Lý Đông Thanh nhìn y, Ninh Hòa Trần cũng đường hoàng đón nhận ánh mắt của hắn.
Lý Đông Thanh nói: "Ý nghĩ của ngươi thật kỳ quái."
"Phải không?" Ninh Hòa Trần lại hỏi ngược lại hắn.
Lý Đông Thanh do dự chốc lát, nói: "...!Thực ra từ lúc bắt đầu ta đã nghĩ, ta hình như không phải là người các ngươi tìm.
Các ngươi nếu quả thật tìm nhầm, làm sao bây giờ?"
Ninh Hòa Trần nói: "Đã nói rồi, có phải là ngươi hay không đều không quan trọng."
Lý Đông Thanh lại chấp nhất nói: "Nếu như tìm nhầm thì sao?"
"Người duy nhất sẽ quan tâm, chỉ có Đậu thái hậu, " Ninh Hòa Trần nói, "Lão bà tử một đời mù mắt mù tâm, trong mắt chỉ có họ Lưu, những nội ngoại thích của Đậu thị, bà ta là thật muốn tìm ngươi, kéo dài huyết thống, những người còn lại, sẽ không để ý ngươi có phải thật hay không."
"Vậy còn ngươi?" Lý Đông Thanh hỏi.
Hắn hiện tại kỳ thực không biết Ninh Hòa Trần rốt cuộc là nghĩ như thế nào, mấy ngày nay tính khí của Ninh Hòa Trần càng ngày càng lộ rõ, nhưng nếu lại nghĩ, đây rõ ràng không phải biểu hiện muốn giết hắn, bởi vì không dự định giết hắn, cho nên tính khí lại càng lớn, nếu thật muốn giết hắn, hà tất để ý đến hắn.
Ít nhất Lý Đông Thanh chính mình là nghĩ như vậy.
"Ta?" Ninh Hòa Trần lại cười một tiếng, giống như tự giễu nói, "Thôi thôi, khỏi nói ta."
Lý Đông Thanh: "Ngươi vốn là muốn giết ta đi."
Ninh Hòa Trần lại nhìn hắn nói: "Ngậm miệng."
Lý Đông Thanh chỉ đành ra hiệu đừng nóng giận, ta không nói.
Hắn hai ngày này cảm thấy Ninh Hòa Trần cũng không phải người xấu lắm, kỳ thực cũng sinh động, mấy ngày nay Ninh Hòa Trần ngoại trừ thái độ đối với hắn không tốt ra thì cũng không khắt khe hắn.
Trước khi tiến vào Hà Sóc còn mua cho hắn một con ngựa.
Lý Đông Thanh nghĩ: "Ai lại là ngụy quân tử trời sinh đây? Chẳng qua là bị vận mệnh khắt khe mà thôi."
Ninh Hòa Trần ăn thịt nai, thế nhưng dáng vẻ cũng không thích lắm, mấy ngày nay y đều sắp ăn hết những loại thịt trước đây chưa được ăn rồi, phát hiện thứ ăn ngon nhất chính là món cá ngày đầu tiên ăn, chỉ có điều đó là Lâm Tuyết Nương làm.
Mà Lâm Tuyết Nương đã chết.
Lý Đông Thanh thấy y ăn ít, cũng không lại làm món ăn dân dã.
Gọi những món này là món ăn dân dã, không trở thành món quen trên bàn ăn, đương nhiên là bởi vì ăn cũng không quá ngon.
"Nghe nói thịt heo rừng ăn ngon, " Lý Đông Thanh ngồi trên lưng ngựa, trên mông ngựa buộc một tấm da sói, đã có thành hình một nửa rồi, hắn và Ninh Hòa Trần tiếp lời, "Thế nhưng ta chưa từng ăn, lợn rừng rất lợi hại."
Ninh Hòa Trần lại nhớ ra gì đó, nói: "Lợn rừng, ta từng giết qua.
Chính là lần lão tứ của Quý gia Thôn Sơn Hà đuổi giết ta khắp thiên hạ, bọn họ trộm đi con của lợn rừng, khiến mười mấy con điên lên, đuổi ta cả một ngọn núi."
Lý Đông Thanh: "Đuổi theo ngươi làm gì?"
Ninh Hòa Trần cũng không nguyện ý nhiều lời, sơ lược nói: "Y phục bị đồng môn đánh tráo, có mùi vị của đứa con đi."
Lý Đông Thanh lập tức không biết nói gì cho phải.
Ninh Hòa Trần để ý lại là: "Khi đó không dám ăn thịt, đáng tiếc thật, giết mười mấy con."
Khi đó Ninh Hòa Trần mười lăm tuổi, Lý Đông Thanh đại khái biết được cảnh tượng đó ra sao.
Ninh Hòa Trần bị sư huynh, sư đệ của chính mình hãm hại, mặc y phục có mùi đứa con của lợn rừng, bị chặn ở trên núi, một mình đối mặt mười mấy con lợn rừng.
Cho dù Ninh Hòa Trần có võ công cao cường, tâm trí kiên định ra sao, Lý Đông Thanh nghĩ nếu đổi lại là chính mình, vậy cũng không phải là cái hồi ức tốt đẹp gì cả.
Có lẽ ngày đó lần đầu gặp gỡ Lý Đông Thanh, y lấy từng trải mười lăm tuổi của chính mình so sánh với Lý Đông Thanh, cũng không tự chủ mà xen lẫn mấy phần chân tình trong đó.
Chẳng qua, chính y cũng không hẳn ý thức được mà thôi.
Lý Đông Thanh hỏi y: "Bất Khả Đắc sơn là một nơi như nào?"
Ninh Hòa Trần cũng không trả lời hắn, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn y, Ninh Hòa Trần đang nhìn núi tuyết phương xa, hắn cho là Ninh Hòa Trần có lẽ sẽ không trả lời, ai ngờ y lại mở miệng nói: "Sơn môn khắp thiên hạ, đều là một cái đức hạnh."
"Bất Khả Đắc sơn...!Sơn quy hơn một nghìn điều, ta trước khi đi cũng chưa thuộc hết," Khóe miệng Ninh Hòa Trần tức khắc hiện lên nụ cười trào phúng, cũng không biết là đang trào phúng ai, "Thích hợp với đồ ngốc như ngươi."
Lý Đông Thanh nói: "Ta cũng không thích quy củ."
Ninh Hòa Trần nói: "Những quy củ này không nên có.
Lễ nghi phiền phức hơn một nghìn điều, mà đệ tử cầm bút lên thì viết đạo Nho, đặt bút xuống lại giết người ngay trên phố.
Nuôi ra người như ta, ngươi nói Bất Khả Đắc sơn là nơi như nào?"
Lý Đông Thanh nghe thấy y tự hạ thấp bản thân, nói: "Ta...!Ngày ấy nghe nói ngươi giết Tả Hiền vương, giao ra ba vạn binh mã, trong lòng xác thực không cảm thấy ngươi làm sai."
Ninh Hòa Trần hơi có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn hắn.
Thương ưng Chất Đô bởi vì bức tử Lưu Vinh mà đắc tội thái hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu lúc này liền muốn giết hắn, trong lòng Cảnh Đế tự mình rõ ràng, cái chết của Lưu Vinh không liên quan đến Chất Đô, vì vậy điều động Chất Đô tới Nhạn Môn.
Ở Nhạn Môn thủ vệ biên quan, hắn là tướng tài, trong lúc làm quận trưởng, người Hung Nô một bước cũng bước không vào Trung Nguyên.
Người Hung Nô, Tả Hiền vương, Trung Hành Thuyết, kiêng kỵ thương ưng, hiến kế với đại thiền vu, đem sự tình Chất Đô không chết, còn làm thái thủ nói cho thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu tức giận, cuối cùng mới tạo áp lực bức tử Chất Đô.
Lý Đông Thanh nói: "Thế nhân đều nói...!trong mắt Chất Đô chỉ có hoàng đế, Hán triều không có thần tử nào trung thành hơn hắn, hắn có thể có kết cục này, cũng là bởi vì quá trung thành, chưa từng để lại đường lui cho chính mình."
Ninh Hòa Trần một lời chưa nói.
Lý Đông Thanh nói: "Tả Hiền vương, Trung Hành Thuyết thắng mà không vẻ vang gì, hắn vì Đại Hán thương ưng mà chết, cũng coi như là bọn họ chết tử tế."
Ninh Hòa Trần bật cười, lắc lắc đầu.
Lý Đông Thanh thế nhưng là nói lời thật.
Nếu không phải như vậy, hắn vào đêm đó cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
Trong lòng hắn vẫn luôn ngưỡng mộ Chất Đô một đời trung quân ái quốc.
Ninh Hòa Trần nhạy bén lại nghe ra có điểm không đúng, lúc này vặn hỏi: "Ngươi không phải không biết Lưu Vinh là ai sao?"
Ý là, ngươi không biết, vậy sao có thể hiểu rõ cái chết của Chất Đô như thế được?
"Hả?" Lý Đông Thanh ngây ngốc, "Quả thực không biết mà."
Ninh Hòa Trần cả giận nói: "Ngươi vẫn luôn giả ngốc với ta?"
Lý Đông Thanh cười hì hì.
Ninh Hòa Trần móc ra sáo kép, nhô người mạnh mẽ đánh vào đầu hắn, Lý Đông Thanh đau cực kỳ, bị đánh chảy cả nước mắt, nói: "Á —— "
"Kêu cái rắm!" Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi lại giả bộ!"
Lý Đông Thanh nói: "Làm gì hả! Còn đánh sao? Đừng đánh nữa mà!"
Ninh Hòa Trần muốn đạp hắn, Lý Đông Thanh đánh ngựa chạy, Ninh Hòa Trần từ phía sau đuổi theo, cảnh cáo nói: "Lý Đông Thanh!"
Lý Đông Thanh cưỡi ngựa rất vững vàng, trên đường xóc nảy cảm giác thật giống như là du hiệp, rong ruổi trong đất trời, trong một mảnh núi tuyết của đất trời.
Cuồng phong thổi cuốn lên bọt tuyết, vết vó ngựa bị gió tuyết mài qua, chỉ có tiếng cười trong sáng của thiếu niên đang vang vọng.
Sang năm xuân về, mảnh đất dưới chân này chính là thảo nguyên của người Hung Nô.
Mặt đất phía xa trồi lên hai chấm đen, Lý Đông Thanh thoáng ghìm lại dây cương, nhìn thấy lại có thêm mấy cái điểm đen ló đầu ra, Lý Đông Thanh cảnh giác dừng lại.
Ninh Hòa Trần cũng đánh ngựa dừng lại, nhìn sang nói: "Kỵ binh."
Lý Đông Thanh: "...!Làm sao bây giờ?"
"Giết," Ninh Hòa Trần nói, "Có thể làm sao? Muốn đến vương đình Hung Nô làm khách sao?"
Lý Đông Thanh thoáng chốc từ trong vui vẻ Ân thù của mộng giang hồ tỉnh lại, mới nhớ tới, người không vì mình trời tru đất diệt, du hiệp cũng không ngoại lệ.
Kỵ binh Hung Nô có mười hai người, xông thẳng về phía hai người.
Lý Đông Thanh nghe không hiểu tiếng Hung Nô, Ninh Hòa Trần kiên nhẫn nói đơn giản hai câu, người kia lại chỉ về Lý Đông Thanh, hỏi hắn mấy lời, Lý Đông Thanh một câu cũng nghe không hiểu.
Ninh Hòa Trần còn muốn giết người?
Tại sao nhất định phải đến Hà Sóc? Trong lòng Lý Đông Thanh có chút mờ mịt nghĩ: "Hà Sóc là yếu địa quân sự, có trọng binh canh gác, y tại sao phải đi đường này...!Này quá nguy hiểm."
Nhưng vào lúc này, Ninh Hòa Trần cũng đã rộng tay ra, trong chớp mắt chém giết hai người!
"..." Lý Đông Thanh nói: "Giơ cao đánh khẽ!"
Ninh Hòa Trần chỉ coi như gió thổi qua tai, kiếm trong tay tung bay, máu bắn tung tóe, đất tuyết dưới chân chỉ một thoáng đã chảy máu đỏ sẫm, đây rõ ràng là hành hạ đến chết, những kỵ binh kia sao có thể là đối thủ của Ninh Hòa Trần, có người đao kiếm cũng chưa ra khỏi vỏ, người đã không còn.
Bầy ngựa thất kinh, chạy trốn tứ phía, Ninh Hòa Trần tiện tay chém móng của một con ngựa, trước mắt Lý Đông Thanh toàn bộ là máu đỏ tươi.
Tiếng ngựa hí rên rỉ, khiến Thiên Cơ cũng gào thét, Lý Đông Thanh vô cùng đau lòng.
Lý Đông Thanh lạnh lùng nói: "Ngươi thả chạy một tên."
"Ân." Ninh Hòa Trần nói, "Làm sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi căn bản không phải muốn đi Nhạn Môn, đúng không?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, hỏi ngược lại hắn: "Vậy ta muốn đi đâu đây?"
"Ngươi còn muốn giết người," Lý Đông Thanh, "Ngươi còn muốn mấy cái đầu người, có đúng không?"
Ninh Hòa Trần như trước hỏi ngược lại: "Đúng thì lại làm sao?"
Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc trở nên băng lạnh, Lý Đông Thanh hận nhất là lừa dối cùng giết chóc, cũng không cảm thấy người Hung Nô đáng chết, lập tức hận thấu Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần nói: "Không phải cảm thấy, ta làm đúng sao?"
Lý Đông Thanh giống như bị người ta tát một cái, mặt đỏ bừng lên, nói: "Ta chân thành đối đãi với ngươi, ngươi lại chỉ coi ta là chuyện cười."
"Chân thành, " Ninh Hòa Trần miệng lưỡi bén nhọn, nói chuyện giống như mang gai, "Ngươi không phải không biết Lưu Vinh sao?"
Lý Đông Thanh hít thở thật sâu, không tranh luận cùng y nữa.
Ninh Hòa Trần nói: "Không có gì để nói sao?"
"Là ta không muốn nói chuyện cùng ngươi, " Lý Đông Thanh nói, "Người ta đều nói, lần đầu tiên gặp gỡ, nếu như cảm thấy không hợp ý, vậy liền không cần thiết thâm giao, không nghĩ tới thế mà lại thật.".
Lý Đông Thanh nói: "Ý nghĩ của ngươi thật kỳ quái."
"Phải không?" Ninh Hòa Trần lại hỏi ngược lại hắn.
Lý Đông Thanh do dự chốc lát, nói: "...!Thực ra từ lúc bắt đầu ta đã nghĩ, ta hình như không phải là người các ngươi tìm.
Các ngươi nếu quả thật tìm nhầm, làm sao bây giờ?"
Ninh Hòa Trần nói: "Đã nói rồi, có phải là ngươi hay không đều không quan trọng."
Lý Đông Thanh lại chấp nhất nói: "Nếu như tìm nhầm thì sao?"
"Người duy nhất sẽ quan tâm, chỉ có Đậu thái hậu, " Ninh Hòa Trần nói, "Lão bà tử một đời mù mắt mù tâm, trong mắt chỉ có họ Lưu, những nội ngoại thích của Đậu thị, bà ta là thật muốn tìm ngươi, kéo dài huyết thống, những người còn lại, sẽ không để ý ngươi có phải thật hay không."
"Vậy còn ngươi?" Lý Đông Thanh hỏi.
Hắn hiện tại kỳ thực không biết Ninh Hòa Trần rốt cuộc là nghĩ như thế nào, mấy ngày nay tính khí của Ninh Hòa Trần càng ngày càng lộ rõ, nhưng nếu lại nghĩ, đây rõ ràng không phải biểu hiện muốn giết hắn, bởi vì không dự định giết hắn, cho nên tính khí lại càng lớn, nếu thật muốn giết hắn, hà tất để ý đến hắn.
Ít nhất Lý Đông Thanh chính mình là nghĩ như vậy.
"Ta?" Ninh Hòa Trần lại cười một tiếng, giống như tự giễu nói, "Thôi thôi, khỏi nói ta."
Lý Đông Thanh: "Ngươi vốn là muốn giết ta đi."
Ninh Hòa Trần lại nhìn hắn nói: "Ngậm miệng."
Lý Đông Thanh chỉ đành ra hiệu đừng nóng giận, ta không nói.
Hắn hai ngày này cảm thấy Ninh Hòa Trần cũng không phải người xấu lắm, kỳ thực cũng sinh động, mấy ngày nay Ninh Hòa Trần ngoại trừ thái độ đối với hắn không tốt ra thì cũng không khắt khe hắn.
Trước khi tiến vào Hà Sóc còn mua cho hắn một con ngựa.
Lý Đông Thanh nghĩ: "Ai lại là ngụy quân tử trời sinh đây? Chẳng qua là bị vận mệnh khắt khe mà thôi."
Ninh Hòa Trần ăn thịt nai, thế nhưng dáng vẻ cũng không thích lắm, mấy ngày nay y đều sắp ăn hết những loại thịt trước đây chưa được ăn rồi, phát hiện thứ ăn ngon nhất chính là món cá ngày đầu tiên ăn, chỉ có điều đó là Lâm Tuyết Nương làm.
Mà Lâm Tuyết Nương đã chết.
Lý Đông Thanh thấy y ăn ít, cũng không lại làm món ăn dân dã.
Gọi những món này là món ăn dân dã, không trở thành món quen trên bàn ăn, đương nhiên là bởi vì ăn cũng không quá ngon.
"Nghe nói thịt heo rừng ăn ngon, " Lý Đông Thanh ngồi trên lưng ngựa, trên mông ngựa buộc một tấm da sói, đã có thành hình một nửa rồi, hắn và Ninh Hòa Trần tiếp lời, "Thế nhưng ta chưa từng ăn, lợn rừng rất lợi hại."
Ninh Hòa Trần lại nhớ ra gì đó, nói: "Lợn rừng, ta từng giết qua.
Chính là lần lão tứ của Quý gia Thôn Sơn Hà đuổi giết ta khắp thiên hạ, bọn họ trộm đi con của lợn rừng, khiến mười mấy con điên lên, đuổi ta cả một ngọn núi."
Lý Đông Thanh: "Đuổi theo ngươi làm gì?"
Ninh Hòa Trần cũng không nguyện ý nhiều lời, sơ lược nói: "Y phục bị đồng môn đánh tráo, có mùi vị của đứa con đi."
Lý Đông Thanh lập tức không biết nói gì cho phải.
Ninh Hòa Trần để ý lại là: "Khi đó không dám ăn thịt, đáng tiếc thật, giết mười mấy con."
Khi đó Ninh Hòa Trần mười lăm tuổi, Lý Đông Thanh đại khái biết được cảnh tượng đó ra sao.
Ninh Hòa Trần bị sư huynh, sư đệ của chính mình hãm hại, mặc y phục có mùi đứa con của lợn rừng, bị chặn ở trên núi, một mình đối mặt mười mấy con lợn rừng.
Cho dù Ninh Hòa Trần có võ công cao cường, tâm trí kiên định ra sao, Lý Đông Thanh nghĩ nếu đổi lại là chính mình, vậy cũng không phải là cái hồi ức tốt đẹp gì cả.
Có lẽ ngày đó lần đầu gặp gỡ Lý Đông Thanh, y lấy từng trải mười lăm tuổi của chính mình so sánh với Lý Đông Thanh, cũng không tự chủ mà xen lẫn mấy phần chân tình trong đó.
Chẳng qua, chính y cũng không hẳn ý thức được mà thôi.
Lý Đông Thanh hỏi y: "Bất Khả Đắc sơn là một nơi như nào?"
Ninh Hòa Trần cũng không trả lời hắn, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn y, Ninh Hòa Trần đang nhìn núi tuyết phương xa, hắn cho là Ninh Hòa Trần có lẽ sẽ không trả lời, ai ngờ y lại mở miệng nói: "Sơn môn khắp thiên hạ, đều là một cái đức hạnh."
"Bất Khả Đắc sơn...!Sơn quy hơn một nghìn điều, ta trước khi đi cũng chưa thuộc hết," Khóe miệng Ninh Hòa Trần tức khắc hiện lên nụ cười trào phúng, cũng không biết là đang trào phúng ai, "Thích hợp với đồ ngốc như ngươi."
Lý Đông Thanh nói: "Ta cũng không thích quy củ."
Ninh Hòa Trần nói: "Những quy củ này không nên có.
Lễ nghi phiền phức hơn một nghìn điều, mà đệ tử cầm bút lên thì viết đạo Nho, đặt bút xuống lại giết người ngay trên phố.
Nuôi ra người như ta, ngươi nói Bất Khả Đắc sơn là nơi như nào?"
Lý Đông Thanh nghe thấy y tự hạ thấp bản thân, nói: "Ta...!Ngày ấy nghe nói ngươi giết Tả Hiền vương, giao ra ba vạn binh mã, trong lòng xác thực không cảm thấy ngươi làm sai."
Ninh Hòa Trần hơi có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn hắn.
Thương ưng Chất Đô bởi vì bức tử Lưu Vinh mà đắc tội thái hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu lúc này liền muốn giết hắn, trong lòng Cảnh Đế tự mình rõ ràng, cái chết của Lưu Vinh không liên quan đến Chất Đô, vì vậy điều động Chất Đô tới Nhạn Môn.
Ở Nhạn Môn thủ vệ biên quan, hắn là tướng tài, trong lúc làm quận trưởng, người Hung Nô một bước cũng bước không vào Trung Nguyên.
Người Hung Nô, Tả Hiền vương, Trung Hành Thuyết, kiêng kỵ thương ưng, hiến kế với đại thiền vu, đem sự tình Chất Đô không chết, còn làm thái thủ nói cho thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu tức giận, cuối cùng mới tạo áp lực bức tử Chất Đô.
Lý Đông Thanh nói: "Thế nhân đều nói...!trong mắt Chất Đô chỉ có hoàng đế, Hán triều không có thần tử nào trung thành hơn hắn, hắn có thể có kết cục này, cũng là bởi vì quá trung thành, chưa từng để lại đường lui cho chính mình."
Ninh Hòa Trần một lời chưa nói.
Lý Đông Thanh nói: "Tả Hiền vương, Trung Hành Thuyết thắng mà không vẻ vang gì, hắn vì Đại Hán thương ưng mà chết, cũng coi như là bọn họ chết tử tế."
Ninh Hòa Trần bật cười, lắc lắc đầu.
Lý Đông Thanh thế nhưng là nói lời thật.
Nếu không phải như vậy, hắn vào đêm đó cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
Trong lòng hắn vẫn luôn ngưỡng mộ Chất Đô một đời trung quân ái quốc.
Ninh Hòa Trần nhạy bén lại nghe ra có điểm không đúng, lúc này vặn hỏi: "Ngươi không phải không biết Lưu Vinh là ai sao?"
Ý là, ngươi không biết, vậy sao có thể hiểu rõ cái chết của Chất Đô như thế được?
"Hả?" Lý Đông Thanh ngây ngốc, "Quả thực không biết mà."
Ninh Hòa Trần cả giận nói: "Ngươi vẫn luôn giả ngốc với ta?"
Lý Đông Thanh cười hì hì.
Ninh Hòa Trần móc ra sáo kép, nhô người mạnh mẽ đánh vào đầu hắn, Lý Đông Thanh đau cực kỳ, bị đánh chảy cả nước mắt, nói: "Á —— "
"Kêu cái rắm!" Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi lại giả bộ!"
Lý Đông Thanh nói: "Làm gì hả! Còn đánh sao? Đừng đánh nữa mà!"
Ninh Hòa Trần muốn đạp hắn, Lý Đông Thanh đánh ngựa chạy, Ninh Hòa Trần từ phía sau đuổi theo, cảnh cáo nói: "Lý Đông Thanh!"
Lý Đông Thanh cưỡi ngựa rất vững vàng, trên đường xóc nảy cảm giác thật giống như là du hiệp, rong ruổi trong đất trời, trong một mảnh núi tuyết của đất trời.
Cuồng phong thổi cuốn lên bọt tuyết, vết vó ngựa bị gió tuyết mài qua, chỉ có tiếng cười trong sáng của thiếu niên đang vang vọng.
Sang năm xuân về, mảnh đất dưới chân này chính là thảo nguyên của người Hung Nô.
Mặt đất phía xa trồi lên hai chấm đen, Lý Đông Thanh thoáng ghìm lại dây cương, nhìn thấy lại có thêm mấy cái điểm đen ló đầu ra, Lý Đông Thanh cảnh giác dừng lại.
Ninh Hòa Trần cũng đánh ngựa dừng lại, nhìn sang nói: "Kỵ binh."
Lý Đông Thanh: "...!Làm sao bây giờ?"
"Giết," Ninh Hòa Trần nói, "Có thể làm sao? Muốn đến vương đình Hung Nô làm khách sao?"
Lý Đông Thanh thoáng chốc từ trong vui vẻ Ân thù của mộng giang hồ tỉnh lại, mới nhớ tới, người không vì mình trời tru đất diệt, du hiệp cũng không ngoại lệ.
Kỵ binh Hung Nô có mười hai người, xông thẳng về phía hai người.
Lý Đông Thanh nghe không hiểu tiếng Hung Nô, Ninh Hòa Trần kiên nhẫn nói đơn giản hai câu, người kia lại chỉ về Lý Đông Thanh, hỏi hắn mấy lời, Lý Đông Thanh một câu cũng nghe không hiểu.
Ninh Hòa Trần còn muốn giết người?
Tại sao nhất định phải đến Hà Sóc? Trong lòng Lý Đông Thanh có chút mờ mịt nghĩ: "Hà Sóc là yếu địa quân sự, có trọng binh canh gác, y tại sao phải đi đường này...!Này quá nguy hiểm."
Nhưng vào lúc này, Ninh Hòa Trần cũng đã rộng tay ra, trong chớp mắt chém giết hai người!
"..." Lý Đông Thanh nói: "Giơ cao đánh khẽ!"
Ninh Hòa Trần chỉ coi như gió thổi qua tai, kiếm trong tay tung bay, máu bắn tung tóe, đất tuyết dưới chân chỉ một thoáng đã chảy máu đỏ sẫm, đây rõ ràng là hành hạ đến chết, những kỵ binh kia sao có thể là đối thủ của Ninh Hòa Trần, có người đao kiếm cũng chưa ra khỏi vỏ, người đã không còn.
Bầy ngựa thất kinh, chạy trốn tứ phía, Ninh Hòa Trần tiện tay chém móng của một con ngựa, trước mắt Lý Đông Thanh toàn bộ là máu đỏ tươi.
Tiếng ngựa hí rên rỉ, khiến Thiên Cơ cũng gào thét, Lý Đông Thanh vô cùng đau lòng.
Lý Đông Thanh lạnh lùng nói: "Ngươi thả chạy một tên."
"Ân." Ninh Hòa Trần nói, "Làm sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi căn bản không phải muốn đi Nhạn Môn, đúng không?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, hỏi ngược lại hắn: "Vậy ta muốn đi đâu đây?"
"Ngươi còn muốn giết người," Lý Đông Thanh, "Ngươi còn muốn mấy cái đầu người, có đúng không?"
Ninh Hòa Trần như trước hỏi ngược lại: "Đúng thì lại làm sao?"
Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc trở nên băng lạnh, Lý Đông Thanh hận nhất là lừa dối cùng giết chóc, cũng không cảm thấy người Hung Nô đáng chết, lập tức hận thấu Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần nói: "Không phải cảm thấy, ta làm đúng sao?"
Lý Đông Thanh giống như bị người ta tát một cái, mặt đỏ bừng lên, nói: "Ta chân thành đối đãi với ngươi, ngươi lại chỉ coi ta là chuyện cười."
"Chân thành, " Ninh Hòa Trần miệng lưỡi bén nhọn, nói chuyện giống như mang gai, "Ngươi không phải không biết Lưu Vinh sao?"
Lý Đông Thanh hít thở thật sâu, không tranh luận cùng y nữa.
Ninh Hòa Trần nói: "Không có gì để nói sao?"
"Là ta không muốn nói chuyện cùng ngươi, " Lý Đông Thanh nói, "Người ta đều nói, lần đầu tiên gặp gỡ, nếu như cảm thấy không hợp ý, vậy liền không cần thiết thâm giao, không nghĩ tới thế mà lại thật.".
Danh sách chương