Tứ Hải Ban là một kỹ viện nhỏ, có điều tại cái huyện Bảo Ứng bé nhỏ này đã là một nơi tốt nhất rồi. Sau khi hoàng hôn buông xuống trên cửa Nam, trên cầu Quảng Huệ dòng người đi lại ngày một đông, bọn người Đoàn Phi và Bộ khoái bảy tám người liền thay thường phục đến trước cửa Tứ Hải Ban treo đầy đèn lồng đỏ. Một cô nương mặt trát bự phấn, ăn mặc diêm dúa đon đả ra mời chào. Cô ả đong đưa liếc mắt đưa tình với Trương Quân, sau đó dừng ánh mắt trên người Đoàn Phi, hớn hở nói:

- Trương đại nhân, ngài cuối cùng cũng đến rồi, các cô nương sắp nguy đến nơi rồi. Đây chẳng phải là Phi thiếu gia sao? Quả nhiên khác xa so với trước kia. Coi bộ dạng thần khí này, các cô nương còn không ghen tỵ mà tranh nhau mong được ngài ăn tươi nuốt sống ấy chứ.

- Hồng nương, rượu thịt và các cô nương đã chuẩn bị xong hết chưa? Phi ca hôm nay thật là nể mặt ta lắm mới đến đây, các ngươi chớ có chậm trễ đó.

Trương Quân cười nói.

- Dạ dạ dạ, tất cả đều sắp xếp xong cả rồi. Các cô nương đều đang chờ đợi. Phi ca, xin mời theo tôi.

Hồng nương mặt mày hớn hở thưa, dẫn bọn Đoàn Phi vào sâu trong Kỹ viện.

Xuyên qua một sảnh ồn ào người, nhóm người theo Hồng nương quẹo qua một lối ở hậu viện. Cách bài trí này khác hoàn toàn so với mặt trước, giống như lạc vào một tiểu Lâm viên, các Đình đài lầu thoắt ẩn thoắt hiện. Những hành lang uốn khúc quanh co khiến người ta không khỏi tò mò ngắm nhìn.

Hồng nương vừa đi vừa giới thiệu:

- Phía sau này là nơi tiếp đãi các vị khách quý, còn những khách thường cho dù là có tiền cũng không dễ gì được hầu hạ ở đây.

Mọi người lấy làm thích thú và có phần tự đắc. Duy chỉ có Đoàn Phi là suy nghĩ tương đối nhiều. Hắn liếc Trương Quân một cái đầy ẩn ý, có cười khùng khục thì cũng không đi mà vạch trần sự việc.

Vòng qua một hòn giả sơn lởm chởm, một mái Đình Bát giác hiện ra, bên trong đã bày sẵn bàn tiệc. Hồng nương mời mọi người an tọa, đã có vài tiểu a hoàn chừng 12, 13 tuổi dâng trà và điểm tâm lên. Hồng nương cáo lỗi lui ra một hồi, rượu thịt dần được đưa lên. Theo sau là một tốp các cô nương xinh đẹp muôn hình muôn vẻ đi tới.

- Hàm nhi, mau tới đây, ta nhớ nàng chết đi được.

Trương Quân gọi một cô nương mà hắn ta quen lại. Sau khi bế đặt lên lòng mình mới quay ra mọi người cười cười:

- Mọi người xin tự nhiên, không phải lo cho ta. - Hồng nương, rượu thịt cứ tiếp thoải mái, hôm nay mọi người không say không về, không, say thì cũng không về.

Mọi người tự chọn lấy cô nương mình thích làm cặp, đến Vương phó cũng không phải là ngoại lệ. Đoàn Phi nhìn Thạch Bân cúi gằm đầu xuống không biết đang suy nghĩ gì, nói:

- Đã chọn được cô nương nào chưa? Chi bằng kêu Hồng nương cho vời vài nàng ca kỹ đến múa mua vui? Ở đây nghe nói các Đồng nam phục vụ không những không cần qua đêm mà còn có tiền boa nữa đấy.

- Không được, Phi ca. Đệ nghĩ có lẽ là đệ vẫn nên hầu rượu đại ca.

Thạch Bân ngẩng đầu lên, bất ngờ cự tuyệt lời đề nghị của Đoàn Phi.

- Cái gì? Đoàn Phi kinh ngạc bật dậy, chỉ kịp nhìn thấy mấy cô nương không được chọn cũng đã rảo bước, chỉ còn lại hai cô nương tuổi còn nhỏ, có lẽ là ca kỹ. Trong mắt Đoàn Phi, dung mạo của các nàng cũng chỉ ở mức bình thường. Hai nàng ngồi một bên trên hai chiếc ghế tròn, một đàn một hát. Tiếng đàn tỳ bà du dương, giọng hát uyển chuyển dễ nghe. Sau này không chừng sẽ là một cặp ăn ý nức tiếng khắp vùng.

Rượu thịt rất nhanh đã dâng đầy lên. Trương Quân lần này đích thị đã mang theo rất nhiều tiền. Thức ăn bày trên bàn đều là các món mỹ vị tinh tế, so với Hạc Lai lầu thì ngon gấp bội phần. Đoàn Phi nhớ tới tay đầu bếp ở Hạc Lai lầu, chả trách hắn ta cứ phải lén lén lút lút đến học tài nghệ nấu ăn của một cô nương ở Tứ Hải Ban.

Ngày đó, biết được bí mật của Đàm Mậu chỉ có Đoàn Phi và Nghiêm Bộ đầu. Mới qua được vài ngày mà Bộ đầu đã không còn nữa. Đoàn Phi nhớ đến sự quan tâm của Nghiêm Bộ đầu dành cho mình mà không nén nổi tiếng thở dài.

Đột nhiên vang một trận đàn lấn át tiếng đàn của hai tiểu nha đầu, làm hai tiểu nha đầu lập tức dừng lại. Hồng nương đứng ở một bên thì chen vào, mắt sáng lên nói:

- Là Thanh Thanh cô nương đang đàn đó. Có lẽ là tài nghệ của hai tiểu nha đầu này vẫn còn non kém quá, làm Thanh Thanh cô nương không kiên nhẫn được nữa rồi.

Nghe nói là Thanh Thanh cô nương đang đàn, mọi người không ai bảo ai đều nói khẽ. Trương Quân kề sát bên tai Đoàn Phi, nói nhỏ:

- Phi ca, Thanh Thanh mới đến đây chừng vài hôm, vậy mà cửa Tứ Hải Ban đã bị san phẳng vì khách nườm nượp đến. Có điều Thanh Thanh cô nương cũng thật là có con mắt hơn người. Khi còn ở Tô Châu, đại thương gia Thẩm Châu cũng còn không chạm vào được, đến cả Dương Đại học sĩ cáo lão hồi hương cũng không lọt vào mắt xanh của nàng. Nghe nói chỉ có đại tài tử Đường Bá Hổ là từng được uống rượu cùng nàng. Kém chút nữa là các thư sinh học giả muốn được nhìn thấy nàng từ phía xa cũng đành phải quay về. Mấy ngày nay, người có thể vào Hậu viện này càng ngày càng ít đi.

- Vậy chúng ta làm sao lại có thể dễ dàng vào đây được?

Đoàn Phi thản nhiên hỏi lại.

Trong mắt Trương Quân trào dâng thần sắc cảm phục, nói:

- Thanh Thanh cô nương đúng là liệu sự như thần. Nàng sớm đoán được Phi ca sẽ nhìn ra chiêu trò này của đệ. Hôm nay người mời không phải đệ mà thực ra là Thanh Thanh cô nương. Nàng nghe nói Phi ca liên tiếp phá đại án và đánh bại giặc Oa, nên muốn xem mặt huynh. Phi ca từ trước tới giờ lại không đi đến Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) nên nàng đành nhờ Hồng nương, Hồng nương lại nhờ đệ nên mới có thể mời được Phi ca. Phi ca, huynh nói xem Thanh Thanh cô nương có phải đã ngắm huynh rồi không?

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, mặt có chút đỏ lên. Tài đánh đàn của Thanh Thanh cô nương quả là hơn rất nhiều so với hai tiểu cô nương kia. Tiếng đàn của nàng khi thì mãnh liệt, khi thì tha thiết da diết, lúc lại tràn trề, thanh thoát, có lúc lại hết sức kiều diễm. Sức cuốn hút mạnh đến mức làm cho người ta không thể tự chủ được nữa mà chìm đắm cùng khúc đàn.

Vào lúc bừng tỉnh khỏi điệu đàn, Đoàn Phi đột nhiên lấy chiếc đũa ở trước mặt mình, rồi gõ nhịp vào cái chén không, hòa tấu theo điệu đàn mà hát:

Chim Phượng, chim Phượng về cố hương.

Ngao du bốn bể tìm chim Hoàng.

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái đẹp ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường

Hoàng ơi, Hoàng ơi theo ta đi,

Sánh đôi kết bạn trọn kiếp này

Tình ý thông giao dạ hòa hợp.

Trong đêm biết theo ai bay đi?

Hai cánh giang rộng bay cao xa,

Đừng vì tư niệm ta mà sầu bi.

Tiếng ca vẫn vang bên tai, tiếng đàn nghe vẫn vẳng vọng. Hồng nương vỗ tay đầu tiên rồi cười nói:

- Đoàn công tử thật là có tài văn chương thiên bẩm.

Mọi người nhiệt liệt tán thành theo. Đoàn Phi thầm rủa mình bất tài, chẳng qua là đã được xem qua màn diễn “Phượng Cầu Hoàng”. Ca khúc chủ đề thật dễ nghe nên liền nhớ kỹ. Tuy khúc nhạc của Thanh Thanh cô nương so với màn hát “Phượng Cầu Hoàng” của Đoàn Phi ngẫm ra không tương hợp, nhưng tiếng đàn của nàng xuất thần muôn vàn, khiến cho người ta trong lúc mơ màng có thể nhìn thấy đôi chim đang chao liệng chập chờn trên không trung. Lại giống như đôi tình nhân say mê, quấn quýt không rời. Đòan Phi hết sức nhanh nhạy, dựa theo khúc đàn mà đánh liều hát lên. Có điều, chung quy lại là vẫn chưa luyện qua lần nào, một vài chỗ không khớp với tiếng đàn, nhưng người ngồi nghe cũng u u cạc cạc, đâu có ai biết hay dở như nào? Mà Thanh Thanh cô nương rõ ràng muốn mượn cớ để gặp mình, Hồng nương và mọi người tất sẽ không phá đám.

Đoàn Phi được đà chớp lấy thời cơ, nói:

- Nghe âm mà biết được người. Thanh Thanh cô nương quả nhiên không giống người thường. Xin Hồng nương hãy thay ta chuyển lời đến nàng rằng có Đoàn mỗ ta tha thiết muốn gặp, mong Thanh Thanh cô nương nể mặt.

- Không dám phiền đến lời mời của Công tử, Thanh Thanh không mời đã tự đến rồi.

Góc Hoa viên truyền đến một thanh âm thánh thót dễ nghe, cảm tưởng như làm phấn chấn tinh thần của hết thảy những người đang mơ màng vì men rượu ngồi đây. Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một dáng người yểu điệu, váy xanh tha thướt, uyển chuyển giống như đóa sen lướt theo gió trên mặt hồ bước đến.

Đoàn Phi nhìn thấy dung mạo của nàng thì ngây ra mê mẩn cả người. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, đặc biệt là đôi mắt đượm vẻ u sầu. Trong thoáng chốc có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, say sưa đến mê mẩn.

- Thanh Thanh cô nương.

Hồng nương tiến lên trước đón, nhưng Thanh Thanh tuyệt nhiên không nhìn lấy một cái. Ánh mắt nhìn một lượt trên gương mặt Đoàn Phi rồi sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng bước về phía hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện