Dịch: Erale

Beta: Cúc Kiên Cường

Tuy rằng nói tìm tạm một chỗ nào đó nhưng Trương Tiện Ngư vẫn chọn một tiệm ít người mà trang trí lịch sự, nguyên một con phố ăn uống bình dân kề sát đại học Giang Thành, trên đường đủ loại cửa hàng san sát nhau, khách tới đa số đều là sinh viên đại học Giang Thành, nườm nượp không ngớt, ồn ào náo nhiệt.

Trương Tiện Ngư chọn cửa tiệm này vì có ít khách, hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống gọi món, đồ ăn nhanh chóng được dọn lên. Hai phần cơm chan canh sườn nấu hạt ngô, trang trí đẹp mắt nhưng mùi vị thì bình thường, bảo sao quán ăn ít khách như vậy.

Lận Vô Thủy mới ăn một miếng đã nhíu mày, hắn vốn luôn kén cá chọn canh nhưng nhìn Trương Tiện Ngư trước mặt lại cảm thấy đồ ăn cũng không đến nỗi khó nuốt lắm. Vì vậy hắn vừa nhìn cậu vừa ăn cơm, như thể phải nhìn Trương Tiện Ngư thì mới nuốt trôi cơm vậy.

"Về nhà sẽ làm món ngon cho anh." Trương Tiện Ngư sống với hắn chẳng phải ngày một ngày hai, vừa nhìn là biết hắn không thích ăn món này, cậu thấy hắn vừa nhìn mình vừa nhăn mày ăn cơm thì không nhịn được muốn chăm sóc hắn nhiều hơn.

Ánh mắt Lận Vô Thủy sâu xa dừng trên cánh môi dính dầu của cậu, sau đó khàn giọng nói được.

Ăn trưa xong, Lận Vô Thủy đưa Trương Tiện Ngư về kí túc xá, hắn đứng bên dưới nhìn cậu lên tầng một lúc mới lưu luyến rời đi.

Lúc vào xe Lận Vô Thủy còn nghĩ yêu đương thật sự rất tốt, chẳng trách cha mẹ ngày trước toàn giục hắn đi tìm đối tượng.

Trương Tiện Ngư trở về kí túc xá, Trịnh Bàng lập tức hóng hớt xông tới, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng chống cự sẽ bị nghiêm trị, buổi trưa mày đi ăn cơm với ai? Có phải mày có ghệ sau lưng bọn tao rồi không?"

Trương Tiện Ngư do dự giữa thành thật và lấp liếm, cậu nghĩ nếu như mình không trung thực để Lận Vô Thủy biết được chắc chắn sẽ không vui, cho nên dứt khoát gật đầu, "Ờ, tao có rồi."

"Ngư nhi, mày dám phản bội tổ chức à." Trịnh Bàng ôm ngực đau đớn khôn xiết nhìn cậu, "Đã hứa làm cẩu độc thân với nhau rồi, giờ mày lại lén lút giấu bọn tao đi tìm cẩu khác."

"Ai thế? Học cùng trường mình à?"

Trương Tiện Ngư nhớ tới người cùng ăn cơm ban trưa với mình, nét mặt tươi cười, "Không phải trường mình, đợi tao về báo với người ta một tiếng, lần sau khao chúng mày ăn một bữa để giới thiệu đôi bên."

"Mặt mũi đẹp không? So với hoa khôi trường mình thì thế nào?" Trịnh Bàng dựa sát cười dâm hỏi.

Trương Tiện Ngư nhất thời nghĩ tới Ngô Thủy, tuy rằng hơi cao gầy nhưng mà gương mặt kia đúng là tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm so với Lận Vô Thủy hiện tại dịu dàng hơn nhiều, sống mũi cao thẳng, thực sự là một đại mỹ nhân. Dù cho hiện giờ Lận Vô Thủy không giả gái nữa, gương mặt góc cạnh lạnh lùng khó gần hơn nhưng vẫn đẹp khủng khiếp, nói chung dù ở loại hình nào thì vẫn đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Vì thế cậu liền gật đầu lia lịa, "Đẹp, đẹp hơn hoa khôi trường mình." Tuy rằng cậu chẳng nhớ mặt mũi hoa khôi trường mình ra sao nhưng Lận Vô Thủy nhất định đẹp hơn là cái chắc.

Trịnh Bàng lập tức ghen tuông, em gái mà Trương Tiện Ngư khen rốt cuộc đẹp tới cỡ nào cơ chứ.

Hắn bá vai bá cổ thằng anh em tốt Trương Tiện Ngư, cười khà khà nói: "Ghệ mày còn chị em nào không? Lúc nào ăn cơm thì dẫn theo nhé."

Ánh mắt Trương Tiện Ngư nhìn hắn quái dị, trong lòng nhớ tới "chị em tốt" của Lận Vô Thủy, thế chắc là Tạ Định Tâm rồi? Hay là gọi hắn theo, đợi Trịnh Bàng gặp được có khi bị dọa chết ngất.

Hai người nói chuyện một hồi thời gian cũng không còn sớm nữa, ai nấy về giường nghỉ trưa.

Trương Tiện Ngư trèo lên giường mình nằm xuống, ánh mắt lơ đãng liếc qua màn hình điện thoại của La Đan Thanh, trong lòng đột nhiên run rẩy. Mắt cậu trước giờ luôn tốt, tuy rằng La Đan Thanh ngồi bên dưới quay lưng về phía cậu nhưng trên giao diện tin nhắn điện thoại đang hiện tên thím ba.

Từ khi La Đan Thanh quay lại trường học thì trầm lặng hơn rất nhiều, tính cách trước đây của hắn hoạt bát cởi mở, mặc dù không được thân thiện nhiệt tình bằng Trịnh Bàng nhưng cũng là kiểu người hướng ngoại. Vậy mà từ hồi nghỉ lễ trở đi, hắn đột nhiên như biến thành người khác, không chỉ kiệm lời ít nói mà còn xa cách cậu và Trịnh Bàng. Thường xuyên mân mê điện thoại một mình không biết làm trò gì.

Trương Tiện Ngư khi đó cũng nổi lên lòng nghi ngờ, mỗi tội bị Lận Vô Thủy dời đi lực chú ý nên quên mất, hôm nay vô tình nhìn thấy, cảm giác không hài hòa kia lại trỗi dậy.

Cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không phát hiện ra điểm khác lạ trên người La Đan Thanh, không phải con rối cũng không phải bị người đổi tim, cậu nghĩ mãi không ra thứ cảm giác không hài hòa kia xuất phát từ đâu.

La Đan Thanh cảm nhận được ánh nhìn quay đầu liếc mắt nhìn, trên mặt còn chưa kịp thu lại vẻ âm tà nham hiểm.

Trương Tiện Ngư bình tĩnh hỏi: "Sao mày còn chưa đi ngủ?"

La Đan Thanh lắc đầu, "Không ngủ."

Trương Tiện Ngư không hỏi nhiều nữa mà suy ngẫm liếc hắn rồi nằm xuống ngủ. Cậu nhớ lại địa chỉ xin được từ cố vấn học tập lần trước, chuẩn bị tìm cơ hội quay về cùng La Đan Thanh ngó nghiêng xem thử.

Nhà La Đan Thanh nằm ở ngoại ô Giang Thành, là một tòa biệt thự ven sông, dựa theo lời La Đan Thanh khi trước nói, sau khi cha mẹ qua đời thì hắn vẫn sống ở đó. Tuy rằng Trương Tiện Ngư chưa từng tới thăm nhưng La Đan Thanh từng kể đó là nơi cả gia đình sinh sống cho nên hắn không nỡ chuyển đi.

Trương Tiện Ngư lên kế hoạch buổi chiều trên đường lên lớp, cậu giả bộ muốn mời cơm hỏi Trịnh Bàng và La Đan Thanh cuối tuần có rảnh hay không. Trịnh Bàng còn nhớ mãi bữa cơm này nên đương nhiên đồng ý ngay tắp lự, ngược lại La Đan Thanh không khiến Trương Tiện Ngư thất vọng, hắn lắc đầu nói cuối tuần này phải về nhà.

"Vậy thì hẹn hôm khác thôi." Trương Tiện Ngư cười cười tỏ vẻ không để tâm chuyện này.

Trịnh Bàng lại nhăn nhó nhìn La Đan Thanh một hồi sau đó lén lút hỏi Trương Tiện Ngư, "Thằng này không phải bị thứ gì bẩn thỉu quấn lấy đấy chứ? Tao thấy nó gần đây cứ như người khác ý."

Trương Tiện Ngư cũng đang thắc mắc nhưng cậu nhìn mãi không ra vấn đề từ đâu, có lẽ thủ đoạn che giấu của đối phương quá cao, hoặc nguyên nhân tính tình La Đan Thanh thay đổi không phải là hai trường hợp cậu suy đoán.

"Không sao, có thể là gia đình nó xảy ra chuyện thôi." Trương Tiện Ngư thuận miệng tìm lý do cho qua, cậu không muốn kéo Trịnh Bàng vào mớ bòng bong này.

Buổi chiều tan học về nhà, Lận Vô Thủy đã mua sẵn thức ăn, Trương Tiện Ngư vốn định kể chuyện La Đan Thanh cho hắn nghe, kết quả vừa há mồm đã bị ấn lên ghế sô pha, hai người mũi kề mũi, Lận Vô Thủy mắt sáng quắc nhìn cậu, "Anh mới học được một kiểu hôn, chúng ta thử xem."

Trương Tiện Ngư không kịp từ chối đã bị hắn cắn môi quấn lưỡi.

Cơ thể bọn họ dán sát vào nhau, Trương Tiện Ngư có thể cảm nhận được khoang ngực rung động và hơi thở phả vào mặt mình, Lận Vô Thủy đè người lên, bàn tay hắn đỡ sau đầu cậu, một lòng một dạ thực hành kỹ thuật hôn mới học được.

Môi lưỡi dây dưa, tiếng nước chóp chép, Trương Tiện Ngư bị hôn tới mức đầu váng mắt hoa, lần đầu tiên cậu biết chỉ hôn thôi cũng có thể khiến người ta lâng lâng như thế, giống như uống rượu say bay bổng trên mây vậy.

Lận Vô Thủy ngậm lấy môi cậu gặm cắn một hồi, lại dùng sức mút một cái, cổ họng Trương Tiện Ngư khẽ ậm ừ nhè nhẹ, cần cổ xinh đẹp ngửa ra sau lộ ra hầu kết quyến rũ.

Hai người hôn môi chán chê khơi dậy dục vọng của đối phương, Lận Vô Thủy đè cậu thở dốc, trong mắt là khao khát không nói thành lời.

Gò má Trương Tiện Ngư đỏ bừng, đồng tử ướt đẫm sóng sánh, cậu hơi cắn môi khàn giọng hỏi: "Muốn...cái ấy à?"

"Không được nói!"

Lận Vô Thủy đột nhiên che kín miệng cậu, hắn khó khăn dời mắt, giọng khàn khàn: "Anh còn chưa chuẩn bị đồ."

Hắn không ngờ mọi chuyện lại phát triển nhanh như vậy. Hai người mới vừa xác định quan hệ, tuy rằng trong đầu hắn đã tự chấm mút đến bước cuối cùng nhưng vì lo lắng Trương Tiện Ngư nên vẫn cố tiến triển từng bước, không dám tỏ ra dâm dê quá đà.

Thế nhưng hai người đàn ông trẻ tuổi tinh lực dồi dào ở cạnh nhau lại còn yêu nhau, hôn có một cái cũng có thể khơi dậy ham muốn, cục diện thực sự không phải thứ hắn có thể khống chế.

Hai kẻ súng đã lên nòng lúng túng nhìn nhau, cuối cùng Trương Tiện Ngư đẩy hắn, "Thôi quên đi, tự anh vào nhà vệ sinh đi."

Cậu điều chỉnh hơi thở, nhịn không nói ra câu "tự xử" kia, nhưng Lận Vô Thủy rõ ràng không bình ổn được dễ như cậu, chỗ đó vẫn cấn cấn chạm vào cậu.

Lận Vô Thủy hít sâu hai cái chật vật đứng dậy vào nhà vệ sinh. Trương Tiện Ngư vỗ vỗ hai má đỏ bừng, lần mò vào bếp nấu cơm.

Tiểu Hắc uốn éo lẽo đẽo theo sau, cái mũi động đậy hít hà "hương vị mùa xuân".

Đợi Trương Tiện Ngư nấu nướng xong xuôi, Lận Vô Thủy mới ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn tắm rửa sạch sẽ, nước xuôi theo lọn tóc nhỏ giọt xuống, ánh mắt mơ màng, vậy mà khiến người ta không dời nổi mắt.

Trương Tiện Ngư si mê nhìn hắn một lúc mới giật mình tỉnh táo lại, cậu vừa dọn đồ ăn lên bàn vừa giục hắn đi sấy tóc, "Mau sấy khô tóc rồi qua ăn cơm."

Lận Vô Thủy mím môi không tình nguyện, hắn vẫn còn đang giận dỗi chuyện ban nãy, rõ ràng thiên thời địa lợi nhân hòa mà hắn lại quên béng mất không chuẩn bị đạo cụ, đúng là ngu hết thuốc chữa.

Hắn nhìn chằm chằm Trương Tiện Ngư, ánh mắt tối sầm nói: "Lát nữa anh xuống dưới mua."

Động tác Trương Tiện Ngư dừng lại, lỗ tai chợt đỏ, cậu lề mề đi vào bếp, "Tùy anh."

Lận Vô Thủy lúc này mới vui vẻ ngồi vào bàn đợi ăn cơm.

Trương Tiện Ngư quả nhiên vẫn nhớ rõ chuyện ban sáng nên tất cả đều là món Lận Vô Thủy thích ăn, buổi trưa hắn ăn có xíu, ban nãy lại hao tổn bao nhiêu sức lực, bây giờ bụng đói cồn cào nghiêm túc ăn uống. Cả mâm cơm đa phần đều chui tuột vào bụng hắn.

Đối với người làm cơm mà nói, việc nhìn mâm cơm mình nấu được ăn sạch sẽ là một cảm giác vô cùng thành công, nhất là khi người ăn lại là bạn trai mình. Trương Tiện Ngư chỉ ăn một bát, thời gian còn lại đều là ngắm nhìn Lận Vô Thủy ăn cơm.

Động tác ăn cơm của hắn tao nhã nhưng tốc độ lại không chậm, ba món mặn một món canh bị hắn càn quét sạch banh chẳng chừa lại gì.

Lần này Lận Vô Thủy không tranh rửa bát nữa, hắn giúp Trương Tiện Ngư dọn dẹp bàn ăn sau đó nhân lúc cậu đi rửa bát thì chạy xuống lầu.

Dưới khu nhà có cửa hàng tiện lợi 24h, hắn trưng bộ mặt nghiêm túc đi tới trước quầy thu ngân xem xét các loại kiểu dáng áo mưa và dầu bôi trơn, bên trên quá nhiều chủng loại làm hắn cau mày đứng nhìn mãi không biết chọn cái nào, cuối cùng dứt khoát lấy hết.

Nhân viên thu ngân là một em gái, cô nàng nhìn đống đồ chất đầy trên bàn vẻ mặt sợ hãi, "Anh ơi, mua, mua...hết ạ?"

"Ừ." Lận Vô Thủy khẽ gật đầu, mở giao diện thanh toán thúc giục: "Gói hết cho anh."

Dùng tốt hay không tốt, về thử một cái là biết ngay còn gì.

- --------------------

Chương sau có pass nhaaaa:))) Ai muốn đọc đầy đủ thì vào phần gợi ý pass trên wordpress để tìm câu hỏi r giải pass.

T sẽ set pass bên wordpress và chỉ up 1 đoạn nhỏ bên wattpad thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện