“Ngươi chắn đường chủ tử nhà ta, ta tới thanh lý môn hộ.”
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Đàm Thương Vân mới vừa đi lĩnh cơm canh về, trong túi đựng một ít hạt dưa lắc muối, vỏ hạt dưa cắn xong cũng phải đảo qua đảo lại trong miệng để thưởng thức hương vị, sau đó mới phun ra.
Mới vừa đi tới đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng đặc sắc như vậy, thế tử điện hạ lúc nào cũng phong độ ưu nhã lại xách hộ vệ tùy thân của mình như xách gà, lôi người từ trong hình trướng ra ngoài, hộ vệ kia cũng chỉ là một nam hài mười bảy mười tám tuổi, vòng eo gầy gò bị lê trên đất đá, mặt mũi bết máu, đường nét anh tuấn lạnh lùng trên khuôn mặt cũng vặn vẹo vì đau đớn.
Ảnh Thất trầm mặc tựa người vào một góc bên ngoài doanh trướng, y phục màu đen tôn lên đường nét cơ ngực trẻ trung khỏe khoắn, cặp đùi thon dài cũng rạch ra vài vết thương, lên trên một chút là thắt lưng phi đao quấn hai vòng quanh eo, trên thắt lưng chứa vũ khí thêu hoa văn mẫu đơn, phác họa vòng eo gầy gò mảnh khảnh, tựa như một chú mèo hoang nhỏ bị thương, trầm lặng mà nguy hiểm.
Mèo hoang nhỏ khẽ nhấc mi lên nhìn hắn. Ánh mắt y dường như lúc nào cũng phảng phất chút u buồn, đó là tính cách vốn có của y, cho dù có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu cũng không có cách nào che giấu.
Ánh mắt Ảnh Thất vô cùng cảnh giác, thấy người đến là Đàm Thương Vân, không có uy hiếp, lại rũ mắt.
Dọc đường đi Đàm Thương Vân vẫn luôn quan sát bảy hộ vệ bên cạnh thế tử điện hạ, một nửa là bình dị gần gũi dịu dàng hài hước, nửa kia lạnh lùng tàn nhẫn kiệt ngạo ít lời, hiển nhiên Ảnh Thất thuộc vế sau.
Nhưng dường như bảy hộ vệ này vô cùng hài hòa, khi đứng chung một chỗ khiến người ta cảm thấy chỉ có thể thêm chứ không thể bớt, thiếu đi bất kỳ ai cũng sẽ không trọn vẹn.
Đàm Thương Vân cười cười trong lòng, nhìn Ảnh Thất lại nhớ tới khi còn bé quân đội chiêu binh, thấy người ta oai hùng phong độ, khiến người khác có kích động mong ước ngày nào đó có thể đứng chung hàng ngũ với bọn họ.
“Này, hài tử trốn trong xe lương thảo là đại phu đúng không? Ta thấy nó xách theo hòm thuốc.” Đàm Thương Vân phun vỏ hạt dưa, đỡ cánh tay Ảnh Thất dìu y đứng dậy.
Ôi trời, tiểu ca ca này trông thì gầy gò, cũng không cao lớn lắm, vậy mà cơ bắp trên cánh tay rắn chắc ghê, thêm cái đống vũ khí đếm không xuể treo trên người, nặng muốn chết.
Hiện tại Ảnh Thất không khác gì chó nhà có tang, không có chủ tử che chở, ai ai cũng có thể dẫm lên, người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình lại không bỏ đá xuống giếng, Ảnh Thất càng cảnh giác hơn, quàng tay qua cổ Đàm Thương Vân đang say sưa nói chuyện, chậm rãi đi theo hắn.
Đàm Thương Vân đang là lính liên lạc, doanh trướng bây giờ cũng khác xưa, rộng rãi hơn rất nhiều, ở chung với vài người lính liên lạc khác.
Mấy lính liên lạc kia đều chứng kiến cơn thịnh nộ của thế tử điện hạ hôm nay, không ai dám bước qua giúp đỡ Đàm Thương Vân, có kẻ ra vẻ hiểu chuyện lên tiếng nhắc nhở: “Thương Vân, đừng manh động, không nghe Lý Uyển điện hạ dặn dò sao, ai chiếu cố y sẽ gặp xui xẻo!”
“Thương Vân, sao lại lượm người về rồi?”
Đàm Thương Vân nở nụ cười chân chất: “Ta tự mình chăm sóc, các ca ca giữ bí mật giúp tiểu đệ nhé.”
Bình thường Đàm Thương Vân đối xử rất tốt với những người này, nên bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.
Đàm Thương Vân đỡ Ảnh Thất vào một gian cách biệt tạm thời, một tiểu thiếu niên ở bên trong đang cầm chày giã thuốc, bên cạnh là một cái lò đất, đang ninh một nồi chất lỏng sền sệt.
Ngụy Trừng nghe thấy có người tiến vào, giương đôi mắt sáng ngời: “Thương Vân ca về rồi sao?”
Không ngờ vừa nhấc mắt lên lại đụng phải Ảnh Thất, Ảnh Thất khẽ nhíu mày, tiện tay tháo đai Bách Nhận xuống ném lên đầu Ngụy Trừng: “Tường đầu thảo.”
*Tiểu Thất nói bé Trừng là tường đầu thảo (cỏ mọc trên đầu tường) ý nói ẻm một chân đạp hai thuyền á. Lúc này vẫn chưa biết lòng trung thành của Đàm Thương Vân đối với thế tử điện hạ ra sao.
“Tiểu Thất ca?” Ngụy Trừng thấy Ảnh Thất mình đầy thương tích được dìu về, lập tức xách hòm thuốc qua chữa thương cho y, hắn cũng là thủ hạ mà thế tử điện hạ rất tin dùng, mặc dù tuổi còn nhỏ, thấy Ảnh Thất cả người đầy thương tích không đâu ra đâu, cũng đoán được sơ sơ nội tình.
Vì thế cũng không hỏi nhiều, an tĩnh bó thuốc cho Ảnh Thất.
Đàm Thương Vân thấy trên giường cũng không còn chỗ cho mình, chỉ có thể ngồi xổm dưới đất nghịch bếp thuốc của Ngụy Trừng, tò mò: “Tiểu Trừng tử, đây là hoa lan tuyết kia phải không? Có ăn được không? Mùi thơm quá. Cái đó, Tiểu Thất huynh đệ, đứa trẻ này dọc đường hái hoa dại, xong rồi ninh lên, đúng là biết chơi thật.”
Ảnh Thất nhìn Ngụy Trừng: “Đệ làm cái gì đó.”
Ngụy Trừng vừa bôi thuốc cho Ảnh Thất vừa thì thầm: “Loại hoa lan tuyết này có thể kích phát khí lực trong thời gian ngắn, nếu như tinh luyện, nói không chừng có thể kéo dài thời gian kích phát, nghe nói loại hoa này mọc khắp Lĩnh Nam, đệ nghĩ, nếu có thể thu gom số lượng lớn cung cấp cho quân đội, đoàn quân của chúng ta nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng không gì cản nổi.”
Ảnh Thất không cảm thấy ý tưởng này thực tế, ừ một tiếng có lệ.
Ngụy Trừng thấy cảm xúc của Ảnh Thất không tốt lắm, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y “Ca ca, ổn không?”
Ảnh Thất gật đầu.
Y lại hỏi Đàm Thương Vân: “Sao ngươi lại tới Khiếu Lang Doanh?”
Đàm Thương Vân gãi gãi đầu, người này nói chuyện cũng không vòng vo chút nào, muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi thẳng.
“Ta tới tìm đệ đệ ta Bình Xuyên. Chúng ta từ Ba Thục tới đây, nói với nhau rằng nếu đi lạc thì đến quân doanh gần nhất mà cậy nhờ, cuối cùng cũng sẽ gặp lại, thế đạo loạn, trên đường gặp cướp nên tan đàn xẻ nghé, các ngươi có từng gặp đệ ấy không? Vẻ ngoài đệ ấy giống ta lắm.”
Hai người lắc đầu. Quân doanh lớn như vậy, dù có gặp qua rồi cũng không nhớ được, huống chi cũng không nhất định là hắn có ở trong này.
Ngụy Trừng chớp chớp mắt: “Hay nghĩ cách nhờ điện hạ hỏi giúp huynh thử xem?”
Đàm Thương Vân cười nhạo: “Ha ha ha ta nào có mặt mũi như vậy, điện hạ chịu thưởng cho ta một cái quan nửa chức này ta đã mang ơn lắm rồi, còn giúp ta tìm người, chê ta sống lâu quá rồi phải không?”
Ảnh Thất liếc hắn, không nói câu nào.
Thiếu niên này rất giảo hoạt, từ lúc bắt đầu đã chống lại Bùi phó tướng, tìm mọi cách mật báo cho thế tử điện hạ hắn chưa từng gặp mặt, tất cả những gì hắn làm là chờ một cơ hội để điện hạ giúp hắn tìm người, cho đến nay hắn vẫn chưa đề cập tới chẳng qua là vì ân huệ chưa đủ để khiến điện hạ có thể giúp hắn thôi.
Nhưng nếu chủ ý của hắn là lấy lòng thế tử điện hạ, địch ý của Ảnh Thất đối với hắn cũng giảm đi rất nhiều.
Mấy ngày hành quân liên tiếp, thế tử điện hạ cũng chưa từng hỏi thăm Ảnh Thất, Ảnh Thất ở hàng ngũ tiểu binh hạng thấp nhất làm mấy việc vặt đốt than bửa củi, thỉnh thoảng nghe vài câu mỉa mai châm chọc, nhưng không đến mức lăng nhục ức hiếp, đám tiểu binh cũng nghe nói người này từng là hộ vệ của thế tử điện hạ, võ công hẳn là không tồi.
Ảnh Thất kiệm lời, rất ít nói chuyện, chỉ yên lặng làm việc. Ngụy Trừng mới đầu còn khuyên nhủ vài câu, sau cũng mặc kệ mà chuyên tâm tinh luyện hoa lan tuyết, thỉnh thoảng chạy tới chạy lui khám bệnh cho binh tướng bị thương, dần dà cũng quên luôn Ảnh Thất.
Đàm Thương Vân lại càng không rảnh quản mỹ nhân lạnh lùng mà mình nhặt về, suốt ngày lượn lờ khắp quân doanh nói chuyện phiếm, trong mấy tháng ngắn ngủi gần như đã quen mặt cả quân doanh.
Đi đường khổ cực mấy ngày, trước mắt đã lờ mờ xuất hiện bóng dáng Tàng Long Thất Lĩnh, đi một hồi là tới được biên giới Lĩnh Nam.
Ảnh Thất đã làm xong công việc trong ngày, rửa tay sạch sẽ sau đó vào khu rừng vắng vẻ hóng mát, tìm một bóng cây rậm rạp, nhón chân nhảy lên cành cây, tựa vào chạc cây nghỉ ngơi.
Càng gần Lĩnh Nam, không khí càng oi bức, không thể tưởng tượng được làm sao tuyết có thể rơi ở Tàng Long Thất Lĩnh giữa cái hè nóng bức thế này.
Y sờ soạng trong cổ áo, lấy ra một chiếc nhẫn phỉ thúy trên dây tơ hồng luôn đeo trên cổ, nhẫn thế tử điện hạ ban thưởng y không dám đeo, chỉ dám trộm mang theo bên người, đeo trước cổ mình, để nó ở gần trái tim.
Ảnh Thất đặt chiếc nhẫn lên môi hôn hôn, mặt nhẫn trơn nhẵn như cánh môi và đầu ngón tay dịu dàng của thế tử điện hạ, nhẹ nhàng khảy vào lục phủ ngũ tạng, tựa như có một bàn tay vô hình siết lấy tim Ảnh Thất, dùng đầu ngón tay trêu chọc nơi mềm mại nhất của trái tim.
Tay phải y không tự chủ mà lần mò xuống dưới, chạm vào ấn hoa mẫu đơn trên xương hông, khiến thân thể Ảnh Thất co rút một trận, mang theo nỗi khát khao chiếm hữu mãnh liệt, đành phải tự an ủi bản thân đang căng trướng đến đau nhức.
Lúc trước thân thể này giống như hàn mai u cốc không nhiễm bụi trần, giờ lại bị đích thân thế tử điện hạ huấn luyện thành một con mèo hoang rất hay động tình.
“A……” Ảnh Thất cúi đầu thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, tựa vào chạc cây mệt mỏi không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, cắn nút túi nước nhả ra, rửa sạch tay.
Có một chú chim nhỏ khoác bộ lông màu xanh tuyệt đẹp đậu bên cạnh Ảnh Thất, kêu mấy tiếng sắc bén ngắn ngủi, tựa như đang thúc giục.
Ảnh Thất yên lặng lắng nghe.
Chú chim xanh nhỏ vỗ cánh bay đi, hòa mình vào sâu trong cánh rừng bao la.
Bỗng nhiên Ảnh Thất cảm thấy bực bội.
Y cởi cáo, lấy túi nước ra, từ trên đầu dốc thẳng xuống.
Những tán cây loang lổ trên cơ thể người thiếu niên trẻ tuổi đầy mùi dã tính, giọt nước men theo đường cong xương quai xanh xinh đẹp lăn đến trước ngực, sau đó rơi vào rãnh giữa tám khối cơ bụng săn chắc, hàng mi rậm rạp vươn lại giọt nước, Ảnh Thất mạnh mẽ lau sạch nước trên mặt, lại ném túi nước xuống gốc cây một cách hung dữ.
Lần này bị thích khách cắn ngược một cái, hắt chậu nước bẩn lên người Ảnh Thất, nhưng không khiến địa vị của y trong lòng Lý Uyển bị lung lay nhiều, Ảnh Thất rất rõ, sư phụ cảm thấy mình quá thong thả, bắt đầu ra đòn áp lực.
Y vừa nhận được mệnh lệnh mới.
Sư phụ muốn cảnh cáo mình, người có rất nhiều cách ly gián mình và thế tử điện hạ, có vô vàn thủ đoạn khiến cho Ảnh Thất thất sủng, cuối cùng đánh mất tín nhiệm của hắn.
Nhưng lần xuất chinh này vô cùng quan trọng, Ảnh Thất sẽ không để cho tiền đồ và tính mạng của thế tử điện hạ chịu bất cứ uy hiếp nào, đây là nguyên tắc và lời hứa ban đầu của y.
Huống hồ y vẫn còn nợ điện hạ một nhiệm vụ.
Ảnh Thất bừng tỉnh, Ảnh Tứ đã ở phía dưới đứng hồi lâu.
“Thống lĩnh?” Ảnh Thất nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, xoay người nhảy xuống, dừng trước mặt Ảnh Tứ, nhấc cằm giương mắt nhìn hắn, “Điện hạ có gì phân phó ư?”
Ảnh Tứ hờ hững nhìn y, hỏi lại: “Ngươi bên này thế nào.”
Ảnh Thất lắc đầu: “Chưa thấy động tĩnh. Chỉ sợ còn đang quan sát.”
Đang nói chuyện, cánh tay Ảnh Tứ vòng qua hông Ảnh Thất, đỡ lấy eo y, cúi đầu kề sát vào tai y, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ dán lên vành tai Ảnh Thất, ánh mắt lại hờ hững không khác gì nhìn một cái cây.
Ảnh Thất bị tư thế ái muội này ép lui một bước, tựa lưng lên thân cây, cảnh giác mà nhìn Ảnh Tứ: “Làm gì.”
Hai người một tiến một lùi, Ảnh Tứ chế trụ hai tay y, hàng mi lạnh lùng rũ xuống, không chút cảm xúc mà nhìn y.
Đứng từ xa vọng qua, trưởng ảnh vệ cao lớn lạnh lùng khống chế thiếu niên ảnh vệ trong vòng tay như một báu vật tuyệt sắc, nhẹ nhàng nâng cằm y, bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve dọc theo đường cong xương sống khiến y không có cách nào trách thoát.
Trong khoảnh khắc chú mèo hoang nóng nảy xù lông, vung tay đánh nhau với cấp trên của mình, cuối cùng bị Ảnh Tứ đè trên mặt đất chế phục, mặt không cảm xúc kéo vào sâu trong rừng vắng.
Qua một hồi lâu, Ảnh Thất quần áo lộn xộn bước đi tập tễnh từ rừng sâu đi ra, sắc mặt đen thui như đít nồi, đâm sầm vào tiểu binh đưa cơm cho Bùi phó tướng, gắt gỏng nắm lấy cổ tiểu binh, hung dữ quăng người xuống đất: “Cút!”
Ảnh Tứ cũng từ chỗ đó đi ra, sửa sang lại cổ áo, đeo lại đai Bách Nhận lên hông, thắm thiết nhìn bộ dạng uất ức của Ảnh Thất, ánh mắt hưởng thụ, ý chưa đã thèm.
Ảnh Ngũ đuổi theo Ảnh Tứ, lôi người vào một góc tối vắng vẻ, nhỏ giọng chất vấn: “Ca! Huynh huynh huynh huynh huynh! Huynh hạ lưu! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cái đồ vô sỉ nhà huynh! Tiểu Thất mới vừa bị điện hạ trách phạt, điện hạ cũng chưa có nói không cần y mà, dù huynh có thích y cũng không thể đoạt người của điện hạ chứ, mẹ nó ta nhìn lầm huynh rồi…… Ca, huynh có còn là ca ta không vậy……”
Thấy Tiểu Ngũ muốn dụi dụi nước mắt, Ảnh Tứ hờ hững thở dài, nhấc một góc áo lên lau lau lòng bàn tay, sau đó đè hai tay lên vai Ảnh Ngũ, nặng nề nhìn hắn: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Thầm nghĩ mình vậy mà lại chạm vào nam nhân khác không phải Tiểu Ngũ, thật buồn nôn.
Phụ cận đều là doanh địa dưới trướng Bùi phó tướng, rất nhanh chóng, tin tức Ảnh Thất hộ vệ tiền nhiệm của thế tử điện hạ bị trưởng ảnh vệ kéo vào sâu trong rừng rậm hưởng dụng, đã bị tiểu binh đưa cơm kia truyền tới tai Bùi phó tướng.
Bùi Doanh cười hai tiếng, vắt chân lên bàn, gõ gõ mặt bàn: “Lúc có chỗ dựa thì là gia gia, không có chỗ dựa, không chỉ bị người khác ức hiếp, ngay cả đồng liêu lúc trước của mình cũng tùy ý xằng bậy, đúng là lòng người.”
“Đi sắp xếp một chỗ ở cho Ảnh Thất, dọn giường với chăn đệm qua đi. Loại tử sĩ ương bướng này, dệt hoa trên gấm chỉ vô dụng, trừ phi đưa than ngày tuyết tại thời điểm bọn họ bất lực nhất, mới có thể khiến y khắc cốt ghi tâm ân huệ này.”
Tiểu binh gật gật đầu: “Vâng.”
Ảnh Thất co rúm người trong một góc, tiểu binh ôm chăn đệm tìm rất lâu mới gặp được.
Thiếu niên kiêu ngạo lãnh đạm thấy có người đi tới, trong ánh mắt toàn là nỗi chán ghét xen lẫn chút trốn tránh, cố gắng kéo cổ áo lên, che đậy dấu hôn vốn không hề tồn tại.
Tiểu binh đưa chăn đệm cho Ảnh Thất, thấy y không dám nhận, vì thế nói: “Huynh đệ, Bùi phó tướng không đành lòng nhìn anh hùng sa sút, đặc biệt dặn ta dẫn ngươi đi doanh địa Bùi phó tướng tìm một chỗ ở.”
Ảnh Thất ngẩn ngơ hồi lâu, hai tay run rẩy nhận chăn đệm, lãnh đạm cảm tạ một tiếng.
Vì tránh tị hiềm, Bùi phó tướng sắp xếp cho Ảnh Thất ở một góc rất xa doanh trướng của hắn.
Không lâu sau, có tiểu binh mang thức ăn tới, mấy ngày nay Ảnh Thất toàn ăn đồ nguội lạnh, chưa húp được ngụm cháo nóng nào.
Ảnh Thất bưng chén cháo, nhẹ nhàng ngửi ngửi, uống một ngụm.
Chẳng qua là uống một ngụm mà thôi.
Phần lớn thời gian y chỉ biết ngồi ngốc dưới mành trướng nhìn đêm trăng lạnh lẽo.
Đã hai tháng rồi chưa gặp thế tử điện hạ, bởi vì Ảnh Thất làm công việc hạ đẳng nhất, lại ở đội ngũ cuối cùng, suốt cả hai tháng chưa từng thấy mặt hắn dù chỉ một lần.
Chỉ có thể nghe ngóng chút tin lề đường, nghe nói uy tín thế tử điện hạ trong quân đang phất lên như diều gặp gió. Ảnh Thất cùng vinh dự với hắn, cũng cảm thấy vui mừng.
Chỉ là cảm thấy thế tử điện hạ sắp quên mình rồi.
Bên người hắn nhiều hộ vệ đáng tin cậy như thế, quân vụ bận rộn, những đêm dài có từng nhớ tới mình không.
Y khẽ nâng ngón tay thon dài tái nhợt lên, từ đai Bách Nhận rút ra một cây châm nhỏ, tháo bao tay vân cẩm đen tuyền ra, tay phải cầm châm, chậm rãi đâm vào cánh tay trái, cho đến khi chạm vào xương, sau đó từ từ khuấy đảo, tựa như khắc chữ trên mặt xương.
Rất đau, nhưng Ảnh Thất đã quen rồi.
Bỗng nhiên ngừng tay, y nghe thấy tiếng bước chân, một tiểu binh rón ra rón rén bước tới, lặng lẽ đặt hộp thức ăn trong tay xuống bên cạnh Ảnh Thất, không nói tiếng nào đã rời đi.
Ảnh Thất kinh ngạc nhìn hắn, vuốt ve mở hộp thức ăn ra, đều là mấy món điểm tâm, còn có thịt ngâm tương hấp dẫn, nhìn hộp thức ăn đầy ắp nóng hôi hổi này, Ảnh Thất có thể tưởng tượng ra bộ dạng thế tử điện hạ gom tất cả các món ăn vặt người ấy dành dụm vào cái hộp này, còn mím môi chê sao mà hộp bé quá.
Y lấy một khối bánh in cho vào miệng, mùi hương ngọt dịu lan tỏa.
Sau đó y giấu hộp thức ăn đi, lợi dụng bóng đêm nhảy lên cây sao, cước bộ như gió, chạy về phía đóng quân của Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, thân pháp mờ ảo cứ thế xuyên qua bóng đêm mà không chạm vào bất cứ mảnh lá cây nào.
Trong tay nắm chặt Tinh Đình song kiếm mỏng như cánh côn trùng, chậm rãi đến gần doanh trướng Lý Mạt.
Mục tiêu của y là Lý Mạt.
Y vốn có thể vô thanh vô tức giải quyết vị hậu duệ quý tộc này trên chiến trường, nhưng hoàng đế đã cố tình hạ mật chỉ, nếu một trong hai người Lý Uyển, Lý Mạt không may bỏ mình trong chiến loạn phía nam lần này, người còn lại sẽ không nhận được bất kỳ ban thưởng công lao nào, phạt sau này mãi mãi không thể dẫn binh ra chiến trường nữa.
Có lẽ Ảnh Thất có thể giết Lý Mạt, cái giá phải trả là tiền đồ của thế tử điện hạ, nếu thế tử điện hạ không thể tiếp tục dẫn binh, Tề Vương phủ đã đến tuổi xế chiều, vận số thật sự chấm dứt. Đến lúc đó trứng trong tổ không còn mái che, Trấn Nam Vương phủ, Trầm Sa thế gia, Lương gia sụp đổ, Tề Vương phủ suy thoái, thế tử điện hạ một cây chẳng chống vững nhà, vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.
Trong miệng còn vương chút vị ngọt của bánh in, Ảnh Thất vẫn do dự.
Nhớ tới trước khi chính thức ở bên cạnh thế tử điện hạ, lần đầu gác đêm, điện hạ đút y một khối bánh in.
Này, ngươi có đói bụng không?
Khi đó, thế tử điện hạ tinh nghịch chống cằm hỏi y như vậy.
Khóe miệng Ảnh Thất khẽ giương lên, thu kiếm về vỏ, ngồi dưới trướng mành, dùng châm đâm vào xương cánh tay trái, dựa vào cảm giác chậm rãi khắc mấy chữ: Lại chờ thời cơ.
Ngân châm siêu nhỏ chỉ để lại mấy chấm đỏ trên da nhỏ đến mức không nhìn thấy được, qua mấy ngày sẽ bong ra.
Ảnh Thất hổ thẹn cười cười, vành môi cong cong, sao y lại có một thân phận phức tạp như thế, là ái nhân phóng túng trầm luân dưới thân của thế tử điện hạ, hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của hắn, lại thỉnh thoảng giữa đêm khuya thanh vắng dùng ngân châm cốt ngữ truyền một đống tin về chân núi Tiêu Dao.
Vốn y đối với Lý Uyển là nhất vãng tình thâm, nhưng mệnh thầy khó cãi, tín nhiệm chủ tử cũng không thể phụ, thế nên y mắc kẹt sâu trong vai diễn tạp kỹ đó, không thể phản bội, không thể cô phụ.
Ảnh Thất đợi trong trướng một ngày, cho đến lúc trại hành quân, Ảnh Thất không còn chỗ để đi, chỉ có thể đi theo bên cạnh Bùi phó tướng. Bùi phó tướng đối xử với y rất tốt, cố ý thu phục Ảnh Thất về dưới trướng mình.
Ảnh Thất trước sau đều là thái độ nhàn nhạt, sau lại ôn hòa hơn một chút, khiến Bùi phó tướng cảm thấy có hi vọng.
Bùi phó tướng tán gẫu với Ảnh Thất: “Lâu rồi chúng ta không vào thành, cũng không biết những tin đồn nhảm nhí về thế tử điện hạ đó là thật hay giả?”
Ảnh Thất lãnh đạm vặn lại: “Là lời đồn hoa hoa công tử, hay là ác bá bất hảo?”
Bùi phó tướng ngượng ngùng cười cười, sờ sờ cái mũi.
Ảnh Thất tiếp tục nói: “Sự thật.”
Bùi phó tướng cười cười: “Nom ngươi có thành kiến với điện hạ quá nhỉ.”
Ảnh Thất vô cảm: “Ngay cả đám hộ vệ như chúng ta cũng là do một tay hắn dạy dỗ, nhốt trong lồng cho chém giết lẫn nhau, kẻ sống sót cuối cùng mới được ăn một chén cơm, thường xuyên bị đánh không rõ nguyên do, thân là cấp dưới chỉ đành chịu đựng.”
Bùi phó tướng tiếc hận nói: “Tuổi không lớn, đã chịu uất ức.”
Ảnh Thất nhắm mắt: “Qua rồi.” . truyện tiên hiệp hay
Bùi phó tướng nói: “Yên tâm, ta cách thế tử điện hạ rất xa, không cần sợ bị thế tử điện hạ trừng phạt.”
Lính liên lạc cưỡi ngựa giương cờ truyền tin: “Đã đến địa giới Lĩnh Nam!”
Tinh thần chúng binh sĩ phấn chấn hơn rất nhiều.
Đồng bằng trải dài, sông ngòi dệt chéo, hoa dại màu trắng xen chút sắc xanh mọc um tùm, khắp nơi đều là mùi hương của hoa lan tuyết.
Xa xa, đồng cỏ chạy dài tới chân trời, chỉ nghe một tiếng mãnh thú gầm rú rất xa, chiến mã cả kinh dẫm vó, hỗn loạn hí vang, đạp tung cát bụi mù mịt.
Một con báo màu vàng kim khổng lồ nhảy ra khỏi đường chân trời, lao nhanh về phía đoàn quân.
Tốc độ có thể so với sấm sét, gần như không thấy rõ bóng dáng con báo vàng kia.
“Mạt nhi, có mãnh thú tập kích.” Lý Uyển giương cung cài tên, nhắm vào đầu con hoàng kim báo thừa sức xưng báo vương kia.
Đột nhiên Lý Mạt tức giận, giơ chân đá trường cung trong tay Lý Uyển: “Cút! Bắn cái mả mẹ ngươi! Nó mà bị thương ngươi không xong với ta đâu.”
Hoàng kim báo cấp tốc lao tới, càng lúc càng gần đoàn quân, trong lúc nhất thời chiến mã xôn xao, bản năng sợ hãi muốn lui về phía sau, bị người mạnh mẽ ghìm cương lại.
Hoàng kim báo kia nhảy lên, bổ nhào về phía Lý Mạt.
Lý Uyển kẹp kẹp bụng ngựa, nhanh chóng lui ra xa, con báo này mà cạp một cái là đứt cả đầu Lý Mạt chứ chẳng chơi.
Lý Mạt lại xoay người nhảy khỏi ngựa, bị con hoàng kim báo bổ nhào lăn trên mặt đất, binh tướng chung quanh sợ tới mức mặt biến thành màu xám, muốn cứu nhưng không dám đến gần.
Hoàng kim báo lại rũ đôi tai tròn tròn xuống, cái đầu xù lông cọ cọ trước ngực Lý Mạt, đôi mắt xanh biếc ầng ậc nước, vừa nhớ nhung vừa tủi thân làm nũng trên người Lý Mạt, giống một con mèo to lớn tầm cỡ ba người.
Lý Mạt ngồi dưới đất cười rộ lên, cúi đầu hôn hôn đầu hoàng kim báo, ôm cổ nó hỏi: “Bảo bối ra đón ta sao?”
Hoàng kim báo ủi ủi cái mũi nhỏ khắp người Lý Mạt mà ngửi ngửi, đã lâu không ngửi được mùi của chủ nhân, thơm quá đi.
Lý Uyển đực mặt trên ngựa: “Sao ngươi bảo ngươi nuôi một con báo nhỏ.”
Lý Mạt vỗ vỗ đất đứng dậy, hôn chóc một cái lên trán tiểu báo tử, liếc Lý Uyển một cái: “Không nhỏ sao? Nó vẫn là một bảo bảo mà. Đáng yêu không?”
Lý Uyển mỉm cười ca ngợi: “Đáng yêu, nhìn sơ thôi cũng biết là chủng cao quý hiếm gặp. Không uổng công ngươi mang ra khoe cả ngày.”
Hai vị thế tử phân công nhau điều khiển binh mã, điều phối nhân lực chi viện dựa theo lộ tuyến và phương thức tác chiến đã định.
Tuy Lý Uyển là chủ tướng, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, mấy vị lão phó tướng Khiếu Lang Doanh cũng chưa từng làm việc cùng Lý Uyển, Lý Uyển chỉ đành theo Lý Mạt Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ vào thành Lĩnh Nam, tạm quan sát học hỏi trước.
An phó tướng và Bùi phó tướng chia nhau dẫn mấy đội binh mã, thanh trừ sạch sẽ cường đạo xâm chiếm mười thị trấn nhỏ, Lý Uyển muốn bọn họ nội trong một tháng phải trở về phục mệnh.
Phân nửa đại quân Khiếu Lang Doanh đã sáp nhập vào Lĩnh Nam Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.
Lĩnh Nam Vương ở doanh trướng tiếp kiến Lý Uyển.
Lý Uyển khoác một bộ nhuyễn giáp mỏng, tóc dài cột đuôi ngựa, eo nhỏ săn chắc, thân hình dẻo dai, đôi mắt ẩn chứa năm phần dịu dàng năm phần lệ khí, là tinh hoa của sự kết hợp giữa cha và mẹ hắn, nhìn thì ôn hòa ưu nhã, bên trong là một con rắn độc với cái đầu đầy quỷ kế và giết chóc.
Lần trước gặp tiểu thế tử này là kinh thành tập hội vào bảy năm trước, khi đó cùng lắm là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, hiện giờ đã trở thành nhân vật tàn nhẫn dùng thủ đoạn để dẫn binh đến Lĩnh Nam.
Lý Uyển cung kính châm trà: “Hoàng thúc.”
Đầu ngón tay Lĩnh Nam Vương gõ nhẹ trên bàn, tỏ ý đáp lễ, cười một tiếng: “Lá gan không nhỏ, ngày trước ăn chơi trác táng mà cũng dám ra chiến trường.”
Lý Uyển mỉm cười: “Uyển nhi mới đến, đối với chiến trường hoàn toàn là tấm chiếu mới, còn thỉnh hoảng thúc dìu dắt chỉ điểm, Uyển nhi sẽ cố gắng không gây phiền toái cho mọi người.”
Đàm vài câu chiến sự với Lĩnh Nam Vương và mấy vị lão tướng, Lý Uyển thức thời cáo từ, ra khỏi chủ trướng, đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Đến Lĩnh Nam, muốn bắt lấy cơ hội chân chính dẫn binh ra chiến trường thật không dễ dàng chút nào, Lĩnh Nam Vương đương nhiên chỉ muốn con của lão lập chiến công, còn Tề Vương thế tử này, chỉ biết nhàm chán trong trướng quan sát học tập cả ngày, cuối cùng bất lực mà quay về.
Lý Uyển cười cười, nhấc chân rời đi.
Đi ngang qua doanh trướng Lý Mạt, xuất chinh gần kề, Lý Mạt còn rảnh rỗi chơi đùa với hoàng kim báo của hắn.
Lý Mạt mặc một bộ giáp bạc, quỳ một gối ngồi xổm trước mặt hoàng kim báo, xoa xoa cái đầu xù lông dỗ dành nó: “Bảo bối, nghe lời ta quay về phủ đợi, ta phải đi đánh giặc, không thể dẫn ngươi theo được.”
“Ngươi có nghe lời không thì bảo? Không nghe ta đánh ngươi bây giờ.”
“Bảo bối ngoan, về nhà đi, ta không sao đâu, khi nào về ta mang gan ngỗng về cho nhé.”
Hoàng kim báo dùng hai chi trước của nó bấu víu Lý Mạt, kêu ư ử, làm nũng muốn ôm một cái.
Lý Mạt nhéo nhéo đệm thịt màu hồng phấn của nó, kiên nhẫn dỗ dành: “Ta không chết được đâu, ngươi đừng dính ta nữa, ta còn chính sự phải làm.”
Hoàng kim báo tủi thân nhìn Lý Mạt, tự mình bò vào trong một góc nằm xuống, ra vẻ thất vọng, cụp hai tai xuống.
Lý Mạt lại bất đắc dĩ đi qua dỗ tiếp, gọi cái đầu đầy lông của chú báo nhỏ: “Đừng giận nha bảo bối.”
Lý Uyển nương theo khe hở của mành trướng nhìn trò hay trăm năm khó gặp, cố gắng mím môi nhịn cười, khóe miệng giật giật bỏ đi.
Thì ra Lý Mạt cũng có điểm yếu.
Vậy mới công bằng.
Trở về chỗ nghỉ nằm xuống chăn đệm, Lý Uyển thở hổn hển, gọi Ảnh Ngũ vào.
Ảnh Ngũ đáp xuống đất, quỳ một gối đợi lệnh.
Lý Uyển cầm hộp đồ ăn, dồn thịt khô vào bên trong, ngón tay mảnh khảnh xé từng miếng thịt lắp đầy chỗ trống trong hộp, đặt chiếc hộp nặng trĩu vào tay Ảnh Ngũ, dặn dò nói: “Tiểu Thất ở bên cạnh Bùi Doanh chắc chắn ăn không no ngủ không đủ mặc không ấm, ngươi mang cái này cho y. À đúng rồi, hay là mang đệm giường của ta qua cho y luôn đi, à không, mang cả gối nằm nữa.”
Ảnh Ngũ cau mày, đẩy hộp đồ ăn về tay Lý Uyển: “Người sợ Bùi phó tướng không biết Ảnh Thất là do người phái đến cạnh hắn phải không.”
Lý Uyển chống cằm chọt chọt hộp thức ăn: “Nhưng ta nhớ y lắm.”
Ảnh Ngũ nhanh chóng khuyên điện hạ đừng kiếm chuyện mù quáng: “Tiểu biệt thắng tân hôn nha điện hạ, đừng để ý chi mấy ngày này.”
Lý Uyển chống cằm cười, xé một miếng thịt cho vào miệng: “Bỏ đi.”
Ảnh Ngũ nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, người điều tất cả binh sĩ mà thuộc hạ tra được là có cấu kết với Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh đến làm thủ hạ Bùi phó tướng, người không sợ bọn họ không dụng tâm đánh giặc, cứ múa may qua loa như vậy rồi về sao. Hơn nữa, Bùi phó tướng còn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, hắn đâu có chỗ cho người trọng dụng, thuộc hạ giúp người thanh trừng hắn.”
Lý Uyển tiện tay nhét một miếng thịt vào miệng Ảnh Ngũ: “Nói ít lại, biết chưa.”
Ảnh Ngũ nhai nhai thịt khô thơm ngon, tức khắc quên mất mình định nói gì.
Lý Uyển nói: “Nói Ảnh Điệp tìm cho ta một bộ khinh giáp*.”
*Khinh giáp: giáp nhẹ.
Ảnh Ngũ hàm hồ hỏi: “Không cho người ra chiến trường, người muốn khinh giáp làm gì.”
Lý Uyển giơ tay giá hắn: “Ngươi nói nhảm nhiều vậy làm gì?”
“Vâng vâng vâng!” Ảnh Ngũ chạy trối chết.
Bùi phó tướng đã dẫn binh đến Bình Thành, vào thành đóng giữ.
Bình Thành ẩm ướt, côn trùng rắn rết trú trong bụi cỏ rất nhiều, nơi ở là các căn nhà gỗ cách mặt đất một thước, tránh đám rắn rết chuột kiến côn trùng.
Bùi phó tướng bố trí kế hoạch tác chiến, bước qua nhìn Ảnh Thất một cái. Ảnh Thất ngồi đang ngồi trên bệ cửa lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, ánh mắt lạnh lẽo.
Bùi phó tướng cầm một bình rượu mạnh đi qua, rót một ly cho Ảnh Thất.
Ảnh Thất nhíu mày: “Đại chiến sắp tới, không thể uống rượu.”
Bùi phó tướng cười to: “Uống cho ấm người, nơi này ẩm ướt, thân thể khỏe mạnh như ta thì không sợ, chỉ sợ trên người có vết thương cũ, nóng ẩm quá sẽ đau nhức.”
Ảnh Thất có hơi kinh ngạc, rũ mắt nói: “Bảo sao cảm thấy khó chịu.”
Bùi phó tướng hỏi: “Ngươi cũng có vết thương cũ?”
Ảnh Thất xốc áo lên, để lộ nửa lưng, vết sẹo do Diêm hình để lại hay vết khâu đều vẫn còn đó, tứ tung ngang dọc, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được y đã phải chịu những điều tàn khốc đến cỡ nào, bảo ghê người cũng không phải nói quá.
Bùi phó tướng ngây ngẩn cả người, lắp ba lắp bắp: “Này, này này……”
Ảnh Thất rũ áo xuống, đeo lại đai Bách Nhận, hờ hững nhìn nơi xa, nhẹ giọng nói: “Ta phạm sai lầm, điện hạ dụng hình.”
Bùi phó tướng kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời, lúc hoàn hồn lại thở hắt ra, vỗ vỗ lưng Ảnh Thất: “Sau này cứ đi theo ta.”
Ảnh Thất mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được.”
Ban đêm Bùi phó tướng cùng vài binh lính thảo luận kế hoạch chi tiết cho ngày mai, dự định thủ ở Bình Thành, không để cường đạo xâm chiếm.
Ảnh Thất lợi dụng đêm tối lẻn vào chỗ ở của Bùi phó tướng, sau đó vào nhà kho, dựa vào khinh công của Ảnh Thất, chỉ cần đêm đủ đen, thừa sức đi ngang qua mặt một người mà không bị phát hiện.
Y tìm được vài chiếc hộp, bên trong chứa mấy miếng vàng, nhưng không phải thỏi vàng, mà là không có hình dạng cố định, kích thước lớn nhỏ bất thường.
Không ngờ rằng Đàm Thương Vân nói không sai.
Đàm Thương Vân sớm đã bẩm báo hành vi làm loạn của Bùi Doanh cho thế tử điện hạ, nhưng không biết hắn cố ý hay vô tình nói giúp cho Lý Mạt, khiến người khác hoài nghi hắn đầu quân cho Lý Mạt, lại che giấu chân tướng hắn đã bị đám tàn dư trộm cắp của chiến loạn phía nam mua chuộc, hay vốn dĩ hắn là một nhành cỏ đầu tường, nhận lợi ích hai bên, làm việc cho hai nhà.
Khiếu Lang Doanh như rắn mất đầu đã nhiều năm, thình lình xuất hiện chủ tướng là một tiểu công tử hai mươi mấy tuổi, chiến tướng lục đục cũng không gì đáng trách, nếu vậy coi như hắn cũng không chịu uất ức.
Ảnh Thất về chỗ ở của mình đợi mệnh.
Ngày thứ hai nghênh chiến, Bùi Doanh hạ lệnh đóng chặt cửa thành canh phòng nghiêm ngặt, Ảnh Thất bảo vệ bên cạnh hắn, tất cả cường đạo bắt thang mây leo lên đều bị Ảnh Thất chém sạch.
Lúc trước đi theo Tề Vương gia và Sở Uy tướng quân, Bùi Doanh cũng chỉ là phó tướng, toàn nghe theo hiệu lệnh chủ tướng, bây giờ chính mình tự làm chủ, thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tất cả mũi nhọn đều chỉa thẳng về mình, bên này một đám tướng sĩ đều đang chờ hiệu lệnh của mình, Bùi Doanh dễ rơi vào rối loạn đầu trận tuyến.
Hai tay Ảnh Thất cầm Tinh Đình song kiếm, một tay che cho Bùi Doanh lui về phía sau mấy bước, nhàn nhạt nói: “Tướng quân cẩn thận.”
Bùi Doanh như con rùa rụt cổ, tiểu ca này đúng là có bản lĩnh, không hổ là hộ vệ tùy thân của thế tử, quá mức khẩn trương khiến cho Bùi Doanh càng tin tưởng Ảnh Thất thêm vài phần.
Mắt thấy cường đạo leo lên công thành càng lúc càng nhiều, bá tánh trong thành run bần bật, chúng tướng sĩ đều mỏi mắt trông chờ Bùi Doanh phát hiệu lệnh, Bùi Doanh rối loạn, nhất thời giận dữ dậm chân: “Nhìn ta làm gì! Đứng vững! Chờ viện quân!”
Ảnh Thất nhỏ giọng nhắc nhở đúng lúc: “Tướng quân, chúng ta chính là viện quân.”
Sắc mặt Bùi Doanh trắng bệch.
Ảnh Thất thấp giọng nói: “Không phải binh lực chúng ta không đủ, mà là phát huy không tốt, cường đạo tập trung công thành, không màng phía sau, nếu tướng quân có thể dẫn hai đội cung thủ ra khỏi thành từ hai bên, bao vây đối thủ trong thế tấn công, nhất định có thể khiến đối phương trở tay không kịp, thành cá trong chậu.”
Bùi Doanh kinh hoàng nói: “Cửa thành đóng chặt, làm sao ra khỏi thành?”
Ảnh Thất nói: “Né tầm nhìn, dùng thang dây và dây thừng.”
Bỗng nhiên Bùi Doanh hệt như có được tâm phúc, triệu hai đội quân chưa tham chiến thi hành theo kế hoạch này, hắn muốn lập công, trước khi thành công hắn sẽ không nói đây là kế của Ảnh Thất.
Ảnh Thất lại nói: “Tướng quân tự mình đi.”
Sắc mặt Bùi Doanh cứng đờ, hắn không muốn làm kẻ sĩ xông pha chiến đấu.
Ảnh Thất nói: “Khi nào thấy phân nửa cường đạo công thành tử thương, tướng quân tự mình dẫn binh ra trận, chẳng phải là lập công lớn, trở thành tấm gương tốt cho binh sĩ hay sao. Tướng quân yên tâm, ta sẽ bảo vệ tướng quân.”
Lời này thực sự vô cùng có lý, Bùi Doanh được cổ vũ thêm lòng can đảm, dẫn binh kín đáo ra khỏi thành.
Bên ngoài Bình Thành cỏ dại mọc um tùm, bọn họ đi qua một đầm lầy trong rừng rậm nóng ẩm, cũng may có người dẫn đường, nên họ mới không rơi trúng đầm lầy.
Bùi Doanh đương nhiên không dám tiên phong, rút ở hàng cuối cẩn thận bám theo, có cao thủ Ảnh Thất bên cạnh nên an tâm rất nhiều.
Đi ngang qua một mảnh đất trũng, cần phải bò qua từng người, sau khi tiểu binh phía trước Bùi Doanh đã bò qua, bỗng nhiên Ảnh Thất vỗ vỗ vai Bùi Doanh, chỉ vào đám dây đằng ướt át dưới chân, nhẹ giọng nói: “Tướng quân, ngươi xem.”
Bùi Doanh không nhìn thấy gì cả, cúi người híp mắt nhìn nhìn, dây đằng kia vậy mà nhúc nhích, là một chỗ trũng cỏ mọc um tùm, bên trong có một bầy rắn đang uốn éo giữa đống lá khô.
Bùi Doanh hít thở, thân thể cứng ngắc.
Ảnh Thất thấp giọng an ủi: “Tướng quân yên tâm, rắn này tuy mang kịch độc, nhưng chỉ cần ngươi không chạm vào nó, chúng nó sẽ không cắn ngươi.”
Bùi Doanh thở phào một hơi: “Vậy chúng ta mau……”
Sống lưng đột nhiên căng cứng, Ảnh Thất đẩy nhẹ một cái, Bùi doanh lảo đảo lao vào ổ rắn.
Ngã xuống đất liền bị cắn mấy nhát, Bùi doanh trợn mắt, liều mạng bò ra ngoài, gào to: “Cứu ta — cứu ta! Người đâu! Ảnh Thất mưu hại……”
Lời còn chưa dứt, Ảnh Thất nhặt một con rắn nhỏ lên, bắt lấy vị trí bảy tấc nhét vào miệng Bùi phó tướng.
Độc tính phát tác, đầu lưỡi Bùi phó tướng sưng đỏ, tất cả những lời muốn nói đều chui ngược trở lại.
Sắc mặt của hắn chuyển màu đỏ tím, mạch máu huyệt thái dương cuồn cuộn, trợn mắt hung tợn trừng Ảnh Thất.
Ảnh Thất lạnh lùng, lẳng lặng nhìn hắn, như thể thờ ơ nhìn một kẻ sắp sửa chết đuối, Bùi doanh giãy giụa bắt lấy cổ tay Ảnh Thất, một con rắn men theo cổ tay bò lên, cắn một phát lên hổ khẩu tay trái của y.
Ảnh Thất lôi con rắn kia xuống, siết nhẹ một cái, rắn đứt làm hai, ném xác sang một bên.
“Tướng quân, ngươi chắn đường chủ tử nhà ta, ta tới thanh lý môn hộ.” Ảnh Thất nắm lấy cổ tay Bùi Doanh, kéo hắn lên, “Làm phiền tướng quân lót đường.”
Trong mắt Bùi phó tướng chỉ còn lại ánh mắt không chút gợn sóng của Ảnh Thất, vừa vô tình vừa mang chút hàm ý giễu cợt, sao lúc trước hắn lại không nhìn ra tiểu ca này lại có bộ mặt đáng hận như thế chứ!
Binh lính bò qua chỗ trũng phía trước đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu nên quay lại, lại thấy Ảnh Thất đang đỡ Bùi phó tướng sưng phù đến mức biến dạng, kinh hoàng nói: “Tướng quân trúng độc rắn không thể động đậy, hiện giờ Bình Thành như rắn mất đầu, mau truyền tin cho chủ trướng.”
Tin tức theo vó ngựa phi như bay về chủ trướng Lĩnh Nam, dựa vào cái miệng mồm mép tép nhảy đổi trắng thay đen của Lý Uyển, cưỡng ép lấy lý do tạm thời không đủ tướng lập tức dẫn theo hộ vệ chạy tới Bình Thành.
Bên phía Lĩnh Nam Vương quả thực cũng không dư tướng lĩnh thích hợp đến Bình Thành, đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Mắt thấy cường đạo sắp công phá Bình Thành, sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa hí vang trời.
Quân lính phòng thủ trên tường thành nhìn chiến mã từ xa xa chạy tới, trên yên ngựa cắm lá cờ đầu sói, cả kinh nói: “Viện quân?”
Đến gần Bình Thành, Lý Uyển rút cờ đầu sói ném lên không trung: “Mở cửa thành! Nghênh chiến!”
Ảnh Thất sớm đã dựa theo danh sách ám sát toàn bộ binh sĩ có dị tâm với thế tử điện hạ, lúc này đang nghiêng người tựa lên thành lâu, Tinh Đình song kiếm lách mình giữa các ngón tay, chém đứt dây thừng cổng thành.
Cửa thành rộng mở, binh tướng thủ trong thành chen nhau tràn ra ngoài.
Quỷ Vệ tứ tán hợp lại, Ảnh Ngũ tiên phong, dứt khoát tìm kẻ cầm đầu đám cường đạo vùng đất phía nam này.
Binh tướng thủ trên tường thành dạt sang hai bên nhường đường, một cặp chân thon dài ôm sát dưới đường may tinh tế của gấm vân cẩm đen tuyền, đai Bách Nhận treo đầy phi đao vẽ nên đường cong mảnh khảnh của vòng eo, mày liễu môi son, gương mặt xinh đẹp tựa hoa đào, cước bộ như cơn mưa phùn theo làn gió xuân phe phẩy qua khuôn mặt.
Ảnh Diễm khiêng một khẩu pháo nặng, theo cửa thành lâu bước lên, dáng người yểu điệu ngồi nghiêng trên tường thành, chiếc ủng đen tuyền dẫm lên lá cờ, thổi mồi lửa, châm ngòi cho hỏa khí trên bờ vai gầy gò, đôi mắt trong veo nheo lại, nhắm thẳng vào đám cường đạo đất nam bên dưới.
Một tiếng vang lớn, xác chết nổ tung thành hoa vãi đầy đất, khói đen mịt mù.
Ảnh Diễm lau lau khóe môi đỏ mọng, cười khẽ tự nói: “Đêm nay tự thưởng cho phép mình ăn khuya mới được.”
Ngày thường sợ béo, không dám ăn nhiều.
Ảnh Thất cẩn thận quan sát ở phụ cận, dọn dẹp tất cả kẻ địch tiếp cận Ảnh Diễm.
Ảnh Diễm vừa khiêng hỏa khí nhắm bắn, vừa nói: “Đợi lát nữa có Ảnh Sơ thủ cho ta, đệ đến chỗ điện hạ đi. Người rất nhớ đệ.”
Người rất nhớ đệ.
Trong lòng Ảnh Thất bỗng nhiên vô cùng mềm mại, điện hạ như mặt trời nhỏ, chỉ cần gần một chút thôi cả người sẽ tan chảy ra thành nước mất.
“Ừ, vậy đệ đi đây.”
Hoàng hôn, chiến hỏa ồn ào tắt lụi, Ảnh Thất ra khỏi cổng thành, thế tử điện hạ ngồi trên lưng Ô Vân Dịch, nhìn sắc trời ngả vàng cách đó không xa, Ô Vân Dịch phì phì cái mũi, chở Lý Uyển tiến về phía trước vài bước.
Lần đầu Ảnh Thất nhìn thấy bộ dạng thế tử điện hạ mặc khinh giáp chỉnh tề vô cùng anh khí, tóc dài buột cao tăng thêm vẻ uy nghiêm, có vài sợi rũ trên gò má.
Lý Uyển thấy Ảnh Thất, bỗng nhiên xoay người nhảy xuống ngựa, giang hai tay về phía y: “Tiểu Thất, mau tới đây!”
Ảnh Thất không kìm được mà cong môi, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn, lại cố gắng đừng quá thất lễ, cuối cùng bỏ cuộc mà nhào vào lòng điện hạ.
Lý Uyển ôm y xoay một vòng, ấn đầu y lên hõm vai mình, cúi đầu hôn mấy cái thật mạnh lên mặt y, vuốt ve mái tóc mềm mượt của y: “Đi, cùng ta lập công.”
Trận chiến này gần như nghiền nát kẻ địch mà thắng, tiểu thành ở biên cảnh truyền tin thắng lợi, ngắn ngủi một tháng, Tề Vương thế tử dẫn binh phòng thủ mười tòa biên thành, quét sạch cường đạo, mang yên bình vốn có trở về thị trấn nhỏ nơi biên cảnh.
Tin tức truyền về Yến Kinh, hoàng đế và chúng đại thần cũng lắp bắp kinh hãi, các lão thần có chút qua lại với Tề Vương bắt đầu khen không dứt miệng.
Chiến công này tuy không lớn đến mức có thể khoe khoang, nhưng đủ chứng minh Tề Vương thế tử có thiên phú đánh giặc, không phải là một tên công tử yếu đuối chỉ biết co đầu rụt cổ trong doanh trướng hưởng công huân.
Hoàng đế hạ chỉ, chiến sự Lĩnh Nam chấp thuận Tề Vương thế tử Lý Uyển lãnh binh xuất chiến.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lân Tiềm: Ô chu cha đoạn này hay kịch tính này viết cho tròn thôi quên kịch bản mất.
Bảo Bảo: | ಠ_ರೃ | ~ 8500 chữ *phun máu*
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
Đàm Thương Vân mới vừa đi lĩnh cơm canh về, trong túi đựng một ít hạt dưa lắc muối, vỏ hạt dưa cắn xong cũng phải đảo qua đảo lại trong miệng để thưởng thức hương vị, sau đó mới phun ra.
Mới vừa đi tới đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng đặc sắc như vậy, thế tử điện hạ lúc nào cũng phong độ ưu nhã lại xách hộ vệ tùy thân của mình như xách gà, lôi người từ trong hình trướng ra ngoài, hộ vệ kia cũng chỉ là một nam hài mười bảy mười tám tuổi, vòng eo gầy gò bị lê trên đất đá, mặt mũi bết máu, đường nét anh tuấn lạnh lùng trên khuôn mặt cũng vặn vẹo vì đau đớn.
Ảnh Thất trầm mặc tựa người vào một góc bên ngoài doanh trướng, y phục màu đen tôn lên đường nét cơ ngực trẻ trung khỏe khoắn, cặp đùi thon dài cũng rạch ra vài vết thương, lên trên một chút là thắt lưng phi đao quấn hai vòng quanh eo, trên thắt lưng chứa vũ khí thêu hoa văn mẫu đơn, phác họa vòng eo gầy gò mảnh khảnh, tựa như một chú mèo hoang nhỏ bị thương, trầm lặng mà nguy hiểm.
Mèo hoang nhỏ khẽ nhấc mi lên nhìn hắn. Ánh mắt y dường như lúc nào cũng phảng phất chút u buồn, đó là tính cách vốn có của y, cho dù có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu cũng không có cách nào che giấu.
Ánh mắt Ảnh Thất vô cùng cảnh giác, thấy người đến là Đàm Thương Vân, không có uy hiếp, lại rũ mắt.
Dọc đường đi Đàm Thương Vân vẫn luôn quan sát bảy hộ vệ bên cạnh thế tử điện hạ, một nửa là bình dị gần gũi dịu dàng hài hước, nửa kia lạnh lùng tàn nhẫn kiệt ngạo ít lời, hiển nhiên Ảnh Thất thuộc vế sau.
Nhưng dường như bảy hộ vệ này vô cùng hài hòa, khi đứng chung một chỗ khiến người ta cảm thấy chỉ có thể thêm chứ không thể bớt, thiếu đi bất kỳ ai cũng sẽ không trọn vẹn.
Đàm Thương Vân cười cười trong lòng, nhìn Ảnh Thất lại nhớ tới khi còn bé quân đội chiêu binh, thấy người ta oai hùng phong độ, khiến người khác có kích động mong ước ngày nào đó có thể đứng chung hàng ngũ với bọn họ.
“Này, hài tử trốn trong xe lương thảo là đại phu đúng không? Ta thấy nó xách theo hòm thuốc.” Đàm Thương Vân phun vỏ hạt dưa, đỡ cánh tay Ảnh Thất dìu y đứng dậy.
Ôi trời, tiểu ca ca này trông thì gầy gò, cũng không cao lớn lắm, vậy mà cơ bắp trên cánh tay rắn chắc ghê, thêm cái đống vũ khí đếm không xuể treo trên người, nặng muốn chết.
Hiện tại Ảnh Thất không khác gì chó nhà có tang, không có chủ tử che chở, ai ai cũng có thể dẫm lên, người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình lại không bỏ đá xuống giếng, Ảnh Thất càng cảnh giác hơn, quàng tay qua cổ Đàm Thương Vân đang say sưa nói chuyện, chậm rãi đi theo hắn.
Đàm Thương Vân đang là lính liên lạc, doanh trướng bây giờ cũng khác xưa, rộng rãi hơn rất nhiều, ở chung với vài người lính liên lạc khác.
Mấy lính liên lạc kia đều chứng kiến cơn thịnh nộ của thế tử điện hạ hôm nay, không ai dám bước qua giúp đỡ Đàm Thương Vân, có kẻ ra vẻ hiểu chuyện lên tiếng nhắc nhở: “Thương Vân, đừng manh động, không nghe Lý Uyển điện hạ dặn dò sao, ai chiếu cố y sẽ gặp xui xẻo!”
“Thương Vân, sao lại lượm người về rồi?”
Đàm Thương Vân nở nụ cười chân chất: “Ta tự mình chăm sóc, các ca ca giữ bí mật giúp tiểu đệ nhé.”
Bình thường Đàm Thương Vân đối xử rất tốt với những người này, nên bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.
Đàm Thương Vân đỡ Ảnh Thất vào một gian cách biệt tạm thời, một tiểu thiếu niên ở bên trong đang cầm chày giã thuốc, bên cạnh là một cái lò đất, đang ninh một nồi chất lỏng sền sệt.
Ngụy Trừng nghe thấy có người tiến vào, giương đôi mắt sáng ngời: “Thương Vân ca về rồi sao?”
Không ngờ vừa nhấc mắt lên lại đụng phải Ảnh Thất, Ảnh Thất khẽ nhíu mày, tiện tay tháo đai Bách Nhận xuống ném lên đầu Ngụy Trừng: “Tường đầu thảo.”
*Tiểu Thất nói bé Trừng là tường đầu thảo (cỏ mọc trên đầu tường) ý nói ẻm một chân đạp hai thuyền á. Lúc này vẫn chưa biết lòng trung thành của Đàm Thương Vân đối với thế tử điện hạ ra sao.
“Tiểu Thất ca?” Ngụy Trừng thấy Ảnh Thất mình đầy thương tích được dìu về, lập tức xách hòm thuốc qua chữa thương cho y, hắn cũng là thủ hạ mà thế tử điện hạ rất tin dùng, mặc dù tuổi còn nhỏ, thấy Ảnh Thất cả người đầy thương tích không đâu ra đâu, cũng đoán được sơ sơ nội tình.
Vì thế cũng không hỏi nhiều, an tĩnh bó thuốc cho Ảnh Thất.
Đàm Thương Vân thấy trên giường cũng không còn chỗ cho mình, chỉ có thể ngồi xổm dưới đất nghịch bếp thuốc của Ngụy Trừng, tò mò: “Tiểu Trừng tử, đây là hoa lan tuyết kia phải không? Có ăn được không? Mùi thơm quá. Cái đó, Tiểu Thất huynh đệ, đứa trẻ này dọc đường hái hoa dại, xong rồi ninh lên, đúng là biết chơi thật.”
Ảnh Thất nhìn Ngụy Trừng: “Đệ làm cái gì đó.”
Ngụy Trừng vừa bôi thuốc cho Ảnh Thất vừa thì thầm: “Loại hoa lan tuyết này có thể kích phát khí lực trong thời gian ngắn, nếu như tinh luyện, nói không chừng có thể kéo dài thời gian kích phát, nghe nói loại hoa này mọc khắp Lĩnh Nam, đệ nghĩ, nếu có thể thu gom số lượng lớn cung cấp cho quân đội, đoàn quân của chúng ta nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng không gì cản nổi.”
Ảnh Thất không cảm thấy ý tưởng này thực tế, ừ một tiếng có lệ.
Ngụy Trừng thấy cảm xúc của Ảnh Thất không tốt lắm, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y “Ca ca, ổn không?”
Ảnh Thất gật đầu.
Y lại hỏi Đàm Thương Vân: “Sao ngươi lại tới Khiếu Lang Doanh?”
Đàm Thương Vân gãi gãi đầu, người này nói chuyện cũng không vòng vo chút nào, muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi thẳng.
“Ta tới tìm đệ đệ ta Bình Xuyên. Chúng ta từ Ba Thục tới đây, nói với nhau rằng nếu đi lạc thì đến quân doanh gần nhất mà cậy nhờ, cuối cùng cũng sẽ gặp lại, thế đạo loạn, trên đường gặp cướp nên tan đàn xẻ nghé, các ngươi có từng gặp đệ ấy không? Vẻ ngoài đệ ấy giống ta lắm.”
Hai người lắc đầu. Quân doanh lớn như vậy, dù có gặp qua rồi cũng không nhớ được, huống chi cũng không nhất định là hắn có ở trong này.
Ngụy Trừng chớp chớp mắt: “Hay nghĩ cách nhờ điện hạ hỏi giúp huynh thử xem?”
Đàm Thương Vân cười nhạo: “Ha ha ha ta nào có mặt mũi như vậy, điện hạ chịu thưởng cho ta một cái quan nửa chức này ta đã mang ơn lắm rồi, còn giúp ta tìm người, chê ta sống lâu quá rồi phải không?”
Ảnh Thất liếc hắn, không nói câu nào.
Thiếu niên này rất giảo hoạt, từ lúc bắt đầu đã chống lại Bùi phó tướng, tìm mọi cách mật báo cho thế tử điện hạ hắn chưa từng gặp mặt, tất cả những gì hắn làm là chờ một cơ hội để điện hạ giúp hắn tìm người, cho đến nay hắn vẫn chưa đề cập tới chẳng qua là vì ân huệ chưa đủ để khiến điện hạ có thể giúp hắn thôi.
Nhưng nếu chủ ý của hắn là lấy lòng thế tử điện hạ, địch ý của Ảnh Thất đối với hắn cũng giảm đi rất nhiều.
Mấy ngày hành quân liên tiếp, thế tử điện hạ cũng chưa từng hỏi thăm Ảnh Thất, Ảnh Thất ở hàng ngũ tiểu binh hạng thấp nhất làm mấy việc vặt đốt than bửa củi, thỉnh thoảng nghe vài câu mỉa mai châm chọc, nhưng không đến mức lăng nhục ức hiếp, đám tiểu binh cũng nghe nói người này từng là hộ vệ của thế tử điện hạ, võ công hẳn là không tồi.
Ảnh Thất kiệm lời, rất ít nói chuyện, chỉ yên lặng làm việc. Ngụy Trừng mới đầu còn khuyên nhủ vài câu, sau cũng mặc kệ mà chuyên tâm tinh luyện hoa lan tuyết, thỉnh thoảng chạy tới chạy lui khám bệnh cho binh tướng bị thương, dần dà cũng quên luôn Ảnh Thất.
Đàm Thương Vân lại càng không rảnh quản mỹ nhân lạnh lùng mà mình nhặt về, suốt ngày lượn lờ khắp quân doanh nói chuyện phiếm, trong mấy tháng ngắn ngủi gần như đã quen mặt cả quân doanh.
Đi đường khổ cực mấy ngày, trước mắt đã lờ mờ xuất hiện bóng dáng Tàng Long Thất Lĩnh, đi một hồi là tới được biên giới Lĩnh Nam.
Ảnh Thất đã làm xong công việc trong ngày, rửa tay sạch sẽ sau đó vào khu rừng vắng vẻ hóng mát, tìm một bóng cây rậm rạp, nhón chân nhảy lên cành cây, tựa vào chạc cây nghỉ ngơi.
Càng gần Lĩnh Nam, không khí càng oi bức, không thể tưởng tượng được làm sao tuyết có thể rơi ở Tàng Long Thất Lĩnh giữa cái hè nóng bức thế này.
Y sờ soạng trong cổ áo, lấy ra một chiếc nhẫn phỉ thúy trên dây tơ hồng luôn đeo trên cổ, nhẫn thế tử điện hạ ban thưởng y không dám đeo, chỉ dám trộm mang theo bên người, đeo trước cổ mình, để nó ở gần trái tim.
Ảnh Thất đặt chiếc nhẫn lên môi hôn hôn, mặt nhẫn trơn nhẵn như cánh môi và đầu ngón tay dịu dàng của thế tử điện hạ, nhẹ nhàng khảy vào lục phủ ngũ tạng, tựa như có một bàn tay vô hình siết lấy tim Ảnh Thất, dùng đầu ngón tay trêu chọc nơi mềm mại nhất của trái tim.
Tay phải y không tự chủ mà lần mò xuống dưới, chạm vào ấn hoa mẫu đơn trên xương hông, khiến thân thể Ảnh Thất co rút một trận, mang theo nỗi khát khao chiếm hữu mãnh liệt, đành phải tự an ủi bản thân đang căng trướng đến đau nhức.
Lúc trước thân thể này giống như hàn mai u cốc không nhiễm bụi trần, giờ lại bị đích thân thế tử điện hạ huấn luyện thành một con mèo hoang rất hay động tình.
“A……” Ảnh Thất cúi đầu thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, tựa vào chạc cây mệt mỏi không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, cắn nút túi nước nhả ra, rửa sạch tay.
Có một chú chim nhỏ khoác bộ lông màu xanh tuyệt đẹp đậu bên cạnh Ảnh Thất, kêu mấy tiếng sắc bén ngắn ngủi, tựa như đang thúc giục.
Ảnh Thất yên lặng lắng nghe.
Chú chim xanh nhỏ vỗ cánh bay đi, hòa mình vào sâu trong cánh rừng bao la.
Bỗng nhiên Ảnh Thất cảm thấy bực bội.
Y cởi cáo, lấy túi nước ra, từ trên đầu dốc thẳng xuống.
Những tán cây loang lổ trên cơ thể người thiếu niên trẻ tuổi đầy mùi dã tính, giọt nước men theo đường cong xương quai xanh xinh đẹp lăn đến trước ngực, sau đó rơi vào rãnh giữa tám khối cơ bụng săn chắc, hàng mi rậm rạp vươn lại giọt nước, Ảnh Thất mạnh mẽ lau sạch nước trên mặt, lại ném túi nước xuống gốc cây một cách hung dữ.
Lần này bị thích khách cắn ngược một cái, hắt chậu nước bẩn lên người Ảnh Thất, nhưng không khiến địa vị của y trong lòng Lý Uyển bị lung lay nhiều, Ảnh Thất rất rõ, sư phụ cảm thấy mình quá thong thả, bắt đầu ra đòn áp lực.
Y vừa nhận được mệnh lệnh mới.
Sư phụ muốn cảnh cáo mình, người có rất nhiều cách ly gián mình và thế tử điện hạ, có vô vàn thủ đoạn khiến cho Ảnh Thất thất sủng, cuối cùng đánh mất tín nhiệm của hắn.
Nhưng lần xuất chinh này vô cùng quan trọng, Ảnh Thất sẽ không để cho tiền đồ và tính mạng của thế tử điện hạ chịu bất cứ uy hiếp nào, đây là nguyên tắc và lời hứa ban đầu của y.
Huống hồ y vẫn còn nợ điện hạ một nhiệm vụ.
Ảnh Thất bừng tỉnh, Ảnh Tứ đã ở phía dưới đứng hồi lâu.
“Thống lĩnh?” Ảnh Thất nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, xoay người nhảy xuống, dừng trước mặt Ảnh Tứ, nhấc cằm giương mắt nhìn hắn, “Điện hạ có gì phân phó ư?”
Ảnh Tứ hờ hững nhìn y, hỏi lại: “Ngươi bên này thế nào.”
Ảnh Thất lắc đầu: “Chưa thấy động tĩnh. Chỉ sợ còn đang quan sát.”
Đang nói chuyện, cánh tay Ảnh Tứ vòng qua hông Ảnh Thất, đỡ lấy eo y, cúi đầu kề sát vào tai y, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ dán lên vành tai Ảnh Thất, ánh mắt lại hờ hững không khác gì nhìn một cái cây.
Ảnh Thất bị tư thế ái muội này ép lui một bước, tựa lưng lên thân cây, cảnh giác mà nhìn Ảnh Tứ: “Làm gì.”
Hai người một tiến một lùi, Ảnh Tứ chế trụ hai tay y, hàng mi lạnh lùng rũ xuống, không chút cảm xúc mà nhìn y.
Đứng từ xa vọng qua, trưởng ảnh vệ cao lớn lạnh lùng khống chế thiếu niên ảnh vệ trong vòng tay như một báu vật tuyệt sắc, nhẹ nhàng nâng cằm y, bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve dọc theo đường cong xương sống khiến y không có cách nào trách thoát.
Trong khoảnh khắc chú mèo hoang nóng nảy xù lông, vung tay đánh nhau với cấp trên của mình, cuối cùng bị Ảnh Tứ đè trên mặt đất chế phục, mặt không cảm xúc kéo vào sâu trong rừng vắng.
Qua một hồi lâu, Ảnh Thất quần áo lộn xộn bước đi tập tễnh từ rừng sâu đi ra, sắc mặt đen thui như đít nồi, đâm sầm vào tiểu binh đưa cơm cho Bùi phó tướng, gắt gỏng nắm lấy cổ tiểu binh, hung dữ quăng người xuống đất: “Cút!”
Ảnh Tứ cũng từ chỗ đó đi ra, sửa sang lại cổ áo, đeo lại đai Bách Nhận lên hông, thắm thiết nhìn bộ dạng uất ức của Ảnh Thất, ánh mắt hưởng thụ, ý chưa đã thèm.
Ảnh Ngũ đuổi theo Ảnh Tứ, lôi người vào một góc tối vắng vẻ, nhỏ giọng chất vấn: “Ca! Huynh huynh huynh huynh huynh! Huynh hạ lưu! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cái đồ vô sỉ nhà huynh! Tiểu Thất mới vừa bị điện hạ trách phạt, điện hạ cũng chưa có nói không cần y mà, dù huynh có thích y cũng không thể đoạt người của điện hạ chứ, mẹ nó ta nhìn lầm huynh rồi…… Ca, huynh có còn là ca ta không vậy……”
Thấy Tiểu Ngũ muốn dụi dụi nước mắt, Ảnh Tứ hờ hững thở dài, nhấc một góc áo lên lau lau lòng bàn tay, sau đó đè hai tay lên vai Ảnh Ngũ, nặng nề nhìn hắn: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Thầm nghĩ mình vậy mà lại chạm vào nam nhân khác không phải Tiểu Ngũ, thật buồn nôn.
Phụ cận đều là doanh địa dưới trướng Bùi phó tướng, rất nhanh chóng, tin tức Ảnh Thất hộ vệ tiền nhiệm của thế tử điện hạ bị trưởng ảnh vệ kéo vào sâu trong rừng rậm hưởng dụng, đã bị tiểu binh đưa cơm kia truyền tới tai Bùi phó tướng.
Bùi Doanh cười hai tiếng, vắt chân lên bàn, gõ gõ mặt bàn: “Lúc có chỗ dựa thì là gia gia, không có chỗ dựa, không chỉ bị người khác ức hiếp, ngay cả đồng liêu lúc trước của mình cũng tùy ý xằng bậy, đúng là lòng người.”
“Đi sắp xếp một chỗ ở cho Ảnh Thất, dọn giường với chăn đệm qua đi. Loại tử sĩ ương bướng này, dệt hoa trên gấm chỉ vô dụng, trừ phi đưa than ngày tuyết tại thời điểm bọn họ bất lực nhất, mới có thể khiến y khắc cốt ghi tâm ân huệ này.”
Tiểu binh gật gật đầu: “Vâng.”
Ảnh Thất co rúm người trong một góc, tiểu binh ôm chăn đệm tìm rất lâu mới gặp được.
Thiếu niên kiêu ngạo lãnh đạm thấy có người đi tới, trong ánh mắt toàn là nỗi chán ghét xen lẫn chút trốn tránh, cố gắng kéo cổ áo lên, che đậy dấu hôn vốn không hề tồn tại.
Tiểu binh đưa chăn đệm cho Ảnh Thất, thấy y không dám nhận, vì thế nói: “Huynh đệ, Bùi phó tướng không đành lòng nhìn anh hùng sa sút, đặc biệt dặn ta dẫn ngươi đi doanh địa Bùi phó tướng tìm một chỗ ở.”
Ảnh Thất ngẩn ngơ hồi lâu, hai tay run rẩy nhận chăn đệm, lãnh đạm cảm tạ một tiếng.
Vì tránh tị hiềm, Bùi phó tướng sắp xếp cho Ảnh Thất ở một góc rất xa doanh trướng của hắn.
Không lâu sau, có tiểu binh mang thức ăn tới, mấy ngày nay Ảnh Thất toàn ăn đồ nguội lạnh, chưa húp được ngụm cháo nóng nào.
Ảnh Thất bưng chén cháo, nhẹ nhàng ngửi ngửi, uống một ngụm.
Chẳng qua là uống một ngụm mà thôi.
Phần lớn thời gian y chỉ biết ngồi ngốc dưới mành trướng nhìn đêm trăng lạnh lẽo.
Đã hai tháng rồi chưa gặp thế tử điện hạ, bởi vì Ảnh Thất làm công việc hạ đẳng nhất, lại ở đội ngũ cuối cùng, suốt cả hai tháng chưa từng thấy mặt hắn dù chỉ một lần.
Chỉ có thể nghe ngóng chút tin lề đường, nghe nói uy tín thế tử điện hạ trong quân đang phất lên như diều gặp gió. Ảnh Thất cùng vinh dự với hắn, cũng cảm thấy vui mừng.
Chỉ là cảm thấy thế tử điện hạ sắp quên mình rồi.
Bên người hắn nhiều hộ vệ đáng tin cậy như thế, quân vụ bận rộn, những đêm dài có từng nhớ tới mình không.
Y khẽ nâng ngón tay thon dài tái nhợt lên, từ đai Bách Nhận rút ra một cây châm nhỏ, tháo bao tay vân cẩm đen tuyền ra, tay phải cầm châm, chậm rãi đâm vào cánh tay trái, cho đến khi chạm vào xương, sau đó từ từ khuấy đảo, tựa như khắc chữ trên mặt xương.
Rất đau, nhưng Ảnh Thất đã quen rồi.
Bỗng nhiên ngừng tay, y nghe thấy tiếng bước chân, một tiểu binh rón ra rón rén bước tới, lặng lẽ đặt hộp thức ăn trong tay xuống bên cạnh Ảnh Thất, không nói tiếng nào đã rời đi.
Ảnh Thất kinh ngạc nhìn hắn, vuốt ve mở hộp thức ăn ra, đều là mấy món điểm tâm, còn có thịt ngâm tương hấp dẫn, nhìn hộp thức ăn đầy ắp nóng hôi hổi này, Ảnh Thất có thể tưởng tượng ra bộ dạng thế tử điện hạ gom tất cả các món ăn vặt người ấy dành dụm vào cái hộp này, còn mím môi chê sao mà hộp bé quá.
Y lấy một khối bánh in cho vào miệng, mùi hương ngọt dịu lan tỏa.
Sau đó y giấu hộp thức ăn đi, lợi dụng bóng đêm nhảy lên cây sao, cước bộ như gió, chạy về phía đóng quân của Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, thân pháp mờ ảo cứ thế xuyên qua bóng đêm mà không chạm vào bất cứ mảnh lá cây nào.
Trong tay nắm chặt Tinh Đình song kiếm mỏng như cánh côn trùng, chậm rãi đến gần doanh trướng Lý Mạt.
Mục tiêu của y là Lý Mạt.
Y vốn có thể vô thanh vô tức giải quyết vị hậu duệ quý tộc này trên chiến trường, nhưng hoàng đế đã cố tình hạ mật chỉ, nếu một trong hai người Lý Uyển, Lý Mạt không may bỏ mình trong chiến loạn phía nam lần này, người còn lại sẽ không nhận được bất kỳ ban thưởng công lao nào, phạt sau này mãi mãi không thể dẫn binh ra chiến trường nữa.
Có lẽ Ảnh Thất có thể giết Lý Mạt, cái giá phải trả là tiền đồ của thế tử điện hạ, nếu thế tử điện hạ không thể tiếp tục dẫn binh, Tề Vương phủ đã đến tuổi xế chiều, vận số thật sự chấm dứt. Đến lúc đó trứng trong tổ không còn mái che, Trấn Nam Vương phủ, Trầm Sa thế gia, Lương gia sụp đổ, Tề Vương phủ suy thoái, thế tử điện hạ một cây chẳng chống vững nhà, vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.
Trong miệng còn vương chút vị ngọt của bánh in, Ảnh Thất vẫn do dự.
Nhớ tới trước khi chính thức ở bên cạnh thế tử điện hạ, lần đầu gác đêm, điện hạ đút y một khối bánh in.
Này, ngươi có đói bụng không?
Khi đó, thế tử điện hạ tinh nghịch chống cằm hỏi y như vậy.
Khóe miệng Ảnh Thất khẽ giương lên, thu kiếm về vỏ, ngồi dưới trướng mành, dùng châm đâm vào xương cánh tay trái, dựa vào cảm giác chậm rãi khắc mấy chữ: Lại chờ thời cơ.
Ngân châm siêu nhỏ chỉ để lại mấy chấm đỏ trên da nhỏ đến mức không nhìn thấy được, qua mấy ngày sẽ bong ra.
Ảnh Thất hổ thẹn cười cười, vành môi cong cong, sao y lại có một thân phận phức tạp như thế, là ái nhân phóng túng trầm luân dưới thân của thế tử điện hạ, hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của hắn, lại thỉnh thoảng giữa đêm khuya thanh vắng dùng ngân châm cốt ngữ truyền một đống tin về chân núi Tiêu Dao.
Vốn y đối với Lý Uyển là nhất vãng tình thâm, nhưng mệnh thầy khó cãi, tín nhiệm chủ tử cũng không thể phụ, thế nên y mắc kẹt sâu trong vai diễn tạp kỹ đó, không thể phản bội, không thể cô phụ.
Ảnh Thất đợi trong trướng một ngày, cho đến lúc trại hành quân, Ảnh Thất không còn chỗ để đi, chỉ có thể đi theo bên cạnh Bùi phó tướng. Bùi phó tướng đối xử với y rất tốt, cố ý thu phục Ảnh Thất về dưới trướng mình.
Ảnh Thất trước sau đều là thái độ nhàn nhạt, sau lại ôn hòa hơn một chút, khiến Bùi phó tướng cảm thấy có hi vọng.
Bùi phó tướng tán gẫu với Ảnh Thất: “Lâu rồi chúng ta không vào thành, cũng không biết những tin đồn nhảm nhí về thế tử điện hạ đó là thật hay giả?”
Ảnh Thất lãnh đạm vặn lại: “Là lời đồn hoa hoa công tử, hay là ác bá bất hảo?”
Bùi phó tướng ngượng ngùng cười cười, sờ sờ cái mũi.
Ảnh Thất tiếp tục nói: “Sự thật.”
Bùi phó tướng cười cười: “Nom ngươi có thành kiến với điện hạ quá nhỉ.”
Ảnh Thất vô cảm: “Ngay cả đám hộ vệ như chúng ta cũng là do một tay hắn dạy dỗ, nhốt trong lồng cho chém giết lẫn nhau, kẻ sống sót cuối cùng mới được ăn một chén cơm, thường xuyên bị đánh không rõ nguyên do, thân là cấp dưới chỉ đành chịu đựng.”
Bùi phó tướng tiếc hận nói: “Tuổi không lớn, đã chịu uất ức.”
Ảnh Thất nhắm mắt: “Qua rồi.” . truyện tiên hiệp hay
Bùi phó tướng nói: “Yên tâm, ta cách thế tử điện hạ rất xa, không cần sợ bị thế tử điện hạ trừng phạt.”
Lính liên lạc cưỡi ngựa giương cờ truyền tin: “Đã đến địa giới Lĩnh Nam!”
Tinh thần chúng binh sĩ phấn chấn hơn rất nhiều.
Đồng bằng trải dài, sông ngòi dệt chéo, hoa dại màu trắng xen chút sắc xanh mọc um tùm, khắp nơi đều là mùi hương của hoa lan tuyết.
Xa xa, đồng cỏ chạy dài tới chân trời, chỉ nghe một tiếng mãnh thú gầm rú rất xa, chiến mã cả kinh dẫm vó, hỗn loạn hí vang, đạp tung cát bụi mù mịt.
Một con báo màu vàng kim khổng lồ nhảy ra khỏi đường chân trời, lao nhanh về phía đoàn quân.
Tốc độ có thể so với sấm sét, gần như không thấy rõ bóng dáng con báo vàng kia.
“Mạt nhi, có mãnh thú tập kích.” Lý Uyển giương cung cài tên, nhắm vào đầu con hoàng kim báo thừa sức xưng báo vương kia.
Đột nhiên Lý Mạt tức giận, giơ chân đá trường cung trong tay Lý Uyển: “Cút! Bắn cái mả mẹ ngươi! Nó mà bị thương ngươi không xong với ta đâu.”
Hoàng kim báo cấp tốc lao tới, càng lúc càng gần đoàn quân, trong lúc nhất thời chiến mã xôn xao, bản năng sợ hãi muốn lui về phía sau, bị người mạnh mẽ ghìm cương lại.
Hoàng kim báo kia nhảy lên, bổ nhào về phía Lý Mạt.
Lý Uyển kẹp kẹp bụng ngựa, nhanh chóng lui ra xa, con báo này mà cạp một cái là đứt cả đầu Lý Mạt chứ chẳng chơi.
Lý Mạt lại xoay người nhảy khỏi ngựa, bị con hoàng kim báo bổ nhào lăn trên mặt đất, binh tướng chung quanh sợ tới mức mặt biến thành màu xám, muốn cứu nhưng không dám đến gần.
Hoàng kim báo lại rũ đôi tai tròn tròn xuống, cái đầu xù lông cọ cọ trước ngực Lý Mạt, đôi mắt xanh biếc ầng ậc nước, vừa nhớ nhung vừa tủi thân làm nũng trên người Lý Mạt, giống một con mèo to lớn tầm cỡ ba người.
Lý Mạt ngồi dưới đất cười rộ lên, cúi đầu hôn hôn đầu hoàng kim báo, ôm cổ nó hỏi: “Bảo bối ra đón ta sao?”
Hoàng kim báo ủi ủi cái mũi nhỏ khắp người Lý Mạt mà ngửi ngửi, đã lâu không ngửi được mùi của chủ nhân, thơm quá đi.
Lý Uyển đực mặt trên ngựa: “Sao ngươi bảo ngươi nuôi một con báo nhỏ.”
Lý Mạt vỗ vỗ đất đứng dậy, hôn chóc một cái lên trán tiểu báo tử, liếc Lý Uyển một cái: “Không nhỏ sao? Nó vẫn là một bảo bảo mà. Đáng yêu không?”
Lý Uyển mỉm cười ca ngợi: “Đáng yêu, nhìn sơ thôi cũng biết là chủng cao quý hiếm gặp. Không uổng công ngươi mang ra khoe cả ngày.”
Hai vị thế tử phân công nhau điều khiển binh mã, điều phối nhân lực chi viện dựa theo lộ tuyến và phương thức tác chiến đã định.
Tuy Lý Uyển là chủ tướng, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, mấy vị lão phó tướng Khiếu Lang Doanh cũng chưa từng làm việc cùng Lý Uyển, Lý Uyển chỉ đành theo Lý Mạt Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ vào thành Lĩnh Nam, tạm quan sát học hỏi trước.
An phó tướng và Bùi phó tướng chia nhau dẫn mấy đội binh mã, thanh trừ sạch sẽ cường đạo xâm chiếm mười thị trấn nhỏ, Lý Uyển muốn bọn họ nội trong một tháng phải trở về phục mệnh.
Phân nửa đại quân Khiếu Lang Doanh đã sáp nhập vào Lĩnh Nam Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.
Lĩnh Nam Vương ở doanh trướng tiếp kiến Lý Uyển.
Lý Uyển khoác một bộ nhuyễn giáp mỏng, tóc dài cột đuôi ngựa, eo nhỏ săn chắc, thân hình dẻo dai, đôi mắt ẩn chứa năm phần dịu dàng năm phần lệ khí, là tinh hoa của sự kết hợp giữa cha và mẹ hắn, nhìn thì ôn hòa ưu nhã, bên trong là một con rắn độc với cái đầu đầy quỷ kế và giết chóc.
Lần trước gặp tiểu thế tử này là kinh thành tập hội vào bảy năm trước, khi đó cùng lắm là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, hiện giờ đã trở thành nhân vật tàn nhẫn dùng thủ đoạn để dẫn binh đến Lĩnh Nam.
Lý Uyển cung kính châm trà: “Hoàng thúc.”
Đầu ngón tay Lĩnh Nam Vương gõ nhẹ trên bàn, tỏ ý đáp lễ, cười một tiếng: “Lá gan không nhỏ, ngày trước ăn chơi trác táng mà cũng dám ra chiến trường.”
Lý Uyển mỉm cười: “Uyển nhi mới đến, đối với chiến trường hoàn toàn là tấm chiếu mới, còn thỉnh hoảng thúc dìu dắt chỉ điểm, Uyển nhi sẽ cố gắng không gây phiền toái cho mọi người.”
Đàm vài câu chiến sự với Lĩnh Nam Vương và mấy vị lão tướng, Lý Uyển thức thời cáo từ, ra khỏi chủ trướng, đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Đến Lĩnh Nam, muốn bắt lấy cơ hội chân chính dẫn binh ra chiến trường thật không dễ dàng chút nào, Lĩnh Nam Vương đương nhiên chỉ muốn con của lão lập chiến công, còn Tề Vương thế tử này, chỉ biết nhàm chán trong trướng quan sát học tập cả ngày, cuối cùng bất lực mà quay về.
Lý Uyển cười cười, nhấc chân rời đi.
Đi ngang qua doanh trướng Lý Mạt, xuất chinh gần kề, Lý Mạt còn rảnh rỗi chơi đùa với hoàng kim báo của hắn.
Lý Mạt mặc một bộ giáp bạc, quỳ một gối ngồi xổm trước mặt hoàng kim báo, xoa xoa cái đầu xù lông dỗ dành nó: “Bảo bối, nghe lời ta quay về phủ đợi, ta phải đi đánh giặc, không thể dẫn ngươi theo được.”
“Ngươi có nghe lời không thì bảo? Không nghe ta đánh ngươi bây giờ.”
“Bảo bối ngoan, về nhà đi, ta không sao đâu, khi nào về ta mang gan ngỗng về cho nhé.”
Hoàng kim báo dùng hai chi trước của nó bấu víu Lý Mạt, kêu ư ử, làm nũng muốn ôm một cái.
Lý Mạt nhéo nhéo đệm thịt màu hồng phấn của nó, kiên nhẫn dỗ dành: “Ta không chết được đâu, ngươi đừng dính ta nữa, ta còn chính sự phải làm.”
Hoàng kim báo tủi thân nhìn Lý Mạt, tự mình bò vào trong một góc nằm xuống, ra vẻ thất vọng, cụp hai tai xuống.
Lý Mạt lại bất đắc dĩ đi qua dỗ tiếp, gọi cái đầu đầy lông của chú báo nhỏ: “Đừng giận nha bảo bối.”
Lý Uyển nương theo khe hở của mành trướng nhìn trò hay trăm năm khó gặp, cố gắng mím môi nhịn cười, khóe miệng giật giật bỏ đi.
Thì ra Lý Mạt cũng có điểm yếu.
Vậy mới công bằng.
Trở về chỗ nghỉ nằm xuống chăn đệm, Lý Uyển thở hổn hển, gọi Ảnh Ngũ vào.
Ảnh Ngũ đáp xuống đất, quỳ một gối đợi lệnh.
Lý Uyển cầm hộp đồ ăn, dồn thịt khô vào bên trong, ngón tay mảnh khảnh xé từng miếng thịt lắp đầy chỗ trống trong hộp, đặt chiếc hộp nặng trĩu vào tay Ảnh Ngũ, dặn dò nói: “Tiểu Thất ở bên cạnh Bùi Doanh chắc chắn ăn không no ngủ không đủ mặc không ấm, ngươi mang cái này cho y. À đúng rồi, hay là mang đệm giường của ta qua cho y luôn đi, à không, mang cả gối nằm nữa.”
Ảnh Ngũ cau mày, đẩy hộp đồ ăn về tay Lý Uyển: “Người sợ Bùi phó tướng không biết Ảnh Thất là do người phái đến cạnh hắn phải không.”
Lý Uyển chống cằm chọt chọt hộp thức ăn: “Nhưng ta nhớ y lắm.”
Ảnh Ngũ nhanh chóng khuyên điện hạ đừng kiếm chuyện mù quáng: “Tiểu biệt thắng tân hôn nha điện hạ, đừng để ý chi mấy ngày này.”
Lý Uyển chống cằm cười, xé một miếng thịt cho vào miệng: “Bỏ đi.”
Ảnh Ngũ nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, người điều tất cả binh sĩ mà thuộc hạ tra được là có cấu kết với Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh đến làm thủ hạ Bùi phó tướng, người không sợ bọn họ không dụng tâm đánh giặc, cứ múa may qua loa như vậy rồi về sao. Hơn nữa, Bùi phó tướng còn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, hắn đâu có chỗ cho người trọng dụng, thuộc hạ giúp người thanh trừng hắn.”
Lý Uyển tiện tay nhét một miếng thịt vào miệng Ảnh Ngũ: “Nói ít lại, biết chưa.”
Ảnh Ngũ nhai nhai thịt khô thơm ngon, tức khắc quên mất mình định nói gì.
Lý Uyển nói: “Nói Ảnh Điệp tìm cho ta một bộ khinh giáp*.”
*Khinh giáp: giáp nhẹ.
Ảnh Ngũ hàm hồ hỏi: “Không cho người ra chiến trường, người muốn khinh giáp làm gì.”
Lý Uyển giơ tay giá hắn: “Ngươi nói nhảm nhiều vậy làm gì?”
“Vâng vâng vâng!” Ảnh Ngũ chạy trối chết.
Bùi phó tướng đã dẫn binh đến Bình Thành, vào thành đóng giữ.
Bình Thành ẩm ướt, côn trùng rắn rết trú trong bụi cỏ rất nhiều, nơi ở là các căn nhà gỗ cách mặt đất một thước, tránh đám rắn rết chuột kiến côn trùng.
Bùi phó tướng bố trí kế hoạch tác chiến, bước qua nhìn Ảnh Thất một cái. Ảnh Thất ngồi đang ngồi trên bệ cửa lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, ánh mắt lạnh lẽo.
Bùi phó tướng cầm một bình rượu mạnh đi qua, rót một ly cho Ảnh Thất.
Ảnh Thất nhíu mày: “Đại chiến sắp tới, không thể uống rượu.”
Bùi phó tướng cười to: “Uống cho ấm người, nơi này ẩm ướt, thân thể khỏe mạnh như ta thì không sợ, chỉ sợ trên người có vết thương cũ, nóng ẩm quá sẽ đau nhức.”
Ảnh Thất có hơi kinh ngạc, rũ mắt nói: “Bảo sao cảm thấy khó chịu.”
Bùi phó tướng hỏi: “Ngươi cũng có vết thương cũ?”
Ảnh Thất xốc áo lên, để lộ nửa lưng, vết sẹo do Diêm hình để lại hay vết khâu đều vẫn còn đó, tứ tung ngang dọc, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được y đã phải chịu những điều tàn khốc đến cỡ nào, bảo ghê người cũng không phải nói quá.
Bùi phó tướng ngây ngẩn cả người, lắp ba lắp bắp: “Này, này này……”
Ảnh Thất rũ áo xuống, đeo lại đai Bách Nhận, hờ hững nhìn nơi xa, nhẹ giọng nói: “Ta phạm sai lầm, điện hạ dụng hình.”
Bùi phó tướng kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời, lúc hoàn hồn lại thở hắt ra, vỗ vỗ lưng Ảnh Thất: “Sau này cứ đi theo ta.”
Ảnh Thất mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được.”
Ban đêm Bùi phó tướng cùng vài binh lính thảo luận kế hoạch chi tiết cho ngày mai, dự định thủ ở Bình Thành, không để cường đạo xâm chiếm.
Ảnh Thất lợi dụng đêm tối lẻn vào chỗ ở của Bùi phó tướng, sau đó vào nhà kho, dựa vào khinh công của Ảnh Thất, chỉ cần đêm đủ đen, thừa sức đi ngang qua mặt một người mà không bị phát hiện.
Y tìm được vài chiếc hộp, bên trong chứa mấy miếng vàng, nhưng không phải thỏi vàng, mà là không có hình dạng cố định, kích thước lớn nhỏ bất thường.
Không ngờ rằng Đàm Thương Vân nói không sai.
Đàm Thương Vân sớm đã bẩm báo hành vi làm loạn của Bùi Doanh cho thế tử điện hạ, nhưng không biết hắn cố ý hay vô tình nói giúp cho Lý Mạt, khiến người khác hoài nghi hắn đầu quân cho Lý Mạt, lại che giấu chân tướng hắn đã bị đám tàn dư trộm cắp của chiến loạn phía nam mua chuộc, hay vốn dĩ hắn là một nhành cỏ đầu tường, nhận lợi ích hai bên, làm việc cho hai nhà.
Khiếu Lang Doanh như rắn mất đầu đã nhiều năm, thình lình xuất hiện chủ tướng là một tiểu công tử hai mươi mấy tuổi, chiến tướng lục đục cũng không gì đáng trách, nếu vậy coi như hắn cũng không chịu uất ức.
Ảnh Thất về chỗ ở của mình đợi mệnh.
Ngày thứ hai nghênh chiến, Bùi Doanh hạ lệnh đóng chặt cửa thành canh phòng nghiêm ngặt, Ảnh Thất bảo vệ bên cạnh hắn, tất cả cường đạo bắt thang mây leo lên đều bị Ảnh Thất chém sạch.
Lúc trước đi theo Tề Vương gia và Sở Uy tướng quân, Bùi Doanh cũng chỉ là phó tướng, toàn nghe theo hiệu lệnh chủ tướng, bây giờ chính mình tự làm chủ, thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tất cả mũi nhọn đều chỉa thẳng về mình, bên này một đám tướng sĩ đều đang chờ hiệu lệnh của mình, Bùi Doanh dễ rơi vào rối loạn đầu trận tuyến.
Hai tay Ảnh Thất cầm Tinh Đình song kiếm, một tay che cho Bùi Doanh lui về phía sau mấy bước, nhàn nhạt nói: “Tướng quân cẩn thận.”
Bùi Doanh như con rùa rụt cổ, tiểu ca này đúng là có bản lĩnh, không hổ là hộ vệ tùy thân của thế tử, quá mức khẩn trương khiến cho Bùi Doanh càng tin tưởng Ảnh Thất thêm vài phần.
Mắt thấy cường đạo leo lên công thành càng lúc càng nhiều, bá tánh trong thành run bần bật, chúng tướng sĩ đều mỏi mắt trông chờ Bùi Doanh phát hiệu lệnh, Bùi Doanh rối loạn, nhất thời giận dữ dậm chân: “Nhìn ta làm gì! Đứng vững! Chờ viện quân!”
Ảnh Thất nhỏ giọng nhắc nhở đúng lúc: “Tướng quân, chúng ta chính là viện quân.”
Sắc mặt Bùi Doanh trắng bệch.
Ảnh Thất thấp giọng nói: “Không phải binh lực chúng ta không đủ, mà là phát huy không tốt, cường đạo tập trung công thành, không màng phía sau, nếu tướng quân có thể dẫn hai đội cung thủ ra khỏi thành từ hai bên, bao vây đối thủ trong thế tấn công, nhất định có thể khiến đối phương trở tay không kịp, thành cá trong chậu.”
Bùi Doanh kinh hoàng nói: “Cửa thành đóng chặt, làm sao ra khỏi thành?”
Ảnh Thất nói: “Né tầm nhìn, dùng thang dây và dây thừng.”
Bỗng nhiên Bùi Doanh hệt như có được tâm phúc, triệu hai đội quân chưa tham chiến thi hành theo kế hoạch này, hắn muốn lập công, trước khi thành công hắn sẽ không nói đây là kế của Ảnh Thất.
Ảnh Thất lại nói: “Tướng quân tự mình đi.”
Sắc mặt Bùi Doanh cứng đờ, hắn không muốn làm kẻ sĩ xông pha chiến đấu.
Ảnh Thất nói: “Khi nào thấy phân nửa cường đạo công thành tử thương, tướng quân tự mình dẫn binh ra trận, chẳng phải là lập công lớn, trở thành tấm gương tốt cho binh sĩ hay sao. Tướng quân yên tâm, ta sẽ bảo vệ tướng quân.”
Lời này thực sự vô cùng có lý, Bùi Doanh được cổ vũ thêm lòng can đảm, dẫn binh kín đáo ra khỏi thành.
Bên ngoài Bình Thành cỏ dại mọc um tùm, bọn họ đi qua một đầm lầy trong rừng rậm nóng ẩm, cũng may có người dẫn đường, nên họ mới không rơi trúng đầm lầy.
Bùi Doanh đương nhiên không dám tiên phong, rút ở hàng cuối cẩn thận bám theo, có cao thủ Ảnh Thất bên cạnh nên an tâm rất nhiều.
Đi ngang qua một mảnh đất trũng, cần phải bò qua từng người, sau khi tiểu binh phía trước Bùi Doanh đã bò qua, bỗng nhiên Ảnh Thất vỗ vỗ vai Bùi Doanh, chỉ vào đám dây đằng ướt át dưới chân, nhẹ giọng nói: “Tướng quân, ngươi xem.”
Bùi Doanh không nhìn thấy gì cả, cúi người híp mắt nhìn nhìn, dây đằng kia vậy mà nhúc nhích, là một chỗ trũng cỏ mọc um tùm, bên trong có một bầy rắn đang uốn éo giữa đống lá khô.
Bùi Doanh hít thở, thân thể cứng ngắc.
Ảnh Thất thấp giọng an ủi: “Tướng quân yên tâm, rắn này tuy mang kịch độc, nhưng chỉ cần ngươi không chạm vào nó, chúng nó sẽ không cắn ngươi.”
Bùi Doanh thở phào một hơi: “Vậy chúng ta mau……”
Sống lưng đột nhiên căng cứng, Ảnh Thất đẩy nhẹ một cái, Bùi doanh lảo đảo lao vào ổ rắn.
Ngã xuống đất liền bị cắn mấy nhát, Bùi doanh trợn mắt, liều mạng bò ra ngoài, gào to: “Cứu ta — cứu ta! Người đâu! Ảnh Thất mưu hại……”
Lời còn chưa dứt, Ảnh Thất nhặt một con rắn nhỏ lên, bắt lấy vị trí bảy tấc nhét vào miệng Bùi phó tướng.
Độc tính phát tác, đầu lưỡi Bùi phó tướng sưng đỏ, tất cả những lời muốn nói đều chui ngược trở lại.
Sắc mặt của hắn chuyển màu đỏ tím, mạch máu huyệt thái dương cuồn cuộn, trợn mắt hung tợn trừng Ảnh Thất.
Ảnh Thất lạnh lùng, lẳng lặng nhìn hắn, như thể thờ ơ nhìn một kẻ sắp sửa chết đuối, Bùi doanh giãy giụa bắt lấy cổ tay Ảnh Thất, một con rắn men theo cổ tay bò lên, cắn một phát lên hổ khẩu tay trái của y.
Ảnh Thất lôi con rắn kia xuống, siết nhẹ một cái, rắn đứt làm hai, ném xác sang một bên.
“Tướng quân, ngươi chắn đường chủ tử nhà ta, ta tới thanh lý môn hộ.” Ảnh Thất nắm lấy cổ tay Bùi Doanh, kéo hắn lên, “Làm phiền tướng quân lót đường.”
Trong mắt Bùi phó tướng chỉ còn lại ánh mắt không chút gợn sóng của Ảnh Thất, vừa vô tình vừa mang chút hàm ý giễu cợt, sao lúc trước hắn lại không nhìn ra tiểu ca này lại có bộ mặt đáng hận như thế chứ!
Binh lính bò qua chỗ trũng phía trước đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu nên quay lại, lại thấy Ảnh Thất đang đỡ Bùi phó tướng sưng phù đến mức biến dạng, kinh hoàng nói: “Tướng quân trúng độc rắn không thể động đậy, hiện giờ Bình Thành như rắn mất đầu, mau truyền tin cho chủ trướng.”
Tin tức theo vó ngựa phi như bay về chủ trướng Lĩnh Nam, dựa vào cái miệng mồm mép tép nhảy đổi trắng thay đen của Lý Uyển, cưỡng ép lấy lý do tạm thời không đủ tướng lập tức dẫn theo hộ vệ chạy tới Bình Thành.
Bên phía Lĩnh Nam Vương quả thực cũng không dư tướng lĩnh thích hợp đến Bình Thành, đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Mắt thấy cường đạo sắp công phá Bình Thành, sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa hí vang trời.
Quân lính phòng thủ trên tường thành nhìn chiến mã từ xa xa chạy tới, trên yên ngựa cắm lá cờ đầu sói, cả kinh nói: “Viện quân?”
Đến gần Bình Thành, Lý Uyển rút cờ đầu sói ném lên không trung: “Mở cửa thành! Nghênh chiến!”
Ảnh Thất sớm đã dựa theo danh sách ám sát toàn bộ binh sĩ có dị tâm với thế tử điện hạ, lúc này đang nghiêng người tựa lên thành lâu, Tinh Đình song kiếm lách mình giữa các ngón tay, chém đứt dây thừng cổng thành.
Cửa thành rộng mở, binh tướng thủ trong thành chen nhau tràn ra ngoài.
Quỷ Vệ tứ tán hợp lại, Ảnh Ngũ tiên phong, dứt khoát tìm kẻ cầm đầu đám cường đạo vùng đất phía nam này.
Binh tướng thủ trên tường thành dạt sang hai bên nhường đường, một cặp chân thon dài ôm sát dưới đường may tinh tế của gấm vân cẩm đen tuyền, đai Bách Nhận treo đầy phi đao vẽ nên đường cong mảnh khảnh của vòng eo, mày liễu môi son, gương mặt xinh đẹp tựa hoa đào, cước bộ như cơn mưa phùn theo làn gió xuân phe phẩy qua khuôn mặt.
Ảnh Diễm khiêng một khẩu pháo nặng, theo cửa thành lâu bước lên, dáng người yểu điệu ngồi nghiêng trên tường thành, chiếc ủng đen tuyền dẫm lên lá cờ, thổi mồi lửa, châm ngòi cho hỏa khí trên bờ vai gầy gò, đôi mắt trong veo nheo lại, nhắm thẳng vào đám cường đạo đất nam bên dưới.
Một tiếng vang lớn, xác chết nổ tung thành hoa vãi đầy đất, khói đen mịt mù.
Ảnh Diễm lau lau khóe môi đỏ mọng, cười khẽ tự nói: “Đêm nay tự thưởng cho phép mình ăn khuya mới được.”
Ngày thường sợ béo, không dám ăn nhiều.
Ảnh Thất cẩn thận quan sát ở phụ cận, dọn dẹp tất cả kẻ địch tiếp cận Ảnh Diễm.
Ảnh Diễm vừa khiêng hỏa khí nhắm bắn, vừa nói: “Đợi lát nữa có Ảnh Sơ thủ cho ta, đệ đến chỗ điện hạ đi. Người rất nhớ đệ.”
Người rất nhớ đệ.
Trong lòng Ảnh Thất bỗng nhiên vô cùng mềm mại, điện hạ như mặt trời nhỏ, chỉ cần gần một chút thôi cả người sẽ tan chảy ra thành nước mất.
“Ừ, vậy đệ đi đây.”
Hoàng hôn, chiến hỏa ồn ào tắt lụi, Ảnh Thất ra khỏi cổng thành, thế tử điện hạ ngồi trên lưng Ô Vân Dịch, nhìn sắc trời ngả vàng cách đó không xa, Ô Vân Dịch phì phì cái mũi, chở Lý Uyển tiến về phía trước vài bước.
Lần đầu Ảnh Thất nhìn thấy bộ dạng thế tử điện hạ mặc khinh giáp chỉnh tề vô cùng anh khí, tóc dài buột cao tăng thêm vẻ uy nghiêm, có vài sợi rũ trên gò má.
Lý Uyển thấy Ảnh Thất, bỗng nhiên xoay người nhảy xuống ngựa, giang hai tay về phía y: “Tiểu Thất, mau tới đây!”
Ảnh Thất không kìm được mà cong môi, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn, lại cố gắng đừng quá thất lễ, cuối cùng bỏ cuộc mà nhào vào lòng điện hạ.
Lý Uyển ôm y xoay một vòng, ấn đầu y lên hõm vai mình, cúi đầu hôn mấy cái thật mạnh lên mặt y, vuốt ve mái tóc mềm mượt của y: “Đi, cùng ta lập công.”
Trận chiến này gần như nghiền nát kẻ địch mà thắng, tiểu thành ở biên cảnh truyền tin thắng lợi, ngắn ngủi một tháng, Tề Vương thế tử dẫn binh phòng thủ mười tòa biên thành, quét sạch cường đạo, mang yên bình vốn có trở về thị trấn nhỏ nơi biên cảnh.
Tin tức truyền về Yến Kinh, hoàng đế và chúng đại thần cũng lắp bắp kinh hãi, các lão thần có chút qua lại với Tề Vương bắt đầu khen không dứt miệng.
Chiến công này tuy không lớn đến mức có thể khoe khoang, nhưng đủ chứng minh Tề Vương thế tử có thiên phú đánh giặc, không phải là một tên công tử yếu đuối chỉ biết co đầu rụt cổ trong doanh trướng hưởng công huân.
Hoàng đế hạ chỉ, chiến sự Lĩnh Nam chấp thuận Tề Vương thế tử Lý Uyển lãnh binh xuất chiến.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lân Tiềm: Ô chu cha đoạn này hay kịch tính này viết cho tròn thôi quên kịch bản mất.
Bảo Bảo: | ಠ_ರೃ | ~ 8500 chữ *phun máu*
Danh sách chương