Hạ Thịnh vừa rời đi, Đoàn Phi liền nghe thấy trên đầu truyền tới một tiếng than nhẹ. Từ trên xà nhà Tô Dung nhẹ nhàng lướt xuống, nói với Đoàn Phi:
- Chúc mừng đại nhân, lại thu phục được một vị cao thủ, ngày sau Hoa Sơn phái chính là một tòa núi vững chắc chống lưng cho đại nhân rồi.
Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Ngươi lầm rồi, ta chỉ là đối đãi chân thành với người ta thôi, tuyệt không có toan tính gì hết. Nếu như ngươi nghĩ ta như vậy, thì ta mới thực là thất vọng.
Tô Dung nhìn kỹ vào mắt hắn, rồi than:
- Có những lúc ta cảm thấy thực sự không hiểu nổi ngài. Thôi được, coi như ta đã sai, ta xin lỗi công tử. Thư ta đã giao tận tay Lâm đại nhân, ông ta chuẩn bị ngày mai đi làm. Bên Đô Sát Viện công tử có người tin cẩn chứ? Đoàn Phi cười khổ lắc đầu, cả Đô Sát Viện bè lũ Ngụy Đạt Tiên đều xem hắn như kẻ thù, chính là khinh thị lai lịch xuất thân của hắn, đối với hắn lại càng chẳng ngó chẳng ngàng, thì lấy đâu ra người chí đồng đạo hợp cơ chứ.
Hai người nhìn nhau cười khổ, chính lúc này, Thạch Bân lấm la lấm lét đi vào nói:
- Phi ca, cơm đã xong rồi. Bên ngoài có một người tới, nói là quan Giám sát của Đô Sát Viện Phúc Kiến, ngự sử Quế Ngạc, Phi ca có gặp không?
- Quế Ngạc? Phúc Kiến?
Đoàn Phi ngẩn người, nói:
- Gặp! Sao lại không gặp? Chưa biết chừng lại là chuyện tốt đây. Mời khách vào sảnh đợi, ta sẽ tới ngay.
Đoàn Phi bước vào hoa thính, Quế Ngạc vội bật dậy thi lễ. Đoàn Phi quan phẩm cao hơn Quế Ngạc tới mấy bậc, Quế Ngạc y lễ tham bái. Đoàn Phi cũng nhớ mơ hồ đã từng gặp qua hắn. Lễ xong hai bên chủ khách đã yên vị, Đoàn Phi hỏi ngay:
- Quế đại nhân thăm viếng giờ này, nhất định là có chuyện cần thương lượng, chi bằng cứ nói thẳng ra.
Quế Ngạc chắp tay cười:
- Hạ quan thực là không có chuyện gì, chỉ muốn tới thỉnh giáo đại nhân mà thôi.
- Thỉnh giáo? Thỉnh giáo cái gì? Ngươi gặp phải nghi án gì sao?
Đoàn Phi khó hiểu hỏi.
Quế Ngạc cười:
- Đoàn đại nhân, ngày đó người lưu lại trên cửa hai bức đối liễn, hạ quan đọc xong khâm phục vô cùng. Hôm trước trung thu, tại hạ cũng có mặt dưới Cống viện Minh Viễn Lầu. Kẻ xuất ngôn lỗ mãng muốn đại nhân làm thơ chính là tại hạ đây.
- Ngươi đêm hôm chạy tới đây chỉ để tìm ta thảo giáo thơ nhạc thôi sao?
Đoàn Phi càng kinh ngạc mơ hồ, toan đứng dậy rời đi, đi kêu Đường Bá Hổ hay Văn Trưng Minh tới mà đối thơ với tên này.
Quế Ngạc cười nói:
- Đó cũng chỉ là một mong muốn mà thôi. Mấy ngày này tại hạ cũng bỏ thời gian tới Hình bộ nghe thẩm án Chu An. Đại nhân cao phong lương tiết không sợ cường quyền càng làm hạ quan khâm phục. Nghe nói tấu sớ của đại nhân bị cản trở, hạ quan cũng cảm thấy giận thay cho ngài mà dâng tấu sớ lên kinh thành, hy vọng có thể trợ giúp đại nhân một phần sức lực.
- Hả? Quế đại nhân không sợ Ngụy đại nhân ghi hận, bị mọi người trong Đô Sát Viện cô lập hay sao?
Đoàn Phi kinh ngạc nói.
Quế Ngạc nghiêm nghị nói:
- Công đạo tự tại nhân tâm, hạ quan tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng cũng một thân ngạo cốt, nếu không phải lúc nào cũng bộc trực, không ngừng chọc giận thượng quan, hạ quan đã chẳng bị điều tới Đô Sát Viện ngồi chơi rồi.
- Thì ra là vậy.
Đoàn Phi trầm xuống. Cái tên này liệu có đáng tin không? Nhìn thần thái hắn thì không có vấn đề gì, bất quá nếu là kịch sĩ thiên tài lại có sự chuẩn bị, thì lừa gạt được mình cũng không phải chuyện khó. Chủ yếu là hắn lại xuất hiện quả thực quá trùng hợp đi, thật khiến người ta hoài nghi ý đồ mà.
Quế Ngạc công phu đoán ý người cũng không tệ. Nếu như không sự xuất hiện của Đoàn Phi, hai năm sau chính là hắn đoán biết thánh ý viết bản tấu chương gửi Gia Tĩnh hoàng đế vừa lên ngôi, giữa triều đường khơi dậy phong ba, một trận đại lễ nghi chi án chấn động phong vân. Kẻ đã có công phò vua, đương lúc mãn chí muốn đại triển hồng đồ, thế tất trở thành danh thần một đời – Thủ Phụ Dương Đình Hòa cũng bị y xử rớt đài. Quế Ngạc từ đấy lên như diều gặp gió, từ một chủ sự thất phẩm nhỏ nhoi tấn thăng lên Hàn Lâm Viện học sĩ. Năm Gia Tĩnh thứ tư thăng Chiêm Sự Phủ kiêm học sĩ, rất nhanh lại thăng lên Lễ bộ Hữu thị lang. Không lâu sau chuyển Tả thị lang, rồi tấn chức Lễ bộ Thượng thư, điều nhiệm Lại bộ Thượng thư, thêm Thái tử Thái bảo hàm, lại thăng Thái tử Thiếu bảo kiêm Vũ Anh điện Đại học sĩ. Đó mới chỉ là chuyện trong vài năm a. Thăng tiến nhanh như vậy, sử không có mấy người!
Y thấy Đoàn Phi thần sắc lạ thường, tức thì đoán ra ý hắn, bèn thử hỏi thăm dò:
- Đoàn đại nhân trừ phi là không tin tưởng hạ quan?
Đoàn Phi đang tính nghĩ cách lấp liếm đi, đột nhiên nghe thấy Tô Dung giống như đang thì thầm bên tai:
- Người này có lẽ có thể tin được, công tử chi bằng cứ thử xem sao. Nếu như hắn ngôn hành bất nhất, Tô Dung tự có biện pháp.
Đoàn Phi giả trang ngẫm nghĩ một hồi. Đến khi thấy Quế Ngạc nhướn nhướn mày tỏ ý không vui mới ngẩng đầu dậy, nói với y:
- Đoàn Phi tự có cách nhìn người. Quế đại nhân không phải là kẻ hai mặt, sở dĩ ta do dự là vì có một chuyện muốn nhờ Quế đại nhân giúp đỡ, lại lo rằng Quế đại nhân rước họa vào thân, nên mới trù trừ bất quyết.
Quế Ngạc liền phấn khởi lên, cười nói:
- Trừ phi vụ án Chu An đã có tiến triển rồi? Đoàn đại nhân cứ việc phân phó, hạ quan nhất định không phụ sứ mệnh.
Đoàn Phi do dự nói:
- Không phải vụ án Chu An, mà là một vụ án khác ở Dương Châu. Bởi vì ta có liên quan đến nội tình, nên không tiện nhúng tay vào. Chỉ tiếc ngươi ở Phúc Kiến, không biết có thể can thiệp vụ án ở Dương Châu hay không.
Quế Ngạc nói:
- Thật là trùng hợp, hạ quan có bằng hữu tốt tên Nhung Văn Thịnh, chính là Giang Nam Giám sát Ngự sử, Dương Châu nằm trong phạm vi của hắn. Người này khoáng đạt chính trực, cũng là kẻ không cúi đầu trước đám thượng quan.
Đoàn Phi mừng rỡ nói:
- Thật là tốt quá, Quế đại nhân, việc này xin nhờ cả vào ngươi rồi. Ngày mai có lẽ án thư sẽ từ Đại Lý Tự chuyển qua Đô Sát Viện, tới lúc đó hãy mời vị bằng hữu của ngươi đem bản án lật lại, trình tam ti hội thẩm!
Quế Ngạc do dự đáp:
- Vị bằng hữu kia của hạ quan rất có chủ kiến, nếu như án tình không có vấn đề, chỉ e hắn sẽ không chịu giúp hạ quan.
Đoàn Phi vui vẻ cười nói:
- Nếu như hắn là loại người dễ dàng lung lạc mua chuộc như vậy, ta làm sao dám đem chuyện này phó thác cho hắn chứ.
- Vậy thì tốt quá, đại nhân hãy yên lòng, bây giờ hạ quan sẽ đi tìm hắn.
Quế Ngạc đã nói là làm, lập tức từ biệt ra đi. Đoàn phi lệnh Tô Dung tiễn y, thuận tiện xử lý hai tên tai mắt, cho chúng hôn mê bất tỉnh mấy ngày, tránh đem việc Quế Ngạc tới đây truyền ra ngoài.
Qua nửa canh giờ Tô Dung mới trở lại, nói:
- Tên Quế Ngạc này quả nhiên là người đáng tin. Hắn rời đi xong liền lập tức tới gặp vị bằng hữu kia, người nọ cũng đã đồng ý rồi. Tiểu nữ còn nghe lén bọn họ nói chuyện một hồi, chắc là không có vấn đề.
Đoàn Phi cười nói:
- Vất vả cho ngươi rồi, hãy cùng ta dùng bữa đi. Ta cố ý kêu nhà bếp nấu món đu đủ hầm móng giò ngươi thích ăn nhất, bổ lắm đó.
- Cút!
Tô Dung tức giận quát lên một tiếng, liền quay người bỏ đi, sau lưng còn văng vẳng tiếng cười càn rỡ của Đoàn Phi. Sự tình có chuyển biến lớn, Đoàn Phi thật sự rất cao hứng.
Sáng sớm hôm sau, Đoàn Phi giao thư cho Hạ Thịnh, an bài hắn trở lại Dương Châu. Đang chuẩn bị tới Hình bộ tiếp tục đánh trường kỳ thì Thạch Bân đột nhiên tới báo:
- Phi ca, không hay rồi! Vị Lâm đại nhân ở Đại Lý Tự đó lại đến rồi, ông ta nói đại sự không hay, mời huynh lập tức ra gặp hắn.
- Vậy sao ngươi không trực tiếp đưa ông ta tới đây cho ta?
Đoàn Phi lại nói:
- Đi, mau mời ông ta vào, ta ở thư phòng hậu viện đợi ông ta.
Đoàn Phi vừa ngồi xuống, Lâm Hi Nguyên đã gấp gáp đi tới, y vào trong thư phòng liền hướng Đoàn Phi vái dài, nói:
- Đoàn đại nhân, hạ quan phụ ngài ủy thác, thực sự hổ thẹn!
Đoàn Phi cả kinh hỏi lại:
- Chuyện gì thế này? Lẽ nào cơ sự bại lộ bị người ta làm khó?
Lâm Hi Nguyên gật mạnh đầu, nói:
- Chính thế. Sáng sớm hôm nay hạ quan đã tới Đại Lý Tự, lật lại án thư chuyển tới ngày hôm qua thì Tiết đại nhân đột nhiên đi vào, kiếm cớ đuổi ta ra ngoài. Hạ quan chỉ biết đứng nhìn ông ta lấy đi vụ án đại nhân giao phó.
Đoàn Phi hơi nhíu nhíu mày, nói:
- Ông ta muốn lấy thì để ông ta đem đi đi, nhiều lắm cũng chỉ kéo được vài ngày. Mong Tiền đại nhân ngày ngày hối thúc, sớm muộn gì ông ta cũng phải đưa vụ án cho Đô Sát Viện. Có điều không hay là, chỉ e ông ta lập tức giao bản án cho Đô Sát Viện Ngụy đại nhân, rồi trực tiếp kết thúc vụ án. Đáng chết, trong lúc này lại xảy ra chuyện, thật là đáng chết!
Đoàn Phi siết chặt nắm đấm đi đi lại lại mấy bước, tâm thần không yên kêu lên:
- Dung nhi, Dung nhi!
Tô Dung đi vào thư phòng, nàng thần sắc điềm đạm nhìn Đoàn Phi nói:
- Công tử, xin đừng làm loạn quy củ, không phải ngài đã có an bài rồi sao?
Đoàn Phi trấn định lại một chút, nói với Lâm Hi Nguyên:
- Lâm đại nhân, đa tạ đại nhân tự mình tới đây thông báo, ngày sau tất có báo đáp.
Tiễn Lâm Hi Nguyên đi xong Đoàn Phi lập tức tới Hình bộ, thần sắc như thường tiếp tục khua môi múa mép cùng bọn Tiết Trạch. Cứ như thế lại hết một ngày trời. Khi Tiền Như Kinh tuyên bãi đường xong, Ngụy Đạt Tiên thấy bách tính dưới công đường đã bỏ đi gần hết, đột nhiên ngẩng đầu hướng về Đoàn Phi cười âm hiểm.
- Chúc mừng đại nhân, lại thu phục được một vị cao thủ, ngày sau Hoa Sơn phái chính là một tòa núi vững chắc chống lưng cho đại nhân rồi.
Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Ngươi lầm rồi, ta chỉ là đối đãi chân thành với người ta thôi, tuyệt không có toan tính gì hết. Nếu như ngươi nghĩ ta như vậy, thì ta mới thực là thất vọng.
Tô Dung nhìn kỹ vào mắt hắn, rồi than:
- Có những lúc ta cảm thấy thực sự không hiểu nổi ngài. Thôi được, coi như ta đã sai, ta xin lỗi công tử. Thư ta đã giao tận tay Lâm đại nhân, ông ta chuẩn bị ngày mai đi làm. Bên Đô Sát Viện công tử có người tin cẩn chứ? Đoàn Phi cười khổ lắc đầu, cả Đô Sát Viện bè lũ Ngụy Đạt Tiên đều xem hắn như kẻ thù, chính là khinh thị lai lịch xuất thân của hắn, đối với hắn lại càng chẳng ngó chẳng ngàng, thì lấy đâu ra người chí đồng đạo hợp cơ chứ.
Hai người nhìn nhau cười khổ, chính lúc này, Thạch Bân lấm la lấm lét đi vào nói:
- Phi ca, cơm đã xong rồi. Bên ngoài có một người tới, nói là quan Giám sát của Đô Sát Viện Phúc Kiến, ngự sử Quế Ngạc, Phi ca có gặp không?
- Quế Ngạc? Phúc Kiến?
Đoàn Phi ngẩn người, nói:
- Gặp! Sao lại không gặp? Chưa biết chừng lại là chuyện tốt đây. Mời khách vào sảnh đợi, ta sẽ tới ngay.
Đoàn Phi bước vào hoa thính, Quế Ngạc vội bật dậy thi lễ. Đoàn Phi quan phẩm cao hơn Quế Ngạc tới mấy bậc, Quế Ngạc y lễ tham bái. Đoàn Phi cũng nhớ mơ hồ đã từng gặp qua hắn. Lễ xong hai bên chủ khách đã yên vị, Đoàn Phi hỏi ngay:
- Quế đại nhân thăm viếng giờ này, nhất định là có chuyện cần thương lượng, chi bằng cứ nói thẳng ra.
Quế Ngạc chắp tay cười:
- Hạ quan thực là không có chuyện gì, chỉ muốn tới thỉnh giáo đại nhân mà thôi.
- Thỉnh giáo? Thỉnh giáo cái gì? Ngươi gặp phải nghi án gì sao?
Đoàn Phi khó hiểu hỏi.
Quế Ngạc cười:
- Đoàn đại nhân, ngày đó người lưu lại trên cửa hai bức đối liễn, hạ quan đọc xong khâm phục vô cùng. Hôm trước trung thu, tại hạ cũng có mặt dưới Cống viện Minh Viễn Lầu. Kẻ xuất ngôn lỗ mãng muốn đại nhân làm thơ chính là tại hạ đây.
- Ngươi đêm hôm chạy tới đây chỉ để tìm ta thảo giáo thơ nhạc thôi sao?
Đoàn Phi càng kinh ngạc mơ hồ, toan đứng dậy rời đi, đi kêu Đường Bá Hổ hay Văn Trưng Minh tới mà đối thơ với tên này.
Quế Ngạc cười nói:
- Đó cũng chỉ là một mong muốn mà thôi. Mấy ngày này tại hạ cũng bỏ thời gian tới Hình bộ nghe thẩm án Chu An. Đại nhân cao phong lương tiết không sợ cường quyền càng làm hạ quan khâm phục. Nghe nói tấu sớ của đại nhân bị cản trở, hạ quan cũng cảm thấy giận thay cho ngài mà dâng tấu sớ lên kinh thành, hy vọng có thể trợ giúp đại nhân một phần sức lực.
- Hả? Quế đại nhân không sợ Ngụy đại nhân ghi hận, bị mọi người trong Đô Sát Viện cô lập hay sao?
Đoàn Phi kinh ngạc nói.
Quế Ngạc nghiêm nghị nói:
- Công đạo tự tại nhân tâm, hạ quan tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng cũng một thân ngạo cốt, nếu không phải lúc nào cũng bộc trực, không ngừng chọc giận thượng quan, hạ quan đã chẳng bị điều tới Đô Sát Viện ngồi chơi rồi.
- Thì ra là vậy.
Đoàn Phi trầm xuống. Cái tên này liệu có đáng tin không? Nhìn thần thái hắn thì không có vấn đề gì, bất quá nếu là kịch sĩ thiên tài lại có sự chuẩn bị, thì lừa gạt được mình cũng không phải chuyện khó. Chủ yếu là hắn lại xuất hiện quả thực quá trùng hợp đi, thật khiến người ta hoài nghi ý đồ mà.
Quế Ngạc công phu đoán ý người cũng không tệ. Nếu như không sự xuất hiện của Đoàn Phi, hai năm sau chính là hắn đoán biết thánh ý viết bản tấu chương gửi Gia Tĩnh hoàng đế vừa lên ngôi, giữa triều đường khơi dậy phong ba, một trận đại lễ nghi chi án chấn động phong vân. Kẻ đã có công phò vua, đương lúc mãn chí muốn đại triển hồng đồ, thế tất trở thành danh thần một đời – Thủ Phụ Dương Đình Hòa cũng bị y xử rớt đài. Quế Ngạc từ đấy lên như diều gặp gió, từ một chủ sự thất phẩm nhỏ nhoi tấn thăng lên Hàn Lâm Viện học sĩ. Năm Gia Tĩnh thứ tư thăng Chiêm Sự Phủ kiêm học sĩ, rất nhanh lại thăng lên Lễ bộ Hữu thị lang. Không lâu sau chuyển Tả thị lang, rồi tấn chức Lễ bộ Thượng thư, điều nhiệm Lại bộ Thượng thư, thêm Thái tử Thái bảo hàm, lại thăng Thái tử Thiếu bảo kiêm Vũ Anh điện Đại học sĩ. Đó mới chỉ là chuyện trong vài năm a. Thăng tiến nhanh như vậy, sử không có mấy người!
Y thấy Đoàn Phi thần sắc lạ thường, tức thì đoán ra ý hắn, bèn thử hỏi thăm dò:
- Đoàn đại nhân trừ phi là không tin tưởng hạ quan?
Đoàn Phi đang tính nghĩ cách lấp liếm đi, đột nhiên nghe thấy Tô Dung giống như đang thì thầm bên tai:
- Người này có lẽ có thể tin được, công tử chi bằng cứ thử xem sao. Nếu như hắn ngôn hành bất nhất, Tô Dung tự có biện pháp.
Đoàn Phi giả trang ngẫm nghĩ một hồi. Đến khi thấy Quế Ngạc nhướn nhướn mày tỏ ý không vui mới ngẩng đầu dậy, nói với y:
- Đoàn Phi tự có cách nhìn người. Quế đại nhân không phải là kẻ hai mặt, sở dĩ ta do dự là vì có một chuyện muốn nhờ Quế đại nhân giúp đỡ, lại lo rằng Quế đại nhân rước họa vào thân, nên mới trù trừ bất quyết.
Quế Ngạc liền phấn khởi lên, cười nói:
- Trừ phi vụ án Chu An đã có tiến triển rồi? Đoàn đại nhân cứ việc phân phó, hạ quan nhất định không phụ sứ mệnh.
Đoàn Phi do dự nói:
- Không phải vụ án Chu An, mà là một vụ án khác ở Dương Châu. Bởi vì ta có liên quan đến nội tình, nên không tiện nhúng tay vào. Chỉ tiếc ngươi ở Phúc Kiến, không biết có thể can thiệp vụ án ở Dương Châu hay không.
Quế Ngạc nói:
- Thật là trùng hợp, hạ quan có bằng hữu tốt tên Nhung Văn Thịnh, chính là Giang Nam Giám sát Ngự sử, Dương Châu nằm trong phạm vi của hắn. Người này khoáng đạt chính trực, cũng là kẻ không cúi đầu trước đám thượng quan.
Đoàn Phi mừng rỡ nói:
- Thật là tốt quá, Quế đại nhân, việc này xin nhờ cả vào ngươi rồi. Ngày mai có lẽ án thư sẽ từ Đại Lý Tự chuyển qua Đô Sát Viện, tới lúc đó hãy mời vị bằng hữu của ngươi đem bản án lật lại, trình tam ti hội thẩm!
Quế Ngạc do dự đáp:
- Vị bằng hữu kia của hạ quan rất có chủ kiến, nếu như án tình không có vấn đề, chỉ e hắn sẽ không chịu giúp hạ quan.
Đoàn Phi vui vẻ cười nói:
- Nếu như hắn là loại người dễ dàng lung lạc mua chuộc như vậy, ta làm sao dám đem chuyện này phó thác cho hắn chứ.
- Vậy thì tốt quá, đại nhân hãy yên lòng, bây giờ hạ quan sẽ đi tìm hắn.
Quế Ngạc đã nói là làm, lập tức từ biệt ra đi. Đoàn phi lệnh Tô Dung tiễn y, thuận tiện xử lý hai tên tai mắt, cho chúng hôn mê bất tỉnh mấy ngày, tránh đem việc Quế Ngạc tới đây truyền ra ngoài.
Qua nửa canh giờ Tô Dung mới trở lại, nói:
- Tên Quế Ngạc này quả nhiên là người đáng tin. Hắn rời đi xong liền lập tức tới gặp vị bằng hữu kia, người nọ cũng đã đồng ý rồi. Tiểu nữ còn nghe lén bọn họ nói chuyện một hồi, chắc là không có vấn đề.
Đoàn Phi cười nói:
- Vất vả cho ngươi rồi, hãy cùng ta dùng bữa đi. Ta cố ý kêu nhà bếp nấu món đu đủ hầm móng giò ngươi thích ăn nhất, bổ lắm đó.
- Cút!
Tô Dung tức giận quát lên một tiếng, liền quay người bỏ đi, sau lưng còn văng vẳng tiếng cười càn rỡ của Đoàn Phi. Sự tình có chuyển biến lớn, Đoàn Phi thật sự rất cao hứng.
Sáng sớm hôm sau, Đoàn Phi giao thư cho Hạ Thịnh, an bài hắn trở lại Dương Châu. Đang chuẩn bị tới Hình bộ tiếp tục đánh trường kỳ thì Thạch Bân đột nhiên tới báo:
- Phi ca, không hay rồi! Vị Lâm đại nhân ở Đại Lý Tự đó lại đến rồi, ông ta nói đại sự không hay, mời huynh lập tức ra gặp hắn.
- Vậy sao ngươi không trực tiếp đưa ông ta tới đây cho ta?
Đoàn Phi lại nói:
- Đi, mau mời ông ta vào, ta ở thư phòng hậu viện đợi ông ta.
Đoàn Phi vừa ngồi xuống, Lâm Hi Nguyên đã gấp gáp đi tới, y vào trong thư phòng liền hướng Đoàn Phi vái dài, nói:
- Đoàn đại nhân, hạ quan phụ ngài ủy thác, thực sự hổ thẹn!
Đoàn Phi cả kinh hỏi lại:
- Chuyện gì thế này? Lẽ nào cơ sự bại lộ bị người ta làm khó?
Lâm Hi Nguyên gật mạnh đầu, nói:
- Chính thế. Sáng sớm hôm nay hạ quan đã tới Đại Lý Tự, lật lại án thư chuyển tới ngày hôm qua thì Tiết đại nhân đột nhiên đi vào, kiếm cớ đuổi ta ra ngoài. Hạ quan chỉ biết đứng nhìn ông ta lấy đi vụ án đại nhân giao phó.
Đoàn Phi hơi nhíu nhíu mày, nói:
- Ông ta muốn lấy thì để ông ta đem đi đi, nhiều lắm cũng chỉ kéo được vài ngày. Mong Tiền đại nhân ngày ngày hối thúc, sớm muộn gì ông ta cũng phải đưa vụ án cho Đô Sát Viện. Có điều không hay là, chỉ e ông ta lập tức giao bản án cho Đô Sát Viện Ngụy đại nhân, rồi trực tiếp kết thúc vụ án. Đáng chết, trong lúc này lại xảy ra chuyện, thật là đáng chết!
Đoàn Phi siết chặt nắm đấm đi đi lại lại mấy bước, tâm thần không yên kêu lên:
- Dung nhi, Dung nhi!
Tô Dung đi vào thư phòng, nàng thần sắc điềm đạm nhìn Đoàn Phi nói:
- Công tử, xin đừng làm loạn quy củ, không phải ngài đã có an bài rồi sao?
Đoàn Phi trấn định lại một chút, nói với Lâm Hi Nguyên:
- Lâm đại nhân, đa tạ đại nhân tự mình tới đây thông báo, ngày sau tất có báo đáp.
Tiễn Lâm Hi Nguyên đi xong Đoàn Phi lập tức tới Hình bộ, thần sắc như thường tiếp tục khua môi múa mép cùng bọn Tiết Trạch. Cứ như thế lại hết một ngày trời. Khi Tiền Như Kinh tuyên bãi đường xong, Ngụy Đạt Tiên thấy bách tính dưới công đường đã bỏ đi gần hết, đột nhiên ngẩng đầu hướng về Đoàn Phi cười âm hiểm.
Danh sách chương