Trong bụi
hoa bỗng phát ra một đạo kiếm quang, dưới ánh trăng sáng bỗng hóa thành
ba đóa hoa mai, nhằm hướng Cung Phong Sách mà phi tới.
Cung Phong Sách kinh ngạc, nhưng gã không hề rối loạn chân tay, gã nhanh chóng thoái lui, đồng thời trong cổ họng phát ra tiếng húyt gió khẩn cấp, tay của gã gạt liên tục trước ngực, ba đóa hoa mai bi gã điểm vỡ từng cái một, nhưng ánh kiếm vỡ loạn ra lại đột nhiên ngưng tụ lại thành sáu đóa hoa mai, hơn nữa lại còn tăng tốc đuổi theo Cung Phong Sách.
Tiếng huýt sáo của Cung Phong Sách đột nhiên loạn lên, ngón tay ướt đầm máu của gã bị quang kiếm đẩy ra, gã bị trúng thêm vài kiếm trên ngực, gã mở mồm ngửa lên trời rồi ngã xuống. Tô Dung đứng trước mặt lạnh lùng nhìn gã, một kiếm đâm rách khí hải của gã. Cung Phong Sách bỗng phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa nói:
- Ngươi là ai? Ngươi thật độc ác.
Tô Dung vốn không muốn phí lời dùng một cước đá ngất gã, sau khi nâng Lưu Khánh Vân dậy, mỗi tay một người, đạp một cước lên giả sơn nhảy lên gờ tường, rời đi một cách nghênh ngang trước khi bọn hộ viên gia đinh của nhà họ Vương đến.
Sau khi chạy một hồi Tô Dung mới buông hai nàng xuống, Lưu Khánh Vân quỳ xuống vái Tô Dung một vái nói:
- Đa ta nữ hiệp ứng cứu, cha tiểu nữ không biết tiểu nữ đã tháo chạy khỏi nhà họ Vương, nếu như nhà họ Vương phát hiện tiểu nữ mất tích nhất định sẽ tìm đến nhà gây khó dễ, xin nữ hiệp ra tay giúp đỡ.
Tô Dung thở dài, làm nữ hiệp thật khó quá.
Đoàn Phi đợi mãi trên bến tàu, khó khăn lắm mới nhìn thấy Tô Dung mang theo mấy người vội vã đi đến, Đoàn Phi vội vàng tiến lên nghênh đón, nhận ra một người là Lưu Đam, trong lòng kinh ngạc nhưng không kịp hỏi nhiều, vì xa xa ánh lửa sáng rợp trời, tiếng kêu gào rầm rầm truyền tới, sau khi mọi người lên thuyền, Đoàn Phi vội bảo chủ thuyền cởi dây buộc thả thuyền đi mau.
Thuyền thuận lợi rời Tô Châu, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhìn đường cống phía sau đang hạ xuống ken két, chậm chút nữa e là mọi người đều bị mắc trong thành Tô Châu rồi.
- Đại nhân, may mà Tô Dung không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng đã đem Chu phu nhân và ba người nhà ông chủ Lưu đi ra thuận lợi rồi.
Tô Dung một mặt hướng về phía Đoàn Phi bẩm báo, một mặt đánh mắt cho Đoàn Phi, khóe miêng khẽ cười khổ ngượng ngùng.
Đoàn Phi chắp tay hướng về phía vợ chồng Lưu Đam, cười tủm tỉm nói:
- Ông chủ Lưu, thật ngại quá, sư gia của ta tự tiện đưa ba người đi ra, giờ nếu như các vị không muốn đi Ứng Thiên, trên đường có thể mang theo Lưu tiểu thư rời thuyền.
- Không, tiểu nữ phải tận mắt nhìn thấy Chu lang được cứu, phải tận mắt nhìn thấy tên súc sinh Vương Thế Dũng kia bị chém thành trăm ngàn mảnh, đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!
Sau khi Lưu Khánh Vân nói xong liền cúi đầu bái Đoàn Phi một bái, nặng nề ngẩng đầu lên.
Lưu Đam liếc nhìn thê tử, thở dài trong lòng, bây giờ còn đường lui sao? Hoặc cao chạy xa bay theo đề nghị của Đoàn Phi hoặc chỉ có thể quyết sống chết với nhà họ Vương.
Lưu Khánh Vân và Chu Thị sau khi thoát khỏi hang hổ đã sức cùng lực kiệt, sớm đã ngủ say, Đoàn Phi cũng không vội dò hỏi bọn họ, mọi người đều đã mệt, hai người Đoàn Phi và Lưu Đam nhường lại khoang thuyền cho bốn vị nữ nhân, hai người tựa vào mép thuyền ngủ say.
Thời gian chầm chậm trôi đi, chân trời lộ ra màu trắng bạc, do thuyền đi ngược dòng nên nửa đêm mới tới đia giới Giang Âm, bỗng lúc đó ông chủ thuyền vội vã đánh thức Đoàn Phi dậy và nói:
- Đại nhân, đại nhân, ngài xem ba con thuyền lớn kia, hung hăng chạy tới, chẳng lẽ là có người đuổi? Trước khi đi ngủ Đoàn Phi đã nhắc nhở bác lái đò nên ông ấy mới cảnh giác, Đoàn Phi mở to mắt, nằm sấp ở đầu thuyền nhìn ngược về hướng đông, chỉ nhìn thấy ba con thuyền lớn hơn thuyền mình hai ba lần đang vội vàng đuổi tới, thuyền của chúng lớn, buồm cũng to, sau khi căng gió tốc độ nhanh hơn thuyền của bọn họ nhiều.
Lúc Đoàn Phi đang xem xét, nghe thấy tiếng động Lưu Đam tỉnh đầu tiên, đi ra theo sau Tô Dung. Nhìn thấy ba con thuyền đó, Lưu Đam vội dậm chân la lớn lên:
- Đấy nhất định là thuyền lớn của nhà họ Vương, phải làm thế nào cho tốt đây? Chết rồi, chết rồi.
Đoàn Phi nhướng mày nói:
- Ông chủ Lưu mau vào trong khoang, Dung nhi ngươi có chủ ý gì hay không?
Tô Dung nhíu mày nói:
- Xem ra chỉ còn một đường là đánh bừa thôi, lát nữa để tiểu nữ tìm cơ hội lên thuyền bọn họ nghĩ cách cắt đứt buồm bọn họ, như thế bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta nữa.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Không ổn, không biết trên thuyền có cao thủ mà ngươi đã nói không, tối qua ngươi đánh thương đồ đệ của y, vạn nhỡ y ở trên thuyền, chẳng phải là ngươi sẽ nguy hiểm sao? Thuyền gia, trên thuyền ông có nhiều xiên cá không?
Bác lái đò đáp:
- Có, mọi ngày nếu nhìn thấy sông có cá, tiện thể xiên lên để khách uống rượu, công tử muốn dùng xiên cá làm gì vậy? Vì không hay dùng lắm nên trên thuyền chỉ có một cái.
- Một cái là đủ rồi, mau lấy ra đây cho ta, còn vải bố, dầu cải cũng lấy tất ra đây cho ta.
Hai mắt Tô Dung sáng lên, quay đầu đi theo ông chủ lấy đồ.
Bên thuyền Đoàn Phi vừa chuẩn bị xong xuôi thì ba thuyền lớn của nhà họ Vương đã đến gần, bọn họ vốn có thể đi nhanh hơn, nhưng trên sông bọn họ gặp một chiếc thuyền cỡ trung, liền ghé sát vào để kiểm tra, bởi vậy chậm trễ không ít thời gian, như vậy cũng cho thấy nhà họ Vương đã có tin tức khá chi tiết, hành động kiểm tra rất có mục đích.
- Dừng thuyền, dừng thuyền, đi vào kiểm tra!
Thuyền lớn của nhà họ Vương chậm rãi tới gần, mặt khác hai thuyền sau đi chậm phía sau theo tư thế bao vây, một khi phát hiện mục tiêu sẽ đồng loạt tiến lên, có kẹp cũng kẹp bẹp thuyền của Đoàn Phi.
Đoàn Phi kêu lên:
- Kiểm tra gì vây? Ta chưa từng thấy thuyền quan nào lại có cờ kiểu này, rốt cục các ngươi thuộc nha môn nào?
Sau khi nói xong bèn hướng về phía Tô Dung gật gật đầu, người kêu đầu hàng của thuyền kia mắng:
- Dài dòng cái gì, bảo ngươi dừng thì cứ dừng, nếu không ta cho kẹp bẹp thuyền nhà người luôn đấy.
- Nhất định là hành vi của cường đạo, trong mắt các ngươi không có Vương pháp sao?
Đoàn Phi quát.
- Vương pháp? Ngươi nhìn thấy chữ Vương trên cờ của chúng ta chưa, chúng ta chính là Vương pháp.
Kẻ đó nói:
- Ta nghi ngờ các ngươi chứa đồ buôn lậu, lấy móc đến khóa thuyền nhỏ này lại cho ta!
- Cường đạo giết người, cướp, giết người rồi!
Đoàn Phi kêu to, quay đầu nhìn lại Tô Dung, Tô Dung gật gật đầu, nhảy ra từ trong khoang thuyền trong tay cô ôm một bó xiên cá, đầu nhọn của xiên cá cuốn một bó vải bố ướt sũng dầu cải, vải dầu đã đốt sẵn. Tô Dung vung mạnh tay, xiên cá đó được buộc một sợi dây thừng dài, kéo theo một vệt lửa, bay về phía cánh buồm của thuyền lớn kia.
Tên kêu đầu hàng hét to:
- Không xong rồi, bọn họ muốn phóng hỏa thiêu thuyền, mau bắt lấy bọn họ, móc câu đâu? Ngu thật, sớm đả bảo các ngươi chuẩn bị cho tốt, mau quay bánh lái buồm, đập vụn thuyền nhỏ của bọn họ, một đứa đi thông báo cho Lạc quản gia, mẹ nó, một lũ bỏ đi!
Trong lúc gã đang hoảng loạn chỉ huy thuộc hạ, xiên cá phi nhanh và mạnh cắm lên buồm chính của con thuyền lớn kia. Vì trên đầu xiên cá có móc câu nên xiên cá móc ngay trên buồm, thời tiết tháng tám gió khô, buồm đã nhuốm dầu gần như bùng một tiếng cháy rực lên. Đoàn Phi nhìn vài giây khi nhìn thấy lửa đã cháy mạnh vội nói với Tô Dung:
- Thu!
Một thủy thủ thông minh đã cầm theo búa hiện ra trong tầm mắt, Đoàn Phi ra lệnh một tiếng, Tô Dung rung dây thừng, sau đó dùng lực kéo lại, dưới sức kéo cuả cô buồm thuyền bị xiên cá xé toang, bay lại theo đường pa- ra – bôn. Tô Dung nhìn chằm chằm xiên cá, đợi đến khi nó bay đến trên đầu mới nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo bắt lấy chuôi gỗ của xiên cá, khi đạt chân xuống boong thuyền thì lúc này nàng không còn đợi lệnh của Đoàn Phi nữa, lại vung tay lấy xiên cá đang cháy cùng với vải bố quăng về hướng buồm của thuyền ở giữa.
Xiên cá lại một lần nữa trúng mục tiêu cắm vào buồm của thuyền lớn, rất nhanh buồm chính cũng bốc cháy, người trên thuyền nhốn nháo như ruồi bọ mất đầu, ngay khi Tô Dung lại rung tay thu dây thừng về một đao ô quang bay lên ngút trời, trên không trung đánh trúng cán gỗ của xiên cá, làm xiên cá tách làm hai phần, thanh mang lửa rơi xuống nước. Đạo minh quang đó cũng rơi xuống nước, hóa ra chỉ là một thanh đao bình thường.
Tô Dung rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh con thuyền lớn đó, nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân, Tô Dung bất tài, mới chỉ hủy được hai thuyền của đối phương, cao thủ đối phương đã xuất hiện, có thể sẽ vút lên không trung mà đánh tới, xin đại nhân tạm lánh vào trong khoang.
Đoàn Phi nói an ủi:
- Ngươi đã làm rất tốt, thành bại là lúc này, ngươi chỉ cần đỡ mấy chiêu của gã, chúng ta có thể thoát khỏi truy binh rồi, bọn họ cũng sẽ không đuổi kịp chúng ta nữa.
Tô Dung cười khổ nói:
- Chỉ hi vọng là vậy.
Cô vừa dứt lời, giữa thuyền của đối phương đột nhiên nhảy lên một bóng người, tựa như một con ưng khổng lồ bổ tới thuyền của Đoàn Phi.
Cung Phong Sách kinh ngạc, nhưng gã không hề rối loạn chân tay, gã nhanh chóng thoái lui, đồng thời trong cổ họng phát ra tiếng húyt gió khẩn cấp, tay của gã gạt liên tục trước ngực, ba đóa hoa mai bi gã điểm vỡ từng cái một, nhưng ánh kiếm vỡ loạn ra lại đột nhiên ngưng tụ lại thành sáu đóa hoa mai, hơn nữa lại còn tăng tốc đuổi theo Cung Phong Sách.
Tiếng huýt sáo của Cung Phong Sách đột nhiên loạn lên, ngón tay ướt đầm máu của gã bị quang kiếm đẩy ra, gã bị trúng thêm vài kiếm trên ngực, gã mở mồm ngửa lên trời rồi ngã xuống. Tô Dung đứng trước mặt lạnh lùng nhìn gã, một kiếm đâm rách khí hải của gã. Cung Phong Sách bỗng phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa nói:
- Ngươi là ai? Ngươi thật độc ác.
Tô Dung vốn không muốn phí lời dùng một cước đá ngất gã, sau khi nâng Lưu Khánh Vân dậy, mỗi tay một người, đạp một cước lên giả sơn nhảy lên gờ tường, rời đi một cách nghênh ngang trước khi bọn hộ viên gia đinh của nhà họ Vương đến.
Sau khi chạy một hồi Tô Dung mới buông hai nàng xuống, Lưu Khánh Vân quỳ xuống vái Tô Dung một vái nói:
- Đa ta nữ hiệp ứng cứu, cha tiểu nữ không biết tiểu nữ đã tháo chạy khỏi nhà họ Vương, nếu như nhà họ Vương phát hiện tiểu nữ mất tích nhất định sẽ tìm đến nhà gây khó dễ, xin nữ hiệp ra tay giúp đỡ.
Tô Dung thở dài, làm nữ hiệp thật khó quá.
Đoàn Phi đợi mãi trên bến tàu, khó khăn lắm mới nhìn thấy Tô Dung mang theo mấy người vội vã đi đến, Đoàn Phi vội vàng tiến lên nghênh đón, nhận ra một người là Lưu Đam, trong lòng kinh ngạc nhưng không kịp hỏi nhiều, vì xa xa ánh lửa sáng rợp trời, tiếng kêu gào rầm rầm truyền tới, sau khi mọi người lên thuyền, Đoàn Phi vội bảo chủ thuyền cởi dây buộc thả thuyền đi mau.
Thuyền thuận lợi rời Tô Châu, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhìn đường cống phía sau đang hạ xuống ken két, chậm chút nữa e là mọi người đều bị mắc trong thành Tô Châu rồi.
- Đại nhân, may mà Tô Dung không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng đã đem Chu phu nhân và ba người nhà ông chủ Lưu đi ra thuận lợi rồi.
Tô Dung một mặt hướng về phía Đoàn Phi bẩm báo, một mặt đánh mắt cho Đoàn Phi, khóe miêng khẽ cười khổ ngượng ngùng.
Đoàn Phi chắp tay hướng về phía vợ chồng Lưu Đam, cười tủm tỉm nói:
- Ông chủ Lưu, thật ngại quá, sư gia của ta tự tiện đưa ba người đi ra, giờ nếu như các vị không muốn đi Ứng Thiên, trên đường có thể mang theo Lưu tiểu thư rời thuyền.
- Không, tiểu nữ phải tận mắt nhìn thấy Chu lang được cứu, phải tận mắt nhìn thấy tên súc sinh Vương Thế Dũng kia bị chém thành trăm ngàn mảnh, đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!
Sau khi Lưu Khánh Vân nói xong liền cúi đầu bái Đoàn Phi một bái, nặng nề ngẩng đầu lên.
Lưu Đam liếc nhìn thê tử, thở dài trong lòng, bây giờ còn đường lui sao? Hoặc cao chạy xa bay theo đề nghị của Đoàn Phi hoặc chỉ có thể quyết sống chết với nhà họ Vương.
Lưu Khánh Vân và Chu Thị sau khi thoát khỏi hang hổ đã sức cùng lực kiệt, sớm đã ngủ say, Đoàn Phi cũng không vội dò hỏi bọn họ, mọi người đều đã mệt, hai người Đoàn Phi và Lưu Đam nhường lại khoang thuyền cho bốn vị nữ nhân, hai người tựa vào mép thuyền ngủ say.
Thời gian chầm chậm trôi đi, chân trời lộ ra màu trắng bạc, do thuyền đi ngược dòng nên nửa đêm mới tới đia giới Giang Âm, bỗng lúc đó ông chủ thuyền vội vã đánh thức Đoàn Phi dậy và nói:
- Đại nhân, đại nhân, ngài xem ba con thuyền lớn kia, hung hăng chạy tới, chẳng lẽ là có người đuổi? Trước khi đi ngủ Đoàn Phi đã nhắc nhở bác lái đò nên ông ấy mới cảnh giác, Đoàn Phi mở to mắt, nằm sấp ở đầu thuyền nhìn ngược về hướng đông, chỉ nhìn thấy ba con thuyền lớn hơn thuyền mình hai ba lần đang vội vàng đuổi tới, thuyền của chúng lớn, buồm cũng to, sau khi căng gió tốc độ nhanh hơn thuyền của bọn họ nhiều.
Lúc Đoàn Phi đang xem xét, nghe thấy tiếng động Lưu Đam tỉnh đầu tiên, đi ra theo sau Tô Dung. Nhìn thấy ba con thuyền đó, Lưu Đam vội dậm chân la lớn lên:
- Đấy nhất định là thuyền lớn của nhà họ Vương, phải làm thế nào cho tốt đây? Chết rồi, chết rồi.
Đoàn Phi nhướng mày nói:
- Ông chủ Lưu mau vào trong khoang, Dung nhi ngươi có chủ ý gì hay không?
Tô Dung nhíu mày nói:
- Xem ra chỉ còn một đường là đánh bừa thôi, lát nữa để tiểu nữ tìm cơ hội lên thuyền bọn họ nghĩ cách cắt đứt buồm bọn họ, như thế bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta nữa.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Không ổn, không biết trên thuyền có cao thủ mà ngươi đã nói không, tối qua ngươi đánh thương đồ đệ của y, vạn nhỡ y ở trên thuyền, chẳng phải là ngươi sẽ nguy hiểm sao? Thuyền gia, trên thuyền ông có nhiều xiên cá không?
Bác lái đò đáp:
- Có, mọi ngày nếu nhìn thấy sông có cá, tiện thể xiên lên để khách uống rượu, công tử muốn dùng xiên cá làm gì vậy? Vì không hay dùng lắm nên trên thuyền chỉ có một cái.
- Một cái là đủ rồi, mau lấy ra đây cho ta, còn vải bố, dầu cải cũng lấy tất ra đây cho ta.
Hai mắt Tô Dung sáng lên, quay đầu đi theo ông chủ lấy đồ.
Bên thuyền Đoàn Phi vừa chuẩn bị xong xuôi thì ba thuyền lớn của nhà họ Vương đã đến gần, bọn họ vốn có thể đi nhanh hơn, nhưng trên sông bọn họ gặp một chiếc thuyền cỡ trung, liền ghé sát vào để kiểm tra, bởi vậy chậm trễ không ít thời gian, như vậy cũng cho thấy nhà họ Vương đã có tin tức khá chi tiết, hành động kiểm tra rất có mục đích.
- Dừng thuyền, dừng thuyền, đi vào kiểm tra!
Thuyền lớn của nhà họ Vương chậm rãi tới gần, mặt khác hai thuyền sau đi chậm phía sau theo tư thế bao vây, một khi phát hiện mục tiêu sẽ đồng loạt tiến lên, có kẹp cũng kẹp bẹp thuyền của Đoàn Phi.
Đoàn Phi kêu lên:
- Kiểm tra gì vây? Ta chưa từng thấy thuyền quan nào lại có cờ kiểu này, rốt cục các ngươi thuộc nha môn nào?
Sau khi nói xong bèn hướng về phía Tô Dung gật gật đầu, người kêu đầu hàng của thuyền kia mắng:
- Dài dòng cái gì, bảo ngươi dừng thì cứ dừng, nếu không ta cho kẹp bẹp thuyền nhà người luôn đấy.
- Nhất định là hành vi của cường đạo, trong mắt các ngươi không có Vương pháp sao?
Đoàn Phi quát.
- Vương pháp? Ngươi nhìn thấy chữ Vương trên cờ của chúng ta chưa, chúng ta chính là Vương pháp.
Kẻ đó nói:
- Ta nghi ngờ các ngươi chứa đồ buôn lậu, lấy móc đến khóa thuyền nhỏ này lại cho ta!
- Cường đạo giết người, cướp, giết người rồi!
Đoàn Phi kêu to, quay đầu nhìn lại Tô Dung, Tô Dung gật gật đầu, nhảy ra từ trong khoang thuyền trong tay cô ôm một bó xiên cá, đầu nhọn của xiên cá cuốn một bó vải bố ướt sũng dầu cải, vải dầu đã đốt sẵn. Tô Dung vung mạnh tay, xiên cá đó được buộc một sợi dây thừng dài, kéo theo một vệt lửa, bay về phía cánh buồm của thuyền lớn kia.
Tên kêu đầu hàng hét to:
- Không xong rồi, bọn họ muốn phóng hỏa thiêu thuyền, mau bắt lấy bọn họ, móc câu đâu? Ngu thật, sớm đả bảo các ngươi chuẩn bị cho tốt, mau quay bánh lái buồm, đập vụn thuyền nhỏ của bọn họ, một đứa đi thông báo cho Lạc quản gia, mẹ nó, một lũ bỏ đi!
Trong lúc gã đang hoảng loạn chỉ huy thuộc hạ, xiên cá phi nhanh và mạnh cắm lên buồm chính của con thuyền lớn kia. Vì trên đầu xiên cá có móc câu nên xiên cá móc ngay trên buồm, thời tiết tháng tám gió khô, buồm đã nhuốm dầu gần như bùng một tiếng cháy rực lên. Đoàn Phi nhìn vài giây khi nhìn thấy lửa đã cháy mạnh vội nói với Tô Dung:
- Thu!
Một thủy thủ thông minh đã cầm theo búa hiện ra trong tầm mắt, Đoàn Phi ra lệnh một tiếng, Tô Dung rung dây thừng, sau đó dùng lực kéo lại, dưới sức kéo cuả cô buồm thuyền bị xiên cá xé toang, bay lại theo đường pa- ra – bôn. Tô Dung nhìn chằm chằm xiên cá, đợi đến khi nó bay đến trên đầu mới nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo bắt lấy chuôi gỗ của xiên cá, khi đạt chân xuống boong thuyền thì lúc này nàng không còn đợi lệnh của Đoàn Phi nữa, lại vung tay lấy xiên cá đang cháy cùng với vải bố quăng về hướng buồm của thuyền ở giữa.
Xiên cá lại một lần nữa trúng mục tiêu cắm vào buồm của thuyền lớn, rất nhanh buồm chính cũng bốc cháy, người trên thuyền nhốn nháo như ruồi bọ mất đầu, ngay khi Tô Dung lại rung tay thu dây thừng về một đao ô quang bay lên ngút trời, trên không trung đánh trúng cán gỗ của xiên cá, làm xiên cá tách làm hai phần, thanh mang lửa rơi xuống nước. Đạo minh quang đó cũng rơi xuống nước, hóa ra chỉ là một thanh đao bình thường.
Tô Dung rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh con thuyền lớn đó, nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân, Tô Dung bất tài, mới chỉ hủy được hai thuyền của đối phương, cao thủ đối phương đã xuất hiện, có thể sẽ vút lên không trung mà đánh tới, xin đại nhân tạm lánh vào trong khoang.
Đoàn Phi nói an ủi:
- Ngươi đã làm rất tốt, thành bại là lúc này, ngươi chỉ cần đỡ mấy chiêu của gã, chúng ta có thể thoát khỏi truy binh rồi, bọn họ cũng sẽ không đuổi kịp chúng ta nữa.
Tô Dung cười khổ nói:
- Chỉ hi vọng là vậy.
Cô vừa dứt lời, giữa thuyền của đối phương đột nhiên nhảy lên một bóng người, tựa như một con ưng khổng lồ bổ tới thuyền của Đoàn Phi.
Danh sách chương