Mặt trời xuống phía tây, trời cũng bắt đầu tối lại, cỏ cây nhuộm sắc đỏ của ánh sáng, rực rỡ chói mắt.

Lại là một mùa cây cỏ nảy mầm trong năm mới, người Hung Nô sống trên thảo nguyên, đa số đều chăn nuôi dê bò, cũng chính là cuộc sống.

Sắc trời mới sắp chuyển đen, lửa trại của người Hung Nô đã thắp lên, một đám người vây quanh đống lửa, ca hát nhảy múa, tiếng hát vang khắp mọi miền thảo nguyên.

Vương Tô Mẫn ngồi trong đám người, cũng cùng hát theo, hắn đã thuộc lòng lời ca, khi hát ánh lửa còn lập lòe chiếu lên gương mặt.

Lý Đông Thanh ngồi ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Ta đối với lửa trại của bọn họ không có ấn tượng gì tốt, bây giờ lại xảy ra chuyện gì?"
"Bắt được nữ nhân," Vương Tô Mẫn nói, "Hoặc là đánh thắng trận."
Chuyện nào cũng không tính là chuyện tốt, Lý Đông Thanh càng không có hứng thú.

Ngày hôm nay chỉ có hắn và Vương Tô Mẫn ra ngoài, bọn họ thuận theo Vân Trung, biên cương xa xôi, sau đó đến phụ cận cách thành Phạm phu nhân một trăm dặm.

Trong số họ không có mấy ai biết tiếng Hung Nô, có mấy người vốn là biết nói, thế nhưng hai mươi năm không dùng đến cũng đã quên hết sạch, chỉ có ba người biết, trong này Ninh Hòa Trần lại bởi vì nhan sắc quá mức xuất chúng, sợ sẽ gây ra phiền phức, cho nên không dám dẫn y theo.

Lý Đông Thanh cùng Vương Tô Mẫn giả vờ là người lưu lạc li tán khỏi quân đội của Y Trĩ Tà, trà trộn vào bên trong.

Góc áo của Lý Đông Thanh bị kéo lại, hắn xoay người, là một bé trai, cúi đầu gật gật, không vui lắm mà đưa cho hắn một khối phô mai, Lý Đông Thanh nhìn về đằng sau, nhìn thấy nương của đứa nhỏ đang đi theo, nhìn về phía hắn cười.

Lý Đông Thanh cũng cười, nhận lấy.

Cậu nhóc cười một cái chạy ra.

Lý Đông Thanh bẻ một nửa, đưa phô mai cho Vương Tô Mẫn, Vương Tô Mẫn nói: "Đã lâu không ăn."
"Ta cũng vậy." Lý Đông Thanh thuận miệng nói.


Vương Tô Mẫn liếc mắt nhìn hắn, Lý Đông Thanh kinh ngạc nói: "Làm sao?"
"Ngươi tổng cộng ăn qua mấy lần?" Vương Tô Mẫn nói, "Người Trung nguyên."
Lý Đông Thanh: "Xem thường người Trung nguyên?"
Vương Tô Mẫn hỏi: "Ăn qua mấy lần."
Lý Đông Thanh chỉ cười, không trả lời hắn.

Vương Tô Mẫn hai miếng đã nhét hết phô mai vào trong miệng, nhìn lửa trại trước mắt.

Lý Đông Thanh không biết tại sao, luôn cảm thấy chính mình hình như cùng thảo nguyên có chút duyên phận, thậm chí có thời điểm cảm thấy chính mình cũng là người của nơi này.

Có lẽ là vì hắn từ nhỏ đã biết nói tiếng Hung Nô, lúc đó là Hoàng thúc hàng xóm dạy cho hắn, Lý Đông Thanh nghe không ít chuyện xưa của người Hung Nô, Hoàng thúc là ngậm hận mà kể cho hắn nghe, nhưng Lý Đông Thanh đối vùng đất này lại không có quá nhiều căm hận.

