Tô Dung bưng một khay đồ này vật nọ đặt trên án thư, nói:

- Công tử, người còn chưa nghỉ ngơi, thân Nô tì này sao có thể nghỉ ngơi trước được? Nô tì đã bảo nhà bếp hầm một bát canh hạt sen, công tử người nếm thử một chút trước đi.

Đoàn Phi ừ một tiếng, tiếp tục chúi đầu vào vụ án. Tô Dung lòng hiếu kỳ nổi lên, vươn người nhìn, nói:

- Đây chính là vụ án Mã đại nhân giao cho công tử sao? Án này xem ra cũng khá đơn giản thôi.

- Hả? Đơn giản sao? Ngươi nói xem? Đoàn Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tô Dung khích lệ nói.

Tô Dung nói:

- Dựa vào hồ sơ vụ án tất nhiên nhìn không ra đầu mối gì, giáp mặt chất vất nguyên cáo và bị cáo, không chừng sẽ có thể nhìn ra ai đang nói dối, Tô Dung ở phương diện nhìn người vẫn có chút tự tin đấy ạ.

- Vậy sao? Vậy ngươi xem ta là người thế nào?

Đoàn Phi cười híp mắt hỏi.

Tô Dung nhíu mày, nói:

- Công tử, bộ dạng của người bây giờ làm da đầu nô tì phát run.

Đoàn Phi cười ha hả, không cùng nàng ta đùa giỡn nữa, nói:

- Cho dù biết họ nói dối thì có ích gì? Chẳng lẽ trực tiếp bắt lại phạt đánh nữa sao? Ta lại không phải cái loại quan hồ đồ, cần phải dùng hình mới phá được án.Ta tự có diệu kế làm bọn họ tự động nhận tội, ngươi không cần chờ ta, đi nghỉ ngơi trước đi.

Tô Dung nháy mắt, nói:

- Công tử, ngày mai nô tì có thể cùng với người đi phá án không? Đại phu nói ở nhà buồn bực sẽ không tốt cho thân thể, hơn nữa nô tì cũng muốn tận mắt xem diệu kế phá án của công tử.

- Thật vậy không? Ngươi là không tin ta phải không?

Đoàn Phi đảo mắt, nói:

- Ta không phải Tri phủ, ngươi không thể theo ta lên công đường, có điều chúng ta ngày mai sẽ đến khi muộn nhất mới quay về, ngươi muốn đi theo xem thật ra không vấn đề gì.

- Đa tạ công tử.

Tô Dung hé miệng cười, nói:

- Tô Dung trở về nghỉ ngơi, công tử cũng đi nghỉ sớm đi, còn nhiều thời gian không cần quá mệt nhọc.

Đoàn Phi bưng canh hạt sen lên, uống một ngụm lớn, phất tay, Tô Dung liền lui ra. Đoàn Phi uống xong canh hạt sen lại xem hồ sơ một lát, cuối cùng cũng về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, trước tiên Đoàn Phi đến nha phủ tham kiến Mã đại nhân, mượn vài tên bộ khoái bản địa, sau đó mang theo một đám bộ khoái khí thế hùng hổ, liền thẳng hướng nam thành.

Đầu tiên hắn phải xử lý một vụ tranh chấp của người trong quê, nguyên cáo họ Lý tên Thần, cáo hàng xóm lừa y năm trăm lượng. Khởi nguồn là lúc đầu Lý Thần vay của người hàng xóm tám trăm lượng đi buôn bán, lúc ấy viết giấy vay lấy nhà làm thế chấp. Lý Thần buôn bán trở về kiếm được chút tiền, khi trả tiền đã trả trước năm trăm lượng, còn lại chuẩn bị lần sau buôn bán kiếm thêm lại trả. Vì ở quê quan hệ không tệ, nên khi trả tiền không cần viết một giấy vay tiền khác. Không ngờ đến khi Lý Thần trả tiền lần thứ hai, người hàng xóm bèn trở mặt. Một mực khẳng định Lý Thần một đồng cũng chưa trả, vẫn còn nợ gã tám trăm lượng.

Lý Thần lúc này mới hối hận không kịp, đành phải viết đơn kiện bẩm báo nha huyện Thượng Nguyên. Huyện lệnh Thượng Nguyên thấy Lý Thần lấy không ra chứng có liền phán y vu cáo. Lý Thần bị phạt đánh rồi còn phải trả tiền. Nhưng y lại cáo tiếp lên nha môn, vừa lúc Hoàng thượng nam tuần đến phủ Ứng Thiên, Tri phủ đại nhân đành phải tạm thời giấu đi, miễn đánh cho tên tiểu tử này, sau khi thả ra y bất cứ giá nào cũng chặn đường cáo kiện.

Tất cả chứng cớ đều chống lại Lý Thần, nhưng Đoàn Phi trong lòng vẫn cứ tin tưởng y. Một kẻ lừa gạt tuyệt đối sẽ không thể không chút chứng cứ kiện tiếp lên cấp trên. Hơn nữa, hắn còn hỏi những bộ khoái đã gặp Lý Thần và hàng xóm Bì Đạt. Bọn bộ khoái đều cho rằng, Lý Thần kia là một người thật thà, mà hàng xóm Bì Đạt của y thoạt nhìn không thật thà như vậy.

Sáng sớm tinh mơ hôm đó, một đám bộ khoái đột nhiên xuất hiện trước cửa chính nhà Bì Đạt, bọn họ dùng sức kéo cửa chính Đạt gia, thúc giục:

- Mở cửa, mở cửa, Bì Đạt mở cửa! Xảy ra chuyện lớn rồi!

Bì Đạt đang ở trong phòng ôm vợ ngủ thình lình nghe thấy có người đập cửa, gã vội vã dậy mặc xong quần áo đi ra mở cửa, không đợi gã mở miệng trách móc, công sai đã như lang hổ nhào vào gã, lập tức trói gô giải đi.

- Sai gia, ta phạm vào tội gì? Tại sao muốn bắt ta!

Bì Đạt bị trói rồi vứt cửa mặc người vây xem, vài bộ khoái của Dương Châu tới canh giữ bên cạnh gã, còn bộ khoái khác nhảy vào trong phòng gã, lát sau liền nghe được vợ Bì Đạt ở trong hét ầm lên:

- Cường đạo, người đâu, có cường đạo!

Rất nhanh ngay tại cổng nhà Bì Đạt tụ tập một đám người vây xem. Đoàn Phi nghe được lời nói của Bì Đạt sau đó cười lạnh nói:

- Bì Đạt, chúng ta là bộ khoái Dương Châu, đặc biệt vì ngươi mà tới, việc của ngươi phạm tội rồi.

Miệng đầy giọng Dương Châu Bì Đạt nghe thấy sửng sốt, Thạch Bân nói với những người vây xem xung quanh:

- Hai ngày trước, phủ Dương Châu chúng ta bắt được một đám đạo tặc, cung khai nhận tội bọn chúng giết người cướp bóc được hơn một nghìn lượng bạc thỏi chứa chấp ở nhà Bì Đạt, ngõ Đinh Gia Ứng Thiên. Bởi vậy, chúng ta được đại nhân phái tới khám xét Bì mỗ, và tra tìm bạc, nhất định áp tải tới Dương Châu đãi thẩm.

Người vây xem đều thốt lên một tiếng ồ, sau đó tiếng xì xào bàn tán nổi lên, Bì Đạt trợn mắt hét lớn:

- Không thể, ta bị oan, ta không phải đạo tặc, ta không chứa chấp bạc trộm cắp, ta không phải kẻ chứa chấp.

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô, bọn khoái bộ bản địa hét lớn:

- Tìm được rồi, tìm được tang vật rồi!

Khoái bộ chạy tới một hàng, chắp tay nói với Đoàn Phi:

- Đoàn Bộ đầu, thuộc hạ ở trong nhà Bì mỗ lục soát được hơn mười đĩnh bạc, ước chừng hơn bảy trăm lượng.

Đoàn Phi hừ một tiếng, nói với Bì Đạt:

- Bì Đạt, ngươi nói ngươi oan uổn, ta đây hỏi ngươi, vì sao trong nhà ngươi có nhiều ngân lượng như vậy? Hay là buổi tối ngươi có thói quen nằm trên đĩnh bạc ngủ?

Bì Đạt há hốc mồm, lời giải thích duy nhất đã bị Đoàn Phi châm chọc rồi, gã nhất thời tìm không ra cớ, người bình thường trong nhà sao có thể chứa nhiều bạc như vậy? Số bạc này của gã phần lớn đều là Lý Thần trả, vì sợ lưu lại bằng chứng gã cũng không dám mang đi tiền trang (như ngân hàng tư bây giờ) đổi thành ngân phiếu, cho nên vẫn còn chồng chất trong tủ, không nghĩ tới hôm nay lại bị lục soát ra.

Đoàn Phi không để cho gã có thời gian suy nghĩ, tiếp tục ép, hỏi:

- Ngươi đã không nói được lai lịch của sô bạc này, đính thị là của trộm cướp không còn nghi ngờ, bây giờ tang vật cũng lấy được, người đâu đem Bì Đạt cùng tất cả tang ngân lục soát được áp tải tới nha phủ, đợi sau khi Tri phủ Mã đại nhân xác nhận lập tức áp giải đến Dương Châu xử lý! Đây là một vụ án trộm cướp lớn, nếu Bì Đạt muốn chạy trốn, cứ đánh gẫy chân!

Bọn bộ khoái như lang như hổ túm lấy Bì Đạt, Bì Đạt chỉ cảm thấy chân mình không cắm xuống đất mà chổng lên, mắt thấy cửa nhà quen thuộc cách mình càng ngày càng xa, Bì Đạt sợ tới mức hồn bay phách lạc, không khỏi hét lớn:

- Đó không phải tang ngân, là bạc hàng xóm Lý Thần trả ta, đó không phải tang ngân đâu!

- Hả? Đó là bạc hàng xóm Lý Thần trả ngươi?

Bọn bộ khoái buông Bì Đạt xuống, cùng kêu lên, ngay sau đó Đoàn Phi cười lạnh nói:

- Ngươi nói đây là bạc hàng xóm Lý thần trả ngươi, ngươi có chứng cớ gì?

- Đại nhân không tin có thể gọi Lý Thần đến làm chứng cho tiểu nhân, bạc này thật là Lý Thần trả lại cho thảo dân đó mà.

Bì Đạt bị những bộ khoái miệng đầy giọng Dương Châu đó lắc lư đến choáng váng, căn bản không suy nghĩ đến chuyện khác.

Đoàn Phi hướng bốn phía chắp tay nói:

- Mọi người làm chứng, người này chính mồm nói bạc này đều là Lý Thần trả gã, bạc tổng cộng tìm được hơn bảy trăm lượng, nói cách khác Lý Thần nợ gã tám trăm lượng bạc đã trả hết toàn bộ, mọi người nói có đúng không hay không!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện