Vương Tô Mẫn hẳn là nên tới từ mấy ngày trước rồi, thế nhưng mãi cho tới bây giờ cũng không có tới, việc này từ sáng sớm hôm nay Lý Đông Thanh đã bắt đầu lo lắng, càng ngày càng lo lắng.
Vương Tô Mẫn là một nam nhân thần bí, một người tự xưng mình là Tiên Bi tộc, lưu lạc đến dưới trướng của người Hung Nô, lại là nam nhân đã từng ngồi nhà lao của Trường An, thế nhưng không ai biết hắn, cũng không ai nhớ tới hắn.
Lý Đông Thanh làm bằng hữu với rất nhiều người thần bí: Sở Chung Kỳ, Vương Tô Mẫn, Hoắc Hoàng Hà, Ninh Hòa Trần, bên cạnh hắn đều là như vậy người, cho nên không hỏi chuyện quá khứ là tôn trọng cơ bản, nhưng hắn lúc ẩn lúc hiện, thế nên vẫn luôn không yên lòng về Vương Tô Mẫn.
Có thể là bởi vì năm đó lần đầu tiên gặp mặt, Vương Tô Mẫn đặt một cục đá ở trước mắt của hắn, nói cho hắn biết: "Xem bói nói, đời này ta đi đến giữa sườn núi, tất có một kiếp."
Lý Đông Thanh luôn cảm thấy không phải kiếp đang tìm hắn, là hắn đang tìm kiếp.
Vương Tô Mẫn chưa bao giờ nói dối.
Ninh Hòa Trần nói: "Chẳng lẽ là Nguyệt Chi xảy ra chuyện?"
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Lý Đông Thanh nói, "Nguyệt Chi đã định cuộc rồi, Y Trĩ Tà sẽ không động đến, nữ vương Nguyệt Chi nắm giữ thủ cấp của kẻ địch, bên kia đã không còn sóng gió gì nữa."
Ninh Hòa Trần suy nghĩ một chút, nói: "Lại đợi thêm thôi, e rằng chỉ là trì hoãn trên đường, không nên khinh cử vọng động."
Lý Đông Thanh không có lạc quan như vậy, hắn nghĩ tới có lẽ là người của Lưu Triệt đã bắt lấy Vương Tô Mẫn.
Thế nhưng hắn không nói gì, gật gật đầu, nói với mọi người: "Ăn xong rồi?"
Phương Thanh Trạc nói: "Ta đến tính tiền!"
"Để ta đi," Lý Đông Thanh đứng dậy, "Ta mời các vị ra ngoài mà."
"Để ta!" Phương Thanh Trạc không thèm để ý, "Đã nói là để ta mà, tuân thủ quy củ, quy củ giang hồ."
Vừa nhắc đến quy củ, Lý Đông Thanh bèn không động đậy nữa, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
"Quy củ giang hồ, so với quy củ của triều đình còn nhiều hơn." Lý Đông Thanh nói.
Hoắc Hoàng Hà: "Bởi vì có thể tùy tiện bịa đặt, muốn nói cái gì chính là cái đó."
Phương Thanh Trạc nở nụ cười, đứng dậy đi tính tiền.
Lúc ra ngoài đã là hoàng hôn, ánh chiều tà rất đẹp, chiếu vào mặt đường trải gạch xanh hiện ra lân quang.
Đoàn người lắc lư lay động, uống nhiều rượu rồi đều có chút men say, Văn Nhân Thiên khoát cánh tay lên trên bả vai của Hoắc Hoàng Hà cùng Phương Thanh Trạc, để hai người đỡ lấy chính mình, khổ sở nói: "Ai muốn làm cái chức chưởng môn nhân này cơ chứ? Ai muốn?! Nhưng cha ta chỉ có một nhi tử, hắn sao lại chỉ sinh một đứa vậy, hắn có phải là không được không?"
Phương Thanh Trạc nói: "Làm chưởng môn nhân ngươi không vui sao?"
"Ta mới hai mươi tuổi," Văn Nhân Thiên ghé vào lỗ tai hắn quát, "Ta mới hai mươi tuổi!"
Phương Thanh Trạc bịt lỗ tai của chính mình, nói: "Ài.
Biết rồi, được rồi."
Văn Nhân Thiên: "Ta không nghĩ tới, cha ta ra ngoài một chuyến, ta đã thành chưởng môn nhân, ta không còn cha nữa! Mẹ nó chứ, ông trời ngươi mở mắt một chút, ngươi thấy ta muốn làm chắc?"
Hoắc Hoàng Hà: "Ngươi cũng muốn đi."
"Ta không muốn," Văn Nhân Thiên lại tiến đến quát vào tai hắn, "Không muốn chút nào hết! Mỗi khi đêm đến, ta lại nhớ đến cha ta, Văn Nhân gia không thể sụp đổ trong tay ta, ta có thể làm sao? Các ngươi từng nghĩ đến ta có bao nhiêu áp lực không?!"
Lý Đông Thanh nói: "Có thể nghĩ đến, ngươi say rồi...!Để ta đến."
Hoắc Hoàng Hà bị hắn gào đến phiền, buông hắn ra, Lý Đông Thanh đi qua thay Hoắc Hoàng Hà đỡ hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn, động viên nói: "Không sao, ngươi làm rất tốt."
Văn Nhân Thiên quay đầu nhìn hắn: "Có thật không?"
Hắn thực sự nhìn qua quá đáng thương, Lý Đông Thanh thiện tâm không có chỗ phát lại bắt đầu dấy lên, nói: "Đúng, ngươi đã rất giỏi rồi." Tay hắn còn vỗ vào lưng Văn Nhân Thiên, từng đợt từng đợt.
Hắn có thể là vỗ quá tốt, sắc mặt Văn Nhân Thiên bỗng nhiên thay đổi, sắc mặt của Lý Đông Thanh cũng bỗng nhiên thay đổi.
"Ọc" một tiếng, hắn cong eo nôn ra ngoài, Lý Đông Thanh đỡ hắn, muốn tránh ra, thế nhưng khi Văn Nhân Thiên nôn ra lại nắm chặt bả vai hắn, hắn cũng không đành lòng đẩy Văn Nhân Thiên ra, vì vậy Văn Nhân Thiên phun hết lên trên người hắn.
Lý Đông Thanh ngơ ngác, đến nửa ngày không phản ứng lại, cũng không dám cúi đầu xem.
"Ai nha!" Phương Thanh Trạc kinh ngạc thốt lên.
Lý Đông Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn, hít sâu một hơi, vỗ vỗ phía sau lưng Văn Nhân Thiên, Văn Nhân Thiên bám lấy hắn cố sức nôn ra.
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, hiển nhiên có chút không đành lòng nhìn đến.
Lý Đông Thanh khổ, quá khổ, hắn đỡ Văn Nhân Thiên đổi hướng khác nôn ra, Văn Nhân Thiên lại không nôn được cái gì, đều là nước chua.
"Toàn bộ nôn lên trên người ngươi!" Phương Thanh Trạc nói.
Lý Đông Thanh: "Ta nhìn ra rồi."
Hắn đỡ Văn Nhân Thiên dậy, nói: "Đừng nôn nữa, không nôn ra được, về nhà thôi."
Văn Nhân Thiên nôn đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn thực sự quá thê thảm, Lý Đông Thanh thở dài: "Ta cõng hắn thôi, các ngươi sao lại chuốc hắn thành ra như vậy chứ?"
Hoắc Hoàng Hà: "Không nhìn ra được hắn lại không biết uống."
Văn Nhân Thiên gào lên: "Ta có thể uống!"
Hoắc Hoàng Hà đưa tay, ra hiệu: Ngươi xem.
Lý Đông Thanh vác hắn lên, cảm giác cả người mình đều ướt nhẹp, kinh quá đi mất.
Phương Thanh Trạc nói: "Rốt cuộc có bao nhiêu tâm sự đây, uống nhiều như thế."
Ninh Hòa Trần nói: "Chi bằng nói các ngươi nhìn hắn có bao nhiêu ngứa mắt?"
Phương Thanh Trạc nở nụ cười, chỉ lắc lắc đầu.
Lần này Lý Đông Thanh cũng không uống bao nhiêu rượu, trong lòng hắn còn có chuyện, cùng Ninh Hòa Trần hàn huyên một lát, mà hai người Hoắc Hoàng Hà cùng Phương Thanh Trạc uống tương đối nhiều, hiển nhiên là hai người này cố ý chuốc Văn Nhân Thiên.
Lý Đông Thanh cõng Văn Nhân Thiên quay đầu lại nói: "Lần sau không có ngoại lệ."
Văn Nhân Thiên còn lặp lại lời hắn nói: "...!Lần sau không có ngoại lệ."
Lý Đông Thanh dụ dỗ nói: "Đúng."
Hắn một đường cõng Văn Nhân Thiên đến phủ, hạ nhân nhìn thấy Văn Nhân Thiên uống thành như vậy, bên mép còn có còn sót lại dịch nôn, còn tưởng bị trúng độc chết rồi, giật hết cả mình, Lý Đông Thanh thả người xuống, nói: "Uống say, tắm rửa cho hắn rồi để hắn ngủ đi."
Phương Thanh Trạc cười híp mắt, nói: "Đã như vậy, ta về nhà đây."
Lý Đông Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu cười.
Hắn vội vàng đi tắm, cũng không có thời gian quản Phương Thanh Trạc.
Ninh Hòa Trần nói: "Về phòng ngươi tắm."
Lý Đông Thanh gật gật đầu, quay người đi.
Phương Thanh Trạc cũng thật vui vẻ, đang muốn đi, tự dưng thấy Ninh Hòa Trần xoay người lại liếc mắt nhìn hắn.
Khóe miệng vẫn ngậm cười, mà trong mắt một mống tình cảm cũng không có, Phương Thanh Trạc bỗng dưng sợ hết hồn.
Hoắc Hoàng Hà vỗ vai Phương Thanh Trạc, cùng Diệp A Mai quay người đi.
Ninh Hòa Trần thuận miệng hỏi: "Vui lắm sao?"
Phương Thanh Trạc: "..."
Hắn nên trả lời ra sao đây?
Ninh Hòa Trần cũng chả buồn cười cho có lệ, lại liếc mắt nhìn hắn, sát qua vai hắn mà đi.
Phương Thanh Trạc dõi theo thân ảnh của Ninh Hòa Trần, bất giác cảm thấy sợ hãi không biết từ đâu đến.
Chỉ bởi vì Văn Nhân Thiên nôn lên người Lý Đông Thanh sao? Không đến nỗi thế đi? Chỉ bởi vì chuyện này, hắn đắc tội Ninh Hòa Trần rồi?
Phương Thanh Trạc đứng ở cửa sửng sốt nửa ngày, hoài nghi chính mình có phải là vừa bước một bước đầu tiên ra giang hồ đã không được thuận lợi lắm không.
Lý Đông Thanh tắm rửa sạch sẽ, còn đến xem Văn Nhân Thiên, nhìn hắn đúng là ngủ như chết chứ không đến nỗi say chết mới trở lại.
Lý Đông Thanh vào cửa, vừa lau tóc vừa nói: "Hoắc thúc còn muốn cùng Phương Thanh Trạc chuốc rượu Văn Nhân Thiên, ta thực sự không biết nói gì cho phải, không biết là đùa cợt Văn Nhân Thiên hay là đang đùa cợt ta nữa."
Ninh Hòa Trần đi xuống, nhận lấy vải bố lau tóc cho hắn, ngửi một cái, nói: "Không có mùi."
Lý Đông Thanh: "Tắm hai lần, chà xát một lần, sắp tắm bong cả da rồi."
Ninh Hòa Trần khẽ cười một tiếng.
Lý Đông Thanh không quay đầu lại, nói: "Ngươi cũng thấy buồn cười đúng không, các đại hiệp giang hồ này còn không thận trọng bằng ta."
"Bọn họ vốn đã không bằng ngươi," Ninh Hòa Trần lại nói, "Cho nên cần nhờ ngươi, trong mắt rất nhiều người chỉ có trước mắt, chỉ có một thanh kiếm, làm sao giết người, lại phải xem ai chỉ huy bọn họ."
Lý Đông Thanh bị y nói có chút rung động, nói: "Nhưng bọn họ đã tự do quen rồi."
"Cho nên mới đưa tới họa sát thân đó." Ninh Hòa Trần nói.
Y lau tóc cho Lý Đông Thanh đến khi gần khô, ngón tay xen kẽ trong tóc hắn, sau khi dùng lược tẽ ra, lại dùng lược chải thẳng, Lý Đông Thanh cực kỳ thoải mái, quay đầu lại nhìn y, Ninh Hòa Trần khẽ nói: "Đừng nhúc nhích."
Lý Đông Thanh lại quay đầu: "Buộc lên đi."
"Trời cũng tối rồi." Ninh Hòa Trần nói.
Lý Đông Thanh: "Có lẽ tối nay sẽ xảy ra chuyện."
Hắn liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm: "Vương Tô Mẫn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?"
Ninh Hòa Trần giúp hắn buộc tóc lên, sau đó vỗ vai ra hiệu hắn đi soi gương, Lý Đông Thanh quay đầu lại, hôn lên mặt y một cái thật nhanh, sau đó mới đi xuống dưới.
Ninh Hòa Trần buồn cười nói: "Vô lại."
Lý Đông Thanh chỉnh sửa tóc tai, nhớ tới chuyện khi đó Lưu Triệt đến Đông Âu, kết quả hắn và Hỏa Tầm Sưởng Minh ai cũng không biết buộc tóc, làm qua loa xong lại đi gặp hoàng đế, bật cười.
Ninh Hòa Trần lại ngồi xuống giường, hỏi: "Cười cái gì?"
Lý Đông Thanh lại không thể nói cho y biết chuyện này, Ninh Hòa Trần đối với chuyện y rời khỏi hắn đến Trường An nửa năm có thể nói là vô cùng kích ứng, nhắc cũng không thể nhắc, nhắc lên chính là khổ.
Lý Đông Thanh không nhắc đến trước mặt y, hơn nữa chính hắn quả thật cũng không muốn nói lắm.
"Cười ta," Lý Đông Thanh nói, "Vết sẹo này trên mặt ta, thực sự rất buồn cười."
Ninh Hòa Trần không lên tiếng, Lý Đông Thanh đi tới, cũng nằm xuống giường, Ninh Hòa Trần đẩy đầu hắn ra, không vui nói: "Buồn cười chỗ nào?"
Lý Đông Thanh có lúc sẽ quên mất vết sẹo của chính mình, bởi vì không ai đề cập với hắn chuyện này, phần xương chỗ lông mày của hắn có một vết sẹo rất sâu, bởi vì vết sẹo này, hắn mới giết chết trụ cột của Lệ gia, hắn ngược lại chưa từng nói với Lệ Hán Tâm, Lệ Hán Tâm cũng không có hỏi, trên giang hồ, có vết sẹo quá bình thường, ai cũng có, là việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới nhất.
Ninh Hòa Trần chưa bao giờ nhắc đến vết sẹo này, tựa như nó không hề tồn tại, trên thực tế, nó rất rõ ràng, không đến nỗi ảnh hưởng cả gương mặt, thế nhưng cũng không phải là không nhìn thấy.
Lý Đông Thanh nói: "Vết sẹo này không buồn cười, buồn cười chính là ta khi đó còn đeo cái bịt mắt mấy ngày, giả bộ bị mù rồi, hiện tại đeo vào cũng nhất định có người tin."
Ninh Hòa Trần quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Có người tin là bởi vì mũi tên này xác thực có thể làm mù mắt ngươi."
Lý Đông Thanh nhìn ra y không muốn nói chuyện này, vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ngươi đang đọc gì vậy?"
Ninh Hòa Trần để sách qua một bên, không muốn đọc nữa, nói: "Ngủ thôi."
Lý Đông Thanh thở dài, hắn dựa vào giường, nhìn thấy bờ vai mỏng manh của Ninh Hòa Trần, nói: "Lại làm sao thế."
"Chuyện này cũng không trách ngươi." Lý Đông Thanh nằm xuống, ôm lấy y, nói, "Ngươi không thể như vậy nha."
Ninh Hòa Trần không có động tĩnh gì, Lý Đông Thanh lại nói: "Ngươi không phải là chê nó xấu đi? Không đến nỗi chứ."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi nói cái gì vậy hả?"
Lý Đông Thanh thấy y chịu nói chuyện, chống người lên nhìn mặt y, cười trêu: "Tức giận rồi?"
Ninh Hòa Trần phiền, xoay người lại nhìn hắn, vừa nhìn vào mắt hắn, tức giận đã bay mất, tự mình tức đến muốn cười, mà bản thân vừa cười, lại càng tức giận hơn.
Lý Đông Thanh vui vẻ, nói: "Ngươi rốt cuộc là có còn tức giận hay không vậy?"
Ninh Hòa Trần đẩy hắn mặt sang một bên, chính mình lại không nhịn được mà bật cười, Lý Đông Thanh cũng phát hiện ra rồi, Ninh Hòa Trần mỗi lần tức hắn, đều phải đẩy mặt hắn qua một bên, giống như không nhìn thấy mới có thể tức giận được y, hắn lắc lắc tay của Ninh Hòa Trần, cố tình nói: "Hửm?"
Ninh Hòa Trần bị hắn nắm chặt lấy tay, nhìn hắn, nói: "Không phải thiếu chút nữa đã bị mù rồi sao? Có buồn cười như vậy à?"
"Ơ." Lý Đông Thanh nói.
Ninh Hòa Trần trên thực tế đã bỏ rơi Lý Đông Thanh hai lần, sau khi trở lại Lý Đông Thanh đều mang theo một vài thứ xa lạ.
Lần đầu tiên là vết sẹo cùng tính cách, lần thứ hai là kiếm cùng tính cách.
Cho nên Ninh Hòa Trần không đề cập tới kiếm của hắn cũng không đề cập đến vết sẹo, những thứ nhỏ nhặt này có thể mãi mãi dày vò y, thế nhưng lại không thể nhắc đến.
Lý Đông Thanh nói: "Sai lầm của ta, Tuyết Mãn."
"Vô lại." Ninh Hòa Trần mắng.
Lý Đông Thanh rõ ràng đã biết, thế nhưng nhất định phải nói ra.
"Coi như là ta vô lại đi," Lý Đông Thanh cho tay vào trong y phục của Ninh Hòa Trần, lưu manh nói, "Dù sao ta cũng như vậy rồi."
Đêm hôm ấy, Văn Nhân Thiên ngủ say, Hoắc Hoàng Hà đang mài kiếm, còn Diệp A Mai đã đi ngủ từ sớm rồi.
Lý Đông Thanh đỡ Ninh Hòa Trần lên mái nhà tảng sáng, nhìn về phương xa.
Ban đêm, nhà nhà đều tắt đèn, bốn phía một màu đen kịt, chỉ có bầu trời trống trải, sao trời mênh mông.
Ninh Hòa Trần thả tóc ra, nhẹ nhàng bay trong gió, Lý Đông Thanh đỡ eo y, khẽ hỏi: "Có khó chịu không?"
Ninh Hòa Trần chầm chậm đỏ mặt lên, nắm lấy tay hắn, tựa như nhắc nhở mà liếc mắt nhìn hắn.
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nắm tay y, hai người ngồi trên mái nhà, kỳ thực bốn phía yên tĩnh hắc ám, không nhìn ra cái gì cả.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi cũng nhiễm phải thói quen của văn nhân thi sĩ rồi sao?"
"Không có," Lý Đông Thanh nói, "Không phải mang ngươi đi ngắm sao."
Hắn nhìn về phía xa, nói: "Mang ngươi đến xem kịch đó."
Đúng lúc đó, phương xa bỗng nhiên dấy lên một đám lửa, góc thành bốc cháy, sau đó giống hệt như một cái lưỡi lửa, bốc lên, cuồn cuộn cháy lên, nhanh chóng xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, bao vây cả tòa thành, ngay sau đó, lưỡi lửa kia xông về phía quý phủ của Văn Nhân gia!
Ninh Hòa Trần đột nhiên co rút đồng tử, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Đông Thanh một cái, Lý Đông Thanh nói: "Đến rồi."
Lại là một đám lửa lớn.
Lý Đông Thanh cười hỏi: "Ngươi có luộc trứng gà cho ta không?"
Ninh Hòa Trần không hiểu ý hắn lắm.
Lý Đông Thanh nhìn y, nói: "Cẩu dư tâm chi đoan trực hề, tuy tích viễn kỳ hà thương*?"
* Chỉ cần lòng mình ngay thẳng, thì cho dù bị đày ải nơi xa xôi cũng có ngại chi
"Tuyết Mãn, có muốn nhìn xem ta thắng như thế nào không?" Lý Đông Thanh đưa tay ra, Ninh Hòa Trần không chút do dự, trực tiếp đặt lên trên.
Trong ánh lửa nổ lên tầng tầng bóng đen, Lý Đông Thanh vung kiếm, lạnh mặt nhảy xuống.
Lửa thiêu hủy cả Tán Tiên thành, thiêu hủy hết thảy người trong võ lâm cùng bách tính, Lý Đông Thanh ở trong ánh lửa giao chiến với hai người khác, hắn đáp xuống nơi cũ, Ninh Hòa Trần nhíu mày, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, Lý Đông Thanh ngăn y lại, nói: "Không cần."
Hai người hai bên trái phải rơi xuống đầu tường, bọn họ nhìn Lý Đông Thanh, nói: "Quy hàng không?"
Lý Đông Thanh: "Có điều kiện gì?"
"Có thể không phải chết," Đôi mắt của thiếu niên bị ánh lửa nhuộm đỏ, cũng có thể là bản thân vốn có đồng tử màu đỏ, hắn nói, "Phong làm thiên hộ hầu*."
*Thiên hộ hầu là một chức quan ở cổ đại, có quyền được thu thuế của những thị trấn, thành phố có trên một ngàn hộ dân
Lý Đông Thanh: "Mỗi một vị đồng liều của ta đều là như vậy sao?"
"Bọn họ cũng có thể," Thiếu niên kia chỉ kiếm vào hắn, nói, "Ngươi không được, ngươi phải chết."
Lý Đông Thanh hiểu rõ, hắn gật gật đầu, nở nụ cười.
Thiếu niên nói rất ít, Lý Đông Thanh có lòng muốn hỏi một chút ngươi bao nhiêu tuổi rồi, tên gì, lại cảm thấy không thích hợp, cũng không nói gì nữa.
Hắn không hiểu quy củ giang hồ, ít nhất không biết vào lúc này quy củ giang hồ là cái gì.
Kiếm của người thiếu niên khẽ động, kiếm của Lý Đông Thanh cũng khẽ động.
Ninh Hòa Trần cả người đều bùng nổ sát khí, Lý Đông Thanh nếu như có thể phân ra sức lực, nhất định sẽ cười y, để y thoải mái một chút, nhưng lại không có dư sức, hắn hơi động một chút rồi lại thôi.
Ngừng mấy hơi, Lý Đông Thanh bỗng nhiên nhảy lên, ánh lửa sém lên tận trời, trước mặt rơi xuống một mảnh lửa, bọn họ biến mất trong đó, Lý Đông Thanh nhiều năm như vậy vẫn cứ nhìn thấy lửa, nhìn mãi nhìn mãi rồi cũng thua, vẫn là lần đầu tiên đi vào.
Một bóng đen khác xông về phía Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần đã cầm kiếm trong tay, khi đến trước mắt y, người kia lại bị một cước đá văng, nam nhân kia dùng kiếm ngăn một cước này, rơi xuống mặt đất, Lý Đông Thanh quay đầu lại mỉm cười với Ninh Hòa Trần.
Thiếu niên vọt tới, hét lớn bổ xuống một kiếm, Lý Đông Thanh giơ cánh tay lên đỡ, thiếu niên kia lại rút ra một cây đoản kiếm từ trong cánh tay, trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía cổ họng của hắn, Lý Đông Thanh ngửa đầu lên thoát được, nam nhân áo đen ở phía sau lại đâm mũi tên tới, Lý Đông Thanh vừa nghiêng đầu, tiếng gió từ xẹt ngang bên tai.
Ninh Hòa Trần quát lên: "Lý Đông Thanh!"
Nam nhân áo đen phía sau nhảy hai bước bay lên trên không trung, thân pháp xoay chuyển, giữa không trung mà vẫn giống như đang giẫm trên mặt đất, lắc người một cái, xoay kiếm bổ tới, Lý Đông Thanh nhìn cũng không nhìn, đá văng thiếu niên kia ra, người chưa tới kiếm đã tới trước, ngăn lại một chiêu này.
Nam nhân kia hét lớn một tiếng: "Thiên! Giáng! Lôi! Đình!"
Nói thì chậm, nhưng tới thì nhanh, trong tay áo của hắn bắn ra từng trận mũi tên như hoa lê trong mưa rào, thân kiếm xoay tròn đánh xuống Lý Đông Thanh, thiếu niên đâm một kiếm trúng chân Lý Đông Thanh, máu phun ra, Lý Đông Thanh "rầm" một tiếng nửa quỳ xuống.
Đuôi mắt của Ninh Hòa Trần như nứt ra, phẫn nộ từ trong lòng xông lên, lấy kiếm giết xuống, Lý Đông Thanh lại mặt không biến sắc đứng lên, lau khoé miệng, lắc lắc cổ, nói: "Lại tới đi!"
Ninh Hòa Trần đã không thể nhịn được nữa rồi, Lý Đông Thanh xoay người, nói: "Tuyết Mãn."
Trong giọng nói hiển nhiên có ý cảnh cáo.
Thiếu niên nói: "Rất khí phách."
"Cũng phải xem thời điểm," Lý Đông Thanh thân thiện nói, "Vào lúc này, không thể không có khí phách."
Thiếu niên nói: "Thiên hạ này đều nói, ngươi là thiếu niên thiên tài, là thương ưng mới của thế gian.
Thật khéo, ta cũng là thiên tài."
Lý Đông Thanh nhìn hắn, không nói gì, lắc đầu cười.
"Có ý gì?"
Lý Đông Thanh ước lượng một chút, chỉ là nói: "Tới đi."
Nam nhân kia rất ít nói, mà ám khí lạirất nhiều, bắn một mũi tên tuyên bố tái chiến!
Lý Đông Thanh dùng kiếm văng ra ngoài, thiếu niên nhào tới, vung một đường ngăn lại, một cây đoản kiếm khác lại đâm tới, Lý Đông Thanh rung hai cánh tay một cái, vung ra một đường kiếm lớn, cán kiếm va vào nhau lóe lên từng trận ánh lửa, phát ra ánh sáng lóa mắt trong biển lửa, nam nhân phía sau nói: "Cách hắn xa một chút!"
Thiếu niên cắn răng nói: "Cách xa rồi, ngươi tới đánh à?"
Nam nhân kia bèn liều mạng xông lên, lại một chiêu thiên giáng lôi đình, hai người chỉ đành cùng nhau tới chặn, Lý Đông Thanh vẫn cứ chịu hai mũi tên, chưa đi vào máu thịt, bổ một nhát đánh phủ đầu, thiếu niên kia dùng hai kiếm miễn cưỡng chặn lại một nhát thật mạnh này, ngã quỵ xuống đất, bị Lý Đông Thanh đạp một cước bay ra, Lý Đông Thanh xoay người lại, từ dưới nách bổ ra trường kiếm, nam nhân kia hét lên: "Chết đi!"
Lý Đông Thanh chặn lại kiếm của hắn, bay lên không trung, đạp một cước về phía cổ hắn, lại bị hắn tránh được, thiếu niên phía sau lại muốn đứng lên, Lý Đông Thanh rút ra mũi tên trên người, phóng ra ngoài, tàn nhẫn đóng vào cánh tay của thiếu niên, hắn gào lên một tiếng đau đớn, giống như đời này chưa từng bị thương nặng như vậy.
Nam nhân phía sau lại nhào tới, Lý Đông Thanh nhìn qua chốc lát, ánh kiếm lóe lên hoa cả mắt, chỉ so ai nhanh hơn ai, hai tay Lý Đông Thanh nắm chặt kiếm, giống như là khua đao, thất thần trong giây lát, đột ngột đánh bay kiếm của người kia.
Người kia ngây ngẩn cả người.
Lý Đông Thanh gật gật đầu, tay cầm kiếm hơi dịch xuống, bàn tay nắm chặt lại hướng lên trên, giống như một động tác vừa từ tốn vừa mềm mại, hắn lắc cánh tay, đánh vào cạnh huyệt thái dương của người kia, người kia nhất thời đảo mắt một vòng, ngất đi.
Lý Đông Thanh quay đầu lại, nhìn vào thiếu niên kia, tiện tay rút ra mũi tên trên người mình, lại một dòng máu ồ ồ phun ra.
Thiếu niên trúng một mũi tên, mà tựa như là trời sập rồi.
Lý Đông Thanh nhìn hắn, luôn cảm thấy muốn cười, đi qua đó, thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Đông Thanh nói: "Thôn Bắc Hải là ai diệt?"
Thiếu niên nói: "Ta cùng với Sở Đoạn."
"Người này chính là Sở Đoạn?" Lý Đông Thanh tùy tiện chỉ sang.
Thiếu niên gật gật đầu.
Lý Đông Thanh nói: "Ta biết một vị đạo sĩ của Mao sơn...!Hình như mạnh hơn hắn một chút thì phải."
Thiếu niên: "Ta không quen biết người giang hồ, ta mới vừa vào đời."
Lý Đông Thanh gật đầu.
Thiếu niên nhìn hắn, hỏi: "Cười cái gì?"
Lý Đông Thanh bèn không cười nữa, thở dài.
Hắn cảm thấy cậu nhóc này lợi hại, quả thực lợi hại, hắn khi bằng tuổi thiếu niên này cũng không có bản lĩnh như vậy.
Chỗ ngã rẽ, Hoắc Hoàng Hà, Diệp A Mai vội vã chạy đến, cuối cùng cũng biết đến chiến cuộc ở đây, Lý Đông Thanh liếc nhìn bọn họ, lại cúi đầu liếc nhìn thiếu niên kia, đột ngột bổ một kiếm về phía hắn, máu tươi đầy mặt.
Thiếu niên "rầm" một tiếng, ngã xuống đất.
Lý Đông Thanh cũng không quay đầu lại, vung một kiếm ra ngoài, kiếm đóng vào cuống họng của Sở Đoạn.
Sở Đoạn nứt toác cổ họng mà chết, ở trong mộng không ngừng ho khan, phun ra máu tươi thật đặc, chảy đầy mặt đất.
Hoắc Hoàng Hà đi tới, nhìn ánh lửa cùng máu tươi, trầm mặc.
Dần dần đến Văn Nhân Thiên cũng tỉnh lại, mấy người Phương Thanh Trạc, Văn Nhân Việt, Lý Trục Ca đều đã đuổi đến, chỉ thấy hai cỗ tử thi cùng Lý Đông Thanh đứng ở giữa ánh lửa.
Bọn họ đều đến rồi, tất cả mọi người vây quanh bốn phía, lặng lẽ đứng nhìn hai bộ thi thể, là cao thủ trong truyền thuyết, là truyền thuyết của thoái ẩn, là quân bài trong tay Lưu Triệt.
Ánh lửa bốn phía lay động, khói lửa mịt mờ khiến người không mở mắt ra được, bên trong đất trời tựa như chỉ còn tiếng quát tháo cùng tiếng giội nước, ngọn lửa từ phía sau Lý Đông Thanh từ mặt đất vụt lên, Lý Đông Thanh nhìn bọn họ, trong mắt cũng có ánh lửa lập lòe, bình tĩnh mà cười: "Chiến cuộc bị phá rồi."
Xung quang một mảnh yên tĩnh, vừa nhìn đã hiểu ra được.
Lý Đông Thanh bị thương một chút, nhưng cũng không phải trọng thương, hắn không coi là chuyện to tát, nói: "Dập lửa thôi."
"Tại sao không để lại người sống?" Một lát sau, Phương Thanh Trạc hỏi.
Lý Đông Thanh nói: "Đều là anh hùng, để lại chút tôn nghiêm đi."
Phương Thanh Trạc giương mắt nhìn hắn, nói: "Giết người giang hồ giống như mình, giết máu thịt đồng bào của mình, cũng là anh hùng sao?"
"Lời này nên do Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai tới hỏi ta," Lý Đông Thanh nói, "Chẳng qua ta cũng có thể nói cho ngươi, bất kể là ai, ta đều dành cho họ tôn nghiêm, nếu như là ngươi, ta cũng sẽ một kiếm giết ngươi, ta không thích kiểu báo thù rửa hận kia."
Diệp A Mai hít sâu một hơi, xoay người rời đi, Hoắc Hoàng Hà lại ở lại.
Lý Đông Thanh nói: "Xin lỗi."
Hoắc Hoàng Hà: "Không thích báo thù rửa hận là có ý gì, ngươi muốn viết trên quy ước của giang hồ minh mới sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Đúng thế."
"Giết người," Hoắc Hoàng Hà nói, "Diệt môn, không thể báo thù? Thứ cho ta không thể gật bừa."
Lý Đông Thanh: "Ta sẽ đích thân giết hắn, trong quy ước giang hồ minh của ta, người giang hồ bất kể là giết người phóng hỏa hay là cướp gà trộm chó, có nợ đều phải trả."
"Nhiều người như vậy, ngươi giết được hết sao?"
Lý Đông Thanh cười nói: "Ta cảm thấy cũng gần vậy đi.
Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoắc Hoàng Hà cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Lý Đông Thanh, đúng là có chút không nhận ra hắn, nhưng có một vài lúc rõ ràng nhận ra rồi, một vài lúc khác lại rất xa lạ, rất đáng sợ.
Lý Đông Thanh lau máu trên thân kiếm lên trên người mình, thu vào trong vỏ, nói: "Giải tán đi."
Nhưng không có ai nhúc nhích, giống như còn đang tiêu hóa chuyện này, Lý Đông Thanh quay người đi tới bên cạnh Ninh Hòa Trần, dắt tay y, nói: "Các vị, vậy ta về trước đây."
Ninh Hòa Trần từ đầu đến cuối đều im lặng, giương mắt liếc nhìn hắn, mà một phát bắt lấy tay của Lý Đông Thanh, cầm thật chặt.
Hai người đi thật xa rồi, Lý Đông Thanh nói với Ninh Hòa Trần: "Ta cảm giác có một mũi tên xuyên qua người ta, đau đến nỗi mắt ta cũng tối sầm lại."
"Chỗ nào?" Ninh Hòa Trần sờ vai hắn.
"Chính là chỗ này," Lý Đông Thanh xác thực đôi môi trắng bệch, cảm giác có chút lạnh, "Thôi, trở về rồi lại nói đi."
"Ta cõng ngươi." Ninh Hòa Trần nói xong lại kéo hắn lại.
Lý Đông Thanh bất đắc dĩ nói: "Quá nhiều người, không được, ta phải đi bộ về."
Ninh Hòa Trần hít vào một hơi thật dài, cảm giác lửa giận đã áp chế không nổi nữa rồi, ngày hôm nay y không ngừng bị Lý Đông Thanh chọc giận.
Lý Đông Thanh chính là vĩnh viễn càng khiến người ta tức giận, lại càng có lý do cây ngay không sợ chết đứng chờ y.
Cánhtay của Ninh Hòa Trần run rẩy, ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo, dọa Lý ĐôngThanh sợ hết hồn, cũng không nói mình đau nữa..
Vương Tô Mẫn là một nam nhân thần bí, một người tự xưng mình là Tiên Bi tộc, lưu lạc đến dưới trướng của người Hung Nô, lại là nam nhân đã từng ngồi nhà lao của Trường An, thế nhưng không ai biết hắn, cũng không ai nhớ tới hắn.
Lý Đông Thanh làm bằng hữu với rất nhiều người thần bí: Sở Chung Kỳ, Vương Tô Mẫn, Hoắc Hoàng Hà, Ninh Hòa Trần, bên cạnh hắn đều là như vậy người, cho nên không hỏi chuyện quá khứ là tôn trọng cơ bản, nhưng hắn lúc ẩn lúc hiện, thế nên vẫn luôn không yên lòng về Vương Tô Mẫn.
Có thể là bởi vì năm đó lần đầu tiên gặp mặt, Vương Tô Mẫn đặt một cục đá ở trước mắt của hắn, nói cho hắn biết: "Xem bói nói, đời này ta đi đến giữa sườn núi, tất có một kiếp."
Lý Đông Thanh luôn cảm thấy không phải kiếp đang tìm hắn, là hắn đang tìm kiếp.
Vương Tô Mẫn chưa bao giờ nói dối.
Ninh Hòa Trần nói: "Chẳng lẽ là Nguyệt Chi xảy ra chuyện?"
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Lý Đông Thanh nói, "Nguyệt Chi đã định cuộc rồi, Y Trĩ Tà sẽ không động đến, nữ vương Nguyệt Chi nắm giữ thủ cấp của kẻ địch, bên kia đã không còn sóng gió gì nữa."
Ninh Hòa Trần suy nghĩ một chút, nói: "Lại đợi thêm thôi, e rằng chỉ là trì hoãn trên đường, không nên khinh cử vọng động."
Lý Đông Thanh không có lạc quan như vậy, hắn nghĩ tới có lẽ là người của Lưu Triệt đã bắt lấy Vương Tô Mẫn.
Thế nhưng hắn không nói gì, gật gật đầu, nói với mọi người: "Ăn xong rồi?"
Phương Thanh Trạc nói: "Ta đến tính tiền!"
"Để ta đi," Lý Đông Thanh đứng dậy, "Ta mời các vị ra ngoài mà."
"Để ta!" Phương Thanh Trạc không thèm để ý, "Đã nói là để ta mà, tuân thủ quy củ, quy củ giang hồ."
Vừa nhắc đến quy củ, Lý Đông Thanh bèn không động đậy nữa, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
"Quy củ giang hồ, so với quy củ của triều đình còn nhiều hơn." Lý Đông Thanh nói.
Hoắc Hoàng Hà: "Bởi vì có thể tùy tiện bịa đặt, muốn nói cái gì chính là cái đó."
Phương Thanh Trạc nở nụ cười, đứng dậy đi tính tiền.
Lúc ra ngoài đã là hoàng hôn, ánh chiều tà rất đẹp, chiếu vào mặt đường trải gạch xanh hiện ra lân quang.
Đoàn người lắc lư lay động, uống nhiều rượu rồi đều có chút men say, Văn Nhân Thiên khoát cánh tay lên trên bả vai của Hoắc Hoàng Hà cùng Phương Thanh Trạc, để hai người đỡ lấy chính mình, khổ sở nói: "Ai muốn làm cái chức chưởng môn nhân này cơ chứ? Ai muốn?! Nhưng cha ta chỉ có một nhi tử, hắn sao lại chỉ sinh một đứa vậy, hắn có phải là không được không?"
Phương Thanh Trạc nói: "Làm chưởng môn nhân ngươi không vui sao?"
"Ta mới hai mươi tuổi," Văn Nhân Thiên ghé vào lỗ tai hắn quát, "Ta mới hai mươi tuổi!"
Phương Thanh Trạc bịt lỗ tai của chính mình, nói: "Ài.
Biết rồi, được rồi."
Văn Nhân Thiên: "Ta không nghĩ tới, cha ta ra ngoài một chuyến, ta đã thành chưởng môn nhân, ta không còn cha nữa! Mẹ nó chứ, ông trời ngươi mở mắt một chút, ngươi thấy ta muốn làm chắc?"
Hoắc Hoàng Hà: "Ngươi cũng muốn đi."
"Ta không muốn," Văn Nhân Thiên lại tiến đến quát vào tai hắn, "Không muốn chút nào hết! Mỗi khi đêm đến, ta lại nhớ đến cha ta, Văn Nhân gia không thể sụp đổ trong tay ta, ta có thể làm sao? Các ngươi từng nghĩ đến ta có bao nhiêu áp lực không?!"
Lý Đông Thanh nói: "Có thể nghĩ đến, ngươi say rồi...!Để ta đến."
Hoắc Hoàng Hà bị hắn gào đến phiền, buông hắn ra, Lý Đông Thanh đi qua thay Hoắc Hoàng Hà đỡ hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn, động viên nói: "Không sao, ngươi làm rất tốt."
Văn Nhân Thiên quay đầu nhìn hắn: "Có thật không?"
Hắn thực sự nhìn qua quá đáng thương, Lý Đông Thanh thiện tâm không có chỗ phát lại bắt đầu dấy lên, nói: "Đúng, ngươi đã rất giỏi rồi." Tay hắn còn vỗ vào lưng Văn Nhân Thiên, từng đợt từng đợt.
Hắn có thể là vỗ quá tốt, sắc mặt Văn Nhân Thiên bỗng nhiên thay đổi, sắc mặt của Lý Đông Thanh cũng bỗng nhiên thay đổi.
"Ọc" một tiếng, hắn cong eo nôn ra ngoài, Lý Đông Thanh đỡ hắn, muốn tránh ra, thế nhưng khi Văn Nhân Thiên nôn ra lại nắm chặt bả vai hắn, hắn cũng không đành lòng đẩy Văn Nhân Thiên ra, vì vậy Văn Nhân Thiên phun hết lên trên người hắn.
Lý Đông Thanh ngơ ngác, đến nửa ngày không phản ứng lại, cũng không dám cúi đầu xem.
"Ai nha!" Phương Thanh Trạc kinh ngạc thốt lên.
Lý Đông Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn, hít sâu một hơi, vỗ vỗ phía sau lưng Văn Nhân Thiên, Văn Nhân Thiên bám lấy hắn cố sức nôn ra.
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, hiển nhiên có chút không đành lòng nhìn đến.
Lý Đông Thanh khổ, quá khổ, hắn đỡ Văn Nhân Thiên đổi hướng khác nôn ra, Văn Nhân Thiên lại không nôn được cái gì, đều là nước chua.
"Toàn bộ nôn lên trên người ngươi!" Phương Thanh Trạc nói.
Lý Đông Thanh: "Ta nhìn ra rồi."
Hắn đỡ Văn Nhân Thiên dậy, nói: "Đừng nôn nữa, không nôn ra được, về nhà thôi."
Văn Nhân Thiên nôn đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn thực sự quá thê thảm, Lý Đông Thanh thở dài: "Ta cõng hắn thôi, các ngươi sao lại chuốc hắn thành ra như vậy chứ?"
Hoắc Hoàng Hà: "Không nhìn ra được hắn lại không biết uống."
Văn Nhân Thiên gào lên: "Ta có thể uống!"
Hoắc Hoàng Hà đưa tay, ra hiệu: Ngươi xem.
Lý Đông Thanh vác hắn lên, cảm giác cả người mình đều ướt nhẹp, kinh quá đi mất.
Phương Thanh Trạc nói: "Rốt cuộc có bao nhiêu tâm sự đây, uống nhiều như thế."
Ninh Hòa Trần nói: "Chi bằng nói các ngươi nhìn hắn có bao nhiêu ngứa mắt?"
Phương Thanh Trạc nở nụ cười, chỉ lắc lắc đầu.
Lần này Lý Đông Thanh cũng không uống bao nhiêu rượu, trong lòng hắn còn có chuyện, cùng Ninh Hòa Trần hàn huyên một lát, mà hai người Hoắc Hoàng Hà cùng Phương Thanh Trạc uống tương đối nhiều, hiển nhiên là hai người này cố ý chuốc Văn Nhân Thiên.
Lý Đông Thanh cõng Văn Nhân Thiên quay đầu lại nói: "Lần sau không có ngoại lệ."
Văn Nhân Thiên còn lặp lại lời hắn nói: "...!Lần sau không có ngoại lệ."
Lý Đông Thanh dụ dỗ nói: "Đúng."
Hắn một đường cõng Văn Nhân Thiên đến phủ, hạ nhân nhìn thấy Văn Nhân Thiên uống thành như vậy, bên mép còn có còn sót lại dịch nôn, còn tưởng bị trúng độc chết rồi, giật hết cả mình, Lý Đông Thanh thả người xuống, nói: "Uống say, tắm rửa cho hắn rồi để hắn ngủ đi."
Phương Thanh Trạc cười híp mắt, nói: "Đã như vậy, ta về nhà đây."
Lý Đông Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu cười.
Hắn vội vàng đi tắm, cũng không có thời gian quản Phương Thanh Trạc.
Ninh Hòa Trần nói: "Về phòng ngươi tắm."
Lý Đông Thanh gật gật đầu, quay người đi.
Phương Thanh Trạc cũng thật vui vẻ, đang muốn đi, tự dưng thấy Ninh Hòa Trần xoay người lại liếc mắt nhìn hắn.
Khóe miệng vẫn ngậm cười, mà trong mắt một mống tình cảm cũng không có, Phương Thanh Trạc bỗng dưng sợ hết hồn.
Hoắc Hoàng Hà vỗ vai Phương Thanh Trạc, cùng Diệp A Mai quay người đi.
Ninh Hòa Trần thuận miệng hỏi: "Vui lắm sao?"
Phương Thanh Trạc: "..."
Hắn nên trả lời ra sao đây?
Ninh Hòa Trần cũng chả buồn cười cho có lệ, lại liếc mắt nhìn hắn, sát qua vai hắn mà đi.
Phương Thanh Trạc dõi theo thân ảnh của Ninh Hòa Trần, bất giác cảm thấy sợ hãi không biết từ đâu đến.
Chỉ bởi vì Văn Nhân Thiên nôn lên người Lý Đông Thanh sao? Không đến nỗi thế đi? Chỉ bởi vì chuyện này, hắn đắc tội Ninh Hòa Trần rồi?
Phương Thanh Trạc đứng ở cửa sửng sốt nửa ngày, hoài nghi chính mình có phải là vừa bước một bước đầu tiên ra giang hồ đã không được thuận lợi lắm không.
Lý Đông Thanh tắm rửa sạch sẽ, còn đến xem Văn Nhân Thiên, nhìn hắn đúng là ngủ như chết chứ không đến nỗi say chết mới trở lại.
Lý Đông Thanh vào cửa, vừa lau tóc vừa nói: "Hoắc thúc còn muốn cùng Phương Thanh Trạc chuốc rượu Văn Nhân Thiên, ta thực sự không biết nói gì cho phải, không biết là đùa cợt Văn Nhân Thiên hay là đang đùa cợt ta nữa."
Ninh Hòa Trần đi xuống, nhận lấy vải bố lau tóc cho hắn, ngửi một cái, nói: "Không có mùi."
Lý Đông Thanh: "Tắm hai lần, chà xát một lần, sắp tắm bong cả da rồi."
Ninh Hòa Trần khẽ cười một tiếng.
Lý Đông Thanh không quay đầu lại, nói: "Ngươi cũng thấy buồn cười đúng không, các đại hiệp giang hồ này còn không thận trọng bằng ta."
"Bọn họ vốn đã không bằng ngươi," Ninh Hòa Trần lại nói, "Cho nên cần nhờ ngươi, trong mắt rất nhiều người chỉ có trước mắt, chỉ có một thanh kiếm, làm sao giết người, lại phải xem ai chỉ huy bọn họ."
Lý Đông Thanh bị y nói có chút rung động, nói: "Nhưng bọn họ đã tự do quen rồi."
"Cho nên mới đưa tới họa sát thân đó." Ninh Hòa Trần nói.
Y lau tóc cho Lý Đông Thanh đến khi gần khô, ngón tay xen kẽ trong tóc hắn, sau khi dùng lược tẽ ra, lại dùng lược chải thẳng, Lý Đông Thanh cực kỳ thoải mái, quay đầu lại nhìn y, Ninh Hòa Trần khẽ nói: "Đừng nhúc nhích."
Lý Đông Thanh lại quay đầu: "Buộc lên đi."
"Trời cũng tối rồi." Ninh Hòa Trần nói.
Lý Đông Thanh: "Có lẽ tối nay sẽ xảy ra chuyện."
Hắn liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm: "Vương Tô Mẫn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?"
Ninh Hòa Trần giúp hắn buộc tóc lên, sau đó vỗ vai ra hiệu hắn đi soi gương, Lý Đông Thanh quay đầu lại, hôn lên mặt y một cái thật nhanh, sau đó mới đi xuống dưới.
Ninh Hòa Trần buồn cười nói: "Vô lại."
Lý Đông Thanh chỉnh sửa tóc tai, nhớ tới chuyện khi đó Lưu Triệt đến Đông Âu, kết quả hắn và Hỏa Tầm Sưởng Minh ai cũng không biết buộc tóc, làm qua loa xong lại đi gặp hoàng đế, bật cười.
Ninh Hòa Trần lại ngồi xuống giường, hỏi: "Cười cái gì?"
Lý Đông Thanh lại không thể nói cho y biết chuyện này, Ninh Hòa Trần đối với chuyện y rời khỏi hắn đến Trường An nửa năm có thể nói là vô cùng kích ứng, nhắc cũng không thể nhắc, nhắc lên chính là khổ.
Lý Đông Thanh không nhắc đến trước mặt y, hơn nữa chính hắn quả thật cũng không muốn nói lắm.
"Cười ta," Lý Đông Thanh nói, "Vết sẹo này trên mặt ta, thực sự rất buồn cười."
Ninh Hòa Trần không lên tiếng, Lý Đông Thanh đi tới, cũng nằm xuống giường, Ninh Hòa Trần đẩy đầu hắn ra, không vui nói: "Buồn cười chỗ nào?"
Lý Đông Thanh có lúc sẽ quên mất vết sẹo của chính mình, bởi vì không ai đề cập với hắn chuyện này, phần xương chỗ lông mày của hắn có một vết sẹo rất sâu, bởi vì vết sẹo này, hắn mới giết chết trụ cột của Lệ gia, hắn ngược lại chưa từng nói với Lệ Hán Tâm, Lệ Hán Tâm cũng không có hỏi, trên giang hồ, có vết sẹo quá bình thường, ai cũng có, là việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới nhất.
Ninh Hòa Trần chưa bao giờ nhắc đến vết sẹo này, tựa như nó không hề tồn tại, trên thực tế, nó rất rõ ràng, không đến nỗi ảnh hưởng cả gương mặt, thế nhưng cũng không phải là không nhìn thấy.
Lý Đông Thanh nói: "Vết sẹo này không buồn cười, buồn cười chính là ta khi đó còn đeo cái bịt mắt mấy ngày, giả bộ bị mù rồi, hiện tại đeo vào cũng nhất định có người tin."
Ninh Hòa Trần quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Có người tin là bởi vì mũi tên này xác thực có thể làm mù mắt ngươi."
Lý Đông Thanh nhìn ra y không muốn nói chuyện này, vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ngươi đang đọc gì vậy?"
Ninh Hòa Trần để sách qua một bên, không muốn đọc nữa, nói: "Ngủ thôi."
Lý Đông Thanh thở dài, hắn dựa vào giường, nhìn thấy bờ vai mỏng manh của Ninh Hòa Trần, nói: "Lại làm sao thế."
"Chuyện này cũng không trách ngươi." Lý Đông Thanh nằm xuống, ôm lấy y, nói, "Ngươi không thể như vậy nha."
Ninh Hòa Trần không có động tĩnh gì, Lý Đông Thanh lại nói: "Ngươi không phải là chê nó xấu đi? Không đến nỗi chứ."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi nói cái gì vậy hả?"
Lý Đông Thanh thấy y chịu nói chuyện, chống người lên nhìn mặt y, cười trêu: "Tức giận rồi?"
Ninh Hòa Trần phiền, xoay người lại nhìn hắn, vừa nhìn vào mắt hắn, tức giận đã bay mất, tự mình tức đến muốn cười, mà bản thân vừa cười, lại càng tức giận hơn.
Lý Đông Thanh vui vẻ, nói: "Ngươi rốt cuộc là có còn tức giận hay không vậy?"
Ninh Hòa Trần đẩy hắn mặt sang một bên, chính mình lại không nhịn được mà bật cười, Lý Đông Thanh cũng phát hiện ra rồi, Ninh Hòa Trần mỗi lần tức hắn, đều phải đẩy mặt hắn qua một bên, giống như không nhìn thấy mới có thể tức giận được y, hắn lắc lắc tay của Ninh Hòa Trần, cố tình nói: "Hửm?"
Ninh Hòa Trần bị hắn nắm chặt lấy tay, nhìn hắn, nói: "Không phải thiếu chút nữa đã bị mù rồi sao? Có buồn cười như vậy à?"
"Ơ." Lý Đông Thanh nói.
Ninh Hòa Trần trên thực tế đã bỏ rơi Lý Đông Thanh hai lần, sau khi trở lại Lý Đông Thanh đều mang theo một vài thứ xa lạ.
Lần đầu tiên là vết sẹo cùng tính cách, lần thứ hai là kiếm cùng tính cách.
Cho nên Ninh Hòa Trần không đề cập tới kiếm của hắn cũng không đề cập đến vết sẹo, những thứ nhỏ nhặt này có thể mãi mãi dày vò y, thế nhưng lại không thể nhắc đến.
Lý Đông Thanh nói: "Sai lầm của ta, Tuyết Mãn."
"Vô lại." Ninh Hòa Trần mắng.
Lý Đông Thanh rõ ràng đã biết, thế nhưng nhất định phải nói ra.
"Coi như là ta vô lại đi," Lý Đông Thanh cho tay vào trong y phục của Ninh Hòa Trần, lưu manh nói, "Dù sao ta cũng như vậy rồi."
Đêm hôm ấy, Văn Nhân Thiên ngủ say, Hoắc Hoàng Hà đang mài kiếm, còn Diệp A Mai đã đi ngủ từ sớm rồi.
Lý Đông Thanh đỡ Ninh Hòa Trần lên mái nhà tảng sáng, nhìn về phương xa.
Ban đêm, nhà nhà đều tắt đèn, bốn phía một màu đen kịt, chỉ có bầu trời trống trải, sao trời mênh mông.
Ninh Hòa Trần thả tóc ra, nhẹ nhàng bay trong gió, Lý Đông Thanh đỡ eo y, khẽ hỏi: "Có khó chịu không?"
Ninh Hòa Trần chầm chậm đỏ mặt lên, nắm lấy tay hắn, tựa như nhắc nhở mà liếc mắt nhìn hắn.
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nắm tay y, hai người ngồi trên mái nhà, kỳ thực bốn phía yên tĩnh hắc ám, không nhìn ra cái gì cả.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi cũng nhiễm phải thói quen của văn nhân thi sĩ rồi sao?"
"Không có," Lý Đông Thanh nói, "Không phải mang ngươi đi ngắm sao."
Hắn nhìn về phía xa, nói: "Mang ngươi đến xem kịch đó."
Đúng lúc đó, phương xa bỗng nhiên dấy lên một đám lửa, góc thành bốc cháy, sau đó giống hệt như một cái lưỡi lửa, bốc lên, cuồn cuộn cháy lên, nhanh chóng xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, bao vây cả tòa thành, ngay sau đó, lưỡi lửa kia xông về phía quý phủ của Văn Nhân gia!
Ninh Hòa Trần đột nhiên co rút đồng tử, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Đông Thanh một cái, Lý Đông Thanh nói: "Đến rồi."
Lại là một đám lửa lớn.
Lý Đông Thanh cười hỏi: "Ngươi có luộc trứng gà cho ta không?"
Ninh Hòa Trần không hiểu ý hắn lắm.
Lý Đông Thanh nhìn y, nói: "Cẩu dư tâm chi đoan trực hề, tuy tích viễn kỳ hà thương*?"
* Chỉ cần lòng mình ngay thẳng, thì cho dù bị đày ải nơi xa xôi cũng có ngại chi
"Tuyết Mãn, có muốn nhìn xem ta thắng như thế nào không?" Lý Đông Thanh đưa tay ra, Ninh Hòa Trần không chút do dự, trực tiếp đặt lên trên.
Trong ánh lửa nổ lên tầng tầng bóng đen, Lý Đông Thanh vung kiếm, lạnh mặt nhảy xuống.
Lửa thiêu hủy cả Tán Tiên thành, thiêu hủy hết thảy người trong võ lâm cùng bách tính, Lý Đông Thanh ở trong ánh lửa giao chiến với hai người khác, hắn đáp xuống nơi cũ, Ninh Hòa Trần nhíu mày, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, Lý Đông Thanh ngăn y lại, nói: "Không cần."
Hai người hai bên trái phải rơi xuống đầu tường, bọn họ nhìn Lý Đông Thanh, nói: "Quy hàng không?"
Lý Đông Thanh: "Có điều kiện gì?"
"Có thể không phải chết," Đôi mắt của thiếu niên bị ánh lửa nhuộm đỏ, cũng có thể là bản thân vốn có đồng tử màu đỏ, hắn nói, "Phong làm thiên hộ hầu*."
*Thiên hộ hầu là một chức quan ở cổ đại, có quyền được thu thuế của những thị trấn, thành phố có trên một ngàn hộ dân
Lý Đông Thanh: "Mỗi một vị đồng liều của ta đều là như vậy sao?"
"Bọn họ cũng có thể," Thiếu niên kia chỉ kiếm vào hắn, nói, "Ngươi không được, ngươi phải chết."
Lý Đông Thanh hiểu rõ, hắn gật gật đầu, nở nụ cười.
Thiếu niên nói rất ít, Lý Đông Thanh có lòng muốn hỏi một chút ngươi bao nhiêu tuổi rồi, tên gì, lại cảm thấy không thích hợp, cũng không nói gì nữa.
Hắn không hiểu quy củ giang hồ, ít nhất không biết vào lúc này quy củ giang hồ là cái gì.
Kiếm của người thiếu niên khẽ động, kiếm của Lý Đông Thanh cũng khẽ động.
Ninh Hòa Trần cả người đều bùng nổ sát khí, Lý Đông Thanh nếu như có thể phân ra sức lực, nhất định sẽ cười y, để y thoải mái một chút, nhưng lại không có dư sức, hắn hơi động một chút rồi lại thôi.
Ngừng mấy hơi, Lý Đông Thanh bỗng nhiên nhảy lên, ánh lửa sém lên tận trời, trước mặt rơi xuống một mảnh lửa, bọn họ biến mất trong đó, Lý Đông Thanh nhiều năm như vậy vẫn cứ nhìn thấy lửa, nhìn mãi nhìn mãi rồi cũng thua, vẫn là lần đầu tiên đi vào.
Một bóng đen khác xông về phía Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần đã cầm kiếm trong tay, khi đến trước mắt y, người kia lại bị một cước đá văng, nam nhân kia dùng kiếm ngăn một cước này, rơi xuống mặt đất, Lý Đông Thanh quay đầu lại mỉm cười với Ninh Hòa Trần.
Thiếu niên vọt tới, hét lớn bổ xuống một kiếm, Lý Đông Thanh giơ cánh tay lên đỡ, thiếu niên kia lại rút ra một cây đoản kiếm từ trong cánh tay, trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía cổ họng của hắn, Lý Đông Thanh ngửa đầu lên thoát được, nam nhân áo đen ở phía sau lại đâm mũi tên tới, Lý Đông Thanh vừa nghiêng đầu, tiếng gió từ xẹt ngang bên tai.
Ninh Hòa Trần quát lên: "Lý Đông Thanh!"
Nam nhân áo đen phía sau nhảy hai bước bay lên trên không trung, thân pháp xoay chuyển, giữa không trung mà vẫn giống như đang giẫm trên mặt đất, lắc người một cái, xoay kiếm bổ tới, Lý Đông Thanh nhìn cũng không nhìn, đá văng thiếu niên kia ra, người chưa tới kiếm đã tới trước, ngăn lại một chiêu này.
Nam nhân kia hét lớn một tiếng: "Thiên! Giáng! Lôi! Đình!"
Nói thì chậm, nhưng tới thì nhanh, trong tay áo của hắn bắn ra từng trận mũi tên như hoa lê trong mưa rào, thân kiếm xoay tròn đánh xuống Lý Đông Thanh, thiếu niên đâm một kiếm trúng chân Lý Đông Thanh, máu phun ra, Lý Đông Thanh "rầm" một tiếng nửa quỳ xuống.
Đuôi mắt của Ninh Hòa Trần như nứt ra, phẫn nộ từ trong lòng xông lên, lấy kiếm giết xuống, Lý Đông Thanh lại mặt không biến sắc đứng lên, lau khoé miệng, lắc lắc cổ, nói: "Lại tới đi!"
Ninh Hòa Trần đã không thể nhịn được nữa rồi, Lý Đông Thanh xoay người, nói: "Tuyết Mãn."
Trong giọng nói hiển nhiên có ý cảnh cáo.
Thiếu niên nói: "Rất khí phách."
"Cũng phải xem thời điểm," Lý Đông Thanh thân thiện nói, "Vào lúc này, không thể không có khí phách."
Thiếu niên nói: "Thiên hạ này đều nói, ngươi là thiếu niên thiên tài, là thương ưng mới của thế gian.
Thật khéo, ta cũng là thiên tài."
Lý Đông Thanh nhìn hắn, không nói gì, lắc đầu cười.
"Có ý gì?"
Lý Đông Thanh ước lượng một chút, chỉ là nói: "Tới đi."
Nam nhân kia rất ít nói, mà ám khí lạirất nhiều, bắn một mũi tên tuyên bố tái chiến!
Lý Đông Thanh dùng kiếm văng ra ngoài, thiếu niên nhào tới, vung một đường ngăn lại, một cây đoản kiếm khác lại đâm tới, Lý Đông Thanh rung hai cánh tay một cái, vung ra một đường kiếm lớn, cán kiếm va vào nhau lóe lên từng trận ánh lửa, phát ra ánh sáng lóa mắt trong biển lửa, nam nhân phía sau nói: "Cách hắn xa một chút!"
Thiếu niên cắn răng nói: "Cách xa rồi, ngươi tới đánh à?"
Nam nhân kia bèn liều mạng xông lên, lại một chiêu thiên giáng lôi đình, hai người chỉ đành cùng nhau tới chặn, Lý Đông Thanh vẫn cứ chịu hai mũi tên, chưa đi vào máu thịt, bổ một nhát đánh phủ đầu, thiếu niên kia dùng hai kiếm miễn cưỡng chặn lại một nhát thật mạnh này, ngã quỵ xuống đất, bị Lý Đông Thanh đạp một cước bay ra, Lý Đông Thanh xoay người lại, từ dưới nách bổ ra trường kiếm, nam nhân kia hét lên: "Chết đi!"
Lý Đông Thanh chặn lại kiếm của hắn, bay lên không trung, đạp một cước về phía cổ hắn, lại bị hắn tránh được, thiếu niên phía sau lại muốn đứng lên, Lý Đông Thanh rút ra mũi tên trên người, phóng ra ngoài, tàn nhẫn đóng vào cánh tay của thiếu niên, hắn gào lên một tiếng đau đớn, giống như đời này chưa từng bị thương nặng như vậy.
Nam nhân phía sau lại nhào tới, Lý Đông Thanh nhìn qua chốc lát, ánh kiếm lóe lên hoa cả mắt, chỉ so ai nhanh hơn ai, hai tay Lý Đông Thanh nắm chặt kiếm, giống như là khua đao, thất thần trong giây lát, đột ngột đánh bay kiếm của người kia.
Người kia ngây ngẩn cả người.
Lý Đông Thanh gật gật đầu, tay cầm kiếm hơi dịch xuống, bàn tay nắm chặt lại hướng lên trên, giống như một động tác vừa từ tốn vừa mềm mại, hắn lắc cánh tay, đánh vào cạnh huyệt thái dương của người kia, người kia nhất thời đảo mắt một vòng, ngất đi.
Lý Đông Thanh quay đầu lại, nhìn vào thiếu niên kia, tiện tay rút ra mũi tên trên người mình, lại một dòng máu ồ ồ phun ra.
Thiếu niên trúng một mũi tên, mà tựa như là trời sập rồi.
Lý Đông Thanh nhìn hắn, luôn cảm thấy muốn cười, đi qua đó, thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Đông Thanh nói: "Thôn Bắc Hải là ai diệt?"
Thiếu niên nói: "Ta cùng với Sở Đoạn."
"Người này chính là Sở Đoạn?" Lý Đông Thanh tùy tiện chỉ sang.
Thiếu niên gật gật đầu.
Lý Đông Thanh nói: "Ta biết một vị đạo sĩ của Mao sơn...!Hình như mạnh hơn hắn một chút thì phải."
Thiếu niên: "Ta không quen biết người giang hồ, ta mới vừa vào đời."
Lý Đông Thanh gật đầu.
Thiếu niên nhìn hắn, hỏi: "Cười cái gì?"
Lý Đông Thanh bèn không cười nữa, thở dài.
Hắn cảm thấy cậu nhóc này lợi hại, quả thực lợi hại, hắn khi bằng tuổi thiếu niên này cũng không có bản lĩnh như vậy.
Chỗ ngã rẽ, Hoắc Hoàng Hà, Diệp A Mai vội vã chạy đến, cuối cùng cũng biết đến chiến cuộc ở đây, Lý Đông Thanh liếc nhìn bọn họ, lại cúi đầu liếc nhìn thiếu niên kia, đột ngột bổ một kiếm về phía hắn, máu tươi đầy mặt.
Thiếu niên "rầm" một tiếng, ngã xuống đất.
Lý Đông Thanh cũng không quay đầu lại, vung một kiếm ra ngoài, kiếm đóng vào cuống họng của Sở Đoạn.
Sở Đoạn nứt toác cổ họng mà chết, ở trong mộng không ngừng ho khan, phun ra máu tươi thật đặc, chảy đầy mặt đất.
Hoắc Hoàng Hà đi tới, nhìn ánh lửa cùng máu tươi, trầm mặc.
Dần dần đến Văn Nhân Thiên cũng tỉnh lại, mấy người Phương Thanh Trạc, Văn Nhân Việt, Lý Trục Ca đều đã đuổi đến, chỉ thấy hai cỗ tử thi cùng Lý Đông Thanh đứng ở giữa ánh lửa.
Bọn họ đều đến rồi, tất cả mọi người vây quanh bốn phía, lặng lẽ đứng nhìn hai bộ thi thể, là cao thủ trong truyền thuyết, là truyền thuyết của thoái ẩn, là quân bài trong tay Lưu Triệt.
Ánh lửa bốn phía lay động, khói lửa mịt mờ khiến người không mở mắt ra được, bên trong đất trời tựa như chỉ còn tiếng quát tháo cùng tiếng giội nước, ngọn lửa từ phía sau Lý Đông Thanh từ mặt đất vụt lên, Lý Đông Thanh nhìn bọn họ, trong mắt cũng có ánh lửa lập lòe, bình tĩnh mà cười: "Chiến cuộc bị phá rồi."
Xung quang một mảnh yên tĩnh, vừa nhìn đã hiểu ra được.
Lý Đông Thanh bị thương một chút, nhưng cũng không phải trọng thương, hắn không coi là chuyện to tát, nói: "Dập lửa thôi."
"Tại sao không để lại người sống?" Một lát sau, Phương Thanh Trạc hỏi.
Lý Đông Thanh nói: "Đều là anh hùng, để lại chút tôn nghiêm đi."
Phương Thanh Trạc giương mắt nhìn hắn, nói: "Giết người giang hồ giống như mình, giết máu thịt đồng bào của mình, cũng là anh hùng sao?"
"Lời này nên do Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai tới hỏi ta," Lý Đông Thanh nói, "Chẳng qua ta cũng có thể nói cho ngươi, bất kể là ai, ta đều dành cho họ tôn nghiêm, nếu như là ngươi, ta cũng sẽ một kiếm giết ngươi, ta không thích kiểu báo thù rửa hận kia."
Diệp A Mai hít sâu một hơi, xoay người rời đi, Hoắc Hoàng Hà lại ở lại.
Lý Đông Thanh nói: "Xin lỗi."
Hoắc Hoàng Hà: "Không thích báo thù rửa hận là có ý gì, ngươi muốn viết trên quy ước của giang hồ minh mới sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Đúng thế."
"Giết người," Hoắc Hoàng Hà nói, "Diệt môn, không thể báo thù? Thứ cho ta không thể gật bừa."
Lý Đông Thanh: "Ta sẽ đích thân giết hắn, trong quy ước giang hồ minh của ta, người giang hồ bất kể là giết người phóng hỏa hay là cướp gà trộm chó, có nợ đều phải trả."
"Nhiều người như vậy, ngươi giết được hết sao?"
Lý Đông Thanh cười nói: "Ta cảm thấy cũng gần vậy đi.
Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoắc Hoàng Hà cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Lý Đông Thanh, đúng là có chút không nhận ra hắn, nhưng có một vài lúc rõ ràng nhận ra rồi, một vài lúc khác lại rất xa lạ, rất đáng sợ.
Lý Đông Thanh lau máu trên thân kiếm lên trên người mình, thu vào trong vỏ, nói: "Giải tán đi."
Nhưng không có ai nhúc nhích, giống như còn đang tiêu hóa chuyện này, Lý Đông Thanh quay người đi tới bên cạnh Ninh Hòa Trần, dắt tay y, nói: "Các vị, vậy ta về trước đây."
Ninh Hòa Trần từ đầu đến cuối đều im lặng, giương mắt liếc nhìn hắn, mà một phát bắt lấy tay của Lý Đông Thanh, cầm thật chặt.
Hai người đi thật xa rồi, Lý Đông Thanh nói với Ninh Hòa Trần: "Ta cảm giác có một mũi tên xuyên qua người ta, đau đến nỗi mắt ta cũng tối sầm lại."
"Chỗ nào?" Ninh Hòa Trần sờ vai hắn.
"Chính là chỗ này," Lý Đông Thanh xác thực đôi môi trắng bệch, cảm giác có chút lạnh, "Thôi, trở về rồi lại nói đi."
"Ta cõng ngươi." Ninh Hòa Trần nói xong lại kéo hắn lại.
Lý Đông Thanh bất đắc dĩ nói: "Quá nhiều người, không được, ta phải đi bộ về."
Ninh Hòa Trần hít vào một hơi thật dài, cảm giác lửa giận đã áp chế không nổi nữa rồi, ngày hôm nay y không ngừng bị Lý Đông Thanh chọc giận.
Lý Đông Thanh chính là vĩnh viễn càng khiến người ta tức giận, lại càng có lý do cây ngay không sợ chết đứng chờ y.
Cánhtay của Ninh Hòa Trần run rẩy, ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo, dọa Lý ĐôngThanh sợ hết hồn, cũng không nói mình đau nữa..
Danh sách chương