- Ngươi không phải đệ tử phái Nga Mi.
Lạc Cảnh Dương miệng phun máu tươi không ngừng. Nhát kiếm của Tô Dung vẫn cứ đâm xuyên qua tim y. Nội lực của nàng giống như thế chẻ tre đánh vào cơ thể y, gân mạch đứt đoạn từng khúc. Cho dù Lạc Cảnh Dương không bị đâm nát tim, thì y tuyệt nhiên cũng chẳng sống nổi.
Tô Dung cười nhạt một tiếng, rút kiếm nói:
- Ngươi thật ngu ngốc. Ta nói rằng ta là đệ tử Nga Mi ngươi cũng tin sao? Đoàn công tử đến giờ cũng chẳng tin nữa là. Ta theo Đoàn đại nhân đã lâu, nên cũng đã học được cách gạt người khác, thế nào? Khả năng diễn xuất của ta có thể đạt giải Tiểu Kim Nhân chứ hả? Đương nhiên, cái giải này thì ta cũng chẳng hiểu là gì, nữa là ngươi. Trên đời này, người duy nhất mà ta không hiểu cũng chỉ có Đoàn đại nhân mà thôi.
Lạc Cảnh Dương mềm nhũn người ra rồi ngã quỵ xuống, hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt. Tô Dung lắc đầu thở dài:
- Nội thương của ta vẫn còn chưa lành, không như thế làm sao có thể khiến chính ngươi chịu chết được. Chớ có trách ta, nên trách bản thân ngươi thì hơn. Không dưng lại muốn hại người khác? Ây da, để ta tiễn ngươi đi một đoạn vậy.
Tô Dung lau khô những vết máu trên thanh kiếm trên người Lạc Cảnh Dương. Sờ vào ngực y, không ngờ lại tím thấy vài tờ ngân phiếu lớn, chừng hơn hai vạn hai. Chắc là hối lộ quan viên còn dư đây. Tô Dung cất ngân phiếu vào ngực áo, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh rồi lôi thi thể Lạc Cảnh Dương chạy về hướng Bắc. Đến bờ sông Trân Châu, Tô Dung nhét thêm vài tảng đá vào trong y phục của Lạc Cảnh Dương rồi quăng xác y xuống dưới cầu Trân Châu. Cho đến khi thi thể của y chìm sâu xuống đáy nước, không còn thấy gì nữa thì Tô Dung mới tiếp tục nhằm hướng Hình Bộ mà chạy.
Chỉ một lát sau nàng đã đến phụ cận của Thái Bình Môn. Người của Vương gia phái đến, giờ này chắc đã phát hiện rằng trong bốn nhóm người kia không có người mà ông ta muốn tìm, lại không nhìn thấy thủ lĩnh đâu cả, hiện tại đang rối tung hết lên. Tô Dung nghe lén được vài câu đối thoại, biết rằng bọn Thạch Bân không bị thương. Lúc này nàng mới yên tâm mà qua phường Quán Thành, đi vào Hình Bộ Nha môn.
Hình Bộ Thượng Thư Tiền Như Kinh đang ở trong phòng thở ngắn than dài. Ông ta đang vì sự bại hoại của Sử Trị mà phát rầu. Chiều hôm nay, một tên Quản gia có hình dáng Tú tài của Vương gia mang đến một vạn lượng bạc với ý muốn thu phục ông ta, nhưng đã bị ông ta nghiêm khắc từ chối. Sau đó, càng nghĩ ông ta càng phát hoảng. Phái người đi thám thính mới phát hiện rằng cái tên Quản gia họ Lạc không chỉ đã tới Hình Bộ mà đã đi qua Đô Sát Viện và Đại Lý Tự. Hai quan phẩm của hai vị đại nhân kia thì ông ta đã rõ rồi, vụ án Chu An chỉ e rằng vô vọng mất thôi. Không ngờ cái tên Đoàn Phi kia chỉ đi Tô Châu một chuyến, mà gây ra việc như thế này, hay là Chu An thật sự oan uổng? Đoàn Phi cho người hầu đem tin về quả thực không hiểu ra sao cả. Tiền Như Kinh còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện, đang buồn rầu. Đột nhiên lại nghe thấy có người gọi cửa, ông ta thuận miệng kêu lên:
- Vào đi.
K-í- t.t.t một tiếng. Cửa bị đẩy ra, một người từ đầu đến chân bịt kín mít, tay xách thanh kiếm tiến về phía Tiền Như Kinh. Ông ta quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi là ai? Không phải là muốn ám sát Bản quan đấy chứ?
Tô Dung cười khẽ, nói:
- Tiền đại nhân, ngài thật sự không biết ta vì điều gì mà đến sao? Hiện tại ngài có hai con đường để đi. Người thông minh nên biết lựa chọn như thế nào.
Tiền Như Kinh thốt nhiên cả giận nói:
- Các ngươi thật to gan, dám uy hiếp quan lớn đương triều. Vương Đường muốn tạo phản sao?
Tô Dung thu kiếm về, vái một vái, nói:
- Đại nhân uy vũ không thể khuất phục, phú quý cũng không bị dao động. Tại hạ thật khâm phục. Tại hạ không phải là người Vương gia phái tới, mà là Sư gia Tô Nhung của Đoàn đại nhân, đã từng gặp mặt đại nhân. Đoàn đại nhân liên tiếp nhận được những tin không hay, không khỏi nảy sinh nghi ngờ đại nhân, do đó mới phái tại hạ đi trước để thăm dò, đồng thời mang theo lời nhắn của Đoàn đại nhân. Đoàn đại nhân nói rằng ngài ấy mọi việc đều tốt. Vì để đạt được mục đích, nhân chứng vật chứng tạm thời chưa thể đưa tới cho Hình Bộ, mong Tiền đại nhân hết sức thông cảm. Vừa rồi chúng tôi chia thành năm nhóm theo các ngả đường tới Hình Bộ, nhưng rốt cuộc là chỉ có một mình tại hạ tới được đây. Bên trong Hình Bộ không biết còn bao nhiêu người bị Vương gia mua chuộc nữa. Đoàn đại nhân lo rằng sau khi nhân chứng vật chứng được đưa tới Hình Bộ thì sẽ có người làm hư hỏng thậm chí sát hại.
Tiền Như Kinh cười một cách đau khổ, nói:
- Ngươi không nói ta cũng hiểu. Đoàn đại nhân suy xét thật chu toàn. Ngày đó, Đoàn đại nhân yêu cầu đi Tô Châu điều tra vụ án, ta vẫn còn có chút không tin, không nghĩ rằng vụ án này có vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề lớn. Ngày mai hội thẩm rồi, một tay ta khó mà chống nổi. Đoàn đại nhân có biện pháp gì đối phó không?
Tô Dung nói:
- Kéo dài. Đoàn đại nhân nhắn nhủ chỉ có từ: Kéo dài. Đoàn đại nhân thân là Hữu Đô Thiêm Ngự Sử, ngài chỉ cần kéo dài thêm mấy ngày nữa, Đoàn Đại nhân sẽ thu thập được đầy đủ chứng cứ, sau đó tự mình đi kiểm tra, vạch tội quyền lực của hàng trăm quan lại.
Tiền Như Kinh thần sắc chợt động, nói:
- Nghe nói Đoàn đại nhân và Hoàng Thượng đã từng rất thân thiết đi ngao du Hiện Quang Hồ ở Bảo Ứng?
Tô Dung từ chối mà rằng:
- Đoàn đại nhân đúng là đã từng cùng một vị quý Công tử đi ngao du Hiện Quang Hồ, nhưng người này có phải Hoàng Thượng hay không thì chúng tôi cũng không biết.
Tiền Như Kinh vui vẻ cười nói:
- Như vậy là rất tốt, hãy cứ theo lời Đoàn đại nhân nói đi. Lão phu mặc dù không có biện pháp gì để đối phó với bọn người kia, nhưng kéo dài vài ngày thì vẫn có thể làm được.
Sau khi thỏa thuận xong với Tiền Như Kinh, Tô Dung nhanh nhẹn từ Hình Bộ đi ra. Lại nhìn thấy cửa Nha môn có vài bóng người lén lén lút lút, nàng đảo mắt một vòng, đột nhiên cười lên một tiếng, rồi lặng yên quan sát mấy người kia.
Một tên ngồi tựa dưới mái hiên đang nhìn Đông ngó Tây, đột nhiên phát hiện thấy người gác cùng mình ở góc đường không thấy đâu cả, bèn thì thào chửi:
- Từ lão tam chết tiệt. Lại lấy cớ đi tiểu để làm biếng chạy đi đến chỗ nào ngủ rồi đây.
Hắn thiếu chút nữa đoán trúng, bởi vì Từ lão tam bị mắng kia thật sự là đi tiểu. Nhưng không phải là tự nguyện, mà là sợ quá mà tè ra quần. Gã hiện đang quỳ mọp ở một góc đường khác, trước mặt là một người toàn thân đen thui, lại còn dí thanh kiếm sặc mùi máu tươi vào cổ họng hắn. Từ lão tam sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, phía dưới tí tách tí tách đến mức chịu không nổi nữa rồi.
Tô Dung quát hỏi:
- Thành thật trả lời thì ta sẽ không giết ngươi. Ta hỏi ngươi, Mai quản gia của các ngươi hiện đang trốn ở chỗ nào?
Từ lão tam nghe nói không giết hắn thì hồn vía lập tức quay trở về. Gã mặc xác người khác sống chết thế nào, vội vàng đáp:
- Mai quản gia ở trong một tòa nhà nằm cạnh Tây Thập Bát Vệ Nhan Liệu Bộ. Chỗ ấy là tòa nhà chuẩn bị của Vương Công công. Mai quản gia chỉ có buổi chiều mới vào đó. Ngài ấy còn có vài tên tôi tớ bị căn bệnh rất lạ, được Lạc quản gia đưa đến đó để dưỡng bệnh.
Đêm qua, tiếng kêu rít của Cung Phong Sách bị thương đã kinh động đến gia đinh của Vương gia. Lúc bọn họ phát hiện ra thì Cung Phong Sách đã hôn mê bất tỉnh. Bọn họ cũng chưa biết được rằng Lưu Khanh Vân và Chu thị đã bị cướp đi, chỉ cho rằng có thích khách đến nên đi lục soát bốn phía đồng thời phái người đi đến chỗ Vương Thế Dũng và Lạc quản gia để bẩm báo. Hai người vội vàng trở về gấp. Sau khi Lạc Cảnh Dương làm cho Cung Phong Sách tỉnh lại thì việc Lưu Khanh Vân và Chu thị mất tích mới được phát hiện.
Lạc Cảnh Dương giận dữ, Vương Thế Dũng thì lại vừa sợ vừa giận. Bọn họ tính toán rất nhanh tầm nghiêm trọng của vấn đề. Vương Thế Dũng vội vàng đi gặp Bá bá của mình là Thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường. Vương Đường một mặt mắng y là ngu ngốc, một mặt hạ lệnh phong tỏa Tứ Môn, thắt chặt Tô Châu. Sau đó phát hiện vợ chồng Lưu Đam cũng mất tăm. Vương Đường chính là lãnh chúa của Tô Châu. Các nhốm thuộc hạ Ngưu, Qủy, Xà, Thần của hắn rất nhanh đã điều tra được trên bến thuyền nửa đêm có chiếc thuyền chở vài kẻ bộ dạng lén lén lút lút đi, rất có khả năng chính là nhà Lưu Đam cùng với Chu thị.
Bọn ngu dốt này biết rằng có người sẽ tính sổ chúng đây mà. Ngay sau đó, bọn họ lại phát hiện cả nhà Ngô Thẩm mất tích, đến mẹ góa con côi Thái gia khám nghiệm tử thi cũng mất dạng. Nghiêm trọng hơn là, dưới gốc cây nho nhà họ Thái, họ phát hiện ra một bí mật cực lớn.
- Trong cái bình bị vét sạch sanh này rốt cuộc là cất giấu cái gì?
Vương Thế Dũng và Vương Đường trong lòng hoài nghi. Vương Thế Dũng càng nghĩ càng sợ hãi, lão vội vàng mời Lạc Cảnh Dương lên thuyền đuổi theo. Đồng thời, mặt khác lão phái một đội người ngựa lao thẳng tới phủ Ứng Thiên.
Bọn Lạc Cảnh Dương gặp trở ngại trên sông. Sau khi đưa người ở hai thuyền khác lên bờ, Lạc Cảnh Dương nghi thần nghi quỷ kia tiếp tục đi thuyền lớn đuổi về hướng Ứng Thiên, thì giữa đường lại cứu được một chiếc thuyền của Vương gia. Đúng là đám người được Vương Thế Dũng phái đi mang tiên đến Ứng Thiên. Bọn họ miễn cưỡng có thể hành động, nhưng lại ngủ gà ngủ gật, toàn thân đau ê ẩm, vật lộn trên sông suýt chút nữa thì đắm thuyền. Lạc Cảnh Dương vừa nghe xong liền biết bọn họ đã bị động thủ, nên mở hộp ra kiểm tra thì phát hiện thư và ngân phiếu bên trong đều không cánh mà bay, chỉ còn lại cái hộp rỗng.
Bọn Lạc Cảnh Dương e rằng ngồi thuyền quá chậm, sau khi qua Trấn Giang sẽ lập tức lên ngựa, đuổi nhanh tới Ứng Thiên. So với bọn Đoàn Phi thì họ còn nhanh hơn nửa ngày, sau khi đến Ứng Thiên sẽ đi tìm Mai quản gia ngay. Lấy bạc từ chỗ ông ta, sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ xong, Lạc Cảnh Dương sẽ đi thăm hỏi Tam Ti, mua chuộc quan viên rồi sắp đặt người giám sát bến thuyền và Đoàn Phi. Tận mắt nhìn thấy bọn Đoàn Phi lên bờ về nhà, bởi vì ban ngày đông người mới không dám trực tiếp cướp người.
Tô Dung một kiếm đã chụp hôn mê Từ lão tam, tiến về hướng đường lớn Tứ Thập Bát Vệ đến tòa nhà Vương Đường kia để quan sát một lượt, sau đó mới quay lại Đoàn phủ để bẩm báo lại với Đoàn Phi.
Lạc Cảnh Dương miệng phun máu tươi không ngừng. Nhát kiếm của Tô Dung vẫn cứ đâm xuyên qua tim y. Nội lực của nàng giống như thế chẻ tre đánh vào cơ thể y, gân mạch đứt đoạn từng khúc. Cho dù Lạc Cảnh Dương không bị đâm nát tim, thì y tuyệt nhiên cũng chẳng sống nổi.
Tô Dung cười nhạt một tiếng, rút kiếm nói:
- Ngươi thật ngu ngốc. Ta nói rằng ta là đệ tử Nga Mi ngươi cũng tin sao? Đoàn công tử đến giờ cũng chẳng tin nữa là. Ta theo Đoàn đại nhân đã lâu, nên cũng đã học được cách gạt người khác, thế nào? Khả năng diễn xuất của ta có thể đạt giải Tiểu Kim Nhân chứ hả? Đương nhiên, cái giải này thì ta cũng chẳng hiểu là gì, nữa là ngươi. Trên đời này, người duy nhất mà ta không hiểu cũng chỉ có Đoàn đại nhân mà thôi.
Lạc Cảnh Dương mềm nhũn người ra rồi ngã quỵ xuống, hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt. Tô Dung lắc đầu thở dài:
- Nội thương của ta vẫn còn chưa lành, không như thế làm sao có thể khiến chính ngươi chịu chết được. Chớ có trách ta, nên trách bản thân ngươi thì hơn. Không dưng lại muốn hại người khác? Ây da, để ta tiễn ngươi đi một đoạn vậy.
Tô Dung lau khô những vết máu trên thanh kiếm trên người Lạc Cảnh Dương. Sờ vào ngực y, không ngờ lại tím thấy vài tờ ngân phiếu lớn, chừng hơn hai vạn hai. Chắc là hối lộ quan viên còn dư đây. Tô Dung cất ngân phiếu vào ngực áo, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh rồi lôi thi thể Lạc Cảnh Dương chạy về hướng Bắc. Đến bờ sông Trân Châu, Tô Dung nhét thêm vài tảng đá vào trong y phục của Lạc Cảnh Dương rồi quăng xác y xuống dưới cầu Trân Châu. Cho đến khi thi thể của y chìm sâu xuống đáy nước, không còn thấy gì nữa thì Tô Dung mới tiếp tục nhằm hướng Hình Bộ mà chạy.
Chỉ một lát sau nàng đã đến phụ cận của Thái Bình Môn. Người của Vương gia phái đến, giờ này chắc đã phát hiện rằng trong bốn nhóm người kia không có người mà ông ta muốn tìm, lại không nhìn thấy thủ lĩnh đâu cả, hiện tại đang rối tung hết lên. Tô Dung nghe lén được vài câu đối thoại, biết rằng bọn Thạch Bân không bị thương. Lúc này nàng mới yên tâm mà qua phường Quán Thành, đi vào Hình Bộ Nha môn.
Hình Bộ Thượng Thư Tiền Như Kinh đang ở trong phòng thở ngắn than dài. Ông ta đang vì sự bại hoại của Sử Trị mà phát rầu. Chiều hôm nay, một tên Quản gia có hình dáng Tú tài của Vương gia mang đến một vạn lượng bạc với ý muốn thu phục ông ta, nhưng đã bị ông ta nghiêm khắc từ chối. Sau đó, càng nghĩ ông ta càng phát hoảng. Phái người đi thám thính mới phát hiện rằng cái tên Quản gia họ Lạc không chỉ đã tới Hình Bộ mà đã đi qua Đô Sát Viện và Đại Lý Tự. Hai quan phẩm của hai vị đại nhân kia thì ông ta đã rõ rồi, vụ án Chu An chỉ e rằng vô vọng mất thôi. Không ngờ cái tên Đoàn Phi kia chỉ đi Tô Châu một chuyến, mà gây ra việc như thế này, hay là Chu An thật sự oan uổng? Đoàn Phi cho người hầu đem tin về quả thực không hiểu ra sao cả. Tiền Như Kinh còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện, đang buồn rầu. Đột nhiên lại nghe thấy có người gọi cửa, ông ta thuận miệng kêu lên:
- Vào đi.
K-í- t.t.t một tiếng. Cửa bị đẩy ra, một người từ đầu đến chân bịt kín mít, tay xách thanh kiếm tiến về phía Tiền Như Kinh. Ông ta quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi là ai? Không phải là muốn ám sát Bản quan đấy chứ?
Tô Dung cười khẽ, nói:
- Tiền đại nhân, ngài thật sự không biết ta vì điều gì mà đến sao? Hiện tại ngài có hai con đường để đi. Người thông minh nên biết lựa chọn như thế nào.
Tiền Như Kinh thốt nhiên cả giận nói:
- Các ngươi thật to gan, dám uy hiếp quan lớn đương triều. Vương Đường muốn tạo phản sao?
Tô Dung thu kiếm về, vái một vái, nói:
- Đại nhân uy vũ không thể khuất phục, phú quý cũng không bị dao động. Tại hạ thật khâm phục. Tại hạ không phải là người Vương gia phái tới, mà là Sư gia Tô Nhung của Đoàn đại nhân, đã từng gặp mặt đại nhân. Đoàn đại nhân liên tiếp nhận được những tin không hay, không khỏi nảy sinh nghi ngờ đại nhân, do đó mới phái tại hạ đi trước để thăm dò, đồng thời mang theo lời nhắn của Đoàn đại nhân. Đoàn đại nhân nói rằng ngài ấy mọi việc đều tốt. Vì để đạt được mục đích, nhân chứng vật chứng tạm thời chưa thể đưa tới cho Hình Bộ, mong Tiền đại nhân hết sức thông cảm. Vừa rồi chúng tôi chia thành năm nhóm theo các ngả đường tới Hình Bộ, nhưng rốt cuộc là chỉ có một mình tại hạ tới được đây. Bên trong Hình Bộ không biết còn bao nhiêu người bị Vương gia mua chuộc nữa. Đoàn đại nhân lo rằng sau khi nhân chứng vật chứng được đưa tới Hình Bộ thì sẽ có người làm hư hỏng thậm chí sát hại.
Tiền Như Kinh cười một cách đau khổ, nói:
- Ngươi không nói ta cũng hiểu. Đoàn đại nhân suy xét thật chu toàn. Ngày đó, Đoàn đại nhân yêu cầu đi Tô Châu điều tra vụ án, ta vẫn còn có chút không tin, không nghĩ rằng vụ án này có vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề lớn. Ngày mai hội thẩm rồi, một tay ta khó mà chống nổi. Đoàn đại nhân có biện pháp gì đối phó không?
Tô Dung nói:
- Kéo dài. Đoàn đại nhân nhắn nhủ chỉ có từ: Kéo dài. Đoàn đại nhân thân là Hữu Đô Thiêm Ngự Sử, ngài chỉ cần kéo dài thêm mấy ngày nữa, Đoàn Đại nhân sẽ thu thập được đầy đủ chứng cứ, sau đó tự mình đi kiểm tra, vạch tội quyền lực của hàng trăm quan lại.
Tiền Như Kinh thần sắc chợt động, nói:
- Nghe nói Đoàn đại nhân và Hoàng Thượng đã từng rất thân thiết đi ngao du Hiện Quang Hồ ở Bảo Ứng?
Tô Dung từ chối mà rằng:
- Đoàn đại nhân đúng là đã từng cùng một vị quý Công tử đi ngao du Hiện Quang Hồ, nhưng người này có phải Hoàng Thượng hay không thì chúng tôi cũng không biết.
Tiền Như Kinh vui vẻ cười nói:
- Như vậy là rất tốt, hãy cứ theo lời Đoàn đại nhân nói đi. Lão phu mặc dù không có biện pháp gì để đối phó với bọn người kia, nhưng kéo dài vài ngày thì vẫn có thể làm được.
Sau khi thỏa thuận xong với Tiền Như Kinh, Tô Dung nhanh nhẹn từ Hình Bộ đi ra. Lại nhìn thấy cửa Nha môn có vài bóng người lén lén lút lút, nàng đảo mắt một vòng, đột nhiên cười lên một tiếng, rồi lặng yên quan sát mấy người kia.
Một tên ngồi tựa dưới mái hiên đang nhìn Đông ngó Tây, đột nhiên phát hiện thấy người gác cùng mình ở góc đường không thấy đâu cả, bèn thì thào chửi:
- Từ lão tam chết tiệt. Lại lấy cớ đi tiểu để làm biếng chạy đi đến chỗ nào ngủ rồi đây.
Hắn thiếu chút nữa đoán trúng, bởi vì Từ lão tam bị mắng kia thật sự là đi tiểu. Nhưng không phải là tự nguyện, mà là sợ quá mà tè ra quần. Gã hiện đang quỳ mọp ở một góc đường khác, trước mặt là một người toàn thân đen thui, lại còn dí thanh kiếm sặc mùi máu tươi vào cổ họng hắn. Từ lão tam sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, phía dưới tí tách tí tách đến mức chịu không nổi nữa rồi.
Tô Dung quát hỏi:
- Thành thật trả lời thì ta sẽ không giết ngươi. Ta hỏi ngươi, Mai quản gia của các ngươi hiện đang trốn ở chỗ nào?
Từ lão tam nghe nói không giết hắn thì hồn vía lập tức quay trở về. Gã mặc xác người khác sống chết thế nào, vội vàng đáp:
- Mai quản gia ở trong một tòa nhà nằm cạnh Tây Thập Bát Vệ Nhan Liệu Bộ. Chỗ ấy là tòa nhà chuẩn bị của Vương Công công. Mai quản gia chỉ có buổi chiều mới vào đó. Ngài ấy còn có vài tên tôi tớ bị căn bệnh rất lạ, được Lạc quản gia đưa đến đó để dưỡng bệnh.
Đêm qua, tiếng kêu rít của Cung Phong Sách bị thương đã kinh động đến gia đinh của Vương gia. Lúc bọn họ phát hiện ra thì Cung Phong Sách đã hôn mê bất tỉnh. Bọn họ cũng chưa biết được rằng Lưu Khanh Vân và Chu thị đã bị cướp đi, chỉ cho rằng có thích khách đến nên đi lục soát bốn phía đồng thời phái người đi đến chỗ Vương Thế Dũng và Lạc quản gia để bẩm báo. Hai người vội vàng trở về gấp. Sau khi Lạc Cảnh Dương làm cho Cung Phong Sách tỉnh lại thì việc Lưu Khanh Vân và Chu thị mất tích mới được phát hiện.
Lạc Cảnh Dương giận dữ, Vương Thế Dũng thì lại vừa sợ vừa giận. Bọn họ tính toán rất nhanh tầm nghiêm trọng của vấn đề. Vương Thế Dũng vội vàng đi gặp Bá bá của mình là Thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường. Vương Đường một mặt mắng y là ngu ngốc, một mặt hạ lệnh phong tỏa Tứ Môn, thắt chặt Tô Châu. Sau đó phát hiện vợ chồng Lưu Đam cũng mất tăm. Vương Đường chính là lãnh chúa của Tô Châu. Các nhốm thuộc hạ Ngưu, Qủy, Xà, Thần của hắn rất nhanh đã điều tra được trên bến thuyền nửa đêm có chiếc thuyền chở vài kẻ bộ dạng lén lén lút lút đi, rất có khả năng chính là nhà Lưu Đam cùng với Chu thị.
Bọn ngu dốt này biết rằng có người sẽ tính sổ chúng đây mà. Ngay sau đó, bọn họ lại phát hiện cả nhà Ngô Thẩm mất tích, đến mẹ góa con côi Thái gia khám nghiệm tử thi cũng mất dạng. Nghiêm trọng hơn là, dưới gốc cây nho nhà họ Thái, họ phát hiện ra một bí mật cực lớn.
- Trong cái bình bị vét sạch sanh này rốt cuộc là cất giấu cái gì?
Vương Thế Dũng và Vương Đường trong lòng hoài nghi. Vương Thế Dũng càng nghĩ càng sợ hãi, lão vội vàng mời Lạc Cảnh Dương lên thuyền đuổi theo. Đồng thời, mặt khác lão phái một đội người ngựa lao thẳng tới phủ Ứng Thiên.
Bọn Lạc Cảnh Dương gặp trở ngại trên sông. Sau khi đưa người ở hai thuyền khác lên bờ, Lạc Cảnh Dương nghi thần nghi quỷ kia tiếp tục đi thuyền lớn đuổi về hướng Ứng Thiên, thì giữa đường lại cứu được một chiếc thuyền của Vương gia. Đúng là đám người được Vương Thế Dũng phái đi mang tiên đến Ứng Thiên. Bọn họ miễn cưỡng có thể hành động, nhưng lại ngủ gà ngủ gật, toàn thân đau ê ẩm, vật lộn trên sông suýt chút nữa thì đắm thuyền. Lạc Cảnh Dương vừa nghe xong liền biết bọn họ đã bị động thủ, nên mở hộp ra kiểm tra thì phát hiện thư và ngân phiếu bên trong đều không cánh mà bay, chỉ còn lại cái hộp rỗng.
Bọn Lạc Cảnh Dương e rằng ngồi thuyền quá chậm, sau khi qua Trấn Giang sẽ lập tức lên ngựa, đuổi nhanh tới Ứng Thiên. So với bọn Đoàn Phi thì họ còn nhanh hơn nửa ngày, sau khi đến Ứng Thiên sẽ đi tìm Mai quản gia ngay. Lấy bạc từ chỗ ông ta, sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ xong, Lạc Cảnh Dương sẽ đi thăm hỏi Tam Ti, mua chuộc quan viên rồi sắp đặt người giám sát bến thuyền và Đoàn Phi. Tận mắt nhìn thấy bọn Đoàn Phi lên bờ về nhà, bởi vì ban ngày đông người mới không dám trực tiếp cướp người.
Tô Dung một kiếm đã chụp hôn mê Từ lão tam, tiến về hướng đường lớn Tứ Thập Bát Vệ đến tòa nhà Vương Đường kia để quan sát một lượt, sau đó mới quay lại Đoàn phủ để bẩm báo lại với Đoàn Phi.
Danh sách chương