Phi Vân nhảy ra ngoài phòng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh không thấy một người nào cả.
Lúc này y mới kinh hãi thầm khinh công của Bành Huân quả thực tuyệt luân.
Y liền nghe thấy Lạc Dương ở trong phòng nói vọng ra:
- Phi lão anh hùng, hiện giờ khỏi phải tốn công mất sức tìm bọn người của Bành tặc làm chi.
Hơn nữa chúng ta cũng địch không nổi họ.
Lão anh hùng hãy về phòng nghỉ ngơi một đêm đã, sáng mai hãy tính toán sau.
Phi Vân quay mình đi vào trong phòng, ngọn nến ở trên bàn đã được thắp lên và Lạc Dương nghiêm nghị nói:
- Theo sự ước đoán của tại hạ thì thâm ý của Bành tặc là muốn bắt được Phi lão anh hùng rồi dùng cực hình tra hỏi như Cung Hoán vậy.
Mục đính của chúng bắt Phi lão anh hùng để biết chỗ ở của Gia Hằng vì chúng không tin lời của Cung Hoán là thực.
Cho nên từ giờ trở đi, hành động và cử chỉ của lão anh hùng thế nào cũng bị người theo dõi, tuy không nguy hại đến tính mệnh nhưng sự đi lại cũng khó khăn hơn trước.
Nói xong, chàng thở dài một tiếng.
Phi Vân thấy vậy cũng hơi lo nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ như trấn tĩnh cười nhạt đáp:
- Dù Bành tặc có bắt lão nói ra tổng đàn của bổn môn ở đâu đi chăng nữa, thì y cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết thôi chứ không ăn thua gì đâu.
Lạc Dương mỉm cười xen lời nói:
- Lão anh hùng không nên tự tin quá.
Tại hạ biết rõ Bành tặc lắm.
Y không suy tính kỹ lưỡng thì không bao giờ mạo hiểm đâu.
Y không những võ công tinh tuyệt mà lại là người đa mưu lắm kế hơn người.
Tại hạ dám cam đoan trong đời của Phi lão anh hùng chưa bao giờ gặp một tay địch thủ khó đối phó đến thế.
Phi Vân thấy Lạc Dương nói thận trọng như vậy trong lòng đã phải tin, nhưng mồm vẫn cười nhạt và nói:
- Lão không tin điều đó...
Y chưa nói dứt, ngoài cửa phòng đã có tiếng vật gì rất nặng rơi xuống vọng vào, Phi Vân king hoảng vội chạy ra cửa sổ xem, liền thấy một người bị thương nặng quỵ ở dưới đất, không sao đứng được.
Y vội chạy ra đỡ người đó dậy, Dưới ánh trăng, y nhìn kỹ mới hay người đó còn tHồi thóp thở.
Phi Vân cả kinh lớn tiếng kêu gọi:
- Trịnh Tuấn...!Trịnh Tuấn...!Người bị ai đả thương thế, nói mau...
Người nọ hai mắt chỉ nhìn quanh được một vòng và khẽ nói:
- Tiêu cục...!trong ngoài...!anh em đều chết...!hết...!Phi đường chủ mau chạy...
Nói tới đó y liền gục xuống chết liền.
Lạc Dương cũng theo ra đứng cạnh đó, thấy vậy liền thở dài một tiếng, Phi Vân ngẩng đầu lên, mặt tỏ vẻ tức giận và nói:
- Lão thề một mất một còn với Bành Huân, xin thiếu hiệp ở đây chờ, lão đi một chút sẽ về ngay.
Nói xong y đỡ xác Trịnh Tuấn lên rồi mang theo cả xác đó nhảy lên trên mái nhà đi mất.
Lạc Dương tủm tỉm cười, ngẩng mặt nhìn lên trời, nghĩ nên xem nước cờ sau tiến hành như thế nào để cho Phi Vân khỏi nghi ngờ.
Đột nhiên trên mái nhà ở phía đối diện bỗng có một bóng người đứng dậy, khẽ vỗ tay kêu bộp bộp.
Lạc Dương nhận ngay ra Lý Đại Minh.
Chàng liền nhảy ngay lên mái nhà, mồm kêu gọi:
- Lý đại thúc.
Đại Minh vội đưa cho chàng một lá thư và nói:
- Từ đại hiệp bảo tôi đem đến đây trao thẳng cho thiếu hiệp, xin thiếu hiệp cứ theo lời dặn trong thơ mà hành sự, xem xong nên đốt ngay.
Nói xong, y chắp tay vái chào một cái rồi quay mình đi luôn.
Lạc Dương nhảy xuống mái nhà, đi vào xó tường giở thư ra đọc.
Đọc xong, chàng vội hủy luôn, trong lòng rất cảm khái.
Trong thư ngoài những lời căn dặn còn có một điểm khiến chàng lo âu rầu rĩ vô cùng.
Vì Đông Bình trịnh trọng nhắc nhở đến việc Lâu Ung bị mất tích đến giờ chưa biết sống chết ra sao.
Hiện giờ chàng đã được thoát nạn nhưng chuyện Linh Phi đã mục kích là giả hay thật, chàng cũng không sao rủ sạch được hiềm nghi đó.
Nhưng bây giờ Cái Bang ở trong thế bí, các môn hạ đệ tử hơi một tí là bị người ta giết hại, cho nên Cái Bang đã ra nghiêm lệnh cho môn hạ không được tự do hành động và cũng không được can thiệp vào chuyện trong giang hồ.
Và một mặt thì cho người đi điều tra xem Lâu Ung hiện giờ ở đâu.
Lần này may mắn đã diệt trừ hết bọn phỉ đồ là nhờ ở sự giúp đỡ của Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha.
Mạnh Trọng Kha vì vướng nghiêm lệnh của Tổng đàn nên rất khó xử, bấy giờ thấy Hạ Hầu cục chủ Trấn Thái tiêu cục đang lâm nguy mà cũng đành chịu.
Sau Từ Đông Bình phải nói cho y hay Lạc Dương hãy còn sống sót.
Trọng Kha rất kính mộ Vân Nhạc, nên sau một hồi trù trừ mới chịu ra tay trợ giúp.
Y dẫn mấy tay cao thủ trong phân đường giả dạng làm nhân vật võ lâm tầm thường, nhưng y có đưa ra một điều kiện là việc Trấn Thái tiêu cục kết liễu rồi Lạc Dương phải phụ trách đi điều tra Lâu Ung ngay.
Trong thư lại còn dặn Lạc Dương cần phải xin làm môn hạ của một tên yêu tà ẩn danh nào đó để giúp chúng làm những việc ác.
Lạc Dương là người giàu tình cảm khi nào chịu làm những việc trái với lương tâm như thế.
Nhưng vì việc này nếu không có nguyên nhân gì thì không khi nào Trọng Kha lại dặn chàng làm như thế.
Chàng càng nghĩ càng rầu rĩ.
Trời đã canh tư, trăng đã lặn, sao đã chìm, trái đất tối đen như mực, người trong thành Nam Xương đang ngủ say sưa hết thì trong khách sạn bỗng có một người nhảy ra bên ngoài và đi ngay vào trong cái hẻm tối! Người đó chính là Phi Vân, y nhìn trước nhìn sau thấy không có gì khả nghi liền chạy về phía bên trái.
Một lát sau y đã đi tới Đức Thăng Môn và đi tới bờ sông ở ngoài cổng thành rồi! Cứ ven theo bờ sông mà đi, y đi liền hai ba dặm thì thấy đèn lửa thấp thoáng, trên bờ nhộn nhịp bóng người, đây một tốp kia một tốp chuyện trò ồn ào không dứt.
Phi Vân đi thẳng tới bờ sông, mặc cả một chiếc thuyền đi trên mạn ngược.
Xong đâu đấy, y kiểm tra cả thuyền xong rồi mới bước vào trong khoang.
Có tật hay giật mình, Phi Vân hoài nghi có người theo dõi mình nên trong lòng lúc nào cũng nơm nớp không yên.
Quả nhiên trên bờ có một người đi xuống dưới thuyền, người đó mặc áo dài nhưng rất lam lũ, tuổi chừng sáu mươi, mặt hơi rỗ.
Người lùn và gầy gò, từ từ bước vào trong khoang thuyền.
Trống ngực Phi Vân đập mạnh, y làm như kẻ địch ở trước mặt đang sửa soạn tấn công vậy.
Đột nhiên y nghe thấy trong khoang có tiếng cười nhạt vọng ra, y lại rùng mình một cái.
Y không còn nghi ngờ gì nữa tung mình nhảy lên bờ, ù té chạy vào trong rừng ngay.
Phi Vân đoán không sai, người đó thấy Phi Vân vừa đi khỏi đã lẹ chân bước ra ngoài khoang và cũng nhảy lên trên bờ đuổi theo ngay.
Quý vị có biết tại sao Từ Đông Bình lại để cho Phi Vân thoát chết không? Thì ra vị đại hiệp ấy muốn nhờ Phi Vân để lần ra sào huyệt của Gia Hằng vì Cung Hoán tuy bị tra khảo cực hình nhưng vẫn không chịu tiết lộ sào huyệt của Gia Hằng, khiến Đông Bình không sao biết rõ thực hư.
Rút cuộc Cung Hoán chịu không nổi sự đau đớn phải cắn lưỡi tự tử chết.
Đông Bình dò hỏi các phỉ đồ khác mới biết chỗ ở của Gia Hằng ngoài Cung Hoán ra chỉ có Phi Vân hay biết.
Nhưng đại hiệp lại sợ Phi Vân cũng liều lĩnh như Cung Hoán thì mất công nên y mới đặt kế hoạch kéo dài này và cũng vì vậy Phi Vân mới sống sót đến giờ.
Hãy nói Phi Vân giở khinh công thân pháp ra cắm đầu chạy không nhất định đi về đâu hết, rồi y nhắm cái rừng quýt đỏ hỏn như lửa bên bờ sông chạy thẳng vào.
Đột nhiên y nghe thấy có tiếng cười nhạt và tiếng nói thì thầm:
- Quân chuột nhắt táo gan thực, dám tự tiện chạy vào trong này.
Nếu người thèm ăn những trái quýt đỏ hỏn này thì ta thưởng cho ngươi mấy trái vậy.
Y kinh hãi vô cùng nhảy sang bên tránh né, nhưng những chấm đỏ đó phi tới rất mạnh, lưng y đã bị hai trái ném trúng.
Y liền kêu hự một tiếng người loạng choạng về phía trước mấy bước.
Y liền chạy về phía trước.
Bỗng thấy Chí Dương huyệt ở phía sau lưng như bị ong đốt, y kinh hoảng đến mất hết hồn vía, hai mắt tối sầm rồi ngã ngửa người ra phía sau chết giấc tức thì.
Chờ tới khi y thức tỉnh mới hay mình đang nằm ở trong đại điện của một cái miếu đổ nát, mái nhà thủng nhiều lỗ nên trông thấy cả trăng sao ở trên trời.
Trong điện tối om và vắng tanh, không khí rất rùng rợn.
Phi Vân kinh ngạc vô cùng, vừa chuyển động người một cái đã thấy mình mẩy ê ẩm không sao chịu nhịn được.
Y liền chán nản thở dài một tiếng.
Độ một tiếng đồng hồ sau Phi Vân nghe thấy góc vách có người rên rỉ, y ngẩn người ra nhìn về phía đó có một người nằm co rúm.
Y trố mắt lên nhìn hồi lâu và nghe tiếng rên rỉ của người đó chốc lát, rồi hoài nghi cất tiếng hỏi:
- Người là ai? Người nọ cử động một hồi với giọng yếu ớt rồi thở dài đáp:
- Phi lão anh hùng, không ngờ chúng ta lại cùng chung một số phận.
Phi Vân cả kinh vội hỏi lại:
- Có phải Mục thiếu hiệp đấy chăng? Lạc Dương gượng cười, chưa kịp trả lời thì Phi Vân đã vội nói tiếp:
- Việc đã xảy ra như vậy thì cũng vô ích.
Mục thiếu hiệp, chẳng hay thiếu hiệp có nghĩ được cách nào đào tẩu không? Lạc Dương gượng đáp:
- Nếu có hy vọng thì cũng mỏng manh lắm, nhưng tại hạ còn có hy vọng sống lâu hơn lão anh hùng.
Bành Huân đi Hà Nam thành công trở về thì may ra tại hạ còn sống sót.
Phi Vân nghe nói ngẩn người ra và thắc mắc vô cùng, vội hỏi lại:
- Mục thiếu hiệp nói như thế là nghĩa lý gì? Lạc Dương lại nói:
- Hiện giờ, tại hạ bị thương khắp mình mẩy cũng vì lão anh hùng mà nên.
Bành Huân tuy giảo hoạt ác độc nhưng ân oán phân minh, y thấy tại hạ trả thù cho cha mẹ cũng là lẽ đương nhiên, nên khi ở khách điếm chỉ viết thơ để lại chứ không giết tại hạ là thế.
Sau vì y nghe lời xúi bẩy của các bạn hữu, cho tại hạ với lão anh hùng liên tay với nhau nên mới thay đổi chính sách, bắt lão anh hùng và tại hạ vào đây một lúc.
Phi Vân lại hỏi tiếp:
- Bạn của Bành Huân là ai thế?
- Không biết.
Có lẽ là thủ lãnh của bọn giặc đã bắt chúng ta cũng nên.
Phi Vân cười nhạt nói tiếp:
- Bất luận y là ai, quý hồ Phi mỗ có hy vọng đào tẩu, thế nào cũng chém tên đó ra muôn mảnh mới thỏa.
Lạc Dương cố nhịn đau, rên rỉ một tiếng gượng ngồi dậy.
Một lúc sau mới lên tiếng nói tiếp:
- Lão anh hùng hình như coi Gia Hằng là người tài nghệ quá cao thì phải.
- Mục thiếu hiệp chưa biết đó thôi.
Gia Hằng là người em út của nhóm đó, chúng còn có nhiều người tài ba hơn y điều khiển tất cả mọi việc, nhưng chỉ tiếc rằng tôi không biết người đó là ai thôi.
Tôi biết người đứng đầu là người có võ học uyên thâm, luyện tới mức siêu phàm nhập thánh.
Nói tới đó y thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp:
- Tôi với thiếu hiệp cùng một cảnh ngộ với nhau thật là đồng bệnh tương liên có khác.
Lão biết không sao tránh khỏi cái chết, vậy nếu thiếu hiệp đào tẩu thoát được, làm ơn báo tin Gia Hằng hay.
Lão đoán chắc Cung Hoán chưa thổ lộ ra đâu, như vậy Bành Huân có đi mòn giày cũng không sao tìm ra được nơi trú ẩn của Gia Hằng.
Huống hồ con cái của lão Hạ Hầu Hàm bị bắt giam ở ba nơi dù Bành Huân có công lực hãn thế đến đâu cũng không cứu được ra hết...!Lão...
Y chưa dứt lời thì Lạc Dương đã ngầm kinh hãi mà mặt biến sắc vội cướp lời hỏi:
- Ba trai gái của Hạ Hầu Hàm đã bị bắt giữ rồi ư? Tại sao Gia Hăng lại còn bắt lão anh hùng canh gác tiêu cục như thế? Làm như vậy chả hóa ra vẽ rắn thêm chân và bỗng dưng bắt lão anh hùng phải chụi tai họa này hay sao? Phi Vân gượng cười đáp:
- Hạ Hầu Hàm không phải là đại thù của Gia Hằng.
Kẻ đại thù của y là người khác.
Hạ Hầu Hàm chỉ là cái mồi Gia Hằng dùng để câu cá đó thôi.
Chuyện đó thiếu hiệp khỏi cần biết vội.
Lão đoán chắc lát nữa đây chúng ta phải chịu cực hình một lần nữa và lão đã quyết ý giả bộ chịu không nổi để chỉ đường bậy cho chúng đi vào chốn nguy hiểm.
Lạc Dương thấy Phi Vân bị tai nạn luôn luôn như thế mà chưa biết giác ngộ lại còn định giở lòng ác độc ra nên chàng đem lòng thương tiếc hộ y, lắc đầu thở dài và hỏi tiếp:
- Dù có gặp Gia Hằng đi nữa tại hạ nói mồm không chắc gì Gia Hằng đã tin là thực.
- Thiếu hiệp khỏi cần lo ngại vấn đề đó.
Tổng đàn ở trong một cái hang động ở phía bên trái động Hoàng Long trên núi La Phù.
Động này ở trên vách núi mà vách núi ấy lại có mây và gai góc che lấp, nếu không có người chỉ điểm thì không sao biết nơi đó là hang động, Trên động có một cây thông hình dáng mọc ngang ra.
Theo khinh công của thiếu hiệp thì đủ tư cách nhảy xuống cành ngang của cây thông đó mà tìm kiếm hang động, không khó khăn chút nào.
Nói tới đó, y liền ngắt lời, tay phải thò vào túi lấy một cái thẻ đồng ra ném tới trước mặt Lạc Dương và dạy chàng những ám hiệu ra vào hang động.
Lạc Dương cố gắng mãi mới bò được tới chỗ thẻ đồng, nhặt tấm thẻ đó bỏ vào trong túi, rồi thở dài nói tiếp:
- Chỉ sợ tại hạ không làm nổi công việc này thôi, vì bây giờ ta đã bị bắt giữ, chắc đâu tẩu thoát được.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chân bước vào.
Phi Vân giật mình một cái vội mở mắt ra nhìn liền, thấy cửa đã từ từ mở, có hai đại hán mặc áo đen, tay cầm đại đao bước vào nhìn Phi Vân cười nhạt một tiếng.
Một tên đến trước Lạc Dương túm cổ chàng lôi lên như chộp một con gà vậy.
Còn tên kia giơ hai ngón tay điểm luôn vào hai nơi yếu huyệt của Phi Vân rồi đi ra ngoài luôn.
Cửa đã lại đóng lại.
Phi Vân thấy bên hông tê tái, liền tựa người vào vách đá, nhưng người uể oải không sao ngồi được, té lăn ra đất, trong lòng thầm nghĩ: "Nguy tai, ta trúng phải khổ nhục kế rồi." Nhưng y tỉnh ngộ thì đã muộn, thế rồi mỗi ngày y bị âm hỏa thiêu thân, đau khổ khôn tả cho tới khi khí huyết khô kiệt mà chết.
-oOo-
Núi La Phù là núi được tiếng có phong cảnh đẹp nhất tỉnh Quảng Đông, dài dọc chừng năm trăm dặm, cây cối um tùm, trên có bốn trăm ba mươi hai ngọn núi to nhỏ, mỗi ngọn núi đều có một vị thần làm chủ.
Hôm đó ánh sáng mặt trời chiếu xuống như thiêu như đốt, cửa đông huyện Tăng Thành chỉ có vài người đi lại thưa thớt nhưng ai nấy đều mồ hôi đổ ra như tắm.
Lúc ấy đang là giờ ngọ.
Ở cửa thành bỗng có một thiếu niên tuấn tú, mình mặc áo lụa trắng tay cầm một cái quạt lụa, vừa đi vừa phe phẩy trông rất tao nhã.
Thiếu niên đó chính là Lạc Dương, bề ngoài trông rất ung dung thư thái, nhưng trong lòng thì nóng như thiêu như đốt.
Chàng ra khỏi cửa thành không xa, bỗng trong thành có năm người chạy ra trông nhanh nhẹn vô cùng.
Người đi đầu là một ông già, vai đeo trường kiếm, thân hình đi nhanh như điện chớp.
Khi họ lướt qua cạnh Lạc Dương khẽ nói:
- Chúng ta gặp nhau trên đỉnh núi La Phù.
Chưa nói dứt, ông già đó đã đi xa hơn trượng và chỉ thoáng cái nhóm người đó đã mất dạng.
Họ đi nhanh như thế mà dưới chân không có tí cát bụi nào tung bay cả.
Trên một cây cổ thụ cao chọc trời ở phía bên trái chỗ cách Lạc Dương độ mười trượng đột nhiên có một con chim bồ câu vỗ cánh lên một vòng rồi bay thẳng về núi La Phù.
Lạc Dương hơi ngẩn người ra giây lát, rồi nghĩ thầm: "Nguy tai, không ngờ trên cây lại có người ẩn núp.
Phen này sư bá đi tiếp thể nào cũng lâm nguy.
Biết làm sao bây giờ? " Lạc Dương lại thấy trên cành cây có tiếng kêu soạt, một thân ảnh từ trên cây bay xuống, đưa mắt liếc nhìn chàng một cái, cười khỉnh một tiếng rồi nói:
- Tiểu tử có trông thấy gì không? Lạc Dương hơi cau mày lại nghĩ thầm: "Ta không kiếm ngươi thì thôi mà ngươi cứ tìm vào chỗ chết".
Nghĩ đoạn, chàng gật đầu đáp:
- Tại hạ trông thấy một con chim bồ câu trắng vừa bay lên, không biết có phải con chim bồ câu đó là của các hạ nuôi không? Người nọ nhếch mép cười một tiếng rồi đáp:
- Nếu vậy thì hay lắm.
Nó có một cái biệt hiệu là Thôi Mệnh Câu, nghĩa là chim bồ câu thúc mạng, ai trông thấy nó là phải chết chứ không sai.
Nói xong, y đột nhiên xoay tay lại giơ chưởng lên định bổ vào mặt Lạc Dương.
Lúc ấy trên cây cổ thụ bỗng có tiếng cười rất lớn, tiếng cười ấy chưa dứt thì có một bóng người nhanh như điện chớp nhảy bổ xuống vồ luôn vào người nọ.
Người nọ nghe tiếng động đã biết có người đánh lén, vội vung hai cánh tay lên một cái, rồi nhảy lùi về phía sau luôn tám bước.
Bóng người nhảy xuống đó là một ông già lùn bé nhỏ gầy gò, tay cầm một ống tiêu, hai mắt sáng như điện, giận dữ quát tháo:
- Có phải Gia Hằng sai mi hạ độc thủ giết hại những người không liên quan phải không? Những người đầy tội ác như ngươi, nếu để cho ngươi sống sót thì làm gì còn thiên lý nữa...
Ông ta chưa nói dứt lời, thì người nọ đã lớn tiếng quát tháo trở lại:
- Lão thất phu câm mồm đi, mỗ họ Chu đây không bao giờ giết những kẻ vô danh.
Tên họ ngươi là chi? Nói mau rồi hãy chịu chết cũng không muộn.
Nói xong, y lật trái tay móc một cái ống đồng vàng chóe ở trong vạt áo ra, chỉ thấy y dùng một tay rút chiếc Phán quan bút trên nhọn dưới to ra liền.
Thì ra chiếc Phán quan bút ấy do mấy khúc úp lên nhau, khi kéo dài ra thì thành cây Phán quan bút, nếu không dùng, thì thâu nó lại chỉ là một cái ống đồng thôi, thực là tiện lợi vô cùng.
Ông già lùn hai mắt híp lại xua tay, vừa cười vừa nói tiếp:
- Hãy khoan, ta hãy hỏi ngươi câu này, ngươi thả bồ câu trắng như vậy có phải là muốn báo cho Gia Hằng, biết để bắt giữ bạn của lão phu phải không? Nói tới đó ông ta liền đổi sắc mặt, xếch ngược đôi lông mày lên, trầm giọng nói tiếp:
- Lão phu là Thôi Tiễn, xưa nay vẫn ở trên núi Thái Sơn, cứ xem khí giới của ngươi, lão cũng đủ biết ngươi thể nào cũng có liên can đến Đại Lực Thủy Vương Chu Bách Bái mà năm xưa vẫn xưng là Lan Thương Song Sát.
Chưa biết chừng ngươi là di nghiệp của Chu Bách Bái cũng nên.
Người nọ nghe nói liền biến sắc mặt, trông mặt y khó coi khôn tả, hai mắt lộ sát khí, rồi nói tiếp:
- Phải, thiếu gia đây chính là Chu Úc Tú, dòng dõi của Chu Bách Bái đây.
Bây giờ ngươi đã tới đây, thiếu gia đỡ phải đi tìm kiếm ở đâu nữa.
Thôi Tiễn cười lớn, rồi nói tiếp:
- Chu Úc Tú ư? Hì hì, thực là tên phù hợp với người lắm, trông mặt ngươi cũng giống như cha ngươi xưa kia vậy.
Ngươi gầy gò, mặt ngựa, trán đầy những gân xanh, hai con mắt ba góc nho nhỏ, môi dày và khô.
Trông thực...
Lạc Dương không sao nhịn được cười.
Úc Tú nổi giận không đợi Thôi Tiễn nói xong, đã múa Phán quan bút xông lại tấn công luôn.
Thôi Tiễn nhảy sang bên trái tránh né và vội nói:
- Ngươi chớ nóng nảy như thế vội, con báo thù cho cha như vậy là rất hợp lý, nhưng lão phu hãy để ngươi xem vật này đã.
Úc Tú mới đánh một thế, nghe nói ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía tay chỉ của Thôi Tiễn có một con chim ưng bay tới.
Con chim ưng đó lượn một vòng, rồi trân mình xuống đậu trên vai phải của Thôi Tiễn, chân trái của nó quặp một con bồ câu trắng đã chết.
Úc Tú nhìn kỹ mới hay con chim đó chính là con chim mà mình vừa thả hồi nãy.
Thôi Tiễn lạnh lùng nói tiếp:
- Cái ống tre cột ở chân con bồ câu trong có một lá thư, lá thư ấy hiện giờ đã lọt vào tay của lão sư rồi.
Độc kế của ngươi đã tan rã hết, ngươi biết chưa? Úc Tú thoạt tiên kinh hãi, nhưng sau đó liền cất tiếng cả cười và quát lớn:
- Lão thất phu, ngươi đã lầm rồi, núi La Phù này đều có mai phục, mỗi bước đi là một bước nguy hiểm.
Dù Chu mỗ không thả bồ câu truyền tin thì ngươi với đồng bọn cũng không bước chân vào núi La Phù được.
Thôi Tiễn vẫn tủm tỉm cười và đáp:
- Ngươi khỏi cần lên tiếng dọa nạt lão phu làm chi, bình sinh lão phu không bao giờ tin cái trò ấy đâu.
Nói xong ông già đó múa cái ống tiêu nhanh như điện chớp tấn công Úc Tú liền.
Úc Tú biến sắc mặt, múa Phán quan bút lên chống đỡ, trong vài thế y lại có một chiêu rất kỳ lạ nhằm những yếu huyệt của Thôi Tiễn điểm tới.
Con chim ưng đậu ở trên vai Thôi Tiễn bỗng vỗ cánh bay lên đậu ở trên một cành ngang, hai mắt cứ trợn tròn nhìn xuống để xem hai người kịch chiến.
Lạc Dương rất ưa thích con chim ưng đó.
Chàng trầm ngâm suy nghĩ: "Không biết tên Úc Tú này có biết chỗ giam giữ con cái của Hạ Hầu Hàm không? Nếu y biết, bức y tra hỏi, chúng ta sẽ đỡ phải mệt xác".
Nghĩ đoạn chàng cứ đứng yên ở đó đề phòng Úc Tú tẩu thoát.
Chàng thấy hai người càng đấu càng kịch liệt.
Thôi Tiễn lão luyện và giàu kiến thức hơn, đấu được một lúc lâu, y đã nhận xét và thuộc hết thế bút của đối phương rồi, nên y không dám đánh xáp lá cà như trước nữa, liền xoay ra lối đánh dùng nhanh đánh nhanh, để cho đối phương không có thì giờ nghĩ ngợi.
Càng đấu Úc Tú càng nóng ruột, y liền giở luôn ba tuyệt kỹ tấn công thật nhanh.
Thôi Tiễn bị đối phương tấn công như mưa như bão đành phải lui về phía sau nửa bước.
Úc Tú cười như điên như cuồng một hồi và tung mình nhảy lên cao rồi khom lưng hạ bút xuống nhắm mắt phải của đối phương, chỉ nghe tiếng kêu xoẹt một tiếng, bút của y dài thêm ba tấc, đầu ngọn bút có mấy chục mũi tên tẩm độc bắn ra.
Thế công của y đã quái dị, lại có những mũi kim độc như thế nữa, theo đúng lý ra thì Thôi Tiễn thấy đối phương đang đấu bỗng ngưng lại suy nghĩ thì biết ngay kẻ địch sử dụng vũ khí ác độc ra đối phó với mình, nên khi Úc Tú nhảy lên lão anh hùng đã nghĩ ra được cách đối phó, vội ngửa người về phía sau, tay phải cầm ống tiêu giở thế Phong Uyên Châu Liêu (gió cuốn mành mành) nhằm Phán quan bút gạt luôn.
Đồng thời tay trái của y đã dùng mười hai thành chân lực đánh ra, mạnh như bài sơn đảo hải.
Lúc ấy người của Úc Tú đang lơ lửng ở trên không, Phán quan bút chỉ xuống và kim ở bên trong phun ra như mưa, y yên chí phen này Thôi Tiễn không bị chết thì cũng bị thương nặng, trong lòng đang mừng rỡ thì ngờ đâu ống tiêu của đối phương đã nhanh như điện chớp gạt luôn bút phán quan sang bên, chỉ nghe thấy coong một tiếng hổ khẩu bị đau nhức không sao cầm nổi cây bút và để bị hất bắn tung lên trời.
Phách không chưởng lực của Thôi Tiễn đã đánh tan đám kim độc của đối thủ, tiếp theo đó còn đánh vào mặt của Úc Tú một cái kêu ùm, Úc Tú liền la lên một tiếng thảm khốc, người như chiếc diều đứt dây bắn ra ngoài xa, mồm hộc máy tươi, chỉ thoáng cái dưới mặt đất đã có một vũng máu rồi.
Bị thương nặng như thế, Úc Tú cũng cố tìm cách đào tẩu.
Y nhún chân một cái nhảy luôn về phía bên cạnh, ngờ đâu chỗ đó lại có Lạc Dương đang đứng.
Lạc Dương liền giơ cái quạt lên, điểm luôn vào yếu huyệt ở trước ngực của Úc Tú, y chỉ kêu hự một tiếng người đã ngã lăn ra đất.
Y biết không làm sao sống được nên liền giơ chưởng lên đánh mạnh vào đầu một cái.
Thế là sọ vỡ, óc phọt ra ngã lăn ra chết liền..
Lúc này y mới kinh hãi thầm khinh công của Bành Huân quả thực tuyệt luân.
Y liền nghe thấy Lạc Dương ở trong phòng nói vọng ra:
- Phi lão anh hùng, hiện giờ khỏi phải tốn công mất sức tìm bọn người của Bành tặc làm chi.
Hơn nữa chúng ta cũng địch không nổi họ.
Lão anh hùng hãy về phòng nghỉ ngơi một đêm đã, sáng mai hãy tính toán sau.
Phi Vân quay mình đi vào trong phòng, ngọn nến ở trên bàn đã được thắp lên và Lạc Dương nghiêm nghị nói:
- Theo sự ước đoán của tại hạ thì thâm ý của Bành tặc là muốn bắt được Phi lão anh hùng rồi dùng cực hình tra hỏi như Cung Hoán vậy.
Mục đính của chúng bắt Phi lão anh hùng để biết chỗ ở của Gia Hằng vì chúng không tin lời của Cung Hoán là thực.
Cho nên từ giờ trở đi, hành động và cử chỉ của lão anh hùng thế nào cũng bị người theo dõi, tuy không nguy hại đến tính mệnh nhưng sự đi lại cũng khó khăn hơn trước.
Nói xong, chàng thở dài một tiếng.
Phi Vân thấy vậy cũng hơi lo nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ như trấn tĩnh cười nhạt đáp:
- Dù Bành tặc có bắt lão nói ra tổng đàn của bổn môn ở đâu đi chăng nữa, thì y cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết thôi chứ không ăn thua gì đâu.
Lạc Dương mỉm cười xen lời nói:
- Lão anh hùng không nên tự tin quá.
Tại hạ biết rõ Bành tặc lắm.
Y không suy tính kỹ lưỡng thì không bao giờ mạo hiểm đâu.
Y không những võ công tinh tuyệt mà lại là người đa mưu lắm kế hơn người.
Tại hạ dám cam đoan trong đời của Phi lão anh hùng chưa bao giờ gặp một tay địch thủ khó đối phó đến thế.
Phi Vân thấy Lạc Dương nói thận trọng như vậy trong lòng đã phải tin, nhưng mồm vẫn cười nhạt và nói:
- Lão không tin điều đó...
Y chưa nói dứt, ngoài cửa phòng đã có tiếng vật gì rất nặng rơi xuống vọng vào, Phi Vân king hoảng vội chạy ra cửa sổ xem, liền thấy một người bị thương nặng quỵ ở dưới đất, không sao đứng được.
Y vội chạy ra đỡ người đó dậy, Dưới ánh trăng, y nhìn kỹ mới hay người đó còn tHồi thóp thở.
Phi Vân cả kinh lớn tiếng kêu gọi:
- Trịnh Tuấn...!Trịnh Tuấn...!Người bị ai đả thương thế, nói mau...
Người nọ hai mắt chỉ nhìn quanh được một vòng và khẽ nói:
- Tiêu cục...!trong ngoài...!anh em đều chết...!hết...!Phi đường chủ mau chạy...
Nói tới đó y liền gục xuống chết liền.
Lạc Dương cũng theo ra đứng cạnh đó, thấy vậy liền thở dài một tiếng, Phi Vân ngẩng đầu lên, mặt tỏ vẻ tức giận và nói:
- Lão thề một mất một còn với Bành Huân, xin thiếu hiệp ở đây chờ, lão đi một chút sẽ về ngay.
Nói xong y đỡ xác Trịnh Tuấn lên rồi mang theo cả xác đó nhảy lên trên mái nhà đi mất.
Lạc Dương tủm tỉm cười, ngẩng mặt nhìn lên trời, nghĩ nên xem nước cờ sau tiến hành như thế nào để cho Phi Vân khỏi nghi ngờ.
Đột nhiên trên mái nhà ở phía đối diện bỗng có một bóng người đứng dậy, khẽ vỗ tay kêu bộp bộp.
Lạc Dương nhận ngay ra Lý Đại Minh.
Chàng liền nhảy ngay lên mái nhà, mồm kêu gọi:
- Lý đại thúc.
Đại Minh vội đưa cho chàng một lá thư và nói:
- Từ đại hiệp bảo tôi đem đến đây trao thẳng cho thiếu hiệp, xin thiếu hiệp cứ theo lời dặn trong thơ mà hành sự, xem xong nên đốt ngay.
Nói xong, y chắp tay vái chào một cái rồi quay mình đi luôn.
Lạc Dương nhảy xuống mái nhà, đi vào xó tường giở thư ra đọc.
Đọc xong, chàng vội hủy luôn, trong lòng rất cảm khái.
Trong thư ngoài những lời căn dặn còn có một điểm khiến chàng lo âu rầu rĩ vô cùng.
Vì Đông Bình trịnh trọng nhắc nhở đến việc Lâu Ung bị mất tích đến giờ chưa biết sống chết ra sao.
Hiện giờ chàng đã được thoát nạn nhưng chuyện Linh Phi đã mục kích là giả hay thật, chàng cũng không sao rủ sạch được hiềm nghi đó.
Nhưng bây giờ Cái Bang ở trong thế bí, các môn hạ đệ tử hơi một tí là bị người ta giết hại, cho nên Cái Bang đã ra nghiêm lệnh cho môn hạ không được tự do hành động và cũng không được can thiệp vào chuyện trong giang hồ.
Và một mặt thì cho người đi điều tra xem Lâu Ung hiện giờ ở đâu.
Lần này may mắn đã diệt trừ hết bọn phỉ đồ là nhờ ở sự giúp đỡ của Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha.
Mạnh Trọng Kha vì vướng nghiêm lệnh của Tổng đàn nên rất khó xử, bấy giờ thấy Hạ Hầu cục chủ Trấn Thái tiêu cục đang lâm nguy mà cũng đành chịu.
Sau Từ Đông Bình phải nói cho y hay Lạc Dương hãy còn sống sót.
Trọng Kha rất kính mộ Vân Nhạc, nên sau một hồi trù trừ mới chịu ra tay trợ giúp.
Y dẫn mấy tay cao thủ trong phân đường giả dạng làm nhân vật võ lâm tầm thường, nhưng y có đưa ra một điều kiện là việc Trấn Thái tiêu cục kết liễu rồi Lạc Dương phải phụ trách đi điều tra Lâu Ung ngay.
Trong thư lại còn dặn Lạc Dương cần phải xin làm môn hạ của một tên yêu tà ẩn danh nào đó để giúp chúng làm những việc ác.
Lạc Dương là người giàu tình cảm khi nào chịu làm những việc trái với lương tâm như thế.
Nhưng vì việc này nếu không có nguyên nhân gì thì không khi nào Trọng Kha lại dặn chàng làm như thế.
Chàng càng nghĩ càng rầu rĩ.
Trời đã canh tư, trăng đã lặn, sao đã chìm, trái đất tối đen như mực, người trong thành Nam Xương đang ngủ say sưa hết thì trong khách sạn bỗng có một người nhảy ra bên ngoài và đi ngay vào trong cái hẻm tối! Người đó chính là Phi Vân, y nhìn trước nhìn sau thấy không có gì khả nghi liền chạy về phía bên trái.
Một lát sau y đã đi tới Đức Thăng Môn và đi tới bờ sông ở ngoài cổng thành rồi! Cứ ven theo bờ sông mà đi, y đi liền hai ba dặm thì thấy đèn lửa thấp thoáng, trên bờ nhộn nhịp bóng người, đây một tốp kia một tốp chuyện trò ồn ào không dứt.
Phi Vân đi thẳng tới bờ sông, mặc cả một chiếc thuyền đi trên mạn ngược.
Xong đâu đấy, y kiểm tra cả thuyền xong rồi mới bước vào trong khoang.
Có tật hay giật mình, Phi Vân hoài nghi có người theo dõi mình nên trong lòng lúc nào cũng nơm nớp không yên.
Quả nhiên trên bờ có một người đi xuống dưới thuyền, người đó mặc áo dài nhưng rất lam lũ, tuổi chừng sáu mươi, mặt hơi rỗ.
Người lùn và gầy gò, từ từ bước vào trong khoang thuyền.
Trống ngực Phi Vân đập mạnh, y làm như kẻ địch ở trước mặt đang sửa soạn tấn công vậy.
Đột nhiên y nghe thấy trong khoang có tiếng cười nhạt vọng ra, y lại rùng mình một cái.
Y không còn nghi ngờ gì nữa tung mình nhảy lên bờ, ù té chạy vào trong rừng ngay.
Phi Vân đoán không sai, người đó thấy Phi Vân vừa đi khỏi đã lẹ chân bước ra ngoài khoang và cũng nhảy lên trên bờ đuổi theo ngay.
Quý vị có biết tại sao Từ Đông Bình lại để cho Phi Vân thoát chết không? Thì ra vị đại hiệp ấy muốn nhờ Phi Vân để lần ra sào huyệt của Gia Hằng vì Cung Hoán tuy bị tra khảo cực hình nhưng vẫn không chịu tiết lộ sào huyệt của Gia Hằng, khiến Đông Bình không sao biết rõ thực hư.
Rút cuộc Cung Hoán chịu không nổi sự đau đớn phải cắn lưỡi tự tử chết.
Đông Bình dò hỏi các phỉ đồ khác mới biết chỗ ở của Gia Hằng ngoài Cung Hoán ra chỉ có Phi Vân hay biết.
Nhưng đại hiệp lại sợ Phi Vân cũng liều lĩnh như Cung Hoán thì mất công nên y mới đặt kế hoạch kéo dài này và cũng vì vậy Phi Vân mới sống sót đến giờ.
Hãy nói Phi Vân giở khinh công thân pháp ra cắm đầu chạy không nhất định đi về đâu hết, rồi y nhắm cái rừng quýt đỏ hỏn như lửa bên bờ sông chạy thẳng vào.
Đột nhiên y nghe thấy có tiếng cười nhạt và tiếng nói thì thầm:
- Quân chuột nhắt táo gan thực, dám tự tiện chạy vào trong này.
Nếu người thèm ăn những trái quýt đỏ hỏn này thì ta thưởng cho ngươi mấy trái vậy.
Y kinh hãi vô cùng nhảy sang bên tránh né, nhưng những chấm đỏ đó phi tới rất mạnh, lưng y đã bị hai trái ném trúng.
Y liền kêu hự một tiếng người loạng choạng về phía trước mấy bước.
Y liền chạy về phía trước.
Bỗng thấy Chí Dương huyệt ở phía sau lưng như bị ong đốt, y kinh hoảng đến mất hết hồn vía, hai mắt tối sầm rồi ngã ngửa người ra phía sau chết giấc tức thì.
Chờ tới khi y thức tỉnh mới hay mình đang nằm ở trong đại điện của một cái miếu đổ nát, mái nhà thủng nhiều lỗ nên trông thấy cả trăng sao ở trên trời.
Trong điện tối om và vắng tanh, không khí rất rùng rợn.
Phi Vân kinh ngạc vô cùng, vừa chuyển động người một cái đã thấy mình mẩy ê ẩm không sao chịu nhịn được.
Y liền chán nản thở dài một tiếng.
Độ một tiếng đồng hồ sau Phi Vân nghe thấy góc vách có người rên rỉ, y ngẩn người ra nhìn về phía đó có một người nằm co rúm.
Y trố mắt lên nhìn hồi lâu và nghe tiếng rên rỉ của người đó chốc lát, rồi hoài nghi cất tiếng hỏi:
- Người là ai? Người nọ cử động một hồi với giọng yếu ớt rồi thở dài đáp:
- Phi lão anh hùng, không ngờ chúng ta lại cùng chung một số phận.
Phi Vân cả kinh vội hỏi lại:
- Có phải Mục thiếu hiệp đấy chăng? Lạc Dương gượng cười, chưa kịp trả lời thì Phi Vân đã vội nói tiếp:
- Việc đã xảy ra như vậy thì cũng vô ích.
Mục thiếu hiệp, chẳng hay thiếu hiệp có nghĩ được cách nào đào tẩu không? Lạc Dương gượng đáp:
- Nếu có hy vọng thì cũng mỏng manh lắm, nhưng tại hạ còn có hy vọng sống lâu hơn lão anh hùng.
Bành Huân đi Hà Nam thành công trở về thì may ra tại hạ còn sống sót.
Phi Vân nghe nói ngẩn người ra và thắc mắc vô cùng, vội hỏi lại:
- Mục thiếu hiệp nói như thế là nghĩa lý gì? Lạc Dương lại nói:
- Hiện giờ, tại hạ bị thương khắp mình mẩy cũng vì lão anh hùng mà nên.
Bành Huân tuy giảo hoạt ác độc nhưng ân oán phân minh, y thấy tại hạ trả thù cho cha mẹ cũng là lẽ đương nhiên, nên khi ở khách điếm chỉ viết thơ để lại chứ không giết tại hạ là thế.
Sau vì y nghe lời xúi bẩy của các bạn hữu, cho tại hạ với lão anh hùng liên tay với nhau nên mới thay đổi chính sách, bắt lão anh hùng và tại hạ vào đây một lúc.
Phi Vân lại hỏi tiếp:
- Bạn của Bành Huân là ai thế?
- Không biết.
Có lẽ là thủ lãnh của bọn giặc đã bắt chúng ta cũng nên.
Phi Vân cười nhạt nói tiếp:
- Bất luận y là ai, quý hồ Phi mỗ có hy vọng đào tẩu, thế nào cũng chém tên đó ra muôn mảnh mới thỏa.
Lạc Dương cố nhịn đau, rên rỉ một tiếng gượng ngồi dậy.
Một lúc sau mới lên tiếng nói tiếp:
- Lão anh hùng hình như coi Gia Hằng là người tài nghệ quá cao thì phải.
- Mục thiếu hiệp chưa biết đó thôi.
Gia Hằng là người em út của nhóm đó, chúng còn có nhiều người tài ba hơn y điều khiển tất cả mọi việc, nhưng chỉ tiếc rằng tôi không biết người đó là ai thôi.
Tôi biết người đứng đầu là người có võ học uyên thâm, luyện tới mức siêu phàm nhập thánh.
Nói tới đó y thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp:
- Tôi với thiếu hiệp cùng một cảnh ngộ với nhau thật là đồng bệnh tương liên có khác.
Lão biết không sao tránh khỏi cái chết, vậy nếu thiếu hiệp đào tẩu thoát được, làm ơn báo tin Gia Hằng hay.
Lão đoán chắc Cung Hoán chưa thổ lộ ra đâu, như vậy Bành Huân có đi mòn giày cũng không sao tìm ra được nơi trú ẩn của Gia Hằng.
Huống hồ con cái của lão Hạ Hầu Hàm bị bắt giam ở ba nơi dù Bành Huân có công lực hãn thế đến đâu cũng không cứu được ra hết...!Lão...
Y chưa dứt lời thì Lạc Dương đã ngầm kinh hãi mà mặt biến sắc vội cướp lời hỏi:
- Ba trai gái của Hạ Hầu Hàm đã bị bắt giữ rồi ư? Tại sao Gia Hăng lại còn bắt lão anh hùng canh gác tiêu cục như thế? Làm như vậy chả hóa ra vẽ rắn thêm chân và bỗng dưng bắt lão anh hùng phải chụi tai họa này hay sao? Phi Vân gượng cười đáp:
- Hạ Hầu Hàm không phải là đại thù của Gia Hằng.
Kẻ đại thù của y là người khác.
Hạ Hầu Hàm chỉ là cái mồi Gia Hằng dùng để câu cá đó thôi.
Chuyện đó thiếu hiệp khỏi cần biết vội.
Lão đoán chắc lát nữa đây chúng ta phải chịu cực hình một lần nữa và lão đã quyết ý giả bộ chịu không nổi để chỉ đường bậy cho chúng đi vào chốn nguy hiểm.
Lạc Dương thấy Phi Vân bị tai nạn luôn luôn như thế mà chưa biết giác ngộ lại còn định giở lòng ác độc ra nên chàng đem lòng thương tiếc hộ y, lắc đầu thở dài và hỏi tiếp:
- Dù có gặp Gia Hằng đi nữa tại hạ nói mồm không chắc gì Gia Hằng đã tin là thực.
- Thiếu hiệp khỏi cần lo ngại vấn đề đó.
Tổng đàn ở trong một cái hang động ở phía bên trái động Hoàng Long trên núi La Phù.
Động này ở trên vách núi mà vách núi ấy lại có mây và gai góc che lấp, nếu không có người chỉ điểm thì không sao biết nơi đó là hang động, Trên động có một cây thông hình dáng mọc ngang ra.
Theo khinh công của thiếu hiệp thì đủ tư cách nhảy xuống cành ngang của cây thông đó mà tìm kiếm hang động, không khó khăn chút nào.
Nói tới đó, y liền ngắt lời, tay phải thò vào túi lấy một cái thẻ đồng ra ném tới trước mặt Lạc Dương và dạy chàng những ám hiệu ra vào hang động.
Lạc Dương cố gắng mãi mới bò được tới chỗ thẻ đồng, nhặt tấm thẻ đó bỏ vào trong túi, rồi thở dài nói tiếp:
- Chỉ sợ tại hạ không làm nổi công việc này thôi, vì bây giờ ta đã bị bắt giữ, chắc đâu tẩu thoát được.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chân bước vào.
Phi Vân giật mình một cái vội mở mắt ra nhìn liền, thấy cửa đã từ từ mở, có hai đại hán mặc áo đen, tay cầm đại đao bước vào nhìn Phi Vân cười nhạt một tiếng.
Một tên đến trước Lạc Dương túm cổ chàng lôi lên như chộp một con gà vậy.
Còn tên kia giơ hai ngón tay điểm luôn vào hai nơi yếu huyệt của Phi Vân rồi đi ra ngoài luôn.
Cửa đã lại đóng lại.
Phi Vân thấy bên hông tê tái, liền tựa người vào vách đá, nhưng người uể oải không sao ngồi được, té lăn ra đất, trong lòng thầm nghĩ: "Nguy tai, ta trúng phải khổ nhục kế rồi." Nhưng y tỉnh ngộ thì đã muộn, thế rồi mỗi ngày y bị âm hỏa thiêu thân, đau khổ khôn tả cho tới khi khí huyết khô kiệt mà chết.
-oOo-
Núi La Phù là núi được tiếng có phong cảnh đẹp nhất tỉnh Quảng Đông, dài dọc chừng năm trăm dặm, cây cối um tùm, trên có bốn trăm ba mươi hai ngọn núi to nhỏ, mỗi ngọn núi đều có một vị thần làm chủ.
Hôm đó ánh sáng mặt trời chiếu xuống như thiêu như đốt, cửa đông huyện Tăng Thành chỉ có vài người đi lại thưa thớt nhưng ai nấy đều mồ hôi đổ ra như tắm.
Lúc ấy đang là giờ ngọ.
Ở cửa thành bỗng có một thiếu niên tuấn tú, mình mặc áo lụa trắng tay cầm một cái quạt lụa, vừa đi vừa phe phẩy trông rất tao nhã.
Thiếu niên đó chính là Lạc Dương, bề ngoài trông rất ung dung thư thái, nhưng trong lòng thì nóng như thiêu như đốt.
Chàng ra khỏi cửa thành không xa, bỗng trong thành có năm người chạy ra trông nhanh nhẹn vô cùng.
Người đi đầu là một ông già, vai đeo trường kiếm, thân hình đi nhanh như điện chớp.
Khi họ lướt qua cạnh Lạc Dương khẽ nói:
- Chúng ta gặp nhau trên đỉnh núi La Phù.
Chưa nói dứt, ông già đó đã đi xa hơn trượng và chỉ thoáng cái nhóm người đó đã mất dạng.
Họ đi nhanh như thế mà dưới chân không có tí cát bụi nào tung bay cả.
Trên một cây cổ thụ cao chọc trời ở phía bên trái chỗ cách Lạc Dương độ mười trượng đột nhiên có một con chim bồ câu vỗ cánh lên một vòng rồi bay thẳng về núi La Phù.
Lạc Dương hơi ngẩn người ra giây lát, rồi nghĩ thầm: "Nguy tai, không ngờ trên cây lại có người ẩn núp.
Phen này sư bá đi tiếp thể nào cũng lâm nguy.
Biết làm sao bây giờ? " Lạc Dương lại thấy trên cành cây có tiếng kêu soạt, một thân ảnh từ trên cây bay xuống, đưa mắt liếc nhìn chàng một cái, cười khỉnh một tiếng rồi nói:
- Tiểu tử có trông thấy gì không? Lạc Dương hơi cau mày lại nghĩ thầm: "Ta không kiếm ngươi thì thôi mà ngươi cứ tìm vào chỗ chết".
Nghĩ đoạn, chàng gật đầu đáp:
- Tại hạ trông thấy một con chim bồ câu trắng vừa bay lên, không biết có phải con chim bồ câu đó là của các hạ nuôi không? Người nọ nhếch mép cười một tiếng rồi đáp:
- Nếu vậy thì hay lắm.
Nó có một cái biệt hiệu là Thôi Mệnh Câu, nghĩa là chim bồ câu thúc mạng, ai trông thấy nó là phải chết chứ không sai.
Nói xong, y đột nhiên xoay tay lại giơ chưởng lên định bổ vào mặt Lạc Dương.
Lúc ấy trên cây cổ thụ bỗng có tiếng cười rất lớn, tiếng cười ấy chưa dứt thì có một bóng người nhanh như điện chớp nhảy bổ xuống vồ luôn vào người nọ.
Người nọ nghe tiếng động đã biết có người đánh lén, vội vung hai cánh tay lên một cái, rồi nhảy lùi về phía sau luôn tám bước.
Bóng người nhảy xuống đó là một ông già lùn bé nhỏ gầy gò, tay cầm một ống tiêu, hai mắt sáng như điện, giận dữ quát tháo:
- Có phải Gia Hằng sai mi hạ độc thủ giết hại những người không liên quan phải không? Những người đầy tội ác như ngươi, nếu để cho ngươi sống sót thì làm gì còn thiên lý nữa...
Ông ta chưa nói dứt lời, thì người nọ đã lớn tiếng quát tháo trở lại:
- Lão thất phu câm mồm đi, mỗ họ Chu đây không bao giờ giết những kẻ vô danh.
Tên họ ngươi là chi? Nói mau rồi hãy chịu chết cũng không muộn.
Nói xong, y lật trái tay móc một cái ống đồng vàng chóe ở trong vạt áo ra, chỉ thấy y dùng một tay rút chiếc Phán quan bút trên nhọn dưới to ra liền.
Thì ra chiếc Phán quan bút ấy do mấy khúc úp lên nhau, khi kéo dài ra thì thành cây Phán quan bút, nếu không dùng, thì thâu nó lại chỉ là một cái ống đồng thôi, thực là tiện lợi vô cùng.
Ông già lùn hai mắt híp lại xua tay, vừa cười vừa nói tiếp:
- Hãy khoan, ta hãy hỏi ngươi câu này, ngươi thả bồ câu trắng như vậy có phải là muốn báo cho Gia Hằng, biết để bắt giữ bạn của lão phu phải không? Nói tới đó ông ta liền đổi sắc mặt, xếch ngược đôi lông mày lên, trầm giọng nói tiếp:
- Lão phu là Thôi Tiễn, xưa nay vẫn ở trên núi Thái Sơn, cứ xem khí giới của ngươi, lão cũng đủ biết ngươi thể nào cũng có liên can đến Đại Lực Thủy Vương Chu Bách Bái mà năm xưa vẫn xưng là Lan Thương Song Sát.
Chưa biết chừng ngươi là di nghiệp của Chu Bách Bái cũng nên.
Người nọ nghe nói liền biến sắc mặt, trông mặt y khó coi khôn tả, hai mắt lộ sát khí, rồi nói tiếp:
- Phải, thiếu gia đây chính là Chu Úc Tú, dòng dõi của Chu Bách Bái đây.
Bây giờ ngươi đã tới đây, thiếu gia đỡ phải đi tìm kiếm ở đâu nữa.
Thôi Tiễn cười lớn, rồi nói tiếp:
- Chu Úc Tú ư? Hì hì, thực là tên phù hợp với người lắm, trông mặt ngươi cũng giống như cha ngươi xưa kia vậy.
Ngươi gầy gò, mặt ngựa, trán đầy những gân xanh, hai con mắt ba góc nho nhỏ, môi dày và khô.
Trông thực...
Lạc Dương không sao nhịn được cười.
Úc Tú nổi giận không đợi Thôi Tiễn nói xong, đã múa Phán quan bút xông lại tấn công luôn.
Thôi Tiễn nhảy sang bên trái tránh né và vội nói:
- Ngươi chớ nóng nảy như thế vội, con báo thù cho cha như vậy là rất hợp lý, nhưng lão phu hãy để ngươi xem vật này đã.
Úc Tú mới đánh một thế, nghe nói ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía tay chỉ của Thôi Tiễn có một con chim ưng bay tới.
Con chim ưng đó lượn một vòng, rồi trân mình xuống đậu trên vai phải của Thôi Tiễn, chân trái của nó quặp một con bồ câu trắng đã chết.
Úc Tú nhìn kỹ mới hay con chim đó chính là con chim mà mình vừa thả hồi nãy.
Thôi Tiễn lạnh lùng nói tiếp:
- Cái ống tre cột ở chân con bồ câu trong có một lá thư, lá thư ấy hiện giờ đã lọt vào tay của lão sư rồi.
Độc kế của ngươi đã tan rã hết, ngươi biết chưa? Úc Tú thoạt tiên kinh hãi, nhưng sau đó liền cất tiếng cả cười và quát lớn:
- Lão thất phu, ngươi đã lầm rồi, núi La Phù này đều có mai phục, mỗi bước đi là một bước nguy hiểm.
Dù Chu mỗ không thả bồ câu truyền tin thì ngươi với đồng bọn cũng không bước chân vào núi La Phù được.
Thôi Tiễn vẫn tủm tỉm cười và đáp:
- Ngươi khỏi cần lên tiếng dọa nạt lão phu làm chi, bình sinh lão phu không bao giờ tin cái trò ấy đâu.
Nói xong ông già đó múa cái ống tiêu nhanh như điện chớp tấn công Úc Tú liền.
Úc Tú biến sắc mặt, múa Phán quan bút lên chống đỡ, trong vài thế y lại có một chiêu rất kỳ lạ nhằm những yếu huyệt của Thôi Tiễn điểm tới.
Con chim ưng đậu ở trên vai Thôi Tiễn bỗng vỗ cánh bay lên đậu ở trên một cành ngang, hai mắt cứ trợn tròn nhìn xuống để xem hai người kịch chiến.
Lạc Dương rất ưa thích con chim ưng đó.
Chàng trầm ngâm suy nghĩ: "Không biết tên Úc Tú này có biết chỗ giam giữ con cái của Hạ Hầu Hàm không? Nếu y biết, bức y tra hỏi, chúng ta sẽ đỡ phải mệt xác".
Nghĩ đoạn chàng cứ đứng yên ở đó đề phòng Úc Tú tẩu thoát.
Chàng thấy hai người càng đấu càng kịch liệt.
Thôi Tiễn lão luyện và giàu kiến thức hơn, đấu được một lúc lâu, y đã nhận xét và thuộc hết thế bút của đối phương rồi, nên y không dám đánh xáp lá cà như trước nữa, liền xoay ra lối đánh dùng nhanh đánh nhanh, để cho đối phương không có thì giờ nghĩ ngợi.
Càng đấu Úc Tú càng nóng ruột, y liền giở luôn ba tuyệt kỹ tấn công thật nhanh.
Thôi Tiễn bị đối phương tấn công như mưa như bão đành phải lui về phía sau nửa bước.
Úc Tú cười như điên như cuồng một hồi và tung mình nhảy lên cao rồi khom lưng hạ bút xuống nhắm mắt phải của đối phương, chỉ nghe tiếng kêu xoẹt một tiếng, bút của y dài thêm ba tấc, đầu ngọn bút có mấy chục mũi tên tẩm độc bắn ra.
Thế công của y đã quái dị, lại có những mũi kim độc như thế nữa, theo đúng lý ra thì Thôi Tiễn thấy đối phương đang đấu bỗng ngưng lại suy nghĩ thì biết ngay kẻ địch sử dụng vũ khí ác độc ra đối phó với mình, nên khi Úc Tú nhảy lên lão anh hùng đã nghĩ ra được cách đối phó, vội ngửa người về phía sau, tay phải cầm ống tiêu giở thế Phong Uyên Châu Liêu (gió cuốn mành mành) nhằm Phán quan bút gạt luôn.
Đồng thời tay trái của y đã dùng mười hai thành chân lực đánh ra, mạnh như bài sơn đảo hải.
Lúc ấy người của Úc Tú đang lơ lửng ở trên không, Phán quan bút chỉ xuống và kim ở bên trong phun ra như mưa, y yên chí phen này Thôi Tiễn không bị chết thì cũng bị thương nặng, trong lòng đang mừng rỡ thì ngờ đâu ống tiêu của đối phương đã nhanh như điện chớp gạt luôn bút phán quan sang bên, chỉ nghe thấy coong một tiếng hổ khẩu bị đau nhức không sao cầm nổi cây bút và để bị hất bắn tung lên trời.
Phách không chưởng lực của Thôi Tiễn đã đánh tan đám kim độc của đối thủ, tiếp theo đó còn đánh vào mặt của Úc Tú một cái kêu ùm, Úc Tú liền la lên một tiếng thảm khốc, người như chiếc diều đứt dây bắn ra ngoài xa, mồm hộc máy tươi, chỉ thoáng cái dưới mặt đất đã có một vũng máu rồi.
Bị thương nặng như thế, Úc Tú cũng cố tìm cách đào tẩu.
Y nhún chân một cái nhảy luôn về phía bên cạnh, ngờ đâu chỗ đó lại có Lạc Dương đang đứng.
Lạc Dương liền giơ cái quạt lên, điểm luôn vào yếu huyệt ở trước ngực của Úc Tú, y chỉ kêu hự một tiếng người đã ngã lăn ra đất.
Y biết không làm sao sống được nên liền giơ chưởng lên đánh mạnh vào đầu một cái.
Thế là sọ vỡ, óc phọt ra ngã lăn ra chết liền..
Danh sách chương