An Ngọc vừa ngồi vào xe đã thu lại biểu cảm tổn thương yếu đuối. Cô bìnhtĩnh nhận hộp giấy từ tay Đức Hiếu, vừa chậm chạp lau nước mắt vừa nhìnra bên ngoài. Sự ghen tuông vẫn chưa hề tan đi trên khuôn mặt của GiaHưng, hai tay anh ta siết chặt đầy giận dữ. Cô nhìn một lúc không kìmđược nhếch môi cười.
Chiếc xelăn bánh, tâm trạng An Ngọc thoải mái và thỏa mãn một cách kì lạ. Cô dựa vào kính xe, nhắm mắt lại, nụ cười trên môi vẫn chưa hề biến mất. HữuDương ngồi bên cạnh chợt lên tiếng.
- Vui không? - Vâng! Em rất vui. - Cô ngồi thẳng dậy nhìn anh. Hữu Dương đặt tờ hợpđồng xuống\, kéo mặt cô lại gần mình\, hơi nhíu mày xoa lên một bên mácủa cô. Cô cầm lấy tay anh\, khẽ lắc đầu. - Em không sao cả.
- Có đáng không? - Hữu Dương kéo cô ngồi lên người mình\, xoa lên eo cô\, anh còn cúi xuống ngửi lên cổ cô một hơi thật dài. Cô để mặc cho anhđộng tay động chân với mình\, tay vô thức vuốt nhẹ lên tóc anh\, khẽ nói với giọng vui vẻ. - Lúc nhìn hai người phụ nữ kia phát điên lên vì em\, em cảm thấy có bị đánh thêm nữa cũng chẳng có vấn đề gì.
- Vậy có phải tôi cũng nên gọi ông ta một tiếng “bố” không? - Hữu Dươngngả người ra sau ghế nhìn cô\, bàn tay nghịch nghịch lọn tóc rủ trướcngực. Cô khẽ lắc đầu. - Trong mắt bọn họ\, anh chỉ là bạn trai em thôi.Nếu anh thật sự gọi ông ấy như vậy thì ông ấy sẽ ăn thịt anh luôn đấy\,có khi xương cũng chẳng muốn nhả ra đâu.
Cô trèo xuống khỏi người anh, nghiêm túc ngồi sang bên cạnh.
- Vậy thì cứ để ông ta ăn đi. - Hữu Dương nghe cô nói vậy thì nhếch môi cười chế giễu. - Chỉ sợ ông ta không dám nuốt.
- Anh đừng nói vậy. Việc anh xuất hiện bên cạnh em đã đủ lắm rồi\, em không muốn kéo anh vào chuyện của gia đình em.
- Em đã kéo tôi vào rồi\, không phải sao? - Đoạn\, anh quay đầu nói với Đức Hiếu. - Đưa điện thoại kia cho tôi.
An Ngọc nhìn Hữu Dương cầm một chiếc điện thoại khác với vẻ mặt tò mò, Đức Hiếu thấy vậy thì giải thích.
- Đó là điện thoại công việc của Giám đốc đấy ạ. Số in trên danh thiếp của anh ấy chính là số đó.
An Ngọc còn chưa kịp hiểu tình huống, Hữu Dương đã mở sẵn tin nhắn ra rồiđưa tới trước mặt cô, môi nhếch lên thành một nụ cười hết sức thú vị. An Ngọc cầm lấy, đến khi đọc được những tin nhắn hiển thị bên trong thìngớ người.
Thời gian bắt đầuchính là ngày cưới của Gia Hưng và Thanh Vân, những tin nhắn đầu tiêncủa đối phương khá lịch sự, câu từ thân thiết, chỉ đơn giản là hỏi thămthông thường, nhưng lại giống đang thăm dò thái độ của anh hơn. Nhậnthấy bản thân được đáp lại, những lời lẽ phía sau ngày càng mờ ám và có ý như đang làm nũng.
Đỉnh điểmlà khi người đó bắt đầu gửi đến những tấm ảnh khá mập mờ, lúc thì là ảnh vừa mới tắm xong, tóc còn rủ nước chảy từ xương quai xanh xuống ẩn hiện trong chiếc áo choàng tắm, trông khá là quyến rũ, có khi lại là ảnh đituần trăng mật đang diện một bộ đồ bikini làm phô bày hết toàn bộ nhữngvẻ đẹp của cơ thể, khi thì lại là hình chụp selfie với phong cách ngâythơ đơn thuần chu môi nháy mắt. Và còn nhiều bức ảnh khó nói khác nữa.
Mỗi khi gửi một tấm ảnh nào đó, cô ta đều sẽ hỏi có đẹp không, có đáng yêukhông, kèm theo đó là tiếng gọi “anh ơi” nghe khá ngọt ngào. Có đôi lúccô ta còn gửi cả voice chat, kể lể ngày hôm nay đi làm không vui như thế nào, còn nũng nịu bảo anh an ủi.
Không chỉ có thế, sau một thời gian trò chuyện, cô ta bắt đầu câu cá, gửinhững chiếc túi hàng hiệu và dây chuyền, nói rằng dạo gần đây cô ta rấtthích những thứ này, nếu như có ai đó tặng cho thì thật tốt. An Ngọcnhướn mày, cười không ngừng, gần như không thể ngờ được độ mặt dày củađối phương đã đạt tới trình độ này.
Cho nên ngày xưa Gia Hưng cũng bị cô ta câu bằng cách thế này sao?
“Ting” một tiếng, tin nhắn mới xuất hiện. Một bức ảnh hiện ra với khuôn mặt yếu đuối, đôi mắt ửng đỏđáng thương, chiếc áo ba lỗ dường như không thể che hết được vòng một.Nhưng điều quá đáng ở đây chính là An Ngọc có thể dễ dàng nhìn ra cô takhông hề mặc áo ngực. Huống hồ, đây cũng không phải là bộ đồ mà cô tamặc lúc nãy, gia đình gặp chuyện như vậy nhưng cô ta vẫn có tâm trạnglợi dụng hoàn cảnh để quyến rũ người khác lúc bản thân đã có gia đình.
Một tin nhắn âm thanh được gửi đến ngay sau đó, An Ngọc bấm vào, ngay lậptức, tiếng nức nở đáng thương vang lên trong không gian chật hẹp.
“Hức, anh ơi. Hôm nay em buồn lắm. Bố em là người xấu, em không ngờ ông ấylại có con riêng, mà đứa con riêng đó lại là người chị họ mà em rấtthích. Dù em thích chị ấy nhưng em không nghĩ chị ấy lại có thể phá vỡhạnh phúc gia đình em như vậy. Em không trách chị ấy đâu, nhưng em đaulòng quá. Em phải làm sao đây anh? Anh có thể an ủi người ta một chútkhông? Anh hãy gửi voice cho em đi, em muốn nghe giọng của anh.”
Tiếng vừa dứt, trong xe trầm xuống với không khí hết sức khó xử. An Ngọc gãigãi đầu trả điện thoại lại cho anh, rất tức thời quay mặt sang hướngkhác không nhìn anh nữa.
- Ừm... cái đó... Vậy anh trả lời cô ấy đi.
- Nghĩ cái gì đấy? - Hữu Dương giữ lấy cằm cô xoay lại\, đồng thời đưađiện thoại cho Đức Hiếu. Mà Đức Hiếu cũng cười khổ cất máy vào hộc\,nói. - Cô Ngọc hiểu lầm rồi\, Giám đốc từ trước đến giờ chưa hề xem dùchỉ là một tin nhắn của người phụ nữ đó.
Thấy cô bày ra vẻ nghi ngờ, Đức Hiếu nói tiếp.
- Tin nhắn đều do tôi trả lời đấy ạ. Giám đốc chê phiền nên không thèmđọc\, chỉ thỉnh thoảng nghe tôi báo cáo lại thôi\, đôi lúc cũng bảo tôilựa lời nói thế nào để có thể kéo dài thời gian một chút.
An Ngọc kinh ngạc, hơi nhướn mày nhìn anh. Hữu Dương cúi xuống cắn môi cô một cái, thì thầm.
- Loại đàn bà đó chẳng lẽ tôi còn chưa gặp qua à? Chỉ có thằng người yêucũ ngu ngốc chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới của em mới bị gài dễ dàng thếthôi.
Nghe vậy, An Ngọc chỉ cóthể mím môi cười tủm tỉm, kéo tay anh xuống rồi nắm trong lòng bàn tay.Nghĩ một lúc, cô không hề nghiêm túc mà nói với anh với chất giọng cườiđùa.
- Vất vả cho anh rồi.
Đức Hiếu ngồi phía trước vô thức liếc cô qua gương, khuôn mặt hết sức vi diệu.
Khoan đã! Chẳng lẽ cô ấy không nghe anh nói rằng toàn bộ tin nhắn kia đều doanh giải quyết sao? Giám đốc đâu có đụng vào chút nào đâu, đều là do anh khổ công nhẫn nhịn cơ mà. Sao bây giờ lại biến thành Giám đốc vất vảrồi?
Vậy mà Giám đốc nghe xong còn cười hết sức hài lòng nữa chứ. Anh trợn trừng mắt, quay đi, tâm hoàn toàn chết lặng.
Cặp vợ chồng này thật là...
Chiếc xelăn bánh, tâm trạng An Ngọc thoải mái và thỏa mãn một cách kì lạ. Cô dựa vào kính xe, nhắm mắt lại, nụ cười trên môi vẫn chưa hề biến mất. HữuDương ngồi bên cạnh chợt lên tiếng.
- Vui không? - Vâng! Em rất vui. - Cô ngồi thẳng dậy nhìn anh. Hữu Dương đặt tờ hợpđồng xuống\, kéo mặt cô lại gần mình\, hơi nhíu mày xoa lên một bên mácủa cô. Cô cầm lấy tay anh\, khẽ lắc đầu. - Em không sao cả.
- Có đáng không? - Hữu Dương kéo cô ngồi lên người mình\, xoa lên eo cô\, anh còn cúi xuống ngửi lên cổ cô một hơi thật dài. Cô để mặc cho anhđộng tay động chân với mình\, tay vô thức vuốt nhẹ lên tóc anh\, khẽ nói với giọng vui vẻ. - Lúc nhìn hai người phụ nữ kia phát điên lên vì em\, em cảm thấy có bị đánh thêm nữa cũng chẳng có vấn đề gì.
- Vậy có phải tôi cũng nên gọi ông ta một tiếng “bố” không? - Hữu Dươngngả người ra sau ghế nhìn cô\, bàn tay nghịch nghịch lọn tóc rủ trướcngực. Cô khẽ lắc đầu. - Trong mắt bọn họ\, anh chỉ là bạn trai em thôi.Nếu anh thật sự gọi ông ấy như vậy thì ông ấy sẽ ăn thịt anh luôn đấy\,có khi xương cũng chẳng muốn nhả ra đâu.
Cô trèo xuống khỏi người anh, nghiêm túc ngồi sang bên cạnh.
- Vậy thì cứ để ông ta ăn đi. - Hữu Dương nghe cô nói vậy thì nhếch môi cười chế giễu. - Chỉ sợ ông ta không dám nuốt.
- Anh đừng nói vậy. Việc anh xuất hiện bên cạnh em đã đủ lắm rồi\, em không muốn kéo anh vào chuyện của gia đình em.
- Em đã kéo tôi vào rồi\, không phải sao? - Đoạn\, anh quay đầu nói với Đức Hiếu. - Đưa điện thoại kia cho tôi.
An Ngọc nhìn Hữu Dương cầm một chiếc điện thoại khác với vẻ mặt tò mò, Đức Hiếu thấy vậy thì giải thích.
- Đó là điện thoại công việc của Giám đốc đấy ạ. Số in trên danh thiếp của anh ấy chính là số đó.
An Ngọc còn chưa kịp hiểu tình huống, Hữu Dương đã mở sẵn tin nhắn ra rồiđưa tới trước mặt cô, môi nhếch lên thành một nụ cười hết sức thú vị. An Ngọc cầm lấy, đến khi đọc được những tin nhắn hiển thị bên trong thìngớ người.
Thời gian bắt đầuchính là ngày cưới của Gia Hưng và Thanh Vân, những tin nhắn đầu tiêncủa đối phương khá lịch sự, câu từ thân thiết, chỉ đơn giản là hỏi thămthông thường, nhưng lại giống đang thăm dò thái độ của anh hơn. Nhậnthấy bản thân được đáp lại, những lời lẽ phía sau ngày càng mờ ám và có ý như đang làm nũng.
Đỉnh điểmlà khi người đó bắt đầu gửi đến những tấm ảnh khá mập mờ, lúc thì là ảnh vừa mới tắm xong, tóc còn rủ nước chảy từ xương quai xanh xuống ẩn hiện trong chiếc áo choàng tắm, trông khá là quyến rũ, có khi lại là ảnh đituần trăng mật đang diện một bộ đồ bikini làm phô bày hết toàn bộ nhữngvẻ đẹp của cơ thể, khi thì lại là hình chụp selfie với phong cách ngâythơ đơn thuần chu môi nháy mắt. Và còn nhiều bức ảnh khó nói khác nữa.
Mỗi khi gửi một tấm ảnh nào đó, cô ta đều sẽ hỏi có đẹp không, có đáng yêukhông, kèm theo đó là tiếng gọi “anh ơi” nghe khá ngọt ngào. Có đôi lúccô ta còn gửi cả voice chat, kể lể ngày hôm nay đi làm không vui như thế nào, còn nũng nịu bảo anh an ủi.
Không chỉ có thế, sau một thời gian trò chuyện, cô ta bắt đầu câu cá, gửinhững chiếc túi hàng hiệu và dây chuyền, nói rằng dạo gần đây cô ta rấtthích những thứ này, nếu như có ai đó tặng cho thì thật tốt. An Ngọcnhướn mày, cười không ngừng, gần như không thể ngờ được độ mặt dày củađối phương đã đạt tới trình độ này.
Cho nên ngày xưa Gia Hưng cũng bị cô ta câu bằng cách thế này sao?
“Ting” một tiếng, tin nhắn mới xuất hiện. Một bức ảnh hiện ra với khuôn mặt yếu đuối, đôi mắt ửng đỏđáng thương, chiếc áo ba lỗ dường như không thể che hết được vòng một.Nhưng điều quá đáng ở đây chính là An Ngọc có thể dễ dàng nhìn ra cô takhông hề mặc áo ngực. Huống hồ, đây cũng không phải là bộ đồ mà cô tamặc lúc nãy, gia đình gặp chuyện như vậy nhưng cô ta vẫn có tâm trạnglợi dụng hoàn cảnh để quyến rũ người khác lúc bản thân đã có gia đình.
Một tin nhắn âm thanh được gửi đến ngay sau đó, An Ngọc bấm vào, ngay lậptức, tiếng nức nở đáng thương vang lên trong không gian chật hẹp.
“Hức, anh ơi. Hôm nay em buồn lắm. Bố em là người xấu, em không ngờ ông ấylại có con riêng, mà đứa con riêng đó lại là người chị họ mà em rấtthích. Dù em thích chị ấy nhưng em không nghĩ chị ấy lại có thể phá vỡhạnh phúc gia đình em như vậy. Em không trách chị ấy đâu, nhưng em đaulòng quá. Em phải làm sao đây anh? Anh có thể an ủi người ta một chútkhông? Anh hãy gửi voice cho em đi, em muốn nghe giọng của anh.”
Tiếng vừa dứt, trong xe trầm xuống với không khí hết sức khó xử. An Ngọc gãigãi đầu trả điện thoại lại cho anh, rất tức thời quay mặt sang hướngkhác không nhìn anh nữa.
- Ừm... cái đó... Vậy anh trả lời cô ấy đi.
- Nghĩ cái gì đấy? - Hữu Dương giữ lấy cằm cô xoay lại\, đồng thời đưađiện thoại cho Đức Hiếu. Mà Đức Hiếu cũng cười khổ cất máy vào hộc\,nói. - Cô Ngọc hiểu lầm rồi\, Giám đốc từ trước đến giờ chưa hề xem dùchỉ là một tin nhắn của người phụ nữ đó.
Thấy cô bày ra vẻ nghi ngờ, Đức Hiếu nói tiếp.
- Tin nhắn đều do tôi trả lời đấy ạ. Giám đốc chê phiền nên không thèmđọc\, chỉ thỉnh thoảng nghe tôi báo cáo lại thôi\, đôi lúc cũng bảo tôilựa lời nói thế nào để có thể kéo dài thời gian một chút.
An Ngọc kinh ngạc, hơi nhướn mày nhìn anh. Hữu Dương cúi xuống cắn môi cô một cái, thì thầm.
- Loại đàn bà đó chẳng lẽ tôi còn chưa gặp qua à? Chỉ có thằng người yêucũ ngu ngốc chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới của em mới bị gài dễ dàng thếthôi.
Nghe vậy, An Ngọc chỉ cóthể mím môi cười tủm tỉm, kéo tay anh xuống rồi nắm trong lòng bàn tay.Nghĩ một lúc, cô không hề nghiêm túc mà nói với anh với chất giọng cườiđùa.
- Vất vả cho anh rồi.
Đức Hiếu ngồi phía trước vô thức liếc cô qua gương, khuôn mặt hết sức vi diệu.
Khoan đã! Chẳng lẽ cô ấy không nghe anh nói rằng toàn bộ tin nhắn kia đều doanh giải quyết sao? Giám đốc đâu có đụng vào chút nào đâu, đều là do anh khổ công nhẫn nhịn cơ mà. Sao bây giờ lại biến thành Giám đốc vất vảrồi?
Vậy mà Giám đốc nghe xong còn cười hết sức hài lòng nữa chứ. Anh trợn trừng mắt, quay đi, tâm hoàn toàn chết lặng.
Cặp vợ chồng này thật là...
Danh sách chương