THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Sau khi gửi tin nhắn đi, bên kia mãi vẫn không nói gì, Tô Đoạn đoán có lẽ Tần Tri đang bận, bèn quyết định đi tắm trước rồi mới quay lại xem Tần Tri có trả lời mình không.

Ai ngờ cậu vừa để điện thoại xuống thì khung chat bèn nhảy ra một câu trả lời, không có chữ mà chỉ có ba dấu chấm than hết sức bắt mắt.

Tần Đại Tri:!!!

Một giây sau, điện thoại Tô Đoạn đổ chuông.

Nhìn trên màn hình hiển thị yêu cầu gọi video, Tô Đoạn do dự, cậu vẫn chưa tắm rửa mà, mới đi dạo về nên trên người toàn là bụi bặm, đầu tóc rối bù...

Con heo hồng trên màn hình bám riết không tha dẩu môi với cậu, Tô Đoạn đưa tay sờ tóc và mặt mình thấy không có gì bẩn rồi mới đồng ý gọi video.

Khuôn mặt phóng to của Tần Tri xuất hiện trên màn hình, ban đầu chỉ là chiếc cằm cong lạnh lùng, sau khi màn ảnh được thu nhỏ lại mới lộ cả khuôn mặt và thân trên của hắn.

Người đàn ông bên kia chắc chắn vừa tắm xong, trên tóc rõ ràng ươn ướt, mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh sâu và một mảng lồ ng ngực trắng.

Mặt Tô Đoạn nhất thời đỏ bừng, không cầm chắc điện thoại nên lập tức rơi lên gối đầu mềm mại.

Tần Tri cất giọng nói trầm thấp, ra chiều nôn nóng: "Đoạn Đoạn sao thế? Mau cầm điện thoại lên đi."

Tô Đoạn yên lặng cầm điện thoại lên, lại nhìn Tần Tri trong màn hình, ánh mắt đảo qua lại một cái, lí nhí hỏi: "Anh vừa tắm xong à?"

Nhìn kỹ thì tóc của Tần Tri đang nhỏ giọt nước, vùng ngực lộ ra cũng dính bọt nước, có vẻ như hắn vội lau khô rồi mặc quần áo vào.

Tần Tri thấp giọng cười: "Ừa, vừa tắm xong, Đoạn Đoạn chưa nói hết câu đâu đấy."

Tô Đoạn chớp mắt, bây giờ giọng của Tần Tri từ tính đến nỗi dù nghe qua điện thoại cũng thấy tai ngưa ngứa.

Nói xong Tần Tri dừng một chốc, yết hầu lăn lên xuống, gương mặt lại gần màn hình, giọng nói khàn khàn ngày càng rõ ràng: "Sao tự dưng lại chịu cho anh hôn em? Chẳng phải em không chịu sao?"

Tô Đoạn gãi gãi má, bỗng cảm thấy mắc cỡ lắm, không biết nên nói sao: "Không... Thì là..." Càng nói giọng càng nhỏ lại.

Hồi nãy cậu vui mừng đến choáng váng nên không biết tại sao lại gửi những lời đó cho Tần Tri, giờ đến lúc phải giải thích thì cậu không biết nên nói gì nữa.

Đợi đã - Chẳng phải cậu đã quyết định không làm người yêu của Tần Tri sao? Rõ là trước đó đã từ chối Tần Tri rồi, giờ cậu đang làm gì thế này? Nhớ đến điểm chữa bệnh của Tần Tri đã tăng lên 91 điểm, cả cây nấm như bị sương mù đột ngột tấn công nên ngây ngốc dại ra.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ rời đi bất cứ lúc nào. Dù cậu không biết tiêu chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ là gì, nhưng điểm chữa bệnh càng cao thì cậu sẽ càng gần với tiêu chuẩn đó.

Trước đây, mỗi khi thấy điểm chữa bệnh tăng lên một chút thì Tô Đoạn sẽ thấy rất vui mừng, giờ nhìn điểm chữa bệnh cao như vậy lại bỗng hy vọng nó sẽ giảm xuống.

"Đoạn Đoạn ơi." Tần Tri thấy cậu thay đổi vẻ mặt bèn dịu giọng đi, cất chứa chút dỗ dành: "Đoạn Đoạn ngoan, từ từ kể anh nghe hồi nãy có chuyện gì nhé?"

Tô Đoạn ngơ ngác nhìn người trong màn hình.

Vừa tắm xong khiến khí chất Tần Tri trở nên lười biếng hơn, đôi ngươi đen láy có vẻ thâm sâu hơn ban ngày, nhưng khi nhìn cậu lại dịu dàng vô bờ, đôi ngươi luôn nhìn vào cậu và chỉ phản chiếu bóng dáng cậu trong đó.

Tô Đoạn đã làm một cây nấm hàng ngàn năm, thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp xúc với những sinh vật đi ngang qua, nhưng phần lớn thời gian luôn là trầm lặng tịch mịch, trưởng thành ở ven đường không ai biết đến, quan sát cuộc sống của người khác.

Đây là lần đầu tiên cậu trở thành một người tham gia vào cuộc sống, được người khác đặt vào vị trí quan trọng nhất, được bao dung mọi lỗi lầm, ngay cả một chút không vui cũng sẽ được người đó nhạy cảm phát hiện, được đối xử trân trọng và đặt lên ưu tiên hàng đầu.

Đương nhiên, nếu nói như vậy thì Tô Tranh cũng rất tốt với cậu, xem cậu là người quan trọng nhất, nhưng cảm xúc của cậu lại không mãnh liệt như lúc đối mặt với Tần Tri.

Có lẽ là vì luôn có một số thứ khác nhau, ví dụ như cậu muốn thụ phấn với Tần Tri nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc thụ phấn với anh trai.


Ừm thì, tất nhiên là cậu cũng không muốn Tần Tri thụ phấn với anh trai mình-

Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy nè? Sao lại nghĩ đến chuyện kỳ lạ như vậy? Tô Đoạn gãi tóc mình để ngăn bản thân liên tưởng đến những chuyện khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.

Tô Đoạn tưởng mình sắp bật khóc, nhưng suy nghĩ của cậu lại chuyển hướng sang chuyện kỳ lạ nên cũng dần bình tĩnh đến lạ.

Cậu hỏi hệ thống trong đầu: "Nếu tôi hẹn hò với Tần Tri thì điểm chữa bệnh có bị giảm không?"

Hệ thống nói: "Các điểm mấu chốt trong số của mục tiêu chữa bệnh đã đạt tới rồi, nên hệ thống đoán chắc sẽ không giảm đâu."

Tô Đoạn: "... Ò." Không khỏi thất vọng.

Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Ký chủ, đây chỉ là thế giới nhiệm vụ đầu tiên, sau này sẽ có nhiều thế giới nhiệm vụ hơn. Mục tiêu của chúng ta là đạt điểm chữa bệnh càng nhanh càng cao! Để ký chủ sớm ngày biến hình!"

Chắc không phải ảo giác của nó đâu nhưng mà ký chủ của nó có vẻ biếng nhác thì phải?

Hệ thống không khỏi lo lắng sốt ruột, quá trình thực hiện nhiệm vụ hoàn toàn độc lập, hiện tại nó không thể liên lạc với viện nghiên cứu, chỉ đành nghĩ cách cổ vũ ký chủ nhiệt tình lên thôi.

Nhưng nó chỉ là một hệ thống mới, vì thời gian quá gấp nên nó vẫn chưa được kiểm tra đủ để ràng buộc với ký chủ, cũng thiếu kinh nghiệm về nhiều mặt...

Bị hệ thống nhắc nhở, Tô Đoạn không có phản gì mạnh, chỉ ừa nhẹ một tiếng.

Hệ thống: "... Được, được, ký chủ cố lên!"

Tần Tri thấy Tô Đoạn bên kia từ mừng rỡ bẽn lẽn chuyển sang cau mày, cuối cùng lại nắm tóc mình thì trong lòng cũng rung lên.

"Đoạn Đoạn, rốt cuộc là sao thế?" Tần Tri thận trọng hỏi: "Em không vui thì nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giúp em..."

Tô Đoạn rút tay nắm tóc mình về, mày đang cau giãn ra, như nghĩ thông suốt gì đó bèn mỉm cười với hắn: "Không có gì đâu."

"Hồi nãy em và anh hai đi dạo trong vườn..." Tô Đoạn thật thà kể lại những gì Tô Tranh nói.

Tần Tri im lặng lắng nghe mà thấy khó tin trong lòng, rõ ràng ban ngày Tô Tranh phản đối rất kiên quyết, nhưng sao chỉ trong một buổi chiều lại thay đổi lớn đến vậy.

Dù không nói thẳng là đồng ý cho họ bên nhau, nhưng tốt xấu gì cũng ra chiều mình sẽ không ngăn cản họ nữa đã là mềm mỏng vô cùng rồi.

Tuy rằng hắn khá nghi ngờ về việc Tô Tranh sửa lời nhanh như vậy, nhưng sự nghi ngờ đó nhanh chóng bị vui mừng xua tan, nghĩ đến tin nhắn đòi hôn của Tô Đoạn, dù trên người vẫn còn đọng những giọt nước chưa kịp lau đi vì tin nhắn của cậu, nhưng Tần Tri vẫn cảm thấy mình nóng lắm.

Nhất là... Tô Đoạn nằm trên giường gọi video với hắn, cổ áo buông thõng, tuy không thấy gì bên trong nhưng làn da trắng nõn lộ ra cũng đủ khiến trái tim hắn rung động.

Tần Tri hít sâu một hơi, lặng lẽ đưa camera điện thoại lên một chút, đảm bảo Tô Đoạn sẽ không thấy gì không nên thấy.

Hắn e hèm nhẹ, giọng khàn khàn: "Chẳng phải chịu cho anh hôn rồi sao? Ngoan, ghé sát lại đây chút nào."

Tô Đoạn nghiêm túc nói: "Anh không hôn tới đâu."

Tần Tri nói: "Anh nói được thì chắc chắn sẽ được, nào, lại gần điện thoại đi em."

Tô Đoạn do dự ấy rồi vẫn đưa điện thoại đến gần mặt mình.

Sau đó cậu thấy khuôn mặt của Tần Tri trong màn hình dần phóng to, đôi môi mỏng ngày càng gần, cuối cùng in lên màn hình một cái "chóc".

Tô Đoạn lại làm rớt điện thoại, vừa rồi Tần Tri hôn cậu qua màn hình. Tuy biết không phải là thật nhưng cậu vẫn cảm thấy gò má nóng bừng, giống như bị hôn thật.

Tần Tri lần thứ hai trong đêm nay đối mặt với gối đầu không cam lòng gọi: "Đoạn Đoạn, mau cầm điện thoại lên đi em, để anh hôn cái nữa nào."

Tô Đoạn: "..."


♪♪♪

Sáng hôm sau, tuy đã hứa với em trai sẽ làm một người anh tâm lí, nhưng Tô Tranh vẫn thấy khó chịu, không ngủ ngon suốt đêm đã phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.

Tần Tri không biết bị gì k1ch thích mà bỗng thay đổi tốc độ làm việc như người già, chỉ mới nửa buổi sáng đã sửa xong hai dự án lớn giao cho anh, hiệu quả quả thực cao như đổi thành một người khác vậy. Nếu mỗi ngày đều nhanh như vậy thì họ sẽ hoàn thành bàn giao trong ba ngày.

Và điều kỳ lạ hơn là thái độ của Tần Tri vô cùng tốt, kiểu tốt này không phải sự bình tĩnh bề ngoài mà hai người đã làm tổn thương nhau như mấy ngày trước mà là sự hữu nghị vô cùng chân thành.

Đơn giản thì là cả người hắn tỏa ra khí chất rạng rỡ hớn hở khiến anh khó mà trưng vẻ mặt khó coi với người ta.

Tô Tranh rất ngờ vực, Tần Tri phát điên gì thế này?

Mãi đến trưa, cuối cùng anh cũng biết đáp án.

Tần Tri cúi người đặt đống tài liệu cuối cùng lên bàn, khiêm tốn nói: "Sếp Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ thương em ấy."

Tô Đoạn: "..."

Anh biết từng lời Tần Tri nói, nhưng sao gộp lại anh lại không hiểu nhỉ?

Tuy tối hôm qua anh đã tâm sự với em trai, nhưng vẫn chưa định hóa giải khúc mắc với Tần Tri. Dù sao chuyện của em trai và Tần Phong là một tai họa ngầm, anh vẫn chưa nghĩ ra cách để giải quyết.

Ai ngờ giờ Tần Tri lại làm như anh đã đồng ý, còn bắt đầu hứa hẹn với anh nữa chứ.

Anh nhớ mình chưa bao giờ nói với Tần Tri kia mà, đừng nói là người này có thể đọc được suy nghĩ đấy nhé? Anh cũng dám chắc rằng Tần Tri không có thủ đoạn quyền lực đến nỗi biết được mọi nhất cử nhất động của nhà Tô.

Vậy nghĩa là... Em trai anh mật báo cho người ta à?

Tô Tranh: "..."

Nghĩ đến đó, tâm trạng mệt mỏi vì không nghỉ ngơi tốt của sếp Tô lại "rầm" lao xuống dốc.

Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đã nói ra trước mặt em trai thì không thể nào hốt lại được.

Vì thế sếp Tô im lặng một lúc rồi hừ lạnh nói: "Gấp gì chứ, chưa đến nỗi bàn chuyện kết hôn mà nhỉ? Sếp Tần không cần phải hứa với tôi đâu."

Tần Tri lập tức sửa lời: "Sếp Tô nói đúng, chúng ta cứ từ từ thôi."

"..." Tô Tranh sa mạc lời thoáng chốc, cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói: "Có điều, tôi có một số lời không hay nói với sếp Tô trước."

Tần Tri khiêm tốn: "Mời anh hai nói ạ."

Tô Tranh: "..."

Tô Tranh: "Đừng gọi tôi là anh hai, chúng ta vẫn chưa quen với nhau đâu."

Tần Tri tiếc nuối sửa lời: "Được sếp Tô."

Tô Tranh trầm mặc hồi lâu mới bình tĩnh lại bởi hai chữ "anh hai" đánh sâu vào trong lòng, trầm giọng nói: "Sức khỏe Đoạn Đoạn không tốt, tạm thời không thể thỏa mãn nhu cầu của sếp Tần. Vì vậy mong là sếp Tần cân nhắc rõ ràng có chấp nhận được không, nếu không thì nên rời đi ngay, vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người."

Là đàn ông thì đều biết "nhu cầu" trong lời của anh nghĩa là gì, khi nói đến hai chữ này, giọng điệu Tô Tranh như nghiến răng nghiến lợi.

Tuy Tô Tranh dùng lời th ô tục không khách sáo chút nào, nhưng thái độ của Tần Tri lại không hề thay đổi, hắn mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: "Dù sếp Tô không nói thì tôi cũng sẽ quan tâm đ ến sức khỏe của Đoạn Đoạn, tôi sẽ chờ."


Nếu không phải là người có thể chất đặc biệt bẩm sinh, lần đầu tiên làm của người đồng tính dù chuẩn bị đầy đủ đến đâu thì người nhận vẫn sẽ đau đớn.

Một người khỏe mạnh bình thường có thể sẽ thấy khó chịu và sốt khi làm xong chứ đừng nói chi Tô Đoạn là người sức khỏe yếu bẩm sinh, mỏng manh, vô tình chạm nhẹ một chút cũng sẽ bị thương. Nói thật thì bây giờ Tô Đoạn có cởi hết quần áo trước mặt hắn hắn cũng không dám làm gì người ấy.

Ít nhất phải đợi đến khi sức khỏe của Tô Đoạn tốt hơn nữa, mà hắn cũng chuẩn bị đầy đủ hơn...

Tô Tranh luôn cảm thấy chướng mắt kẻ muốn giành em trai mình, nhưng dù là thật hay giả, trước thái độ cứng rắn của anh mà Tần Tri vẫn không hề ra chiều mất kiên nhẫn, điều này khiến anh miễn cưỡng hài lòng.

Có điều chuyện cần nhấn mạnh vẫn phải nhấn mạnh, Tô Tranh gõ bàn, nhấn mạnh thêm: "Nếu cậu đồng ý với tôi mà không làm được... Tôi sẽ không chịu để yên đâu."

Tần Tri nói: "Tất nhiên rồi, nếu tôi sai thật thì bản thân tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình."

♠♠♠

Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, thay đổi đáng kể nhất là tốc độ Tần Tri bàn giao việc của Tô thị tăng nhanh theo cấp số nhân, chỉ sau hai ngày mà Tần Tri đã giao toàn bộ công việc cho Tô Tranh, sau đó quyết đoán rời khỏi Tô thị.

Dù thế nào đi nữa, Tô Tranh vẫn thở phào nhẹ nhõm khi hắn biến mất khỏi tầm mắt anh.

Kể từ khi biết em trai mình lén lút liên lạc với Tần Tri, mỗi lần Tần Tri ngồi trước máy tính anh đều không khỏi nghi ngờ hắn đang dụ dỗ em trai anh trong giờ làm việc.

Nhưng không có lý do gì để anh cứ đến bàn trợ lý kiểm tra mãi, nhìn khuôn mặt có vẻ tập trung của Tần Tri, sếp Tô không khỏi đa nghi như Tào Tháo, thành ra anh hơi thất thần khi làm việc.

Bây giờ người ta đã đi rồi, ít nhất anh cũng có thể bắt đầu tập trung làm việc.

Phải nói rằng năng lực làm việc của Tần Tri mạnh hơn tưởng tượng của anh, dù chỉ làm việc ở Tô thị một tháng ngắn ngủi mà đã điểm lại cơ cấu nội bộ của Tô thị, bây giờ Tô Tranh tiếp quản mà chẳng thấy mệt mỏi sứt đầu mẻ trán gì cả. Nói thật thì khiến anh khó mà tin nổi.

Thực ra Tô thị có nền tảng vững chắc nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó là cơ cấu nội bộ quá phức tạp, trách nhiệm giữa các phòng ban quá trùng khít và mờ nhạt dẫn đến hiệu quả hoạt động của Tô thị không thể cải thiện.

Hiện tại phần lớn khuyết điểm này đã được sửa, chỉ còn cần một số chi tiết nhỏ cần hoàn thiện phải từ từ tìm hiểu. Mọi chuyện dễ dàng hơn tưởng tượng của anh nhiều, anh chỉ cần dựa theo ý tưởng của Tần Tri thì Tô thị sẽ nhanh chóng khắc phục được khuyết điểm này.

Dù Tần Tri đúng là có tài quản lý, nhưng trong thời gian ngắn như thế làm được đến mức này cũng phải tiêu tốn rất nhiều sức lực mà anh không tưởng tượng nổi.

Thật ra năm đó anh cũng muốn thay đổi, nhưng vì có quá nhiều thứ cần cân bằng, chưa kịp làm gì đã bị người ta hãm hại tống vào tù. Nếu là anh, anh sẽ không quả quyết như Tần Tri.

Tô Tranh đau đầu xoa mày, làm người em trai mình thích, tất nhiên Tần Tri càng có năng lực càng tốt, anh nên vui mừng vì chuyện đó mới phải.

Nhưng quá khứ giữa em trai anh và Tần Phong vẫn treo trong lòng anh như một quả bom hẹn giờ.

Dẫu đã nhiều năm trôi qua, chẳng có bao nhiêu người nhớ đến, nhưng chỉ cần Tần Tri chính thức xuất hiện trong giới xã giao của thành phố A, khuôn mặt giống Tần Phong chẳng giấu đi đâu được chắc chắn sẽ khơi dậy ký ức của mọi người.

Đến lúc đó Tần Tri sẽ biết Tô Đoạn từng điên cuồng theo đuổi Tần Phong.

Tính cách một người có thể nhìn ra từ thái độ xử sự của người đó, phong cách xử lý sự vụ công ty của Tần Tri quá vô tình và quả quyết, lúc xử lý Tần Phong cũng không hề để lại chút hy vọng nào cho người ta, có thể thấy bản tính của hắn đã khắc sâu hai chữ vô tình.

Bây giờ Tần Tri thích Tô Đoạn nên mới nâng như trứng hứng như hoa, ngậm vào thì sợ tan trong miệng. Nếu một ngày nào đó hắn không thích nữa thì sẽ lạnh lùng hơn bất cứ ai.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải giải thích rõ ràng sự việc với Tần Tri trước khi hắn quyết định gia nhập giới xã giao của thành phố A. Anh không thể đợi cho đến khi Tần Tri phát hiện ra, vì đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên bế tắc hơn.

Thật đau đầu.

Tô Tranh thở dài, tạm thời chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn nên lại vùi đầu vào công việc.

♡♥♡♥

Nhờ không có công việc gì gấp, sếp Tô đã quyết tâm dành nhiều thời gian hơn cho em trai - hôm nay vẫn tan làm đúng giờ.

Ai ngờ vừa vào nhà lại phát hiện em trai không cần mình ở bên nữa.

Bởi lẽ có một bóng dáng quen quen đang ngồi trên sô pha.

Đúng là quen quen, hồi sáng vừa dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng của anh, chiều nay đã xuất hiện ở nhà họ, còn ngồi bên cạnh em trai dễ thương của anh nữa chứ. Đúng thật là làm người ta bất ngờ.

Hai người chắc vừa uống trà chiều, trên bàn trà chỉ còn lại một dĩa bánh quy, ly sữa trước mặt Tô Đoạn cũng chỉ còn đáy, Tần Tri rút một tờ khăn giấy cúi đầu lau chất lỏng màu trắng sữa dính vào khóe miệng.

Tô Tranh bình tĩnh liếc nhìn bàn tay Tần Tri đang chạm vào mặt em trai, cảm thấy thế giới này chẳng thân thiện với anh gì cả.

Lau mặt cho Tô Đoạn xong, Tần Tri đứng dậy khỏi sô pha rồi vô cùng nồng nhiệt chào đón anh về: "Anh hai về rồi."


Tô Tranh: "..." Ai thèm làm anh hai của cậu? Sao người này lại gọi bậy nữa vậy chứ?

Tô Đoạn cũng đứng dậy theo, đôi mắt cong như vành trăng non gọi anh: "Anh về rồi, có muốn ăn bánh quy không anh? Em và Tần Tri cùng nướng với nhau, trong lò nướng vẫn còn một ít, em để lại cho anh đấy."

Ha ha, còn nướng chung bánh quy nữa cơ, xem ra thời gian Tần Tri ở nhà họ cũng không ngắn đâu.

Chửi bới thầm trong lòng nhưng Tô Tranh vẫn cười: "Ăn chứ."

Bánh quy nhỏ mà em trai tự tay nướng đương nhiên phải ăn rồi, còn về người làm bánh quy còn lại, anh chọn vờ như không thấy.

Cúi đầu để em trai đút cho mình chiếc bánh quy để lại trên đ ĩa, rồi Tô Tranh lấy cớ thay quần áo để gọi quản gia lên lầu.

Quản gia giải thích mọi chuyện: "Cậu Tần đến vào khoảng ba giờ chiều, vì ngài đang làm việc nên tôi không quấy rầy ngài chuyện vặt vãnh này."

Tô Tranh liếc ông một cái, vẻ mặt không mấy dễ chịu.

Quản gia giải thích tiếp: "Cậu Tần cùng cậu chủ nướng bánh cả buổi chiều. Không xảy ra chuyện gì không nên."

Lúc này Tô Tranh mới lạnh lùng nói: "Lần sau anh Tần lại đến nữa, tôi không mong về đến nhà mới hay chuyện, chú hiểu không?"

Quản gia cụp mắt: "Vâng, cậu chủ."

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn chiều, hôm nay ở nhà có khách nên bữa tối sẽ phong phú hơn.

Theo quy định, Tô Tranh ngồi ở đầu bàn ăn, không thể tách rời hai người bằng thân thể của mình nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn em trai mình và Tần Tri ngồi cạnh nhau, gắp đồ ăn cho nhau, trông ngọt ngào lắm cơ.

May mà Tô Đoạn vẫn nhớ gắp một ít đồ ăn cho anh, miễn cưỡng xoa dịu tâm hồn lạnh lẽo của anh.

Mãi đến sau bữa ăn, em trai anh và Tần Tri nắm tay nhau đi dạo trong vườn mà Tô Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại, tự hỏi sao Tần Tri có thể làm một loạt chuyện này một cách tự nhiên đến vậy?

Xem ra vô liêm sỉ đôi khi có thể đạt được rất nhiều mục đích, Tô Tranh lại cảm thán.

Anh đứng bên cửa sổ phòng khách, nhìn bóng dáng cao thấp dần dần biến mất ở xa mà cảm thấy mình cần lắm một khoảng thời gian yên tĩnh.

Dù sao trong vườn có bảo vệ, đèn vẫn sáng, Tần Tri ở ngoài không thể làm gì được nên Tô Tranh cũng không quá lo lắng.

Trong vườn, Tần Tri dẫn Tô Đoạn đến một nơi ẩn nấp. Đây là một điểm mù mà ánh sáng không chiếu tới, chỉ cần đứng trong bóng tối thì dẫu có người đi ngang qua cũng khó phát hiện có người trốn ở đây, Tần Tri từng làm việc ở vườn hoa một khoảng thời gian nên biết rất rõ.

Có lẽ màn đêm luôn khơi dậy khát vọng sâu kín nhất trong lòng người, dù biết Tô Tranh có thể nhảy ra bất cứ lúc nào nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được muốn lợi dụng bóng tối làm chuyện xấu.

Đã lâu lắm rồi Tần Tri không đến vườn hoa của nhà Tô, nơi này chẳng thay đổi gì mấy, nhưng vẫn có một ít.

Ví dụ như góc khuất này vốn dĩ trồng cây lan hồ điệp mong manh nhưng bây giờ đã trở thành cây hải đường đỏ bừng sức sống.

Thời tiết hôm nay rất thích hợp đi dạo, gió đêm thổi từng hơi thở mát lạnh xen lẫn hương hoa, Tần Tri dựa vào thân cây sần sùi ôm Tô Đoạn vào lòng, sờ cánh tay nhỏ nhắn của cậu hỏi: "Lạnh không em?"

Tô Đoạn lắc đầu đáp: "Không lạnh."

Vốn dĩ có chút chút nhưng thân nhiệt của Tần Tri nóng như lửa, cậu được ôm vào lòng nên không thấy lạnh nữa.

Tần Tri thấp giọng cười nói: "Không lạnh thật à? Để anh hôn em kiểm tra nhé."

Tô Đoạn vẫn chưa kịp hiểu "lạnh" và "hôn" có liên quan gì thì khuôn mặt Tần Tri đã càng ngày càng gần.

"Ưm..."

So với Tô Đoạn vẫn chưa giỏi hôn thì kỹ năng hôn của Tần Tri đã tiến bộ vượt bậc trước khi Tô Tranh ra tù. Tô Đoạn bị nụ hôn làm mơ màng đến nỗi Tần Tri sờ ngực cậu, cậu cũng chỉ nhỏ giọng ưm a thôi.

Ngay khi Tô Đoạn bị nụ hôn làm cho mềm nhũn, một âm thanh điện tử lạnh băng đột nhiên vang lên trong đầu cậu, khiến cậu không thể tin được mở mắt ra.

"Ting, điểm chữa bệnh của Tần Tri đã tăng 2 điểm. Tổng điểm hiện tại là 93. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

___

16/11/2023.

18:23:45.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện