Đêm đến, Ảnh Diễm quay lại thăm thế tử điện hạ, thấy điện hạ lúc chạng vạng còn tràn đầy sức sống giờ như con khổng tước thua đấu chim, lông chim hỗn độn, thất hồn lạc phách ngồi ở mép giường nhìn trân trối ngọn đèn dầu.
Ảnh Diễm nhẹ nhàng đi tới, quỳ bên cạnh Lý Uyển, lấy khăn tay dịu dàng lau vết máu đã khô trên bàn tay hắn.
Bỗng nhiên khăn tay bị thế tử điện hạ kéo qua, Lý Uyển ngửi ngửi mùi hương của nữ tử trên khăn, miễn cưỡng cười nói: "Diễm nhi, lúc trước ta cũng từng thích nữ nhân, ngươi còn nhớ không."
Ảnh Diễm không hiểu sao hắn lại nhắc chuyện này, nàng nhớ, khi điện hạ còn là một thiếu niên từng thích một vị thanh quan, hắn thường đến nghe cô nương người ta đánh đàn xướng khúc, đáng tiếc hắn bị giám thị suốt ngày, vài ngày sau cô nương kia bị người ta ám sát, ngụy tạo cái chết do tự sát.
Thế tử điện hạ ảm đạm bi thương mấy hôm, đành phải dạo kỹ viện nam phong, loại sở thích này trong mắt kẻ giám thị coi như an toàn, bởi vì sẽ không lưu lại đời sau.
Thật ra Lý Uyển chưa từng thích ai cả, nét mặt của hắn lúc nào cũng mang ý cười như gió xuân ấm áp, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều là tùy ý, hoặc thanh lịch cao quý, hoặc bộ dạng phóng túng, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô biên.
Chỉ một lần nhỡ trúng tà, đã khiến hắn đắm chìm trong vực sâu không lối thoát.

Hắn vì Ảnh Thất lần lượt phá lệ, lần lượt thay đổi, trái tim lạnh lùng băng giá suốt hai mươi năm kia được tiểu ảnh vệ che chở, giờ lại tàn nhẫn thọc hắn một đao.
Hắn thấy tất cả.
Lúc Lý Uyển đứng bên ngoài doanh trướng nghe giọng nói của Ám Hỉ, hắn quyết định đợi một chút, bởi vì hắn không muốn người khác nhìn thấy tình cảm này của mình, khó khăn lắm mới có được, tấm lòng của hắn chỉ dành cho một mình Tiểu Thất xem thôi.
Đâu có ngờ Ám Hỉ rời đi bằng đường cửa sổ, Lý Uyển chờ lâu quá mà không nghe thấy động tĩnh bên trong, hắn xốc mành trướng lên nhìn thử xem Ám Hỉ đã đi chưa, lại thấy Ảnh Thất đang dùng châm bạc đâm vào cánh tay mình, động tác và đường đi của châm hệt như đang điêu khắc.
Hắn nhớ tới lỗ kim trên cánh tay Ảnh Thất lúc trước.
Mười ba vị sư phụ của Lý Uyển là quỷ vệ Tề Vương phủ, đều là mật thám tuyệt đỉnh khả ngộ bất khả cầu, sao Lý Uyển lại chưa từng nghe qua Ngân Châm Cốt Ngữ Truyền Tin Thuật chứ, chẳng qua hắn cứ cố chấp không chịu tin rằng Ảnh Thất đã lừa hắn mà thôi, hắn thà tin rằng, là do vô ý bị mộc châm long tu[1] đâm phải như lời Ảnh Thất nói.
[1]Mộc châm: châm gỗ, long tu: râu rồng.
Nhưng mà hắn không thể nào không chú ý đến cánh tay của Ảnh Thất, tuy vẻ mặt của y vẫn tỏ ra bình thường, tiện tay che lại, Lý Uyển vẫn thấy, những lỗ kim chi chít trên cánh tay lần này giống y như đúc lần trước.
Sự tin tưởng tuyệt đối của hắn dành cho Ảnh Thất sụp đổ trong nháy mắt, dù cho y có nỗi khổ tâm, cũng sẽ không có cách nào cứu vãn nỗi nhục nhã cùng với trái tim tan vỡ của Lý Uyển, và tình yêu mà hắn từng tự mãn, giờ đây hắn không thể nào dùng cái vẻ ngoài đạo mạo thong dong để che đậy lòng tự tôn của mình được nữa.
Hắn vô cùng đau khổ, gần như không động đậy nổi.

Ảnh Diễm không biết rốt cuộc thế tử điện hạ đã chịu phải đả kích gì, kể cả những thăng trầm mà hắn trải qua bao nhiêu năm nay, nàng cũng chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy, Ảnh Diễm cho rằng Ảnh Thất liên quan rất lớn với chuyện này.
Nàng thử hỏi: "Ảnh Thất đã xảy ra chuyện gì ư?"
Lời còn chưa dứt đã bị thế tử điện hạ ném vỡ chén trà đuổi ra ngoài.

Điện hạ rất ít khi tức giận trước mặt người khác, phản ứng của hắn mạnh mẽ như thế e là thật sự có liên quan đến Ảnh Thất.

Vẻ mặt trầm tĩnh của Ảnh Diễm dần dần trở nên kinh ngạc, nàng nhỏ giọng lui ra, lại đụng phải Ảnh Thất đang đứng ở cửa sau một lúc rồi.
Ảnh Thất đỡ lấy nàng.
Ảnh Diễm vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng ấy hỏi: "Ngươi đã làm gì?"
Ảnh Thất cũng không định trả lời, y bị Ảnh Diễm đẩy một cái, nàng rút một khẩu súng dưới váy mặc cẩm ra, thuần thục đẩy chốt, đặt họng súng lên giữa mày Ảnh Thất, mũi đỏ lên, đôi mắt quyến rũ tràn đầy tức giận, giọng nàng run run, khẽ chất vấn: "Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì......"
Nàng vẫn đang đợi, đợi một đáp án phủ định từ miệng Ảnh Thất.
Ảnh Thất vẫn chọn im lặng, y nhắm mắt.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Ảnh Diễm đặt ở vị trí chốt súng không ngừng run rẩy, tầm mắt dần dần bị một tầng hơi nước làm nhòe đi.
Nàng giơ tay vuốt ve gò má Ảnh Thất, nức nở nói: "Tiểu Thất, tỷ tỷ quá thất vọng."
Ảnh Diễm đẩy Ảnh Thất ra, bị Ảnh Thất bắt lấy cổ tay đè lên doanh trướng, Ảnh Thất rũ mắt khẩn cầu: "Tỷ, cho đệ một cơ hội, đừng nói với bọn họ, nhị ca sẽ giết đệ mất."
Ảnh Diễm nghiêng đầu, đôi môi đỏ thẫm khẽ nhếch lên, lộ ra hàm răng đang nghiến chặt: "Không cần tới nhị ca, bây giờ ta cũng muốn giết ngươi." Trước giờ Ảnh Diễm luôn tuân thủ lễ nghi thục nữ, giờ đây bất chấp cả dáng vẻ, thấp giọng mắng, "Ngươi vốn dĩ chưa bao giờ thật lòng với điện hạ, ngươi là giả dối, phản đồ, súc sinh."
"Sao tỷ biết đệ không thật lòng." Ảnh Thất cũng gần như điên lên, nắm chặt cổ tay Ảnh Diễm, từ trong lồng ngực rút ra một lá thư tay nát bét đã được dán lại cẩn thận, nét chữ trên đó vô cùng xuất sắc, là phong thư tình mà thế tử điện hạ viết.
Ảnh Diễm ngẩn người.
Đôi môi Ảnh Thất cũng run run: "Điện hạ phơi bày cả tấm lòng của người ra bên ngoài, người có thể nói, có thể viết, có thể biểu đạt cho mọi người xem, nhưng đệ......!Cái gì cũng không thể nói cả, đệ không thể vượt phép được." Ảnh Thất khẽ thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại, "Đệ chưa từng nói với mọi người, không có nghĩa là đệ không có."

Ảnh Diễm mạnh mẽ đẩy nam nhân trên người qua một bên, thấp giọng cảnh cáo: "Ta sẽ giám thị ngươi, khuyên ngươi nên dẹp cái suy nghĩ tổn thương điện hạ đi, khinh công của ngươi không nhanh bằng súng của ta đâu." Dứt lời liền biến mất trong đêm tuyết.
Ảnh Thất cắn răng xốc mành trướng lên, sẵn sàng tiếp nhận bất kỳ hình phạt nào của điện hạ, ban chết, khổ hình, hay là hình phạt nghiêm khắc hơn nữa y cũng nguyện ý.
Lý Uyển không có ở doanh trướng, mành trướng phất phơ trong gió, bên dưới tích một lớp tuyết mỏng, có lẽ đã nhảy qua cửa sổ rời đi rất lâu rồi.
Trái tim của Ảnh Thất vọt lên cuống họng, y điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Y nghe thấy tin tức của thế tử điện hạ ở Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh, bọn họ đang uống rượu chúc mừng chiến thắng, vài tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đang bưng chén rượu, vừa nhấm nháp thịt dê hầm nóng hổi vừa nói chuyện phiếm.
"Ta mới từ chỗ của thế tử điện hạ qua đây nè, tâm trạng của điện hạ không tệ nha, còn chơi cung tiễn với nhóm tiểu huynh đệ bọn ta ở Không Tràng nữa, trước khi đi Tề Vương thế tử cũng có đến, cung thuật của Uyển công tử lợi hại lắm, điện hạ của chúng ta bắn ngay hồng tâm, tên của Lý Uyển điện hạ xuyên qua luôn, bổ đôi mũi tên ghim vào hồng tâm của điện hạ chúng ta, chậc chậc chậc, đều là thiên chi kiêu tử, đúng là không phân cao thấp."
"Lý Uyển điện hạ đẹp thật đấy, trông người vui lắm, uống tận hai vò rượu, mấy thím nấu cơm ở quân doanh chúng ta cũng bị mỹ nhân say rượu câu hồn rồi, ha, cũng không nhìn coi mình bao nhiêu tuổi, sau này Lý Uyển điện hạ sẽ cưới công chúa Bá Hạ mà."
"Suỵt, nghe nói Lý Uyển điện hạ là đoạn tụ, công chúa Bá Hạ gả đi cũng là một góa phụ sống phòng không gối chiếc thôi."
"Đoạn tụ là gì?"
"Chơi nam hài đó, trời ơi không dám nói nữa đâu."
Ảnh Thất mạnh mẽ kiềm chế không lao tới bẻ gãy hai chân của tên lính nhiều chuyện kia, thở dài một cái, xoa dịu cơn bực tức và đau khổ trong lòng.
Thế tử điện hạ vì ở bên cạnh mình mà đã buông bỏ quá nhiều thứ, danh dự, con nối dõi, ở đâu cũng có người trêu chọc phẩm vị của hắn, mắng sở thích xấu hổ của hắn, nào có ai để ý thanh danh của một tên ảnh vệ không tên không tuổi làm gì, tất cả những nhục mạ đó đều rơi trên lưng thế tử điện hạ hắn.
Y đến Không Tràng nhìn một cái, trên đài tập tiễn có một vị mỹ nhân đang nằm nghiêng, đôi mắt ngạo nghễ giờ có chút mơ màng vì men say, tay trái cầm cung Ô Dạ Minh Sa, ngón tay phải kẹp ba mũi tên, giương cung cài tên, lười biếng nhắm vào ba tấm bia cách hắn trăm bước, trong lúc ngẩn ngơ va phải ánh mắt của Ảnh Thất, ngón tay run rẩy, đường tên mất chuẩn, hai mũi tên trúng hồng tâm, mũi tên còn lại không biết đã đi về hướng nào.
"Gì vậy Uyển ca, uống đi." Lý Mạt ngồi bên cạnh cười nhạo, nhấc tay xách một vò rượu còn ấm ném qua, Lý Uyển tiếp được, thổi thổi hơi nóng trên tay, bất đắc dĩ cười cười, cầm vò rượu ngửa đầu uống cạn.
Giọt rượu nóng hổi men theo góc cằm hoàn hảo trượt xuống cổ, chảy đến xương quai xanh rồi tiến vào lớp y phục, Lý Uyển quăng vò rượu, hai hàng nước mắt lăn dài trên má trộn lẫn vị rượu cay xè, đột nhiên hắn rút mũi tên, trong phút chốc đã rời cung xuyên thủng tấm bia lệch đường tên ban nãy.
Lý Mạt mắng: "Đừng có vì thua mà phá đồ ta trút giận chứ?"
Lý Uyển xoay cánh cung, dùng đầu cung đen nhánh nâng cằm Lý Mạt, rũ mắt nói: "Đừng có nhiều lời, chớ chọc ta."
"......" Lý Mạt nhếch miệng, "Người đâu, đỡ Uyển ca về nghỉ ngơi, đừng có uống chết dí ở đây rồi ảnh hưởng con đường làm quan của ta."

Ảnh Thất lập tức dừng trước mặt Lý Mạt, quỳ một gối hành lễ, sau đó xoay người nâng Lý Uyển dậy, thấp giọng vỗ về: "Điện hạ, ở đây lạnh lắm."
Lý Uyển mơ màng để Ảnh Thất vừa ôm vừa đỡ mình về doanh trướng.
Trên đường về, Lý Uyển vén một lọn tóc của Ảnh Thất lên, nỉ non hỏi y: "Tiểu huynh đệ, có thấy Tiểu Thất của ta ở đâu không."
Bước chân của Ảnh Thất dần chậm lại, y khẽ vuốt ve sống lưng điện hạ, ấm áp nói: "Ta ở ngay trước mặt người."
Lý Uyển hơi giật mình, hai mắt nheo lại cố gắng xác định khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này, bỗng nhiên cắn răng đẩy y ra, đai ngọc vấn tóc rơi trên mặt đất, tóc dài phất phơ trong gió, lấm tấm vài đóa hoa tuyết nhỏ.
Hắn vội vàng xoay người rời đi, dường như không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, vì hắn không muốn thấy gương mặt lạnh lùng đáng ghét đó của Ảnh Thất.
Ảnh Thất đứng phía sau gọi hắn:
"Điện hạ, hôm nay ta tròn mười chín tuổi."
Y chần chừ một hồi: "Đằng đẵng sáu năm.

Sáu năm trước người xuất hiện trước mặt ta như một vị thần, người có nhớ không?"
Lý Uyển dừng bước, tóc dài lướt nhẹ trong làn gió tuyết, hắn khẽ nghiêng đầu, cố gắng hồi ức lại những gì Ảnh Thất nói.

Sáu năm trước......!Hắn trải qua rất nhiều chuyện, cũng chưa từng đặt chuyện gì ở trong lòng, hắn gặp qua rất nhiều người, lại không có cách nào nhớ nổi khuôn mặt Ảnh Thất.
Sáu năm trước Lý Uyển không hề gặp một thiếu niên nào đẹp như vậy.
"Khi đó ta hạ quyết tâm đi theo người, cuối cùng cũng như ý nguyện, đến bên cạnh người, càng không dám vọng tưởng là đã được người yêu thích." Ảnh Thất tiếp tục nói, "Ta rất hi vọng mình giống như các quỷ vệ khác của người, xuất thân trong sạch, đáng tiếc, ta không phải.

Người phải tin ta, thuộc hạ chưa từng làm chuyện gì bất lợi cho người và Tề Vương phủ cả."
Lý Uyển nhếch miệng, quay đầu lại nhìn y: "Lúc trước ta không tin ngươi sao? Trước giờ ta chưa từng tin tưởng ai nhiều như vậy hết."
Bỗng nhiên hắn rống lên, "Nhưng ngươi báo đáp ta thế nào?! Từ lúc vào phủ đến giờ ngươi đã lừa ta bao nhiêu lần?! Giờ ngươi vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt ta sao?! Trước giờ ngươi chưa từng tin ta, ngươi khinh thường ta, ngươi vĩnh viễn coi ta như một tên công tử ăn chơi trác táng bùn nhão không đắp nổi tường, Lý Uyển ta chưa bao giờ bị sỉ nhục nhiều như thế!"
Cặp mắt hoa đào kia hung dữ nhìn Ảnh Thất, ánh mắt sắc bén gần như muốn xẻ ngực Ảnh Thất ra, xem trái tim của y có phải làm bằng đao không, nếu không sao lại tổn thương hắn như vậy chứ.
"Ta không có!" Ảnh Thất vội vàng đến mức nói năng lộn xộn, đối mặt với chủ nhân đang ngây người nhìn y, rồi cúi đầu vì thân phận thấp hèn, nhẹ giọng tự nhủ, "Bộ treo trên miệng mỗi ngày mới gọi là thích sao, bộ phải để khắp thiên hạ biết mới gọi là thích sao? Điện hạ, người yêu bằng cách của người, ta có cách riêng của ta, người không thể dùng tiêu chuẩn của người mà đo lường tình cảm của thuộc hạ được, chuyện đó không công bằng chút nào."

Y đau khổ quỳ xuống, hai tay che mặt, giọng điệu uất ức phát ra từ những kẽ ngón tay, nghẹn ngào nói: "Thế tử điện hạ cao cao tại thượng có biết mấy năm này ta trải qua như thế nào không......! Ta không muốn làm người thất vọng, người đâu có biết ta không nỡ buông tay thế nào, ta sai rồi, nhưng ta không có lựa chọn khác."
Ánh mắt Ảnh Thất vô cùng ảm đạm, mang theo tuyệt vọng được ăn cả ngã về không, nếu cuối cùng vẫn không có được tín nhiệm của điện hạ, ít nhất cũng có thể bày tỏ với điện hạ những tâm tư chưa hề nói cùng ai, thì đời này cũng không uổng công.
"Thuộc hạ không nhất định phải làm một ảnh vệ, ta có thể làm người hầu, luyến sủng, thậm chí dơ bẩn hơn......! Thuộc hạ đều chấp nhận, chỉ cần có thể ở bên cạnh người.

Người cho rằng quỷ vệ trong mắt người ngoài vinh dự như vậy, là cái nghề gì tốt lắm sao......"
"......" Lồng ngực Lý Uyển phập phồng kịch liệt, ánh mắt xinh đẹp kiêu ngạo của y không chỉ có kiềm chế không cam lòng, mà còn ngạc nhiên cùng với sự mất mát tột độ, khiến cho người ta cực kì đau lòng, hắn cho rằng hắn đủ hiểu Ảnh Thất, lại không ngờ dưới đáy mắt lạnh lùng không chút gợn sóng này lại đầy rẫy những đau khổ và uất ức mà hắn không hề hay biết.
Dù vậy vẫn không thể nào sưởi ấm nổi trái tim đang lạnh lẽo của hắn, hắn hỏi Ảnh Thất: "Tiểu Thất, ta tính toán cho tương lai của chúng ta nhiều như vậy, ngươi lại một lòng rời xa ta bất cứ lúc nào......!Bộ dạng của một tên ngốc sống chết lụy tình vì ngươi rất đẹp mắt, phải không?"
Ảnh Thất đột nhiên biến mất, lại xuất hiện trước mặt Lý Uyển, giơ tay gạt đi một đóa hoa tuyết đã hóa thành nước vươn trên mi hắn, lại bị Lý Uyển bắt lấy cánh tay, trên cánh tay trái còn có vết thương do truyền tin ban nãy, đột ngột động vào xương rất đau, Ảnh Thất nhíu mày, Lý Uyển sửng sốt một chút rồi buông tay.
Hắn cười khổ, đã tức giận đến mức này, cuối cùng vẫn để tâm y có đau hay không.
Ảnh Thất bắt lấy khoảnh khắc dao động trong ánh mắt Lý Uyển, nhẹ nhàng nắm vạt áo hắn, khàn giọng khẩn cầu: "Điện hạ, cái gì thuộc hạ cũng làm hết, người cho ta một cơ hội nữa được không."
Lý Uyển đã không còn tin bộ dạng diễn kịch đáng thương của y nữa, rút kiếm Tinh Đình từ đai Bách Nhận của Ảnh Thất ra, ánh kiếm lóe lên, tuyệt tình cắt bỏ góc áo mà Ảnh Thất đang nắm lấy.
"Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa." Lý Uyển ném kiếm Tinh Đình xuống, quay đầu bỏ đi.
Ảnh Thất sững sờ nhìn theo bóng dáng thế tử điện hạ càng ngày càng xa.
Y nắm chặt mảnh góc áo cuối cùng mà thế tử điện hạ bố thí cho mình thật lâu, đưa lên ngửi ngửi, vẫn còn mùi trầm hương nhàn nhạt, vẫn còn hơi thở khiến y an tâm nhất.
Khuôn mặt lạnh lùng của y lúc này không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải.

Y diễn quá nhiều, đã quên vẻ mặt vốn có của chính mình từ lâu, có lẽ vô cảm mới là vẻ mặt duy nhất thuộc về y.
Nhưng y sẽ không đi, huấn điều Ảnh Cung có dạy, quỷ vệ thà chết chứ không được từ chức.

Sự tôi luyện của Ảnh Cung không cho phép Ảnh Thất có ý định lùi bước, Lý Uyển là tín ngưỡng của y, là thần của y, cho dù có phải lê gối qua ngàn dặm phong ba, đao trải đầy đường, cũng nhất quyết không được quay đầu lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện