An Ngọc còn chưa kịp lên tiếng hỏi anh, Hữu Dương đã kéo cô ôm vào lòng, bế xốc cô lên. Đức Hiếu và Lim đang thấp thỏm chờ bên ngoài, thấy anh bước ra thì vô thức đứng thẳng. Hữu Dương vừa bước đi vừa lên tiếng.

- Tới Ross.

Nghe anh nói, An Ngọc nhướn mày không hiểu. Ross là trung tâm tiệc cưới lớn nhất trong thành phố, anh muốn tới đó làm gì? Nhưng khi đến nơi, thắc mắc của cô cô đã nhanh chóng được giải đáp. Bởi vì anh đã nói với quản lý ngay sau khi bước vào.

- Đẩy ngày tổ chức lên cho tôi.

Lúc này cô mới biết, anh đã lên kế hoạch từ lâu, đúng hơn là từ rất lâu rồi. Mọi công đoạn anh đã chuẩn bị đủ, từ phông nền trang trí sân khấu cho tới thực đơn món ăn hay danh sách khách mời, việc nhỏ việc to đều do chính tay anh lựa chọn. Kể cả người may đo cũng là do anh muốn đặt may váy cưới cho cô.

Anh bảo rằng, anh muốn cùng cô tổ chức một hôn lễ thật lớn, lớn đến mức không chỗ nào, không một ai là không biết, để cả đất nước này đều nhận diện được cô chính là vợ của anh.

- Như vậy thì chẳng ai dám động vào em nữa\, và dù em có đi tới chỗ nào\, tôi cũng sẽ tìm được em.

- Anh... chẳng lẽ vẫn sợ em sẽ bỏ đi ư? Em đã hứa với anh rồi cơ mà. - An Ngọc buồn cười\, nhéo nhéo cằm anh. Hữu Dương nắm lấy tay cô\, hôn nhẹ\, thẳng thắn thừa nhận. - Sợ chứ! Sao có thể không sợ?

Hiếm khi anh lại thẳng thắn như vậy, An Ngọc có chút bối rối không biết nên làm gì.

Hữu Dương đặt tay lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của cô, xoa nhẹ, ánh mắt bỗng chốc trở nên hết sức dịu dàng.

Bấy giờ cô mới biết, anh bảo rằng anh không cần, không có nghĩa là anh sẽ ghét bỏ đứa bé này. Ngược lại anh còn rất mong chờ.

Nó là con anh, là máu mủ của anh, là gia đình của anh, và anh rất vui thì đứa trẻ này xuất hiện.

An Ngọc chợt xoa lấy má anh, rướn người hôn lên môi anh.



Váy cưới bị đẩy nhanh tiến độ. Người thợ lúc giao hàng đến, bên dưới mắt là vết quầng thâm rất đậm, có vẻ như đã có một thời gian không hề dễ chịu chút nào. Nhưng đôi mắt cô ấy vẫn hưng phấn, tỏa sáng, nói rằng bộ váy này chính là kiệt tác trong kiệt tác, là sản phẩm mà cô ấy ưng ý nhất từ trước đến giờ. Không chỉ vì thiết kế, mà nó còn là minh chứng cho việc cô đã vượt qua giới hạn của bản thân, đạt tới cảnh giới cao siêu hơn.

...

Hôn lễ nhanh chóng diễn ra, mọi người đều bảo đó là hôn lễ thế kỷ, còn nói rằng nhờ có nó mà ai cũng được nhìn thấy một bộ mặt khác của kẻ được mệnh danh là “Chó Điên”, người đàn ông vốn có tính cách thất thường đến mức không ai dám trêu chọc vào lại có một ngày có biểu cảm giống với bao người đàn ông bình thường khác. Đôi mắt lấp lánh không giấu nổi niềm hạnh phúc khi nhìn cô, cái nắm tay đầy trân trọng và nâng niu, sự lo lắng bộc lộ cũng rất rõ khi cô bước đi hơi khó khăn trong bộ váy công chúa bồng bềnh, kể cả sự kính cẩn lúc luồn nhẫn vào ngón tay cô cũng vậy.

Lúc hội trường vang lên tiếng vỗ tay, anh đã đặt một nụ hôn lên môi cô, thì thầm vào tai cô bằng chất giọng hơi khàn.

Anh nói rằng.

- An Ngọc\, anh yêu em.

Đó là lời thổ lộ chân thành và bình dị, nhưng lại làm hốc mắt An Ngọc đỏ hoe. Lời yêu này không phải cô chưa từng được nghe, nhưng cảm giác với người trước và với anh hoàn toàn không hề giống nhau chút nào.

Anh chưa từng nói yêu cô, chỉ dùng hành động để thể hiện tính chiếm hữu của mình. Dù cô có thể suy đoán, nhưng khi chính tai nghe anh thổ lộ, cô vẫn không kìm được cảm xúc vỡ òa trong lòng mình.

Cô từng có một giấc mơ về một cuộc sống bình dị, ở bên người mà cô yêu, xây dựng một mái ấm nho nhỏ, có một đứa con thơ, trải qua một cuộc đời nhàm chán và bình yên đến hết cuộc đời.

Nhưng số phận đưa đẩy, cô mất bố mẹ, mất toàn bộ người thân, lần đầu tiên bị giẫm đạp, bị phản bội đến mức chỉ muốn chết đi, rồi trở thành một con người xấu xa và độc ác. Cuộc đời cô hoàn toàn bẻ lái sang hướng khác, một cuộc sống mệt mỏi chỉ có một màu đen. Thậm chí ngay khi trả thù xong cô vẫn còn nghĩ tới việc kết thúc cuộc sống của mình. Đó là lúc cô bỏ trốn.

Nhưng không hiểu vì sao sau đó cô lại nhớ tới anh, nhớ tới mỗi một hành động, mỗi một biểu cảm của anh đối với cô. Sau đó cô chợt nghĩ, nếu cô biến mất, liệu chứng mất ngủ của anh sẽ ra sao, cơn thèm máu của anh sẽ như thế nào?

Máu của cô là máu hiếm, nhưng không có nghĩa nó là độc nhất. Liệu lúc cô không còn nữa, có phải anh sẽ tìm một người khác thay thế, đối xử với người đó cũng như đối với cô, ân cần, trân trọng, bao bọc như vậy không?

Mới nghĩ thôi đã khiến cô không thể vui nổi.



Thời gian ba tháng đủ để cô nhận ra tình cảm của bản thân, cho nên vào giây phút mở mắt, nhận ra bản thân sẽ có thể bị anh tìm thấy, cô không còn có ý muốn bỏ chạy nữa, thậm chí còn sẵn sàng chờ anh tới, dù bị anh trừng phạt thế nào cũng sẽ chấp nhận.

Chỉ là, cô không ngờ rằng anh thật sự sẽ nói ra lời đó với cô, không hề keo kiệt để cô biết cô được anh yêu thương thế nào.

Như vậy là đủ rồi, dù con đường không đúng, nhưng đích đến vẫn chỉ có một.

...

Sáu tháng sau, An Ngọc lâm bồn, đấu tranh với cơn đau suốt một ngày một đêm mới có thể hoàn toàn đưa cô công chúa nhỏ tới với thế giới này. Tiếng khóc chào đời lảnh lót và mạnh mẽ, khiến cô không cầm được nước mắt.

Hy vọng đời này con bé có thể hạnh phúc, bình an, vui vẻ, vô lo vô nghĩ trong suốt cuộc đời.

Hữu Dương cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay, sau đó hôn lên trán đẫm mồ hôi của cô. Đôi mắt anh lúc này rất đỏ, áp trán mình lên trán cô, nhỏ giọng nói.

- Cảm ơn em vì đã trở về bên anh. Mừng em về nhà.

- Vâng. - Cô cười\, xoa lên má anh\, cảm nhận một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mặt mình. Cô cười nhẹ. - Xin lỗi vì đã làm anh sợ nhé.

Bởi vì cô có nhóm máu hiếm, cho nên cô biết anh sợ hãi điều gì.

Sợ cô chảy quá nhiều máu, sợ những túi máu mình tìm không đủ, sợ cô xảy ra vấn đề, sợ cô sẽ bỏ đi và tới nơi mà dù anh tìm được cũng chẳng thể đưa cô về được nữa.

Anh không hề che giấu nỗi sợ của mình. Một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, ngang ngạnh đến mức chẳng coi ai ra gì nay lại rơi nước mắt vì cô. Có lẽ đây chính là một loại hạnh phúc không còn gì phải hối tiếc.

Giấc mơ của cô đã thật sự trở thành sự thật rồi.

- HẾT -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện