Năm ngày sau.

Móng ngựa của Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần bước vào Ba quận, đi qua mảnh rừng mai trước kia, vào mùa hè, rừng cây trọc lốc, không có hương hoa, chỉ còn lại dư âm của chiến tranh, mùi rỉ sắt cùng mùi thịt thối.

Chết trận giang hồ, không ai nhặt xác.

Sơn môn cao cao năm nào dường như cũng sụp xuống, thấp đi không ít.

Hai người một đường đi tới đều nghe ngóng tin tức, thời điểm Hoắc Hoàng Hà tạm thời biến mất ở Liêu Đông, Liêu Tây trùng với lúc trận chiến Thôn Bắc Hải khai hỏa, sau đó không còn ai gặp lại Hoắc Hoàng Hà, cẩn thận suy nghĩ một chút, Hoắc Hoàng Hà cũng không nên vào lúc này mà rời đi Thôn Bắc Hải.

Nhưng khi bọn họ đến nơi rồi lại có chút do dự, nơi này hình như đã không còn ai sống nữa.

Bọn họ đi tới đài bậc cao cao, dưới chân còn có vết máu khô cạn trên mặt đất, bây giờ vốn là mùa sinh sôi nảy nở, thế nhưng trên mặt đất toàn là cành khô lá rụng cùng chân tay máu thịt bị chặt cụt, đắp thành một đống cao.

Lý Đông Thanh nói: "Chết trên giang hồ, vậy thì chính là chân chính chết đi, không ai nhặt xác cho, cũng không ai nhớ tới."
Ninh Hòa Trần không lên tiếng.

Thôn Bắc Hải dựa vào núi, bậc thang bám núi mà lên, đi tới tận khán đài, Lý Đông Thanh vẫn còn nhớ trên con đường nhỏ ở bên cạnh có một cái chuồng lợn, Vương Tô Mẫn nhốt Nghiêm Trợ tướng quân vào trong chuồng heo, sau đó lại để cho hắn trốn thoát.

Lý Đông Thanh lúc đó vô cùng không muốn để Vương Tô Mẫn rời khỏi mình, nói cho Vương Tô Mẫn, nếu như muốn đi thì nhất định phải nói trước.

Cho dù nói ra câu này, kỳ thực trong lòng vẫn không muốn chấp nhận chính mình có một ngày phải rời xa bạn bè.

Thế nhưng bây giờ, chỉ có hai người hắn và Ninh Hòa Trần.

Lý Đông Thanh lại rất tự nhiên tiếp nhận chuyện này, cũng tự nhiên tiếp nhận chuyện mình có thể chấp nhận chia lìa.

Sơn lầu của Thôn Bắc Hải ở bên trên, hai người mời vừa bước vào đã cảm nhận được một luồng sát khí kéo tới, Lý Đông Thanh bước về phía trước một bước, dưới chân giẫm lên lá khô, hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thoáng nhìn phía sau, Hoắc Hoàng Hà từ đằng sau đi ra.

Ba người gặp mặt đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Hoàng Hà hiển nhiên là mới vừa trở về, trong tay nhấc theo một con nai đã chết, hắn mọc thêm một tầng râu mép, tóc tai tùy ý buộc lên, hai lọn tóc sót ở bên tai, nhìn qua có chút tiều tụy.

Ninh Hòa Trần nói: "Trường Giang."

Hoắc Hoàng Hà vứt nai đến cửa, đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh tăm tối, ánh sáng chiếu vào, bọn họ này đi vào trong buồng, ngửi được một mùi không biết nói ra sao, thảo dược, thịt thối, chết chóc.

Lý Đông Thanh đi vào, đằng sau tấm bình phong là Diệp A Mai đang quỳ gối trước giường, Diệp Chi Trạch trừng to hai mắt nằm ở trên giường, trên người đắp kín chăn.

Lý Đông Thanh nhẹ nhàng nhấc lên tấm chăn trên người hắn, nhìn thấy nửa người dưới của hắn cơ hồ không còn, thịt thối dán vào xương cốt, lồng ngực của Diệp Chi Trạch giống như một cái ống bễ, vù vù thổi gió, hắn gắt gao mà trừng hai mắt.

Diệp A Mai nhìn thấy mấy người bọn họ, chỉ gật gật đầu.

"Chúng ta tìm nơi nói chuyện." Lý Đông Thanh nói với Hoắc Hoàng Hà.

Hoắc Hoàng Hà chỉ vào một con đường, bọn họ đi ra ngoài nhà tán gẫu.

Trên bàn phủ một lớp bụi, Hoắc Hoàng Hà nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp ngồi lên, nói: "Từ đâu trở về?"
Lý Đông Thanh: "Hung Nô."
"Xa như vậy, hà tất phải trở về?" Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, "Quay về thì có ích gì? Kỳ thực khi bọn họ tới, ta cũng không có gấp gáp quay về, sau khi về thì đã thành như vậy.

Trăm năm cơ nghiệp của Thôn Bắc Hải không còn, mọi người bỏ chạy tứ phía, đều tìm cách thoát thân rồi."
Lý Đông Thanh: "Tại sao lại như vậy?"
"Tại sao lại như vậy..." Hoắc Hoàng Hà thuận miệng thì thầm một câu, sau đó nói, "Các ngươi xảy ra chuyện gì? Rất lâu rồi không nghe được tin tức của các ngươi, đến đây mới biết các ngươi đã đi rồi."
Đây chính là quan hệ bạn bè của Ninh Hòa Trần, thời khắc tính mạng bị đe dọa, vô luận bao xa đều sẽ đuổi đến, nhưng khi không có việc gì, một hai năm cũng sẽ không có tin tức, ngay cả một bức thư cũng không có.

Ninh Hòa Trần nói: "Xảy ra không ít chuyện."
"Dù sao hiện tại cũng không bận," Hoắc Hoàng Hà bình tĩnh nói, "Lúc này không tán gẫu, còn có thể lúc nào để tán gẫu đây?"
Ninh Hòa Trần nói qua vài chuyện quan trọng, chọn chọn bỏ bỏ những chuyện đã xảy ra trong vòng chưa tới một năm này, hai ba câu đã nói xong.

Hoắc Hoàng Hà nghe, sau đó nói: "Ta nói này, mấy người bạn nhỏ của các ngươi sao lại không thấy đâu."
Lý Đông Thanh nói: "Còn có Vương Tô Mẫn."
"Người đó là ai?"
Hoắc Hoàng Hà lại quên mất cái người kia rồi, Lý Đông Thanh nói: "Thôi..."
Hoắc Hoàng Hà thật sự không nhớ ra, sau đó nói: "Chỉ có hai người các ngươi đến, đến rồi thì đến thôi, ở cùng ta hai ngày sau đó có thể quay về làm vương tử, ta cũng phải đi rồi."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Nương ngươi đâu?"
Hoắc Hoàng Hà nói: "Đều chết hết, tất cả mọi người."
"Ai?"
"Nghe Diệp Chi Trạch nói là chỉ có hai người đến," Hoắc Hoàng Hà nói, "Là cao thủ đã thoái ẩn, hắn không xưng tên, nhưng nghe nói có một người dùng công phu của đạo gia, còn có một người là cao thủ chỉ dùng kiếm."
Ninh Hòa Trần nói: "Sở Đoạn."
"Người ở Mao sơn kia sao?" Hoắc Hoàng Hà biết người này, nói, "Ta cũng đoán là người này, người còn lại thì sao?"
Ninh Hòa Trần: "Là nam hay nữ?"
"Nam.

Thiếu niên." Hoắc Hoàng Hà nói.

Ninh Hòa Trần: "Nhân tài mới nổi, trên giang hồ không có nhân vật này."
Hoắc Hoàng Hà trầm ngâm trong chốc lát, lắc lắc đầu.

Hoắc Hoàng Hà cũng coi như là chịu nỗi đau mất người thân, hắn tuy rằng không nói, tuy rằng vẫn luôn hận nhà của chính mình, nhưng đến khi thật sự mất đi, cảm giác này nghĩ chắc vẫn không khỏi khó chịu, bằng không hắn cũng sẽ không vừa nghe được tin tức đã chạy tới.

Lý Đông Thanh cảm thấy mình có thể cảm nhận được hắn hốt hoảng, tuyệt đối không phải là suy bụng ta ra bụng người.

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi muốn báo thù sao?"
Hoắc Hoàng Hà còn đang ngẩn người, nghe hắn nói như vậy, đợi một phút chốc mới phản ứng được, nói: "Xin lỗi."
Sau đó lại nói: "Đánh không lại."
Lý Đông Thanh nghe thế cảm thấy dị thường chói tai.

Đánh không lại, cũng có chút quá mức giết người chết tâm.

Lý Đông Thanh không nhịn được nói: "Không đến nỗi đi? Chúng ta nhiều người như vậy."
"Ba người," Hoắc Hoàng Hà chỉ chỉ mấy người bọn hắn, "Tính cả Diệp A Mai, bốn người...!Không, năm người."
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, phản ứng lại: "Nàng mang thai?".

||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
"Đúng." Hoắc Hoàng Hà nói, "Nam nhân chết rồi, thế nhưng để lại một hài tử trong bụng."
Lời này chứa hàm ý châm chọc, mà nghe thật kỹ, lại nghe không ra đang châm chọc ai.

"Từ Phượng chết rồi." Lý Đông Thanh có chút khổ sở.

Hoắc Hoàng Hà lại có chút lạnh lùng, nói: "Hắn ngay cả A Mai cũng đánh không lại, không chết cũng khó."
"Bốn người, còn có một hài tử trong bụng," Hoắc Hoàng Hà nói, "Thù này làm sao báo?"
Hoắc Hoàng Hà lẽ nào căn bản không có dự định báo thù? Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể, hắn ngồi xuống, nói với Hoắc Hoàng Hà: "Nếu như không riêng vì ngươi, vì Thôn Bắc Hải mà báo thù thì sao?...!Nếu như là vì toàn bộ giang hồ."
"Vậy sẽ giết Lưu Triệt." Hoắc Hoàng Hà nói, "Truy tìm nguồn gốc."
Lý Đông Thanh: "Không, vậy sẽ khiến thiên hạ đại loạn, không thể như vậy."

Lưu Triệt nếu như chết rồi, hắn hiện tại dưới gối vẫn không có Thái tử, thế cục trong triều tất đại loạn, Y Trĩ Tà như hổ rình mồi, nếu như thừa dịp vào lúc này làm chủ Trung nguyên, đến lúc đó sẽ hoàn toàn hỏng bét.

Lý Đông Thanh nói: "Chỉ chặt đi nanh vuốt của hắn, cứu võ lâm Trung nguyên.

Trường Giang, nếu như giang hồ không còn, quá nhiều người ở trên đời này sẽ không còn chỗ dung thân, chính là giống như ngươi."
Hoắc Hoàng Hà nở nụ cười, cười đến cay nghiệt.

Nhưng lời hắn nói ra lại có nhiệt độ, hắn hỏi Lý Đông Thanh: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Lý Đông Thanh chỉ nói: "Giết người."
Bọn họ khẳng định không thể cướp người từ trong tay Lưu Triệt, nếu không thể cướp được những cao thủ đã phản quân trong tay hắn, vậy cũng chỉ có thể giết bọn họ.

Lý Đông Thanh lại nói: "Giang hồ năm bè bảy mảng, chuyện gì cũng không làm được, nếu như muốn trốn khỏi tay hoàng đế, cần phải đồng lòng với nhau."
Hoắc Hoàng Hà nghe, một lát sau quay đầu đi hỏi Ninh Hòa Trần: "Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Ninh Hòa Trần nói: "Trường Giang, tự hỏi chính mình, đừng hỏi ta."
"Ta?" Hoắc Hoàng Hà nói, "Ta nghe lời ngươi thôi, ta hiện tại tâm tư rất loạn, có rất nhiều chuyện muốn làm."
Chuyện muốn làm rất nhiều, thế nhưng có thể làm lại không nhiều, Hoắc Hoàng Hà cũng sắp bị cuộc sống siết chết, một đời anh hùng, nói ra câu "Đánh không lại" như thế này, Lý Đông Thanh biết hắn cũng bị thương không nhẹ.

Ninh Hòa Trần: "Giết bọn họ ngươi mới có thể tự do."
Hoắc Hoàng Hà im lặng.

Lý Đông Thanh trước giờ vẫn cảm thấy, báo thù rửa hận, hắn giết ai, ngươi lại giết hắn, lời nào cũng không còn ý nghĩa, thâm cừu đại hận giống như Đại ca nữ ôm lấy cái đầu kia, kia nào có thể chỉ vì một cái đầu mà xóa tan được.

Thế nhưng nhân sinh đi đến giờ phút này rồi, lại bỗng nhiên rõ ràng, một số thời khắc chỉ là nhất định phải giết, không thể không giết, giết mới có thể giải quyết vấn đề.

Đời này của Hoắc Hoàng Hà thật sự có khả năng từ chuyện này sẽ bắt đầu nát bét, có thể không bò dậy nổi, hắn lại có thể làm sao?
Hoắc Hoàng Hà nói: "Chuyện ngươi muốn làm rất lớn."
"Hơi hơi thôi," Lý Đông Thanh nói, "Không còn cách nào khác."
Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện đều là bởi vì không còn cách nào khác, nhân sinh phàm là còn có đường khác có thể đi thì sẽ không phải trải qua như thế này, cũng không có cách nào, mọi người chỉ có thể như vậy.

Hoắc Hoàng Hà suy nghĩ một chút, đi đến cửa kéo lê con nai đã chết tới trù phòng, sau đó dùng kiếm lột da nai, nhấc lên treo ở bên cửa sổ, trong phòng có mùi chết chóc, mùi này rất giống mùi trong phòng của Diệp Chi Trạch.

Lý Đông Thanh giúp hắn đốt đèn lên, đổ nước vào trong nồi, Hoắc Hoàng Hà chia thịt nai ra, xé thành khối lớn, con nai này có hơi gầy, thế nhưng một nồi vẫn không đựng hết được, hắn cho một nửa con nai vào nồi, nửa kia thì ném xuống đất.

Hoắc Hoàng Hà nhìn ánh lửa bên trong bếp lò, im lặng bỏ thêm mấy cây củi vào trong bếp.

Ninh Hòa Trần ở trong phòng cùng Diệp A Mai, Lý Đông Thanh cùng Hoắc Hoàng Hà luộc nai, nấu được một lát mùi tanh đã bốc lên, Lý Đông Thanh mở vung nổi ra, sau đó dùng cái muôi hớt bọt trên mặt thịt.

Khi Lý Đông Thanh làm chuyện này, chợt nhớ tới những tháng ngày mình còn ở thôn Khất Lão, mỗi ngày đều chỉ là đơn thuần sinh sống, nhưng hắn khi đó cũng kinh hồn bạt vía, luôn lo sợ cuộc sống như vậy có một ngày nào đó sẽ bị cướp đi hay không.

Sau đó thật sự bị cướp đi rồi, hắn trái lại không sợ nữa.

Lý Đông Thanh lại ngồi trở về, hai người một người làm, một người ngồi trên ghế gỗ nhìn lửa.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Thôn Bắc Hải đã tồn tại một trăm bốn mươi ba năm."
Lý Đông Thanh: "..."
"Một trăm bốn mươi ba năm," Hoắc Hoàng Hà nói, "Ngươi mới sống bao nhiêu năm?"
Lý Đông Thanh: "Mười bảy."
"Ừm." Hoắc Hoàng Hà nói, "Chưởng môn nhân năm đó cũng là ở độ tuổi của ngươi mà mới ra khỏi sư môn.

Lúc đó còn không có giang hồ, võ lâm gì gì đó, hắn chỉ là một tên thư sinh nho học, võ nghệ cao cường, ở sư môn bị người xa lánh, không tiếp tục chờ được nữa nên đi, một đường đi về phía Nam, ở lại nước Lỗ một quãng thời gian, thay quốc vương giết người, mà sau đó lại đắc tội quốc vương, chạy trốn được, cuối cùng mới tới Ba quận, khi đó thân sĩ nơi đây làm loạn, hắn giết thân sĩ trong thôn, quan phủ đuổi giết hắn, hắn trốn đến cái núi này."
Hoắc Hoàng Hà tiếp tục nói: "Người Ba quận coi hắn là anh hùng, tặng hắn đồ ăn thức uống, nuôi hắn hơn một tháng, tổ sư gia nói "Đưa con của các ngươi lên núi, ta dạy bọn họ công phu, chờ bọn họ học xong công phu có thể bảo vệ phụ nữ trẻ em ở địa phương, ta sẽ đi."
Lý Đông Thanh nói: "Hành hiệp trượng nghĩa."
"Đúng," Hoắc Hoàng Hà dừng lại, hòa hoãn lại cảm xúc, bình tĩnh tiếp tục nói, "Tổ sư gia dạy dỗ một nhóm đồ đệ, cuối cùng chỉ có hai người xuất sư, dạy mười năm có hai, có một đồ đệ xuống núi, còn có một người không đi, là thái gia gia của ta."
"Năm đó Cao Tổ nói, khi cho người trong võ lâm một con đường, tất cả mọi người đều cảm thấy là chuyện tốt," Hoắc Hoàng Hà nói, "Là bao gồm cả thiên hạ bách tính.

Chuyện của tổ sư gia được thế gian này ca tụng, là minh chứng người giang hồ có thể bảo vệ thiên hạ bách tính."
Nhưng bây giờ, môn phái phải chết đầu tiên chính là Thôn Bắc Hải.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Nơi này, đi tới ngày hôm nay quá khó khăn."
Diệp Chi Trạch làm đến mức thê nhi ly tán, làm đến mức nhi tử nhi nữ đều hận hắn tận xương, lại là vì cái gì? Cả trái tim đều đặt trên môn phái, hắn muốn làm cho Thôn Bắc Hải phồn thịnh.

Cả đời này hắn đều gắn bó với Thôn Bắc Hải, cứ như vậy mà tan rã, hơn nữa còn là bị hai người làm cho tan rã dễ dàng như vậy.

Lý Đông Thanh cái gì cũng không nói ra được, không có gì có thể an ủi hắn.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Vốn là cảm thấy, tan rồi thì tan đi, mà sau đó lại nghĩ một chút, có thể tan rã, nhưng không thể tan rã như vậy."
Lý Đông Thanh đa số đều nghe hắn kể, Hoắc Hoàng Hà không phải người hay nói, ngày hôm nay lại nói không ít, hắn có lẽ đã nhịn mấy ngày, không thể nói với Diệp A Mai, cũng không thể tự nhủ, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể vừa nói vừa kể cho chính mình nghe.

Thời điểm người khác gặp phải chuyện đau khổ, Lý Đông Thanh vẫn luôn không nói được cái gì đáp lại, bởi vì hắn cũng đã từng đi qua những tháng ngày đó, hắn biết người khác nói gì cũng vô dụng.


Vô luận nói cái gì, hắn đều có thể từ một góc độ khác mà cảm thấy những câu bọn họ đã nói ra đều thật nhẹ nhàng, còn có không hề bận tâm.

Lý Đông Thanh nghĩ: "Không thể lại để xảy ra chuyện như vậy nữa."
Bọn họ đợi thật lâu, thịt nai cũng chín rồi, Lý Đông Thanh đứng dậy đi lấy một cái chậu lớn, gắp thịt lên bỏ vào, bưng đi lên đi vào trong phòng.

Hoắc Hoàng Hà đi theo hắn cùng vào, Lý Đông Thanh trực tiếp bưng chậu vào phòng của Diệp Chi Trạch, đặt lên trên bàn.

Diệp A Mai nói: "Cha, ăn một chút gì đi."
Diệp Chi Trạch không có phản ứng.

Ninh Hòa Trần nói: "Ăn không vô cái này sao?"
"Bên trong trăm dặm không tìm được người bán gạo," Hoắc Hoàng Hà nói, "Chỉ có cái này."
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn thịt nai kia, Diệp A Mai cầm một cục xương đùi lên, nhẹ nhàng xé xuống hai thớ thịt, để lên bên miệng Diệp Chi Trạch, Diệp Chi Trạch cũng không có há miệng ra.

Diệp A Mai vành miệng của hắn ra, sau đó bỏ vào, nâng cằm làm cho hắn nuốt xuống họng.

Đút một hồi lâu.

Đút xong một miếng xương đùi, Hoắc Hoàng Hà nói: "Ngươi đi ra ngoài một lát."
Diệp A Mai giương mắt nhìn hắn một chút, tràn ngập bi thương.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Đi ra ngoài."
Diệp A Mai có thể là đã biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng không có cách nào.

Nàng nắm lấy tay của Diệp Chi Trạch, trong mắt ngậm nước, nước mắt thi nhau lăn xuống, nàng hít một hơi, để chính mình đứng lên, Diệp Chi Trạch trước sau cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Lý Đông Thanh nói: "Ta cùng ngươi đi ra ngoài đợi một lát."
"Không cần." Diệp A Mai lại nói, sau đó một mình đi ra ngoài.

Hoắc Hoàng Hà mím chặt môi, nhìn Diệp Chi Trạch hồi lâu cũng không nói gì, nhưng im lặng này là chờ đợi nên có, cũng không đáng trách.

Lý Đông Thanh đứng hơi gần chậu thịt kia, ngửi được mùi của thịt nai, cảm giác có hơi buồn nôn.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Báo thù cho ngươi, ngươi yên tâm đi."
Diệp Chi Trạch nhắm mắt lại.

Hắn vừa nhắm mắt lại, tình cảm trong Hoắc Hoàng Hà mới bị khơi dậy, hắn đột nhiên đau đớn.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Còn có nguyện vọng gì không?"
Trong mắt Diệp Chi Trạch chảy một giọt, thuận theo nếp nhăn trên khóe mắt mà chảy xuống, nhưng chưa được bao lâu đã biến mất rồi, không có rơi xuống.

"Sinh ra đã là người nhà họ Diệp," Hoắc Hoàng Hà nói, "Ta cũng không có gì đáng thương, là ta may mắn.

Đời sau ai cũng không còn liên quan đến ai nữa."
Đây có lẽ là lời thật lòng nhất mà Hoắc Hoàng Hà có thể nói ra, hắn thật sự đã trải qua một quãng thời gian không dám nhớ lại, quá khứ Diệp Chi Trạch đối với hắn chính là không tốt, làm cho hắn khổ không thể tả, Hoắc Hoàng Hà còn nhỏ đã rời nhà, mà chuyện nhi tử, nam nhân hay người giang hồ nên làm hắn đều đã làm.

Hai người chỉ có thể nói là không ai nợ ai.

Hoắc Hoàng Hà rút kiếm, phát ra tiếng vang chói tai, trái tim Lý Đông Thanh cũng bị treo cao.

Từ trong cổ họng Diệp Chi Trạch phát ra một tiếng gào lên đau đớn: "A!"
Sau đó lần nữa trợn to hai mắt, đột nhiên muốn bạo phát, Hoắc Hoàng Hà đột ngột đâm một kiếm xuyên qua yết hầu, vĩnh viễn lưu lại hắn trên cái giường này.

Máu tươi cao ba thước.

Trái tim của Lý Đông Thanh bị bóp nát, rồi lại được ghép lại, hắn một cước đạp bay chậu thịt kia..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện