LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Nghe thấy Nghiêm Thâm "ừ", Tô Đoạn cũng được nêu tên ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen tuyền trong suốt như hạt thủy tinh của cậu hiện lên một dấu chấm hỏi nhỏ.
"Anh" là một từ rất đỗi thân mật, ngoài dùng để diễn đạt xưng hô giữa người thân ra, thì trong một số thời điểm đặc biệt, nó còn được dùng làm xưng hô tình thú giữa người yêu.
- Trong truyện tổng tài đều viết vậy cả.
Trước ánh mắt mờ mịt của hamster nhỏ nhà mình, giám đốc Nghiêm mặt không đổi sắc dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc gáy mềm mại của cậu hai lần, bình tĩnh nghĩ bụng.
Tưởng tượng đến cảnh Tô Đoạn không chịu nổi, đôi mắt bị bắt nạt ngân ngấn nước, mềm mại nhỏ nhẹ gọi "anh ơi". Giám đốc Nghiêm theo phản xạ cảm thấy quần hôm nay hình như hơi chật.
- Biết thế hôm nay không mặc âu phục rồi, vướng bận.
May mà trên đùi hắn là chiếc khăn vừa lau mặt cho Tô Đoạn, nên không khiến nhân viên công tác đứng gần đó phát hiện có gì không đúng.
Tô Đoạn ngồi đó ngây ngốc mở mắt hồi lâu, nhân viên công tác đi rồi mới hỏi Nghiêm Thâm: "Anh trở thành-" Anh của em từ bao giờ? Nhưng cậu chưa kịp hỏi hết, đầu ngón tay Nghiêm Thâm đã vuốt ve yết hầu nhô lên trong cổ họng cậu, nơi mẫn cảm bị chạm vào làm Tô Đoạn "ưm" một tiếng, phía dưới nói không lên lời, yết hầu hoảng loạn lăn lên xuống.
Nghiêm Thâm vuốt ve yết hầu của cậu, giọng trầm thấp, nói một cách hợp lý: "Tôi lớn hơn em, là anh của em."
Chấm hỏi nhỏ trong mắt Tô Đoạn trở thành chấm hỏi lớn, cậu chớp mắt mắt nhìn hắn, cả người hoang mang.
Là vậy à?
Nhưng chẳng phải anh trai em trai là mối quan hệ gia đình sao? Từ khi nào dùng tuổi tác để phân chia vậy?
Là một cậu bé ngoan không hiểu thì hay hỏi, Tô Đoạn thầm hỏi hệ thống trong đầu.
Hệ thống trả lời: "Trong phong tục xã hội loài người, dẫu giữa hai người không có huyết thống thì vẫn có một quy tắc mặc định là gọi người cùng thế hệ nhưng lớn tuổi hoặc có địa vị hơn là "anh", nhưng..." Có đôi khi đây là xưng hô ám chỉ gợi tình thô tục, cần cảnh giác.
Loài người luôn là sinh vật rất đỗi phức tạp. Trong bối cảnh khác nhau, cùng một xưng hô có thể có những ý nghĩa hoàn toàn khác.
Song hệ thống chưa kịp nói hết câu "nhưng", Tô Đoạn đã khiêm tốn nói: "Cảm ơn cậu, tôi biết rồi."
Ngôn ngữ và quy tắc của loài người thật phức tạp khó hiểu, xem ra cậu không biết nhiều thứ lắm.
Lúc này, Tô Đoạn và hệ thống mạch não kỳ lạ rơi vào cùng một đường.
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Ký-"
Lúc này Nghiêm Thâm đã ghé sát vào tai Tô Đoạn nói: "Đoạn Đoạn ngoan, gọi anh nào."
Giọng người đàn ông vừa trầm vừa thấp, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Tô Đoạn khiến dây thần kinh trong tai cậu lan ra sự tê dại, chẳng mấy chốc đã tê rần nửa người.
Sự hiện diện mạnh mẽ như vậy đã át đi âm thanh điện tử rất nhỏ của hệ thống.
Tuy hơi bẽn lẽn, nhưng như hệ thống đã nói, yêu cầu của Nghiêm Thâm cũng xem như phù hợp với lẽ thường, Tô Đoạn hơi lưỡng lự, rồi vẫn đồng ý với Nghiêm Thâm, nhỏ giọng gọi.
"... Anh ơi."
Hệ thống đang cố gắng chữa lời nhưng bị ký chủ ngó lơ: "..."
Trái tim hệ thống nát bét.
Chẳng biết sao ở thế giới đầu tiên khi cậu gọi Tô Tranh là anh, cậu chưa bao giờ có cảm xúc không biết tên này, dường như những người khác nhau, dẫu là cùng một xưng hô thì cũng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Đôi ngươi của Nghiêm Thâm co lại ngay tắp lự.
Chỉ là hai từ "anh ơi" rất khẽ thốt ra từ miệng Tô Đoạn, không hề có ý ám chỉ nào cả, nhưng lại dễ dàng làm giám đốc Nghiêm cảm thấy... Cả đời này hắn không bao giờ muốn mặc quần âu nữa.
Dẫu là phong cách đơn giản cũng bó sát đến nỗi hơi đau.
"Ngoan." Nghiêm Thâm nhẫn nhịn mà xoa đuôi tóc Tô Đoạn, khàn giọng nói.
Mặt không đổi sắc gom lại chiếc khăn trên đùi, giám đốc Nghiêm khẽ liếc mắt, ra hiệu cho trợ lý đứng gần đó rằng "anh phải đi rồi đấy".
Sau khi nghe tiếng gọi của Tô Đoạn, trợ lý gần đó lập tức siết chặt chiếc khăn trong tay, giữa lúc hoảng hốt hơi đứng không vững, nếu không dùng tay đỡ bàn kịp lúc, có lẽ anh đã ngã chổng mông xuống đất rồi.
Bị ông chủ dụ dỗ, cậu Tiểu Tô mà ông chủ phải lòng ngây thơ dễ lừa đến tội nghiệp, anh có chút không đành lòng.
Nếu là bọn trẻ nhà họ bị người ta dụ dỗ, chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được chống lại giai cấp tư sản.
Nhưng bây giờ-
Nhận được ánh mắt sắc bén gần như rõ ràng của ông chủ, khát vọng sống mãnh liệt thôi thúc trợ lý hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa bừa một lý do, nói: "Sếp, khăn bẩn rồi, tôi đi giặt đây."
Nghiêm Thâm lời ít ý nhiều, ngắn gọn mà có uy: "Đi đi."
Trợ lý cúi đầu nhanh như chớp bước ra khỏi phòng nghỉ, rồi ném chiếc khăn trên tay xuống đất - dù sao trong phòng nghỉ có ông chủ đang lau mặt cho cậu Tiểu Tô, miếng khăn trong tay anh chắc sẽ không dùng đến, thế là anh bèn cam chịu ngồi xổm trên đất, bắt đầu thở ngắn thở dài.
Cuối cùng anh vẫn cúi đầu trước chủ nghĩa tư bản, nghĩ tới sự "tra tấn" mà cậu Tiểu Tô đơn thuần đang gặp trong phòng nghỉ, trái tim trợ lý không khỏi đau đớn.
Quản lý đi ngang qua nhìn dáng vẻ anh như thằng khùng, bối rối đi tới đi lui trước mặt anh hai lần, chờ anh ngẩng đầu mới ngờ vực hỏi: "Cậu bị sao vậy? Vẻ mặt như... Bị sếp Nghiêm mắng?"
Trợ lý khát vọng có người cùng chia sẻ hoạn nạn với mình trầm tư vài giây, nói: "Không có, bên trong thiếu người, cậu có việc gì không? Mau vào đi thôi."
Quản lý cũng trầm tư vài giây, sau đó: "Xí."
"..."
Quản lý giơ tay đẩy kính, cười lạnh nói: "Bộ cậu tưởng ai cũng dễ lừa như cậu hả? Nhìn cái mặt chán chường ngồi xổm như chó bản địa của cậu là biết đi vào chẳng có chuyện gì tốt, đừng hòng kéo IQ của tôi ngang bằng cậu nhá."
Trợ lý: "..."
Quản lý trong làng giải trí này đúng là khôn khéo khiến người ta phát ghét mà.
☆☆☆
Chẳng biết đạo diễn trao đổi với Tạ Trúc như thế nào, Tô Đoạn được Nghiêm Thâm đưa đi "nghỉ ngơi" hơn nửa tiếng, khi bắt đầu quay lại, trạng thái của Tạ Trúc đã tốt hơn hẳn, ít nhất cũng suôn sẻ diễn hết cảnh.
Nghiêm Thâm vẫn đứng gần đó nhìn, một bộ âu phục xám tôn lên dáng người thon dài đến lạ tạo nên khoảng cách rõ ràng với bầu không khí hỗn loạn của đoàn phim, bất giác có vẻ nổi bật.
Vẫn không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người trong đoàn.
Nhân viên đưa chè đậu xanh hồi chiều tìm hiểu tình huống từ người trong cuộc đã nhanh chóng lan truyền khắp cả đoàn phim chứng thực thân thế máu chó, Tô Đoạn được nhà giàu nhận người thân, khiến hứng thú của mọi người vẫn không giảm.
Với đa số người, đây là lần đầu tiên họ thấy tình tiết thực tế trong phim truyền hình, tất nhiên phải tranh thủ thời gian ngóng nhiều hơn.
Tất nhiên, đây cũng là lần đầu tiên của nhiều người nhìn thấy kiểu người "nghiện em trai" này.
Tạ Trúc không còn rơi dây xích, không vượt quá thời hạn dự kiến nữa. Các cảnh quay của Tô Đoạn nhanh chóng quay xong.
Vì là một vai diễn nhỏ, nên Tô Đoạn lặng lẽ rời đi, sau khi người trong đoàn muộn màng hay tin mới không khỏi hơi tiếc nuối.
Dẫu sao con người cũng là động vật thị giác*.
*Chỉ trông ngoại hình thôi í.
Dù thế nào đi nữa, Tô Đoạn ở bên "người anh" không biết tên đó, một người thì cao ráo khôi ngô, một người thì mảnh khảnh sạch sẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích.
Tô Đoạn thì không lưu luyến mấy, cậu nhận kịch bản này là vì tò mò, quay mấy ngày nay lòng tò mò đã được thỏa mãn, cậu bèn ngoan ngoãn theo Nghiêm Thâm về nhà.
Tiếp theo đợi cả phim quay xong, đóng máy, hậu kỳ và ra mắt cũng là một khoảng thời gian dài.
Đợi đến khi giá trị thương mại của cả bộ phim tăng lên mới có thể ra tay với Tạ Trúc.
Nhưng trước đó có thể chuẩn bị trước, ví dụ như thành lập một đội nhỏ bắt đầu tìm kiếm phân loại tai tiếng của tên Tạ.
- Luôn nhớ rằng vẫn còn một kẻ xấu từng muốn bắt nạt hamster nhỏ nhà mình mà chưa bị tiêu diệt, giám đốc Nghiêm vẫn không quên thân phận chủ tịch của mình. Dưới sự chú ý của bé hamster mê tiền của mình, hắn kiên quyết lên kế hoạch.
Tô Đoạn đóng phim cũng không quên công việc chữa bệnh của mình. Với nỗ lực không ngừng nghỉ ngày đêm của Tô Đoạn, điểm chữa bệnh của Nghiêm Thâm liên tục tăng lên đến 30, đã tốt hơn gần một phần ba.
Bệnh tình cũng không còn bộc phát tăng vọt dữ dội, không biết là do Tô Đoạn làm việc cần cù vất vả hay do tác dụng ức chế nhanh chóng của thuốc tây, hay cả hai.
Ăn sáng xong, Nghiêm Thâm lại uống thuốc như thường lệ, cảm xúc hưng phấn thường cao hơn vào buổi sáng, nên uống thuốc vào buổi sáng sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Sau khi Nghiêm Thâm đi làm, Tô Đoạn nhìn những lọ thuốc nhỏ chen chúc nhau, ánh mắt hiếm khi nghiêm trọng, trong mắt tràn đầy thù địch đối với kẻ thù giai cấp.
Vì thuở còn trẻ Nghiêm Thâm đã trải qua rèn luyện có hệ thống, thể chất rất tốt, nên tác dụng phụ của những loại thuốc tây đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng dù sao cũng là bom hẹn giờ, Tô Đoạn lo lắng sốt ruột phân tích hồi lâu với hệ thống xem có thể làm Nghiêm Thâm mau chóng ngừng thuốc không.
- 30 điểm chữa bệnh chắc sẽ có hiệu quả phần nào.
Hệ thống nói vấn đề này khá phức tạp, vì bệnh về tinh thần dù ở thời đại y học cực kỳ tiên tiến cũng không thể giải quyết triệt để, nên nó cần một ngày để phân tích xác suất.
Nhưng hệ thống chưa kịp phân tích ra thì lo lắng nhanh chóng trở thành sự thật. Trưa hôm nay Nghiêm Thâm trở về, một tay kéo cà vạt, đang định cúi người ôm lấy Tô Đoạn đang chạy tới thì sắc mặt bỗng thay đổi, yết hầu hắn lăn lộn, mãi một lúc lâu không nói gì, như đang kiềm nén một sự thôi thúc nào đó.
Mặc dù Nghiêm Thâm đã nhanh chóng che đậy, nhưng Tô Đoạn vẫn phát hiện ra.
Tô Đoạn lập tức lộ vẻ cảnh giác, cậu vốn đã tựa hờ vào ngực Nghiêm Thâm, bị sự thay đổi này dọa sợ tới nỗi lỡ tay kéo cà vạt chưa kịp tháo của hắn xuống, khiến giám đốc Nghiêm suýt nữa không kiềm nén được cảm giác khó chịu trong dạ dày, bồn chồn hỏi: "Thâm Thâm, anh sao thế?"
Buồn nôn nôn mửa, thay đổi khẩu vị, khó tiêu, hay phát ban đều là tác dụng phụ thường gặp của thuốc điều trị rối loạn lưỡng cực, Tô Đoạn nhớ rất kỹ, nhìn dáng vẻ vừa nãy của Nghiêm Thâm thì hình như hắn buồn nôn ư?
___1/7/2024.09:53:39.
Nghe thấy Nghiêm Thâm "ừ", Tô Đoạn cũng được nêu tên ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen tuyền trong suốt như hạt thủy tinh của cậu hiện lên một dấu chấm hỏi nhỏ.
"Anh" là một từ rất đỗi thân mật, ngoài dùng để diễn đạt xưng hô giữa người thân ra, thì trong một số thời điểm đặc biệt, nó còn được dùng làm xưng hô tình thú giữa người yêu.
- Trong truyện tổng tài đều viết vậy cả.
Trước ánh mắt mờ mịt của hamster nhỏ nhà mình, giám đốc Nghiêm mặt không đổi sắc dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc gáy mềm mại của cậu hai lần, bình tĩnh nghĩ bụng.
Tưởng tượng đến cảnh Tô Đoạn không chịu nổi, đôi mắt bị bắt nạt ngân ngấn nước, mềm mại nhỏ nhẹ gọi "anh ơi". Giám đốc Nghiêm theo phản xạ cảm thấy quần hôm nay hình như hơi chật.
- Biết thế hôm nay không mặc âu phục rồi, vướng bận.
May mà trên đùi hắn là chiếc khăn vừa lau mặt cho Tô Đoạn, nên không khiến nhân viên công tác đứng gần đó phát hiện có gì không đúng.
Tô Đoạn ngồi đó ngây ngốc mở mắt hồi lâu, nhân viên công tác đi rồi mới hỏi Nghiêm Thâm: "Anh trở thành-" Anh của em từ bao giờ? Nhưng cậu chưa kịp hỏi hết, đầu ngón tay Nghiêm Thâm đã vuốt ve yết hầu nhô lên trong cổ họng cậu, nơi mẫn cảm bị chạm vào làm Tô Đoạn "ưm" một tiếng, phía dưới nói không lên lời, yết hầu hoảng loạn lăn lên xuống.
Nghiêm Thâm vuốt ve yết hầu của cậu, giọng trầm thấp, nói một cách hợp lý: "Tôi lớn hơn em, là anh của em."
Chấm hỏi nhỏ trong mắt Tô Đoạn trở thành chấm hỏi lớn, cậu chớp mắt mắt nhìn hắn, cả người hoang mang.
Là vậy à?
Nhưng chẳng phải anh trai em trai là mối quan hệ gia đình sao? Từ khi nào dùng tuổi tác để phân chia vậy?
Là một cậu bé ngoan không hiểu thì hay hỏi, Tô Đoạn thầm hỏi hệ thống trong đầu.
Hệ thống trả lời: "Trong phong tục xã hội loài người, dẫu giữa hai người không có huyết thống thì vẫn có một quy tắc mặc định là gọi người cùng thế hệ nhưng lớn tuổi hoặc có địa vị hơn là "anh", nhưng..." Có đôi khi đây là xưng hô ám chỉ gợi tình thô tục, cần cảnh giác.
Loài người luôn là sinh vật rất đỗi phức tạp. Trong bối cảnh khác nhau, cùng một xưng hô có thể có những ý nghĩa hoàn toàn khác.
Song hệ thống chưa kịp nói hết câu "nhưng", Tô Đoạn đã khiêm tốn nói: "Cảm ơn cậu, tôi biết rồi."
Ngôn ngữ và quy tắc của loài người thật phức tạp khó hiểu, xem ra cậu không biết nhiều thứ lắm.
Lúc này, Tô Đoạn và hệ thống mạch não kỳ lạ rơi vào cùng một đường.
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Ký-"
Lúc này Nghiêm Thâm đã ghé sát vào tai Tô Đoạn nói: "Đoạn Đoạn ngoan, gọi anh nào."
Giọng người đàn ông vừa trầm vừa thấp, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Tô Đoạn khiến dây thần kinh trong tai cậu lan ra sự tê dại, chẳng mấy chốc đã tê rần nửa người.
Sự hiện diện mạnh mẽ như vậy đã át đi âm thanh điện tử rất nhỏ của hệ thống.
Tuy hơi bẽn lẽn, nhưng như hệ thống đã nói, yêu cầu của Nghiêm Thâm cũng xem như phù hợp với lẽ thường, Tô Đoạn hơi lưỡng lự, rồi vẫn đồng ý với Nghiêm Thâm, nhỏ giọng gọi.
"... Anh ơi."
Hệ thống đang cố gắng chữa lời nhưng bị ký chủ ngó lơ: "..."
Trái tim hệ thống nát bét.
Chẳng biết sao ở thế giới đầu tiên khi cậu gọi Tô Tranh là anh, cậu chưa bao giờ có cảm xúc không biết tên này, dường như những người khác nhau, dẫu là cùng một xưng hô thì cũng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Đôi ngươi của Nghiêm Thâm co lại ngay tắp lự.
Chỉ là hai từ "anh ơi" rất khẽ thốt ra từ miệng Tô Đoạn, không hề có ý ám chỉ nào cả, nhưng lại dễ dàng làm giám đốc Nghiêm cảm thấy... Cả đời này hắn không bao giờ muốn mặc quần âu nữa.
Dẫu là phong cách đơn giản cũng bó sát đến nỗi hơi đau.
"Ngoan." Nghiêm Thâm nhẫn nhịn mà xoa đuôi tóc Tô Đoạn, khàn giọng nói.
Mặt không đổi sắc gom lại chiếc khăn trên đùi, giám đốc Nghiêm khẽ liếc mắt, ra hiệu cho trợ lý đứng gần đó rằng "anh phải đi rồi đấy".
Sau khi nghe tiếng gọi của Tô Đoạn, trợ lý gần đó lập tức siết chặt chiếc khăn trong tay, giữa lúc hoảng hốt hơi đứng không vững, nếu không dùng tay đỡ bàn kịp lúc, có lẽ anh đã ngã chổng mông xuống đất rồi.
Bị ông chủ dụ dỗ, cậu Tiểu Tô mà ông chủ phải lòng ngây thơ dễ lừa đến tội nghiệp, anh có chút không đành lòng.
Nếu là bọn trẻ nhà họ bị người ta dụ dỗ, chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được chống lại giai cấp tư sản.
Nhưng bây giờ-
Nhận được ánh mắt sắc bén gần như rõ ràng của ông chủ, khát vọng sống mãnh liệt thôi thúc trợ lý hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa bừa một lý do, nói: "Sếp, khăn bẩn rồi, tôi đi giặt đây."
Nghiêm Thâm lời ít ý nhiều, ngắn gọn mà có uy: "Đi đi."
Trợ lý cúi đầu nhanh như chớp bước ra khỏi phòng nghỉ, rồi ném chiếc khăn trên tay xuống đất - dù sao trong phòng nghỉ có ông chủ đang lau mặt cho cậu Tiểu Tô, miếng khăn trong tay anh chắc sẽ không dùng đến, thế là anh bèn cam chịu ngồi xổm trên đất, bắt đầu thở ngắn thở dài.
Cuối cùng anh vẫn cúi đầu trước chủ nghĩa tư bản, nghĩ tới sự "tra tấn" mà cậu Tiểu Tô đơn thuần đang gặp trong phòng nghỉ, trái tim trợ lý không khỏi đau đớn.
Quản lý đi ngang qua nhìn dáng vẻ anh như thằng khùng, bối rối đi tới đi lui trước mặt anh hai lần, chờ anh ngẩng đầu mới ngờ vực hỏi: "Cậu bị sao vậy? Vẻ mặt như... Bị sếp Nghiêm mắng?"
Trợ lý khát vọng có người cùng chia sẻ hoạn nạn với mình trầm tư vài giây, nói: "Không có, bên trong thiếu người, cậu có việc gì không? Mau vào đi thôi."
Quản lý cũng trầm tư vài giây, sau đó: "Xí."
"..."
Quản lý giơ tay đẩy kính, cười lạnh nói: "Bộ cậu tưởng ai cũng dễ lừa như cậu hả? Nhìn cái mặt chán chường ngồi xổm như chó bản địa của cậu là biết đi vào chẳng có chuyện gì tốt, đừng hòng kéo IQ của tôi ngang bằng cậu nhá."
Trợ lý: "..."
Quản lý trong làng giải trí này đúng là khôn khéo khiến người ta phát ghét mà.
☆☆☆
Chẳng biết đạo diễn trao đổi với Tạ Trúc như thế nào, Tô Đoạn được Nghiêm Thâm đưa đi "nghỉ ngơi" hơn nửa tiếng, khi bắt đầu quay lại, trạng thái của Tạ Trúc đã tốt hơn hẳn, ít nhất cũng suôn sẻ diễn hết cảnh.
Nghiêm Thâm vẫn đứng gần đó nhìn, một bộ âu phục xám tôn lên dáng người thon dài đến lạ tạo nên khoảng cách rõ ràng với bầu không khí hỗn loạn của đoàn phim, bất giác có vẻ nổi bật.
Vẫn không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người trong đoàn.
Nhân viên đưa chè đậu xanh hồi chiều tìm hiểu tình huống từ người trong cuộc đã nhanh chóng lan truyền khắp cả đoàn phim chứng thực thân thế máu chó, Tô Đoạn được nhà giàu nhận người thân, khiến hứng thú của mọi người vẫn không giảm.
Với đa số người, đây là lần đầu tiên họ thấy tình tiết thực tế trong phim truyền hình, tất nhiên phải tranh thủ thời gian ngóng nhiều hơn.
Tất nhiên, đây cũng là lần đầu tiên của nhiều người nhìn thấy kiểu người "nghiện em trai" này.
Tạ Trúc không còn rơi dây xích, không vượt quá thời hạn dự kiến nữa. Các cảnh quay của Tô Đoạn nhanh chóng quay xong.
Vì là một vai diễn nhỏ, nên Tô Đoạn lặng lẽ rời đi, sau khi người trong đoàn muộn màng hay tin mới không khỏi hơi tiếc nuối.
Dẫu sao con người cũng là động vật thị giác*.
*Chỉ trông ngoại hình thôi í.
Dù thế nào đi nữa, Tô Đoạn ở bên "người anh" không biết tên đó, một người thì cao ráo khôi ngô, một người thì mảnh khảnh sạch sẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích.
Tô Đoạn thì không lưu luyến mấy, cậu nhận kịch bản này là vì tò mò, quay mấy ngày nay lòng tò mò đã được thỏa mãn, cậu bèn ngoan ngoãn theo Nghiêm Thâm về nhà.
Tiếp theo đợi cả phim quay xong, đóng máy, hậu kỳ và ra mắt cũng là một khoảng thời gian dài.
Đợi đến khi giá trị thương mại của cả bộ phim tăng lên mới có thể ra tay với Tạ Trúc.
Nhưng trước đó có thể chuẩn bị trước, ví dụ như thành lập một đội nhỏ bắt đầu tìm kiếm phân loại tai tiếng của tên Tạ.
- Luôn nhớ rằng vẫn còn một kẻ xấu từng muốn bắt nạt hamster nhỏ nhà mình mà chưa bị tiêu diệt, giám đốc Nghiêm vẫn không quên thân phận chủ tịch của mình. Dưới sự chú ý của bé hamster mê tiền của mình, hắn kiên quyết lên kế hoạch.
Tô Đoạn đóng phim cũng không quên công việc chữa bệnh của mình. Với nỗ lực không ngừng nghỉ ngày đêm của Tô Đoạn, điểm chữa bệnh của Nghiêm Thâm liên tục tăng lên đến 30, đã tốt hơn gần một phần ba.
Bệnh tình cũng không còn bộc phát tăng vọt dữ dội, không biết là do Tô Đoạn làm việc cần cù vất vả hay do tác dụng ức chế nhanh chóng của thuốc tây, hay cả hai.
Ăn sáng xong, Nghiêm Thâm lại uống thuốc như thường lệ, cảm xúc hưng phấn thường cao hơn vào buổi sáng, nên uống thuốc vào buổi sáng sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Sau khi Nghiêm Thâm đi làm, Tô Đoạn nhìn những lọ thuốc nhỏ chen chúc nhau, ánh mắt hiếm khi nghiêm trọng, trong mắt tràn đầy thù địch đối với kẻ thù giai cấp.
Vì thuở còn trẻ Nghiêm Thâm đã trải qua rèn luyện có hệ thống, thể chất rất tốt, nên tác dụng phụ của những loại thuốc tây đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng dù sao cũng là bom hẹn giờ, Tô Đoạn lo lắng sốt ruột phân tích hồi lâu với hệ thống xem có thể làm Nghiêm Thâm mau chóng ngừng thuốc không.
- 30 điểm chữa bệnh chắc sẽ có hiệu quả phần nào.
Hệ thống nói vấn đề này khá phức tạp, vì bệnh về tinh thần dù ở thời đại y học cực kỳ tiên tiến cũng không thể giải quyết triệt để, nên nó cần một ngày để phân tích xác suất.
Nhưng hệ thống chưa kịp phân tích ra thì lo lắng nhanh chóng trở thành sự thật. Trưa hôm nay Nghiêm Thâm trở về, một tay kéo cà vạt, đang định cúi người ôm lấy Tô Đoạn đang chạy tới thì sắc mặt bỗng thay đổi, yết hầu hắn lăn lộn, mãi một lúc lâu không nói gì, như đang kiềm nén một sự thôi thúc nào đó.
Mặc dù Nghiêm Thâm đã nhanh chóng che đậy, nhưng Tô Đoạn vẫn phát hiện ra.
Tô Đoạn lập tức lộ vẻ cảnh giác, cậu vốn đã tựa hờ vào ngực Nghiêm Thâm, bị sự thay đổi này dọa sợ tới nỗi lỡ tay kéo cà vạt chưa kịp tháo của hắn xuống, khiến giám đốc Nghiêm suýt nữa không kiềm nén được cảm giác khó chịu trong dạ dày, bồn chồn hỏi: "Thâm Thâm, anh sao thế?"
Buồn nôn nôn mửa, thay đổi khẩu vị, khó tiêu, hay phát ban đều là tác dụng phụ thường gặp của thuốc điều trị rối loạn lưỡng cực, Tô Đoạn nhớ rất kỹ, nhìn dáng vẻ vừa nãy của Nghiêm Thâm thì hình như hắn buồn nôn ư?
___1/7/2024.09:53:39.
Danh sách chương