- Tô cô nương!
Đường Bá Hổ kêu lên một tiếng, Tô Dung cũng không quay đầu lại. Thạch Bân cũng khuyên nhủ:
- Phi ca, huynh đừng có chọc giận Tô cô nương nữa, mau đi khuyên cô ấy quay lại đi.
- Ta có chọc giận cô ta sao? Thực là chẳng hiểu ra làm sao cả.
Đoàn Phi nói:
- Mặc kệ cô ta, nữ nhân đều như vậy cả, tam thiên bất đả thượng ốc yết ngõa. Mọi người ăn cơm đi, lát nữa kêu tiểu nhị đưa một phần cơm lên cho cô ta là được.
- Ha ha, cẩn thận kẻo Tô cô nương nghe được lại càng tức giận đó.
Thạch Bân nhướn mày nháy mắt nói.
Đoàn Phi cũng cảm thấy chính mình đã nói hơi quá, nhưng cũng không thể thu hồi lại được nữa. Hắn vung tay lên, nói:
- Mặc kệ cô ta, ăn đi! Ăn no mới có tinh thần nói chuyện tiếp!
Rượu và thức ăn lần lượt được đưa lên. Thấy thức ăn đã đủ hết, Đoàn Phi gọi tiểu nhị tới chuẩn bị đem một phần đồ ăn lên cho Tô Dung. Đúng lúc đó có một tiểu thư sinh trẻ trung, tuấn tú phe phẩy chiếc quạt giấy từ ngoài nhà trọ đi vào. Y đi tới bàn của Đoàn Phi, tung vạt áo phía sau, không chút khách khí ngồi vào vị trí của Tô Dung, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Đoàn Phi nói:
- Vị huynh đài này, ta muốn thỉnh giáo một chút, thế nào là tam thiên bất đả thượng ốc yết ngõa? Đoàn Phi nhìn y, kinh ngạc tới mức miệng há to. Tiểu nhị đứng bên cạnh vui vẻ cười khúc khích, nói:
- Vị khách quan này, câu đó ý nói là nữ nhân trong nhà phải dạy dỗ thường xuyên, nếu không thì… Oái…
Tiểu nhị ôm lấy mông, quay đầu lại la lên:
- Là ai? Là ai lấy đồ kẹp ta?
- Ngươi là ai?
Thạch Bân nhìn tiểu thư sinh kia, bất mãn nói:
- Chỗ này đã có người ngồi rồi, ngươi hãy đi chỗ khác đi.
Đoàn Phi tận mắt nhìn thấy bàn tay dưới gầm bàn của vị tiểu công tử trước mặt phẩy một cái, mắt thấy y vẫn trợn tròn mắt nhìn mình lom lom, ngón tay uốn thành vòng tròn như bắn chỉ ra. Đoàn Phi đành phải nâng ly đầu hàng, nói:
- Là ta đã sai. Hôm nay ta bị công việc làm cho phiền não dẫn đến nói năng vô lễ, ta tự phạt một ly, xin công tử lượng thứ. Đường tiên sinh, Thạch Bân, Quách Uy, các người thực sự không nhận ra cô ấy sao?
Đường Bá Hổ vốn giỏi vẽ người, nhìn người rất tinh, nghe vậy chỉ vuốt râu cười tủm tỉm. Tiểu thư sinh kia quay đầu nhìn về phía Thạch Bân và Quách Uy. Hai người họ nhìn cả nửa ngày trời vẫn không nhận ra y. Tiểu thư sinh không nhịn nổi cười khúc khích. Lúc này, giống như trăng chui ra khỏi mây, mẫu đơn nở rộ, Thạch Bân và Quách Uy nhận ra nàng ngay lập tức. Hai người đồng loạt chỉ về phía nàng, bật thốt lên:
- Ngươi, ngươi là…
Tô Dung ho nhẹ một tiếng, cắt đứt tiếng kinh hô của hai người, trịnh trọng nói:
- Tại hạ Tô Nhung, Tô trong Cô Tô, Nhung trong Binh Nhung, người Hàng Châu. Nghe nói Đoàn đại nhân muốn mời một vị sư gia, tại hạ xin mạo muội tự đề cử mình, mong đại nhân đồng ý thu nhận.
- Xem ra là ngươi tưởng thật.
Đoàn Phi nhìn Tô Dung, quan sát từ trên xuống dưới một hồi, cười nói:
- Đúng là quá đẹp trai. Ngươi ở bên cạnh ta e là không được tiện lắm.
Tô Dung khẽ cười, nói:
- Người khác nghĩ như thế nào Tô Dung không cần biết. Hay là đại nhân lo rằng có Tô Nhung bên cạnh sẽ mang lại nhiều bất tiện cho đại nhân?
Trông thấy những tia kỳ quái nơi khóe mắt nàng, Đoàn Phi biết rằng “sự bất tiện” mà nàng nói không chỉ mang ý nghĩa trên mặt câu chữ. Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Bồ đề bản vô vật, hà xả nhạ trần ai. Ngươi đã không để tâm thì ta càng không để tâm. Thôi được, ngày mai ta sẽ đưa ngươi vào nha môn xem, nếu ngươi thực sự có thể giúp ta, ta sẽ mời ngươi làm sư gia của ta.
- Đa tạ đại nhân!
Tô Dung vui mừng khấp khởi cười với Đoàn Phi, Đoàn Phi cười nói:
- Đừng có cười với ta như vậy nữa, người khác không muốn hiểu lầm cũng khó.
- Ai thèm?
Tô Dung thờ ơ nhìn Đoàn Phi, nắm lấy đôi đũa như một người đàn ông, bắt đầu ăn miếng to uống ngụm lớn.
Mọi người đối với chuyện Tô Dung cải trang thành tiểu thư sinh đều hết sức lấy làm lạ, Tô Dung lại nói với Hoàng Tố Lương:
- Vừa nãy hỏi lão lão không chịu nói, giờ đại nhân đã về rồi, lão cũng nên nói ra đi.
- Nói cái gì?
Đoàn Phi tò mò hỏi.
Hoàng Tố Lương cười nói:
- Ta chỉ là không muốn phải nói đi nói lại cùng một chuyện mà thôi. Chiều hôm nay, thể xác và tinh thần của công tử đều mệt mỏi rồi, ta lại còn để cái miệng này làm người mệt mỏi thêm nữa sao, tránh được chút nào thì tránh thôi.
- Việc tìm nhà không thuận lợi sao?
Đoàn Phi hỏi.
- Hoàn toàn ngược lại.
Hoàng Tố Lương cười nói:
- Những người bán nhà ở phủ Nam Xương này quá nhiều. Tiểu nhân vừa mới tìm được đường, để lộ ra ý định muốn mua nhà liền bị người người vây lại. Tiểu nhân còn tưởng rằng có người định ăn cướp chứ, không ngờ đều là người muốn bán nhà cả đấy.
Thì ra việc Ninh Vương tạo phản đã gây ảnh hưởng rất lớn tới ngành bất động sản ở Nam Xương. Ngay ngày đầu tiên, tại Thọ Yến, Ninh Vương đã giam cầm và sát hại rất nhiều quan viên của Giang Tây. Sau đó, do bị uy hiếp tính mạng mà đại đa số các quan viên đều bị buộc lên chiến xa của Ninh Vương, theo sự diệt vong của y mà diệt vong. Số quan viên còn lại bị giam trong đại lao, may mắn thì cũng bị giáng chức điều đi xa, xui xẻo hơn thì bị bãi quan đi đày, thê thảm nhất là chưa hề đi theo phe phản nghịch mà vẫn bị chém đầu. Thế nhưng quan viên của Giang Tây gần như bị thay đổi hoàn toàn.
Phần lớn gia sản của bọn chúng đều bị điều tra và tịch biên, những thứ còn lại đều đang bán tống bán tháo. Chủ nhân đã bị đày đi xa, còn giữ lại nhà ở Nam Xương để làm gì? Vì vậy đều bán hết nhà, trở về quê mua ruộng đất chuẩn bị dưỡng già hoặc là cả nhà dọn tới định cư ở nơi bị đày đi.
- Công tử, tiểu nhân đã xem được vài căn nhà, kết cấu và phương hướng đều không tồi, giá tiền cũng hợp lý. Tiểu nhân muốn mua lại tất cả những căn nhà đó luôn, đợi sau khi tình hình ở Nam Xương ổn định trở lại, giá nhà nhất định sẽ tăng lên chóng mặt. Tới lúc đó, bán lại là có thể lời gấp mấy lần.
Hoàng Tố Lương nhìn về phía Đoàn Phi với ánh mắt vô cùng mong đợi.
Giá đất đai ở Nam Kinh vẫn còn thấp, do vậy ba căn nhà tạm thời vẫn chưa bán được. Cả chỗ châu báu kia cũng vậy. Hai tháng nay, Hoàng Tố Lương dựa vào mấy ngàn lượng bạc làm vốn, mua đi bán lại kiếm được hơn một vạn lượng lợi nhuận nhưng y chưa hề lấy một xu. Ngoài một số bạc cần để lại để quay vòng buôn bán ra, còn lại y đều giao cả cho Đoàn Phi. Y cũng không rõ hiện giờ Đoàn Phi còn lại bao nhiêu ngân lượng, cho nên mới phải hỏi thử.
Đoàn Phi hỏi lại:
- Ngươi xem được mấy căn nhà rồi sao? Cần bao nhiêu ngân lượng?
Hoàng Tố Lương cười hắc hắc, nhẩm tính số lượng dưới gầm bàn, nói:
- Cần khoảng tám vạn lượng bạc.
Đoàn Phi kinh ngạc tới nỗi suýt nữa thì phun hết những thứ đang ở trong miệng ra, hắn bật thốt lên:
- Cái gì? Hai mươi ba căn nhà mới cần có mười ba vạn lượng?
Hoàng Tố Lương như kẻ có tật giật mình:
- Nhỏ tiếng một chút, công tử, khó khăn lắm tiểu nhân mới ép được giá xuống con số này. Những căn nhà này đều có đầy đủ giường tủ bàn ghế, đồ dùng nhà bếp và cả nha hoàn, tôi tớ, mua xong là có thể dọn vào ở ngay lập tức. Những nha hoàn, tôi tớ dư thừa chỉ cần phát cho ít bạc là có thể cho nghỉ việc, vô cùng thuận tiện.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
-Không được, chúng ta vừa mới tới Nam Xương, không thể làm lớn chuyện như vậy được. Ngươi chỉ có thể mua nhiều nhất là ba căn nhà, sau đó có thể buôn bán gì đó khác nữa. Ngươi là người có khiếu kinh doanh, cũng không cần phải lúc nào cũng kiếm được thật nhiều lợi nhuận. Đây là tiền vốn ta giao cho ngươi, ngươi cứ tùy ý sử dụng, cũng không cần phải lúc nào cũng báo cáo với ta, cách nửa năm lại mang sổ sách tóm lược tới cho ta xem là được.
Đó là năm tấm ngân phiếu có giá trị một vạn lượng. Cầm ngân phiếu, hai mắt Hoàng Tố Lương đã ươn ướt. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Hoàng Tố Lương không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa. Vào thời khắc này, y âm thầm hạ quyết tâm, phải vì Đoàn Phi kiếm càng ngày càng nhiều tiền hơn. Công tử có số làm quan, tên béo họ Hoàng y sẽ may mắn phát tài.
Đường Bá Hổ kêu lên một tiếng, Tô Dung cũng không quay đầu lại. Thạch Bân cũng khuyên nhủ:
- Phi ca, huynh đừng có chọc giận Tô cô nương nữa, mau đi khuyên cô ấy quay lại đi.
- Ta có chọc giận cô ta sao? Thực là chẳng hiểu ra làm sao cả.
Đoàn Phi nói:
- Mặc kệ cô ta, nữ nhân đều như vậy cả, tam thiên bất đả thượng ốc yết ngõa. Mọi người ăn cơm đi, lát nữa kêu tiểu nhị đưa một phần cơm lên cho cô ta là được.
- Ha ha, cẩn thận kẻo Tô cô nương nghe được lại càng tức giận đó.
Thạch Bân nhướn mày nháy mắt nói.
Đoàn Phi cũng cảm thấy chính mình đã nói hơi quá, nhưng cũng không thể thu hồi lại được nữa. Hắn vung tay lên, nói:
- Mặc kệ cô ta, ăn đi! Ăn no mới có tinh thần nói chuyện tiếp!
Rượu và thức ăn lần lượt được đưa lên. Thấy thức ăn đã đủ hết, Đoàn Phi gọi tiểu nhị tới chuẩn bị đem một phần đồ ăn lên cho Tô Dung. Đúng lúc đó có một tiểu thư sinh trẻ trung, tuấn tú phe phẩy chiếc quạt giấy từ ngoài nhà trọ đi vào. Y đi tới bàn của Đoàn Phi, tung vạt áo phía sau, không chút khách khí ngồi vào vị trí của Tô Dung, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Đoàn Phi nói:
- Vị huynh đài này, ta muốn thỉnh giáo một chút, thế nào là tam thiên bất đả thượng ốc yết ngõa? Đoàn Phi nhìn y, kinh ngạc tới mức miệng há to. Tiểu nhị đứng bên cạnh vui vẻ cười khúc khích, nói:
- Vị khách quan này, câu đó ý nói là nữ nhân trong nhà phải dạy dỗ thường xuyên, nếu không thì… Oái…
Tiểu nhị ôm lấy mông, quay đầu lại la lên:
- Là ai? Là ai lấy đồ kẹp ta?
- Ngươi là ai?
Thạch Bân nhìn tiểu thư sinh kia, bất mãn nói:
- Chỗ này đã có người ngồi rồi, ngươi hãy đi chỗ khác đi.
Đoàn Phi tận mắt nhìn thấy bàn tay dưới gầm bàn của vị tiểu công tử trước mặt phẩy một cái, mắt thấy y vẫn trợn tròn mắt nhìn mình lom lom, ngón tay uốn thành vòng tròn như bắn chỉ ra. Đoàn Phi đành phải nâng ly đầu hàng, nói:
- Là ta đã sai. Hôm nay ta bị công việc làm cho phiền não dẫn đến nói năng vô lễ, ta tự phạt một ly, xin công tử lượng thứ. Đường tiên sinh, Thạch Bân, Quách Uy, các người thực sự không nhận ra cô ấy sao?
Đường Bá Hổ vốn giỏi vẽ người, nhìn người rất tinh, nghe vậy chỉ vuốt râu cười tủm tỉm. Tiểu thư sinh kia quay đầu nhìn về phía Thạch Bân và Quách Uy. Hai người họ nhìn cả nửa ngày trời vẫn không nhận ra y. Tiểu thư sinh không nhịn nổi cười khúc khích. Lúc này, giống như trăng chui ra khỏi mây, mẫu đơn nở rộ, Thạch Bân và Quách Uy nhận ra nàng ngay lập tức. Hai người đồng loạt chỉ về phía nàng, bật thốt lên:
- Ngươi, ngươi là…
Tô Dung ho nhẹ một tiếng, cắt đứt tiếng kinh hô của hai người, trịnh trọng nói:
- Tại hạ Tô Nhung, Tô trong Cô Tô, Nhung trong Binh Nhung, người Hàng Châu. Nghe nói Đoàn đại nhân muốn mời một vị sư gia, tại hạ xin mạo muội tự đề cử mình, mong đại nhân đồng ý thu nhận.
- Xem ra là ngươi tưởng thật.
Đoàn Phi nhìn Tô Dung, quan sát từ trên xuống dưới một hồi, cười nói:
- Đúng là quá đẹp trai. Ngươi ở bên cạnh ta e là không được tiện lắm.
Tô Dung khẽ cười, nói:
- Người khác nghĩ như thế nào Tô Dung không cần biết. Hay là đại nhân lo rằng có Tô Nhung bên cạnh sẽ mang lại nhiều bất tiện cho đại nhân?
Trông thấy những tia kỳ quái nơi khóe mắt nàng, Đoàn Phi biết rằng “sự bất tiện” mà nàng nói không chỉ mang ý nghĩa trên mặt câu chữ. Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Bồ đề bản vô vật, hà xả nhạ trần ai. Ngươi đã không để tâm thì ta càng không để tâm. Thôi được, ngày mai ta sẽ đưa ngươi vào nha môn xem, nếu ngươi thực sự có thể giúp ta, ta sẽ mời ngươi làm sư gia của ta.
- Đa tạ đại nhân!
Tô Dung vui mừng khấp khởi cười với Đoàn Phi, Đoàn Phi cười nói:
- Đừng có cười với ta như vậy nữa, người khác không muốn hiểu lầm cũng khó.
- Ai thèm?
Tô Dung thờ ơ nhìn Đoàn Phi, nắm lấy đôi đũa như một người đàn ông, bắt đầu ăn miếng to uống ngụm lớn.
Mọi người đối với chuyện Tô Dung cải trang thành tiểu thư sinh đều hết sức lấy làm lạ, Tô Dung lại nói với Hoàng Tố Lương:
- Vừa nãy hỏi lão lão không chịu nói, giờ đại nhân đã về rồi, lão cũng nên nói ra đi.
- Nói cái gì?
Đoàn Phi tò mò hỏi.
Hoàng Tố Lương cười nói:
- Ta chỉ là không muốn phải nói đi nói lại cùng một chuyện mà thôi. Chiều hôm nay, thể xác và tinh thần của công tử đều mệt mỏi rồi, ta lại còn để cái miệng này làm người mệt mỏi thêm nữa sao, tránh được chút nào thì tránh thôi.
- Việc tìm nhà không thuận lợi sao?
Đoàn Phi hỏi.
- Hoàn toàn ngược lại.
Hoàng Tố Lương cười nói:
- Những người bán nhà ở phủ Nam Xương này quá nhiều. Tiểu nhân vừa mới tìm được đường, để lộ ra ý định muốn mua nhà liền bị người người vây lại. Tiểu nhân còn tưởng rằng có người định ăn cướp chứ, không ngờ đều là người muốn bán nhà cả đấy.
Thì ra việc Ninh Vương tạo phản đã gây ảnh hưởng rất lớn tới ngành bất động sản ở Nam Xương. Ngay ngày đầu tiên, tại Thọ Yến, Ninh Vương đã giam cầm và sát hại rất nhiều quan viên của Giang Tây. Sau đó, do bị uy hiếp tính mạng mà đại đa số các quan viên đều bị buộc lên chiến xa của Ninh Vương, theo sự diệt vong của y mà diệt vong. Số quan viên còn lại bị giam trong đại lao, may mắn thì cũng bị giáng chức điều đi xa, xui xẻo hơn thì bị bãi quan đi đày, thê thảm nhất là chưa hề đi theo phe phản nghịch mà vẫn bị chém đầu. Thế nhưng quan viên của Giang Tây gần như bị thay đổi hoàn toàn.
Phần lớn gia sản của bọn chúng đều bị điều tra và tịch biên, những thứ còn lại đều đang bán tống bán tháo. Chủ nhân đã bị đày đi xa, còn giữ lại nhà ở Nam Xương để làm gì? Vì vậy đều bán hết nhà, trở về quê mua ruộng đất chuẩn bị dưỡng già hoặc là cả nhà dọn tới định cư ở nơi bị đày đi.
- Công tử, tiểu nhân đã xem được vài căn nhà, kết cấu và phương hướng đều không tồi, giá tiền cũng hợp lý. Tiểu nhân muốn mua lại tất cả những căn nhà đó luôn, đợi sau khi tình hình ở Nam Xương ổn định trở lại, giá nhà nhất định sẽ tăng lên chóng mặt. Tới lúc đó, bán lại là có thể lời gấp mấy lần.
Hoàng Tố Lương nhìn về phía Đoàn Phi với ánh mắt vô cùng mong đợi.
Giá đất đai ở Nam Kinh vẫn còn thấp, do vậy ba căn nhà tạm thời vẫn chưa bán được. Cả chỗ châu báu kia cũng vậy. Hai tháng nay, Hoàng Tố Lương dựa vào mấy ngàn lượng bạc làm vốn, mua đi bán lại kiếm được hơn một vạn lượng lợi nhuận nhưng y chưa hề lấy một xu. Ngoài một số bạc cần để lại để quay vòng buôn bán ra, còn lại y đều giao cả cho Đoàn Phi. Y cũng không rõ hiện giờ Đoàn Phi còn lại bao nhiêu ngân lượng, cho nên mới phải hỏi thử.
Đoàn Phi hỏi lại:
- Ngươi xem được mấy căn nhà rồi sao? Cần bao nhiêu ngân lượng?
Hoàng Tố Lương cười hắc hắc, nhẩm tính số lượng dưới gầm bàn, nói:
- Cần khoảng tám vạn lượng bạc.
Đoàn Phi kinh ngạc tới nỗi suýt nữa thì phun hết những thứ đang ở trong miệng ra, hắn bật thốt lên:
- Cái gì? Hai mươi ba căn nhà mới cần có mười ba vạn lượng?
Hoàng Tố Lương như kẻ có tật giật mình:
- Nhỏ tiếng một chút, công tử, khó khăn lắm tiểu nhân mới ép được giá xuống con số này. Những căn nhà này đều có đầy đủ giường tủ bàn ghế, đồ dùng nhà bếp và cả nha hoàn, tôi tớ, mua xong là có thể dọn vào ở ngay lập tức. Những nha hoàn, tôi tớ dư thừa chỉ cần phát cho ít bạc là có thể cho nghỉ việc, vô cùng thuận tiện.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
-Không được, chúng ta vừa mới tới Nam Xương, không thể làm lớn chuyện như vậy được. Ngươi chỉ có thể mua nhiều nhất là ba căn nhà, sau đó có thể buôn bán gì đó khác nữa. Ngươi là người có khiếu kinh doanh, cũng không cần phải lúc nào cũng kiếm được thật nhiều lợi nhuận. Đây là tiền vốn ta giao cho ngươi, ngươi cứ tùy ý sử dụng, cũng không cần phải lúc nào cũng báo cáo với ta, cách nửa năm lại mang sổ sách tóm lược tới cho ta xem là được.
Đó là năm tấm ngân phiếu có giá trị một vạn lượng. Cầm ngân phiếu, hai mắt Hoàng Tố Lương đã ươn ướt. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Hoàng Tố Lương không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa. Vào thời khắc này, y âm thầm hạ quyết tâm, phải vì Đoàn Phi kiếm càng ngày càng nhiều tiền hơn. Công tử có số làm quan, tên béo họ Hoàng y sẽ may mắn phát tài.
Danh sách chương