An Ngọc ngồi trên sofa vừa uống canh gà hầm thuốc bắc vừa len lén nhìn vềphía Hữu Dương. Lúc này anh đang cúi đầu bàn công việc với Đức Hiếu, bận đến mức còn không có thời gian để ý đến cô, vậy mà vẫn không chịu chocô về phòng. Lại nhìn bát canh gà trước mặt, một ngày cứ đều đặn uống ba lần cách bữa chính một tiếng, nói là để bồi bổ cơ thể. Nhưng cô mớiuống đến ngày thứ ba đã bắt đầu cảm thấy không thể nuốt nổi nữa rồi.
Cô lại nhìn anh thêm lần nữa, xác định anh thật sự không để ý về phía nàythì lén lút đặt bát xuống bàn, nhưng lời nói tiếp theo của anh lại khiến động tác của cô chững lại trong không trung.
- Uống hết đi.
Cô ngước lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo thì cười gượng, cầm bát lên tiếp tục uống trong đau khổ.
Bồi bổ mà làm gì? Chẳng phải chỉ cần anh tiết chế lại một chút là được rồisao? Làm cho cố rồi bắt cô bồi bổ? Vừa đấm vừa xoa đấy à? Xoa cái eo của mình, cô âm thầm bĩu môi càm ràm. Bây giờ eo của cô vừa đauvừa mỏi, thật sự chỉ muốn nằm xuống thôi. Nếu chỉ có mỗi anh trong phòng thì cô đã chẳng phải giữ ý tứ thế này rồi, nhưng đây là phòng làm việccủa anh, Đức Hiếu là trợ lý riêng tất nhiên sẽ thường xuyên xuất hiện ởđây chỉ bởi vì anh không chịu đến công ty làm việc, mà đã có người ngoài thì làm sao cô dám xem nơi này là phòng mình rồi muốn làm gì thì làm mà không để ý đến hình tượng cơ chứ?
Đặt bát rỗng xuống bàn, cô ngả người ra sau ghế, cố tìm cảm giác thoải máinhất để ngồi. Đột nhiên Hữu Dương đứng bật dậy tiến về phía cô, khôngnói không rằng lấy gối lót ra phía sau lưng cô, rồi nâng cằm cô lên hônmột cái.
Động tác đột ngột củaanh khiến cô trợn tròn mắt không biết nên phản ứng thế nào. Vậy mà anhvẫn điềm nhiên đứng dậy, vừa mặc áo khoác vào vừa nói.
- Tối nay tôi có tiệc liên hoan nên về muộn, em ăn xong thì nghỉ sớm đi. - Dừng một lát, như sực nhớ ra điều gì, anh lại bổ sung. - Nhớ ăn hết,không được bỏ mứa đâu đấy.
An Ngọc nhìn anh, miệng cười nhưng mắt không cười. Rốt cuộc anh đang xem thường cô đấy à? Sao lại dặn cái điều vô lý ấy chứ?
Thấy Đức Hiếu đứng bên cạnh đang nhìn trời nhìn đất làm bộ không hề hay biết những gì vừa diễn ra, cô sực nhớ tới nụ hôn bất thình lình ban nãy, hai má thoắt cái đỏ bừng, vội vã cúi đầu đáp.
- Em biết rồi, anh bận thì nhanh đi đi.
Đôi giày da và ống quần âu xuất hiện trong tầm mắt. Cô biết anh vẫn cóchuyện muốn nói nên đành cắn răng dằn cảm giác xấu hổ xuống, ngẩng đầunhìn anh chờ đợi. Nhưng anh lại đưa chiếc ghim cà vạt tới trước mặt cô,chính là thứ mà cô đã tặng anh cùng với cặp khuy măng sét. Khi cô vôthức cầm lấy, anh cúi người xuống, cô cũng hiểu ý bèn đeo lên cho anh.Quả nhiên ngay sau đó, Hữu Dương mỉm cười hết sức hài lòng, hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng nói.
- Tôi sẽ cố gắng về sớm.
Chờ lúc cánh cửa kia đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, lúc này An Ngọcmới thả lỏng cơ thể ngã người xuống sofa. Cảm giác thoải mái khiến côthở phào, xoay người tìm tư thế thích hợp rồi nhắm mắt ngủ.
Mấy hôm nay cô bị thiếu ngủ trầm trọng, buổi tối bị dày vò không được ngủ,sáng ra lại tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, sau đó bị anh kéo tới phòng làm việc ngồi làm cảnh. Bây giờ chỉ cần không có anh cô đều tranh thủngủ, ngủ được càng nhiều càng tốt. Cái sự đánh đổi này thật sự đắt quáđi mất.
***
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến côgiật mình tỉnh giấc. Trời bên ngoài đã tối từ lúc nào, cả căn phòng chỉcó ánh đèn mờ nhạt được hắt từ bên ngoài. Cũng đúng, phòng của Hữu Dương hoàn toàn nghiêm cấm người khác tự ý bước vào, nếu muốn dọn dẹp cũngchỉ được phép dọn vào khung giờ nhất định và chỉ khi được anh cho phép,vậy nên lúc này không ai dám bước vào mở đèn giúp cô.
Đang lúc quơ chân tìm dép, bên ngoài có tiếng gõ cửa hỏi cô đã tỉnh giấc hay chưa, bởi vì lúc này đã quá giờ ăn tối rồi. Cô cầm điện thoại lên nhìngiờ, hóa ra cô đã ngủ một mạch tới tận tám giờ. Màn hình thông báo cuộcgọi nhỡ ban nãy, nhìn cái tên “Gia Hưng” bên trên, cô vô thức nheo mắt,quyết định không để ý mà đi dùng bữa trước.
Ăn xong rồi tắm rửa cũng đã quá chín giờ, cô đang định lên giường đi ngủthì chuông điện thoại lại vang lên. Lần này cô bắt máy, nhưng đầu giâybên kia lại vang lên tiếng lè nhè không rõ cùng tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, An Ngọc đã phải căng tai lắng nghe một lúc lâu mới biếtđối phương đang nói gì.
Anh ta nói.
- Em tới đây với anh được không? Bây giờ anh thực sự rất nhớ em. Anh xinlỗi, anh sai rồi. Đáng ra anh không nên đối xử với em như vậy.
- Anh uống say rồi sao? - Cô nhỏ nhẹ lên tiếng. - Anh Hưng, anh gọi nhầm số rồi. Em không phải chị Vân, em là Ngọc.
- Em... tới đây với anh đi. - Giống như không nghe thấy cô nói gì, GiaHưng lại nói bằng giọng hết sức đáng thương, có cảm giác như anh ta cònđang làm nũng nữa. - Em tới đây đi, tới đưa anh về đi.
- Anh Hưng, em là Ngọc. - Cô khẽ thở dài. - Để em gọi chị Vân giúp anh nhé?
- An Ngọc, anh nhớ em. - Đối phương khẽ nỉ non. - Em đến đây được không? An Ngọc, anh sai rồi.
An Ngọc im lặng một chốc, sau đó mới lên tiếng.
- Bây giờ anh đang ở đâu?
Ngồi trên xe, cô nhìn Lim đầy áy náy.
- Xin lỗi, em lại gọi chị đến muộn như vậy. Nhưng mấy người kia khôngchịu cho em ra ngoài nếu không có chị, bảo đây là lệnh của anh Dương.
- Không sao, là việc của chị mà. - Lim trả lời hết sức vui vẻ và thoảimái. - Nếu em thật sự tự mình đi mà không có chị thì có khi chị sẽ bịthầy Dương la rồi trừ lương mất. Như vậy thì không được đâu.
- Cảm ơn chị.
- Nhưng mà giờ này em còn tới Eight làm gì vậy? - Nói tới đây, không chờcô đáp lại, Lim đã giật mình nhìn cô qua gương. - Là Tâm Đường sao? Côta bảo em tới à?
- Không phải đâu. Em tới gặp một người.
- Ai vậy? Thầy Dương có biết không?
- Anh ấy biết hay không không quan trọng. - An Ngọc chống tay nhìn ra cửa sổ, khẽ cười. - Em tới gặp anh rể ôn lại chút chuyện cũ, cho nên làmsao em có thể để cho anh Dương biết được chứ.
Xe dừng lại trước cửa, An Ngọc xuống xe rồi ra hiệu cho Lim lùi xa ra chỗnày một chút và ở yên trong xe chờ đợi. Có vẻ như vì địa điểm là chínhsân nhà của mình nên Lim cũng khá yên lòng chấp nhận, chỉ dặn cô nhớ chú ý an toàn, nếu có kẻ nào gây rắc rối thì nhất định phải gọi người xử lý ngay.
Dù sao thì nếu để HữuDương biết cô bị bắt nạt ngay tại địa bàn của mình thì chắc chắn khôngchỉ chỗ này, ngay cả Lim cũng sẽ bị phạt nặng. Mà cô ấy không muốn bịtrừ lương đâu.
Cô lại nhìn anh thêm lần nữa, xác định anh thật sự không để ý về phía nàythì lén lút đặt bát xuống bàn, nhưng lời nói tiếp theo của anh lại khiến động tác của cô chững lại trong không trung.
- Uống hết đi.
Cô ngước lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo thì cười gượng, cầm bát lên tiếp tục uống trong đau khổ.
Bồi bổ mà làm gì? Chẳng phải chỉ cần anh tiết chế lại một chút là được rồisao? Làm cho cố rồi bắt cô bồi bổ? Vừa đấm vừa xoa đấy à? Xoa cái eo của mình, cô âm thầm bĩu môi càm ràm. Bây giờ eo của cô vừa đauvừa mỏi, thật sự chỉ muốn nằm xuống thôi. Nếu chỉ có mỗi anh trong phòng thì cô đã chẳng phải giữ ý tứ thế này rồi, nhưng đây là phòng làm việccủa anh, Đức Hiếu là trợ lý riêng tất nhiên sẽ thường xuyên xuất hiện ởđây chỉ bởi vì anh không chịu đến công ty làm việc, mà đã có người ngoài thì làm sao cô dám xem nơi này là phòng mình rồi muốn làm gì thì làm mà không để ý đến hình tượng cơ chứ?
Đặt bát rỗng xuống bàn, cô ngả người ra sau ghế, cố tìm cảm giác thoải máinhất để ngồi. Đột nhiên Hữu Dương đứng bật dậy tiến về phía cô, khôngnói không rằng lấy gối lót ra phía sau lưng cô, rồi nâng cằm cô lên hônmột cái.
Động tác đột ngột củaanh khiến cô trợn tròn mắt không biết nên phản ứng thế nào. Vậy mà anhvẫn điềm nhiên đứng dậy, vừa mặc áo khoác vào vừa nói.
- Tối nay tôi có tiệc liên hoan nên về muộn, em ăn xong thì nghỉ sớm đi. - Dừng một lát, như sực nhớ ra điều gì, anh lại bổ sung. - Nhớ ăn hết,không được bỏ mứa đâu đấy.
An Ngọc nhìn anh, miệng cười nhưng mắt không cười. Rốt cuộc anh đang xem thường cô đấy à? Sao lại dặn cái điều vô lý ấy chứ?
Thấy Đức Hiếu đứng bên cạnh đang nhìn trời nhìn đất làm bộ không hề hay biết những gì vừa diễn ra, cô sực nhớ tới nụ hôn bất thình lình ban nãy, hai má thoắt cái đỏ bừng, vội vã cúi đầu đáp.
- Em biết rồi, anh bận thì nhanh đi đi.
Đôi giày da và ống quần âu xuất hiện trong tầm mắt. Cô biết anh vẫn cóchuyện muốn nói nên đành cắn răng dằn cảm giác xấu hổ xuống, ngẩng đầunhìn anh chờ đợi. Nhưng anh lại đưa chiếc ghim cà vạt tới trước mặt cô,chính là thứ mà cô đã tặng anh cùng với cặp khuy măng sét. Khi cô vôthức cầm lấy, anh cúi người xuống, cô cũng hiểu ý bèn đeo lên cho anh.Quả nhiên ngay sau đó, Hữu Dương mỉm cười hết sức hài lòng, hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng nói.
- Tôi sẽ cố gắng về sớm.
Chờ lúc cánh cửa kia đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, lúc này An Ngọcmới thả lỏng cơ thể ngã người xuống sofa. Cảm giác thoải mái khiến côthở phào, xoay người tìm tư thế thích hợp rồi nhắm mắt ngủ.
Mấy hôm nay cô bị thiếu ngủ trầm trọng, buổi tối bị dày vò không được ngủ,sáng ra lại tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, sau đó bị anh kéo tới phòng làm việc ngồi làm cảnh. Bây giờ chỉ cần không có anh cô đều tranh thủngủ, ngủ được càng nhiều càng tốt. Cái sự đánh đổi này thật sự đắt quáđi mất.
***
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến côgiật mình tỉnh giấc. Trời bên ngoài đã tối từ lúc nào, cả căn phòng chỉcó ánh đèn mờ nhạt được hắt từ bên ngoài. Cũng đúng, phòng của Hữu Dương hoàn toàn nghiêm cấm người khác tự ý bước vào, nếu muốn dọn dẹp cũngchỉ được phép dọn vào khung giờ nhất định và chỉ khi được anh cho phép,vậy nên lúc này không ai dám bước vào mở đèn giúp cô.
Đang lúc quơ chân tìm dép, bên ngoài có tiếng gõ cửa hỏi cô đã tỉnh giấc hay chưa, bởi vì lúc này đã quá giờ ăn tối rồi. Cô cầm điện thoại lên nhìngiờ, hóa ra cô đã ngủ một mạch tới tận tám giờ. Màn hình thông báo cuộcgọi nhỡ ban nãy, nhìn cái tên “Gia Hưng” bên trên, cô vô thức nheo mắt,quyết định không để ý mà đi dùng bữa trước.
Ăn xong rồi tắm rửa cũng đã quá chín giờ, cô đang định lên giường đi ngủthì chuông điện thoại lại vang lên. Lần này cô bắt máy, nhưng đầu giâybên kia lại vang lên tiếng lè nhè không rõ cùng tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, An Ngọc đã phải căng tai lắng nghe một lúc lâu mới biếtđối phương đang nói gì.
Anh ta nói.
- Em tới đây với anh được không? Bây giờ anh thực sự rất nhớ em. Anh xinlỗi, anh sai rồi. Đáng ra anh không nên đối xử với em như vậy.
- Anh uống say rồi sao? - Cô nhỏ nhẹ lên tiếng. - Anh Hưng, anh gọi nhầm số rồi. Em không phải chị Vân, em là Ngọc.
- Em... tới đây với anh đi. - Giống như không nghe thấy cô nói gì, GiaHưng lại nói bằng giọng hết sức đáng thương, có cảm giác như anh ta cònđang làm nũng nữa. - Em tới đây đi, tới đưa anh về đi.
- Anh Hưng, em là Ngọc. - Cô khẽ thở dài. - Để em gọi chị Vân giúp anh nhé?
- An Ngọc, anh nhớ em. - Đối phương khẽ nỉ non. - Em đến đây được không? An Ngọc, anh sai rồi.
An Ngọc im lặng một chốc, sau đó mới lên tiếng.
- Bây giờ anh đang ở đâu?
Ngồi trên xe, cô nhìn Lim đầy áy náy.
- Xin lỗi, em lại gọi chị đến muộn như vậy. Nhưng mấy người kia khôngchịu cho em ra ngoài nếu không có chị, bảo đây là lệnh của anh Dương.
- Không sao, là việc của chị mà. - Lim trả lời hết sức vui vẻ và thoảimái. - Nếu em thật sự tự mình đi mà không có chị thì có khi chị sẽ bịthầy Dương la rồi trừ lương mất. Như vậy thì không được đâu.
- Cảm ơn chị.
- Nhưng mà giờ này em còn tới Eight làm gì vậy? - Nói tới đây, không chờcô đáp lại, Lim đã giật mình nhìn cô qua gương. - Là Tâm Đường sao? Côta bảo em tới à?
- Không phải đâu. Em tới gặp một người.
- Ai vậy? Thầy Dương có biết không?
- Anh ấy biết hay không không quan trọng. - An Ngọc chống tay nhìn ra cửa sổ, khẽ cười. - Em tới gặp anh rể ôn lại chút chuyện cũ, cho nên làmsao em có thể để cho anh Dương biết được chứ.
Xe dừng lại trước cửa, An Ngọc xuống xe rồi ra hiệu cho Lim lùi xa ra chỗnày một chút và ở yên trong xe chờ đợi. Có vẻ như vì địa điểm là chínhsân nhà của mình nên Lim cũng khá yên lòng chấp nhận, chỉ dặn cô nhớ chú ý an toàn, nếu có kẻ nào gây rắc rối thì nhất định phải gọi người xử lý ngay.
Dù sao thì nếu để HữuDương biết cô bị bắt nạt ngay tại địa bàn của mình thì chắc chắn khôngchỉ chỗ này, ngay cả Lim cũng sẽ bị phạt nặng. Mà cô ấy không muốn bịtrừ lương đâu.
Danh sách chương