Cái gì? Sử tổng bộ nói một cách khó tin:
- Chỉ một căn phòng bị nổ, mà chết nhiều người vậy sao? Chẳng lẽ người Vương gia các ngươi có thói quen trời chưa sáng đã tụ lại cùng nhau ăn sáng à?
Vương Đức Toàn chạy tới nói:
- Không phải ăn sáng, mà lại cùng nhau bàn phương hướng phát triển kinh tế sau này. Mỗi cuối tháng Vương gia chúng tôi đều có một buổi họp như vậy, không ngờ rằng tối nay lại bị tên hung thủ đó thừa cơ diệt tận gốc.
Vương Đức Toàn chống gậy, trên mặt nước mắt chảy đầm đìa. Tính luôn đêm nay bốn đứa con của hắn ta đều chết cả, bốn đứa cháu cũng chỉ còn sót lại đứa cuối cùng. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà còn phải tiễn một lúc mấy người nữa. Đây tuyệt đối không phải là một đòn đả kích nhỏ.
- Vương lão gia xin đừng buồn.
Đoàn Phi không còn biết nói lời an ủi nào khác nữa, thở dài một tiếng, Đoàn Phi quay đầu lại quát:
- Đi thôi, đưa anh ta về, ta phải đích thân thẩm vấn nghi phạm.
Thạch Bân và Quách Uy đẩy Nhạc Ngọc Kỳ đi, Hạ Thịnh cũng đi theo. Bọn người Viên Chứng đại sư và Thanh Hư đạo trưởng do dự một lát, nhìn Sử bộ đầu. Sử bộ đầu nói:
- Đại sư, đạo trưởng, Nghiêm tiêu đầu, các vị hãy đi tắm rửa chút, rồi tiếp tục bảo vệ Vương gia đi.
- Không cần đâu.
Vương Đức Toàn lạnh lùng nói:
- Vương gia ta tự có cách bảo vệ mình. Nếu không phải do nội ứng dở trò thì cũng không tới nước này. Mọi người xin cứ tự nhiên. Việc của ta rốt cuộc vẫn phải do ta tự giải quyết.
Xảy ra nhiều chuyện vậy, nét mặt ai nấy đều ảm đạm. Giờ chủ nhà đã ra lệnh đuổi khách, không ai còn muốn ở lại nữa. Sau khi nói vài lời xã giao, mọi người đều về.
Vương Đức Toàn đừng nói là tiễn khách, mà hắn ta còn không quay đầu lại. Nhóm người Sử tổng bộ đi xa dần không còn thấy bóng dáng đâu cả. Một gia đinh đi tới bên cạnh hắn ta, nói nhỏ rằng:
- Nam Mộc tướng quân, chúng ta không thể nhịn nữa!
Vương Đức Toàn lạnh lùng hừ một tiếng, nói một cách đáng sợ rằng:
- Đồ ngu, sự việc không ổn chút nào. Bộ dạng tên Sử Vũ Phong đó rất khả nghi. Bọn chúng có thể đã biết gì rồi. Mi nói đúng, không thể đợi nữa. Lập tức phát tín hiệu đi.
Tên gia đình đó do dự nói:
- Nhưng mà tướng quân đại nhân, trong thành nhiều quan binh vậy, chúng ta nên đợi thêm mấy ngày nữa không? Ý của thuộc hạ là, chúng ta nên hành động, khuấy cho nước trong cái đầm đục thêm, như vậy chúng ta có thể sẽ tranh thủ được thêm chút thời gian.
- Đợi à? Nếu đợi nữa thì sẽ chết không nơi chôn thân đó, nhưng mà ý kiến của ngươi vẫn có chỗ hữu dụng, hãy chuẩn bị cho cả đôi việc, ha ha.
Vương Đức Toàn cười một cách nham hiểm, le lưỡi ra liếm môi, lầm bầm nói:
- Đã một năm rồi, lâu rồi không giết người.
Trở về nha thự, Đoàn Phi kêu bọn Thạch Bân tạm thời đưa Nhạc Ngọc Kỳ tới phòng khách, tất nhiên Hạ Thịnh cũng đi theo. Đoàn Phi mời Sử Vũ Phong tới một chỗ vắng vẻ, nói khẽ với ông ta một hồi, Sử Vũ Phong do dự nói:
- Như vậy không tốt lắm đâu.
- Yên tâm đi, đại nhân. Cả nhà Vương gia đều là gian tế giặc Oa là điều tuyệt đối không sai đâu. Chỉ cần tiêu diệt bọn chúng tận gốc, thì ắt sẽ không sao cả, nói không chừng chúng ta còn lập được công lớn nữa đó!
Đoàn Phi cổ động mà nói.
Sử tổng bộ liếc hắn một cái rồi nói:
- Mi sớm biết là hắn ta phải không? Mi to gan thật, không ngờ mi lại không nói ta nghe trước.
Đoàn Phi cười nói:
- Hôm qua mới bắt đầu có chút hoài nghi mà thôi, vẫn chưa dám khẳng định. Sự việc hơi phức tạp, ti chức không hy vọng rút dây động rừng làm tên tiểu tử bị thương đó bỏ trốn, càng không hy vọng tên tiểu tử bị thương trong tay người của Vương gia, nên mới thả mồi lớn để câu cá lớn đó.
Sử Vũ Phong nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ giờ mi đã biết tên tiểu tử còn lại ở đâu à? Nó có quan hệ gì với Ngọc Kỳ? Không lẽ là sư huynh anh ta?
Đoàn Phi kề miệng vào sát tai Sử tổng bộ nói vài câu. Sử Vũ Phong giật mình nói:
- Có việc này sao!
Đoàn Phi gật đầu một cách khẳng định. Sử vũ Phong nói:
-Mi quả thật muốn một mình thẩm vấn anh ta à?
Đoàn Phi gật đầu, mỉm cười nói:
- Ti chức rất thích hai tên tiểu tử này, hy vọng có thể giúp bọn chúng một phen.
Sử Vũ Phong nhìn kỹ anh ta, miệng lộ ra nụ cười quái dị và nói:
- Được rồi, tên tiểu tử đó quả thực rất được người yêu mến. Mi hãy thử xem, ta sẽ ở ngoài cửa đợi, nếu có gì không ổn hãy la lên, ta sẽ vào cứu ngươi.
- Không cần đâu, ty chức tin anh ta không ngốc vậy đâu.
Đoàn Phi nói một cách tự tin, nhưng không để ý tới nụ cười ở khóe miệng của Sử Vũ Phong.
Đoàn Phi bước vào phòng khách, nhìn thấy đôi tay bị còng của Nhạc Ngọc Kỳ đang chống lên bàn, cằm anh ta đang tựa vào lòng bàn tay. Anh ta đang ngẩn người với cặp mắt ngỡ ngàng. Nhìn bộ dáng ngây ngô ấy cứ như anh ta còn nhỏ hơn hai tuổi so với tuổi thật của anh ta. Nhưng Đoàn Phi lại biết rằng anh ta chính ta một trong hai tên hung thủ trong hai tháng nay quậy trấn Hải An tới mức không ai được yên.
- Hạ đại ca, A Bân, mời hai người ra ngoài một lát, đệ muốn một mình nói chuyện với Ngọc Kỳ. Hứa đại ca, huynh hãy yên tâm, đệ sẽ không làm hại anh ta đâu, vả lại, một đầu ngón tay Ngọc Kỳ cũng đủ đánh đệ dính vào tướng rồi, đệ sao dám làm bậy chứ?
- Đại sư huynh, huynh hãy ra ngoài đi, sẽ không sao đâu.
Nhạc Ngọc Kỳ nhìn thấy sau đó Đoàn Phi hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói với Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh đứng dậy, nói:
- Ngọc Kỳ, Huynh ở bên ngoài, chỉ cần đệ kêu lên một tiếng thì đệ sẽ vào ngay.
Y trừng mắt nhìn Đoàn Phi với vẻ cảnh cáo, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Nhạc Ngọc Kỳ gượng cười nói:
- Phi ca, huynh muốn hỏi đệ cái gì?
Đoàn Phi không nói tiếng nào, ném một chiếc chìa khóa vào trước mặt Nhạc Ngọc Kỳ, rồi nói:
- Mở ra.
Nhạc Ngọc Kỳ ngẩn người ra, rồi nói:
Huynh có lẽ đã biết cả rồi, không lẽ huynh không sợ đệ hại huynh sao?
Đoàn Phi nhìn chằm chằm vào anh ta và nói:
- Nhạc Ngọc Kỳ sẽ không làm hại ta đâu. Tất nhiên, mi không phải là Nhạc Ngọc Kỳ thực sự, hoặc nói rằng mi không phải là Nhạc Ngọc Kỳ mà ta gặp lần đầu. Có lẽ mi là anh của đệ ấy.
Nhạc Ngọc Kỳ ngây người ra, một hồi sau anh ta nói một cách khô khan rằng:
- Huynh nói gì đệ nghe không hiểu, đệ không là Nhạc Ngọc Kỳ thì là ai chứ?
Đoàn Phi để ngoài tai những lời phản bác của anh ta, và tiếp tục nói:
- Hai ngươi có lẽ là anh em sinh đôi, tuy rằng bề ngoài rất giống, có thể lừa được người khác nhưng lại không lừa được ta. Hôm qua hai ngươi đã tráo đổi hai lần, lần thứ nhất Ngọc Kỳ giả vở đi tiểu để tráo đổi với ngươi.Ta nghĩ đó là do nguyên nhân trên tay Ngọc Kỳ có vết sẹo nhưng ngươi lại không có, rồi về sau mi lại mượn cớ đi tiểu để tráo đổi lại với anh ta, nhưng kết quả do ta theo dõi chặt chẽ nên không qua mắt được ta, cho tới khi trở về lúc ta giam mình trong phòng làm thí nghiệm thì các ngươi mới tráo đổi lại.
- Hóa ra ngươi đã biết, thảo nào mi không rời ta nửa bước.
Nhạc Ngọc Kỳ giả gượng cười, nói:
- Sau đó ngươi cố tình nói chuyện vân tay gì đó với anh ta, dù là thật hay giả ta cũng sẽ tới lấy lại di vật duy nhất của cha mẹ ta, kết quả ngươi lại phái Quảng Đan Tùng ngăn chặn ta.
Đoàn Phi nói:
- Đúng vậy, ngươi có thể thoát khỏi tay Quảng đại hiệp làm ta rất ngạc nhiên. Nhưng vẫn không hề gì, bởi vì trải qua buổi khai quan nghiệm thi vào tối qua, ta không cần gấp gáp bắt các ngươi. Nhưng mà không ngờ ngươi đánh cướp tiệm thuốc nổ ngay vào tối hôm đó, rồi dùng thuốc nổ giết chết những người đang họp trong Vương gia.
Nhạc Ngọc Kỳ nói một cách ngạo nghễ:
- Ngươi đã biết thân phận của bọn chúng, ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng trước khi các ngươi ra tay, nếu không linh hồn cha mẹ ta ở trên trời làm sao yên nghỉ chứ!
Đoàn Phi đã sớm đoán được điều này, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi:
- Người trong Vương gia thật sự là hung thủ giết hại cả nhà các ngươi sao?
Nhạc Ngọc Kỳ giả liên tục gật đầu, nói rằng:
- Đúng thế, chính là bọn chúng. Đặc biệt là cái tên Vương Đức toàn ấy. Lúc ấy hắn ta mới bốn mươi mấy tuổi. Ta nghe rằng thủ hạ hắn ta gọi hắn ta là Nam Mộc tướng quân gì đó, là một tên đại giặc Oa. Những đứa cháu của hắn ta cũng không phải những đứa cháu thật sự, có người là thủ hạ của hắn ta, có người là thám tử do những tên đại giặc Oa khác phái đến. Bọn chúng lấy danh nghĩa làm ăn, thật ra là đi khắp các vùng duyên hải, thu thập tình báo cho giặc Oa đánh cướp thành xã duyên hải.
Đoàn Phi thở dài, sau khi suy gẫm tin tức này thì hỏi tiếp:
-Các ngươi làm sao biết bọn chúng ở trấn Hải An? Đệ đệ ngươi vào phái Hoa Sơn, công lực của ngươi rõ ràng cao hơn đệ ấy, vả lại ngươi còn phải lén học công phu của phái Võ Đang, lấy đâu ra thời gian điều tra tung tích của kẻ thù chứ?
Vương Đức Toàn giả nói:
- Lã thúc thúc là người hầu trong nhà ta. Hôm đó chú ấy ôm chúng ta trốn đi chỗ khác. Nếu không có Lã thúc thúc, ta và ca ca đã bị bọn giặc Oa ấy giết lâu rồi. Sau đó ca ca vào Hoa Sơn, bọn họ nói tư chất ta không tốt, rớt từ vòng sơ tuyển. Về sau Lã thúc thúc đưa ta tới Võ Đang, nhưng bọn họ vẫn không chịu nhận ta mà chỉ cho ta ở lại Võ Đang làm tạp dịch, sau đó ta tự học lén, rồi trao đổi với những thứ gia huynh học được. Sau đó chúng ta lớn lên, Lã thúc thúc đi làm ăn khắp nơi, nhân tiện điều tra những tên giặc Oa giết hại nhà ta hôm ấy. Vốn không hy vọng gì cả, không ngờ lưới trời lồng lộng, tại một lần gặp mặt ngẫu nhiên ở Hàn Châu, không ngờ để Lã thúc phát hiện cái tên Nam Mộc tướng quân lại trở thành đại phú hào Vương Đức Toàn của trấn Hải An.
- Chỉ một căn phòng bị nổ, mà chết nhiều người vậy sao? Chẳng lẽ người Vương gia các ngươi có thói quen trời chưa sáng đã tụ lại cùng nhau ăn sáng à?
Vương Đức Toàn chạy tới nói:
- Không phải ăn sáng, mà lại cùng nhau bàn phương hướng phát triển kinh tế sau này. Mỗi cuối tháng Vương gia chúng tôi đều có một buổi họp như vậy, không ngờ rằng tối nay lại bị tên hung thủ đó thừa cơ diệt tận gốc.
Vương Đức Toàn chống gậy, trên mặt nước mắt chảy đầm đìa. Tính luôn đêm nay bốn đứa con của hắn ta đều chết cả, bốn đứa cháu cũng chỉ còn sót lại đứa cuối cùng. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà còn phải tiễn một lúc mấy người nữa. Đây tuyệt đối không phải là một đòn đả kích nhỏ.
- Vương lão gia xin đừng buồn.
Đoàn Phi không còn biết nói lời an ủi nào khác nữa, thở dài một tiếng, Đoàn Phi quay đầu lại quát:
- Đi thôi, đưa anh ta về, ta phải đích thân thẩm vấn nghi phạm.
Thạch Bân và Quách Uy đẩy Nhạc Ngọc Kỳ đi, Hạ Thịnh cũng đi theo. Bọn người Viên Chứng đại sư và Thanh Hư đạo trưởng do dự một lát, nhìn Sử bộ đầu. Sử bộ đầu nói:
- Đại sư, đạo trưởng, Nghiêm tiêu đầu, các vị hãy đi tắm rửa chút, rồi tiếp tục bảo vệ Vương gia đi.
- Không cần đâu.
Vương Đức Toàn lạnh lùng nói:
- Vương gia ta tự có cách bảo vệ mình. Nếu không phải do nội ứng dở trò thì cũng không tới nước này. Mọi người xin cứ tự nhiên. Việc của ta rốt cuộc vẫn phải do ta tự giải quyết.
Xảy ra nhiều chuyện vậy, nét mặt ai nấy đều ảm đạm. Giờ chủ nhà đã ra lệnh đuổi khách, không ai còn muốn ở lại nữa. Sau khi nói vài lời xã giao, mọi người đều về.
Vương Đức Toàn đừng nói là tiễn khách, mà hắn ta còn không quay đầu lại. Nhóm người Sử tổng bộ đi xa dần không còn thấy bóng dáng đâu cả. Một gia đinh đi tới bên cạnh hắn ta, nói nhỏ rằng:
- Nam Mộc tướng quân, chúng ta không thể nhịn nữa!
Vương Đức Toàn lạnh lùng hừ một tiếng, nói một cách đáng sợ rằng:
- Đồ ngu, sự việc không ổn chút nào. Bộ dạng tên Sử Vũ Phong đó rất khả nghi. Bọn chúng có thể đã biết gì rồi. Mi nói đúng, không thể đợi nữa. Lập tức phát tín hiệu đi.
Tên gia đình đó do dự nói:
- Nhưng mà tướng quân đại nhân, trong thành nhiều quan binh vậy, chúng ta nên đợi thêm mấy ngày nữa không? Ý của thuộc hạ là, chúng ta nên hành động, khuấy cho nước trong cái đầm đục thêm, như vậy chúng ta có thể sẽ tranh thủ được thêm chút thời gian.
- Đợi à? Nếu đợi nữa thì sẽ chết không nơi chôn thân đó, nhưng mà ý kiến của ngươi vẫn có chỗ hữu dụng, hãy chuẩn bị cho cả đôi việc, ha ha.
Vương Đức Toàn cười một cách nham hiểm, le lưỡi ra liếm môi, lầm bầm nói:
- Đã một năm rồi, lâu rồi không giết người.
Trở về nha thự, Đoàn Phi kêu bọn Thạch Bân tạm thời đưa Nhạc Ngọc Kỳ tới phòng khách, tất nhiên Hạ Thịnh cũng đi theo. Đoàn Phi mời Sử Vũ Phong tới một chỗ vắng vẻ, nói khẽ với ông ta một hồi, Sử Vũ Phong do dự nói:
- Như vậy không tốt lắm đâu.
- Yên tâm đi, đại nhân. Cả nhà Vương gia đều là gian tế giặc Oa là điều tuyệt đối không sai đâu. Chỉ cần tiêu diệt bọn chúng tận gốc, thì ắt sẽ không sao cả, nói không chừng chúng ta còn lập được công lớn nữa đó!
Đoàn Phi cổ động mà nói.
Sử tổng bộ liếc hắn một cái rồi nói:
- Mi sớm biết là hắn ta phải không? Mi to gan thật, không ngờ mi lại không nói ta nghe trước.
Đoàn Phi cười nói:
- Hôm qua mới bắt đầu có chút hoài nghi mà thôi, vẫn chưa dám khẳng định. Sự việc hơi phức tạp, ti chức không hy vọng rút dây động rừng làm tên tiểu tử bị thương đó bỏ trốn, càng không hy vọng tên tiểu tử bị thương trong tay người của Vương gia, nên mới thả mồi lớn để câu cá lớn đó.
Sử Vũ Phong nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ giờ mi đã biết tên tiểu tử còn lại ở đâu à? Nó có quan hệ gì với Ngọc Kỳ? Không lẽ là sư huynh anh ta?
Đoàn Phi kề miệng vào sát tai Sử tổng bộ nói vài câu. Sử Vũ Phong giật mình nói:
- Có việc này sao!
Đoàn Phi gật đầu một cách khẳng định. Sử vũ Phong nói:
-Mi quả thật muốn một mình thẩm vấn anh ta à?
Đoàn Phi gật đầu, mỉm cười nói:
- Ti chức rất thích hai tên tiểu tử này, hy vọng có thể giúp bọn chúng một phen.
Sử Vũ Phong nhìn kỹ anh ta, miệng lộ ra nụ cười quái dị và nói:
- Được rồi, tên tiểu tử đó quả thực rất được người yêu mến. Mi hãy thử xem, ta sẽ ở ngoài cửa đợi, nếu có gì không ổn hãy la lên, ta sẽ vào cứu ngươi.
- Không cần đâu, ty chức tin anh ta không ngốc vậy đâu.
Đoàn Phi nói một cách tự tin, nhưng không để ý tới nụ cười ở khóe miệng của Sử Vũ Phong.
Đoàn Phi bước vào phòng khách, nhìn thấy đôi tay bị còng của Nhạc Ngọc Kỳ đang chống lên bàn, cằm anh ta đang tựa vào lòng bàn tay. Anh ta đang ngẩn người với cặp mắt ngỡ ngàng. Nhìn bộ dáng ngây ngô ấy cứ như anh ta còn nhỏ hơn hai tuổi so với tuổi thật của anh ta. Nhưng Đoàn Phi lại biết rằng anh ta chính ta một trong hai tên hung thủ trong hai tháng nay quậy trấn Hải An tới mức không ai được yên.
- Hạ đại ca, A Bân, mời hai người ra ngoài một lát, đệ muốn một mình nói chuyện với Ngọc Kỳ. Hứa đại ca, huynh hãy yên tâm, đệ sẽ không làm hại anh ta đâu, vả lại, một đầu ngón tay Ngọc Kỳ cũng đủ đánh đệ dính vào tướng rồi, đệ sao dám làm bậy chứ?
- Đại sư huynh, huynh hãy ra ngoài đi, sẽ không sao đâu.
Nhạc Ngọc Kỳ nhìn thấy sau đó Đoàn Phi hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói với Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh đứng dậy, nói:
- Ngọc Kỳ, Huynh ở bên ngoài, chỉ cần đệ kêu lên một tiếng thì đệ sẽ vào ngay.
Y trừng mắt nhìn Đoàn Phi với vẻ cảnh cáo, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Nhạc Ngọc Kỳ gượng cười nói:
- Phi ca, huynh muốn hỏi đệ cái gì?
Đoàn Phi không nói tiếng nào, ném một chiếc chìa khóa vào trước mặt Nhạc Ngọc Kỳ, rồi nói:
- Mở ra.
Nhạc Ngọc Kỳ ngẩn người ra, rồi nói:
Huynh có lẽ đã biết cả rồi, không lẽ huynh không sợ đệ hại huynh sao?
Đoàn Phi nhìn chằm chằm vào anh ta và nói:
- Nhạc Ngọc Kỳ sẽ không làm hại ta đâu. Tất nhiên, mi không phải là Nhạc Ngọc Kỳ thực sự, hoặc nói rằng mi không phải là Nhạc Ngọc Kỳ mà ta gặp lần đầu. Có lẽ mi là anh của đệ ấy.
Nhạc Ngọc Kỳ ngây người ra, một hồi sau anh ta nói một cách khô khan rằng:
- Huynh nói gì đệ nghe không hiểu, đệ không là Nhạc Ngọc Kỳ thì là ai chứ?
Đoàn Phi để ngoài tai những lời phản bác của anh ta, và tiếp tục nói:
- Hai ngươi có lẽ là anh em sinh đôi, tuy rằng bề ngoài rất giống, có thể lừa được người khác nhưng lại không lừa được ta. Hôm qua hai ngươi đã tráo đổi hai lần, lần thứ nhất Ngọc Kỳ giả vở đi tiểu để tráo đổi với ngươi.Ta nghĩ đó là do nguyên nhân trên tay Ngọc Kỳ có vết sẹo nhưng ngươi lại không có, rồi về sau mi lại mượn cớ đi tiểu để tráo đổi lại với anh ta, nhưng kết quả do ta theo dõi chặt chẽ nên không qua mắt được ta, cho tới khi trở về lúc ta giam mình trong phòng làm thí nghiệm thì các ngươi mới tráo đổi lại.
- Hóa ra ngươi đã biết, thảo nào mi không rời ta nửa bước.
Nhạc Ngọc Kỳ giả gượng cười, nói:
- Sau đó ngươi cố tình nói chuyện vân tay gì đó với anh ta, dù là thật hay giả ta cũng sẽ tới lấy lại di vật duy nhất của cha mẹ ta, kết quả ngươi lại phái Quảng Đan Tùng ngăn chặn ta.
Đoàn Phi nói:
- Đúng vậy, ngươi có thể thoát khỏi tay Quảng đại hiệp làm ta rất ngạc nhiên. Nhưng vẫn không hề gì, bởi vì trải qua buổi khai quan nghiệm thi vào tối qua, ta không cần gấp gáp bắt các ngươi. Nhưng mà không ngờ ngươi đánh cướp tiệm thuốc nổ ngay vào tối hôm đó, rồi dùng thuốc nổ giết chết những người đang họp trong Vương gia.
Nhạc Ngọc Kỳ nói một cách ngạo nghễ:
- Ngươi đã biết thân phận của bọn chúng, ta nhất định sẽ giết sạch bọn chúng trước khi các ngươi ra tay, nếu không linh hồn cha mẹ ta ở trên trời làm sao yên nghỉ chứ!
Đoàn Phi đã sớm đoán được điều này, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi:
- Người trong Vương gia thật sự là hung thủ giết hại cả nhà các ngươi sao?
Nhạc Ngọc Kỳ giả liên tục gật đầu, nói rằng:
- Đúng thế, chính là bọn chúng. Đặc biệt là cái tên Vương Đức toàn ấy. Lúc ấy hắn ta mới bốn mươi mấy tuổi. Ta nghe rằng thủ hạ hắn ta gọi hắn ta là Nam Mộc tướng quân gì đó, là một tên đại giặc Oa. Những đứa cháu của hắn ta cũng không phải những đứa cháu thật sự, có người là thủ hạ của hắn ta, có người là thám tử do những tên đại giặc Oa khác phái đến. Bọn chúng lấy danh nghĩa làm ăn, thật ra là đi khắp các vùng duyên hải, thu thập tình báo cho giặc Oa đánh cướp thành xã duyên hải.
Đoàn Phi thở dài, sau khi suy gẫm tin tức này thì hỏi tiếp:
-Các ngươi làm sao biết bọn chúng ở trấn Hải An? Đệ đệ ngươi vào phái Hoa Sơn, công lực của ngươi rõ ràng cao hơn đệ ấy, vả lại ngươi còn phải lén học công phu của phái Võ Đang, lấy đâu ra thời gian điều tra tung tích của kẻ thù chứ?
Vương Đức Toàn giả nói:
- Lã thúc thúc là người hầu trong nhà ta. Hôm đó chú ấy ôm chúng ta trốn đi chỗ khác. Nếu không có Lã thúc thúc, ta và ca ca đã bị bọn giặc Oa ấy giết lâu rồi. Sau đó ca ca vào Hoa Sơn, bọn họ nói tư chất ta không tốt, rớt từ vòng sơ tuyển. Về sau Lã thúc thúc đưa ta tới Võ Đang, nhưng bọn họ vẫn không chịu nhận ta mà chỉ cho ta ở lại Võ Đang làm tạp dịch, sau đó ta tự học lén, rồi trao đổi với những thứ gia huynh học được. Sau đó chúng ta lớn lên, Lã thúc thúc đi làm ăn khắp nơi, nhân tiện điều tra những tên giặc Oa giết hại nhà ta hôm ấy. Vốn không hy vọng gì cả, không ngờ lưới trời lồng lộng, tại một lần gặp mặt ngẫu nhiên ở Hàn Châu, không ngờ để Lã thúc phát hiện cái tên Nam Mộc tướng quân lại trở thành đại phú hào Vương Đức Toàn của trấn Hải An.
Danh sách chương