LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Dù rằng cảnh tượng trước mắt thật khó tin, nhưng đạo đức nghề nghiệp tốt vẫn khiến bác sĩ giữ vẻ mặt nghiêm túc, không hề biểu hiện gì khác lạ trước mặt bệnh nhân.
Bác sĩ bước lên hai bước, nở nụ cười ấm áp như thiên thần áo trắng, giơ tay ra, có chút ý định xác nhận hỏi: "Anh Nghiêm?"
Nghiêm Thâm đã được Tô Đoạn nắm tay vỗ về trên xe nên lúc này trạng thái hết sức ổn định, nhưng hắn vẫn nhớ phải lễ phép, bèn đưa tay trái nhàn rỗi của mình ra.
Bác sĩ cúi đầu nhìn bàn tay phải đang duỗi ra của mình rồi ngẩng đầu, ánh mắt dừng vài giây trên tay phải nắm chặt của bệnh nhân có vẻ không định buông thanh niên tóc đen ra: "..."
Bác sĩ mặt không đổi sắc đổi tay trái, thế là hai người thuận lợi bắt tay nhau.
Nghiêm Thâm nói ngắn gọn: "Nghiêm Thâm."
"Dịch Sanh." Bác sĩ nói.
Nghiêm Thâm nom có vẻ không sao cả, cảm xúc hết sức ổn định kiềm chế. Tuy nhiên có một số bệnh nhân rất giỏi ngụy trang, có thể tạm thời giả vờ như người bình thường. Theo hồ sơ đàn anh gửi đến trước đó, có lẽ ngài Nghiêm thuộc về nhóm người đó.
Ánh mắt anh ta đảo qua bệnh nhân, Dịch Sanh tận lực ra chiều hiền lành, cười ôn hòa, hỏi thử: "Người bên cạnh ngài là?"
"Bạn nhỏ trong nhà." Dừng một lát, Nghiêm Thâm khẽ hếch cằm, trong mắt lướt qua một tia u ám, giới thiệu: "Họ Tô, tên một chữ Đoạn."
... Bạn nhỏ.
Thôi được.
Dịch Sanh im lặng một lát, cảm thấy mình bị cách gọi mang ý khoe khoang này kích thích đến đau răng, không khỏi nghiến răng, rồi mới tiếp tục mỉm cười với Tô Đoạn: "Chào cậu Tô."
Tô Đoạn nhìn bác sĩ có phần nào đó là "đối thủ" của mình, gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào ngài Dịch ạ."
Giọng nói trong trẻo tươi sáng, nhưng không quá sắc bén. Là âm sắc rất thoải mái và thư giãn.
Nếu cùng ngành với họ thì đó sẽ là một ưu thế bẩm sinh, Dịch Sanh hơi thất thần nghĩ bụng.
Sau khi hỏi ý kiến đối phương, bác sĩ đưa bệnh nhân và bạn nhỏ trong nhà bệnh nhân đến phòng khám sạch sẽ và ấm áp. Hoàn thành các bước chẩn đoán cơ bản xong, bác sĩ tiến hành can thiệp tâm lí với bệnh nhân mà lúc đầu khiến tâm trạng anh ta phức tạp.
Nhưng sự thật đã chứng minh, đúng như lời đàn anh hiện đang ở nước ngoài nói, có lẽ Nghiêm Thâm là cơn ác mộng của tất cả bác sĩ tâm lý.
Hắn quả là quá lý trí và bình tĩnh, dẫu đang mắc một chứng bệnh sẽ khiến người ta mất kiểm soát thì hắn vẫn giữ được lý trí, hơn nữa cực kỳ đề phòng với người khác, đối mặt với những lời thăm dò của anh ta mà không hề buông lỏng.
Ngay cả lúc biết anh ta thăm dò hắn, còn đối chọi gay gắt đào bẫy cho anh ta nhảy.
... Chẳng biết hắn tới để chữa bệnh hay đấu mỏ với anh ta nữa.
Tuy biết bóc phốt bệnh nhân của mình như vậy không hay lắm, nhưng chỉ sau vài lần thử, Dịch Sanh chỉ cảm thấy đầu mình sắp to ra.
Vốn dĩ đàn anh dặn anh ta chuẩn bị tinh thần, có lẽ bệnh nhân này mỗi ngày đều khiến anh ta muốn đập đầu vào tường, anh ta ngỡ là đối phương tả hơi quá, ai ngờ bây giờ đối phương biểu đạt vô cùng thành thật, thậm chí chưa đủ lắm.
Tấn công mạnh như thế không còn thuộc loại bất hợp tác.
Rõ là có người nhà bên cạnh thì sẽ thả lỏng hơn, nhưng sao Nghiêm Thâm lại thể hiện... hưng phấn như vậy? Không sai, dù rằng Nghiêm Thâm ra chiều cảm xúc và trạng thái đều rất bình tĩnh, nhưng anh ta nhạy bén cảm nhận được, bên dưới sự che đậy cẩn thận của đối phương đang dâng trào một cơn hưng cảm.
Điều Dịch Sanh không biết là Nghiêm Thâm lo lắng như vậy chính là vì "người nhà" của hắn đang dõi theo bên cạnh.
Suy nghĩ của hắn không kiểm soát được:
Cứ im lìm chẳng nói năng gì, không hề cân nhắc gì đã đưa chàng trai tóc đen đến xem hắn điều trị, liệu chàng trai có bị dọa sợ không? Liệu có tiếp nhận bệnh của hắn không?
Trong đầu không ngừng lởn vởn những ngờ vực và lo lắng, nên đương nhiên không thể thư giãn nổi.
...
Bởi đây là lần đầu họ gặp mặt nên Nghiêm Thâm chẳng thể có niềm tin vào anh ta, tiếp tục cũng chẳng có nghĩa lý gì mà còn có thể dẫn đến phản tác dụng. Thế nên sau khi vấp phải trắc trở, Dịch Sanh bèn dừng buổi can thiệp tâm lý này lại, cẩn thận chuẩn bị thuốc cho hắn dựa trên nghiên cứu trước đó về bệnh án và thuốc hắn đã uống, hơn nữa đánh dấu từng liều lượng rồi xác nhận lại nhiều lần mới đưa thuốc sang.
Mặc dù các loại thuốc dùng để điều trị chứng hưng cảm có nhiều tác dụng phụ bị lên tiếng chỉ trích, nhưng thuốc vẫn là một trong những phương pháp điều trị chính cho chứng bệnh này hiện nay.
Dịch Sanh ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Ngài Nghiêm, xin hỏi lần này anh về nước sẽ ở lại bao lâu?"
Mặc dù là người nước mình nhưng nghe nói sau mười tuổi hắn đều sống ở nước ngoài, lần này ngàn dặm xa xôi bay về nước vì xí nghiệp của gia tộc định mở rộng thị trường trong nước.
- Để rồi đổ bệnh ngay khi vừa xuống máy bay.
Quán tính nghề nghiệp khiến anh ta vô thức hoài nghi phải chăng thuở còn thơ hắn đã trải qua một số điều tồi tệ trong nước, bởi vậy phát bệnh trong tích tắc.
Song đàn anh không hề nói với anh ta những điều này, chẳng hay là không có chuyện đấy hay do chưa biết, nói chung phải mau hỏi đàn anh mới được.
Bây giờ anh ta cần xác nhận xem mình có thể đồng hành với người bệnh này trong bao lâu, để định ra kế hoạch điều trị tiếp theo.
Thời gian phát bệnh rối loạn lưỡng cực thường là 2-6 tháng, quá trình điều trị nói chung không ngắn. Nếu người kia không ở lại trong nước lâu thì theo tình hình hiện tại, việc chữa trị của hắn sẽ chẳng có hiệu quả, đối phương sẽ phải bay về tiếp tục tra tấn đàn anh của anh ta. Còn nếu ở lại đủ lâu dài thì anh ta sẽ suy nghĩ kỹ càng về phương pháp.
Nếu là vế sau thì sẽ là một nhiệm vụ khó khăn đây.
Nghiêm Thâm nhận thuốc, rũ mắt nghĩ ngợi rồi trầm giọng nói: "... Tôi sẽ ở lại rất lâu, có lẽ sẽ không về trước khi điều trị có hiệu quả."
Thật ra ban đầu hắn định rời đi sau khi xử lý xong việc của công ty chi nhánh trong nước. Hắn luôn là người lập kế hoạch chặt chẽ, kế hoạch công việc trong vài năm tới cũng đã được vạch ra rành mạch, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của thanh niên... Đã làm gián đoạn kế hoạch của hắn.
Nhưng người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ như hắn chẳng những không thấy phiền phức mà còn rất vui vì điều đó.
Nếu bất ngờ này đến sớm hơn nữa thì chắc hẳn hắn sẽ vui hơn. Giờ đây giám đốc Nghiêm còn tự hỏi sao mình không về nước sớm hơn cơ chứ.
Dẫu ở đây vẫn còn rất nhiều ký ức hắn không muốn nhớ lại, nhưng sự may mắn khi gặp được thanh niên tóc đen cũng đủ bù đắp cho những điều đó.
Thậm chí còn bù đắp dư nữa cơ.
Tất nhiên... Với tiền đề là người kia vừa rồi biết được bệnh của hắn mà vẫn không bị dọa sợ chạy trốn.
...
Vì một số thấp thỏm không hiểu sao mà có, Nghiêm Thâm chẳng dám nhìn vào mắt thanh niên kể từ khi dẫn cậu vào phòng khám, khi ánh mắt nhìn cậu thì nhanh chóng lướt qua, phảng phất sợ rằng sẽ trông thấy thứ cảm xúc nào đó khiến hắn chẳng chịu nổi.
Ánh mắt Nghiêm Thâm chưa từng rời khỏi cậu đến khi dẫn cậu ra khỏi phòng khám trông giống một ngôi nhà hơn, rồi ngồi lên xe.
Chiếc xe chậm rãi khởi động, bóng cây đổ rạp lướt qua cửa sổ, lộ ra vẻ đẹp tĩnh lặng.
Nhìn những bóng cây loang lổ đổ xuống trên cửa sổ xe, vẻ mặt Nghiêm Thâm hơi đờ đẫn.
Lần đầu tiên hắn phát bệnh là từ lúc mười mấy tuổi, bên cạnh hắn đã không thiếu những người nhìn hắn với ánh mắt khác.
Dẫu sao trong quan niệm của hầu hết mọi người, "bệnh tâm thần" là một loại bệnh khiến người ta muốn tránh xa ra. Nhất là với một kẻ cực kỳ mạnh mẽ thì càng không có ai dám lại gần.
Nhưng hắn chẳng hề đoái hoài người khác có thích mình hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền tài và địa vị của hắn, không tỏ ra không biết điều với hắn, hay làm gì truyền đến tai hắn thì hắn cũng không buồn quan tâm.
Song lần này thì khác.
Người này là người mà hắn quan tâm.
Vì quá đỗi quan tâm nên dẫu chỉ là chút ghét bỏ hay sợ hãi từ cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nghiêm Thâm không khỏi sốt ruột, tay còn lại không nhịn được siết chặt.
Nhưng lúc này, bàn tay bị hắn nắm khẽ động, thoát khỏi bàn tay của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, nét mặt Nghiêm Thâm trở nên khó coi.
Cậu đang từ chối động chạm của hắn ư?
Quả nhiên vẫn để ý-
Nghiêm Thâm căng thẳng, hắn chẳng hề quan tâm nhiều mà cuống quít nghiêng đầu muốn xem vẻ mặt thanh niên bài xích hay là gì khác, song khi hắn trông sang thì chỉ thấy cái đầu nhỏ đen nhánh, không biết cậu đang cúi đầu mân mê điều gì.
Nhưng tiếng sột soạt của túi nhựa đã trả lời cho câu hỏi này.
Thanh niên tóc đen mở túi nhựa, lục lọi các loại thuốc bác sĩ kê đơn, lấy ra một cái hộp, cúi đầu nghiên cứu hướng dẫn sử dụng trên đó.
Sao bỗng dưng muốn xem thuốc của hắn?
Không thể phân tích được hành vi của đối phương có ý nghĩa gì, Nghiêm Thâm tiếp tục đứng ngồi không yên.
Ngay lúc hắn sắp mất hết kiên nhẫn và trở nên nóng nảy, thanh niên tóc đen cúi đầu được một lúc chợt ngẩng đầu hỏi hắn: "Những loại thuốc này có tác dụng phụ không ạ?"
Giọng nói rõ là âu lo.
Không ngờ cậu sẽ hỏi một câu vượt xa dự đoán của hắn như thế, Nghiêm Thâm nhìn nhau vài giây với đôi mắt đen bóng sầu lo ấy rồi mới phản ứng lại.
Không có tức giận, không có né tránh, bất ngờ là cậu lại... Lo lắng về tác dụng phụ của thuốc.
Mặc dù trọng tâm có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng dẫu ra sao thì thanh niên tóc đen đang quan tâm hắn.
Nhận ra điều này làm đáy lòng Nghiêm Thâm lại chất chứa những cảm xúc ấm áp, nét mặt cũng theo bản năng dịu đi.
Nghĩ ngợi đôi điều, Nghiêm Thâm rũ mắt, thấp giọng nói: "Có tác dụng phụ là điều không thể tránh khỏi, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi chịu được, sẽ không sao đâu."
Buồn nôn nôn mửa, thay đổi khẩu vị, khó tiêu hay phát ban đều là tác dụng phụ thường gặp của thuốc điều trị rối loạn lưỡng cực. Hắn đã quen từ lâu rồi, không cảm thấy chúng ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mình.
Nghe câu trả lời của hắn, Tô Đoạn im lìm, rồi như suy tư điều gì nhìn thuốc, chẳng biết đang nghĩ gì.
Kỳ thực cậu chỉ đang lặng lẽ nói với hệ thống trong lòng thôi, cậu cảm thấy mình tốt hơn những loại thuốc này, dẫu chữa bệnh cho Nghiêm Thâm cũng sẽ không có tác dụng phụ.
Chẳng qua hiệu quả chậm hơn nó một xíu.
Hệ thống: "Tất nhiên rồi, ký chủ giỏi nhất luôn!"
Tô Đoạn: "... Cảm ơn cậu."
Thật ra không giỏi lắm đâu, cũng chỉ tốt hơn thuốc bác sĩ kê cho Nghiêm Thâm một xíu mà thôi.
Ngay khi cậu đang đăm chiêu cách thay thế những loại thuốc này, ngăn Nghiêm Thâm uống những loại thuốc khó chịu này thì người đàn ông đột nhiên vươn tay ra, lấy hộp thuốc trong tay cậu xuống bỏ lại vào túi, rồi nói: "Khoan hãy nói những điều này, nói về chuyện của em đi."
Nếu bé hamster nhỏ xíu không toan tính bỏ trốn, vậy hắn sẽ bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của kim chủ.
Tô Đoạn chớp mắt, nhất thời không hiểu ý hắn là gì.
Nghiêm Thâm vươn tay ra xoa cằm cậu trước, rồi dùng ngón cái vuốt ve cánh môi mềm mại của cậu, khẽ cúi thấp đầu trầm giọng hỏi: "Người kéo em ở trước cửa phòng riêng sau khi dùng bữa lúc nãy là quản lý của em sao?"
___30/5/2024.18:43:30.
Dù rằng cảnh tượng trước mắt thật khó tin, nhưng đạo đức nghề nghiệp tốt vẫn khiến bác sĩ giữ vẻ mặt nghiêm túc, không hề biểu hiện gì khác lạ trước mặt bệnh nhân.
Bác sĩ bước lên hai bước, nở nụ cười ấm áp như thiên thần áo trắng, giơ tay ra, có chút ý định xác nhận hỏi: "Anh Nghiêm?"
Nghiêm Thâm đã được Tô Đoạn nắm tay vỗ về trên xe nên lúc này trạng thái hết sức ổn định, nhưng hắn vẫn nhớ phải lễ phép, bèn đưa tay trái nhàn rỗi của mình ra.
Bác sĩ cúi đầu nhìn bàn tay phải đang duỗi ra của mình rồi ngẩng đầu, ánh mắt dừng vài giây trên tay phải nắm chặt của bệnh nhân có vẻ không định buông thanh niên tóc đen ra: "..."
Bác sĩ mặt không đổi sắc đổi tay trái, thế là hai người thuận lợi bắt tay nhau.
Nghiêm Thâm nói ngắn gọn: "Nghiêm Thâm."
"Dịch Sanh." Bác sĩ nói.
Nghiêm Thâm nom có vẻ không sao cả, cảm xúc hết sức ổn định kiềm chế. Tuy nhiên có một số bệnh nhân rất giỏi ngụy trang, có thể tạm thời giả vờ như người bình thường. Theo hồ sơ đàn anh gửi đến trước đó, có lẽ ngài Nghiêm thuộc về nhóm người đó.
Ánh mắt anh ta đảo qua bệnh nhân, Dịch Sanh tận lực ra chiều hiền lành, cười ôn hòa, hỏi thử: "Người bên cạnh ngài là?"
"Bạn nhỏ trong nhà." Dừng một lát, Nghiêm Thâm khẽ hếch cằm, trong mắt lướt qua một tia u ám, giới thiệu: "Họ Tô, tên một chữ Đoạn."
... Bạn nhỏ.
Thôi được.
Dịch Sanh im lặng một lát, cảm thấy mình bị cách gọi mang ý khoe khoang này kích thích đến đau răng, không khỏi nghiến răng, rồi mới tiếp tục mỉm cười với Tô Đoạn: "Chào cậu Tô."
Tô Đoạn nhìn bác sĩ có phần nào đó là "đối thủ" của mình, gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào ngài Dịch ạ."
Giọng nói trong trẻo tươi sáng, nhưng không quá sắc bén. Là âm sắc rất thoải mái và thư giãn.
Nếu cùng ngành với họ thì đó sẽ là một ưu thế bẩm sinh, Dịch Sanh hơi thất thần nghĩ bụng.
Sau khi hỏi ý kiến đối phương, bác sĩ đưa bệnh nhân và bạn nhỏ trong nhà bệnh nhân đến phòng khám sạch sẽ và ấm áp. Hoàn thành các bước chẩn đoán cơ bản xong, bác sĩ tiến hành can thiệp tâm lí với bệnh nhân mà lúc đầu khiến tâm trạng anh ta phức tạp.
Nhưng sự thật đã chứng minh, đúng như lời đàn anh hiện đang ở nước ngoài nói, có lẽ Nghiêm Thâm là cơn ác mộng của tất cả bác sĩ tâm lý.
Hắn quả là quá lý trí và bình tĩnh, dẫu đang mắc một chứng bệnh sẽ khiến người ta mất kiểm soát thì hắn vẫn giữ được lý trí, hơn nữa cực kỳ đề phòng với người khác, đối mặt với những lời thăm dò của anh ta mà không hề buông lỏng.
Ngay cả lúc biết anh ta thăm dò hắn, còn đối chọi gay gắt đào bẫy cho anh ta nhảy.
... Chẳng biết hắn tới để chữa bệnh hay đấu mỏ với anh ta nữa.
Tuy biết bóc phốt bệnh nhân của mình như vậy không hay lắm, nhưng chỉ sau vài lần thử, Dịch Sanh chỉ cảm thấy đầu mình sắp to ra.
Vốn dĩ đàn anh dặn anh ta chuẩn bị tinh thần, có lẽ bệnh nhân này mỗi ngày đều khiến anh ta muốn đập đầu vào tường, anh ta ngỡ là đối phương tả hơi quá, ai ngờ bây giờ đối phương biểu đạt vô cùng thành thật, thậm chí chưa đủ lắm.
Tấn công mạnh như thế không còn thuộc loại bất hợp tác.
Rõ là có người nhà bên cạnh thì sẽ thả lỏng hơn, nhưng sao Nghiêm Thâm lại thể hiện... hưng phấn như vậy? Không sai, dù rằng Nghiêm Thâm ra chiều cảm xúc và trạng thái đều rất bình tĩnh, nhưng anh ta nhạy bén cảm nhận được, bên dưới sự che đậy cẩn thận của đối phương đang dâng trào một cơn hưng cảm.
Điều Dịch Sanh không biết là Nghiêm Thâm lo lắng như vậy chính là vì "người nhà" của hắn đang dõi theo bên cạnh.
Suy nghĩ của hắn không kiểm soát được:
Cứ im lìm chẳng nói năng gì, không hề cân nhắc gì đã đưa chàng trai tóc đen đến xem hắn điều trị, liệu chàng trai có bị dọa sợ không? Liệu có tiếp nhận bệnh của hắn không?
Trong đầu không ngừng lởn vởn những ngờ vực và lo lắng, nên đương nhiên không thể thư giãn nổi.
...
Bởi đây là lần đầu họ gặp mặt nên Nghiêm Thâm chẳng thể có niềm tin vào anh ta, tiếp tục cũng chẳng có nghĩa lý gì mà còn có thể dẫn đến phản tác dụng. Thế nên sau khi vấp phải trắc trở, Dịch Sanh bèn dừng buổi can thiệp tâm lý này lại, cẩn thận chuẩn bị thuốc cho hắn dựa trên nghiên cứu trước đó về bệnh án và thuốc hắn đã uống, hơn nữa đánh dấu từng liều lượng rồi xác nhận lại nhiều lần mới đưa thuốc sang.
Mặc dù các loại thuốc dùng để điều trị chứng hưng cảm có nhiều tác dụng phụ bị lên tiếng chỉ trích, nhưng thuốc vẫn là một trong những phương pháp điều trị chính cho chứng bệnh này hiện nay.
Dịch Sanh ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Ngài Nghiêm, xin hỏi lần này anh về nước sẽ ở lại bao lâu?"
Mặc dù là người nước mình nhưng nghe nói sau mười tuổi hắn đều sống ở nước ngoài, lần này ngàn dặm xa xôi bay về nước vì xí nghiệp của gia tộc định mở rộng thị trường trong nước.
- Để rồi đổ bệnh ngay khi vừa xuống máy bay.
Quán tính nghề nghiệp khiến anh ta vô thức hoài nghi phải chăng thuở còn thơ hắn đã trải qua một số điều tồi tệ trong nước, bởi vậy phát bệnh trong tích tắc.
Song đàn anh không hề nói với anh ta những điều này, chẳng hay là không có chuyện đấy hay do chưa biết, nói chung phải mau hỏi đàn anh mới được.
Bây giờ anh ta cần xác nhận xem mình có thể đồng hành với người bệnh này trong bao lâu, để định ra kế hoạch điều trị tiếp theo.
Thời gian phát bệnh rối loạn lưỡng cực thường là 2-6 tháng, quá trình điều trị nói chung không ngắn. Nếu người kia không ở lại trong nước lâu thì theo tình hình hiện tại, việc chữa trị của hắn sẽ chẳng có hiệu quả, đối phương sẽ phải bay về tiếp tục tra tấn đàn anh của anh ta. Còn nếu ở lại đủ lâu dài thì anh ta sẽ suy nghĩ kỹ càng về phương pháp.
Nếu là vế sau thì sẽ là một nhiệm vụ khó khăn đây.
Nghiêm Thâm nhận thuốc, rũ mắt nghĩ ngợi rồi trầm giọng nói: "... Tôi sẽ ở lại rất lâu, có lẽ sẽ không về trước khi điều trị có hiệu quả."
Thật ra ban đầu hắn định rời đi sau khi xử lý xong việc của công ty chi nhánh trong nước. Hắn luôn là người lập kế hoạch chặt chẽ, kế hoạch công việc trong vài năm tới cũng đã được vạch ra rành mạch, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của thanh niên... Đã làm gián đoạn kế hoạch của hắn.
Nhưng người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ như hắn chẳng những không thấy phiền phức mà còn rất vui vì điều đó.
Nếu bất ngờ này đến sớm hơn nữa thì chắc hẳn hắn sẽ vui hơn. Giờ đây giám đốc Nghiêm còn tự hỏi sao mình không về nước sớm hơn cơ chứ.
Dẫu ở đây vẫn còn rất nhiều ký ức hắn không muốn nhớ lại, nhưng sự may mắn khi gặp được thanh niên tóc đen cũng đủ bù đắp cho những điều đó.
Thậm chí còn bù đắp dư nữa cơ.
Tất nhiên... Với tiền đề là người kia vừa rồi biết được bệnh của hắn mà vẫn không bị dọa sợ chạy trốn.
...
Vì một số thấp thỏm không hiểu sao mà có, Nghiêm Thâm chẳng dám nhìn vào mắt thanh niên kể từ khi dẫn cậu vào phòng khám, khi ánh mắt nhìn cậu thì nhanh chóng lướt qua, phảng phất sợ rằng sẽ trông thấy thứ cảm xúc nào đó khiến hắn chẳng chịu nổi.
Ánh mắt Nghiêm Thâm chưa từng rời khỏi cậu đến khi dẫn cậu ra khỏi phòng khám trông giống một ngôi nhà hơn, rồi ngồi lên xe.
Chiếc xe chậm rãi khởi động, bóng cây đổ rạp lướt qua cửa sổ, lộ ra vẻ đẹp tĩnh lặng.
Nhìn những bóng cây loang lổ đổ xuống trên cửa sổ xe, vẻ mặt Nghiêm Thâm hơi đờ đẫn.
Lần đầu tiên hắn phát bệnh là từ lúc mười mấy tuổi, bên cạnh hắn đã không thiếu những người nhìn hắn với ánh mắt khác.
Dẫu sao trong quan niệm của hầu hết mọi người, "bệnh tâm thần" là một loại bệnh khiến người ta muốn tránh xa ra. Nhất là với một kẻ cực kỳ mạnh mẽ thì càng không có ai dám lại gần.
Nhưng hắn chẳng hề đoái hoài người khác có thích mình hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền tài và địa vị của hắn, không tỏ ra không biết điều với hắn, hay làm gì truyền đến tai hắn thì hắn cũng không buồn quan tâm.
Song lần này thì khác.
Người này là người mà hắn quan tâm.
Vì quá đỗi quan tâm nên dẫu chỉ là chút ghét bỏ hay sợ hãi từ cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nghiêm Thâm không khỏi sốt ruột, tay còn lại không nhịn được siết chặt.
Nhưng lúc này, bàn tay bị hắn nắm khẽ động, thoát khỏi bàn tay của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, nét mặt Nghiêm Thâm trở nên khó coi.
Cậu đang từ chối động chạm của hắn ư?
Quả nhiên vẫn để ý-
Nghiêm Thâm căng thẳng, hắn chẳng hề quan tâm nhiều mà cuống quít nghiêng đầu muốn xem vẻ mặt thanh niên bài xích hay là gì khác, song khi hắn trông sang thì chỉ thấy cái đầu nhỏ đen nhánh, không biết cậu đang cúi đầu mân mê điều gì.
Nhưng tiếng sột soạt của túi nhựa đã trả lời cho câu hỏi này.
Thanh niên tóc đen mở túi nhựa, lục lọi các loại thuốc bác sĩ kê đơn, lấy ra một cái hộp, cúi đầu nghiên cứu hướng dẫn sử dụng trên đó.
Sao bỗng dưng muốn xem thuốc của hắn?
Không thể phân tích được hành vi của đối phương có ý nghĩa gì, Nghiêm Thâm tiếp tục đứng ngồi không yên.
Ngay lúc hắn sắp mất hết kiên nhẫn và trở nên nóng nảy, thanh niên tóc đen cúi đầu được một lúc chợt ngẩng đầu hỏi hắn: "Những loại thuốc này có tác dụng phụ không ạ?"
Giọng nói rõ là âu lo.
Không ngờ cậu sẽ hỏi một câu vượt xa dự đoán của hắn như thế, Nghiêm Thâm nhìn nhau vài giây với đôi mắt đen bóng sầu lo ấy rồi mới phản ứng lại.
Không có tức giận, không có né tránh, bất ngờ là cậu lại... Lo lắng về tác dụng phụ của thuốc.
Mặc dù trọng tâm có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng dẫu ra sao thì thanh niên tóc đen đang quan tâm hắn.
Nhận ra điều này làm đáy lòng Nghiêm Thâm lại chất chứa những cảm xúc ấm áp, nét mặt cũng theo bản năng dịu đi.
Nghĩ ngợi đôi điều, Nghiêm Thâm rũ mắt, thấp giọng nói: "Có tác dụng phụ là điều không thể tránh khỏi, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi chịu được, sẽ không sao đâu."
Buồn nôn nôn mửa, thay đổi khẩu vị, khó tiêu hay phát ban đều là tác dụng phụ thường gặp của thuốc điều trị rối loạn lưỡng cực. Hắn đã quen từ lâu rồi, không cảm thấy chúng ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mình.
Nghe câu trả lời của hắn, Tô Đoạn im lìm, rồi như suy tư điều gì nhìn thuốc, chẳng biết đang nghĩ gì.
Kỳ thực cậu chỉ đang lặng lẽ nói với hệ thống trong lòng thôi, cậu cảm thấy mình tốt hơn những loại thuốc này, dẫu chữa bệnh cho Nghiêm Thâm cũng sẽ không có tác dụng phụ.
Chẳng qua hiệu quả chậm hơn nó một xíu.
Hệ thống: "Tất nhiên rồi, ký chủ giỏi nhất luôn!"
Tô Đoạn: "... Cảm ơn cậu."
Thật ra không giỏi lắm đâu, cũng chỉ tốt hơn thuốc bác sĩ kê cho Nghiêm Thâm một xíu mà thôi.
Ngay khi cậu đang đăm chiêu cách thay thế những loại thuốc này, ngăn Nghiêm Thâm uống những loại thuốc khó chịu này thì người đàn ông đột nhiên vươn tay ra, lấy hộp thuốc trong tay cậu xuống bỏ lại vào túi, rồi nói: "Khoan hãy nói những điều này, nói về chuyện của em đi."
Nếu bé hamster nhỏ xíu không toan tính bỏ trốn, vậy hắn sẽ bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của kim chủ.
Tô Đoạn chớp mắt, nhất thời không hiểu ý hắn là gì.
Nghiêm Thâm vươn tay ra xoa cằm cậu trước, rồi dùng ngón cái vuốt ve cánh môi mềm mại của cậu, khẽ cúi thấp đầu trầm giọng hỏi: "Người kéo em ở trước cửa phòng riêng sau khi dùng bữa lúc nãy là quản lý của em sao?"
___30/5/2024.18:43:30.
Danh sách chương