng tìm mấy dải lụa đỏ, liếm liếm môi: “Uyển ca hiểu ta thật, nhưng mà cha ngươi kéo cái hơi tàn nắm chặt binh quyền không buông nhiều năm như vậy, chỉ để mở đường cho ngươi, đừng giễu cợt ta, mục đích hai ta không sai biệt lắm, chẳng ai trong sạch hơn ai đâu.”
Lý Uyển rũ mắt: “Ta chỉ là muốn sống tự tại một chút, ngươi và đường huynh thái tử tranh đấu gay gắt ta có thể đứng ngoài nhìn không nhúng tay vào, nhưng ngươi cũng đừng cản trở ta tự tại.”
Lý Mạt nhếch khoé miệng: “Nếu ngươi nghe lời một chút ngoan ngoãn một chút, không làm mấy chuyện dư thừa, thật lòng mà nói ta vốn không định động tay với ngươi.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Lý Mạt rút tiễn giương cung, tên bay vù vù, chỉ trong nháy mắt, mũi tên có khắc hoa văn hồ điệp thuộc về Lĩnh Nam Vương phủ đột nhiên rời cung mà đi, chiếc khoá Hàm Nguyệt hồ điệp trên cổ Lý Mạt leng keng vang lên.
Cùng lúc đó, mũi tên hoa văn thiên hương mẫu đơn trong tay Lý Uyển cũng đồng thời rời tay, xé gió lao đi.
Hai đạo vũ tiễn phóng về phía cành cây cách đó cả trăm bước trong rừng, nhắm cùng một tấm lụa đỏ. Giữa trời mùa hạ, ve sầu âm vang, nhất thời cả khu rừng chìm vào im lặng, lá rụng hoa bay, một tiếng rào rào vang dội, hai mũi tên đồng thời cắm vào giữa dải lụa đỏ, ghim sâu ba tấc vào cành cây.
Hai vị thế tử điện hạ giục ngựa phi nhanh: “Giá!”
Một ảnh vệ và một ám vệ ở nơi rừng sâu đi theo hộ vệ, Ám Hỉ đeo trường cung sừng hươu của Lĩnh Nam Vương thế tử ngồi trên chạc cây, Ảnh Thất nhìn chằm chằm Lý Uyển không chớp lấy một cái.
Ám Hỉ cười cảm thán: “Quả nhiên, Tề Vương thế tử cũng là một vị thâm tàng bất lộ, nhân vật ngấm ngầm làm đại sự, ván cờ này là muốn ngang tay à?”
Ba mươi mũi tên, đường tên của hai vị thần tiễn không ai có khoảng trống, khó phân cao thấp.
Ảnh Thất im lặng hờ hững, đột nhiên Ám Hỉ từ phía sau lao ra ngoài, quay đầu lại làm cái mặt quỷ với Ảnh Thất: “So xem ai có thể giúp chủ tử của mình thắng, ta thắng ngươi phải nói tên của ngươi cho ta biết, ngươi thắng thì ta nói tên ta cho ngươi hay.”
Ảnh Thất xoay người nhảy xuống, như một tia chớp xé rách bầu trời xanh, xuyên nhanh qua khu rừng rậm rạp mà không chút biểu cảm:
“Được.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Một chiếc fanart xinh xẻo của thế tử điện hạ và Tiểu Thất.
Repost with permission from artist 梧泗.
Danh sách chương