Nghe Vương Tô Mẫn nói hắn mới ý thức được, đây mới chỉ là lần thứ hai trong đời hắn đặt chân lên thảo nguyên.

Cậu nhóc nhảy chân sáo chạy tới, cố ý ở phía sau Lý Đông Thanh phát ra tiếng kêu quái dị, Lý Đông Thanh quay đầu lại, hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ba Đặc Nhĩ," Cậu nhóc nói, "Ta tên là Ba Đặc Nhĩ."
Lý Đông Thanh kéo hắn lại, ôm vào trong ngực, để hắn ngồi trên đùi mình, hỏi: "Ba Đặc Nhĩ, thật nặng, mấy tuổi rồi?"
Ba Đặc Nhĩ nói: "Ta không biết."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Ta thấy ngươi cũng chỉ khoảng năm tuổi đi."
Ba Đặc Nhĩ không muốn để hắn ôm, tránh đi một chút, Lý Đông Thanh đành buông hắn ra, kết quả Ba Đặc Nhĩ lại chui vào bên cạnh hắn, ngồi xuống bên chân hắn, dùng cẳng chân đi của mình đụng vào bắp đùi của hắn, nói: "Chúng ta đều không biết mình mấy tuổi, ngươi biết sao?"
"Ta cũng không biết." Lý Đông Thanh nói.

Vương Tô Mẫn lại phá nói: "Hắn mười bảy."
Lý Đông Thanh: "..."
Hắn trách cứ liếc Vương Tô Mẫn một cái, cậu nhóc cúi đầu, nghịch phần lông trên áo choàng da dê của Lý Đông Thanh.

Đa số những người sống trên thảo nguyên Hung Nô, cả đời đến một chữ cũng không biết, tuổi tác của chính mình cũng không biết, có mấy người thậm chí không biết trong nhà mình có mấy con ngựa, mấy con dê.

Có người dùng cục đá để đếm số dê trong nhà mình, khi dê ra khỏi chuồng, ra một con sẽ đặt một cục đá, chờ thời điểm dê trở lại, nếu như dê đều đi vào, mà vẫn còn cục đá ở đó, chứng tỏ còn có dê chưa quay về.

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi hỏi thúc thúc này xem, hắn mấy tuổi, chính hắn cũng không biết."
Cậu nhóc liếc mắt nhìn Vương Tô Mẫn, Vương Tô Mẫn không chờ hắn hỏi đã nói: "Không biết."
Lý Đông Thanh nói: "Xem đi, ta đã nói chính hắn cũng không biết mà."
Cậu nhóc lại nở nụ cười, đưa một tảng đá cho hắn: "Cho ngươi."
Lý Đông Thanh nhận lấy, chỉ là một cục đá bình thường, hắn nói: "Đa tạ."
Sau đó cậu nhóc chạy đi.

Lý Đông Thanh hỏi Vương Tô Mẫn: "Thật sự không biết, hay là giả bộ không biết?"
"Thật sự không biết." Vương Tô Mẫn nói.

Lý Đông Thanh: "Chẳng trách ngươi không đón sinh nhật."
"Có biết ta cũng không đón," Vương Tô Mẫn nói, "Ta tuy rằng không biết tuổi tác của chính mình, nhưng biết mình chắc chắn đã hơn một tuổi."
Lý Đông Thanh hiểu ý hắn, nở nụ cười.

Đa số mọi người đều chỉ tổ chức sinh nhật tròn một tuổi cho con cái, những sinh nhật sau này sẽ không đón nữa, kỳ thực bản thân Lý Đông Thanh cũng như vậy, xem ra đều cùng trải qua khổ sở mà lớn lên.

Hắn liếc mắt nhìn Vương Tô Mẫn, cảm thấy số tuổi của Vương Tô Mẫn cũng không nhỏ, có lẽ sắp ba mươi rồi.

Lý Đông Thanh lại liếc nhìn chung quanh, lửa trại đã đốt hơn nửa ngày rồi mà vẫn không thấy lôi nữ nhân đến, phỏng chừng lửa trại tối hôm nay không phải đốt mừng nữ nhân, vậy chỉ có thể là đánh thắng trận.

Hắn ngày hôm qua nghe ngóng được ba vị tướng quân đều tay trắng trở về, chẳng lẽ là ăn mừng cái này?
Hắn nghĩ phải nhanh tìm người nào đó hỏi thăm tình huống một chút, vừa quay đầu, cậu nhóc lại dang cánh tay bay tới, bay đến trước mặt hắn, nói: "Mẫu thân ta nói, tối hôm nay các ngươi có thể ở lại trong lều nhà ta."

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi biết quân đội của Tả Cốc Lãi vương hiện tại đang ở đâu không?"
"Tả Cốc Lãi vương là ai?" Cậu nhóc hỏi.

Lý Đông Thanh thở dài, vừa muốn nói thôi, Vương Tô Mẫn lại nói: "Đệ đệ của đại thiền vu."
Cậu nhóc chỉ về phía Nam, nói: "Chúng ta đang ăn mừng, đệ đệ của đại thiền vu đánh bại Phi tướng quân, bắt được Phi tướng quân rồi."
Lý Đông Thanh lập tức sửng sốt, liếc mắt nhìn Vương Tô Mẫn, hai người đều có chút không thể tin được.

Cậu nhóc cầm trong tay một cục đá, nói: "Phi tướng quân, phốc phốc phốc!" Nhóc làm động tác tiến công, sau đó lại giơ lên một cục đá, làm bộ là Y Trĩ Tà, nói: "Y Trĩ Tà, tùng tùng tùng!"
Sau đó, nhóc đập hai cục đá vào nhau, ném Lý Quảng xuống, nói: "Phi tướng quân thua nha."
Ba Đặc Nhĩ một cước đạp lên trên cục đá Phi tướng quân, sau đó cầm cục đá Y Trĩ Tà, đánh vào trên ngực Lý Đông Thanh.

Lý Đông Thanh mặt không biến sắc, nói: "Vậy đệ đệ của đại thiền vu ngày hôm nay có đến không?"
Cậu nhóc xòe tay ra, dáng vẻ ông cụ non nói: "Núi Côn Lôn này cũng không biết."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, hắn đứng dậy, nói: "Cám ơn ngươi, Ba Đặc Nhĩ."
Ba Đặc Nhĩ nói: "Ngươi muốn đi giết Tả Cốc Lãi vương sao?"
Lý Đông Thanh đột nhiên ngừng lại động tác, cúi đầu nhìn nhóc.

"Hắn đang ở phía Nam thảo nguyên," Ba Đặc Nhĩ nói, "Ngươi không ở lại đêm nay sao?"
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi không phải không biết ai là Tả Cốc Lãi vương à?"
"Ngươi vừa mới nói mà!" Cậu nhóc giống như xem hắn là người ngu, khoa trương học theo động tác cùng ngữ khí của người lớn, nói, "Ta đương nhiên là học theo ngươi rồi."
Lý Đông Thanh: "Vậy tại sao nói ta muốn đi giết hắn?"
"Ta đoán," Ba Đặc Nhĩ nói, "Ngươi khẳng định là muốn đi giết hắn, y phục của ngươi là mới mua, không phải cũ, ngươi chắc chắn không phải người ở đây."
"Hơn nữa rất nhiều người đều muốn giết hắn." Hắn nói bổ sung.

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống, hắn ngồi xuống rồi chính là cao ngang ngửa Ba Đặc Nhĩ, Lý Đông Thanh nói: "Tại sao nói như vậy?"
"Bởi vì đại thiền vu sắp chết rồi," Ba Đặc Nhĩ nói, "Bọn họ nói, nhi tử của đại thiền vu muốn giết đệ đệ của đại thiền vu, bọn họ đang tranh vương vị."
Lý Đông Thanh nhìn hắn, tỉ mỉ suy ngẫm, bản thân mình lúc hơn năm tuổi đang làm gì, trẻ em hiện tại đều thông minh như vậy sao?
Lý Đông Thanh nghĩ tới nghĩ lui, căn bản là không nhớ ra chính mình lúc năm tuổi.

"Tiểu quỷ," Vương Tô Mẫn nói, "Chúng ta đúng là đang muốn đi giết hắn, nhanh đi lấy cho ta thêm một miếng phô mai đi, đến lúc đó ta thay ngươi đâm hắn một đao."
Ba Đặc Nhĩ lại nhe răng cười, chỉ là không động đậy.

Mẫu thân của đứa nhỏ chạy lại đây, là một nữ nhân có chút thấp bé mũm mĩm, nàng đi tới, nói: "Ba Đặc Nhĩ muốn mời các ngươi tới nhà ta ở một đêm, sáng sớm ngày mai uống trà sữa xong rồi lại đi."
Lý Đông Thanh đứng lên, nhìn nàng nói: "Đứa nhỏ này thật thông minh."
Ba Đặc Nhĩ vây quanh mẫu thân hắn, một khắc cũng không dừng lại, nữ nhân vừa cản hắn vừa không thể tin được, cười nói: "Hắn? Thông minh?"
"Ta chỉ mong hắn đến lúc đó có thể biết rõ trong nhà có mấy con dê." Người phụ nữ nói.

Ba Đặc Nhĩ chạy ra, quay đầu lại hô: "Bản thân ngươi có biết chắc?"
Nữ nhân mắng hắn một câu.

Lý Đông Thanh nói: "Ta đêm nay phải đi luôn, mạo muội hỏi một câu, hai chúng ta li tán khỏi đội ngũ Tả Cốc Lãi vương đã rất lâu rồi, muốn tìm đến quân đội của hắn lĩnh tội, hắn đang ở phụ cận của thành Phạm phu nhân sao?"
Nữ nhân nói: "Đã rất gần rồi, xuôi Nam mà tìm thôi, phỏng chừng một ngày có thể nhìn thấy.

Mà ta nghe nói, Tả Cốc Lãi vương trị hạ rất nghiêm."
Nàng cho rằng Lý Đông Thanh cùng Vương Tô Mẫn là đào binh, gương mặt lộ ra một chút đồng tình.

Lý Đông Thanh đành nói: "Không lĩnh tội thì không thể về bên cạnh tộc nhân được, vị hôn thê của ta còn đang ở nhà chờ ta đây, vì y ta cũng phải đi."
Vương Tô Mẫn hít một hơi, hiển nhiên là bắt đầu mất kiên nhẫn nghe hắn nói dối.

Lý Đông Thanh chỉ làm như không biết, tạm biệt với người phụ nữ kia, uống một hớp rượu sữa ngựa, nói cám ơn rồi rời đi.

Thời điểm rời đi, Ba Đặc Nhĩ chạy đến hai bước, nói: "Ngươi tên gì?"
Lý Đông Thanh thuận miệng nói: "Ta tên là Mục Nhân."

Ba Đặc Nhĩ hô lớn: "Mục Nhân, gặp lại!"
Lý Đông Thanh vừa phất tay vừa lùi lại, chờ đi được một đoạn rồi mới xoay người lại, nói với Vương Tô Mẫn: "Là người Hung Nô không đơn giản, hay là đứa bé này không đơn giản?"
Vương Tô Mẫn giống như ngoài ý muốn nói: "Ngươi lẽ nào chưa từng thấy người Hung Nô sao?"
Lý Đông Thanh: "Vậy thì chính là đứa nhỏ này không đơn giản, có chút dọa người."
"Nhóc thích ngươi," Vương Tô Mẫn nói, "Ngươi biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Ngươi cũng rất đáng sợ." Vương Tô Mẫn nói.

Lý Đông Thanh từ từ dừng lại, hỏi: "Có ý gì?"
Vương Tô Mẫn: "Lần đầu tiên ta ở trên thảo nguyên nhìn thấy ngươi, cảm giác nhìn thấy ngươi cũng là như vậy."
"Cũng giống như đứa bé này." Vương Tô Mẫn bổ sung một câu.

Lý Đông Thanh lại không cảm thấy chính mình có gì giống đứa bé này, đứa bé này năm tuổi, ngoại trừ ngôn ngữ cùng hành động quá mức trẻ con ra thì khi nói chuyện hoàn toàn giống như người đã trưởng thành, Lý Đông Thanh tự nhận khi còn bé nhất định không phải như thế.

Lý Đông Thanh nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy đứa nhỏ này thông minh quá sớm, khi ta năm tuổi cũng chưa hiểu được cái gì."
"Không nhất định." Vương Tô Mẫn lại nói.

Hắn thấy Lý Đông Thanh cau mày nhìn hắn, đành nói: "Ngươi chưa từng nghĩ qua sao? Nguyệt Chi tại sao nhất định phải có được ngươi?"
Lý Đông Thanh thế mà lại bị hắn làm cho cứng họng, hắn muốn nói: Chẳng lẽ không thể là bởi vì trong thân thể ta có một nửa là dòng máu của Nguyệt Chi sao? Thế nhưng lại cảm thấy Vương Tô Mẫn sẽ không tin.

Vương Tô Mẫn nói: "Đệ đệ, ngươi luyện kiếm hết bao lâu?"
Vương Tô Mẫn tuy rằng hỏi như vậy, thế nhưng hắn cũng biết đáp án: Nửa năm.

"Thiên phú dị bẩm," Vương Tô Mẫn nói, "Cũng không thể nói là thiên phú dị bẩm, ngươi rất đáng sợ.

Ở sân huấn luyện dã ngoại ngươi không có bạn đúng không? Thế nhưng Hỏa Tầm Sưởng Minh ở nơi đó có rất nhiều bằng hữu, bởi vì ngoại trừ thằng ngốc kia, người khác đều rất sợ ngươi, bao gồm cả Lâm tướng quân dạy kiếm cho ngươi."
Lý Đông Thanh qua một hồi lâu cũng không nói ra lời.

Hai người bọn họ im lặng đi trong bóng tối, lần đầu tiên Lý Đông Thanh nghe được người nói những câu này với chính mình, nếu như không phải ngày hôm nay gặp được đứa bé này, có lẽ hắn vẫn không nghe được Vương Tô Mẫn nói với hắn những lời như thế.

Vương Tô Mẫn là một người chỉ nói thật, cho nên bình thường nói chuyện cũng giống như không dùng não, không biết cân nhắc, tình nguyện đắc tội người ta cũng chưa bao giờ nói dối.

Chẳng qua là có lúc, Vương Tô Mẫn cũng sẽ lựa chọn nhìn thấy rồi, thế nhưng không nói ra.

Lý Đông Thanh nói: "Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta trên thảo nguyên, ta cái gì cũng không làm, ta sốt cao chừng mấy ngày, thiếu chút nữa cũng chết rồi, ngươi sợ cái gì?"
"Bởi vì lúc đó ngươi giống như đang nhẫn nhịn," Vương Tô Mẫn nói, "Ngươi dường như có thể giết những người đó bất cứ lúc nào, thế nhưng ngươi không giết, ngươi đang nhẫn nại bọn họ.

Lý Đông Thanh, ngươi luôn cho người ta cái cảm giác này, kể cả hiện tại."
Lý Đông Thanh: "..."
Vương Tô Mẫn lại nói một câu: "Lại giống như đứa nhóc kia."
Lý Đông Thanh: "Cho nên lúc đó ngươi lựa chọn đi theo ta, có đúng không?"
"Ta muốn nhìn xem ngươi đến cùng có thể đi tới bước nào," Vương Tô Mẫn nói, "Dù sao cũng đúng lúc không có việc gì làm."
LýĐông Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, hiện tại đã chi chít trời sao, trờiđã tối hẳn rồi, nghĩ đến Ninh Hòa Trần chắc còn đang đợi hắn, bèn nói: "Trởvề thôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện