Chuyện tình Triệu Hàm bị thương, Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ đều biết, Trương Dực cũng biết được, chỉ gạt duy nhất Ngô Tử Lâm cùng Lâm Phàm, bởi vì tiểu tử Ngô Tử Lâm này không giấu được tâm sự, Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ tiểu tử này ở trước mặt Lâm Phàm lòi ra, Trương Dực không có vấn đề, người này nếu nhận được mệnh lệnh không cho nói, vậy tuyệt đối sẽ không nói, hơn nữa tuyệt đối sẽ không lộ ra cái gì.

Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương đôi khi cũng sẽ thu thập tin tức nói cho Triệu Hàm, có khi cũng sẽ viết thư cho Triệu Hàm, thế nhưng những thứ này đều gạt Lâm Phàm lặng lẽ tiến hành. Có một lần Triệu Hàm bị thương khá nặng, Ngô Tử Vệ ở phụ cần liền mang theo thầy thuốc trung niên sang xem vết thương cho Triệu Hàm.

Những thứ này Lâm Phàm đều bị giấu diếm, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ban đầu Lâm Phàm cũng muốn đi xem Triệu Hàm.

Nhưng nếu Lâm Phàm đi, trong nhà chỉ còn lại mỗi Ngô bá, một nhà chỉ còn lại già trẻ, cho dù nơi này có Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương, nhưng bọn họ lại bề bộn nhiều việc, không có khả năng lúc nào cũng tới đây, hơn nữa còn có chuyện buôn bán, Lâm Phàm căn bản không đi được.

Cùng địch bắc chiến tranh bắt đầu từ ngày thứ năm của tháng năm, Triệu Hàm diệt gọn binh linh địch bắc trộm lẻn vào, hơn nữa một năm này hắn lập được nhiều chiến công, thật sự được Trần Uy mang đến chỗ nguyên soái.

Ban đầu kỹ năng, cưỡi ngựa của Triệu Hàm cũng rất tốt, từ sau khi đi bắc cương, hắn đa phần đều trên lưng ngựa, mang theo hơn hai mươi kỵ binh tinh nhuệ, những kỵ binh trinh sát trước đây hắn dẫn dắt kém hơn rất nhiều, trong đó còn có mấy vị là người tài, ngoài ra còn có mấy người lỗ tai rất linh mẫn chỉ cần cúi xuống đất là có thể xác định phương hướng của vó ngựa.

Mấy người khác còn là cao thủ theo dõi, chỉ càn lưu lại dấu chân, chỉ cần bỏ chảy hắn đều có thể tìm ra được, thậm chí ở dấu chân cũng có thể xác định được mục tiêu, còn có mấy người lính có cái mũi đặc biệt, còn có những người am hiểu chạy trốn và còn nhiều nữa.

Triệu Hàm đem bọn họ gộp lại làm một nhóm trinh sát, có thể phát huy tác dụng lớn nhất của những người này, ở trong trời đất lạnh giá mà phát hiện ra được những người đánh lén, công lao của những người này không thể không nói tới.

Sau khi chiến tranh với địch bắc bùng nổ, Tuyết nhi lúc này đã ba tuổi, tiểu tử kia có thể chạy có thể nhảy, kêu phụ thân đã thuận lợi, cả ngày đều đi theo sau mông Tử An. Chỉ có a mỗ là Tuyết nhi không nhớ rõ, hắn chỉ biết chính mình có một a mỗ đang tòng quân, ở trên chiến trường giết địch, đây vẫn là kết quả Lâm Phàm dạy dỗ ra.

Tử An thì không giống, hắn hiện giờ đã năm tuổi, đã biết không ít chữ, ở thời điểm phụ thân viết thư hồi âm cho a mỗ, tiểu qua hỏa này cũng  xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy câu cũng kẹp chung với thư của Lâm Phàm.

Triệu Hàm lần đầu tiên nhìn thấy tờ giấy trắng, nhìn thấy hai chữ a mỗ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nháy mắt liền khóc lên, ngăn không được nước mắt rơi xuống, thời gian hai năm đối lấy hắn lập vô số chiến công, trở thành thiên kỵ úy, nhưng chẳng ai biết hắn rất nhớ Lâm Phàm, nghĩ đến hai đứa con còn nhỏ.

Sau đó thư Triệu Hàm nhận được càng nhiều thêm, ngoại trừ những việc trong sơn trang Lâm Phàm viết, việc làm ăn như thế nào, buôn bán lời được ba nhiêu tiền, đứa nhỏ lại gây ra tai họa gì, náo loạn chuyện gì. Sau đó sẽ là tờ giấy với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Tử An, còn có Tuyết nhi cũng tham gia náo nhiệt, hắn thậm chí không biết a mỗ là cái gì, nhưng hoàn toàn không có ảnh hưởng và ý thức.

Thế nhưng cũng không sao, Tuyết nhi dùng bút than vẽ lên trên giấy hai cái hình người nhỏ, ở giữa hai hình người nhỏ có thêm hai hình người lớn bốn người đang dắt tay nhau, bên cạnh cũng có thêm một hình người lớn nữa, vì vậy khi mở ra bức tranh có thể thấy được hình người vẽ ra không phải từ một người.

Chắc là sợ hắn xem không hiểu, Lâm Phàm cư nhiên viết tên lên những hình người, Lâm Phàm Ngô bá, Tuyết nhi Tử An, mà cái hình người đứng cô độc một bên là Triệu Hàm, có thể là được Tử An vẽ thêm lên. Triệu Hàm nhìn trong lòng thực chua xót hận không thể lập tức chạy trở về, đứa nhỏ cũng không biết hắn, thế nhưng vể một bức tranh toàn gia, duy độc chỉ có mình hắn ở bên ngoài không được dắt tay, mặt khác mọi người đều là vòng tròn gắn kết, chỉ có mình hắn là lẻ loi ở bên ngoài.

Lúc ấy Trần Kiệt cũng ở bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói một câu, muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, nhưng trong lòng Triệu Hàm vẫn thực khó chịu.

Nhưng khi đó Triệu Hàm không chấp nhận cũng không thể nghĩ nhiều, đây có thể là phong thơ cuối cùng Triệu Hàm nhận được, ngày đó sau khi Triệu Hàm được Nguyên soái an bài làm thủ hạ của Trần Uy, dẫn dắt một ngàn kỵ binh theo dõi tuyến đầu của địch bắc.

Tiểu đội như vậy có năm sáu người, đều thủ vững những con đường mà địch bắc có thể tiến vào Đại Hạ, Triệu Hàm rất rõ ràng, nếu địch bắc có động tĩnh gì, bọn họ canh giữ tuyến đầu sẽ phi thường nguy hiểm.

Vì thế Triệu Hàm bắt đầu nhớ lại tác chiến đặc chủng mà Lâm Phàm đá nói với hắn, hắn phái hơn mười thuộc hạ tài ba, trên người mặc quần áo màu xám, màu sắc phi thường giống với màu đất, đào hầm trốn ở trong chỗ tối, người bình thường khó mà phát hiện, bọn họ lại có thể rõ ràng giám thị tình huốn ở trên đường.

Nếu địch bắc có gió thổi cỏ lay đều lập tức trình báo, tuy rằng bị phái đi đóng quân ở tuyến đầu, nếu phát hiện một lượng lớn quân địch, bọn họ có thể ra hiệu rút quân, cho nên chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để địch nhân mò tới dưới mí mắt, bọn họ vẫn có thể kịp thời rút lui.

Triệu Hàm thật rất can đảm, nhưng đối với việc ngốc sé khiến mất mạng, Triệu Hàm tuyệt đối không làm, trong nhà còn có ái nhân cùng với hai con trai chờ hắn trở về. Hắn không có vĩ đại như vậy, vì nước hy sinh thân minh, tư tưởng giác ngộ của Triệu Hàm còn không có cao như vậy.

Đóng giữ hơn nửa tháng, một buổi tối, A Hán trong bóng đêm tránh ở trong hầm ngầm nghỉ tay đột nhiên cảnh giác đứng lên, khi hắn nghe thấy vô số tiếng vó ngựa nặng nề, lập tức phát ra âm thanh giống như sói tru lên.

Âm thanh này nhất thời làm cho sói ở trong núi đều đáp lại, tiếng sói tru liên tiếp, một thám báo trốn ở phía xa lập tức nhận ra âm thanh đầu tiên là của A Hán phát ra, hắn biết tình huống có biến. Người này lập tức từ trên cây trèo xuống, hướng lên đỉnh núi chạy đi, hỏa tiễn từ xa xa bắn tới sơn cốc.

Ánh lửa lập tức nhắc nhở những thám báo ở xa hơn, thám báo lại bắn hỏa tiễn, bên này người đánh lén địch bắc còn chưa phát giác, bên kia Triệu Hàm đã biết được tin tức địch nhân tập kích.

Phái ra hơn mười kỵ binh lập tức đi thông báo đại doanh, Triệu Hàm mang theo những người còn lại lập tức núp vào, hiện tại hắn có thể chạy trở về đại doanh bên kia sẽ tốt hơn hắn bên này có một nghìn kỵ binh, nhưng hắn có thể đi đường vòng tới phía sau địch, chỉ cần tiếp xúc từ hai phía, hắn từ phía sau đánh lén, tuyệt đối có thể uy hiếp đến đối phương thật lớn, nhất là ban đêm.

Ý tưởng của Triệu Hàm rất là chính xác, địch nhẫn im hơi lặng tiếng tiếp cận từ phòng tuyến thứ hai, về phần người ở phòng tuyền đầu tiên đã chạy đi đâu, địch bắc biết trong quân đội Đại Hạ có một ít quan lại chỉ là con cháu dát vàng, khẳng định là đã chạy trốn đi hưởng thụ, việc này địch bắc cũng không phải là gặp lần đầu tiên.

Bọn họ cũng không biết được phán đoán của mình là sai lầm, vì năm trước Đại Hạ mưa thuận gió hòa, không ít quan lại đưa con em vô dụng trong tộc nhà mình đến đây một hai năm. Chính là hiện tại là chiến tranh, cái loại đệ tử này, đều không có tích sự đã sớm chạy trở về rồi, lưu lại tự nhiên là những người có năng lực cường đại, muốn kiến công lập nghiệp, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tình dựa theo bài bản như vậy.

Không thể không nói tiềm thức của địch bắc giúp Triệu Hàm thật lớn, những người đó không phái ra người tìm kiếm để ngăn cản bọn Triệu Hàm, mà bốn vạn bộ binh cùng một vạn kỵ binh một đường chạy thẳng đến phòng tuyến số hai, bọn họ cũng muốn đánh một trận bất ngờ.

Lại lựa chọn con đường này, chính là bởi vì Triệu Hàm không phái ra thám báo tuần tra, địch bắc như thế nào cũng không nghĩ đến, Triệu Hàm cư nhiên lại dùng biện pháp kỳ quái như vậy để theo dõi đoạn đường này, còn tưởng rằng Triệu Hàm là người cái gì cũng không hiểu ăn chơi trác táng.

Triệu Hàm ở thời điểm bị người khác cho là ngu ngốc, hắn đã mang người chuyển tới trong sơn cốc, rừng cây bên kia thực bí mật, nếu không phải người quên thuộc, cẳn bẳn không thể xem xét, huống chi lại tối lửa tắt đèn cũng không có cách nào để điều tra.

Đợi cho địch nhân đi qua, Triệu Hàm mới mang theo nhân mã đuổi ở phía sau, hắn thương lượng với mưu sĩ ở bên người, như thế nào để khiến cho mười vận đại quân chịu thương vong lớn nhất, có ảnh hưởng ác liệt nhất. Mưu sĩ hiểu được ý tưởng của Triệu Hàm, biện pháp tốt nhất là lấy đầu thống soái địch nhân, nhưng đối phương có mười vạn quân đội, muốn lấy được thủ cấp thống soái có bao nhiêu khó khăn, căn bản không thể tưởng tượng.

Thế nhưng nhiều người lực lượng lớn, mà người tài bên người Triệu Hàm cũng không ít, rất nhanh đã nghĩ ra cách, nếu có thể khéo léo dẫn dụ thống soái của địch nhân, đương nhiên bọn họ chỉ có một nghìn người, kế hoạch rất khó để thực hiện.

Dưới ngọn đèn, Triệu Hàm lấy ra bản đồ địa hình xunh quanh quân doanh, bắt đầu cùng mười người bàn bạc, bọn họ bắt đầu đoán nơi mà địch nhân sẽ đặt chân, rất nhanh bọn họ đã tìm ra mười mấy điểm, sau đó loại trừ đi, Triệu Hàm lập tức phân phó bọn họ đến những địa điểm được chỉ định, nếu thực sự may mắn đụng được thống soái quân địch, vậy thì lập tức giết.

Thế nhưng vẫn phải dựa vào may mắn, dù sao bọn họ cũng không phải thống soái quân địch, cũng không biết được đối phương nghĩ như thế nào, chỉ có thể dựa vào địa hình mà suy đoán, Triệu Hàm mang theo những người còn lại như cũ đi theo phía sau địch nhân.

Để chuẩn bị tiếp ứng cho bên mình, Triệu Hàm mang theo năm sáu người thân thủ tốt tới địa điểm mà hắn coi trọng, nơi này có vách đá nham thạch cùng với bụi cây nhỏ, vách đá nham thạch rất là cao cũng rất dốc, căn bản là không thể mai phục.

Tình huống cũng thực sự là như vậy, nhưng cũng không thể nói vận khí của Triệu Hàm rất tốt, thuộc hạ của hắn rất thích săn thú, hắn vừa mới theo Trần Uy lại đây, khi đó còn chưa sắp xếp nhiệm vụ, ngoại trừ huấn luyện hắn cũng không có việc gì làm, vì thế liền mang theo một đám thuộc hạ đi đến ngọn núi này săn thú.

Vì thế bọn họ tìm được một sơn động bí mật, sơn động này lại thông với vách nham thạch, tuy rằng cửa động hơi nhỏ một chút, còn có cây nhỏ che đi tầm mắt, nhưng Triệu Hàm thấy được đây là địa điểm mai phục rất tốt, bởi vì con đường nơi này thông đến đại doanh, hơn nữa cách phòng tuyến thứ hai hơn ba dặm, tướng quân địch nhân sẽ xung phong, nhưng thống soái phải tọa trấn chỉ huy, tuyệt đối không xung phong, nếu là Triệu Hàm cũng sẽ lựa chọn dừng lại ở địa điểm lân cận, thậm chí có thể đến nơi chỉ huy.

Địch nhân càng ngày càng tới gần, sau đó đi qua, tiếp theo có một đội nhân mã ở xa xa vách nham thạch dừng lại, thế nhưng cho dù có đuốc, Triệu Hàm vẫn không thể thấy rõ vật ở hàng trăm mét, thế nhưng cũng không có cách nào, hắn không có đèn pin càng không có đèn pha, Triệu Hàm chỉ có thể im lặng núp ở trong sơn động chờ đợi, đợi cơ hội mới có thể xuất hiện.

Phàm tử từng nói với hắn, muốn lấy mạng của địch nhân, bọn họ bên kia có tay súng bắn tỉa, cùng cung tiễn cũng giống nhau, Triệu Hàm không nghĩ ra, thế nhưng hắn vẫn có thể hiểu được ý tứ của Lâm Phàm, cho dù cơ hội chỉ xuất hiện trong một giây, tay súng bắn tỉa có thể nằm im lặng bất động mấy ngày mấy đêm.

Cho nên Triệu Hàm kiên nhẫn chờ, chỉ cần có cơ hội giết chết thống soái địch nhân, chiến công lần này của hắn cũng đủ để thăng lên làm tướng lãnh tiên phong hoặc là phó tướng lĩnh tiên phong, đến lúc đó hắn thật sự đã một bước bước vào trung tâm quyền lực, đến lúc đó hắn càng ngày càng gần mục tiêu đại tướng quân có thể bảo vệ Phàm tử.

Đại tướng quân bình thường đều thống lĩnh hơn mười vạn binh lính, còn có hơn năm vạn kỵ binh, mà Trương Dương chính là đại tướng quân, hắn thống lĩnh hơn mười vạn thủy quân, hẳn đây không phải là tất cả, nếu không triều đình cung cấp ruộng đất làm sao lại không đủ, đây cũng là nguyên nhân mà Trương Dương đi làm buôn bán mạo hiểm, đương nhiên tất cả mọi người ai cũng yêu tiền, Trương Dương cũng không ngoại lệ, có tiền mới có thể làm được tất cả, nếu như không có tiền, cho dù hắn có là đại tướng quân cũng nửa bước khó đi.

Bên này đã vang lên âm thanh chiến đấu, bên kia Lâm Phàm cũng gặp phiền toái, đây là lần thứ ba đội tàu bọn họ rời bến trở về, lần trức Lâm Phàm góp vào ba vạn lượng, bởi vì tổn thất hai chiến thuyền, Lâm Phàm vẫn như cũ được chia hai mươi vạn lượng bạc. Sau đó Lâm Phàm góp năm vạn lượng, lần này đội tàu của Ngô Tử Vệ và Trương Dương càng thêm khổng lồ, đã có đến mười lăm chiếc thuyền, hơn nữa đội tàu rời bến từ Yến thành, Trương Dương góp vào cũng không ít.

Bọn họ thành công vài lần, làm cho rất nhiều người ở Yến thành cũng muốn tham gia, hơn nữa đội tàu khổng lồ, rốt cục kinh động tới thế gia đại tộc ở  kinh thành, từ hoàng thượng cho tới hoàng tử vương gia đều bị kinh động, nơi kiếm tiền tốt như vậy bọn họ làm sao có thể không phân chia ra, như thế nào một mình nuốt một chiếc bánh khổng lồ như vậy, như thế nào có thể tùy ý Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ tiếp tục lớn mạnh lên.

Đã bốn năm tháng, đội tàu cũng sắp trở về, lần này đội tàu nếu trở về Yến thành, hàng hóa có thể cho Trương Dương cùng Ngô Tử Vể kiểm được một khoản rất lớn, Lâm Phàm tuy rằng góp ít, nhưng giá trị con người cũng đã là trăm vạn lượng, cho dù không có trăm vạn lượng, như thế nào cũng có chục vạn lượng.

Mà Lâm Phàm hiện giờ, bạc trong tay không ít, năm vạn lượng lần đầu tiền, hai mươi vạn lượng lần thứ hai, cho dù là góp ba hay năm vạn lượng, thì trong tay Lâm Phàm vẫn có hai mươi vạn lượng khi thuyền rời bên lần thứ hai.

Hơn nữa hắn không ngừng mở rộng quy mô buôn bán rượu thuốc, một ngày cũng có thể kiếm được một đấu tiền, năm đầu tiên Lâm Phàm có thể kiếm được một vạn lượng bạc, sau này việc làm ăn càng tốt sản phẩm ngày càng nhiều, lợi nhuận càng cao, vài năm này chỉ bán rượu thuốc, Lâm Phàm ít nhất đã kiếm được năm vạn lượng bạc.

Hắn còn không ngừng gửi tiền cho Triệu Hàm, cho dù là ở trong quân đội, Lâm Phàm lo lắng Triệu Hàm không có tiền xài, mỗi lần gửi đến trăm vò rượu, còn có thêm một ngàn lượng bạc.

Không có cách nào, bên kia liên tiếp xảy ra chiến tranh, ngân hiệu đều đóng cửa, ở Bắc Cương buôn bán tốt nhất chính là hiện ngân, nếu không có ngân phiếu cũng được, nhưng đó là những việc làm ăn số lượng nhiều, nếu như ngươi đi mua trâu mua dê, cho dù đưa ngân phiếu, dân chúng cũng không nhận, như vậy phải có bạc trắng mới là thuận tiện.

Cho nên Triệu Hàm ở bên kia chưa bao giờ thiếu tiền, trong quân coi như có một người giàu có tới, binh lính trong này mỗi lần phát quân lương là giàu to, có một số sẽ mang đi ăn chơi đàng điếm, có một số sẽ gửi về nhà, chỉ có Triệu Hàm chưa bao giờ gửi tiền về nhà, nếu không Phàm từ sẽ nhất định nhấc chân chạy tới đây, hắn chỉ cần viết thư về nhà báo bình an là được.

Một đứa nhỏ năm tuổi phấn nộn, cùng một đứa ba tuổi xinh đẹp như búp bê, đang ở trên mặt đất tìm kiếm mĩ vị của bọn họ, nào là con sò ốc biển sao biển vỏ sò. Lâm Phàm đã trở thành thợ thủ công của hai người con trai, làm cho chúng hai cái xẻng nhỏ, hai cái đều cùn, không có mũi nhọn, cho nên ngoại trừ đào cát là sử dụng tốt, cũng không lo lắng bọn nó sẽ bị thương.

Bên cạnh là hai thủy quân ánh mắt không rời hai tiểu tử kia, bọn họ mang hai đứa nhỏ đi ra như thế nào, thì mang về cũng phải còn nguyên như thế ấy.

Ban đầu bọn họ còn muốn ra biển bắt cá một phen, thế nhưng hôm nay bọn họ lại xui xẻo, chỉ có thể đứng ở đây trông đứa nhỏ, hâm mộ mấy huynh đệ khác ra biển bắt cá.

Trong đó có một thủy quân đang ở trong biển giơ lên một con tôm hùm, còn có hai con hải sâm đang chạy về bên này, hai cái càng của con tôm hùm thật là dọa người, thế nhưng Tử An cùng Tuyết nhi lại vui vẻ chạy đến bên cạnh thùng gỗ, nhìn con tôm trong thùng gỗ to khủng khiếp, trở về có thể kêu đầu bếp thúc thúc làm đại tôm hùm cho chúng nó ăn.

Lâm Phàm lúc này đang ngồi trong sảnh của Trương Dương, trong sảnh không những có Trương Dương còn có Ngô Tử Vệ, ngay cả Ngô Tử Lâm Trương Dực đều ở, lần rời bến trước hai người liền góp toàn bộ vốn riêng, được hơn vạn lượng bạc, cũng được chia hơn mười vạn lượng bạc. Ban đầu Ngô Tử Lâm muốn đem toàn bộ tiền kiếm được bỏ vào, cuối cùng bị Ngô Tử Vệ phản đối, hơn nữa Trương Dực cũng phản đối, rốt cục Ngô Tử Lâm góp ba vạn lượng, hai người bọn họ đã xây dựng một cái sơn trang nhỏ cách cửa biên hơn hai mươi dặm, tên là Dực Lâm sơn trang, tên thực đơn giản, nhưng cũng thực thẳng thắn.

Hai năm này tình cảm của Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm rất là tốt, cho dù Trương Dực vẫn không có đứa nhỏ, Ngô Tử Vệ tìm thầy thuốc tốt nhất xem qua, nói thân mình Trương Dực có thể là bị tổn thương, muốn có đứa nhỏ phải từ từ tĩnh dưỡng, nhưng Trương Dực là quân nhân, hiện giờ là thủ hạ mà Trương Dương rất coi trọng, thống lĩnh một nửa thủy quân của Trương Dương, lại như thế nào có thể tĩnh dưỡng.

Ngô Tử Lâm nhìn chuyện này rất là thoáng, hắn cũng không có trách cứ Trương Dực, còn nói Lâm Phàm còn có thể đồng ý cho ái nhân của mình đi kiến công lập nghiệp, hắn cũng có thể làm được. Về phần đứa nhỏ, hắn cảm thấy chắc là duyên phận chưa tới, đến lúc có duyên thì sẽ tự nhiên tới.

“Phàm tử chuyện lần này rất lớn, theo như tin tức từ kinh thành truyền tới, đối với chúng ta không có lợi, chúng ta hiện tại phải nghĩ cách, làm sao để bảo vệ đội tàu làm sao bảo vệ bạc.” Sắc mặt Ngô Tử Vệ khó coi nói.

Khâm sai lúc này đã khởi hành, tuy rằng triều đình cũng không có lệnh cấm không được buôn bán trên biển, nhưng mỗi chiến thuyền ra khơi cần phải báo cáo rõ ràng, nhưng sẽ bị hải quan thu thuế hơn năm mươi phần trăm, có nhà nào lại đồng ý như vậy, cho nên thương nhân và quan lại thông đồng với nhau, lợi ích trong đó cũng thực lớn, không ai có thể chịu được hấp dẫn này.

Đội tàu của Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ, không có khả năng đi báo cáo, nếu không hơn phân nửa kiếm được đều phải nộp lên triều đình, nơi này Trương Dương là lão đại, ai dám động vào Trương Dương, chỉ cần thuyền rời bến báo với quan viên Yến thành là được rồi.

Nhưng lần này khâm sai đến đây, cho dù là Trương Dương cũng không đấu lại được, bởi vì hoạng thướng phái hoàng tử lại đây, nếu lần này làm không tốt, chức tướng quân này của Trương Dương nói không chừng cũng không còn.

Ngô Tử Vệ đột nhiên liếc mắt Trương Dương một cái mở miệng nói: “Nếu gặp chuyện không may, ta sẽ chịu trách nhiệm này, Trương Dương Trương Dực các ngươi về sau chăm sóc tốt cho Tử Lâm là được.”

“Chuyện còn chưa đến nỗi như thế, cho dù cần gánh trách nhiệm cũng phải là ta, bọn họ chỉ có thể hướng về phía ta mà tới, cho nên ngươi đừng giúp ta mà nói lung tung, cùng lắm thì ta mất chức tướng quân này mà thôi, kỳ thật nhiều năm nay ta cũng đã rất mệt, có thể cùng ngươi an ổn sống cũng không sao,” Trương Dương hung hăng thở một hơi hướng Ngô Tử Vệ nói.

Hắn vào nhà lao ăn cơm còn có cơ hội đi ra, ít nhất lao đầu còn để ý thân phận của hắn không dám làm bậy, tiểu tử Ngô Tử Vệ này tay chân đều nhỏ, đi vào làm sao còn mạng mà đi ra, huống chi nếu là hướng hắn mà tới, Ngô Tử Vệ cho dù muốn giúp hắn cũng không có khả năng.

Lâm Phàm nhìn thấy hai người tranh nhau ngồi trong tù, mở miệng cười nói: “Cùng lắm thì nói đội tàu toàn bộ đều bị đắm, các ngươi chuyện gì cũng không có làm, không có đội tàu rời bến, không ai trở về, ai cũng đừng mong tra ra cái gì. Các ngươi chỉ cần lập tức che miệng những người trong đội tàu là được, nói với bọn họ nói lung tung sẽ liên lụy đến người nhà diệt cả tộc…”

Lời nói tàn nhẫn của Lâm Phàm khiến cho người ở trong phòng sợ ngây người, Ngô Tử Vệ trợn mắt há hốc miệng nhìn Lâm Phàm mở miệng nói: “Tiểu tử người, chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, ta thấy biện pháp này cũng được, chỉ là quá tàn nhẫn một chút.”

“Ngô đại ca ngươi nghĩ cái gì đâu, ta còn chưa nói xong, đừng có đưa là kết luận vội vàng như vậy có được không, một con thuyền có cả trăm người, như thế nào lại có thể để cho bọn họ chịu chết, như vậy thật sự là quá tàn nhẫn, người nhà bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý mà làm ầm ĩ lên, đây cũng không phải là một biện pháp tốt ha hả,” Lâm Phàm nhịn không được coi thường, hắn cũng không có ý tứ kia, có thể thấy được Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ là một người ngoan tâm.

“Cái gì, ngươi có cách mau nói ra, ta đã sắp nghẹn chết,” Ngô Tử Lâm thiếu kiên nhẫn mở miệng nói, nơi đó có ba vạn lượng bạc của hắn, Ngô Tử Lâm rất là sốt ruột.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện