Tô Dung nhìn về phía xa, thần sắc đột nhiên biến đổi, nàng khẽ quát:

- Thạch Bân, gọi tất cả các huynh đệ cầm vũ khí lên, chuẩn bị chiến đấu. Hai vị đại nhân xin hãy lùi về phía sau.

Trì Thành Xương kinh ngạc nhìn nàng một cái, đột nhiên nhảy lên một con ngựa tốt quát lớn:

- Kẻ nào tới đây? Phán quan Bành Hưng Bành đại nhân đang ở đây, còn không cho ngựa chạy chậm lại để tránh hiểu lầm.

Kẻ cưỡi ngựa trước mặt dường như cho ngựa chạy chậm lại, có kẻ cất giọng nói:

- Chúng tôi là đám thương nhân qua đường. Không dám quấy rầy quan gia, chúng ta đi chầm chậm qua là được rồi.

Sài Tuấn Phú cười lạnh một tiếng nhỏ giọng nói:

- Mọi người cẩn thận. Kẻ tới là địch không phải là bạn. Ngưu Thiên hộ, phát tín hiệu đi.

Ngưu Thiên hộ nghiêm nghị đáp lại một tiếng, anh ta vung tay một cái. Tên tiểu giáo phía sau anh ta rút từ thắt lưng ra một cái tù và bằng sừng trâu thổi ù ù lên.

Nghe được tiếng kèn, đám người cưỡi ngựa phía trước đột nhiên tăng tốc, hô gào xông tới.

- Là tên thuộc hạ đứng hàng thứ hai của Tàn Sa---Đại đạo Thanh Diện Ngạc.

Sài Tuấn Phú hừ nhẹ một tiếng. Cung tên một lần nữa được giương lên, lần này chỉ có một mũi tên, ngắm thật chuẩn rồi bắn đi.

Đám đạo tặc đi rồi lại tới. Đoàn Phi chỉ cảm thấy khó hiểu. Nhìn ánh mắt đám người Sài Tuấn Phú thì dường như lần này vấn đề nghiêm trọng hơn rất nhiều. Đoàn Phi cũng trở nên sốt ruột, đột nhiên hắn nắm lấy tay Tô Dung nói:

- Chúng ta vẫn nên lùi ra sau một chút đi.

- Đại nhân yên tâm, đám đạo tặc này không đáng sợ.

Tô Dung quay đầu nhìn lại, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng. Nàng vung tay ra, xoay mặt đi không để ý tới Đoàn Phi nữa.

Đoàn Phi hì hì cười đểu rồi đưa cái tay đó lên mũi ngửi ngửi. Dường như từ trong đó, hắn ngửi được một mùi thơm ngát. Đây là lần đầu tiên cầm tay Tô Dung nữa chứ. Đoàn Phi thầm quyết định trong vòng ba ngày sẽ không rửa tay, để làm kỷ niệm.

Mũi tên đó của Sài Tuấn Phú bị kẻ địch đỡ được. Tốc độ tiến lên của kẻ địch càng lúc càng nhanh. Ngưu Thiên tổng đã quen với chiến trận, không hề có chút bối rối gì. Đợi kẻ thù xông tới gần, anh ta mới hét lớn một tiếng:

- Đinh nhọn!

Một tên tiêu binh dùng đao chặt đứt sợi dây thừng thẳng băng buộc trên cây. Một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, kéo cái bẫy đơn giản trải ngay trên đường lên. Hàng cọc gỗ nhọn nhô lên, những tên cưỡi ngựa tới không hãm được tốc độ và cứ thế xông vào. Chỉ trông thấy hai tên kỵ sĩ hàng đầu tiên thúc vào bụng ngựa, con ngựa ngã vập xuống rồi đứng lên. Sau đó vượt qua hàng cọc nhọn hoắt dựng nghiêng góc 45 độ một cách nguy hiểm.

Những tên kỵ sĩ phía sau thì không có được kỹ thuật cưỡi ngựa cao minh như vậy nữa. Hai con ngựa bám sát theo sau khi tới chỗ cọc nhọn đã không còn kịp tránh nữa. Hai con ngựa đó lập tức bị xuyên qua, trong tiếng hí thất thanh của con ngựa, hai tên kỵ sĩ ngã xuống rồi nhảy dựng lên. Tránh qua mối họa bị xuyên nát bụng một cách khó khăn.

Hai tên đi đầu tiên lớn tiếng cảnh báo, những tên kỵ sĩ phía sau đến nơi đều tìm cách lách qua. Thế tấn công tức khắc bị cản trở, đội hình có chút hỗn loạn. Ngưu Thiên hộ đã dẫn người xông lên, giao đấu với đám kỵ sĩ của địch.

Trì Thành Xương cũng rút kiếm xông lên phía trước, quyết một trận huyết chiến với địch. Sài Tuấn Phú vẫn cầm cung bảo vệ Đoàn Phi, Bành Hưng cùng các nha dịch khác từ từ lùi về phía sau. Vừa lùi vừa không ngừng bắn tên. Đến cả Dương Sâm cũng lặng lẽ cầm cung của cậu ta lên, tranh thủ thời gian tiêu diệt địch.

Đoàn Phi sâu sắc cảm nhận được mình không có sức, hắn giậm chân thở dài nói:

- Ôi, nếu có huynh đệ nhà họ Nhạc ở đây thì tốt biết mấy. Có họ bảo vệ thì không cần thiết phải để ý tới mấy tên giặc nước này. Ta cũng có thể xông lên hỗ trợ rồi.

Tô Dung khuyên:

- Trong nhà có con cái thiên kim thì phòng ngủ không được gần phòng khách. Đại nhân tài năng xuất chúng, chí hướng cao vời. Sao có thể dấn thân vào chỗ nguy hiểm, chém giết với đám cường đạo chán sống này được? Cho dù có là cao thủ thì đã sao? Thời đầu Tống Mạt Nguyên, bao nhiêu anh hùng hào kiệt vì bảo vệ quốc gia mà ra chiến trường. Chẳng phải vẫn rơi vào kết cục người nào người nấy đầu một nơi thân một nơi đó sao? Đoàn Phi thở dài:

- Nói thế thôi mà. Lúc ta ra tay thì đương nhiên là lúc đại cục đã định rõ, không còn nguy hiểm nữa. Giống như Triệu Tử Long ra bảy vào bảy khiến cho người ngựa đám thiên quân vạn mã bị đánh tơi bời. Ta cũng chỉ có thể ảo tưởng một chút thôi mà.

Tô Dung nhoẻn miệng cười nói:

- Thì ra đại nhân thích đánh chó mù đường à. Chuyện này thì đơn giản. Đợi lúc đuổi địch đi rồi bắt vài tên tù binh về cho đại nhân cầm thương đâm cho chúng vài nhát vào đùi là được thôi mà.

Đoàn Phi cả giận nói:

- Như thế thì có ý nghĩa gì. Ngươi không nghe nói lúc chúng ta ở trấn Hải An, ta đã từng một đao phanh kẻ địch ra làm đôi đấy. Chỉ tiếc là nếu có một thanh đao Đông Dương trong tay thì những tên tặc tử bình thường cũng không làm ta bị thương được.

- Đúng đấy. Chúng ta đã từng quyết chiến với cả ngàn quân giặc Oa. Mấy tên tiểu tặc này thực sự chẳng là gì. Nếu trong tay có binh khí thuận tiện thì chúng ta cũng có thể xông lên hỗ trợ chiến đấu rồi.

Thạch Bân nói.

Phía xa có một đội người ngựa đuổi tới. Trong tay bọn họ ai cũng cầm cây đuốc, tựa như một con rồng lửa quanh co khúc khuỷu. Thạch Bân vừa mạnh mồm nói thế cũng không khỏi giật mình:

- Không hay rồi, lại có một đội giết người nữa tới rồi. Anh Phi, tên Tàn Sa anh chọc ghẹo này rốt cục là người nào vậy? Sao lại có nhiều thuộc hạ thế này?

Đoàn Phi cười hề hề nói:

- Đừng sợ, đội này có lẽ là đám quân viện trợ đến nhờ tiếng tù và khi nãy. Muốn đánh chó mù đường thì phải chuẩn bị chứ. Tốt nhất là tung một mẻ lưới bắt hết tất cả bọn địch lại, không được để lọt một tên nào.

Sài Tuấn Phú liếc nhìn Đoàn Phi một cái. Cậu ta không còn nhiều mũi tên nữa, ra tay càng phải cẩn thận hơn. Mỗi một mũi tên bắn ra nhất định phải có thu hoạch. Lúc này quân địch giường như cũng cảm thấy có gì không ổn, bọn chúng càng tấn công mãnh liệt hơn. Chung quy thì người của Ngưu Thiên hộ quá ít. Có không ít tên tặc tử vượt qua bọn họ xông tới giết bọn Đoàn Phi.

- Chúng ta chỉ cần cái đầu trên cổ Đoàn Phi, những kẻ khác không liên quan thì mau tránh ra.

Bọn đạo tặc vừa hét lớn vừa vọt lên phía trước. Sài Tuấn Phú chỉ có một cây cung không thể ngăn cản được nhiều tên như vậy. Tô Dung quay người leo lên ngựa, xông lên phía quân địch, đồng thời quát lớn:

- Thạch Bân, mời đại nhân lên ngựa, vừa đánh vừa rút. Ta sẽ cố hết sức chặn bọn chúng một thời gian.

Một tên đạo tặc một mình xông lên phía trước, gã nhìn Tô Dung rồi nhếch miệng cười:

- Thỏ con, đại nhân nhà ngươi sẽ phải rơi đầu rất nhanh thôi. Chi bằng ngươi đi theo ta đi.

Trước mặt Đoàn Phi, Tô Dung làm ra vẻ không có gì, chứ kỳ thực thì nàng vô cùng chán ghét những kẻ coi một cô gái giả trai như nàng thành cái gọi là:tiểu tướng công. Nghe vậy mặt nàng lạnh lùng, nghênh mặt đâm vào không trung một nhát kiếm về phía tên đạo tặc một mắt kia.

Nhát kiếm yếu đuối kia căn bản không hề có sức uy hiếp trong mắt tên đạo tặc một mắt. Gã cười ha ha, đảo ngược cây đao lại. Gã định sẽ đập rơi cây kiếm của Tô Dung, sau đó trực tiếp bắt “tiểu tướng công” này từ trên ngựa đem về.

Tô Dung lạnh lùng hừ một tiếng, cổ tay khẽ run lên. Tên đạo tặc một mắt chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên có vô số ngôi sao nhỏ, ngay sau đó thì cảm thấy cánh tay đau nhói. Cùng lúc đó cơ thể gã cũng chợt lạnh đi. Tiếp đó, gã như một cái túi da cừu bị đâm rách ở vô số chỗ. Máu tươi từng dòng từng dòng một phun từ các vết thương trên người gã ra ngoài.

- Mắt của ta, mắt của ta!

Tên đạo tặc một mắt kêu thảm thiết rồi ngã từ trên lưng ngựa xuống. Nhát kiếm đó của Tô Dung không chỉ chọc mù con mắt duy nhất của gã, mà còn cắt đứt gân cánh tay phải của gã. Đâm vào nhiều huyệt lớn trên người gã. Cho dù không chết thì từ nay tên này cũng chỉ có thể nằm liệt giường, không còn mơ tưởng tới chuyện ức hiếp người khác được nữa rồi.

Nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với mình. Tô Dung ra tay không cần nương tình. Dáng người nàng nhỏ bé, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa thì rất uyên thâm. Sau khi xông vào quân địch thì liên tục dùng kiếm đâm vào những tên giặc phía trước khiến chúng bị ngã ngựa. Những tên đạo tặc còn lại thì kinh hãi, cùng tấn công lên vây chặt lấy nàng. Còn nàng thì tận dụng thân hình nhỏ nhắn của mình, không ngừng luồn lách trên dưới lưng ngựa. Chỉ một người mà có thể ngăn cản khiến hơn mười tên đạo tặc cao lớn không thể tiến lên phía trước một bước nào được.

Đoàn Phi trông thấy mà thèm, lại lo cho sự an nguy của Tô Dung. Vào thời điểm này sao mình có thể làm con rùa rụt cổ được. Hắn vung cánh tay Thạch Bân đang giữ chặt hắn ra, quay đầu ngựa lại lao về phía bọn đạo tặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện