Sở Chung Kỳ quả thực là ngàn chén không say, lại bưng thêm mấy hộc rượu hoa tiêu, hắn ăn thịt, sau đó một mình uống cạn toàn bộ, vừa uống vừa nói: "Rượu này thực sự không ngon bằng rượu ở Nhạn Môn."
Vương Tô Mẫn nói: "Phương Bắc trời lạnh, rượu cũng mạnh.

Hán tử nơi đó không uống rượu mạnh, ở trên đường nhịn không trở về, mà ngươi không chịu được rét, lại thích uống rượu mạnh, thật là lạ."
Sở Chung Kỳ một bụng đầy rượu, sắc mặt cũng không đổi, không say chút nào, nói: "Hết cách rồi, ta thể hàn mà."
Nhìn hắn uống rượu như uống nước, đáy lòng của Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh đều có chút ngứa ngáy, Sở Chung Kỳ nhìn bọn họ cười, nhường cho bọn họ uống hai ngụm, hai người nhấp hai ngụm nhỏ, biểu tình đều không dễ nhìn lắm.

Tuy rằng có thể nuốt xuống, mà thật sự là không có gì ngon cả.

Hỏa Tầm Sưởng Minh còn uống thêm hớp trà súc miệng, nói: "Thực là thần luôn rồi."
Sở Chung Kỳ thân hình đơn bạc, nhìn qua gầy yếu, cảm giác rất tiên phong đạo cốt, nhưng trên bàn cơm lại dọa người ta hết hồn, rượu uống từng ngụm lớn, ăn cũng từng miếng thịt lớn, đúng là bọn họ xưa nay chưa từng thấy người như vậy, thật phóng khoáng.

Ngay cả Lý Đông Thanh trên bàn cơm này cũng ăn nhiều hơn nửa bát, no quá chừng.

Hắn ăn no, lau miệng một cái, nói: "Được rồi, làm việc đi."
Lý Đông Thanh nói: "Các ngươi chờ ta một chút, ta trở về một chuyến."
"À," Hỏa Tầm Sưởng Minh đến hỏi cũng không có hỏi, nói, "Ta xuống trả tiền, ngươi đi nhanh về nhanh."
Lý Đông Thanh gật gật đầu, trực tiếp từ cửa sổ nhào ra ngoài, người lập tức biến mất.

Sở Chung Kỳ không hiểu ra sao, liếc nhìn cửa sổ, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Hắn trở về nhìn Ninh Hòa Trần."

"Có gì có thể nhìn sao?"
Có cái gì có thể nhìn? Chuyện này Hỏa Tầm Sưởng Minh làm sao biết, nhưng hắn cùng Lý Đông Thanh đã rất quen thuộc, rất nhiều lúc đều biết Lý Đông Thanh đang suy nghĩ gì, nói: "Vào lúc này, phải xem một chút, sợ Ninh Hòa Trần lại xảy ra chuyện."
Hắn nói xong, không đợi người khác nói chuyện, lại nói: "Ta xuống lầu tính tiền, các ngươi ngồi một lát."
Sở Chung Kỳ uống nốt chỗ rượu, nói: "Kỳ quái."
Vương Tô Mẫn cũng không tiếp lời.

Sở Chung Kỳ tự hỏi: "Ninh Hòa Trần không tới sao? Không phải là vì hắn sao?"
"Hơn nửa là không tới." Vương Tô Mẫn ngồi rất vững vàng.

"Vì sao?"
Vương Tô Mẫn liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tốt số."
Sở Chung Kỳ liền cười to, nói: "Con người ngươi thật thú vị."
Vương Tô Mẫn uống hai hộc rượu gạo, cũng giống như không có chuyện gì, rất chân thành mà nói: "Xác thực."
Sở Chung Kỳ đứng lên, rúc hai tay vào trong ống tay áo, cổ co rụt lại, khịt khịt mũi, giống như một đứa nhỏ: "Hai ta cũng đi thôi."
Vương Tô Mẫn hỏi: "Ngươi là người nơi nào?"
"Ai nha, huynh đệ," Sở Chung Kỳ nói, "Mặc dù nói ta nhìn qua có hơi không đứng đắn một chút, nhưng thực sự ta cũng là người tốt đấy, nói giúp các ngươi, chính là giúp các ngươi, không cần hoài nghi đi?"
Vương Tô Mẫn khẽ cau mày, trợn mắt, nhìn hắn nói: "Vậy ngươi đến Đông Âu làm gì?"
Sở Chung Kỳ nói: "Lưu lạc đó, huynh đệ, cái gì gọi là lưu lạc? Biết không?"
"Ta giúp các ngươi," Sở Chung Kỳ nói, "Còn không cần tiền, ngươi còn muốn nghi ngờ ta, thật không có đạo lý!"
Vương Tô Mẫn cầm đao của mình, cũng đứng lên, thực ra hai người cao ngang nhau, nhưng Sở Chung Kỳ lại lạnh đến rụt cổ, lúc này giống như thấp hơn hắn một cái đầu, Vương Tô Mẫn nói: "Vậy ngươi sau này phải lưu lạc đến chỗ nào?"
Những câu này mấy người Lý Đông Thanh đều không hỏi, có thể là ngại hỏi, dù sao thì cũng giống như nghi ngờ người ta.

Vương Tô Mẫn cũng không quan tâm cái này.

Sở Chung Kỳ cười nói: "Chuyện ngày mai, ngày mai thức dậy lại xác định đi.

Đi thôi, Tô Mẫn."
Vương Tô Mẫn nghe danh tự này, mạnh mẽ nhíu mày lại, Sở Chung Kỳ bắt đầu cười lớn, giống như đạt được mục đích cố ý làm hắn không thích.

Lúc này kỳ thực đã là giữa trưa, mặt trời treo cao, mà nhiệt độ vẫn còn lạnh, không quá ấm áp, có chút ướt lạnh.

Trên phố người đến kẻ đi, chính là thời điểm nhàn rỗi.

Lý Đông Thanh lại ở trên nóc nhà bay tới bay lui, giống như một người đang rất bận, hắn đến nhà, trực tiếp nhảy lên nóc, phòng của Ninh Hòa Trần đang ở ngay phía dưới, hắn từ trên mái hiên nhảy xuống, gõ cửa sổ phòng Ninh Hòa Trần.

Ninh Hòa Trần qua một lát mới đẩy cửa sổ ra, để hắn tiến vào.

Lý Đông Thanh nhảy vào trong phòng, vỗ tro bụi trên người, đầu tiên đi tìm đưa thức ăn tới, liếc mắt nhìn, ăn rồi, so với suy nghĩ của hắn cũng không khác biết lắm, còn lại không ít.

Ninh Hòa Trần lại nằm lên giường, cầm quyển sách trong tay, chậm rãi thưởng thức, mái tóc được buộc lên nay đã có chút rối rắm, y xõa tóc ra, toàn bộ mái tóc thả trên giường.


Lý Đông Thanh hỏi: "Sao lại không để ý tới ta?"
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ nói hắn kì quái.

Lý Đông Thanh ngồi vào bên cạnh y, nói: "Ngươi đang đọc gì vậy?"
Ninh Hòa Trần giơ bìa sách lên cho hắn, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, hỏi: "Hay không?"
Quyển sách trong tay y là Lý Đông Thanh tùy tiện lấy về từ tiệm sách, một quyển đại phú văn tập, Ninh Hòa Trần có cũng được mà không có cũng được, nói: "Vẫn được."
Lý Đông Thanh đến gần mà nhìn, Ninh Hòa Trần đang đọc "Tử Hư Phú", Tư Mã Tương Như viết tặng Cảnh Đế một bài phú.

Hắn cũng đã từng đọc qua, cho nên nói: "Viết không tệ."
Ninh Hòa Trần lại là kiểu có cũng được mà không có cũng được.

Lý Đông Thanh không hiểu, nhìn y chằm chằm.

Một hồi lâu sau, Ninh Hòa Trần rốt cuộc cũng nhíu mày, hơi có chút bị quấy rầy, ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng không có hỏi, nhưng thực ra là đang nói "Lại làm sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi không muốn ta ở đây nói chuyện với ngươi?"
Ninh Hòa Trần không trả lời.

Đây thực sự là lần đầu tiên như thế, cho dù Ninh Hòa Trần tính khí không tốt, từ trước tới nay cũng không đối với hắn như vậy, chuyện này giống như là ở trong lòng chán ghét hắn, không muốn để ý hắn.

Lý Đông Thanh căn bản không biết mình đã làm sai chỗ nào, hắn ngẩng mặt lên nhìn Ninh Hòa Trần, sau đó đứng lên, nói: "Ta vào vương cung tìm Âu Dương Diêu, khả năng buổi tối sẽ về muộn một chút."
Ninh Hòa Trần vẫn cứ đọc sách, không cản hắn.

Lý Đông Thanh lúc này mới thật sự nổi giận, mím miệng, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đến một câu tạm biệt cũng không nói.

Ninh Hòa Trần nghe thấy động tĩnh hắn đi, thả sách xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cửa sổ đang mở ra, bị gió thổi mà lay động "kẽo kẹt", nhất thời y cũng lười đi đóng.

Lý Đông Thanh nổi giận đi ra, đang tức giận còn không quên nói dối chính mình đi tìm Đông Âu Vương, mà vừa quay đầu đã đi tụ họp với mấy người Hỏa Tầm Sưởng Minh rồi.

Ba người Hỏa Tầm đang chờ dưới lầu, Lý Đông Thanh từ trên nóc nhà nhảy xuống, nói: "Chờ lâu rồi đi?"
"Không sao," Sở Chung Kỳ nói, "Đời người dài đằng đẵng, chờ chút cũng không sao cả."
Lý Đông Thanh nở nụ cười.

Sở Chung Kỳ nói: "Bắt đầu từ đâu đây?"
Vương Tô Mẫn nói: "Quán trọ ở cửa thành kia tên gì? Có rất nhiều người."
"Vậy thì đi thôi," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Thế nhưng ở trong thành ta không tiện động thủ, có thể gọi ra ngoài đánh hay không?"
Người của Hỏa Tầm gia, dù sao vẫn phải cho Đông Âu Vương mặt mũi, không thể ở trong thành của người ta mà đại sát tứ phương.

"Nếu không ngươi cứ bỏ thuốc cho bọn họ đi." Sở Chung Kỳ nói, "Còn lại chúng ta làm, lừa ra khỏi thành quá phiền toái."

Lý Đông Thanh lại hỏi: "Nếu như khiêu chiến bọn họ trên Hoàng Kim Đài thì sao?"
Ba người đều sợ hết hồn.

Lý Đông Thanh cùng bọn họ nghĩ hoàn toàn không phải một chuyện.

Chỉ nghe Lý Đông Thanh nghiêm túc thỉnh giáo bọn họ: "Ta hiện tại lên Hoàng Kim Đài, bọn họ sẽ không tới đánh với ta sao?"
Sở Chung Kỳ dừng lại hai hơi, sau đó nói: "Đệ đệ, chơi lớn như vậy?"
Người có thể yết bảng hai lần, một lần là đi vào giang hồ, thêm một lần chính là chịu tội.

Lý Đông Thanh bây giờ muốn lại là, hắn ngày hôm nay sẽ đứng trên Hoàng Kim Đài yết bảng, cũng chịu tội một lần, những người kia trước tiên sẽ tới tìm hắn.

Người thủ đài phát tiền không ít, xem như là một số tiền lớn, người chết vì tiền chim chết vì ăn, bọn họ sẽ đến.

Hỏa Tầm Sưởng Minh vừa mới phản ứng lại, lập tức phản đối, nói: "Không được, ngươi có phải là muốn giết ta không hả? Đại ca nữ sẽ giết ta."
"Ta không chết được, nàng sẽ không giết ngươi," Lý Đông Thanh không coi là chuyện to tát, nói, "Nàng nói, không muốn quản ta."
"Đó là lời trong lúc tức giận thôi, ngươi nghe không hiểu?" Hỏa Tầm Sưởng Minh tức giận quá đi mất, nói, "Ngươi không lợi hại bằng Ninh Hòa Trần, ngươi có thể thật sự sẽ chết, hà tất phải vậy? Có cần thiết không? Chúng ta không phải đã có biện pháp rồi sao?"
Thế nhưng biện pháp kia, dưới cái nhìn của Lý Đông Thanh vẫn không đủ, hơn nữa kỳ thực đối với thanh danh của Ninh Hòa Trần cũng không tốt.

Là Sở Chung Kỳ cho hắn gợi ý, quy tắc này có thể phá vỡ.

Lý Đông Thanh cảm thấy, có mấy người chính là nhắm vào Ninh Hòa Trần mà tới, mà những người nhắm vào Ninh Hòa Trần, đều là cao thủ.

Có thể bọn họ sẽ không lên, thế nhưng cuối cùng vẫn có thể dùng cách của Sở Chung Kỳ tiêu diệt bọn họ, cũng coi như là lo trước khỏi hoạ sau.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không tệ.

Sở Chung Kỳ nói: "Chuyện này không đùa được đâu, ngươi bây giờ rất lợi hại sao? Xác định không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Xác định bà nội hắn!"
Trong lòng Lý Đông Thanh cũng không chắc, nhưng từ sau khi biến cố năm mười sáu tuổi xảy ra, cơ hồ đã nghiền nát hắn, hắn lại nhiễm phải một căn bệnh rất kỳ quái, bệnh này chính là không sợ.

Dù thế nào cũng không cảm giác được sợ hãi, luôn cảm thấy đến đâu cũng không sao cả.

Thế nhưng đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, bản thân Lý Đông Thanh cũng cảm thấy hơi khó hiểu, chính hắn còn phải nghiền ngẫm rất lâu, mới phát hiện ra tật xấu này của mình: Hình như là "Sợ hãi" trong thân thể này đã bị hút hết, hắn luôn cảm thấy cái gì cũng không đáng sợ, chỉ cần vẫn còn để lại một cái mạng, luôn có lối ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện