"Đây có lẽ là câu nói dài nhất từ khi Thẩm Văn Mân rút trúng ngài K."
Đối với Thẩm Văn Mân, mặc dù ngài K là tên ngang ngược nhất, có bản mặt lạnh như băng, nhưng lòng cậu lại đối xử với hắn như với đứa trẻ.
Nhưng khi ngài K hỏi câu này, Thẩm Văn Mân không biết nên nói phải hay là không.
Dù sao bây giờ cậu đang nói chuyện với ngài K, chỉ cần không đề cập tới đó là một trò chơi, cậu cảm thấy kỳ thực mình đang nói chuyện trực tiếp với ngài K.
Lúc này cậu không thể nói: "Tôi xem anh như con, anh phải coi tôi là ba" đâu nha.
Cậu không có lá gan đó, dù là cậu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ngài K trong game thì vẫn sợ, nên vô thức bắt đầu nói dối: "Tôi coi anh là người (2D) yêu thích của tôi".
Ngài K chăm chú nhìn cậu rồi nói: "Cậu đang nói dối."
"Không có nói dối." Mặc dù cậu đã chơi rất nhiều trò chơi, cũng nuôi rất nhiều nhân vật 2D, nhưng ngài K là người khiến cậu cảm thấy đặc biệt nhất.
Có lẽ là do người thiết kế ra hắn khiến hắn thông minh hơn, tuy tính tình không tốt lắm nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác rất chân thật.
Một người 2D chân thật.
Cậu ôm ngài K, cười rồi nhân cơ hội này thổ lộ: "Thích thật mà~"
Ngài K vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giá trị yêu thích đã bán đứng hắn.
Thẩm Văn Mân dỗ đến khi ngài K không xụ mặt nữa mới yên lòng.
Hôm nay vào game, cậu không muốn cày phó bản, cũng không muốn làm gì khác, chỉ muốn thả lỏng.
Tùy tiện mở một bản nhạc nhẹ, cùng ngài K nằm trên nóc cung điện, trong game đã gần hoàng hôn, từ hướng bọn họ nhìn qua có thể thấy ráng chiều đỏ giữa trời.
"Đẹp quá, lâu rồi tôi chưa thấy hoàng hôn đẹp như vậy."
Hoàng hôn trong game và hoàng hôn ngoài đời thực có hơi khác, nhưng giờ đây trong game, cảm giác ngắm hoàng hôn là hoàn toàn bất đồng so với nhìn trên màn hình.
"Cậu không vui." Ngài K nói rất ít, trước đây Thẩm Văn Mân có dụ kiểu gì hắn cũng không lên tiếng, nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp chỉ ra tâm trạng không được tốt của cậu.
Thẩm Văn Mân quay sang nhìn ngài K đang ngồi trên mái nhà, hắn vẫn nghiêm túc như vậy, chẳng qua những tia nắng hoàng hôn chiếu lên người hắn, tranh sáng tranh tối, như khoác cho hắn một lớp áo khoác vàng, khiến hắn trông dịu dàng hơn rất nhiều.
"Sao tôi lại không vui?"
Câu hỏi này có chút vô lý, nhưng ngài K cũng không tức giận mà nói: "Cảm giác."
Giữa chủ nhân và hắn có một mối liên hệ, nếu như chủ nhân tâm tình không tốt, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được.
Chủ nhân mới của hắn thoạt nhìn là một người hời hợt, nhưng trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy tâm trạng của cậu rất thấp.
"Vậy anh muốn an ủi tôi sao?"
Thẩm Văn Mân không biết rằng tâm trạng không vui của mình đã truyền sang ngài K, cậu phát hiện ra ngài K khó được "thông nhân tính", đã muốn ghẹo hắn.
Vốn tưởng ngài K sẽ từ chối trong im lặng, nhưng không ngờ hắn lại đưa tay xoắn một chiếc lá, đưa vào miệng rồi thổi cho cậu nghe một khúc nhạc.
Âm luật của ngài K tốt hơn cậu, mà lần này lại vì an ủi cậu nên mới thổi, Thẩm Văn Mân cảm dộng chết đi được.
"Không ấy, một bài nữa nhé?" cảm xúc của Thẩm Văn Mân đến nhanh mà đi cũng nhanh, được bài nhạc của hắn an ủi xong đã muốn để hắn thổi thêm bài nữa.
Nhưng ngài K liếc cậu một cái, im lặng từ chối.
Thẩm Văn Mân thở dài.
"Anh thấy tôi hiện giờ tung tăng vui vẻ là vậy, nhưng thật ra, tôi không thể đứng lên được." Cậu nhìn ánh hoàng hôn, xúc động nói: "Cho nên vừa rồi mới thoáng buồn một chút."
"Cậu, không thể đứng lên?"
"Ừ, xảy ra tai nạn xe cộ." Cậu cúi đầu nói: "Có lẽ đời này cũng sẽ không đứng nổi."
Ngài K thực sự không hiểu rõ từ "tai nạn xe hơi" nghĩa là gì, nhưng hắn biết đời này cũng sẽ không đứng nổi nghĩa là gì.
Không ngờ tân chủ nhân lại có trải nghiệm như vậy trong thế giới của chính mình.
Hiếm có chủ nhân sẽ ngồi lại tâm sự với bọn họ, Muỗi là người đầu tiên trò chuyện với hắn, tuy việc hôm nay làm tâm tình hắn dao động rất lớn, nhưng thấy cậu cẩn thận giải thích với hắn, lấy lòng hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hắn không phải là người giỏi an ủi người khác, ngay cả hắn thân mang trăm ngàn vết thương, căn bản không nói ra được lời cảm động nào.
Hắn mở miệng nói: "Không có cách nào khác đứng lên, vậy ngồi nhìn thế giới này."
Hở??? Thẩm Văn Mân nhìn hắn, ngài K vậy mà bắt đầu rót canh gà.
"Trong cuộc sống luôn có nhiều điều tiếc nuối, nếu vẫn tập trung vào nó thì cả đời chỉ toàn nuối tiếc, nhưng nếu cậu nhìn thấy điều tốt đẹp, vậy cuộc sống của cậu sẽ trở nên rực rỡ."
Đây có lẽ là câu nói dài nhất từ khi Thẩm Văn Mân rút trúng ngài K.
Đúng là vừa nãy cậu có hơi thoáng buồn, nhưng cậu không đứng được chẳng phải ngày một ngày hai, không cần thiết đau lòng vì việc này, vậy mà ngài K vừa thấy cậu không vui liền nói lời an ủi cậu đó!
Thẩm Văn Mân nhìn chằm chằm vào ngài K, ngài K nhận ra ánh mắt của cậu rồi nhìn lại.
Thẩm Văn Mân liền lao vào lòng ngực ngài K cọ cọ, nói: "Ngài K của chúng ta thiệt là tốt bụng, an ủi người khác giỏi quá."
Lúc trước cậu xem tiểu sử về ngài K, hắn là người tâm ngoan thủ lạt, lạnh mặt lạnh lòng, khi đó cậu đã thấy hai câu này sai sai, giờ nhớ lại, hai câu hình dung này chắc chắn sai.
Ngài K đó mà, là người mặt lạnh mà ấm lòng.
Mới rồi vì an ủi cậu còn nói một câu thật là dài đó.
Mà ngài K được khen cũng nhíu mày, liếc nhìn tân chủ chui trong ngực mình.
Tân chủ giống như một tên vô lại cư dụi trong ngực hắn, hắn không thích gần người khác như vậy, đáng ra vừa rồi tân chủ dụi tới hắn nên xách ra mới phải, nhưng hắn đã chậm, hiện tại tân chủ ăn vạ trong lòng hắn không chịu dậy, miệng còn nói mấy lời kỳ quái.
"Dậy." Ngài K lạnh lùng nói, Thẩm Văn Mân "sắc đảm bao thiên", lắc đầu nói: "Không!"
Cậu mê ngài K lâu như vậy, chưa bao giờ thân cận như vầy, tuy nói là người 2D, nhưng nơi mắt lia đến, tất cả đều là nội dung khiến cậu muốn hét lên.
"Ngài K, nếu anh là người thật, chắc chắn là siêu đẹp trai." Thẩm Văn Mân duỗi móng vuốt ra, liền đụng vào hầu kết ngài K, xúc cảm này so với hầu kết của người thật là không giống, nhưng cậu cảm nhận được hầu kết ngài K trượt một chút.
"Chủ nhân!" Ngài K không ngờ tân chủ càn rỡ như vậy, trực tiếp chui vào lồng ngực hắn động tay động chân.
Nhưng cậu là chủ, hắn là đầy tớ, đương nhiên không thể hung dữ, chỉ có thể trầm giọng ngăn cản.
Nhưng âm thanh truyền vào tai Thẩm Văn Mân, lại khiến cậu ngứa đến trong lòng.
Vốn thanh âm của hắn đã dễ nghe, hiện tại giận mà không dám phát, đè xuống âm thanh gọi cậu chủ nhân, ai mà chịu nổi chứ?
Dù sao thì Thẩm Văn Mân cũng chịu không nổi.
Nhưng cậu còn chưa kịp động, ngài K đã xách cậu dậy, Thẩm Văn Mân vừa lúc nhìn thấy mặt ngài K.
Hai má hắn ửng hồng, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng rất hiếm thấy.
"Anh ngại ngùng nha!" Thẩm Văn Mân như đã khám phá ra một thế giới mới, thậm chí còn không sợ ánh mắt tức giận của ngài K.
"Chủ nhân, không thể làm bừa!"
Giọng trầm thấp mà khàn khàn, lời nói của hắn rõ ràng là đe dọa, nhưng vào trong tai Thẩm Văn Mân...
Tiêu rồi tiêu rồi, hình như cậu nổi lên tâm lý phản nghịch, muốn làm càn ớ!
Đối với Thẩm Văn Mân, mặc dù ngài K là tên ngang ngược nhất, có bản mặt lạnh như băng, nhưng lòng cậu lại đối xử với hắn như với đứa trẻ.
Nhưng khi ngài K hỏi câu này, Thẩm Văn Mân không biết nên nói phải hay là không.
Dù sao bây giờ cậu đang nói chuyện với ngài K, chỉ cần không đề cập tới đó là một trò chơi, cậu cảm thấy kỳ thực mình đang nói chuyện trực tiếp với ngài K.
Lúc này cậu không thể nói: "Tôi xem anh như con, anh phải coi tôi là ba" đâu nha.
Cậu không có lá gan đó, dù là cậu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ngài K trong game thì vẫn sợ, nên vô thức bắt đầu nói dối: "Tôi coi anh là người (2D) yêu thích của tôi".
Ngài K chăm chú nhìn cậu rồi nói: "Cậu đang nói dối."
"Không có nói dối." Mặc dù cậu đã chơi rất nhiều trò chơi, cũng nuôi rất nhiều nhân vật 2D, nhưng ngài K là người khiến cậu cảm thấy đặc biệt nhất.
Có lẽ là do người thiết kế ra hắn khiến hắn thông minh hơn, tuy tính tình không tốt lắm nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác rất chân thật.
Một người 2D chân thật.
Cậu ôm ngài K, cười rồi nhân cơ hội này thổ lộ: "Thích thật mà~"
Ngài K vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giá trị yêu thích đã bán đứng hắn.
Thẩm Văn Mân dỗ đến khi ngài K không xụ mặt nữa mới yên lòng.
Hôm nay vào game, cậu không muốn cày phó bản, cũng không muốn làm gì khác, chỉ muốn thả lỏng.
Tùy tiện mở một bản nhạc nhẹ, cùng ngài K nằm trên nóc cung điện, trong game đã gần hoàng hôn, từ hướng bọn họ nhìn qua có thể thấy ráng chiều đỏ giữa trời.
"Đẹp quá, lâu rồi tôi chưa thấy hoàng hôn đẹp như vậy."
Hoàng hôn trong game và hoàng hôn ngoài đời thực có hơi khác, nhưng giờ đây trong game, cảm giác ngắm hoàng hôn là hoàn toàn bất đồng so với nhìn trên màn hình.
"Cậu không vui." Ngài K nói rất ít, trước đây Thẩm Văn Mân có dụ kiểu gì hắn cũng không lên tiếng, nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp chỉ ra tâm trạng không được tốt của cậu.
Thẩm Văn Mân quay sang nhìn ngài K đang ngồi trên mái nhà, hắn vẫn nghiêm túc như vậy, chẳng qua những tia nắng hoàng hôn chiếu lên người hắn, tranh sáng tranh tối, như khoác cho hắn một lớp áo khoác vàng, khiến hắn trông dịu dàng hơn rất nhiều.
"Sao tôi lại không vui?"
Câu hỏi này có chút vô lý, nhưng ngài K cũng không tức giận mà nói: "Cảm giác."
Giữa chủ nhân và hắn có một mối liên hệ, nếu như chủ nhân tâm tình không tốt, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được.
Chủ nhân mới của hắn thoạt nhìn là một người hời hợt, nhưng trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy tâm trạng của cậu rất thấp.
"Vậy anh muốn an ủi tôi sao?"
Thẩm Văn Mân không biết rằng tâm trạng không vui của mình đã truyền sang ngài K, cậu phát hiện ra ngài K khó được "thông nhân tính", đã muốn ghẹo hắn.
Vốn tưởng ngài K sẽ từ chối trong im lặng, nhưng không ngờ hắn lại đưa tay xoắn một chiếc lá, đưa vào miệng rồi thổi cho cậu nghe một khúc nhạc.
Âm luật của ngài K tốt hơn cậu, mà lần này lại vì an ủi cậu nên mới thổi, Thẩm Văn Mân cảm dộng chết đi được.
"Không ấy, một bài nữa nhé?" cảm xúc của Thẩm Văn Mân đến nhanh mà đi cũng nhanh, được bài nhạc của hắn an ủi xong đã muốn để hắn thổi thêm bài nữa.
Nhưng ngài K liếc cậu một cái, im lặng từ chối.
Thẩm Văn Mân thở dài.
"Anh thấy tôi hiện giờ tung tăng vui vẻ là vậy, nhưng thật ra, tôi không thể đứng lên được." Cậu nhìn ánh hoàng hôn, xúc động nói: "Cho nên vừa rồi mới thoáng buồn một chút."
"Cậu, không thể đứng lên?"
"Ừ, xảy ra tai nạn xe cộ." Cậu cúi đầu nói: "Có lẽ đời này cũng sẽ không đứng nổi."
Ngài K thực sự không hiểu rõ từ "tai nạn xe hơi" nghĩa là gì, nhưng hắn biết đời này cũng sẽ không đứng nổi nghĩa là gì.
Không ngờ tân chủ nhân lại có trải nghiệm như vậy trong thế giới của chính mình.
Hiếm có chủ nhân sẽ ngồi lại tâm sự với bọn họ, Muỗi là người đầu tiên trò chuyện với hắn, tuy việc hôm nay làm tâm tình hắn dao động rất lớn, nhưng thấy cậu cẩn thận giải thích với hắn, lấy lòng hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hắn không phải là người giỏi an ủi người khác, ngay cả hắn thân mang trăm ngàn vết thương, căn bản không nói ra được lời cảm động nào.
Hắn mở miệng nói: "Không có cách nào khác đứng lên, vậy ngồi nhìn thế giới này."
Hở??? Thẩm Văn Mân nhìn hắn, ngài K vậy mà bắt đầu rót canh gà.
"Trong cuộc sống luôn có nhiều điều tiếc nuối, nếu vẫn tập trung vào nó thì cả đời chỉ toàn nuối tiếc, nhưng nếu cậu nhìn thấy điều tốt đẹp, vậy cuộc sống của cậu sẽ trở nên rực rỡ."
Đây có lẽ là câu nói dài nhất từ khi Thẩm Văn Mân rút trúng ngài K.
Đúng là vừa nãy cậu có hơi thoáng buồn, nhưng cậu không đứng được chẳng phải ngày một ngày hai, không cần thiết đau lòng vì việc này, vậy mà ngài K vừa thấy cậu không vui liền nói lời an ủi cậu đó!
Thẩm Văn Mân nhìn chằm chằm vào ngài K, ngài K nhận ra ánh mắt của cậu rồi nhìn lại.
Thẩm Văn Mân liền lao vào lòng ngực ngài K cọ cọ, nói: "Ngài K của chúng ta thiệt là tốt bụng, an ủi người khác giỏi quá."
Lúc trước cậu xem tiểu sử về ngài K, hắn là người tâm ngoan thủ lạt, lạnh mặt lạnh lòng, khi đó cậu đã thấy hai câu này sai sai, giờ nhớ lại, hai câu hình dung này chắc chắn sai.
Ngài K đó mà, là người mặt lạnh mà ấm lòng.
Mới rồi vì an ủi cậu còn nói một câu thật là dài đó.
Mà ngài K được khen cũng nhíu mày, liếc nhìn tân chủ chui trong ngực mình.
Tân chủ giống như một tên vô lại cư dụi trong ngực hắn, hắn không thích gần người khác như vậy, đáng ra vừa rồi tân chủ dụi tới hắn nên xách ra mới phải, nhưng hắn đã chậm, hiện tại tân chủ ăn vạ trong lòng hắn không chịu dậy, miệng còn nói mấy lời kỳ quái.
"Dậy." Ngài K lạnh lùng nói, Thẩm Văn Mân "sắc đảm bao thiên", lắc đầu nói: "Không!"
Cậu mê ngài K lâu như vậy, chưa bao giờ thân cận như vầy, tuy nói là người 2D, nhưng nơi mắt lia đến, tất cả đều là nội dung khiến cậu muốn hét lên.
"Ngài K, nếu anh là người thật, chắc chắn là siêu đẹp trai." Thẩm Văn Mân duỗi móng vuốt ra, liền đụng vào hầu kết ngài K, xúc cảm này so với hầu kết của người thật là không giống, nhưng cậu cảm nhận được hầu kết ngài K trượt một chút.
"Chủ nhân!" Ngài K không ngờ tân chủ càn rỡ như vậy, trực tiếp chui vào lồng ngực hắn động tay động chân.
Nhưng cậu là chủ, hắn là đầy tớ, đương nhiên không thể hung dữ, chỉ có thể trầm giọng ngăn cản.
Nhưng âm thanh truyền vào tai Thẩm Văn Mân, lại khiến cậu ngứa đến trong lòng.
Vốn thanh âm của hắn đã dễ nghe, hiện tại giận mà không dám phát, đè xuống âm thanh gọi cậu chủ nhân, ai mà chịu nổi chứ?
Dù sao thì Thẩm Văn Mân cũng chịu không nổi.
Nhưng cậu còn chưa kịp động, ngài K đã xách cậu dậy, Thẩm Văn Mân vừa lúc nhìn thấy mặt ngài K.
Hai má hắn ửng hồng, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng rất hiếm thấy.
"Anh ngại ngùng nha!" Thẩm Văn Mân như đã khám phá ra một thế giới mới, thậm chí còn không sợ ánh mắt tức giận của ngài K.
"Chủ nhân, không thể làm bừa!"
Giọng trầm thấp mà khàn khàn, lời nói của hắn rõ ràng là đe dọa, nhưng vào trong tai Thẩm Văn Mân...
Tiêu rồi tiêu rồi, hình như cậu nổi lên tâm lý phản nghịch, muốn làm càn ớ!
Danh sách chương